Thiếp Cư Noãn Các
-
Chương 28
Lá trên cành dần khô héo, đất trời bị lạc diệp nhuộm vàng, sắc màu ấy cũng bao trùm cảnh trí Noãn Các, Nhạc Thiên Vũ cùng Tiêu Lăng ôm nhau nằm trong chăn ấm áp, cho nhau từng nụ hôn nồng nhiệt, cảm thấy hạ thể Tiêu Lăng đứng lên, Nhạc Thiên Vũ liền áp trên người y, bất chợt nghe hạ nhân báo lại : “Vương gia, ngoài cửa có một người tên Vân Tùng tới tìm ngài.”
“Ai? Vân Tùng, nga, là hắn ? Sao bây giờ mới tới tìm ta a”. Vân Tùng đã hơn một tháng không có tin tức , lúc này lại tới Noãn Các tìm hắn.
“Ca ca, đứng lên đi”, Tiêu Lăng vươn tay sang giá áo bên cạnh lấy y phục.
“Cứ cho hắn chờ”, Nhạc Thiên Vũ vẫn ôm chặt y.
“Đứng lên đi, ta có chút mệt mỏi”.
“Nhưng ta thao ngươi, vĩnh viễn cũng không thấy mệt”
“Đi chết đi”, khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Lăng đỏ bừng.
Nhạc Thiên Vũ cười tiếp nhận y phục Tiêu Lăng đưa tới, mặc vào, sai người đưa Vân Tùng đến hoa viên.
“Bái kiến Vương gia, bái kiến Tiêu tướng quân “, Vân Tùng bộ dáng lễ độ, nhu thuận.
“Không cần gọi ta là tướng quân”, Tiêu Lăng vội nói, “gọi Tiêu Lăng cũng được.”
“Nô tài không dám”.
Tiêu Lăng cười : “Ta chỉ là nô tài, câu này ta cũng thường nói, ngươi muốn nói thì nói cùng Vương gia, ngàn vạn lần đừng nói với ta, ta nghe không được tự nhiên.”
Vân Tùng giật mình ngẩng đầu nhìn y, nụ cười của Tiêu Lăng tựa như nắng ấm giữa trời quang, trong sáng mà dễ chịu, một chút cũng nhìn không ra khí chất nữ nhân, trong lòng không khỏi thở dài, một nam tử danh chấn tứ phương như vậy vì sao lại cam chịu ở dưới thân kẻ khác, làm thiếp cho người, đối với kẻ nam nhân mà nói chính là nhục nhã cực đại, nhưng nghĩ lại, y là kẻ tự tay bắn chết phụ thân mình, hận ý ngập tràn lại bừng lên, vì không muốn hai người kia phát hiện, hắn cúi thấp đầu tựa như khiêm nhường.
“Hai người các ngươi cứ thoải mái tán gẫu, ta còn có việc, buổi tối mới trở về, không cần chờ ta dùng bữa.”Nhạc Thiên Vũ đứng lên đi khuất, mặc hai người lưu lại hoa viên.
“Sang bên này đi, ở đây có nắng ấm.”Tiêu Lăng cảm thấy Vân Tùng ăn mặc có chút đơn bạc, liền hắn gọi đến ngồi bên người.
“Mời ngồi”, Tiêu Lăng ngồi xuống trước, nhìn bộ dáng Vân Tùng câu nệ, ngẩng đầu cười nói : “Hắn đi rồi, Noãn Các còn thừa lại một tên nô tài không có chủ tử, ngươi đừng quá khách khí” .
Lời này hiển nhiên chọc cười Vân Tùng : “Ngươi nói chuyện thật thú vị.”
“Có khát không , dùng chút trà ấm”, Tiêu Lăng đưa mắt nhìn bình trà trên bàn.
“Ân, ta muốn uống.”
Tiêu Lăng đưa tay rót trà.
“Để ta tự mình làm”, Vân Tùng cũng đưa tay ra.
“Không cần, để ta”, Tiêu Lăng nói : “Đều là nô tài, chưa nói tới ai hầu hạ ai, chỉ riêng chuyện ngươi phải ở chỗ này cùng ta, ta đã thấy thật có lỗi, đây vốn không phải ý của ta, ngươi cứ trụ lại mấy ngày, nếu quen liền ở luôn cũng được, còn nếu không thích nghi, ta sẽ nói với hắn, cho ngươi rời đi.”
“Được”, Vân Tùng uống nước, khẽ gật đầu.
“Ngươi. . . ” , Vân Tùng buông chén xuống ngập ngừng hỏi, “Ngươi là . . . Vương gia?”
“Nam thiếp”, Tiêu Lăng mặt ửng đỏ, thở dài đáp, “Hắn muốn vậy, ta cũng không có cách, nếu không nghe theo, hắn liền đánh ta.”
“Ngươi không phải đại tướng quân sao ? Võ công ngươi cao như vậy, tại sao phải sợ hắn?”
“Ta. . . aiz. . . Ta đánh không lại hắn, cũng không dám”, Tiêu Lăng gãi gãi đầu, “Đừng nói chuyện ta nữa, một nam thiếp đâu có gì đáng nói. Ngươi thì sao? Vốn ngươi từ đâu tới ? Vân Tùng là tên thật của ngươi?”
“Phụ mẫu ta đều đã khuất” , Vân Tùng đáp, “Đây là tên ta, ta họ Vân.”
“Họ Vân? Thật hiếm thấy “.
“Làm tiểu quan, liền vũ nhục tính danh phụ mẫu.” Vân Tùng tự giễu đáp.
“Đều chỉ là quá khứ”, Tiêu Lăng nói, “Đừng quá để ý , ta và ngươi giống nhau, ca ca đối với ta cũng như ngươi thôi…”
“Lời này là sao?”
“Bây giờ dù nói ngươi cũng không rõ, về sau có cơ hội biết được, đến lúc đó sẽ hiểu ngươi hiện tại so với ta còn tốt hơn nhiều”, Tiêu Lăng đứng lên : “Đi nào, ta đưa ngươi dạo quanh, đến một nơi rất rộng, phong cảnh khá đẹp, hậu viện hợp với Yến Giang, vào mùa mưa có dòng nước vô cùng ấm áp.”
“Được”, Vân Tùng đi theo Tiêu Lăng, nhìn Tiêu Lăng quay lưng, liền đưa tay lấy ám khí tẩm độc dấu trong người, đó là một vật rất nhỏ, dấu trong đai lưng, căn bản không ai phát hiện.
“Đi nào, nhanh lên a.”, Tiêu Lăng đột nhiên quay đầu lại, bàn tay Vân Tùng tiến gần sát lưng Tiêu Lăng đành khựng lại một chỗ, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
“Sao vậy, không thoải mái ở đâu ?”Tiêu Lăng thân thiết hỏi.
“Là, ta. . . vừa vặn có vết thương, đi không được nhanh.”
“Ra thế”, Tiêu Lăng đáp : “Ta sẽ đi chậm một chút, nếu ngươi thấy khó chịu, chúng ta vào phòng tán gẫu cũng được, ta rất thích nói chuyện phiếm cùng ngươi, thật ra, ngày ngày chôn chân ở đây, ta cũng buồn muốn chết.”
“Vậy sao ngươi không lén ra ngoài? Hắn đâu thể biết được !”
“Nhưng hắn mà biết , ta liền thảm , hắn không đánh chết ta không xong, ta từ nhỏ đã hay bị hắn đánh, mỗi khi nhớ tới, cả người liền thấy đau.”
“Thế. . . hắn đối xử với ngươi như vậy, ngươi vì sao còn không li khai hắn?”
Tiêu Lăng nhìn trời, bất đắc dĩ cười : “Ta- không – ly khai- hắn, từ bỏ hắn, tâm của ta so với bị đánh còn đau hơn rất nhiều, ta đã thử qua, nhưng làm không được.”
*********
Trong một biệt cư ngoại ô Tây quận, Nhạc Thiên Vũ ôm Mạc Đồng nằm trên giường, cả hai trên người không có lấy một mảnh y vật che thân, tuy nói trời dần dần chuyển lạnh, nhưng một lát sau, nhiệt khí trước khi hoan ái liền khiến cái lạnh phải tản đi.
“Vương gia”, Mạc Đồng ôm hắn khẽ hỏi: “Ta thật sự so ra vẫn kém Tiêu Lăng sao?”
Nhạc Thiên Vũ đẩy y ra, mặc quần áo, lạnh lùng nói : “Khi ta đến, ngươi không được đề cập tới Lăng nhi, còn nhắc lại ta sẽ không đến nữa.”
“Vương gia áy náy ?”
“Ta? Nực cười, ta sao phải áy náy! “, Nhạc Thiên Vũ nói thêm: “Tối nào đó ta cho cả hai ngươi cùng hầu hạ ta, ngươi liền có thể so sánh trực tiếp.”
“Ta vốn không thành vấn đề”, Mạc Đồng dùng chăn ngượng ngùng che thân, “Chỉ là không biết Lăng nhi của Vương gia có nguyện ý hay không?”
“Ngươi thật không hổ danh đi ra từ kỹ viện “, Nhạc Thiên Vũ cười, “May rằng Khâu Trung Thiện đã đảm bảo ngươi vẫn còn trong sạch”
“Chỉ cần Vương gia hài lòng là được”
“Ta rất hài lòng, ngươi thật sự không tồi, ngộ tính rất cao.”
“Tạ ơn Vương gia khích lệ”, Mạc Đồng chợt nhớ ra gì đó:”Vương gia, có một chuyện ta muốn nói với ngươi một tiếng”.
“Chuyện gì?”
“Vân Tùng tới chỗ ngươi ?”
“Đúng, ta để hắn ở bên Lăng nhi “
“Ngươi nên cẩn thận hắn một chút”
“Vì sao?”
“Cũng khó nói”, Mạc Đồng đáp, “Ta luôn cảm thấy hắn ẩn dấu rất nhiều tâm sự, hơn nữa, hắn có thể biết võ công”
“Võ công? Sao có thể ?”
“Ngươi cẩn thận vẫn tốt hơn, chuyện nên nói ta đều đã cho ngươi biết, ngươi không phải còn có chuyện phải đi sao?”
“Cám ơn, ta sẽ cẩn thận “, hắn đem chăn bao lấy Mạc Đồng, “Buổi sớm đừng để nhiễm lạnh. , ta quá hai ngày lại đến”.
Nhạc Thiên Vũ rời khỏi biệt cư của Mạc Đồng, thúc ngựa đi tới quân doanh, vừa qua đại môn liền nhìn thấy một thiếu niên toàn thân đẫm mồ hôi đang chất cỏ khô lên xe, hướng chuồng ngựa bên kia đi đến.
“Lí. . . cái gì nhỉ ?”
Nhạc Thiên Vũ dừng ngựa bên người thiếu niên, thiếu niên nghiêng mặt ngước đầu nhìn lên: “Vương gia, ngài còn nhớ rõ ta sao, ta gọi là Lí Hạc Hiên, từ Nam Hoài tới.”
“Ta không quên được ngươi !”, Nhạc Thiên Vũ cười hỏi: “Làm việc thế nào?”
“Vẫn đều đều, rất tốt .”
“Ta lát nữa sẽ tới xem ngựa, chăm không tốt, ta liền phạt ngươi quân côn.”
“Được, ngài cứ đến, ta chờ ngài.”
Mặt trời xuống núi, Nhạc Thiên Vũ đi tới chuồng, xa xa đã thấy Lí Hạc Hiên ngửa mặt nằm trên rơm rạ lót chuồng say ngủ, hắn đến gần hơn, ngắm nhìn ánh tà dương chiếu lên gương mặt Lí Hạc Hiên, làn da mầu mạch mang theo nét nhu thuận ngày thường hiếm gặp.
Hắn đưa tay gỡ một cọng rơm trên mặt y xuống .
“Ai a?”, Lí Hạc Hiên bừng tỉnh, nhìn Nhạc Thiên Vũ đến, nhảy dựng lên pha chút nén giận : “Vương gia, ngài sao bây giờ mới tới a? Ta chờ đến nỗi ngủ quên luôn.”
Ánh mắt thuần mỹ của y làm Nhạc Thiên Vũ trong lòng xao động: Lí Hạc Hiên này cảm giác hao hao như Lăng nhi.
“Ai? Vân Tùng, nga, là hắn ? Sao bây giờ mới tới tìm ta a”. Vân Tùng đã hơn một tháng không có tin tức , lúc này lại tới Noãn Các tìm hắn.
“Ca ca, đứng lên đi”, Tiêu Lăng vươn tay sang giá áo bên cạnh lấy y phục.
“Cứ cho hắn chờ”, Nhạc Thiên Vũ vẫn ôm chặt y.
“Đứng lên đi, ta có chút mệt mỏi”.
“Nhưng ta thao ngươi, vĩnh viễn cũng không thấy mệt”
“Đi chết đi”, khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Lăng đỏ bừng.
Nhạc Thiên Vũ cười tiếp nhận y phục Tiêu Lăng đưa tới, mặc vào, sai người đưa Vân Tùng đến hoa viên.
“Bái kiến Vương gia, bái kiến Tiêu tướng quân “, Vân Tùng bộ dáng lễ độ, nhu thuận.
“Không cần gọi ta là tướng quân”, Tiêu Lăng vội nói, “gọi Tiêu Lăng cũng được.”
“Nô tài không dám”.
Tiêu Lăng cười : “Ta chỉ là nô tài, câu này ta cũng thường nói, ngươi muốn nói thì nói cùng Vương gia, ngàn vạn lần đừng nói với ta, ta nghe không được tự nhiên.”
Vân Tùng giật mình ngẩng đầu nhìn y, nụ cười của Tiêu Lăng tựa như nắng ấm giữa trời quang, trong sáng mà dễ chịu, một chút cũng nhìn không ra khí chất nữ nhân, trong lòng không khỏi thở dài, một nam tử danh chấn tứ phương như vậy vì sao lại cam chịu ở dưới thân kẻ khác, làm thiếp cho người, đối với kẻ nam nhân mà nói chính là nhục nhã cực đại, nhưng nghĩ lại, y là kẻ tự tay bắn chết phụ thân mình, hận ý ngập tràn lại bừng lên, vì không muốn hai người kia phát hiện, hắn cúi thấp đầu tựa như khiêm nhường.
“Hai người các ngươi cứ thoải mái tán gẫu, ta còn có việc, buổi tối mới trở về, không cần chờ ta dùng bữa.”Nhạc Thiên Vũ đứng lên đi khuất, mặc hai người lưu lại hoa viên.
“Sang bên này đi, ở đây có nắng ấm.”Tiêu Lăng cảm thấy Vân Tùng ăn mặc có chút đơn bạc, liền hắn gọi đến ngồi bên người.
“Mời ngồi”, Tiêu Lăng ngồi xuống trước, nhìn bộ dáng Vân Tùng câu nệ, ngẩng đầu cười nói : “Hắn đi rồi, Noãn Các còn thừa lại một tên nô tài không có chủ tử, ngươi đừng quá khách khí” .
Lời này hiển nhiên chọc cười Vân Tùng : “Ngươi nói chuyện thật thú vị.”
“Có khát không , dùng chút trà ấm”, Tiêu Lăng đưa mắt nhìn bình trà trên bàn.
“Ân, ta muốn uống.”
Tiêu Lăng đưa tay rót trà.
“Để ta tự mình làm”, Vân Tùng cũng đưa tay ra.
“Không cần, để ta”, Tiêu Lăng nói : “Đều là nô tài, chưa nói tới ai hầu hạ ai, chỉ riêng chuyện ngươi phải ở chỗ này cùng ta, ta đã thấy thật có lỗi, đây vốn không phải ý của ta, ngươi cứ trụ lại mấy ngày, nếu quen liền ở luôn cũng được, còn nếu không thích nghi, ta sẽ nói với hắn, cho ngươi rời đi.”
“Được”, Vân Tùng uống nước, khẽ gật đầu.
“Ngươi. . . ” , Vân Tùng buông chén xuống ngập ngừng hỏi, “Ngươi là . . . Vương gia?”
“Nam thiếp”, Tiêu Lăng mặt ửng đỏ, thở dài đáp, “Hắn muốn vậy, ta cũng không có cách, nếu không nghe theo, hắn liền đánh ta.”
“Ngươi không phải đại tướng quân sao ? Võ công ngươi cao như vậy, tại sao phải sợ hắn?”
“Ta. . . aiz. . . Ta đánh không lại hắn, cũng không dám”, Tiêu Lăng gãi gãi đầu, “Đừng nói chuyện ta nữa, một nam thiếp đâu có gì đáng nói. Ngươi thì sao? Vốn ngươi từ đâu tới ? Vân Tùng là tên thật của ngươi?”
“Phụ mẫu ta đều đã khuất” , Vân Tùng đáp, “Đây là tên ta, ta họ Vân.”
“Họ Vân? Thật hiếm thấy “.
“Làm tiểu quan, liền vũ nhục tính danh phụ mẫu.” Vân Tùng tự giễu đáp.
“Đều chỉ là quá khứ”, Tiêu Lăng nói, “Đừng quá để ý , ta và ngươi giống nhau, ca ca đối với ta cũng như ngươi thôi…”
“Lời này là sao?”
“Bây giờ dù nói ngươi cũng không rõ, về sau có cơ hội biết được, đến lúc đó sẽ hiểu ngươi hiện tại so với ta còn tốt hơn nhiều”, Tiêu Lăng đứng lên : “Đi nào, ta đưa ngươi dạo quanh, đến một nơi rất rộng, phong cảnh khá đẹp, hậu viện hợp với Yến Giang, vào mùa mưa có dòng nước vô cùng ấm áp.”
“Được”, Vân Tùng đi theo Tiêu Lăng, nhìn Tiêu Lăng quay lưng, liền đưa tay lấy ám khí tẩm độc dấu trong người, đó là một vật rất nhỏ, dấu trong đai lưng, căn bản không ai phát hiện.
“Đi nào, nhanh lên a.”, Tiêu Lăng đột nhiên quay đầu lại, bàn tay Vân Tùng tiến gần sát lưng Tiêu Lăng đành khựng lại một chỗ, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
“Sao vậy, không thoải mái ở đâu ?”Tiêu Lăng thân thiết hỏi.
“Là, ta. . . vừa vặn có vết thương, đi không được nhanh.”
“Ra thế”, Tiêu Lăng đáp : “Ta sẽ đi chậm một chút, nếu ngươi thấy khó chịu, chúng ta vào phòng tán gẫu cũng được, ta rất thích nói chuyện phiếm cùng ngươi, thật ra, ngày ngày chôn chân ở đây, ta cũng buồn muốn chết.”
“Vậy sao ngươi không lén ra ngoài? Hắn đâu thể biết được !”
“Nhưng hắn mà biết , ta liền thảm , hắn không đánh chết ta không xong, ta từ nhỏ đã hay bị hắn đánh, mỗi khi nhớ tới, cả người liền thấy đau.”
“Thế. . . hắn đối xử với ngươi như vậy, ngươi vì sao còn không li khai hắn?”
Tiêu Lăng nhìn trời, bất đắc dĩ cười : “Ta- không – ly khai- hắn, từ bỏ hắn, tâm của ta so với bị đánh còn đau hơn rất nhiều, ta đã thử qua, nhưng làm không được.”
*********
Trong một biệt cư ngoại ô Tây quận, Nhạc Thiên Vũ ôm Mạc Đồng nằm trên giường, cả hai trên người không có lấy một mảnh y vật che thân, tuy nói trời dần dần chuyển lạnh, nhưng một lát sau, nhiệt khí trước khi hoan ái liền khiến cái lạnh phải tản đi.
“Vương gia”, Mạc Đồng ôm hắn khẽ hỏi: “Ta thật sự so ra vẫn kém Tiêu Lăng sao?”
Nhạc Thiên Vũ đẩy y ra, mặc quần áo, lạnh lùng nói : “Khi ta đến, ngươi không được đề cập tới Lăng nhi, còn nhắc lại ta sẽ không đến nữa.”
“Vương gia áy náy ?”
“Ta? Nực cười, ta sao phải áy náy! “, Nhạc Thiên Vũ nói thêm: “Tối nào đó ta cho cả hai ngươi cùng hầu hạ ta, ngươi liền có thể so sánh trực tiếp.”
“Ta vốn không thành vấn đề”, Mạc Đồng dùng chăn ngượng ngùng che thân, “Chỉ là không biết Lăng nhi của Vương gia có nguyện ý hay không?”
“Ngươi thật không hổ danh đi ra từ kỹ viện “, Nhạc Thiên Vũ cười, “May rằng Khâu Trung Thiện đã đảm bảo ngươi vẫn còn trong sạch”
“Chỉ cần Vương gia hài lòng là được”
“Ta rất hài lòng, ngươi thật sự không tồi, ngộ tính rất cao.”
“Tạ ơn Vương gia khích lệ”, Mạc Đồng chợt nhớ ra gì đó:”Vương gia, có một chuyện ta muốn nói với ngươi một tiếng”.
“Chuyện gì?”
“Vân Tùng tới chỗ ngươi ?”
“Đúng, ta để hắn ở bên Lăng nhi “
“Ngươi nên cẩn thận hắn một chút”
“Vì sao?”
“Cũng khó nói”, Mạc Đồng đáp, “Ta luôn cảm thấy hắn ẩn dấu rất nhiều tâm sự, hơn nữa, hắn có thể biết võ công”
“Võ công? Sao có thể ?”
“Ngươi cẩn thận vẫn tốt hơn, chuyện nên nói ta đều đã cho ngươi biết, ngươi không phải còn có chuyện phải đi sao?”
“Cám ơn, ta sẽ cẩn thận “, hắn đem chăn bao lấy Mạc Đồng, “Buổi sớm đừng để nhiễm lạnh. , ta quá hai ngày lại đến”.
Nhạc Thiên Vũ rời khỏi biệt cư của Mạc Đồng, thúc ngựa đi tới quân doanh, vừa qua đại môn liền nhìn thấy một thiếu niên toàn thân đẫm mồ hôi đang chất cỏ khô lên xe, hướng chuồng ngựa bên kia đi đến.
“Lí. . . cái gì nhỉ ?”
Nhạc Thiên Vũ dừng ngựa bên người thiếu niên, thiếu niên nghiêng mặt ngước đầu nhìn lên: “Vương gia, ngài còn nhớ rõ ta sao, ta gọi là Lí Hạc Hiên, từ Nam Hoài tới.”
“Ta không quên được ngươi !”, Nhạc Thiên Vũ cười hỏi: “Làm việc thế nào?”
“Vẫn đều đều, rất tốt .”
“Ta lát nữa sẽ tới xem ngựa, chăm không tốt, ta liền phạt ngươi quân côn.”
“Được, ngài cứ đến, ta chờ ngài.”
Mặt trời xuống núi, Nhạc Thiên Vũ đi tới chuồng, xa xa đã thấy Lí Hạc Hiên ngửa mặt nằm trên rơm rạ lót chuồng say ngủ, hắn đến gần hơn, ngắm nhìn ánh tà dương chiếu lên gương mặt Lí Hạc Hiên, làn da mầu mạch mang theo nét nhu thuận ngày thường hiếm gặp.
Hắn đưa tay gỡ một cọng rơm trên mặt y xuống .
“Ai a?”, Lí Hạc Hiên bừng tỉnh, nhìn Nhạc Thiên Vũ đến, nhảy dựng lên pha chút nén giận : “Vương gia, ngài sao bây giờ mới tới a? Ta chờ đến nỗi ngủ quên luôn.”
Ánh mắt thuần mỹ của y làm Nhạc Thiên Vũ trong lòng xao động: Lí Hạc Hiên này cảm giác hao hao như Lăng nhi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook