Thiếp Cư Noãn Các
-
Chương 1
“Quỳ xuống.”
Nhạc Thiên Vũ trước mặt toàn quân trong trướng liền giáng cho Tiêu Lăng – thuộc cấp của hắn một cái tát mạnh , lớn tiếng răn dạy:
” Nói ! Vì cái gì cãi lại quân lệnh? Ai cho phép ngươi qua sông ?”
“Mạt tướng biết sai, thỉnh Vương gia trách phạt”
Tiêu Lăng quỳ trên mặt đất, cúi đầu, mặt hơi hơi phiếm hồng, khiến cho khuôn mặt gầy gò, trắng nõn của y càng thêm thanh tú động lòng người, chính là y vẻ mặt luôn băng giá, làm cho người trông vào đều thấy hàn khí.
Nhạc Thiên Vũ làm sao không biết y muốn mau chóng đánh lui quân địch mới mạo hiểm vượt giới tuyến, thay chính mình phân ưu giải sầu. Thiếu niên bề ngoài kiên nghị, lạnh lùng này mới mười ba tuổi liền theo mình đánh Đông dẹp Bắc, suốt năm năm, hiện giờ trở thành thiếu niên anh hùng quân địch mới nghe tên đã sợ mất mật. Lần này đem quân công thành, nếu thắng, họ có thể sớm ngày tiến tiếp. Tiêu Lăng nóng vội như vậy, khiến hắn nhớ lại hình bóng tuổi trẻ hiếu thắng, thiếu kiên nhẫn. Nhưng quân lệnh chính là quân lệnh, y làm trái lệnh của hắn, ở trước mặt tướng sĩ toàn doanh trướng, hắn không thể không trừng phạt y một chút.
“Người đâu”
Nhạc Thiên Vũ hạ lệnh : “Đem Tiêu tướng quân kéo ra ngoài, trừng phạt hai mươi quân côn.”
“Tuân mệnh” quân binh đi tới mang Tiêu Lăng ra ngoài khai hình.
Mấy vị tướng quân vội vàng lên tiếng cầu tình “Vương gia, xin khoan dung cho Tiêu tướng quân , hắn còn trẻ, sốt ruột mong lập công, may không thành họa lớn, cũng không có quân binh thương vong. Ngày mai ta cùng địch quyết chiến, nếu Tiêu tướng quân không thể xuất chinh, khác nào một cánh tay Vương gia bị chặt đi, chẳng phải đúng ý địch hay sao.”
“Ân. . . . . .”
Nhạc Thiên Vũ chính là ngóng trông có người cầu tình, giả bộ trầm ngâm đứng lên, trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhõm.
“Không cần ” ,Tiêu Lăng lạnh lùng nói, “Nên thưởng cần thưởng, nên phạt phải phạt, hai mươi quân côn sẽ không ảnh hưởng mạt tướng ngày mai xuất chinh, Vương gia không cần lo lắng.”
Nhạc Thiên Vũ bị chọc tức. Tiểu tử quật cường này, cho y bậc thang y cũng không biết đường xuống, đạo lý đơn giản này cũng không thông. Nếu bình thường, y đã sớm ăn no đòn, nhưng đại chiến gần kề, đánh hay không đánh khiến Nhạc Thiên Vũ lâm vào thế khó xử.
“Vương gia thỉnh cân nhắc lại, hai mươi quân côn mặc dù không phải trọng hình, nhưng Tiêu tướng quân chịu hình xong thì chuyện cưỡi ngựa đánh giặc cũng khó khăn không ít. . . . . .”
“Được rồi .”
Nhạc Thiên Vũ xua tay làm cho mọi người trật tự.
“Truyền quân lệnh của bổn vương, lệnh Tiêu Lăng ngày mai dẫn quân tiên phong, lấy công chuộc tội, phải thắng không được bại, bằng không hai tội ghép lại trọng phạt.”
“Đa tạ Vương gia”, chúng tướng đều nói lời cảm tạ.
Tiêu Lăng ngây người trong chốc lát mới nói:
“Tuân mệnh, tạ ơn Vương gia.”
“Tất cả lui xuống, Tiêu Lăng lưu lại, bổn vương còn muốn dạy hắn như thế nào tuân theo quân lệnh.”
*********
Nhạc Thiên Vũ mặt mày anh tuấn trở nên âm trầm, mang đầy thịnh nộ.
Mọi người đều rút ra ngoài, để Tiêu Lăng một mình lưu lại trong trướng. Y thủy chung cúi đầu, quỳ trên đất, không dám đứng dậy. Nhạc Thiên Vũ bước từng bước đến cạnh Tiêu Lăng, trong giọng nói có một tia trách cứ:
“Lăng nhi, ngươi biết sai rồi sao?”
“Mạt tướng biết sai.”
“Ngươi sai lầm như thế nào? “
“Mạt tướng không nên cãi quân lệnh”.
Nhạc Thiên Vũ thở dài, đem ghế kéo đến trước mặt Tiêu Lăng ngồi xuống, lại hỏi hắn, “Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi làm sao mà sai lầm ?”
“Ta. . . . . .”, Tiêu Lăng đầu cúi càng thấp, “Mạt tướng không nên cãi quân lệnh”.
“Thật bướng bỉnh”
Nhạc Thiên Vũ nở nụ cười, đột nhiên nâng cằm Tiêu Lăng, hôn lên môi y. Tiêu Lăng theo bản năng lui về phía sau , Nhạc Thiên Vũ nắm lấy bờ vai của y, làm cho y tới gần mình thêm, đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng Tiêu Lăng triền cuốn mút vào. Tiêu Lăng bị Nhạc Thiên Vũ hôn đến trời đất chuyển rời, lại cảm thấy hắn hôn dần xuống cổ mình, xấu hổ nói:
“Vương gia, đây là quân trướng a.”
“Quân trướng thì sao chứ ? Ngươi có nhớ lần đầu tiên cùng ta là khi nào không?”
“Mười bốn tuổi.”
“Lần đó là ở đâu? Ngươi còn nhớ rõ không?”
“Ở quân trướng”
Tiêu Lăng vừa thẹn lại quẫn, y như thế nào có thể quên đêm ấy, ở góc sáng sủa trong quân trướng, Nhạc Thiên Vũ ba phần trân ái, bảy phần ép buộc y. Thân thể từng nơi đều có dấu vết Nhạc Thiên Vũ lưu lại, cho dù là mất hồn, cho dù là đau đớn, y cũng không kêu một tiếng. Sau đó y lặng lẽ khập khiễng đi ra ngoài, theo lẽ thường đi ngủ, theo lẽ thường luyện tập, theo lẽ thường đánh giặc, theo lẽ thường đấm đá leo trèo. Y là một nam nhân chân chính, tất cả tướng quân đều nói y là một nam nhân chân chính, dũng mãnh thiện chiến, can đảm. Không một ai biết, y lại dùng phương thức như vậy phục dịch một nam nhân. Nhạc Thiên Vũ là Tây quận Vương gia, trí dũng vô song, phong lưu tiêu sái , hắn đã cứu y, hắn thích y, mà y sùng bái hắn, yêu thương hắn, y nguyện ý vì hắn làm mọi chuyện, chỉ cần hắn vui vẻ khoái hoạt là tốt rồi.
“Đem khôi giáp cởi ra”
Nhạc Thiên Vũ ôn nhu vuốt ve mái tóc Tiêu Lăng.
“Vâng” Tiêu Lăng đứng lên, cởi bỏ giáp trụ quanh thân, quỳ gối trước mặt Nhạc Thiên Vũ .
“Đứng lên.”
Nhạc Thiên Vũ ngồi ở ghế trên tách hai chân, lấy tay chỉ xuống bên dưới mình.Tiêu Lăng cắn cắn môi, với tay giải khai đai lưng Nhạc Thiên Vũ, dúi đầu vào khố nhàn của hắn, hai tay không chỗ đặt, bắt chéo phía sau. “Chân tách ra” Nhạc Thiên Vũ lệnh Tiêu Lăng mở rộng hai chân, để y có thể cúi thấp đầu hơn, bốn năm dạy dỗ, Tiêu Lăng trở nên thập phần thành thục. Nhạc Thiên Vũ hưng phấn vỗ về sau lưng Tiêu Lăng, khẽ giọng thở gấp:
“Làm tốt lắm, Lăng nhi, thực thích.”
Bàn tay gian xảo tiến đến thắt lưng Tiêu Lăng, thoát đai lưng y ra. Quần Tiêu Lăng lập tức trượt xuống khỏi đầu gối, da thịt từ mông đến bắp chân đều phơi bày trong không khí. Tuy rằng không có mệnh lệnh của Nhạc Thiên Vũ, không ai dám tiến vào trong doanh, nhưng trong tình huống này , lưng y quay về phía cửa đại doanh , những bộ vị kín đáo trên thân thể tất cả đều không hề che lấp , nếu bị người khác nhìn thấy, Tiêu Lăng tuyệt đối không còn mặt mũi nào để sống.
“Vương gia tha cho Lăng nhi”
Tiêu Lăng thoáng ngẩng đầu lên, nhìn Nhạc Thiên Vũ ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.
“Không được ngừng lại” Nhạc Thiên Vũ càng đè đầu Tiêu Lăng xuống, hắn nhìn thấy chân Tiêu Lăng muốn nhấc dậy, giơ chân đá y một cước. Tiêu Lăng không dám động đậy nữa, chẳng còn biện pháp nào khác, đành phải gia tăng chuyển động trong miệng, làm cho này hết thảy mau mau chấm dứt.
Thấy làn da mạnh khỏe , trắng muốt dần chuyển thành phiến hồng, Nhạc Thiên Vũ âm thầm nở nụ cười. Thiếu niên này không sợ đau, không sợ chết, nhưng y sợ xấu hổ, chính mình khiêu khích y, âu yếm y, tiến vào y, nhưng thường xuyên không cho y bắn ra thật thú vị. Tiêu Lăng huyết khí phương cương, khát khao cực kỳ mãnh liệt, nhưng y luôn xấu hổ không phát ra tiếng, hắn thích nhất nhìn y cố nén không rên rỉ thật thống khổ, mười phần nghĩ muốn bắn, rồi lại không dám phản kháng khiến bản thân chật vật. Thời điểm nhịn quá mức, Tiêu Lăng thậm chí ôm hắn khóc, chẳng qua, đó là tình thế quá ít gặp , đại đa số tình huống, không cho y bắn, y sẽ không bắn, xong thì mặc quần áo, đi ra ngoài kỵ mã luyện thương, đến khi mệt chết, lại trở về ngủ.
“Nga, nga. . . . . .”
Nhạc Thiên Vũ đem dục vọng chính mình bắn trong miệng Tiêu Lăng. Tiêu Lăng lau đi bạch dịch bên miệng, muốn mặc quần, lại bị Nhạc Thiên Vũ kéo lại, đặt trên đùi, tay ở giữa hai chân Tiêu Lăng nhẹ nhàng xoa nắn. Thân thể thiếu niên thành thật liền vặn vẹo. Nhạc Thiên Vũ cười ghé vào lỗ tai y nói:
“Lăng nhi, nghĩ muốn ra không?”
Tiêu Lăng nghiêng đầu nhìn hắn, lộ ra nét trẻ con chỉ ở trước mặt hắn mới có:
“Ta nói muốn, ngươi có thể hay không nói không được?”
“Ta nói được, nhưng muốn nghe ngươi nói, ngươi nghe lời, ta liền giúp ngươi.”
“Ngươi muốn ta làm cái gì? Ta nào có không nghe ngươi bao giờ đâu !”
” Quân lệnh của ta ngươi không nghe, còn dám nói đều nghe lời ta !”
Nhạc Thiên Vũ phát vào mông Tiêu Lăng.
“Về sau không được tự chủ trương, nhiều nguy hiểm.”
” Thiên Vũ ca, ta muốn về nhà”.
“Ta biết ngươi nhớ nhà.”
Nhạc Thiên Vũ hôn môi Tiêu Lăng, tuy rằng hai người ở nhà không nhiều, nhưng thiếu niên thật không muốn xa rời nơi họ cùng nhau sống.
Ngoài trướng vang lên tiếng bước chân, rất nhẹ, rất không minh bạch.
“Ai ?”
Nhạc Thiên Vũ quát một tiếng, khiến người muốn vén cửa đại doanh lên lại chần chờ một chút. Tiêu Lăng nhanh đứng lên, mặc quần áo. Nhạc Thiên Vũ thuận tay đem áo lông cừu choàng trên người Tiêu Lăng.
“Là ta, Tây quận Vương gia”
Bình An công chúa Lí Tĩnh liền lên tiếng . Nàng là muội muội thân thiết của Hoàng Thượng, cũng là đốc quân Hoàng Thượng phái tới, nhằm ủng hộ sĩ khí.
“Công chúa vào đây”.
“Tham kiến công chúa”
Tiêu Lăng khom người thi lễ.
“Tiêu tướng quân, ngươi vẫn tốt?”
Công chúa muốn cùng Tiêu Lăng nói chuyện. Chợt để ý thấy quần áo y có chút kỳ quái, sắc mặt cũng không ổn như thường lệ.
Nhạc Thiên Vũ hướng Tiêu Lăng liếc mắt:
“Đi ra ngoài đi, buổi tối đến lều ta, ta tiếp tục … giảng giải cho ngươi.”
“Tuân mệnh, Vương gia, mạt tướng xin cáo lui.”
Tiêu Lăng không để ý công chúa, cầm lấy khôi giáp rời khỏi đại doanh.
Nhìn đến áo lông cừu trên người Tiêu Lăng, công chúa nói :
“Vương gia, xem ra ngươi thực thích vị tiểu tướng quân này, quần áo chính mình để hắn mặc.”
“Hắn không còn nhỏ, đã đủ niên kỷ trở thành Phò mã của ngươi.” Nhạc Thiên Vũ vui đùa, công chúa thích Tiêu Lăng, ai ai cũng đều nhận thấy.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, ai muốn hắn thành Phò mã chứ , còn ăn nói lung tung thì cẩn thận đầu mình đấy.”
“Công chúa chớ giận, bổn vương nói chính là tình hình thực tế, ngươi mười bảy, hắn mười tám.”
“Ngươi lại nói bậy!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lí Tĩnh xấu hổ đến đỏ bừng ” Tin hay không ta giết. . . . . .”.
Nàng xem vẻ mặt không thèm quan tâm của Nhạc Thiên Vũ.
“Tin hay không ta giết Tiêu Lăng !”
“Vậy ngươi vẫn là giết ta đi”
Nhạc Thiên Vũ ha ha cười .
“Tiêu Lăng cũng không dễ dàng giết được, trừ phi hắn yêu thương ngươi, ngươi làm gì hắn, hắn đều theo. Nếu không thương ngươi, ngươi muốn giết hắn,có lẽ không nhất định thành sự.”
“Trách không được người của ngươi đều như vậy vênh váo, ai cũng không đoái hoài ta, nguyên lai đều do ngươi nuông chiều …”
“Ngươi là nói Tiêu Lăng? Ngươi đi hỏi hắn, bổn vương có hay không nuông chiều hắn, hắn lúc phạm sai lầm, ta phạt hắn như thế nào. Trước lúc hắn mười sáu tuổi, ta đánh hắn cũng không che dấu. Chính hiện tại, ta đánh hắn lăn lộn trên đất, hắn cũng không dám cầu xin tha thứ. Chính bởi ngày mai đánh giặc , bổn vương hôm nay mới tạm tha cho hắn một lần.”
“Ngươi ở nhà cũng đánh hắn như vậy sao?”
“Thường xuyên”.
“Vì cái gì?”
“Hắn là đệ đệ bổn vương, phải nghiêm khắc mới nên người.”
“Không phải đệ đệ ruột thịt , Vương gia mới dạy dỗ kiểu đó, nếu là ruột thịt, nỡ nào cam tâm làm như thế ! “
Nhạc Thiên Vũ nói:
“Công chúa rốt cuộc tới làm gì? Nếu tới nói chuyện phiếm, bổn vương chính là không rảnh phụng bồi.”
“Ân. . . . . .” công chúa đỏ mặt.
“Vương gia, nếu ngày mai thắng trận, ta có thể mang theo một người hồi kinh hay không?”
“Tiêu Lăng?”
“Đúng” Công chúa gật gật đầu.
“Không được”
Nhạc Thiên Vũ trong lời nói chém đinh chặt sắt.
“Vì cái gì ? Ngươi không phải muốn cho hắn làm nên sự nghiệp sao? Ở kinh đô có nhiều cơ hội, với tư chất của Tiêu Lăng , còn băn khoăn gì nữa ? ” – Công chúa có chút sốt ruột.
“Không vì cái gì cả ! Không được, chính là không được. Bổn vương còn muốn nghiên cứu chiến đồ, công chúa trước hết mời đi.”
Nhạc Thiên Vũ tươi cười hạ lệnh trục khách. Đừng nói là công chúa, dù là Hoàng Thượng, Thái thượng hoàng mở miệng ép buộc, hắn cũng sẽ không bao giờ để Tiêu Lăng rời khỏi mình.
Nhạc Thiên Vũ trước mặt toàn quân trong trướng liền giáng cho Tiêu Lăng – thuộc cấp của hắn một cái tát mạnh , lớn tiếng răn dạy:
” Nói ! Vì cái gì cãi lại quân lệnh? Ai cho phép ngươi qua sông ?”
“Mạt tướng biết sai, thỉnh Vương gia trách phạt”
Tiêu Lăng quỳ trên mặt đất, cúi đầu, mặt hơi hơi phiếm hồng, khiến cho khuôn mặt gầy gò, trắng nõn của y càng thêm thanh tú động lòng người, chính là y vẻ mặt luôn băng giá, làm cho người trông vào đều thấy hàn khí.
Nhạc Thiên Vũ làm sao không biết y muốn mau chóng đánh lui quân địch mới mạo hiểm vượt giới tuyến, thay chính mình phân ưu giải sầu. Thiếu niên bề ngoài kiên nghị, lạnh lùng này mới mười ba tuổi liền theo mình đánh Đông dẹp Bắc, suốt năm năm, hiện giờ trở thành thiếu niên anh hùng quân địch mới nghe tên đã sợ mất mật. Lần này đem quân công thành, nếu thắng, họ có thể sớm ngày tiến tiếp. Tiêu Lăng nóng vội như vậy, khiến hắn nhớ lại hình bóng tuổi trẻ hiếu thắng, thiếu kiên nhẫn. Nhưng quân lệnh chính là quân lệnh, y làm trái lệnh của hắn, ở trước mặt tướng sĩ toàn doanh trướng, hắn không thể không trừng phạt y một chút.
“Người đâu”
Nhạc Thiên Vũ hạ lệnh : “Đem Tiêu tướng quân kéo ra ngoài, trừng phạt hai mươi quân côn.”
“Tuân mệnh” quân binh đi tới mang Tiêu Lăng ra ngoài khai hình.
Mấy vị tướng quân vội vàng lên tiếng cầu tình “Vương gia, xin khoan dung cho Tiêu tướng quân , hắn còn trẻ, sốt ruột mong lập công, may không thành họa lớn, cũng không có quân binh thương vong. Ngày mai ta cùng địch quyết chiến, nếu Tiêu tướng quân không thể xuất chinh, khác nào một cánh tay Vương gia bị chặt đi, chẳng phải đúng ý địch hay sao.”
“Ân. . . . . .”
Nhạc Thiên Vũ chính là ngóng trông có người cầu tình, giả bộ trầm ngâm đứng lên, trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhõm.
“Không cần ” ,Tiêu Lăng lạnh lùng nói, “Nên thưởng cần thưởng, nên phạt phải phạt, hai mươi quân côn sẽ không ảnh hưởng mạt tướng ngày mai xuất chinh, Vương gia không cần lo lắng.”
Nhạc Thiên Vũ bị chọc tức. Tiểu tử quật cường này, cho y bậc thang y cũng không biết đường xuống, đạo lý đơn giản này cũng không thông. Nếu bình thường, y đã sớm ăn no đòn, nhưng đại chiến gần kề, đánh hay không đánh khiến Nhạc Thiên Vũ lâm vào thế khó xử.
“Vương gia thỉnh cân nhắc lại, hai mươi quân côn mặc dù không phải trọng hình, nhưng Tiêu tướng quân chịu hình xong thì chuyện cưỡi ngựa đánh giặc cũng khó khăn không ít. . . . . .”
“Được rồi .”
Nhạc Thiên Vũ xua tay làm cho mọi người trật tự.
“Truyền quân lệnh của bổn vương, lệnh Tiêu Lăng ngày mai dẫn quân tiên phong, lấy công chuộc tội, phải thắng không được bại, bằng không hai tội ghép lại trọng phạt.”
“Đa tạ Vương gia”, chúng tướng đều nói lời cảm tạ.
Tiêu Lăng ngây người trong chốc lát mới nói:
“Tuân mệnh, tạ ơn Vương gia.”
“Tất cả lui xuống, Tiêu Lăng lưu lại, bổn vương còn muốn dạy hắn như thế nào tuân theo quân lệnh.”
*********
Nhạc Thiên Vũ mặt mày anh tuấn trở nên âm trầm, mang đầy thịnh nộ.
Mọi người đều rút ra ngoài, để Tiêu Lăng một mình lưu lại trong trướng. Y thủy chung cúi đầu, quỳ trên đất, không dám đứng dậy. Nhạc Thiên Vũ bước từng bước đến cạnh Tiêu Lăng, trong giọng nói có một tia trách cứ:
“Lăng nhi, ngươi biết sai rồi sao?”
“Mạt tướng biết sai.”
“Ngươi sai lầm như thế nào? “
“Mạt tướng không nên cãi quân lệnh”.
Nhạc Thiên Vũ thở dài, đem ghế kéo đến trước mặt Tiêu Lăng ngồi xuống, lại hỏi hắn, “Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi làm sao mà sai lầm ?”
“Ta. . . . . .”, Tiêu Lăng đầu cúi càng thấp, “Mạt tướng không nên cãi quân lệnh”.
“Thật bướng bỉnh”
Nhạc Thiên Vũ nở nụ cười, đột nhiên nâng cằm Tiêu Lăng, hôn lên môi y. Tiêu Lăng theo bản năng lui về phía sau , Nhạc Thiên Vũ nắm lấy bờ vai của y, làm cho y tới gần mình thêm, đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng Tiêu Lăng triền cuốn mút vào. Tiêu Lăng bị Nhạc Thiên Vũ hôn đến trời đất chuyển rời, lại cảm thấy hắn hôn dần xuống cổ mình, xấu hổ nói:
“Vương gia, đây là quân trướng a.”
“Quân trướng thì sao chứ ? Ngươi có nhớ lần đầu tiên cùng ta là khi nào không?”
“Mười bốn tuổi.”
“Lần đó là ở đâu? Ngươi còn nhớ rõ không?”
“Ở quân trướng”
Tiêu Lăng vừa thẹn lại quẫn, y như thế nào có thể quên đêm ấy, ở góc sáng sủa trong quân trướng, Nhạc Thiên Vũ ba phần trân ái, bảy phần ép buộc y. Thân thể từng nơi đều có dấu vết Nhạc Thiên Vũ lưu lại, cho dù là mất hồn, cho dù là đau đớn, y cũng không kêu một tiếng. Sau đó y lặng lẽ khập khiễng đi ra ngoài, theo lẽ thường đi ngủ, theo lẽ thường luyện tập, theo lẽ thường đánh giặc, theo lẽ thường đấm đá leo trèo. Y là một nam nhân chân chính, tất cả tướng quân đều nói y là một nam nhân chân chính, dũng mãnh thiện chiến, can đảm. Không một ai biết, y lại dùng phương thức như vậy phục dịch một nam nhân. Nhạc Thiên Vũ là Tây quận Vương gia, trí dũng vô song, phong lưu tiêu sái , hắn đã cứu y, hắn thích y, mà y sùng bái hắn, yêu thương hắn, y nguyện ý vì hắn làm mọi chuyện, chỉ cần hắn vui vẻ khoái hoạt là tốt rồi.
“Đem khôi giáp cởi ra”
Nhạc Thiên Vũ ôn nhu vuốt ve mái tóc Tiêu Lăng.
“Vâng” Tiêu Lăng đứng lên, cởi bỏ giáp trụ quanh thân, quỳ gối trước mặt Nhạc Thiên Vũ .
“Đứng lên.”
Nhạc Thiên Vũ ngồi ở ghế trên tách hai chân, lấy tay chỉ xuống bên dưới mình.Tiêu Lăng cắn cắn môi, với tay giải khai đai lưng Nhạc Thiên Vũ, dúi đầu vào khố nhàn của hắn, hai tay không chỗ đặt, bắt chéo phía sau. “Chân tách ra” Nhạc Thiên Vũ lệnh Tiêu Lăng mở rộng hai chân, để y có thể cúi thấp đầu hơn, bốn năm dạy dỗ, Tiêu Lăng trở nên thập phần thành thục. Nhạc Thiên Vũ hưng phấn vỗ về sau lưng Tiêu Lăng, khẽ giọng thở gấp:
“Làm tốt lắm, Lăng nhi, thực thích.”
Bàn tay gian xảo tiến đến thắt lưng Tiêu Lăng, thoát đai lưng y ra. Quần Tiêu Lăng lập tức trượt xuống khỏi đầu gối, da thịt từ mông đến bắp chân đều phơi bày trong không khí. Tuy rằng không có mệnh lệnh của Nhạc Thiên Vũ, không ai dám tiến vào trong doanh, nhưng trong tình huống này , lưng y quay về phía cửa đại doanh , những bộ vị kín đáo trên thân thể tất cả đều không hề che lấp , nếu bị người khác nhìn thấy, Tiêu Lăng tuyệt đối không còn mặt mũi nào để sống.
“Vương gia tha cho Lăng nhi”
Tiêu Lăng thoáng ngẩng đầu lên, nhìn Nhạc Thiên Vũ ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.
“Không được ngừng lại” Nhạc Thiên Vũ càng đè đầu Tiêu Lăng xuống, hắn nhìn thấy chân Tiêu Lăng muốn nhấc dậy, giơ chân đá y một cước. Tiêu Lăng không dám động đậy nữa, chẳng còn biện pháp nào khác, đành phải gia tăng chuyển động trong miệng, làm cho này hết thảy mau mau chấm dứt.
Thấy làn da mạnh khỏe , trắng muốt dần chuyển thành phiến hồng, Nhạc Thiên Vũ âm thầm nở nụ cười. Thiếu niên này không sợ đau, không sợ chết, nhưng y sợ xấu hổ, chính mình khiêu khích y, âu yếm y, tiến vào y, nhưng thường xuyên không cho y bắn ra thật thú vị. Tiêu Lăng huyết khí phương cương, khát khao cực kỳ mãnh liệt, nhưng y luôn xấu hổ không phát ra tiếng, hắn thích nhất nhìn y cố nén không rên rỉ thật thống khổ, mười phần nghĩ muốn bắn, rồi lại không dám phản kháng khiến bản thân chật vật. Thời điểm nhịn quá mức, Tiêu Lăng thậm chí ôm hắn khóc, chẳng qua, đó là tình thế quá ít gặp , đại đa số tình huống, không cho y bắn, y sẽ không bắn, xong thì mặc quần áo, đi ra ngoài kỵ mã luyện thương, đến khi mệt chết, lại trở về ngủ.
“Nga, nga. . . . . .”
Nhạc Thiên Vũ đem dục vọng chính mình bắn trong miệng Tiêu Lăng. Tiêu Lăng lau đi bạch dịch bên miệng, muốn mặc quần, lại bị Nhạc Thiên Vũ kéo lại, đặt trên đùi, tay ở giữa hai chân Tiêu Lăng nhẹ nhàng xoa nắn. Thân thể thiếu niên thành thật liền vặn vẹo. Nhạc Thiên Vũ cười ghé vào lỗ tai y nói:
“Lăng nhi, nghĩ muốn ra không?”
Tiêu Lăng nghiêng đầu nhìn hắn, lộ ra nét trẻ con chỉ ở trước mặt hắn mới có:
“Ta nói muốn, ngươi có thể hay không nói không được?”
“Ta nói được, nhưng muốn nghe ngươi nói, ngươi nghe lời, ta liền giúp ngươi.”
“Ngươi muốn ta làm cái gì? Ta nào có không nghe ngươi bao giờ đâu !”
” Quân lệnh của ta ngươi không nghe, còn dám nói đều nghe lời ta !”
Nhạc Thiên Vũ phát vào mông Tiêu Lăng.
“Về sau không được tự chủ trương, nhiều nguy hiểm.”
” Thiên Vũ ca, ta muốn về nhà”.
“Ta biết ngươi nhớ nhà.”
Nhạc Thiên Vũ hôn môi Tiêu Lăng, tuy rằng hai người ở nhà không nhiều, nhưng thiếu niên thật không muốn xa rời nơi họ cùng nhau sống.
Ngoài trướng vang lên tiếng bước chân, rất nhẹ, rất không minh bạch.
“Ai ?”
Nhạc Thiên Vũ quát một tiếng, khiến người muốn vén cửa đại doanh lên lại chần chờ một chút. Tiêu Lăng nhanh đứng lên, mặc quần áo. Nhạc Thiên Vũ thuận tay đem áo lông cừu choàng trên người Tiêu Lăng.
“Là ta, Tây quận Vương gia”
Bình An công chúa Lí Tĩnh liền lên tiếng . Nàng là muội muội thân thiết của Hoàng Thượng, cũng là đốc quân Hoàng Thượng phái tới, nhằm ủng hộ sĩ khí.
“Công chúa vào đây”.
“Tham kiến công chúa”
Tiêu Lăng khom người thi lễ.
“Tiêu tướng quân, ngươi vẫn tốt?”
Công chúa muốn cùng Tiêu Lăng nói chuyện. Chợt để ý thấy quần áo y có chút kỳ quái, sắc mặt cũng không ổn như thường lệ.
Nhạc Thiên Vũ hướng Tiêu Lăng liếc mắt:
“Đi ra ngoài đi, buổi tối đến lều ta, ta tiếp tục … giảng giải cho ngươi.”
“Tuân mệnh, Vương gia, mạt tướng xin cáo lui.”
Tiêu Lăng không để ý công chúa, cầm lấy khôi giáp rời khỏi đại doanh.
Nhìn đến áo lông cừu trên người Tiêu Lăng, công chúa nói :
“Vương gia, xem ra ngươi thực thích vị tiểu tướng quân này, quần áo chính mình để hắn mặc.”
“Hắn không còn nhỏ, đã đủ niên kỷ trở thành Phò mã của ngươi.” Nhạc Thiên Vũ vui đùa, công chúa thích Tiêu Lăng, ai ai cũng đều nhận thấy.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, ai muốn hắn thành Phò mã chứ , còn ăn nói lung tung thì cẩn thận đầu mình đấy.”
“Công chúa chớ giận, bổn vương nói chính là tình hình thực tế, ngươi mười bảy, hắn mười tám.”
“Ngươi lại nói bậy!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lí Tĩnh xấu hổ đến đỏ bừng ” Tin hay không ta giết. . . . . .”.
Nàng xem vẻ mặt không thèm quan tâm của Nhạc Thiên Vũ.
“Tin hay không ta giết Tiêu Lăng !”
“Vậy ngươi vẫn là giết ta đi”
Nhạc Thiên Vũ ha ha cười .
“Tiêu Lăng cũng không dễ dàng giết được, trừ phi hắn yêu thương ngươi, ngươi làm gì hắn, hắn đều theo. Nếu không thương ngươi, ngươi muốn giết hắn,có lẽ không nhất định thành sự.”
“Trách không được người của ngươi đều như vậy vênh váo, ai cũng không đoái hoài ta, nguyên lai đều do ngươi nuông chiều …”
“Ngươi là nói Tiêu Lăng? Ngươi đi hỏi hắn, bổn vương có hay không nuông chiều hắn, hắn lúc phạm sai lầm, ta phạt hắn như thế nào. Trước lúc hắn mười sáu tuổi, ta đánh hắn cũng không che dấu. Chính hiện tại, ta đánh hắn lăn lộn trên đất, hắn cũng không dám cầu xin tha thứ. Chính bởi ngày mai đánh giặc , bổn vương hôm nay mới tạm tha cho hắn một lần.”
“Ngươi ở nhà cũng đánh hắn như vậy sao?”
“Thường xuyên”.
“Vì cái gì?”
“Hắn là đệ đệ bổn vương, phải nghiêm khắc mới nên người.”
“Không phải đệ đệ ruột thịt , Vương gia mới dạy dỗ kiểu đó, nếu là ruột thịt, nỡ nào cam tâm làm như thế ! “
Nhạc Thiên Vũ nói:
“Công chúa rốt cuộc tới làm gì? Nếu tới nói chuyện phiếm, bổn vương chính là không rảnh phụng bồi.”
“Ân. . . . . .” công chúa đỏ mặt.
“Vương gia, nếu ngày mai thắng trận, ta có thể mang theo một người hồi kinh hay không?”
“Tiêu Lăng?”
“Đúng” Công chúa gật gật đầu.
“Không được”
Nhạc Thiên Vũ trong lời nói chém đinh chặt sắt.
“Vì cái gì ? Ngươi không phải muốn cho hắn làm nên sự nghiệp sao? Ở kinh đô có nhiều cơ hội, với tư chất của Tiêu Lăng , còn băn khoăn gì nữa ? ” – Công chúa có chút sốt ruột.
“Không vì cái gì cả ! Không được, chính là không được. Bổn vương còn muốn nghiên cứu chiến đồ, công chúa trước hết mời đi.”
Nhạc Thiên Vũ tươi cười hạ lệnh trục khách. Đừng nói là công chúa, dù là Hoàng Thượng, Thái thượng hoàng mở miệng ép buộc, hắn cũng sẽ không bao giờ để Tiêu Lăng rời khỏi mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook