Thiên Ý
-
Quyển 1 - Chương 24: Qua một ngày bận rộn.
Liễu Thiên lắc đầu mỉm cười nói: “Cuốn này khá hợp với ta, kiếm pháp cũng như tính cách, ta thích tính cách của vị tiền bối này!”
“Nhưng giới thiệu của nó cũng đã nói rằng nó nó vừa khó luyện lại không có tính chiến đấu cao nên không có tên còn gì? Mà phía sâu hơn bộ kiếm pháp này quá khó hiểu và cũng không rõ ràng, không những thế nó lại rất khó sao chép chính xác! Như vậy ngươi vẫn muốn chọn nó?” Hà Minh nói một hồi rồi tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
Liễu Thiên lắc đầu nói: “Không rõ! Ta chỉ nhìn tên của vị tiền bối kia thì chọn thôi! Kết quả không tốt thì mai kia đến lấy cuốn khác!”
Hà Minh lại khuyên nhủ: “Thời gian chúng ta không có nhiều vậy đâu! Ngươi chỉ có ba năm để tiến cấp bảy tiểu cảnh giới và một đại cảnh giới. Đồng thời cũng cần rất nhiều mặt khác mới thành nội môn đệ tử được. Nếu ngươi quá tập trung vào kiếm kỹ thì đó là một sự lựa trọn không khôn ngoan chút nào!”
“Đừng lo! Nếu không luyện được ta sẽ bỏ!” Liễu Thiên cười tỏ vẻ chắc chắn nói.
“Cùng lắm thì bỏ dùng kiếm, dù thế nào ta sẽ không bỏ bê tu luyện nguyên thần đâu!”
Hắn biết Hà Minh lo lắng cho mình, nhưng hắn vẫn quyết định chọn bộ kiếm pháp này vì hắn đã nhìn ra được điểm hợp với mình.
Hắn chuyển chủ đề nói: “Chúng ta ra sao chép thôi, thời gian sắp hết rồi!”
Hà Minh thấy Liễu Thiên quả quyết như vây cũng không khuyên nhủ nữa, cả hai cùng đi ra phía bàn để sao chép mật tịch.
Ngồi xuống bàn, Liễu Thiên cầm một quyển sách trắng tinh chuẩn bị sao chép mật tịch. Việc của hắn bay giờ là chép lại hoàn toàn mật tịch vào quyển mới, chỗ nào có hình vẽ khó không vẽ được thì có thể nhờ chấp sự của chi mình hoặc chấp sự ở Võ Kỹ phòng.
Mất tầm mười phút chép ba bộ khinh công, Liễu Thiên không gặp mấy khó khăn về những hình vẽ trong đó. Nguyên nhân là trước khi đến thế giới này hắn cũng từng học vẽ một thời gian. Tuy vẽ không đẹp nhưng để vẽ mấy hình đơn giản thì không vấn đề gì.
Đến cuốn kiếm phổ vô danh kia thì lại không hề có hình ảnh vận khí, múa kiếm hay ra chiêu, tất cả trong đó đều là chữ và những nét nghệch ngoạc ngang dọc lộn xộn. Điều này quá khác so với những bộ kiếm phổ khác. Nếu như nội công tâm pháp hoặc công pháp tu chân không có hình vẽ thì cũng dễ hiểu nhưng đằng này lại là kiếm phổ. Nó hình như đã được biên soạn lại nhưng vẫn không được dễ hiểu cho lắm!
Điều này làm Liễu Thiên hơi tò mò, đó cũng chính là nguyên nhân hắn lấy nó về luyện. Cuốn kiếm phổ này có nhiều điểm thú vị mà điều này làm hắn rất thích.
Nghĩ vớ vẩn một hồi sau đó Liễu Thiên bắt đầu chép bộ kiếm phổ này.
Rất nhanh hơn một ngàn chữ được Liễu Thiên chép xong, những chi tiết gạch tẩy rồi vẽ vời không rõ nghĩa hắn đều vẽ lại y hệt. Lúc này, hắn cầm cuốn kiếm phổ lên đọc xoát lại một lượt, đối với những dòng viết trong này hắn cũng đã dần nhớ được một chút nhưng hắn không hề có ý nghiên cứu bây giờ. Bây giờ hắn chỉ đơn thuần chép lại mà thôi, còn đọc ngẫm nhĩ thì để sau.
Liễu Thiên chép xong sách của mình thì thấy Hà Minh vẫn đang loay hoay vẽ mấy hình vẽ kiếm chiêu phức tạp. Nhìn hắn vẽ làm cho Liễu Thiên cảm thán không thôi.
Mỗi nét vẽ đều ngoằn nghèo run run làm cho hình vẽ không ra hình thù gì cả. Liễu Thiên thở dài nói: “Ngươi không vẽ được thì nhờ chấp sự hoặc nhờ ta là được mà!”
Hà Minh bĩu môi nói: “Ngươi vẽ được sao ta lại không? Để im ta vẽ cho mà xem!”
“Hóa ra tên này thấy mình vẽ nhanh như vậy liền nghĩ mình không thể thua kém được nên cũng tự vẽ lấy. Tên này đúng là không dễ dàng chịu thất thế dù là cái nhỏ nhất. Với tính cách không hiểu sao hắn như vậy lại để cho bọn Đông Vũ Nhật bắt nạt?” Liễu Thiên thầm cười khổ trong lòng.
Liễu Thiên nhìn bộ dạng của Hà Minh loay hoay một lúc thì khẽ nhíu mày rồi dật lấy cuốn kiếm phổ cùng giấy bút nói: “Không ai có thể hoàn mỹ cả, chính vì vậy mới sinh ra những người ở những nghề nghiệp khác nhau! Ta không hiểu người lại so đo mấy thứ này?”
Hà Minh lắc đầu nói: “Ta không phải không biết cái đó nhưng ta cảm thấy cái gì cũng kém các ngươi thành ra hơi khó chịu.”
Liễu Thiên vừa vẽ vừa nói: “Ngươi sao lại kém bọn ta được, ta là người nói câu đó mới đúng?”
“Không hiểu sao ta luôn có cảm giác mình theo sau hai người các ngươi?” Hà Minh lắc đầu, vẻ mặt mê mẩn nói.
“Chắc là do người ít tuổi! Tiểu đệ đi theo các ca ca thì có gì sai?” Liễu Thiên đắc ý cười nói.
“Ca ca cái đầu ngươi ý! Ta mà làm đệ đệ cho các ngươi à?” Hà Minh tức giận hùng hổ quát Liễu Thiên.
Những câu nói to của hắn đã làm cho những người đang chép mật tịch ở bàn khác chú ý nhìn lại, ngay cả vị chấp sự đứng phía xa cũng lườm hai người một cái.
Một cái lườm làm cho hai người im bặt, Liễu Thiên thì thào: “Thôi im lặng để người khác còn làm việc!”
Hà Minh cũng không nói gì, cả hai một vẽ một xem, chỉ một lúc mười mấy hình vẽ đã được vẽ xong.
Hai người đứng dậy cầm bí tịch trả lại chỗ cũ, sau đó cả hai cùng đi ra chỗ chấp sự của mình đứng, ở đây Tằng Nhất đã xong xuôi đang đứng tán gẫu với một nữ đệ tử khác rồi.
Tất cả đệ tử chép xong thì liền đi qua được để các vị chấp sự trong Võ kỹ phòng kiểm tra người một lượt rồi trở về tập trung cùng chấp sự trong chi mình.
Các chi đứng tập trung một lúc nữa thì thời gian nửa canh giờ đã hết, đám đệ tử lại nối đuôi nhau rời khỏi Võ kỹ phòng.
Sau khi ra khỏi đây mọi người không tập trung lại nữa mà được các vị chấp sự trong chi dẫn về chi của mình.
Ở trước dãy nhà chi sáu, đám người Liễu Thiên đứng tập hợp ở giữa sân. Phía trước đám người, có bốn vị chấp sự ba nam một nữ đang đứng.
Lúc này, vị đại chấp sự đứng đầu bỗng nói:
“Tất cả đã có được binh khí và bí tịch của mình rồi nhưng những bí tịch kia các ngươi không được luyện vội. Trong một tuần tất cả hãy nghiên cứu thật kỹ bí quyết, khẩu quyết, chiêu thức, đồ án, mọi thứ trong bí tịch. Những chỗ nào khó hiểu các ngươi có thể hỏi Đồng chấp sự.”
Kết thúc lời nói một vị chấp sự đi lên giới thiệu với mọi người, vị này có vóc dáng cao lớn, gương mặt khắc khổ. Gã chính là vị chấp sự vừa dẫn đám người vào trong Võ Kỹ phòng.
Vị đại chấp sự lại nói: “Binh khí luyện tập cũng không hề đơn giản, trong một tuần tiếp theo các ngươi cũng nghiên cứu và làm quen với binh khí của mình. Có gì khúc mắc có thể hỏi Hướng chấp sự.”
Một vị chấp sự khác đi lên, vị này là trung niên nho sinh có gương mặt hiền hậu với chòm râu dài. Gã chính là người dẫn đám người Liễu Thiên đi lấy binh khí.
“Cuối cùng, các ngươi đều đã đạt Linh cơ cảnh đệ nhị trọng. Như vậy là đã qua cửa Sinh Căn rồi, việc đó đồng nghĩa với tất cả đều đã tu được đệ nhất trọng công pháp của mình. Nhưng trong đó một số ngươi tu luyện vẫn mông lung, không hiểu rõ ràng căn nguyên bản chất công pháp của mình. Vậy các ngươi có vấn đề gì trong tu luyện nguyên thần có thể hỏi đến Lan chấp sự.”
Theo lời nói của đại chấp sự nữ chấp sự cuối cùng đi lên khẽ mỉm cười một cái.
Vị đại chấp sự chỉ về phía giữa dãy nhà chi sau có một căn phòng lớn gần chân cầu thang nói: “Chấp sự của chi sẽ ở ngay đó, chính vì vậy từ nay các ngươi có gì hỏi thì có thể xuống đó bất cứ lúc nào miễn sao trong thời gian đương tác (hành chính) là được. Đồng thời các ngươi cũng đừng hi vọng làm loạn ở đây!”
Câu nói cuối cùng của vị đại chấp sự nghe rất nhẹ nhàng nhưng đầy tính đe dọa khiến đám đệ tự đang xôn xao bỗng im bặt.
Lúc này, gã lại nói: “Lịch tập trung học các môn của toàn "cung" các ngươi đã có, cứ như vậy mà tiến hành! Đồng thời ngoài thời gian học ở Văn đường buổi sáng cùng hai canh giờ đào tạo cơ bản buổi chiều thì những thời gian khác có thể tự động tu luyện.”
“Sau đây chúng ta sẽ phát trợ cấp tháng này!” Gã vừa nói xong thì ba vị chấp sự không biết từ đâu lấy ra ba khay lớn, trên khay có từng túi từng túi chất lên nhau, mà để ý thì mỗi túi đều có một thẻ giấy nhỏ có chữ!
“Ta đọc đến tên ai thì người đó đi lên.” Đại chấp sự liền nói rồi lấy ra một quyển sổ bắt đầu đọc.
“Chu Tín!” Tên vừa gọi thì ngay tức khắc một nam thiếu niên tầm mười hai mười ba chạy lên và rất nhanh hắn được đưa cho một túi đồ. Tên này lấy trợ cấp xong thì hớn hở đi xuống.
“Hàn Chi Vinh!” Đại chấp sự lại đọc một cái tên khác và ngay sau câu gọi cũng có một tên nam đệ tử đi lên lấy đồ rồi đi xuống.
Cứ vậy chẳng mấy tất cả đều lấy đồ xong, Liễu Thiên cũng lấy được trợ cấp của mình. Liễu gia năm nay tăng mức học phí lên gấp hai khiến cho Liễu Thiên cũng nhân được mức trợ cấp trung cấp. Nói ra thì hắn có mức trợ cấp cao hơn đa phần những đệ tử ở đây, bao gồm cả Hà Minh và Tằng Nhất.
“Được rồi! Trợ cấp cũng lấy xong! Tất cả đều trưởng thành rồi nên ta cũng không quản việc dùng tài nguyên thế nào nhưng phải tự biết chừng mực. Thôi không dài dòng nữa! Các ngươi giải tán đi!” Mọi người đang xôn xao thì Đại chấp sự lại phân phó rồi ra lệnh giải tán.
Gã đại chấp sự này nói xong cũng không chần chừ mà liền quay người rời đi, ba vị chấp sự kia cũng không nói gì quay người đi theo đại chấp sự. Trong sân, đám người Liễu Thiên cầm trợ cấp tháng mà giải tán.
…
Sau bữa tối, Liễu Thiên cùng hai tên kia tản bộ chém gió một chút rồi cũng về phòng. Trong phòng, Liễu Thiên ngồi ở bàn, hắn đang đọc những bí tịch mình mới lấy được. Đọc một hồi rồi lại ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại đọc. Một canh giờ chẳng mấy mà trôi qua. Sau một canh giờ Liễu Thiên đã dần hiểu được một phần nào của ba bộ khinh công bí tịch.
Nhạn Hành phi hành khinh công thì chủ yếu là dùng sức nhảy mạnh, sau đó vận nguyên thần tại thân chuyển thành khí mang, mượn lực cản của không khí làm điểm tựa để phi hành.
Mà cú nhảy đầu tiên này lại là một dạng tán khí, dùng nguyên thần vận chuyển vào chân dùng lực lượng nguyên thần kích hoạt tế bào để nhảy mạnh lên không.
Sau đó vận chuyển nguyên thần ở toàn cơ thể làm cho cơ thể tán ra khí lực điểu khiển cơ thể di chuyển theo hướng đã định, cùng với đó là điều khiển thân thể lựa theo lực cản của không khí để phi hành xa nhất có thể. Sau mỗi nhịp lại có một khoảng tiếp lực…
Môn khinh công này nói thì đơn giản nhưng để luyện được thì phải cần một quảng thời gian dài luyện tập với tần xuất cao mới có thể đạt được kết quả như ý.
Lưu Thủy bộ cũng là một dạng dùng tán khí để di chuyển, có điều do chạy dưới đất lên tốc độ nhanh hơn nhiều so với phi hành. Bộ pháp này chia làm ba công đoạn là: vận khí, chuyển thể và biến phương. Biến phương chính là điểm nổi bật của bộ khinh công này.
Môn khinh công này muốn người luyện duy trì một tốc độ ở mọi địa hình, dù cản trở đến đâu cũng không được giảm tốc độ. Gặp vật liền dựa vào vật rồi vượt qua nó một cách nhẹ nhàng, uyển chuyển tựa như nước, róc rách chảy qua từng khe nhỏ nhất.
Đồng thời đây cũng là một khinh công rèn luyện độ phản xạ của mỗi người. Tính linh động của mỗi người, rất có ích cho việc chiến đấu cự li gần sau này...
Cuối cùng là cuốn Tam Bộ Di, đây đúng là sơ khải của một môn dị thuật cao cấp, nếu tính cấp cao của Tam Bộ Di này chính là một môn dị thuật trong hệ nội thể. Tam Bộ Di chính là vẫn hành nguyên thần theo một lộ tuyến đặc thù trong kinh mạch để đưa đến những nút thắt hay điểm nhấn trên cơ thể. Khi nút thắt nên đến cực điểm chính là lúc phát lực và dị chuyển. Do nguyên thần dồn lại và được giải phóng ở một điểm nhỏ khiến lực đẩy cực lớn. Điều này dẫn đến tốc độ di chuyển của Tam Bộ Di quá nhanh, mắt thường không thể nhìn rõ được.
Đồng thời theo cảnh giới tiến nên khi nguyên thần biến đổi ở dạng cao hơn thì chúng khi xúc nén đến mức cao nhất thì càng đạt tốc độ cao. Nếu ở cảnh giới Hoành Không thi triển thuật này thì không khác người dịch chuyển tức thời. Có điều là dịch chuyển tức thời có thể vượt qua toàn bộ ngăn cách nhưng Tam Bộ Di chỉ có thể di chuyển cực nhanh nhưng trong không gian giào cản thì lại vô pháp chạy ra được.
Vấn đề khoảng cách của thuật này cũng dần được cải thiện qua cảnh giới tu luyện. Cảnh giới càng cao mỗi lần di biến càng xa. Nhưng có một số vấn đề là đường nối vận hành nguyên thần của thuật này rất khó thực hiện, vì vậy rất khó để luyện đến đại thành. Đồng thời do di biến ở tốc độ cực cao lại giải phóng ở những điểm nhỏ nên khi xúc nén nguyên thần ảnh hưởng rất lớn đến kinh mạch. Sử dụng liên tục nhiều lần có thể dập nát kinh mạch trở thành phế nhân.
Tuy nó có hại như vậy nhưng Liễu Thiên cũng không từ bỏ vì hắn biết việc hại đến kinh mạch cũng chỉ giành cho những người yếu nhược mà thôi. Chỉ cần mai kia hắn rèn luyện cơ thể cùng nguyên thần tiến lên đẳng cấp cao thì cái này cũng không đáng kể. Hiểu được những thứ này sớm hơn dự kiến khiến Liễu Thiên cảm thấy hào hứng vô cùng.
Lúc này, hắn cũng đọc thử bộ kiếm pháp của Cuồng Nhân kiếm khách. Đáng tiếc hắn đọc mấy lượt vẫn không cảm thấy nó giống tâm pháp hay cách tu luyện kiếm chiêu cả. Giống như một đoạn kinh văn thì hơn, thỉnh thoảng có đoạn còn có cả thơ rồi một vài câu từ không rõ nghĩa.
Suy nghĩ một hột Liễu Thiên không tìm hiểu được gì nữa thì hắn liền bỏ qua việc này, hắn giờ phải tu luyện nguyên thần để tăng tiến tu vi thôi.
“Nhưng giới thiệu của nó cũng đã nói rằng nó nó vừa khó luyện lại không có tính chiến đấu cao nên không có tên còn gì? Mà phía sâu hơn bộ kiếm pháp này quá khó hiểu và cũng không rõ ràng, không những thế nó lại rất khó sao chép chính xác! Như vậy ngươi vẫn muốn chọn nó?” Hà Minh nói một hồi rồi tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
Liễu Thiên lắc đầu nói: “Không rõ! Ta chỉ nhìn tên của vị tiền bối kia thì chọn thôi! Kết quả không tốt thì mai kia đến lấy cuốn khác!”
Hà Minh lại khuyên nhủ: “Thời gian chúng ta không có nhiều vậy đâu! Ngươi chỉ có ba năm để tiến cấp bảy tiểu cảnh giới và một đại cảnh giới. Đồng thời cũng cần rất nhiều mặt khác mới thành nội môn đệ tử được. Nếu ngươi quá tập trung vào kiếm kỹ thì đó là một sự lựa trọn không khôn ngoan chút nào!”
“Đừng lo! Nếu không luyện được ta sẽ bỏ!” Liễu Thiên cười tỏ vẻ chắc chắn nói.
“Cùng lắm thì bỏ dùng kiếm, dù thế nào ta sẽ không bỏ bê tu luyện nguyên thần đâu!”
Hắn biết Hà Minh lo lắng cho mình, nhưng hắn vẫn quyết định chọn bộ kiếm pháp này vì hắn đã nhìn ra được điểm hợp với mình.
Hắn chuyển chủ đề nói: “Chúng ta ra sao chép thôi, thời gian sắp hết rồi!”
Hà Minh thấy Liễu Thiên quả quyết như vây cũng không khuyên nhủ nữa, cả hai cùng đi ra phía bàn để sao chép mật tịch.
Ngồi xuống bàn, Liễu Thiên cầm một quyển sách trắng tinh chuẩn bị sao chép mật tịch. Việc của hắn bay giờ là chép lại hoàn toàn mật tịch vào quyển mới, chỗ nào có hình vẽ khó không vẽ được thì có thể nhờ chấp sự của chi mình hoặc chấp sự ở Võ Kỹ phòng.
Mất tầm mười phút chép ba bộ khinh công, Liễu Thiên không gặp mấy khó khăn về những hình vẽ trong đó. Nguyên nhân là trước khi đến thế giới này hắn cũng từng học vẽ một thời gian. Tuy vẽ không đẹp nhưng để vẽ mấy hình đơn giản thì không vấn đề gì.
Đến cuốn kiếm phổ vô danh kia thì lại không hề có hình ảnh vận khí, múa kiếm hay ra chiêu, tất cả trong đó đều là chữ và những nét nghệch ngoạc ngang dọc lộn xộn. Điều này quá khác so với những bộ kiếm phổ khác. Nếu như nội công tâm pháp hoặc công pháp tu chân không có hình vẽ thì cũng dễ hiểu nhưng đằng này lại là kiếm phổ. Nó hình như đã được biên soạn lại nhưng vẫn không được dễ hiểu cho lắm!
Điều này làm Liễu Thiên hơi tò mò, đó cũng chính là nguyên nhân hắn lấy nó về luyện. Cuốn kiếm phổ này có nhiều điểm thú vị mà điều này làm hắn rất thích.
Nghĩ vớ vẩn một hồi sau đó Liễu Thiên bắt đầu chép bộ kiếm phổ này.
Rất nhanh hơn một ngàn chữ được Liễu Thiên chép xong, những chi tiết gạch tẩy rồi vẽ vời không rõ nghĩa hắn đều vẽ lại y hệt. Lúc này, hắn cầm cuốn kiếm phổ lên đọc xoát lại một lượt, đối với những dòng viết trong này hắn cũng đã dần nhớ được một chút nhưng hắn không hề có ý nghiên cứu bây giờ. Bây giờ hắn chỉ đơn thuần chép lại mà thôi, còn đọc ngẫm nhĩ thì để sau.
Liễu Thiên chép xong sách của mình thì thấy Hà Minh vẫn đang loay hoay vẽ mấy hình vẽ kiếm chiêu phức tạp. Nhìn hắn vẽ làm cho Liễu Thiên cảm thán không thôi.
Mỗi nét vẽ đều ngoằn nghèo run run làm cho hình vẽ không ra hình thù gì cả. Liễu Thiên thở dài nói: “Ngươi không vẽ được thì nhờ chấp sự hoặc nhờ ta là được mà!”
Hà Minh bĩu môi nói: “Ngươi vẽ được sao ta lại không? Để im ta vẽ cho mà xem!”
“Hóa ra tên này thấy mình vẽ nhanh như vậy liền nghĩ mình không thể thua kém được nên cũng tự vẽ lấy. Tên này đúng là không dễ dàng chịu thất thế dù là cái nhỏ nhất. Với tính cách không hiểu sao hắn như vậy lại để cho bọn Đông Vũ Nhật bắt nạt?” Liễu Thiên thầm cười khổ trong lòng.
Liễu Thiên nhìn bộ dạng của Hà Minh loay hoay một lúc thì khẽ nhíu mày rồi dật lấy cuốn kiếm phổ cùng giấy bút nói: “Không ai có thể hoàn mỹ cả, chính vì vậy mới sinh ra những người ở những nghề nghiệp khác nhau! Ta không hiểu người lại so đo mấy thứ này?”
Hà Minh lắc đầu nói: “Ta không phải không biết cái đó nhưng ta cảm thấy cái gì cũng kém các ngươi thành ra hơi khó chịu.”
Liễu Thiên vừa vẽ vừa nói: “Ngươi sao lại kém bọn ta được, ta là người nói câu đó mới đúng?”
“Không hiểu sao ta luôn có cảm giác mình theo sau hai người các ngươi?” Hà Minh lắc đầu, vẻ mặt mê mẩn nói.
“Chắc là do người ít tuổi! Tiểu đệ đi theo các ca ca thì có gì sai?” Liễu Thiên đắc ý cười nói.
“Ca ca cái đầu ngươi ý! Ta mà làm đệ đệ cho các ngươi à?” Hà Minh tức giận hùng hổ quát Liễu Thiên.
Những câu nói to của hắn đã làm cho những người đang chép mật tịch ở bàn khác chú ý nhìn lại, ngay cả vị chấp sự đứng phía xa cũng lườm hai người một cái.
Một cái lườm làm cho hai người im bặt, Liễu Thiên thì thào: “Thôi im lặng để người khác còn làm việc!”
Hà Minh cũng không nói gì, cả hai một vẽ một xem, chỉ một lúc mười mấy hình vẽ đã được vẽ xong.
Hai người đứng dậy cầm bí tịch trả lại chỗ cũ, sau đó cả hai cùng đi ra chỗ chấp sự của mình đứng, ở đây Tằng Nhất đã xong xuôi đang đứng tán gẫu với một nữ đệ tử khác rồi.
Tất cả đệ tử chép xong thì liền đi qua được để các vị chấp sự trong Võ kỹ phòng kiểm tra người một lượt rồi trở về tập trung cùng chấp sự trong chi mình.
Các chi đứng tập trung một lúc nữa thì thời gian nửa canh giờ đã hết, đám đệ tử lại nối đuôi nhau rời khỏi Võ kỹ phòng.
Sau khi ra khỏi đây mọi người không tập trung lại nữa mà được các vị chấp sự trong chi dẫn về chi của mình.
Ở trước dãy nhà chi sáu, đám người Liễu Thiên đứng tập hợp ở giữa sân. Phía trước đám người, có bốn vị chấp sự ba nam một nữ đang đứng.
Lúc này, vị đại chấp sự đứng đầu bỗng nói:
“Tất cả đã có được binh khí và bí tịch của mình rồi nhưng những bí tịch kia các ngươi không được luyện vội. Trong một tuần tất cả hãy nghiên cứu thật kỹ bí quyết, khẩu quyết, chiêu thức, đồ án, mọi thứ trong bí tịch. Những chỗ nào khó hiểu các ngươi có thể hỏi Đồng chấp sự.”
Kết thúc lời nói một vị chấp sự đi lên giới thiệu với mọi người, vị này có vóc dáng cao lớn, gương mặt khắc khổ. Gã chính là vị chấp sự vừa dẫn đám người vào trong Võ Kỹ phòng.
Vị đại chấp sự lại nói: “Binh khí luyện tập cũng không hề đơn giản, trong một tuần tiếp theo các ngươi cũng nghiên cứu và làm quen với binh khí của mình. Có gì khúc mắc có thể hỏi Hướng chấp sự.”
Một vị chấp sự khác đi lên, vị này là trung niên nho sinh có gương mặt hiền hậu với chòm râu dài. Gã chính là người dẫn đám người Liễu Thiên đi lấy binh khí.
“Cuối cùng, các ngươi đều đã đạt Linh cơ cảnh đệ nhị trọng. Như vậy là đã qua cửa Sinh Căn rồi, việc đó đồng nghĩa với tất cả đều đã tu được đệ nhất trọng công pháp của mình. Nhưng trong đó một số ngươi tu luyện vẫn mông lung, không hiểu rõ ràng căn nguyên bản chất công pháp của mình. Vậy các ngươi có vấn đề gì trong tu luyện nguyên thần có thể hỏi đến Lan chấp sự.”
Theo lời nói của đại chấp sự nữ chấp sự cuối cùng đi lên khẽ mỉm cười một cái.
Vị đại chấp sự chỉ về phía giữa dãy nhà chi sau có một căn phòng lớn gần chân cầu thang nói: “Chấp sự của chi sẽ ở ngay đó, chính vì vậy từ nay các ngươi có gì hỏi thì có thể xuống đó bất cứ lúc nào miễn sao trong thời gian đương tác (hành chính) là được. Đồng thời các ngươi cũng đừng hi vọng làm loạn ở đây!”
Câu nói cuối cùng của vị đại chấp sự nghe rất nhẹ nhàng nhưng đầy tính đe dọa khiến đám đệ tự đang xôn xao bỗng im bặt.
Lúc này, gã lại nói: “Lịch tập trung học các môn của toàn "cung" các ngươi đã có, cứ như vậy mà tiến hành! Đồng thời ngoài thời gian học ở Văn đường buổi sáng cùng hai canh giờ đào tạo cơ bản buổi chiều thì những thời gian khác có thể tự động tu luyện.”
“Sau đây chúng ta sẽ phát trợ cấp tháng này!” Gã vừa nói xong thì ba vị chấp sự không biết từ đâu lấy ra ba khay lớn, trên khay có từng túi từng túi chất lên nhau, mà để ý thì mỗi túi đều có một thẻ giấy nhỏ có chữ!
“Ta đọc đến tên ai thì người đó đi lên.” Đại chấp sự liền nói rồi lấy ra một quyển sổ bắt đầu đọc.
“Chu Tín!” Tên vừa gọi thì ngay tức khắc một nam thiếu niên tầm mười hai mười ba chạy lên và rất nhanh hắn được đưa cho một túi đồ. Tên này lấy trợ cấp xong thì hớn hở đi xuống.
“Hàn Chi Vinh!” Đại chấp sự lại đọc một cái tên khác và ngay sau câu gọi cũng có một tên nam đệ tử đi lên lấy đồ rồi đi xuống.
Cứ vậy chẳng mấy tất cả đều lấy đồ xong, Liễu Thiên cũng lấy được trợ cấp của mình. Liễu gia năm nay tăng mức học phí lên gấp hai khiến cho Liễu Thiên cũng nhân được mức trợ cấp trung cấp. Nói ra thì hắn có mức trợ cấp cao hơn đa phần những đệ tử ở đây, bao gồm cả Hà Minh và Tằng Nhất.
“Được rồi! Trợ cấp cũng lấy xong! Tất cả đều trưởng thành rồi nên ta cũng không quản việc dùng tài nguyên thế nào nhưng phải tự biết chừng mực. Thôi không dài dòng nữa! Các ngươi giải tán đi!” Mọi người đang xôn xao thì Đại chấp sự lại phân phó rồi ra lệnh giải tán.
Gã đại chấp sự này nói xong cũng không chần chừ mà liền quay người rời đi, ba vị chấp sự kia cũng không nói gì quay người đi theo đại chấp sự. Trong sân, đám người Liễu Thiên cầm trợ cấp tháng mà giải tán.
…
Sau bữa tối, Liễu Thiên cùng hai tên kia tản bộ chém gió một chút rồi cũng về phòng. Trong phòng, Liễu Thiên ngồi ở bàn, hắn đang đọc những bí tịch mình mới lấy được. Đọc một hồi rồi lại ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại đọc. Một canh giờ chẳng mấy mà trôi qua. Sau một canh giờ Liễu Thiên đã dần hiểu được một phần nào của ba bộ khinh công bí tịch.
Nhạn Hành phi hành khinh công thì chủ yếu là dùng sức nhảy mạnh, sau đó vận nguyên thần tại thân chuyển thành khí mang, mượn lực cản của không khí làm điểm tựa để phi hành.
Mà cú nhảy đầu tiên này lại là một dạng tán khí, dùng nguyên thần vận chuyển vào chân dùng lực lượng nguyên thần kích hoạt tế bào để nhảy mạnh lên không.
Sau đó vận chuyển nguyên thần ở toàn cơ thể làm cho cơ thể tán ra khí lực điểu khiển cơ thể di chuyển theo hướng đã định, cùng với đó là điều khiển thân thể lựa theo lực cản của không khí để phi hành xa nhất có thể. Sau mỗi nhịp lại có một khoảng tiếp lực…
Môn khinh công này nói thì đơn giản nhưng để luyện được thì phải cần một quảng thời gian dài luyện tập với tần xuất cao mới có thể đạt được kết quả như ý.
Lưu Thủy bộ cũng là một dạng dùng tán khí để di chuyển, có điều do chạy dưới đất lên tốc độ nhanh hơn nhiều so với phi hành. Bộ pháp này chia làm ba công đoạn là: vận khí, chuyển thể và biến phương. Biến phương chính là điểm nổi bật của bộ khinh công này.
Môn khinh công này muốn người luyện duy trì một tốc độ ở mọi địa hình, dù cản trở đến đâu cũng không được giảm tốc độ. Gặp vật liền dựa vào vật rồi vượt qua nó một cách nhẹ nhàng, uyển chuyển tựa như nước, róc rách chảy qua từng khe nhỏ nhất.
Đồng thời đây cũng là một khinh công rèn luyện độ phản xạ của mỗi người. Tính linh động của mỗi người, rất có ích cho việc chiến đấu cự li gần sau này...
Cuối cùng là cuốn Tam Bộ Di, đây đúng là sơ khải của một môn dị thuật cao cấp, nếu tính cấp cao của Tam Bộ Di này chính là một môn dị thuật trong hệ nội thể. Tam Bộ Di chính là vẫn hành nguyên thần theo một lộ tuyến đặc thù trong kinh mạch để đưa đến những nút thắt hay điểm nhấn trên cơ thể. Khi nút thắt nên đến cực điểm chính là lúc phát lực và dị chuyển. Do nguyên thần dồn lại và được giải phóng ở một điểm nhỏ khiến lực đẩy cực lớn. Điều này dẫn đến tốc độ di chuyển của Tam Bộ Di quá nhanh, mắt thường không thể nhìn rõ được.
Đồng thời theo cảnh giới tiến nên khi nguyên thần biến đổi ở dạng cao hơn thì chúng khi xúc nén đến mức cao nhất thì càng đạt tốc độ cao. Nếu ở cảnh giới Hoành Không thi triển thuật này thì không khác người dịch chuyển tức thời. Có điều là dịch chuyển tức thời có thể vượt qua toàn bộ ngăn cách nhưng Tam Bộ Di chỉ có thể di chuyển cực nhanh nhưng trong không gian giào cản thì lại vô pháp chạy ra được.
Vấn đề khoảng cách của thuật này cũng dần được cải thiện qua cảnh giới tu luyện. Cảnh giới càng cao mỗi lần di biến càng xa. Nhưng có một số vấn đề là đường nối vận hành nguyên thần của thuật này rất khó thực hiện, vì vậy rất khó để luyện đến đại thành. Đồng thời do di biến ở tốc độ cực cao lại giải phóng ở những điểm nhỏ nên khi xúc nén nguyên thần ảnh hưởng rất lớn đến kinh mạch. Sử dụng liên tục nhiều lần có thể dập nát kinh mạch trở thành phế nhân.
Tuy nó có hại như vậy nhưng Liễu Thiên cũng không từ bỏ vì hắn biết việc hại đến kinh mạch cũng chỉ giành cho những người yếu nhược mà thôi. Chỉ cần mai kia hắn rèn luyện cơ thể cùng nguyên thần tiến lên đẳng cấp cao thì cái này cũng không đáng kể. Hiểu được những thứ này sớm hơn dự kiến khiến Liễu Thiên cảm thấy hào hứng vô cùng.
Lúc này, hắn cũng đọc thử bộ kiếm pháp của Cuồng Nhân kiếm khách. Đáng tiếc hắn đọc mấy lượt vẫn không cảm thấy nó giống tâm pháp hay cách tu luyện kiếm chiêu cả. Giống như một đoạn kinh văn thì hơn, thỉnh thoảng có đoạn còn có cả thơ rồi một vài câu từ không rõ nghĩa.
Suy nghĩ một hột Liễu Thiên không tìm hiểu được gì nữa thì hắn liền bỏ qua việc này, hắn giờ phải tu luyện nguyên thần để tăng tiến tu vi thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook