Thiên Y Tiêu Dao
C3: Mày muốn chết

"Cô, quần áo của cô..."

Trần Ngao đang định nói, nhưng ngay sau đó anh đã mở †o mắt nhìn chằm chăm vào cô y tá, hơi thở của anh gần như: ngừng lại. Bởi vì cô y tá này ấy vậy mà chỉ mặc đồ lót, thân hình lộ ra đường cong quyến rũ với vòng eo thon thả, bụng dưới băng phẳng, đặc biệt là đôi chân thon dài càng khiến dáng người vốn đã cao lại càng cao hơn.

Vãi chưởng? Người phụ nữ này điên rồi sao?

Giữa ban ngày ban mặt, thanh thiên bạch nhật, lại mặc. thiếu vải như thế, đây là loại sở thích kỳ quặc gì vậy?

"Quần áo của tôi làm sao?"

Nghe thấy tiếng của Trần Ngao, cô y tá quay đầu lại, khuôn mặt tròn đầy tò mò, cúi đầu nhìn bộ đồng phục y tá của mình, chớp chớp đôi mắt to, hàng mi dài cong vút run rẩy.

"Cô... ờm."

Trần Ngao vừa định nói đối phương không mặc quần áo, nhưng ngay tiếp theo anh được một trận bỏng mắt, khi anh mở mắt ra lần nữa lại chợt sửng sốt. Bởi vì khi nhìn kỹ lại thấy cô y tá đứng đối diện đang mặc trang phục chỉnh tề, vì c người hỏi nên cổ áo đồng phục y tá rộng thùng thình mở ra để lộ làn da trắng như tuyết.

"Quần áo của cô rất đẹp." Trần Ngao thuận miệng nói, nhanh chóng quay đầu đi, suýt chút nữa chảy máu mũi.

Cô gái này dáng người không phải nóng bỏng bình thường đâu.

Thấy Trần Ngao hành động kỳ lạ, Nam Giai Hi bĩu môi, trên khuôn mặt trẻ con đáng yêu hiện lên sự bất mãn, lại nhìn chăm chăm vào máy móc rồi vội vàng đi ra ngoài.

"Phù!"


Y tá rời đi rồi Trần Ngao mới thở phào nhẹ nhõm, trong đầu anh tràn ngập cảnh tượng vừa rồi, đầu óc mơ hồ, càng ngày càng cảm thấy nghỉ ngờ. Anh chắc chản mình không phải đang mơ, cảnh tượng rõ ràng đến mức anh có thể nhìn thấy nốt ruồi trên cơ thể đối phương, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại bình thường.

“Mình có thể nhìn xuyên qua?”

Trần Ngao đột nhiên ý thức được điều này, sau đó nhớ tới lúc anh lấy được truyền thừa Thiên Y Môn, mơ hồ nhớ tới tiền bối Dương Thanh hình như nhắc đến "Mắt thần", chẳng lẽ là vừa rồi Mắt thần đã phát huy tác dụng?

Đang lúc Trần Ngao suy đoán thì đột nhiên có tiếng ồn ào. vang lên, một nhóm bác sĩ mặc áo khoác trắng bước vào.

"Làm sao có thể được?"

Khi nhìn thấy Trương Lệ hơi thở đều đặn, các bác sĩ chết lặng, đặc biệt là bác sĩ đưa ra giấy báo tử trước đó, khuôn mặt đầy vẻ khó tin, rõ ràng là trước đó đã không còn nhịp tim, vậy mà bây giờ lại sống lại. Kiểm tra thậm chí còn phát hiện ra bệnh nhân khỏe mạnh hơn cả trước đó.

Một nhóm người nhìn nhau khó hiểu, cuối cùng hỏi Trần Ngao rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trần Ngao gãi đầu giả bộ hoang mang, nói rằng tối qua khóc đến ngất xỉu, không biết gì cả.

"Kỳ tích y học, kỳ tích y học!"

Mấy vị bác sĩ cảm thán, ai nấy đều hưng phấn thảo luận, cuối cùng đều cho răng mình đã phát hiện ra một kỳ tích trong lịch sử y học, chắc chắn sẽ đi vào lịch sử.

"Ngao..."

Đúng lúc này, giọng nói thì thào quen thuộc truyền đến, khiến Trần Ngao giật mình, anh nhìn xuống thấy mẹ mình

Trương Lệ đang mở mắt ra, khuôn mặt hốc hác.

"Mẹ!"

Ánh mắt Trần Ngao chua xót, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, ôm lấy cánh tay của mẹ khóc lóc thảm thiết. Đã hơn mười ngày rồi, lại nghe được giọng nói của mẹ, anh cảm thấy như mình đang ở một thế giới khác. Anh thậm chí còn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được nghe thấy nữa.

"Đứa ngốc, sao con lại khóc? Mẹ chẳng phải vẫn tốt đó sao?" Trương Lệ yếu ớt nói, giơ tay sờ sờ đầu Trần Ngao.

Nghe vậy, Trần Ngao vội vàng lau nước mắt, lộ ra nụ cười vui vẻ: "Mẹ, con không khóc, chỉ cần mẹ khỏe lại là được. Phải rồi, mẹ chắc chắn là đói rồi, con đi mua đồ ăn."

Nói xong, Trần Ngao vội vàng chạy ra ngoài mua cơm cho mẹ. Ăn xong Trần Ngao đỡ mẹ ra ngoài đi dạo, tuy tính mạng của mẹ không nguy hiểm nhưng cũng phải mất một thời gian mới có thể bình phục.

Đỡ mẹ đi dạo, trong lòng Trần Ngao cảm xúc lẫn lộn, nếu không phải anh sống sót nhờ truyền thừa của Tiêu Dao Môn, chỉ sợ anh cùng mẹ sẽ...

Vương Cường, Chu Cầm, đôi cẩu nam nữ này không thể dễ dàng tha cho bọn họ được!

Nghĩ tới đây, trong mắt Trần Ngao hiện lên sự lạnh lão... "Trần Ngao?"

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến khiến Trần Ngao giật mình, khi nhìn rõ là ai, cơn tức giận trong lòng anh dâng trào cuồn cuộn.


Cách đó không xa, Vương Cường và Chu Cầm đang đi ra khỏi bệnh viện, còn có mấy người đi theo phía sau. Lúc này, Chu Cầm đang mặc áo dây và váy ngắn màu đen hở hang, hai chân thon dài đi tất lưới đen, trông giống như gái phong trần, tay ôm lấy cánh tay Vương Cường, vẻ mặt không thể tin được nhìn Trần Ngao, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

"Anh chưa chết!"

Không giống như Chu Cầm, trong mắt Vương Cường trào ra sự căm hận mãnh liệt, ưỡn cái bụng to, khuôn mặt vốn đã đầy thịt còn bầm tím sưng tấy thành đầu theo, rõ ràng là kiệt tác trước đó của Trần Ngao.

Gặp được hai người, người Trần Ngao cũng run lên, trong mắt lóe lên căm hận. Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại gặp nhau sớm như vậy!

"Ha ha, khiến hai người thất vọng rồi!"

Trần Ngao cười lạnh, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng, anh vốn định tìm bọn họ trả thù, không ngờ bọn họ lại tìm tới trước, đã vậy anh cũng không phải mất công đi nữa.

"Không ngờ mạng chó của mày lại sống dai thế, vậy mà cũng bò ra ngoài được. Nhưng đúng lúc, ông đây sẽ khiến mày sống không băng chết!"

"Mấy người phế nó cho tôi, có chuyện gì tôi lo!"

Trong mắt Vương Cường đầy hung ác, ông ta võ tay, ngay sau đó mấy người phía sau nhanh chóng vây quanh Trần Ngao, ai nấy đều xoa tay hằm hè không có ý tốt.

"Nhóc con, dám động vào ông chủ Vương, gan cũng lớn đấy.

*Nói nhảm với nó làm gì? Ông chủ Vương đã lên tiếng rồi, đánh gãy ba chân của thắng ranh này trước."

Mấy người cười lạnh, áp sát Trần Ngao.

Thấy vậy, sắc mặt Trương Lệ lập tức thay đổi, bà nhanh chóng đứng trước mặt Trần Ngao.

"Ông chủ Vương, nếu Ngao nhà tôi đắc tội ông chỗ nào, xin ông khoan dung đừng làm khó thằng bé."


"Bà nghĩ bà là ai? Cũng xứng nói chuyện với tôi?" Vương Cường khinh thường nói, khiến vẻ mặt Trương Lệ càng khó coi hơn: "Chu Cầm, dù thế nào hai đứa cũng từng có tình cảm với nhau, cháu nói chuyện giúp thằng bé..."

"Tôi nhổ vào!"

Trương Lệ chưa kịp nói hết lời, Chu Cầm đã khinh thường nhổ nước bọt, trên mặt lộ vẻ chán ghét: "Bà không nhắc còn tốt, vừa nhắc đến đã khiến tôi buồn nôn. Lúc đầu là tôi mắt mù mới thích phải đồ vô dụng này. So với anh Cường, anh ta còn không xứng xách giày cho anh ấy”

Mắng xong, Chu Cầm chợt đảo mắt, khóe miệng hiện lên ý đùa giỡn: "Nhưng để tôi xin với anh Cường cũng được. Đồ vô dụng này đã đánh anh Cường, nếu anh ta quỳ xuống dập đầu mười cái với anh Cường, tôi có thể cân nhắc lại."

Nói xong, mấy người đột nhiên cười lớn, nhìn hai người Trần Ngao như xem trò vui.

"Cô.."

Trương Lệ không ngờ rằng Chu Cầm lại nói ra lời này, bà tức giận đến mức toàn thân run lên, đây rõ ràng là ngang nhiên sỉ nhục người ta!

Nhưng bà vẫn đè nén cơn tức giận, cố cười bước tới: “Ông chủ Vương, Ngao nó còn trẻ không hiểu chuyện. Ông là người lớn khoan dung, đừng tính toán với nó, hay là tôi quỳ xuống với ông..."

“Mẹ nó, bà là cái thá gì!"

Chưa kịp nói xong, Vương Cường đã nóng nảy chửi bới, đá Trương Lệ một cước khiến bà ngã xuống đất, vẻ mặt hung dữ nói: "Hôm nay ông không phế thăng chó này, tên Vương Cường của ông sẽ viết ngược lại!”

"Mẹ"

Nhìn thấy mẹ mình bị đá ngã, Trần Ngao vội vàng chạy tới đỡ mẹ mình, cơn giận dữ lập tức dâng lên, anh nhìn chăm chăm đám người Vương Cường, nói từng chữ một: "Mày muốn chết!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương