Thiên Ý Sao Tránh Khỏi
Chương 24: Thơ tình

Dạo gần đây, nàng phát hiện ra thỉnh thoảng trong hộc bàn trang điểm có nhét vào một bài thơ. Thời gian không đều nhau, có khi cách hai ba ngày, có khi bảy tám ngày mới thấy. Tất cả đều chỉ có thơ, không có bất kỳ lời đề tự nào, không có tên người gởi; chỉ là nàng cảm nhận được tình cảm sâu đậm của từng nét chữ trong thơ mà thôi.

“Thanh xuân toả liễu lãnh tiêu phòng;

Cẩm trục đình châm ngại điểm trang.

Thanh dạng độ liên phi phất lục;

Đạm hi tàn cúc thất sơ hoàng.

Tình si dị tố liêm biên nguyệt;

Mộng xúc tằng liêu trướng đỉnh sương.

Tranh khúc cưỡng khiêu sầu mỗi bạn;

Oanh ca nhật vĩnh các tiêu hương.”

(Đề mỹ nữ đồ, Phạm Thái)

Hương tiêu gác vắng nhặt ca oanh;

Bận mối sầu khêu cưỡng khúc tranh.

Sương đỉnh trướng treo từng giục mộng;

Nguyệt bên rèm tỏ dễ si tình.

Vàng thưa thớt cúc tàn hơi đượm;

Lục phất phơ sen đọ dáng thanh.

Trang điểm ngại chăm dừng trục gấm;

Phòng tiêu lạnh lẽo khoá xuân xanh.

Tất cả đều là thơ tình. Rất rõ ràng, không phải nét chữ của Quang Phi viết nên, nàng thường đi lại trong thư phòng hắn nên có thể phân biệt rõ ràng. Một bên là dùng nét đậm, chữ vuông đầy khí lực; một bên là dùng nét thảo bay bướm như phong vân. Hai con người, hai tính cách hoàn toàn trái ngược. Hắn có việc gì sẽ trực tiếp nói cùng nàng. Còn cái người tặng thơ kia, dường như hoàn toàn không có ý định xuất hiện.

Nàng không phiền khi có người tặng thơ cho mình, thậm chí lâu ngày còn có một chút mong ngóng chờ đợi. Thơ là bức tranh đẹp nhất trong việc sử dụng ngôn ngữ, mà nàng lại là người vô cùng ngưỡng mộ các thứ đẹp sẽ trên thế gian. Một hôm, nàng viết lại một bài thơ đặt vào hộc tủ, dùng chút thành ý để đáp tạ lại kẻ tri âm.

“Kiến thuyết giai chương xuất quý nhân;

Lữ hoài bất giác bội ân cần.

Giang sơn chính đố vô ngâm bạn;

Hàn mặc ninh kỳ hữu mỹ nhân.

Hoan Ái phong quang ưng hữu phận;

Cổ kim trường vịnh khải vô nhân?”

(Trích Ký tài nữ, Ninh Tốn)

“Quý nhân văn tốt vốn nghe thường;

Đất khách càng thêm dạ vấn vương.

Chẳng có bạn thơ, sông núi ghét;

Được nên duyên đẹp, bút nghiên mừng.

Hoan Ái phong quang đà có phận;

Cổ kim thơ rượu há không dưng?”

Nàng mừng rỡ khi bài thơ biến mất, vài hôm sau lại có bài thơ khác xuất hiện trả lời nàng. Cảm giác thú vị như chat mạng với một người xa lạ, không ngờ lại phát hiện ra tâm hồn đồng điệu giống như mình.

“Sạ văn hàn mặc thuộc nga mi;

Triển chuyển lệnh nhân bán tín nghi.

Nghệ phố bất đa phong nhã khách;

Tao đàn an đắc phấn chu ti.

Túng nhiên cẩm tú tranh Tô muội;

Bất vị quần thoa thác Tạ ki.

Tiếu ngã lân tài tình thái trọng;

Thử tình ưng phó thử tài tri!”

(Trích Ký tài nữ, Ninh Tốn)

Mày ngài, nghiên bút chợt nghe qua;

Trằn trọc xui ai những nửa ngờ.

Phong nhã thiếu người nơi nghệ phố;

Phấn son đâu khách chốn đàn thơ.

Dù cho gấm vóc tranh Tô muội;

Nào bởi quần thoa lẫn Tạ cơ.

Tài trọng, cười ta tình quá nặng;

Tình này tài ấy biết cho chưa?

Thiên Kim giật mình, lời này có vẻ hơi quá phận rồi. Nàng cất hết những bài thơ ấy vào một chiếc hộp rồi giấu trên nóc tủ, hồi hộp sợ hãi như mình đang có gian tình. Thiên hạ vẫn còn đồn đại Dạ Xoa vương mỗi lần giết người đều chầm chậm moi gan người ta ra, để nạn nhân chân chính biết được cảm giác chết đi còn sướng hơn sống là như thế nào. Nàng càng không muốn xác minh xem lời đồn kia có phải là sự thật không, việc ngoại tình có lẽ dừng ở mức này thì hơn.

Ngoài bài thơ đầu tiên ra, nàng không còn dám viết thêm bài nào khác. Thế nhưng những trang thơ vẫn đều đặn xuất hiện trong hộc tủ của nàng.

“Kiều chiêm phương phạm hứa đa niên;

Tạo hoá kim triêu đắc thị tiền.

Tự hạnh vu sơ thiên hữu phận;

Cảm tàng bỉ chuyết tiễu vô ngôn.

Nhược tri bạch tuyết thâu hồng phấn;

Bất bả thương nhiêm đối tố tiên.

Tiện tác thặng hân đa kiểu hãnh;

Mật bồi tiên bộ đáo thi hiên.”

(Trích Ký tài nữ, Ninh Tốn)

“Khuôn thơm xa ngắm mấy năm qua;

Nay được chầu bên vẻ Tố Nga.

Mang tính xuề xoà riêng sẵn có;

Giấu lời quê vụng dám thờ ơ?

Ví hay bạch tuyết thua hồng phấn,

Đâu lấy xanh râu đối trắng tờ.

Ước bỏ vui thừa cho thoả với,

Gót tiên nguyền bám sát hiên thơ”

Từ khi Quang Phi trở về từ biên cương, những bài thơ không còn xuất hiện trong hộc tủ của nàng nữa. Xem ra kẻ ái mộ đã biết khó mà lui rồi. Bên cạnh nàng ngày đêm có thêm một con quỷ ám lấy, chỉ có kẻ không sợ chết mới dám lẻn vào phòng nàng đưa thơ mà thôi.

^_^

Đêm hôm đó bọn họ leo lên mái nhà ngắm trăng. Thỉnh thoảng Quang Phi cũng hành động như những nam nhân bình thường, chiều lòng người con gái mà mình yêu. Nàng ngồi trong lòng hắn, nương nhờ hơi ấm của hắn để chống lại sương đêm giá lạnh. Bầu trời thời cổ đại dường như trong hơn, lấp lánh nhiều sao hơn. Cả dãy ngân hà rực rỡ không còn bị ánh sáng đèn đường ảnh hưởng. Đôi khi, nàng nhận ra thế giới tương lai đã đánh mất nhiều thứ đẹp đẽ đến chừng nào.

- Thiên Kim, chúng ta thành thân đi. – Giọng hắn mị hoặc rót vào tai nàng.

- Hồ Tiêu, chàng thống nhất thiên hạ đi. – Nàng nhẹ bâng trả lời hắn.Đây là lý do duy nhất nàng có thể đem ra từ chối hắn, và cũng là yêu sách duy nhất mà nàng nghĩ rằng có thể lung lạc hắn. Quang Phi im lặng xiết nhẹ quanh người nàng. Thiên Kim biết hắn đang không vừa ý. Hắn không thích bất cứ gì cản trở quyết định của mình. Nàng lại là một trong những thứ cản trở kế hoạch chung thân đại sự của hắn. Tạm thời Lưu tướng quân còn chưa nghĩ ra cách giải quyết kẻ cứng đầu này.

- Chúng ta phải kéo dài như vậy đến bao lâu? – Hắn thở dài.Thiên Kim yên lặng. Nàng cũng không biết cuộc sống êm đềm này còn duy trì được bao lâu nữa. Dạo này nàng tự nhiên thấy lo lắng bất an. Phải chăng, hắn đang dần mất đi sự kiên nhẫn với nàng. Nam nhân cổ đại chẳng thể nào kiên trì theo đuổi một nữ nhân. Bởi ở thế giới này, phụ nữ không có tiếng nói và quyền quyết định cho số phận cuả mình. Mà hắn, đã dung túng cho nàng quá lâu rồi.

^_^

Có lẽ ngày hôm đó là ngày đã thay đổi số phận nàng triệt để nhất. Thiên Kim mang chung canh sâm vừa mới hầm vào thư phòng của Quang Phi. “Lẽ ra hắn vẫn đang bàn bạc với Thập Nhị Bát Tú trong này mới đúng chứ.” Nàng để chung canh sâm lại rồi trở về Tĩnh Tâm viên của mình. Lẽ ra nàng không nên thấy trời đẹp mà đi dạo mát. Lẽ ra nàng không nên hiếu kỳ đi vào khu vực bỏ hoang sau phủ tướng quân.

Nguyệt Hồ đã bị món ăn của nàng dụ dỗ, ngồi thưởng thức bánh đậu trong bếp. Chỉ có mình Thiên Kim đi ngó qua khu nhà kho cũ nát đã bị bỏ phế kia. Nàng đã nghe được tiếng la văng vẳng ở đâu đó. Thiên Kim khẩn trương dò tìm xung quanh, xem có phải kẻ nào đang gặp nạn ở đó không.

Tiếng kêu văng vẳng vang ra từ miệng giếng. Ban ngày ban mặt chắc không phải ma mà chỉ là người kêu cứu mà thôi. Là kẻ xui xẻo nào đi đến đây bị té xuống giếng? Thiên Kim chạy một mạch đi tìm dây thừng để kéo kẻ kia lên. Khi nàng vừa trở lại thì phát hiện Quang Phi đang đi ra khỏi khu vực nhà kho cũ bỏ phế. Theo sau hắn còn có Lâu Kim Cẩu, Mão Nhật Kê trong Thập Nhị bát tú. Gương mặt hai kẻ này là gian ác nhất trong số những thủ hạ của Quang Phi, cộng thêm chủ thượng đi trước hầm hầm sát khí tạo thành bộ ba nguy hiểm không ai dám lại gần. Chẳng hiểu sao Thiên Kim cũng nấp vào bụi rậm, bởi vì nàng ở khá xa nên nhóm ba người không hề phát hiện ra tung tích nàng.

Chính sự tò mò và những bộ phim trinh thám đã xúi dục Thiên Kim đi ngược với hướng cuả bọn họ. Bên trong nhà kho cũ, trên miệng giếng đã xuất hiện thêm một tảng đá khổng lồ che lấp lại rồi.

Archimedes từng nói “Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấc bổng cả trái đất lên.”

Thiên Kim dùng đòn gánh bẩy từng chút từng chút tảng đá và sau đó nhét thêm những khúc củi tròn vào bên dưới. Nàng lại kiên nhẫn bẩy từng chút chút, từng chút cho tảng đá trượt đi trên những con lăn kia. Nàng không hiểu vì sao ngày hôm đó mình lại kiên trì đến thế. Khi tảng đá rơi ầm xuống đất, thì Thiên Kim phát hiện ra mồ hôi đã ướt đẫm cả áo mình.

Nàng ném một viên đá cuội và chỉ nghe được tiếng nó nảy tưng trên nền gạch. Nàng đã đoán đúng, Quang Phi và thủ hạ đang có việc mờ ám gì ở bên dưới cái giếng cạn này. Thiên kim ngó ra ngoài trời, thấy buổi trưa hè oi ả đang toả nắng vàng rực rỡ. Lòng can đảm lại có thêm một chút, nàng quyết tâm cột dây đu xuống bên dưới giếng.

Đoạn giếng không sâu, chỉ độ chừng năm mét là chạm đáy rồi. Nàng nhận ra mặt đất bằng phẳng được lót gạch chỉn chu. Thiên Kim nhắm mắt lại để điều chỉnh với cách nhìn trong bóng tối. Nàng trông thấy một cái cổng vòm với những bậc thang tiến xuống bên dưới lòng đất sâu hơn.

Thiên Kim đã thấy được ánh sáng mờ mờ ở phía bên kia đường hầm dài dằn dặc. Dựa vào phương hướng và số bước chân nàng đếm, thì đường hầm này đã dẫn ra khỏi phạm vi tướng quân phủ rồi. Nàng lục lọi trí nhớ của mình, xác định phiá bên kia đường lớn là toà biệt viện của một vị thương nhân gìau có tên Dương gì đó. Nghe nói đây chỉ là chỗ nghỉ đông cuả hắn, nên bình thường toà biệt viện này bỏ không suốt trong năm.

Đầu bên kia của đường hầm xem ra dễ đi hơn giếng cạn bên cạnh tướng quân phủ. Nàng vén mớ dây leo loà xoà ra thì phát hiện mình đã đi vào một khu vườn tuyệt đẹp. Nơi đây không có vẻ gì như bỏ hoang suốt cả sáu tháng, cây cỏ tươi tốt, hoa nở tưng bừng. “Không lẽ Quang Phi có quan hệ mờ ám gì với Dương phủ mà không muốn cho người ta biết? Là hắn đang lập nhị phòng để bao nuôi tình nhân ở bên ngoài?”

Nữ nhân khi rơi vào lưới tình thì hầu hết chỉ số IQ sẽ bị giảm sút. Nàng không nghĩ mình nào có danh phận gì đâu mà hùng hổ như vợ lớn đi bắt ghen. Thiên Kim đi lục tung khắp nơi cũng không thấy có ai khác, chỉ đến khi nàng muốn tiến tới toà nhà phía tây thì có hai người của Nhị Thập Bát Tú đột ngột xuất hiện ngăn cản.

Quả nhiên là có công việc mờ ám muốn dấu nàng rồi. Quang Phi ngay cả lúc duyệt công văn cũng không ngại nàng đi qua đi lại đọc ké. Bây giờ Nhị Thập Bát Tú cản nàng, chắc chắn không phải là quốc gia đại sự, mà chỉ là hoa sự của Lưu tướng thôi. Càng nghĩ thì càng điên tiết, Thiên Kim đem luôn võ công mèo quào ra quyết chiến với hai kẻ cản đường.

Tuy động tác nàng tấn công vô cùng hung hiểm, nhưng chạm vào người kẻ khác thì giống như đấm bóp cho người ta. Hai người bảo vệ nhìn nhau giở khóc giở cười, ai mà chẳng biết tiểu thư nổi danh là tâm cang bảo bối của chủ thượng. Quyền cước trước khi chạm vào nàng ba phân thì liền ngừng lại ngay. Với trình độ của họ, không một chiêu giết chết Thiên Kim thì họ đã không là Nhị Thập Bát Tú rồi.

Chạm thì không thể chạm, ngăn lại không thể ngăn. Thiên Kim cậy thế làm càng chạy tuốt qua luôn hàng phòng vệ cuả hai người. Nàng bật mở cửa toà nhà thì ngay lập tức hối hận. Bên trong giống như một xưởng giết mổ mà nạn nhân toàn là con người. Nàng vừa đi vào Tra Tấn ngục của tổ chức Tinh Tú.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương