Thiên Y Độc Ma , Tung Hoành Thiên Hạ
-
Chương 8
Thời gian thấm thoát trôi qua,thoáng chốc đã qua chín năm.Nói ngắn không ngắn nhưng đối với nàng thì tựa hồ cũng không quá dài, chỉ là cũng đủ làm cho con người thay đổi.Lệ Băng dùng thời gian chín năm để luyện thành một thân võ công tái thế, dùng thời gian chín năm để đổi lấy tuyệt học một đời người mà không phải ai cũng có thể làm được.Và nàng cũng dùng thời gian đó để tự hòa nhập vào thế giới này.
Con người rồi sẽ thay đổi không có thứ gì sẽ trường tồn vĩnh cửu,đúng vậy nàng cũng thay đổi.Từ một cô bé bị người đời xa lánh bỏ mặt trở thành một nữ cường nhân khiến người khác kính nể,từ một nữ hài trói gà không chặt phút chốc đã trở thành cao thủ ít ai địch nổi.
Cho dù mọi thứ có thể thay đổi nhưng tâm nàng trời sinh lạnh bạc thì không có cách nào đổi thay, ít nhất đến giờ phút này nàng tin là như vậy.Ai nói vẻ ngoài lạnh lùng thì bên trong nhất định phải mềm yếu, là ai bảo vẻ lạnh nhạt đó chỉ là cái vỏ bọc để bảo vệ cho tâm hồn yếu ớt bên trong. Cho dù điều đó có xảy ra với người khác ,chỉ là với nàng thì ngoại lệ.
Từ khi nàng bắt đầu nhận biết thế giới này thì cũng đã nếm trải qua tình người lạnh bạc như thế nào?Để sinh tồn, nàng đã tự tạo cho mình tâm tính lạnh lùng vô cảm.Đủ lãnh huyết mới có thể bảo vệ mình,đủ ngoan tuyệt mới có thể thành công.
Nàng không cần một trái tim mềm yếu dễ dàng nhân nhượng cho địch nhân của mình,không cần yếu đuối để mọi người thương hại, không cần bằng hữu vì nàng không muốn người khác đâm sau lưng mình.Vì thế khi nhận ra đã là quá muộn, bản tính đó vô tình đã hòa nhập vào trở thành một phần của nàng.
Dung nhan của thân thể này có thể nói là bản sao của Lệ Băng khi còn bé.Khi sương tái tuyết, bạch bích vô hạ.Ngũ quan tinh xảo, kinh vân tế nguyệt.Đôi mắt to tròn đen tuyền vô đáy tựa như giếng cổ mong lung đầy thần bí,làm người khác không tự chủ hãm sâu vào khi nhìn vào đôi mắt ấy.Nga mi đàm tảo,hàng mi dày cong tựa cánh bướm hồ điệp.Dưới chiếc mũi cao nhỏ là môi anh đào xinh xắn đáng yêu.
Một thân bạch y tuyết trắng thanh thuần,thoát tục.Làm nổi bật lên mái tóc dài ngang thắt lưng, đen nhánh như màn đêm huyền ảo.Tóc mái xả xuống,một phần tóc tết làm bím nhỏ hai bên đầu.Phía trên mỗi bím tóc cột cố định bằng sợi vải lụa,trên vải lụa trắng đính một quả chuông đồng,phần tóc còn lại xả xuống tùy ý.
Nếu như không nhìn đến sự lạnh lẽo trong đôi mắt kia cùng một thân ngạo khí,lạnh nhạt thì trong nàng không khác nào tiểu hài đồng lên mười khả ái vô cùng.Mặc dù năm nay nàng đã tròn mười lăm.
Nguyên nhân cũng bắt nguồn từ loại năng lực kì quái hay có thể nói là dị năng trong thân thể nàng.Năng lực đặc thù này cho phép cơ thể nàng tự tái tạo lại tế bào bị thương tổn phục hồi lại nguyên trạng nhanh chóng.Tự động loại bỏ,đào thải các chất gây hại cho cơ thể.
Đúng như người đời nói, không có bữa ăn nào là miễn phí.Được thứ này thì mất thứ khác, để sở hữu năng lực tự phục hồi này thì ngược lại quá trình phát triển của cơ thể kể cả quá trình lão hóa của nàng sẽ bị đình trệ, làm chậm đi so với tốc độ bình thường.Vì thế nên dù đã trưởng thành nhưng dáng vẻ hiện tại của nàng lại không khác nào tiểu oa nhi.
- Ra là Tuyết nhi à!Không cần phải vội, Vân Yên thành cũng không chạy thoát đâu. - Giọng nói non nớt lạnh nhạt nhưng trong đó ẩn chứa sự nuông chiều.
Trước mặt Lệ Băng, không ai khác ngoài tuyết lang năm đó.Giờ phút này, nó đã lớn hơn một con sói trưởng thành.Toàn thân bao phủ bởi một màu trắng như tuyết, trong đôi mắt xanh lục tràn đầy sự hưng phấn.Cái đuôi lông xù quẩy liên tục khiến nàng không khỏi mỉm cười.
- Xè..xè..!- Từ trong ống tay áo nàng, một cái tiểu đầu bạch xà thò ra.Chiếc lưỡi chẻ dài lúc lắc như đang khiêu khích Phong Tuyết.Vừa đúng lúc đôi mắt bảo thạch của Phong Tuyết ngó qua, liền bắt gặp hành động kia của Bạch Bạch.Phong Tuyết vừa định chộp tới "hành hung" con độc xà đáng hận kia ,thì Bạch Bạch lại một lần nữa "ngủ đông" chui rúc vào trong ống tay áo Lệ Băng.
Phong Tuyết tức muốn dậm chân nhưng lại không thể làm gì Bạch Bạch.Đành nằm xuống dưới chân nàng,lục nhãn nhìn chầm chầm vào tay áo nàng như đang đợi thời cơ.Lệ Băng thản nhiên nhìn mọi chuyện từ đầu đến cuối, khóe miệng khẽ nhếch tựa như đã quen với chuyện này.Hai tên này thật đúng là oan gia a.
Từ sau khi trở thành chủ nhân của thạch động, nàng cũng liền thu nhận Phong Tuyết cùng hai tên huynh đệ của nó là A Nhất cùng A Nhị.Con tuyết lang lúc đầu không thèm đếm xỉa đến nàng chính là "mẫu thân đại nhân" của ba tên này,nhưng lúc đó nó đã quá già yếu ớt nên không phải là không thèm ngó đến nàng mà là không đủ sức nữa, nên không lâu sau đó đã quy thiên.
Theo như nàng quan sát, thì nguyên nhân dẫn đến việc Tuyết nhi không chết vì độc tính của châm độc chính là vì vốn bản thân nó đã có độc.Tuyết lang có độc thì nàng chưa nghe qua bao giờ nhưng lại xảy ra không chỉ ở Phong Tuyết mà còn có ở A Nhất cùng A Nhị.
Vì chúng sinh sống trong rừng Huyết Tử không phải thời gian ngắn, nơi đây cũng không khác gì quê hương của chúng.Tựa như loài người tiến hóa từ loài vượn cổ hay loài hồng hạc nổi tiếng vì bộ lông tuyệt đẹp khi sinh ra màu lông cũng không mang hồng sắc, sở dĩ khi trưởng thành chúng có màu sắc tuyệt đẹp như vậy chủ yếu là vì thức ăn.
Nên trường hợp của bọn Phong Tuyết cũng gần tương tự như vậy,như đã nói sinh vật trong rừng Huyết Tử đa số đều là độc vật nên vốn bản thân tuyết lang không có độc nhưng khi chúng ăn những độc vật này trong thời gian dài.Thân thể chẳng những không trúng độc mà ngược lại hấp thụ độc tố chuyển hóa chúng thành vũ khí tự vệ cho chính mình.
Tuy nói độc của Phong tuyết không mạnh bằng nửa phần nọc độc của Bạch Bạch nhưng cũng đủ khiến cho người khác thừa sống thiếu chết.Nếu như người bình thường bị tam tuyết lang này cào nhẹ, thì trong vòng nửa canh giờ không có thuốc giải thì xin chúc mừng "ngươi sắp die rồi!".
Từ trên giường hàn băng đứng dậy, nhẹ vươn vai.Sau đó nàng cùng với Phong Tuyết đi trong hang động tối tâm khoảng nửa khắc thì xuất hiện trước mắt nàng là cánh cửa đá gắn liền với thạch động.Tay nhỏ khẽ đẩy cửa đá mà trăm tên nam tử trưởng thành mới có thể dịch chuyển.
Khi cửa mở, khung cảnh hiện ra không khác nào tiên cảnh chốn phàm trần.Cảnh quan bao phủ bởi một màu xanh mát của rừng trúc,từng nhánh cây theo gió lay động tạo thành từng đợt âm thanh rì rào.Yên bình mà tao nhã, băng qua rừng trúc thì một ngôi nhà tre gồm có ba nhã gian hiện ra.
Bên phải ngôi nhà là một cây đào to một vòng tay người trưởng thành không ôm xuể, nhưng vì lúc này không trùng vào mùa hoa nở nên lá cây mang một màu xanh thẩm chứ không phải màu hồng dịu dàng tuyệt đẹp khi nhắc đến loài cây này.
Sân sau là nơi phơi thảo dược cùng cùng mảnh vườn bảo vật của Lệ Băng,cuối cùng cũng là nơi mỹ lệ nhất.Lúc mới phát hiện ra,nàng cũng không tin vào mắt mình lại có nơi đẹp đến như vậy.Phong cảnh nên thơ hữu tình, thác nước từ trên cao chảy xuống một cái hồ khá rộng.Mặt nước trong đến mơ hồ có thể thấy từng đàn cá đang tung tăng bơi lội dưới đáy hồ.
___ ___ ___ ___ ___ phân cách tuyến ___ ___ ___ ___ ___
Thay một bộ nam trang, liền từ tiểu nữ hài đáng yêu biến thành nam hài thanh tú.Đối với thời đại cổ hữu trọng nam khinh nữ này thì nàng đành thất sách nên đành cải trang để hành sự thuận tiện.Thêm nữa lần này đi đến đó cũng chẳng phải du ngoạn gì, mục đích của chuyến đi này thực chất là để dò la tin tức.
Trên đường lớn thành Vân Yên, mọi người dân bá tánh bỗng đình chỉ hoạt động vì sự xuất hiện của một nam hài tử.Chỉ thấy tiểu nam hài kia ngũ quan tinh xảo,tóc đen dài buộc lỏng bằng một sợi vải lụa trắng.Kết hợp cùng y phục bạch y tuyết trắng không khỏi làm người khác lầm tưởng thành tiên tử đi lạc giữa chốn phàm trần.
Tiểu tiên đồng đang cưỡi trên lưng một con bạch lang toàn thân trắng như tuyết mà họ chưa thấy bao giờ.Đôi mắt nó xanh thẩm, thân hình cao lớn hơn loài soái bình thường toàn thân tỏ ra khí chất ngạo nghễ.Không gian bỗng yên lặng đến lạ kì, chỉ trông chốc lát mọi người liền ồn ào nghị luận.Thanh âm oanh tạc khắp nơi:
- Ai nha, nam hài nhà ai thật đáng yêu?
- Tại sao tiểu nam hài này có thể cưỡi một con vật nguy hiểm như vậy ?
- Thú cưỡi của tiểu nam hài sau ta chưa từng thấy qua bao giờ?
- Tiểu nam hài này là nhi tử nhà ai vậy?
Trán Lệ Băng ẩn ẩn gân xanh, nàng nói rồi mà đem Tuyết Nhi theo quả là sai lầm lớn.Muốn hạ dược để nó ngất đi ,nhưng do những lần trước hạ mê dược quá nhiều lần nên không còn tác dụng với Phong Tuyết nhà ta nữa.Bắt nhốt nó lại, khổ nổi bản tính của động vật rất cảnh giác.Đánh ngất nó đi, lại không được vì thính giác của Phong Tuyết tuyệt đối không thể coi thường.
Vốn tưởng khi nàng vừa xuất hiện mọi người sẽ kinh hoảng mà bỏ chạy tán loạn,hoặc là xem nàng như yêu ma quỷ quái nhưng không thể nào ngờ được lại rơi vào trường hợp này.Người dân bá tánh chẳng những không xa lánh mà còn tụ tập lại sôi nổi nghị luận.
Thiên a!Rơi vào tình cảnh này chỉ có thể thi chuyển lăng ba vi bộ đến cực hạn mới có thể thoát khỏi.
Chỉ thấy khắc trước nam hài bạch y còn hiện diện vậy mà chỉ trong chốc lát bỗng nhiên không thấy bóng dáng cho dù chỉ là một góc áo lưu lại.Theo sau tiếp theo,thú cưỡi tuyết lang cũng biến mất theo.Làm cho mọi người trên đường trợn mắt há mồm.Sau đó, không hẹn mà cùng kết luận bạch y nam hài này chính là thần tiên hạ phàm.
Hiện tại Lệ Băng mới cảm khái được mình chăm chỉ rèn luyện trong suốt chín năm qua là sáng suốt đến nhường nào.Trong suốt khoảng thời gian qua,nàng đã học được hầu như hoàn toàn tất cả bản lĩnh của Vô Song.Nội công tâm pháp gồm có mười phần.
Ba tầng đầu nếu là người cố gắng luyện tập ngày đêm dù không có tư chất thì ít nhất cũng luyện thành tương đối.Tầng thứ tư cùng tầng thứ năm muốn luyện được không chỉ cố gắng mà cần phải có gân cốt căn cơ.Còn từ tầng sáu trở đi thì phải xem bản lĩnh của ngươi tới đâu.
Nếu như trước kia, nàng là "phế vật" trong giới võ đạo thì bây giờ chính là "kỳ tài" trăm năm luyện võ.Gân cốt hòa hảo, thêm vào sự trợ giúp của năng lực đặc biệt nên những tạp chất dư thừa gây hại cho cơ thể đều được loại bỏ vậy nên thân thể nàng hiện giờ chỉ có thể nói là cực phẩm không thể thích hợp hơn để luyện võ.
Phối hợp với sự rèn luyện kiên trì của Lệ Băng,hiện tại nàng đã lĩnh ngộ được đến tầng thứ chín của quyển bí tịch này.Nếu như đem khoảng thời gian nàng luyện thành đạt trình độ này so với thời gian một đời người cố gắng mới đạt đến tầng thứ tám của Vô song bà bà thì quả thật là một trời,một vực.Nếu Vô song bà bà biết được chẳng những sẽ tức đến hộc máu mà phỏng chừng còn đội mồ sống dậy đi.
Chẳng dừng lại ở phương diện võ công, khinh công của nàng đã luyện tới trình độ xuất quỷ nhập thần.Nếu trên giang hồ nàng xưng thứ hai chỉ sợ không ai đứng thứ nhất.Có thể nói nàng đã đạt đến trình độ "đạp tuyết vô ngân".Còn về sở trường độc thuật của nàng,thì càng cao thâm biến ảo khó lường.
Không thể nói trong ngũ độc bí truyền có nhiều loại độc mà nàng chưa từng biết,độc tính càng quái ác hơn nhiều lần so với đống dược độc mà nàng luyện chế từ trước đến nay nên khi nhìn thấy nó thì cảm giác của nàng không khác gì mấy khi đào ra được mỏ vàng.
Âm công bao gồm ba tầng: sơ kì,trung kì và hạ kì.Quyển bí tịch này cho phép người luyện có thể phối với bất kì loại nhạc khí nào.Điều kiện tiên quyết muốn luyện môn võ thuật này là cần phải có nội công thâm hậu, tuy nói võ kĩ nàng cao thâm tuyệt đỉnh nhưng nội công lại không đủ thâm sâu.Dù đã cố gắng trong suốt chín năm qua nhưng công lực chỉ có thể hơn người bình thường luyện tập trong mười tám năm mà thôi.
Lại nói khi thi chuyển âm công tiêu hao quá nhiều phần công lực nên từ hai năm trước nàng mới luyện đạt tới cảnh giới cao nhất của tầng sơ kì đến tận bây giờ vẫn chưa có tiến triển.Nhưng sức công phá thì mạnh đến không ngờ,tuy chỉ mới sơ kì nhưng uy lực đánh ra có thể dễ dàng hạ gục trăm người bình thường.
Trong một tửu lâu thượng đẳng của Vân Yên thành,tại góc khuất cạnh cửa sổ.Một tiểu nam hài vận bạch y đang ngồi thưởng trà.Tuy ánh mắt hắn hướng ra ngoài cửa như đang chú tâm ngắm cảnh nhưng thực chất đôi mắt lại như có như không quan sát mọi người trong lâu.
Ở trong lâu vốn khá ồn ào,hỗn tạp pha lẫn nhiều âm thanh khác nhau.Nếu muốn nhận biết được giọng nói của từng người ngồi ở vị trí nào thì quả thật rất khó nhưng là không bao gồm nàng trong số đó.Chỉ có nàng không muốn nghe chứ không có không thể nghe.
Vốn dĩ muốn thu thập một ít tin tức có lợi cho bản thân nhưng uống xong tận ba ly trà mà lại chả có thông tin có lợi nào.Nàng vừa muốn gọi tiểu nhị lại thanh toán thì lại vô tình nghe được cuộc nhóm người trong như nhân sĩ giang hồ vì ngoài thân mỗi người đều có một bảo kiếm.
Chỉ thấy một vị nam tử trung niên nam tử vận lục bào nhíu mày nói:
- Sự tình xem ra không được mấy khả quan!
- Đã kéo dài bao lâu rồi? - Ngồi đối diện là hắc y nam tử khoảng xấp xỉ người trung niên trước.
- Khoảng nửa tháng rồi. - Người vận lục bào nhíu mày nói.
- Cái gì? Cho tới bây giờ vẫn chưa tìm ra giải dược! - Hắc y nam tử lớn tiếng nói.
- Xuỵt! Nhỏ tiếng thôi,chuyện này người ngoài vẫn chưa biết được.
- Minh chủ sở dĩ không muốn cho người khác biết bệnh tình của ngài, vì dạo gần đây ma giáo hoành hành khắp nơi.Nếu như ngài nói ra, võ lâm chắc chắn sẽ đại loạn. - Người vừa nói là vị nam tử còn lại trên bàn từ đầu đến giờ vẫn trầm mặc và cũng là nam tử trẻ tuổi nhất trong ba người.
- Chết tiệt, bọn khốn Đường Môn thế mà lại dám trở mặt.Còn cả gan cấu kết với Ma Giáo,nếu như để ta bắt được một tên ta liền giết một tên mới hả giận.Hừ,hừ! - Hắc y trung niên nam tử vừa nói,vừa nắm tay phải đấm mạnh xuống bàn.Tức thì thủng một lỗ trên bàn nhưng lạ thay ba ly trà trên đó vẫn chưa đổ dù chỉ một giọt.
Lệ Băng nhìn ra võ công của ba người này không tệ.Nội công cao thâm xem ra là cao thủ võ lâm, nhìn tình hình này xem ra minh chủ võ lâm đương thời có thể đang trúng phải một loại độc của môn phái nào đó mà vẫn chưa giải được.Mà nàng cũng không tin đám lang bâm thời này có thể giải được, cái nàng chú ý là loại độc mà vị minh chủ kia trúng phải.Hắc,hắc lần này xem ra phải đi một chuyến rồi.
- Nếu ta có thể chữa trị cho hắn,các ngươi sẽ trả công cho ta thế nào?
- Ai? - Vừa nghe giọng nói lạnh nhạt kia, cả ba đồng loạt cảnh giác nhìn xung quanh.Đồng thời âm thầm vận nội công để dò la công lực của người trong đại sảnh.Nhưng sau một hồi vẫn không thu được gì khiến ba người không khỏi nôn nóng.
- Không cần nhìn! Lập tức thu nội công của các ngươi lại đi, vì các ngươi sẽ không tìm thấy ta đâu. - Nàng vừa dứt lời ba người kia thầm kêu cao thủ.
- Vẫn câu hỏi đó, nếu ta giải được độc trên người minh chủ các ngươi ta sẽ được gì?
- Mau ra đây đi!Lén lút nghe trộm chuyện của người khác, giờ lại giả thần giả quỷ.Đồ tiểu nhân không biết xấu hổ! - Hắc y nhân nóng tín quát lên, tay cũng bắt đầu tút kiếm ra khỏi vỏ.Nhất thời trong lâu chìm vào yên lặng.
- Đại ca ...,ta thành thật xin lỗi vị cao nhân này.Đại ca ta có chút nóng nảy nên đã thất lễ ,chứ không phải cố ý mạo phạm ngài.Lúc nảy ngươi nói có thể chữa khỏi cho chủ nhân tại hạ,không biết lời đó có thật không? - Lời nói của lục y nam tử tuy bình thản nhưng vẫn nghe ra sự thành khẩn trong đó.
- Hừ!Ta đùa với các ngươi chắc.Một là trả lời câu hỏi của ta không thì không chữa trị gì cả. -Giọng điệu lạnh lùng ẩn chứa tia không kiên nhẫn.
- Cao nhân xin người thứ lỗi sự mạo phạm vừa rồi, nếu như ngươi có thể chữa khỏi cho minh chủ.Thì chúng ta sẽ làm mọi thứ để báo đáp miễn sao không gây sai luân thường đạo lí và vẫn nằm trong khả năng của bọn ta.
- Hảo! Một lời đã định.
Con người rồi sẽ thay đổi không có thứ gì sẽ trường tồn vĩnh cửu,đúng vậy nàng cũng thay đổi.Từ một cô bé bị người đời xa lánh bỏ mặt trở thành một nữ cường nhân khiến người khác kính nể,từ một nữ hài trói gà không chặt phút chốc đã trở thành cao thủ ít ai địch nổi.
Cho dù mọi thứ có thể thay đổi nhưng tâm nàng trời sinh lạnh bạc thì không có cách nào đổi thay, ít nhất đến giờ phút này nàng tin là như vậy.Ai nói vẻ ngoài lạnh lùng thì bên trong nhất định phải mềm yếu, là ai bảo vẻ lạnh nhạt đó chỉ là cái vỏ bọc để bảo vệ cho tâm hồn yếu ớt bên trong. Cho dù điều đó có xảy ra với người khác ,chỉ là với nàng thì ngoại lệ.
Từ khi nàng bắt đầu nhận biết thế giới này thì cũng đã nếm trải qua tình người lạnh bạc như thế nào?Để sinh tồn, nàng đã tự tạo cho mình tâm tính lạnh lùng vô cảm.Đủ lãnh huyết mới có thể bảo vệ mình,đủ ngoan tuyệt mới có thể thành công.
Nàng không cần một trái tim mềm yếu dễ dàng nhân nhượng cho địch nhân của mình,không cần yếu đuối để mọi người thương hại, không cần bằng hữu vì nàng không muốn người khác đâm sau lưng mình.Vì thế khi nhận ra đã là quá muộn, bản tính đó vô tình đã hòa nhập vào trở thành một phần của nàng.
Dung nhan của thân thể này có thể nói là bản sao của Lệ Băng khi còn bé.Khi sương tái tuyết, bạch bích vô hạ.Ngũ quan tinh xảo, kinh vân tế nguyệt.Đôi mắt to tròn đen tuyền vô đáy tựa như giếng cổ mong lung đầy thần bí,làm người khác không tự chủ hãm sâu vào khi nhìn vào đôi mắt ấy.Nga mi đàm tảo,hàng mi dày cong tựa cánh bướm hồ điệp.Dưới chiếc mũi cao nhỏ là môi anh đào xinh xắn đáng yêu.
Một thân bạch y tuyết trắng thanh thuần,thoát tục.Làm nổi bật lên mái tóc dài ngang thắt lưng, đen nhánh như màn đêm huyền ảo.Tóc mái xả xuống,một phần tóc tết làm bím nhỏ hai bên đầu.Phía trên mỗi bím tóc cột cố định bằng sợi vải lụa,trên vải lụa trắng đính một quả chuông đồng,phần tóc còn lại xả xuống tùy ý.
Nếu như không nhìn đến sự lạnh lẽo trong đôi mắt kia cùng một thân ngạo khí,lạnh nhạt thì trong nàng không khác nào tiểu hài đồng lên mười khả ái vô cùng.Mặc dù năm nay nàng đã tròn mười lăm.
Nguyên nhân cũng bắt nguồn từ loại năng lực kì quái hay có thể nói là dị năng trong thân thể nàng.Năng lực đặc thù này cho phép cơ thể nàng tự tái tạo lại tế bào bị thương tổn phục hồi lại nguyên trạng nhanh chóng.Tự động loại bỏ,đào thải các chất gây hại cho cơ thể.
Đúng như người đời nói, không có bữa ăn nào là miễn phí.Được thứ này thì mất thứ khác, để sở hữu năng lực tự phục hồi này thì ngược lại quá trình phát triển của cơ thể kể cả quá trình lão hóa của nàng sẽ bị đình trệ, làm chậm đi so với tốc độ bình thường.Vì thế nên dù đã trưởng thành nhưng dáng vẻ hiện tại của nàng lại không khác nào tiểu oa nhi.
- Ra là Tuyết nhi à!Không cần phải vội, Vân Yên thành cũng không chạy thoát đâu. - Giọng nói non nớt lạnh nhạt nhưng trong đó ẩn chứa sự nuông chiều.
Trước mặt Lệ Băng, không ai khác ngoài tuyết lang năm đó.Giờ phút này, nó đã lớn hơn một con sói trưởng thành.Toàn thân bao phủ bởi một màu trắng như tuyết, trong đôi mắt xanh lục tràn đầy sự hưng phấn.Cái đuôi lông xù quẩy liên tục khiến nàng không khỏi mỉm cười.
- Xè..xè..!- Từ trong ống tay áo nàng, một cái tiểu đầu bạch xà thò ra.Chiếc lưỡi chẻ dài lúc lắc như đang khiêu khích Phong Tuyết.Vừa đúng lúc đôi mắt bảo thạch của Phong Tuyết ngó qua, liền bắt gặp hành động kia của Bạch Bạch.Phong Tuyết vừa định chộp tới "hành hung" con độc xà đáng hận kia ,thì Bạch Bạch lại một lần nữa "ngủ đông" chui rúc vào trong ống tay áo Lệ Băng.
Phong Tuyết tức muốn dậm chân nhưng lại không thể làm gì Bạch Bạch.Đành nằm xuống dưới chân nàng,lục nhãn nhìn chầm chầm vào tay áo nàng như đang đợi thời cơ.Lệ Băng thản nhiên nhìn mọi chuyện từ đầu đến cuối, khóe miệng khẽ nhếch tựa như đã quen với chuyện này.Hai tên này thật đúng là oan gia a.
Từ sau khi trở thành chủ nhân của thạch động, nàng cũng liền thu nhận Phong Tuyết cùng hai tên huynh đệ của nó là A Nhất cùng A Nhị.Con tuyết lang lúc đầu không thèm đếm xỉa đến nàng chính là "mẫu thân đại nhân" của ba tên này,nhưng lúc đó nó đã quá già yếu ớt nên không phải là không thèm ngó đến nàng mà là không đủ sức nữa, nên không lâu sau đó đã quy thiên.
Theo như nàng quan sát, thì nguyên nhân dẫn đến việc Tuyết nhi không chết vì độc tính của châm độc chính là vì vốn bản thân nó đã có độc.Tuyết lang có độc thì nàng chưa nghe qua bao giờ nhưng lại xảy ra không chỉ ở Phong Tuyết mà còn có ở A Nhất cùng A Nhị.
Vì chúng sinh sống trong rừng Huyết Tử không phải thời gian ngắn, nơi đây cũng không khác gì quê hương của chúng.Tựa như loài người tiến hóa từ loài vượn cổ hay loài hồng hạc nổi tiếng vì bộ lông tuyệt đẹp khi sinh ra màu lông cũng không mang hồng sắc, sở dĩ khi trưởng thành chúng có màu sắc tuyệt đẹp như vậy chủ yếu là vì thức ăn.
Nên trường hợp của bọn Phong Tuyết cũng gần tương tự như vậy,như đã nói sinh vật trong rừng Huyết Tử đa số đều là độc vật nên vốn bản thân tuyết lang không có độc nhưng khi chúng ăn những độc vật này trong thời gian dài.Thân thể chẳng những không trúng độc mà ngược lại hấp thụ độc tố chuyển hóa chúng thành vũ khí tự vệ cho chính mình.
Tuy nói độc của Phong tuyết không mạnh bằng nửa phần nọc độc của Bạch Bạch nhưng cũng đủ khiến cho người khác thừa sống thiếu chết.Nếu như người bình thường bị tam tuyết lang này cào nhẹ, thì trong vòng nửa canh giờ không có thuốc giải thì xin chúc mừng "ngươi sắp die rồi!".
Từ trên giường hàn băng đứng dậy, nhẹ vươn vai.Sau đó nàng cùng với Phong Tuyết đi trong hang động tối tâm khoảng nửa khắc thì xuất hiện trước mắt nàng là cánh cửa đá gắn liền với thạch động.Tay nhỏ khẽ đẩy cửa đá mà trăm tên nam tử trưởng thành mới có thể dịch chuyển.
Khi cửa mở, khung cảnh hiện ra không khác nào tiên cảnh chốn phàm trần.Cảnh quan bao phủ bởi một màu xanh mát của rừng trúc,từng nhánh cây theo gió lay động tạo thành từng đợt âm thanh rì rào.Yên bình mà tao nhã, băng qua rừng trúc thì một ngôi nhà tre gồm có ba nhã gian hiện ra.
Bên phải ngôi nhà là một cây đào to một vòng tay người trưởng thành không ôm xuể, nhưng vì lúc này không trùng vào mùa hoa nở nên lá cây mang một màu xanh thẩm chứ không phải màu hồng dịu dàng tuyệt đẹp khi nhắc đến loài cây này.
Sân sau là nơi phơi thảo dược cùng cùng mảnh vườn bảo vật của Lệ Băng,cuối cùng cũng là nơi mỹ lệ nhất.Lúc mới phát hiện ra,nàng cũng không tin vào mắt mình lại có nơi đẹp đến như vậy.Phong cảnh nên thơ hữu tình, thác nước từ trên cao chảy xuống một cái hồ khá rộng.Mặt nước trong đến mơ hồ có thể thấy từng đàn cá đang tung tăng bơi lội dưới đáy hồ.
___ ___ ___ ___ ___ phân cách tuyến ___ ___ ___ ___ ___
Thay một bộ nam trang, liền từ tiểu nữ hài đáng yêu biến thành nam hài thanh tú.Đối với thời đại cổ hữu trọng nam khinh nữ này thì nàng đành thất sách nên đành cải trang để hành sự thuận tiện.Thêm nữa lần này đi đến đó cũng chẳng phải du ngoạn gì, mục đích của chuyến đi này thực chất là để dò la tin tức.
Trên đường lớn thành Vân Yên, mọi người dân bá tánh bỗng đình chỉ hoạt động vì sự xuất hiện của một nam hài tử.Chỉ thấy tiểu nam hài kia ngũ quan tinh xảo,tóc đen dài buộc lỏng bằng một sợi vải lụa trắng.Kết hợp cùng y phục bạch y tuyết trắng không khỏi làm người khác lầm tưởng thành tiên tử đi lạc giữa chốn phàm trần.
Tiểu tiên đồng đang cưỡi trên lưng một con bạch lang toàn thân trắng như tuyết mà họ chưa thấy bao giờ.Đôi mắt nó xanh thẩm, thân hình cao lớn hơn loài soái bình thường toàn thân tỏ ra khí chất ngạo nghễ.Không gian bỗng yên lặng đến lạ kì, chỉ trông chốc lát mọi người liền ồn ào nghị luận.Thanh âm oanh tạc khắp nơi:
- Ai nha, nam hài nhà ai thật đáng yêu?
- Tại sao tiểu nam hài này có thể cưỡi một con vật nguy hiểm như vậy ?
- Thú cưỡi của tiểu nam hài sau ta chưa từng thấy qua bao giờ?
- Tiểu nam hài này là nhi tử nhà ai vậy?
Trán Lệ Băng ẩn ẩn gân xanh, nàng nói rồi mà đem Tuyết Nhi theo quả là sai lầm lớn.Muốn hạ dược để nó ngất đi ,nhưng do những lần trước hạ mê dược quá nhiều lần nên không còn tác dụng với Phong Tuyết nhà ta nữa.Bắt nhốt nó lại, khổ nổi bản tính của động vật rất cảnh giác.Đánh ngất nó đi, lại không được vì thính giác của Phong Tuyết tuyệt đối không thể coi thường.
Vốn tưởng khi nàng vừa xuất hiện mọi người sẽ kinh hoảng mà bỏ chạy tán loạn,hoặc là xem nàng như yêu ma quỷ quái nhưng không thể nào ngờ được lại rơi vào trường hợp này.Người dân bá tánh chẳng những không xa lánh mà còn tụ tập lại sôi nổi nghị luận.
Thiên a!Rơi vào tình cảnh này chỉ có thể thi chuyển lăng ba vi bộ đến cực hạn mới có thể thoát khỏi.
Chỉ thấy khắc trước nam hài bạch y còn hiện diện vậy mà chỉ trong chốc lát bỗng nhiên không thấy bóng dáng cho dù chỉ là một góc áo lưu lại.Theo sau tiếp theo,thú cưỡi tuyết lang cũng biến mất theo.Làm cho mọi người trên đường trợn mắt há mồm.Sau đó, không hẹn mà cùng kết luận bạch y nam hài này chính là thần tiên hạ phàm.
Hiện tại Lệ Băng mới cảm khái được mình chăm chỉ rèn luyện trong suốt chín năm qua là sáng suốt đến nhường nào.Trong suốt khoảng thời gian qua,nàng đã học được hầu như hoàn toàn tất cả bản lĩnh của Vô Song.Nội công tâm pháp gồm có mười phần.
Ba tầng đầu nếu là người cố gắng luyện tập ngày đêm dù không có tư chất thì ít nhất cũng luyện thành tương đối.Tầng thứ tư cùng tầng thứ năm muốn luyện được không chỉ cố gắng mà cần phải có gân cốt căn cơ.Còn từ tầng sáu trở đi thì phải xem bản lĩnh của ngươi tới đâu.
Nếu như trước kia, nàng là "phế vật" trong giới võ đạo thì bây giờ chính là "kỳ tài" trăm năm luyện võ.Gân cốt hòa hảo, thêm vào sự trợ giúp của năng lực đặc biệt nên những tạp chất dư thừa gây hại cho cơ thể đều được loại bỏ vậy nên thân thể nàng hiện giờ chỉ có thể nói là cực phẩm không thể thích hợp hơn để luyện võ.
Phối hợp với sự rèn luyện kiên trì của Lệ Băng,hiện tại nàng đã lĩnh ngộ được đến tầng thứ chín của quyển bí tịch này.Nếu như đem khoảng thời gian nàng luyện thành đạt trình độ này so với thời gian một đời người cố gắng mới đạt đến tầng thứ tám của Vô song bà bà thì quả thật là một trời,một vực.Nếu Vô song bà bà biết được chẳng những sẽ tức đến hộc máu mà phỏng chừng còn đội mồ sống dậy đi.
Chẳng dừng lại ở phương diện võ công, khinh công của nàng đã luyện tới trình độ xuất quỷ nhập thần.Nếu trên giang hồ nàng xưng thứ hai chỉ sợ không ai đứng thứ nhất.Có thể nói nàng đã đạt đến trình độ "đạp tuyết vô ngân".Còn về sở trường độc thuật của nàng,thì càng cao thâm biến ảo khó lường.
Không thể nói trong ngũ độc bí truyền có nhiều loại độc mà nàng chưa từng biết,độc tính càng quái ác hơn nhiều lần so với đống dược độc mà nàng luyện chế từ trước đến nay nên khi nhìn thấy nó thì cảm giác của nàng không khác gì mấy khi đào ra được mỏ vàng.
Âm công bao gồm ba tầng: sơ kì,trung kì và hạ kì.Quyển bí tịch này cho phép người luyện có thể phối với bất kì loại nhạc khí nào.Điều kiện tiên quyết muốn luyện môn võ thuật này là cần phải có nội công thâm hậu, tuy nói võ kĩ nàng cao thâm tuyệt đỉnh nhưng nội công lại không đủ thâm sâu.Dù đã cố gắng trong suốt chín năm qua nhưng công lực chỉ có thể hơn người bình thường luyện tập trong mười tám năm mà thôi.
Lại nói khi thi chuyển âm công tiêu hao quá nhiều phần công lực nên từ hai năm trước nàng mới luyện đạt tới cảnh giới cao nhất của tầng sơ kì đến tận bây giờ vẫn chưa có tiến triển.Nhưng sức công phá thì mạnh đến không ngờ,tuy chỉ mới sơ kì nhưng uy lực đánh ra có thể dễ dàng hạ gục trăm người bình thường.
Trong một tửu lâu thượng đẳng của Vân Yên thành,tại góc khuất cạnh cửa sổ.Một tiểu nam hài vận bạch y đang ngồi thưởng trà.Tuy ánh mắt hắn hướng ra ngoài cửa như đang chú tâm ngắm cảnh nhưng thực chất đôi mắt lại như có như không quan sát mọi người trong lâu.
Ở trong lâu vốn khá ồn ào,hỗn tạp pha lẫn nhiều âm thanh khác nhau.Nếu muốn nhận biết được giọng nói của từng người ngồi ở vị trí nào thì quả thật rất khó nhưng là không bao gồm nàng trong số đó.Chỉ có nàng không muốn nghe chứ không có không thể nghe.
Vốn dĩ muốn thu thập một ít tin tức có lợi cho bản thân nhưng uống xong tận ba ly trà mà lại chả có thông tin có lợi nào.Nàng vừa muốn gọi tiểu nhị lại thanh toán thì lại vô tình nghe được cuộc nhóm người trong như nhân sĩ giang hồ vì ngoài thân mỗi người đều có một bảo kiếm.
Chỉ thấy một vị nam tử trung niên nam tử vận lục bào nhíu mày nói:
- Sự tình xem ra không được mấy khả quan!
- Đã kéo dài bao lâu rồi? - Ngồi đối diện là hắc y nam tử khoảng xấp xỉ người trung niên trước.
- Khoảng nửa tháng rồi. - Người vận lục bào nhíu mày nói.
- Cái gì? Cho tới bây giờ vẫn chưa tìm ra giải dược! - Hắc y nam tử lớn tiếng nói.
- Xuỵt! Nhỏ tiếng thôi,chuyện này người ngoài vẫn chưa biết được.
- Minh chủ sở dĩ không muốn cho người khác biết bệnh tình của ngài, vì dạo gần đây ma giáo hoành hành khắp nơi.Nếu như ngài nói ra, võ lâm chắc chắn sẽ đại loạn. - Người vừa nói là vị nam tử còn lại trên bàn từ đầu đến giờ vẫn trầm mặc và cũng là nam tử trẻ tuổi nhất trong ba người.
- Chết tiệt, bọn khốn Đường Môn thế mà lại dám trở mặt.Còn cả gan cấu kết với Ma Giáo,nếu như để ta bắt được một tên ta liền giết một tên mới hả giận.Hừ,hừ! - Hắc y trung niên nam tử vừa nói,vừa nắm tay phải đấm mạnh xuống bàn.Tức thì thủng một lỗ trên bàn nhưng lạ thay ba ly trà trên đó vẫn chưa đổ dù chỉ một giọt.
Lệ Băng nhìn ra võ công của ba người này không tệ.Nội công cao thâm xem ra là cao thủ võ lâm, nhìn tình hình này xem ra minh chủ võ lâm đương thời có thể đang trúng phải một loại độc của môn phái nào đó mà vẫn chưa giải được.Mà nàng cũng không tin đám lang bâm thời này có thể giải được, cái nàng chú ý là loại độc mà vị minh chủ kia trúng phải.Hắc,hắc lần này xem ra phải đi một chuyến rồi.
- Nếu ta có thể chữa trị cho hắn,các ngươi sẽ trả công cho ta thế nào?
- Ai? - Vừa nghe giọng nói lạnh nhạt kia, cả ba đồng loạt cảnh giác nhìn xung quanh.Đồng thời âm thầm vận nội công để dò la công lực của người trong đại sảnh.Nhưng sau một hồi vẫn không thu được gì khiến ba người không khỏi nôn nóng.
- Không cần nhìn! Lập tức thu nội công của các ngươi lại đi, vì các ngươi sẽ không tìm thấy ta đâu. - Nàng vừa dứt lời ba người kia thầm kêu cao thủ.
- Vẫn câu hỏi đó, nếu ta giải được độc trên người minh chủ các ngươi ta sẽ được gì?
- Mau ra đây đi!Lén lút nghe trộm chuyện của người khác, giờ lại giả thần giả quỷ.Đồ tiểu nhân không biết xấu hổ! - Hắc y nhân nóng tín quát lên, tay cũng bắt đầu tút kiếm ra khỏi vỏ.Nhất thời trong lâu chìm vào yên lặng.
- Đại ca ...,ta thành thật xin lỗi vị cao nhân này.Đại ca ta có chút nóng nảy nên đã thất lễ ,chứ không phải cố ý mạo phạm ngài.Lúc nảy ngươi nói có thể chữa khỏi cho chủ nhân tại hạ,không biết lời đó có thật không? - Lời nói của lục y nam tử tuy bình thản nhưng vẫn nghe ra sự thành khẩn trong đó.
- Hừ!Ta đùa với các ngươi chắc.Một là trả lời câu hỏi của ta không thì không chữa trị gì cả. -Giọng điệu lạnh lùng ẩn chứa tia không kiên nhẫn.
- Cao nhân xin người thứ lỗi sự mạo phạm vừa rồi, nếu như ngươi có thể chữa khỏi cho minh chủ.Thì chúng ta sẽ làm mọi thứ để báo đáp miễn sao không gây sai luân thường đạo lí và vẫn nằm trong khả năng của bọn ta.
- Hảo! Một lời đã định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook