7
Còn tưởng rằng nàng có thủ đoạn gì cao minh lắm cơ, chẳng qua là vu hãm ta đẩy nàng xuống nước mà thôi.
Minh huân vội vã chạy đến, còn không rõ tình huống, liền đã gấp đến độ kêu to: "Cứu Trắc Phi! Nhanh cứu Trắc Phi!"
Ta cười lạnh, không giãy dụa nữa, lặn xuống nước vớt Ngu Lệ lên, sau đó một tay bẻ gãy cổ của nàng.
Những giọt nước chảy tràn xuống mắt, ta nhìn xung quanh, lại nhìn về phía Minh Huân, trên môi nở một nụ cười ác độc.
Thật sự là thật có lỗi, ngày lão nương ta trùng sinh, cũng chính là tử kỳ của đám người các ngươi đấy!

8
Minh huân mặt mũi tràn đầy kinh hãi, đau lòng đến cực điểm, như thất thần liều mạng lay Ngu Lệ để gọi nàng ta tỉnh lại.
Nhưng thân thể nàng ta đã mềm nhũn, đầu vô lực rũ xuống một bên, đã sớm tắt thở.
Minh Huân cơ hồ điên rồi, đỏ mắt chất vấn ta tại sao phải làm đến nỗi này?!

Ta chỉ lẳng lặng mà nhìn xem hắn, mỉm cười.
Ở kiếp trước , trước khi ta chết, ngay cả cơ hội chất vấn đều không có, chỉ có bọt m.á.u tràn đầy khoang miệng, ta lấy tay che yết hầu, co quắp gào thét những tiếng khàn khàn.
Bây giờ hắn mặt mày ngoan lệ, gắt gao nắm lấy bờ vai của ta, như dã thú mất đi tình yeu đích thực mà gầm lên:
"Vì cái gì?! Ngươi tại sao muốn g.i.ế.c nàng? Ngươi có biết không, nàng......"
Lời còn chưa dứt, đã bị ta nhẹ nhàng ngắt lời:
"Ta có thể để nàng hồi sinh."

9
Hắn thốt nhiên sửng sốt, do dự nói: ......!Ngươi, ngươi nói cái gì?"
"Không phải nàng ta đi khắp nơi tuyên bố mình mang mệnh cách Phượng hoàng sao?" Ta nhìn ánh mắt của hắn, cong môi mà cười, "Đã là Phượng Hoàng, chính là phải lên Niết Bàn, mới có thể trùng sinh."
Đồ đần kia vậy mà lại thật sự tin chuyện hoang đường của ta, trở về liền đem t.h.i t.h.ể Ngu Lệ đi hoả thiêu, cho dù ai cũng ngăn không được.
Còn dựa vào lời ta căn dặn, nghiền xương thành tro, rải khắp mười dặm.
Lúc thị nữ miêu tả lại bộ dạng mất mặt kia cưa hắn, ta cười đến kém chút ngất đi.
Thật là một kẻ ngu ngốc!
Tin ta sẽ bỏ qua Ngu Lệ, không bằng tin ta là Tần Thủy Hoàng đi.
Mà khi hắn hung hăng mang người tới tìm ta, ta đã đang trên đường đi hoà thân mất rồi.
Nghe nói hắn vừa nghe thấy tin tức này, cả người đều hoảng hồn quên cả việc mình nắm binh quyền nhưng không được tuỳ ý điều động cấm quân, một đường giục ngựa đuổi tới ngoại thành.
Dừng lại trước sườn núi, hắn cưỡng ép ngừng xe của ta, gầm nhẹ chất vấn:
"Ai cho phép nàng đi hòa thân?!"

"Hoàng Thượng, hoàng hậu, Hoàng thái hậu......" Ta đếm lần lượt từng người cho hắn nghe, lại nhìn gương mặt của hắn đã khó coi giờ lại càng khó coi hơn.
"Không có khả năng!" Hắn giận dữ ngắt lời ta, tựa hồ so với chính chủ đi lấy chồng ở biên cương như ta còn gấp hơn mấy phần, "Hoàng Thượng sủng ái nàng như vậy, Ngài ấy sẽ không để cho nàng đi hòa thân!"
"Có gì không thể? Hoàng đế cữu cữu xưa nay kiêng kị binh quyền của ngươi, sớm đã có ý cắt giảm, cho nên lần này nghênh chiến Bắc Vực, mới có thể nghe theo hoàng hậu tiến cử, phê chuẩn để đệ đệ phế vật của bà ấy lãnh binh.

Đáng tiếc người này lòng cao hơn trời, làm việc lại không bền chắc, bởi vì háo sắc gây ra đại hoạ, không chỉ có bị quân địch đánh cho đánh tơi bời, còn liên tiếp mất mấy tòa thành trì.

Bây giờ chỉ cần trục xuất một vị công chúa liền có thể đổi được hòa bình, cớ sao mà không làm?"
"Thế nhưng Lễ Vương yêu chiều nàng như vậy, ông ấy làm sao lại bỏ mặc nàng đến vùng đất nghèo nàn kia?!"
"Tiểu cữu cữu tuy có tuần phòng doanh, ngày thường có thể cùng ngươi tranh chấp, nhưng dưới sự uy áp của Hoàng đế, ông ấy dù có thương tiếc ta đến đâu đi chăng nữa thì có thể làm thế nào?"
Lừa hắn thôi.
Tiểu cữu cữu đương nhiên không đồng ý, là ta phân tích lợi và hại, quấy rầy đòi hỏi, hết lần này đến lần khác truy vấn: "Bây giờ Minh Huân đã bị quản chế ,bù nhìn cầm quyền, cữu cữ có định cầm quân đoạt quyền không?"
Cữu cữu nhàn vân dã hạc đã quen, sớm đã không muốn tranh giành, nhưng không chịu nổi ta nhiều lần khích tướng:
"Cho dù có bệ hạ ân sủng, nhưng luôn luôn bị Minh Huân nắm đầu, khắp nơi cản tay, cữu cữu liền thật không có chút oán trách nào sao?"
Ông ấy im lặng thật lâu, ánh mắt phức tạp mà nhìn ta: "Tự nhi, thế nào mà ta lại cảm thấy con......!Thay đổi rất nhiều?"

"Phải nói là con khôi phục lại bản tính của mình." Ta mỉm cười nhìn vào đáy mắt của ông ấy, "Cữu cữu đừng quên, con thế nhưng là ngoại tôn của sử thượng đệ nhất vị Nữ Đế, là huyết mạch của trấn quốc trưởng công chúa.

Mẫu thân năm đó có thể tay cầm trường kích, đơn thương độc mã hộ vệ mười bốn châu khỏi cương di, hổ mẫu không sinh khuyển nữ, con đương nhiên cũng không thể để cho bà ấy mất mặt."
"Cữu cữu cùng mẫu thân là tỷ muội ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, chẳng lẽ liền thật cam tâm bị quản chế sao?"
Quả nhiên chỉ cần nói động đến mẫu thân, khí phách của ông ấy liền bị kích động ra mấy phần: "Con muốn như nào?"
"Hòa thân." Ánh mắt ta lấp lánh nhìn ông ấy, "Cữu cữu đem binh lực ngầm của mẫu thân còn sót lại tại cương di giao cho con, còn con sẽ cho cữu cữu một cơ hội nghiêng đảo triều chính."
Ngày kế tiếp, tiểu cữu cữu liền âm thầm an bài người, trên triều đình trắng trợn nịnh nọt tiểu đệ bù nhìn của hoàng hậu, Hoàng đế cữu cữu quả nhiên càng tức giận hơn, liền hạ tên kia xuống ba cấp, sung quân, từ tiểu binh mà đi lên.
Có người đúng lúc đó đưa ra chủ ý, bây giờ binh lực không được, không bằng lấy hòa thân thay thế giao chiến, phái nữ tử lấy chồng ở xa, lấy đó thể hiện thành ý.
Bắc Vực bốn bề, bão cát đầy trời, biên thuỳ nghèo nàn, đương nhiên nhiên ai cũng không nỡ đẻ nữ nhi dưới gối mình đến đó.
Chẳng qua là "Chuyện tốt" như thế , Hoàng hậu nương nương làm sao lại quên ta được ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương