Thiên Tuyết Truyền Kỳ
-
Chương 48
Hoa Thiên Tuyết mở
mắt, cảm thấy cánh tay mình tê tê cùng với sức nặng quen thuộc kia, thở
dài, cẩn cẩn thận thận rút tay ra, cố gắng không làm cho Sát Thiên Mạch
tỉnh lại.
Đối với tình trạng này nàng tỏ vẻ quen rồi là được, nam nữ cái gì gì đó chỉ là phù vân. Nhưng mỗi lần sáng ra tỉnh giấc nhìn thấy một cái nam tử yêu nghiệt như vậy nằm bên cạnh, trái tim nàng lại bắt đầu không kìm được đập nhanh hơn một nhịp, so với việc tỉnh dậy liền thấy khuôn mặt đáng đánh của Đông Phương Úc Khanh thì quả là một trời một vực. Một bên là không kìm được rất muốn xoa xoa nắn nắn hôn hôn sờ sờ, một bên lại là muốn đánh vài cái, quả thực chính là khác biệt a...
Ách, mặt hình như hơi nóng, phải hạ hỏa, phải hạ hỏa...
Sau khi Hoa Thiên Tuyết vừa mới vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, lông mi của Sát Thiên Mạch lập tức run run, sau đó mở ra, để lộ đôi con ngươi hoàn toàn thanh tỉnh không có chút nào là mới tỉnh dậy. Khóe môi con lên, Ma Quân đại nhân cảm thấy tâm tình hôm nay quả thực rất tốt.
Tiểu nha đầu...hình như có chút ôm ý niệm với hắn nha.
Nhưng là...
- Đi ra.
Sát Thiên Mạch giọng không nhanh không chậm không nóng không lạnh đối căn phòng nói, sau đó liền có một bóng người xuất hiện ở góc phòng.
- Ma Quân. - Người kia cung kính gọi một tiếng, cúi người hành lễ, giọng nói trầm thấp mang hương vị nam nhân đặc trưng.
Sát Thiên Mạch chống tay xoắn lấy một lọn tóc, khóe môi cong lên: - Tìm ta có việc gì?
- Chúng ta đã lấy được chuông Thôi Lệ - Người bí ẩn kia cung kính trả lời, khuôn mặt che dấu dưới áo choàng có vẻ rất vui.
Sát Thiên Mạch mày nhăn lại tỏ vẻ không vui, phất phất tay: - Sau này chuyện thần khí không cần nói với ta, tự các người lo liệu, ta không có thừa thời gian để ý chuyện này.
Dù sao tiên ma cũng có một tầng ngăn cách, hắn không muốn để cho tiểu nha đầu kia rơi vào tình huống khó xử, như vậy quan hệ của hai người sẽ có nguy cơ bị rạn nứt. Vả lại tên Bạch Tử Họa kia... không phải là đèn cạn dầu.
Năm đó quả thực nếu tính ra thì hắn đúng là thua tên mặt than kia một chút, mặc dù bây giờ đã có thể ngang tay nhưng cẩn thận vẫn hơn, dù sao tiểu nha đầu nhà hắn cũng là đồ đệ của tên kia, hắn không muốn nể mặt cũng không được. Ai... làm người tốt thật khó, làm một tỷ tỷ tốt còn khó hơn a...
Người kia nghe Sát Thiên Mạch nói xong thì có vẻ không vui, giọng đang trầm thấp mang vẻ nam tính lại hóa thành giọng cao vút của nữ nhân: - Ma Quân, ngài cũng nên hiểu, chúng thuộc hạ làm vậy cũng chỉ vì ngài mà thôi!
- Ta đã biết, ngươi nhanh lui đi. - Sát Thiên Mạch lập tức đuổi khách, nhưng bỗng nhiên lại hỏi: - Cái tên kia của ngươi ta đã gặp, ngươi không tranh thủ chút thời gian đi gặp hắn sao?
-.... - Người bí ẩn kia đứng lại, thân thể không tự chủ run lên. Cái gì mà cái tên kia của ngươi, cái gì mà không tranh thủ chút thời gian gặp hắn, hôm qua không phải đã bị gặm đến xương cốt cũng không còn sao, đến bây giờ phía sau vẫn còn không khép lại được. A phi, hắn đang suy nghĩ cái gì vớ vẩn vậy nè!!?
Ma Quân, ngài đây là đang trả thù thuộc hạ đúng không?
Không thể không nói, người bí ẩn - kun, ngươi đã sờ được chân tướng rồi đó.
Nhìn người kia biến mất, Sát Thiên Mạch không phúc hậu cong khóe môi, lộ ra nụ cười tà ác.
Hừ, Xuân Thu Bất Bại, đừng tưởng ta không biết ngươi đây là muốn nhắc nhở ta tiên ma khác biệt, muốn ta cảnh giác rời xa tiểu nha đầu. Hừ, ngươi còn non lắm!!
Hoa Thiên Tuyết đem nước dội lên mặt, sau đó âm thầm kiểm điểm bản thân. Còn với việc trong phòng có người, nàng cũng không phải không biết, tuy nhiên nàng lại cảm nhận được ma khí, cho nên biết đây có thể là thuộc hạ của tỷ tỷ, vì vậy cũng không quan tâm nhiều.
Ai, không biết Tiểu Bạch nhà nàng hiện giờ đang làm cái gì a, thật hảo nhớ hắn mà~~
Nhắc đến Tiểu Bạch, Hoa Thiên Tuyết bi ai phát hiện... Bạch Bạch nhà nàng mất tích!!!!
Ách, không phải mất tích, mà là nàng quên đem nó theo rồi...
*
*
*
Dị Hủ Các sau ngày Hoa Thiên Tuyết rời đi liền lâm vào một không khí cực kì kì dị.
Các chủ Đông Phương Úc Khanh ngày ngày sầm mặt ngồi bên cửa sổ nhìn về hướng nào đó, tựa như một hòn vọng thê vậy, cả người uể uể oải oải ai nhìn vào cũng cảm thấy xót xa (?).
Mà thân là ' thiếu chủ ' của Dị Hủ Các, Bạch Bạch tiểu công tử lại vô cùng vui vẻ sống trong sự hầu hạ của hạ nhân trong các, cuộc sống vô lo cơm áo được dâng tận miệng quả thực muốn đem Bạch Bạch hạnh phúc muốn chết, còn đâu tâm trí để nhớ thương mama yêu quý của mình, chỉ sợ mama Hoa Thiên Tuyết cũng đã bị nó nhanh chóng ném ra sau đầu rồi.
Mấy hôm nay đều trôi qua trong không khí như vậy, mặc dù kì quái nhưng vẫn xem như là êm đềm, nhưng hai hôm nay Dị Hủ Các cứ như đối đầu với đại địch, ai ai cũng im lặng không dám làm gì, ngay cả việc đón tiếp khách nhân cũng không làm, trực tiếp đóng cửa.
Nguyên nhân chính là... tình địch của các chủ, nhầm, sư phụ của phu nhân bọn họ tới nhà!!!!!
Tình huống này quả thực quá quỷ dị.
Đáng lẽ ra trưởng bối tới nhà thì các chủ của bọn họ phải tiếp đón thật nồng hậu chứ, nếu không ít nhất cũng phải cho người ta khuôn mặt hòa nhã, mặc dù giả dối cũng được, nhưng mà các chủ thường xuyên cười thật hồ ly của bọn họ ngay cả cười cũng không cho người ta, câu đầu tiên khi thấy Tôn thượng Bạch Tử Họa đến chính là: - Lục Sao, đóng cửa thả chó!
Lục Sao: Các chủ, nhà ta kì thực không có nuôi chó, người nhớ phu nhân tới mức não bị đơ luôn rồi sao?
Mà Bạch Bạch thiếu chủ lại rất không có cốt khí mà thấy Tôn thượng liền nhào vào dụi a dụi cọ a cọ, biểu tình bán manh bán manh chân chó làm Đông Phương Úc Khanh tức tới mức suýt thổ huyết.
Hắn tuyệt đối không thừa nhận bản thân đã từng làm cái hành động ngu ngốc này trước tiểu nương tử nhà hắn. Tuyệt đối không!!
Mà vị khách nhân không mời mà đến - Tôn thượng Trường Lưu Sơn đỉnh đỉnh đại danh Bạch Tử Họa lại rất tự nhiên ngồi thì ngồi, đứng thì đứng, nằm thì nằm, cứ như Dị Hủ Các chính là Trường Lưu Sơn vậy. Biểu tình kia quả thực giống như muốn đem Đông Phương Úc Khanh tức chết.
Nếu không phải định lực của Đông Phương Úc Khanh vô cùng cao thì không biết hắn đã sớm phải đi đầu thai biết bao nhiêu lần vì tức chết rồi.
Và hôm nay là một buổi sáng rất tốt lành, trời trong xanh không một gợn mây, tuy nhiên ở trong chính điện lại là một mảnh long trời lở đất, băng hàn rơi rải rác.
- Không biết Tôn thượng có gì sai bảo...? - Đông Phương Úc Khanh cơ hồ muốn nghiến nát hết hàm răng của mình mới nói ra câu đó, trên mặt là nụ cười mất tự nhiên vô cùng.
Mà Bạch Tử Họa lại rất thản nhiên uống trà, ngón tay lại tự giác sờ sờ đầu Bạch Bạch tiểu chân chó đang ngồi lên đùi mình.
Đông Phương Úc Khanh: Ta nhẫn....!!!!
Cho đến khi Đông Phương Úc Khanh quả thực muốn nhẫn không được nữa thì Bạch Tử Họa mới lên tiếng: - Ta muốn biết tung tích đồ đệ của ta.
Đông Phương Úc Khanh lập tức thanh tĩnh lại, ngón tay siết lấy cán quạt, sau đó giống như bình thường nở nụ cười hồ ly, giả dối tới cực điểm mà cũng mang theo hàn băng lạnh lẽo lòng người.
- Ô, đồ nhi của Tôn thượng, sao tại hạ lại biết được?
Bạch Tử Họa mắt không thèm nâng, hớp một ngụm trà, từ từ nói: - Dị Hủ Các không phải cái gì cũng biết sao? Vả lại, quan hệ của đồ đệ ta với ngươi cũng không đơn giản nhỉ?
Đông Phương Úc Khanh quả thực rất muốn đem trà tạt thẳng vào cái khuôn mặt lạnh như băng của Bạch Tử Họa. Mợ nó ngươi quan hệ không đơn giản, bọn ta là lão phu lão thê đấy!!!!!
Nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc, vì vậy chỉ có thể nén giận, đem toàn bộ phẫn nộ làm cho nụ cười của mình trở nên đáng sợ hơn.
- Nàng là nàng, ta là ta, ta cũng không thể nào biết nàng đang ở đâu làm gì được. Không phải Tôn thượng cùng nàng là sư đồ sao? Như vậy trong huyết mạch khẳng định có linh cảm nơi ở của nàng đi? Hoặc là có thể thông qua kính chiếu ảnh mà nhìn thấy nàng a.
Bạch Tử Họa nghe xong liền trầm mặc, mặt có xu hướng muốn đen.
Hắn cũng rất muốn thông qua kính chiếu ảnh để thấy cái nha đầu đó, nhưng không ngờ lại có ngoại vật tác động khiến hắn không thấy được nàng, ngay cả chút linh cảm của huyết mạch sư đồ cũng không thể tìm được. Quả thực muốn đem hắn phiền chết rồi.
Đông Phương Úc Khanh có thể không biết cái này sao?
Đương nhiên là không rồi.
Không thể không nói, ngoại vật tác động làm nhiễu liên lạc của Bạch Tử Họa đến Hoa Thiên Tuyết không có liên quan tới hắn. Lúc Hoa Thiên Tuyết đến Dị Hủ Các, Đông Phương Úc Khanh đã lén làm một số động tác ' nhỏ ' trên người nàng, vì vậy cho nên Bạch Tử Họa mới không thể tìm được tiểu nương tử nhà hắn.
Chỉ có thể nói hai người này bát tự không hợp mà thôi.
Đối với tình trạng này nàng tỏ vẻ quen rồi là được, nam nữ cái gì gì đó chỉ là phù vân. Nhưng mỗi lần sáng ra tỉnh giấc nhìn thấy một cái nam tử yêu nghiệt như vậy nằm bên cạnh, trái tim nàng lại bắt đầu không kìm được đập nhanh hơn một nhịp, so với việc tỉnh dậy liền thấy khuôn mặt đáng đánh của Đông Phương Úc Khanh thì quả là một trời một vực. Một bên là không kìm được rất muốn xoa xoa nắn nắn hôn hôn sờ sờ, một bên lại là muốn đánh vài cái, quả thực chính là khác biệt a...
Ách, mặt hình như hơi nóng, phải hạ hỏa, phải hạ hỏa...
Sau khi Hoa Thiên Tuyết vừa mới vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, lông mi của Sát Thiên Mạch lập tức run run, sau đó mở ra, để lộ đôi con ngươi hoàn toàn thanh tỉnh không có chút nào là mới tỉnh dậy. Khóe môi con lên, Ma Quân đại nhân cảm thấy tâm tình hôm nay quả thực rất tốt.
Tiểu nha đầu...hình như có chút ôm ý niệm với hắn nha.
Nhưng là...
- Đi ra.
Sát Thiên Mạch giọng không nhanh không chậm không nóng không lạnh đối căn phòng nói, sau đó liền có một bóng người xuất hiện ở góc phòng.
- Ma Quân. - Người kia cung kính gọi một tiếng, cúi người hành lễ, giọng nói trầm thấp mang hương vị nam nhân đặc trưng.
Sát Thiên Mạch chống tay xoắn lấy một lọn tóc, khóe môi cong lên: - Tìm ta có việc gì?
- Chúng ta đã lấy được chuông Thôi Lệ - Người bí ẩn kia cung kính trả lời, khuôn mặt che dấu dưới áo choàng có vẻ rất vui.
Sát Thiên Mạch mày nhăn lại tỏ vẻ không vui, phất phất tay: - Sau này chuyện thần khí không cần nói với ta, tự các người lo liệu, ta không có thừa thời gian để ý chuyện này.
Dù sao tiên ma cũng có một tầng ngăn cách, hắn không muốn để cho tiểu nha đầu kia rơi vào tình huống khó xử, như vậy quan hệ của hai người sẽ có nguy cơ bị rạn nứt. Vả lại tên Bạch Tử Họa kia... không phải là đèn cạn dầu.
Năm đó quả thực nếu tính ra thì hắn đúng là thua tên mặt than kia một chút, mặc dù bây giờ đã có thể ngang tay nhưng cẩn thận vẫn hơn, dù sao tiểu nha đầu nhà hắn cũng là đồ đệ của tên kia, hắn không muốn nể mặt cũng không được. Ai... làm người tốt thật khó, làm một tỷ tỷ tốt còn khó hơn a...
Người kia nghe Sát Thiên Mạch nói xong thì có vẻ không vui, giọng đang trầm thấp mang vẻ nam tính lại hóa thành giọng cao vút của nữ nhân: - Ma Quân, ngài cũng nên hiểu, chúng thuộc hạ làm vậy cũng chỉ vì ngài mà thôi!
- Ta đã biết, ngươi nhanh lui đi. - Sát Thiên Mạch lập tức đuổi khách, nhưng bỗng nhiên lại hỏi: - Cái tên kia của ngươi ta đã gặp, ngươi không tranh thủ chút thời gian đi gặp hắn sao?
-.... - Người bí ẩn kia đứng lại, thân thể không tự chủ run lên. Cái gì mà cái tên kia của ngươi, cái gì mà không tranh thủ chút thời gian gặp hắn, hôm qua không phải đã bị gặm đến xương cốt cũng không còn sao, đến bây giờ phía sau vẫn còn không khép lại được. A phi, hắn đang suy nghĩ cái gì vớ vẩn vậy nè!!?
Ma Quân, ngài đây là đang trả thù thuộc hạ đúng không?
Không thể không nói, người bí ẩn - kun, ngươi đã sờ được chân tướng rồi đó.
Nhìn người kia biến mất, Sát Thiên Mạch không phúc hậu cong khóe môi, lộ ra nụ cười tà ác.
Hừ, Xuân Thu Bất Bại, đừng tưởng ta không biết ngươi đây là muốn nhắc nhở ta tiên ma khác biệt, muốn ta cảnh giác rời xa tiểu nha đầu. Hừ, ngươi còn non lắm!!
Hoa Thiên Tuyết đem nước dội lên mặt, sau đó âm thầm kiểm điểm bản thân. Còn với việc trong phòng có người, nàng cũng không phải không biết, tuy nhiên nàng lại cảm nhận được ma khí, cho nên biết đây có thể là thuộc hạ của tỷ tỷ, vì vậy cũng không quan tâm nhiều.
Ai, không biết Tiểu Bạch nhà nàng hiện giờ đang làm cái gì a, thật hảo nhớ hắn mà~~
Nhắc đến Tiểu Bạch, Hoa Thiên Tuyết bi ai phát hiện... Bạch Bạch nhà nàng mất tích!!!!
Ách, không phải mất tích, mà là nàng quên đem nó theo rồi...
*
*
*
Dị Hủ Các sau ngày Hoa Thiên Tuyết rời đi liền lâm vào một không khí cực kì kì dị.
Các chủ Đông Phương Úc Khanh ngày ngày sầm mặt ngồi bên cửa sổ nhìn về hướng nào đó, tựa như một hòn vọng thê vậy, cả người uể uể oải oải ai nhìn vào cũng cảm thấy xót xa (?).
Mà thân là ' thiếu chủ ' của Dị Hủ Các, Bạch Bạch tiểu công tử lại vô cùng vui vẻ sống trong sự hầu hạ của hạ nhân trong các, cuộc sống vô lo cơm áo được dâng tận miệng quả thực muốn đem Bạch Bạch hạnh phúc muốn chết, còn đâu tâm trí để nhớ thương mama yêu quý của mình, chỉ sợ mama Hoa Thiên Tuyết cũng đã bị nó nhanh chóng ném ra sau đầu rồi.
Mấy hôm nay đều trôi qua trong không khí như vậy, mặc dù kì quái nhưng vẫn xem như là êm đềm, nhưng hai hôm nay Dị Hủ Các cứ như đối đầu với đại địch, ai ai cũng im lặng không dám làm gì, ngay cả việc đón tiếp khách nhân cũng không làm, trực tiếp đóng cửa.
Nguyên nhân chính là... tình địch của các chủ, nhầm, sư phụ của phu nhân bọn họ tới nhà!!!!!
Tình huống này quả thực quá quỷ dị.
Đáng lẽ ra trưởng bối tới nhà thì các chủ của bọn họ phải tiếp đón thật nồng hậu chứ, nếu không ít nhất cũng phải cho người ta khuôn mặt hòa nhã, mặc dù giả dối cũng được, nhưng mà các chủ thường xuyên cười thật hồ ly của bọn họ ngay cả cười cũng không cho người ta, câu đầu tiên khi thấy Tôn thượng Bạch Tử Họa đến chính là: - Lục Sao, đóng cửa thả chó!
Lục Sao: Các chủ, nhà ta kì thực không có nuôi chó, người nhớ phu nhân tới mức não bị đơ luôn rồi sao?
Mà Bạch Bạch thiếu chủ lại rất không có cốt khí mà thấy Tôn thượng liền nhào vào dụi a dụi cọ a cọ, biểu tình bán manh bán manh chân chó làm Đông Phương Úc Khanh tức tới mức suýt thổ huyết.
Hắn tuyệt đối không thừa nhận bản thân đã từng làm cái hành động ngu ngốc này trước tiểu nương tử nhà hắn. Tuyệt đối không!!
Mà vị khách nhân không mời mà đến - Tôn thượng Trường Lưu Sơn đỉnh đỉnh đại danh Bạch Tử Họa lại rất tự nhiên ngồi thì ngồi, đứng thì đứng, nằm thì nằm, cứ như Dị Hủ Các chính là Trường Lưu Sơn vậy. Biểu tình kia quả thực giống như muốn đem Đông Phương Úc Khanh tức chết.
Nếu không phải định lực của Đông Phương Úc Khanh vô cùng cao thì không biết hắn đã sớm phải đi đầu thai biết bao nhiêu lần vì tức chết rồi.
Và hôm nay là một buổi sáng rất tốt lành, trời trong xanh không một gợn mây, tuy nhiên ở trong chính điện lại là một mảnh long trời lở đất, băng hàn rơi rải rác.
- Không biết Tôn thượng có gì sai bảo...? - Đông Phương Úc Khanh cơ hồ muốn nghiến nát hết hàm răng của mình mới nói ra câu đó, trên mặt là nụ cười mất tự nhiên vô cùng.
Mà Bạch Tử Họa lại rất thản nhiên uống trà, ngón tay lại tự giác sờ sờ đầu Bạch Bạch tiểu chân chó đang ngồi lên đùi mình.
Đông Phương Úc Khanh: Ta nhẫn....!!!!
Cho đến khi Đông Phương Úc Khanh quả thực muốn nhẫn không được nữa thì Bạch Tử Họa mới lên tiếng: - Ta muốn biết tung tích đồ đệ của ta.
Đông Phương Úc Khanh lập tức thanh tĩnh lại, ngón tay siết lấy cán quạt, sau đó giống như bình thường nở nụ cười hồ ly, giả dối tới cực điểm mà cũng mang theo hàn băng lạnh lẽo lòng người.
- Ô, đồ nhi của Tôn thượng, sao tại hạ lại biết được?
Bạch Tử Họa mắt không thèm nâng, hớp một ngụm trà, từ từ nói: - Dị Hủ Các không phải cái gì cũng biết sao? Vả lại, quan hệ của đồ đệ ta với ngươi cũng không đơn giản nhỉ?
Đông Phương Úc Khanh quả thực rất muốn đem trà tạt thẳng vào cái khuôn mặt lạnh như băng của Bạch Tử Họa. Mợ nó ngươi quan hệ không đơn giản, bọn ta là lão phu lão thê đấy!!!!!
Nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc, vì vậy chỉ có thể nén giận, đem toàn bộ phẫn nộ làm cho nụ cười của mình trở nên đáng sợ hơn.
- Nàng là nàng, ta là ta, ta cũng không thể nào biết nàng đang ở đâu làm gì được. Không phải Tôn thượng cùng nàng là sư đồ sao? Như vậy trong huyết mạch khẳng định có linh cảm nơi ở của nàng đi? Hoặc là có thể thông qua kính chiếu ảnh mà nhìn thấy nàng a.
Bạch Tử Họa nghe xong liền trầm mặc, mặt có xu hướng muốn đen.
Hắn cũng rất muốn thông qua kính chiếu ảnh để thấy cái nha đầu đó, nhưng không ngờ lại có ngoại vật tác động khiến hắn không thấy được nàng, ngay cả chút linh cảm của huyết mạch sư đồ cũng không thể tìm được. Quả thực muốn đem hắn phiền chết rồi.
Đông Phương Úc Khanh có thể không biết cái này sao?
Đương nhiên là không rồi.
Không thể không nói, ngoại vật tác động làm nhiễu liên lạc của Bạch Tử Họa đến Hoa Thiên Tuyết không có liên quan tới hắn. Lúc Hoa Thiên Tuyết đến Dị Hủ Các, Đông Phương Úc Khanh đã lén làm một số động tác ' nhỏ ' trên người nàng, vì vậy cho nên Bạch Tử Họa mới không thể tìm được tiểu nương tử nhà hắn.
Chỉ có thể nói hai người này bát tự không hợp mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook