Thiên Tuyết Truyền Kỳ
-
Chương 31
Nghi thức nhận đồ đệ
của những người khác vẫn tiếp tục. Hỏa Tịch và Vũ Thanh La mất hứng nên
không muốn nhận đồ đệ. Hủ Mộc Thanh Lưu cũng định thế nhưng Khinh Thủy
đã tỏ ý, hắn không thể không nhận nên đồng ý. Lạc Thập Nhất cũng phải
bất đắc dĩ nhận Nghê Mạn Quân, Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong làm đồ đệ.
Đại lễ bái sư bắt đầu.
Năm nay chưởng môn nhận đồ đệ nên nghi thức trang trọng hơn hẳn.
Hoa Thiên Tuyết không hề biết mình đã nổi tiếng vì chuyện trước kia xông vào Quần Tiên Yến, còn nhỏ đã là chưởng môn phái Mao Sơn, tu vi lại vô cùng cao, lần này tuy không thắng trong đại hội Kiếm Tiên nhưng cách hành chiêu sắc bén và tinh xảo lại khiến người khác không thể quên, bây giờ còn là đại đồ đệ trực hệ của thượng tiên Trường Lưu Sơn, từ nay vang danh thiên hạ.
Nhưng nếu nhắc đến Hoa Thiên Cốt thì ngoài việc thắng cuộc trong đại hội Kiếm Tiên, đạo hạnh phi thăng lên thành tiên thì người ta cũng chỉ để ý cái danh xưng ' tỷ tỷ của Hoa Thiên Tuyết ' mà thôi. Vì vậy mà việc Hoa Thiên Cốt là tỷ tỷ nhưng lại có vai vế thấp hơn muội muội của mình cũng không khiến người ở tiên giới để ý lâu, thậm chí còn có người cho rằng Hoa Thiên Tuyết là đại đồ đệ lớn hơn tỷ tỷ mình một bậc là điều đương nhiên.
Bạch Tử Họa cầm một chiếc ly bạc trong tay, vẩy vài giọt lên người cả hai. Sau đó lại đổi thành chiếc ly vàng, cũng vẩy vài giọt. Cuối cùng lại thay bằng một chiếc ly bằng ngọc lưu ly, vẩy vài giọt. Hoa Thiên Tuyết cảm thấy cả người thanh tỉnh cả lên, miệng vết thương cũng cảm thấy dễ chịu hẳn ra. Trái lại với vẻ dễ chịu của nàng, Hoa Thiên Cốt lại co rúm người lại. Nàng biết, Cốt Đầu đã động tình với Bạch Tử Họa. Nhưng có một việc nàng không hiểu, nếu như Cốt Đầu động tình với Bạch Tử Họa cho nên mới có cảm giác đau đớn thì tại sao nàng cũng có tình cảm với Đông Phương Úc Khanh mà lại không có cảm giác gì quái lạ? Không lẽ nàng đối với Đông Phương Úc Khanh không quá sâu đậm?
Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Cốt, khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, đốt mấy chín nén hương đưa cho Hoa Thiên Tuyết và Hoa Thiên Cốt mỗi người ba nén, mình cũng cầm lấy ba nén.
Bạch Tử Họa phẩy tà áo trắng, quỳ xuống nhìn trời. Đệ tử trên quảng trường, Thế Tôn và Nho Tôn cũng quỳ xuống, khách mời được miễn.
- Liệt tiên Trường Lưu trên cao, đệ tử Bạch Tử Họa, cai quản Trường Lưu Sơn 83 năm, không có đức cho thế gian, không có công cho bổn phái, nay nhận Hoa Thiên Tuyết và Hoa Thiên Cốt làm đệ tử đời thứ 127. Không mong các nàng có thể trảm yêu trừ ma, được vào tiên ban, không mong các nàng có thể nổi danh muôn đời, chấn hưng bổn môn. Chỉ mong các nàng yêu thương thiên hạ, từ bi phổ độ chúng sinh, sống đường đường chính chính, không thẹn với lòng. Nếu có lầm đường lạc lối, cũng là do đệ tử không biết dạy. Trường Lưu liệt tiên xin chứng giám.
Nói xong, cúi người vái ba cái rồi dâng hương.
- Liệt tiên Trường Lưu trên cao, đệ tử Hoa Thiên Tuyết, tuổi nhỏ bồng bột, không tài không cán, được Tôn thượng nhận làm đệ tử, thề một lòng bảo bệ Trường Lưu. Ai có ý đồ xấu, đến một người giết một người, tới hai tên giết hai tên, thần cản giết thần, phật cản chém phật.
- Liệt tiên Trường Lưu trên cao, đệ tử Hoa Thiên Cốt, mệnh số kì lạ, sinh ra đã là người mang điềm xấu, được Tôn thượng giúp đỡ, hết lòng dạy dỗ, nhận con làm đồ đệ. Đệ tử chắc chắn làm một người đường đường chính chính, không thẹn thiên địa, không thẹn Trường Lưu, không thẹn Tôn thượng. Sau này sinh vi tôn sinh, tử vi tôn tử, tuyệt không cãi lời thầy một câu.
Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn Hoa Thiên Tuyết, mái tóc dài thả xõa trước ngực, trên mắt là một tầng mi cong, phủ một lớp hơi nước khí lay động, ý trong lời vô cùng kiên quyết, tuy không phải là một lời cam kết như Hoa Thiên Cốt nhưng lại mang ý nghĩa là một lời thề độc.
Đại điển cứ như thế kết thúc, vừa bước chân lên Tuyệt Tình Điện, Hoa Thiên Cốt đã đổ ập vào lòng Bạch Tử Họa. Hoa Thiên Tuyết nhíu mày, xem ra là do nàng sử dụng linh lực quá độ, mất nhiều máu nên mới ngất đi. Bạch Tử Họa chỉ lạnh nhạt bảo nàng đem Hoa Thiên Cốt đưa vào trong phòng nghỉ ngơi. Hoa Thiên Tuyết nhìn Hoa Thiên Cốt, trong mắt là chút tăm tối không thể giải thích, cuối cùng hóa thành thở dài, nhẹ nhàng đưa nàng đi nghỉ ngơi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Đêm nay trời không sao, lại thêm trăng khuyết nên có vẻ khá tịch mịch, tạo cho người xem một cảm giác cô đơn. Hoa Thiên Tuyết ngồi trên nóc điện uống rượu, vẻ mặt có vẻ chán chường, trong đầu cứ lặp đi lặp lại cảnh hồi sáng. Cứ nghĩ đến là trong ngực lại dâng lên một trận khó chịu.
* Choang *
Thanh âm chói tai vang lên, ly rượu làm bằng lưu ly cứ vậy vỡ thành nhiều mảnh. Hoa Thiên Tuyết vẫn an tĩnh ngồi yên trên nóc điện, mắt cũng không thèm nhìn cái ly tội nghiệp ấy một cái. Nhìn trăng khuyết ở trên cao, Hoa Thiên Tuyết bỗng nhớ Đông Phương Úc Khanh vô cùng.
* Soạt *
- Bạch Bạch? - Hoa Thiên Tuyết nghe động liền ngoái đầu nhìn lại. Không phải Bạch Bạch đang ở cùng Hủ Mộc Thanh Lưu sao?
Nhưng Hoa Thiên Tuyết có vẻ như đã đoán nhầm, chỉ thấy nàng cúi đầu nhìn xuống dưới, trong mắt đầy ngạc nhiên “ Tiểu Bạch? “
Bạch Tử Họa chỉ mặc mỗi lớp áo ngủ bằng tơ tằm, nhìn qua có vẻ là một mỹ nhân nhu hòa nếu như không tính cái khí chất lạnh lùng xa cách này. Hoa Thiên Tuyết thầm YY. Kì thật Bạch Tử Họa trông có vẻ khá gầy, tuy nhiên có thể nhìn ra cơ bụng vẫn rất đủ sáu múi, làn da do thường ở trong phòng nên khá trắng. Hoa Thiên Tuyết không muốn thừa nhận mình ghen tỵ với làn da của hắn cũng không được.
Bạch Tử Họa nghe nàng gọi mình là Tiểu Bạch liền đen mặt, liếc mắt nhìn ly rượu làm bằng lưu ly bị ném vỡ gần chân mình, sau đó lại đưa mắt nhìn Hoa Thiên Tuyết, cuối cùng nhún một cái tới bên cạnh Hoa Thiên Tuyết, rất tự nhiên ngồi xuống.
Hoa Thiên Tuyết thu hồi ánh mắt kinh ngạc, cũng yên tĩnh ngồi lại, không biết lấy đâu ra một ly rượu mới đưa cho Bạch Tử Họa, nhướn mày ý hỏi hắn có muốn uống không.
Bạch Tử Họa không nói gì, nhận lấy. Hoa Thiên Tuyết cũng tự chuẩn bị cho mình một ly khác, nhấp một miếng rồi hỏi kẻ đang làm cảnh bên cạnh: - Sao ngươi lại ra đây?
Bạch Tử Họa mặt không đỏ tim không đập nói dối: - Ngắm trăng.
Hoa Thiên Tuyết cười, từ chối cho ý kiến.
Đại lễ bái sư bắt đầu.
Năm nay chưởng môn nhận đồ đệ nên nghi thức trang trọng hơn hẳn.
Hoa Thiên Tuyết không hề biết mình đã nổi tiếng vì chuyện trước kia xông vào Quần Tiên Yến, còn nhỏ đã là chưởng môn phái Mao Sơn, tu vi lại vô cùng cao, lần này tuy không thắng trong đại hội Kiếm Tiên nhưng cách hành chiêu sắc bén và tinh xảo lại khiến người khác không thể quên, bây giờ còn là đại đồ đệ trực hệ của thượng tiên Trường Lưu Sơn, từ nay vang danh thiên hạ.
Nhưng nếu nhắc đến Hoa Thiên Cốt thì ngoài việc thắng cuộc trong đại hội Kiếm Tiên, đạo hạnh phi thăng lên thành tiên thì người ta cũng chỉ để ý cái danh xưng ' tỷ tỷ của Hoa Thiên Tuyết ' mà thôi. Vì vậy mà việc Hoa Thiên Cốt là tỷ tỷ nhưng lại có vai vế thấp hơn muội muội của mình cũng không khiến người ở tiên giới để ý lâu, thậm chí còn có người cho rằng Hoa Thiên Tuyết là đại đồ đệ lớn hơn tỷ tỷ mình một bậc là điều đương nhiên.
Bạch Tử Họa cầm một chiếc ly bạc trong tay, vẩy vài giọt lên người cả hai. Sau đó lại đổi thành chiếc ly vàng, cũng vẩy vài giọt. Cuối cùng lại thay bằng một chiếc ly bằng ngọc lưu ly, vẩy vài giọt. Hoa Thiên Tuyết cảm thấy cả người thanh tỉnh cả lên, miệng vết thương cũng cảm thấy dễ chịu hẳn ra. Trái lại với vẻ dễ chịu của nàng, Hoa Thiên Cốt lại co rúm người lại. Nàng biết, Cốt Đầu đã động tình với Bạch Tử Họa. Nhưng có một việc nàng không hiểu, nếu như Cốt Đầu động tình với Bạch Tử Họa cho nên mới có cảm giác đau đớn thì tại sao nàng cũng có tình cảm với Đông Phương Úc Khanh mà lại không có cảm giác gì quái lạ? Không lẽ nàng đối với Đông Phương Úc Khanh không quá sâu đậm?
Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Cốt, khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, đốt mấy chín nén hương đưa cho Hoa Thiên Tuyết và Hoa Thiên Cốt mỗi người ba nén, mình cũng cầm lấy ba nén.
Bạch Tử Họa phẩy tà áo trắng, quỳ xuống nhìn trời. Đệ tử trên quảng trường, Thế Tôn và Nho Tôn cũng quỳ xuống, khách mời được miễn.
- Liệt tiên Trường Lưu trên cao, đệ tử Bạch Tử Họa, cai quản Trường Lưu Sơn 83 năm, không có đức cho thế gian, không có công cho bổn phái, nay nhận Hoa Thiên Tuyết và Hoa Thiên Cốt làm đệ tử đời thứ 127. Không mong các nàng có thể trảm yêu trừ ma, được vào tiên ban, không mong các nàng có thể nổi danh muôn đời, chấn hưng bổn môn. Chỉ mong các nàng yêu thương thiên hạ, từ bi phổ độ chúng sinh, sống đường đường chính chính, không thẹn với lòng. Nếu có lầm đường lạc lối, cũng là do đệ tử không biết dạy. Trường Lưu liệt tiên xin chứng giám.
Nói xong, cúi người vái ba cái rồi dâng hương.
- Liệt tiên Trường Lưu trên cao, đệ tử Hoa Thiên Tuyết, tuổi nhỏ bồng bột, không tài không cán, được Tôn thượng nhận làm đệ tử, thề một lòng bảo bệ Trường Lưu. Ai có ý đồ xấu, đến một người giết một người, tới hai tên giết hai tên, thần cản giết thần, phật cản chém phật.
- Liệt tiên Trường Lưu trên cao, đệ tử Hoa Thiên Cốt, mệnh số kì lạ, sinh ra đã là người mang điềm xấu, được Tôn thượng giúp đỡ, hết lòng dạy dỗ, nhận con làm đồ đệ. Đệ tử chắc chắn làm một người đường đường chính chính, không thẹn thiên địa, không thẹn Trường Lưu, không thẹn Tôn thượng. Sau này sinh vi tôn sinh, tử vi tôn tử, tuyệt không cãi lời thầy một câu.
Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn Hoa Thiên Tuyết, mái tóc dài thả xõa trước ngực, trên mắt là một tầng mi cong, phủ một lớp hơi nước khí lay động, ý trong lời vô cùng kiên quyết, tuy không phải là một lời cam kết như Hoa Thiên Cốt nhưng lại mang ý nghĩa là một lời thề độc.
Đại điển cứ như thế kết thúc, vừa bước chân lên Tuyệt Tình Điện, Hoa Thiên Cốt đã đổ ập vào lòng Bạch Tử Họa. Hoa Thiên Tuyết nhíu mày, xem ra là do nàng sử dụng linh lực quá độ, mất nhiều máu nên mới ngất đi. Bạch Tử Họa chỉ lạnh nhạt bảo nàng đem Hoa Thiên Cốt đưa vào trong phòng nghỉ ngơi. Hoa Thiên Tuyết nhìn Hoa Thiên Cốt, trong mắt là chút tăm tối không thể giải thích, cuối cùng hóa thành thở dài, nhẹ nhàng đưa nàng đi nghỉ ngơi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Đêm nay trời không sao, lại thêm trăng khuyết nên có vẻ khá tịch mịch, tạo cho người xem một cảm giác cô đơn. Hoa Thiên Tuyết ngồi trên nóc điện uống rượu, vẻ mặt có vẻ chán chường, trong đầu cứ lặp đi lặp lại cảnh hồi sáng. Cứ nghĩ đến là trong ngực lại dâng lên một trận khó chịu.
* Choang *
Thanh âm chói tai vang lên, ly rượu làm bằng lưu ly cứ vậy vỡ thành nhiều mảnh. Hoa Thiên Tuyết vẫn an tĩnh ngồi yên trên nóc điện, mắt cũng không thèm nhìn cái ly tội nghiệp ấy một cái. Nhìn trăng khuyết ở trên cao, Hoa Thiên Tuyết bỗng nhớ Đông Phương Úc Khanh vô cùng.
* Soạt *
- Bạch Bạch? - Hoa Thiên Tuyết nghe động liền ngoái đầu nhìn lại. Không phải Bạch Bạch đang ở cùng Hủ Mộc Thanh Lưu sao?
Nhưng Hoa Thiên Tuyết có vẻ như đã đoán nhầm, chỉ thấy nàng cúi đầu nhìn xuống dưới, trong mắt đầy ngạc nhiên “ Tiểu Bạch? “
Bạch Tử Họa chỉ mặc mỗi lớp áo ngủ bằng tơ tằm, nhìn qua có vẻ là một mỹ nhân nhu hòa nếu như không tính cái khí chất lạnh lùng xa cách này. Hoa Thiên Tuyết thầm YY. Kì thật Bạch Tử Họa trông có vẻ khá gầy, tuy nhiên có thể nhìn ra cơ bụng vẫn rất đủ sáu múi, làn da do thường ở trong phòng nên khá trắng. Hoa Thiên Tuyết không muốn thừa nhận mình ghen tỵ với làn da của hắn cũng không được.
Bạch Tử Họa nghe nàng gọi mình là Tiểu Bạch liền đen mặt, liếc mắt nhìn ly rượu làm bằng lưu ly bị ném vỡ gần chân mình, sau đó lại đưa mắt nhìn Hoa Thiên Tuyết, cuối cùng nhún một cái tới bên cạnh Hoa Thiên Tuyết, rất tự nhiên ngồi xuống.
Hoa Thiên Tuyết thu hồi ánh mắt kinh ngạc, cũng yên tĩnh ngồi lại, không biết lấy đâu ra một ly rượu mới đưa cho Bạch Tử Họa, nhướn mày ý hỏi hắn có muốn uống không.
Bạch Tử Họa không nói gì, nhận lấy. Hoa Thiên Tuyết cũng tự chuẩn bị cho mình một ly khác, nhấp một miếng rồi hỏi kẻ đang làm cảnh bên cạnh: - Sao ngươi lại ra đây?
Bạch Tử Họa mặt không đỏ tim không đập nói dối: - Ngắm trăng.
Hoa Thiên Tuyết cười, từ chối cho ý kiến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook