Thiên Tuyết Truyền Kỳ
-
Chương 26
- Tiểu Lưu, Tiểu Tịch Tịch, Tiểu La, mau mau xem xem, cả hai muốn so tốc độ đấy! - Bạch Bạch
bên dưới hét một câu trả lời nghi vấn của tất cả mọi người. Ai ai cũng
kinh ngạc chăm chú nhìn lên trên sàn, chỉ sợ bỏ lỡ một chi tiết nhỏ nào
đó.
Hoa Thiên Tuyết biết nỗi lo lắng của Sóc Phong, nàng mỉm cười, khóe môi cong lên nụ cười rạng rỡ. Không hổ là Sóc Phong, phản ứng không tồi, biết linh lực của nàng với hắn không cùng một cấp bậc liền thay đổi đối chiến.
Nắm thật chặt thanh Lạc Tuyết trong tay, Hoa Thiên Tuyết ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn Sóc Phong, nàng và hắn đã so chiêu rất nhiều lần, tuy nhiên đó chỉ là đơn giản so chiêu, cả hai luôn tránh việc làm bị thương đối thủ, bây giờ rốt cuộc nàng mới có thể chân chính so tài với thực lực thật sự của cậu ta.
Tiếng trống vang lên. Không hề báo trước, cả hai đều lao đầu vào đánh nhau, chiêu thức nhanh, chuẩn và vô cùng sắc bén, càng đánh càng nhanh, tựa như hai cơn cuồng phong đụng độ nhau, chỉ chăm chăm tấn công mà không hề phòng thủ, mấy chốc đã qua mấy trăm chiêu.
- Thật nhanh... - Khinh Thủy không thể tin nhìn hai vạt áo trắng quấn lấy nhau, nàng ra sức dụi dụi mắt, càng nhìn càng không nhìn ra.
- Ai là người nhanh hơn vậy? - Hao Tịch chớp chớp mắt nhìn chằm chằm sàn đấu, hắn hoàn toàn nhìn không kịp tốc độ của cả hai, vất vả lắm mới nhìn được mấy chiêu. Vũ Thanh La cũng dụi mắt liên tục, thông qua tiếng gió rít gào cũng có thể tưởng tượng được chiêu thức của cả hai nhanh đến mức nào.
Những người tu vi cao như Hủ Mộc Thanh Lưu mới có thể nhìn ra toàn bộ chiêu thức của cả hai, hắn nhìn không chớp mắt, miệng hò hét: - Đánh hay lắm Thiên Tuyết! Đánh cho tên kia rơi đài đi!!!
Bên dưới mọi người ra sức cổ vũ, trên đài lại là một mảnh huyết tinh. Hoa Thiên Tuyết nhanh chóng vung kiếm đâm tới Sóc Phong, Sóc Phong cũng cùng lúc vung kiếm tới, cả hai thanh kiếm chạm vào nhau mơ hồ tóe ra tia lửa. Sau đó lại tiếp tục một đợt đao quang kiếm ảnh. Người bên dưới có tu vi không cao chỉ có thể nhìn thấy một màu lam và trắng xoẹt qua xoẹt lại chạm nhau không ngừng.
Sau khoảng gần một canh giờ, cả hai bóng người trên sàn bỗng tách nhau ra, bấy giờ mọi người mới có thể nhìn thấy kết quả của trận đấu. Cả người Hoa Thiên Tuyết và Sóc Phong đều bị nhuộm đỏ, trên y phục là những vết máu loang lổ. Cả hai nhìn qua không chút chật vật mà lại có một phen phong vị khác, nhìn có chút ngang tàng không sợ trời đất.
Cả khán đài chìm vào im lặng...
Bỗng nhiên Sóc Phong nở nụ cười, khuôn mặt che khuất một nửa không làm vẻ đẹp của hắn giảm đi mà còn có thể tạo ra một cảm giác thần bí động lòng người.
Đây là lần đầu tiên Hoa Thiên Tuyết thấy Sóc Phong cười, nụ cười không chút tạp chất, nhìn qua thì có thể thấy rõ sự thỏa mãn cùng khoái sảng sau khi so đo với đối thủ của mình. Hoa Thiên Tuyết cũng bất chợt nở nụ cười, tiếng cười lảnh lót vang khắp sàn đấu, thấm vào trong tim Bạch Tử Họa và Sóc Phong.
- Ngươi thắng rồi... - Chỉ thấy Sóc Phong sảng khoái nói một câu, sau đó cả cơ thể rơi xuống. Hoa Thiên Tuyết nhanh chóng ngự gió tới đỡ lấy hắn. Bây giờ người dưới sàn mới phát hiện trên cổ Sóc Phong có,một vết chém còn đang rỉ máu.
Hoa Thiên Tuyết đỡ Sóc Phong xuống sàn đấu, Bạch Bạch liền nhanh chóng chạy tới bên người nàng.
- Mama thắng rồi!! Mama thắng rồi!!!
Hoa Thiên Tuyết nhìn Bạch Bạch một cái, đưa Sóc Phong tới bên cạnh y sư để y chữa thương giùm hắn.Sau đó nàng liền đón nhận một tràng chúc mừng từ đám Hỏa Tịch. Hỏa Tịch bởi vì có thể cầm hòa với Vũ Thanh La mà vui mừng quá đỗi, đâm ra tay không kiềm chế được lực mà đánh mạnh vào lưng Hoa Thiên Tuyết. Hoa Thiên Tuyết bỗng nhiên rên lên một tiếng. Vũ Thanh La nghe, cảm thấy có chút không ổn, vòng qua sau người Hoa Thiên Tuyết, phát hiện sau lưng nàng đã đầm đìa máu thì cuống quít cầm máu cho nàng.
- Sao lại bị thương nặng như vậy? Trận tiếp theo có đấu được không? Dù sao muội và Thiên Cốt đều là người lớp Quý, trận này bỏ qua cũng không sao đâu. - Hủ Mộc Thanh Lưu rối rắm nói.
Hoa Thiên Tuyết lắc đầu: - Muội muốn đấu trận này. - Đây là trận đấu đầu tiên giữa tỷ muội nàng, nàng đương nhiên không muốn từ bỏ.
Hủ Mộc Thanh Lưu nghe nàng nói xong cũng không lên tiếng ngăn cản. Vũ Thanh La và Hỏa Tịch thì lại làm ầm cả lên làm Hoa Thiên Tuyết thực sự dở khóc dở cười với hai cái người này, chỉ có thể cam đoan là sẽ không quá sức mới được cả hai đồng ý cho lên sàn đấu đấu trận cuối cùng.
Trận cuối cùng, Hoa Thiên Tuyết đấu với Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Tuyết biết nỗi lo lắng của Sóc Phong, nàng mỉm cười, khóe môi cong lên nụ cười rạng rỡ. Không hổ là Sóc Phong, phản ứng không tồi, biết linh lực của nàng với hắn không cùng một cấp bậc liền thay đổi đối chiến.
Nắm thật chặt thanh Lạc Tuyết trong tay, Hoa Thiên Tuyết ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn Sóc Phong, nàng và hắn đã so chiêu rất nhiều lần, tuy nhiên đó chỉ là đơn giản so chiêu, cả hai luôn tránh việc làm bị thương đối thủ, bây giờ rốt cuộc nàng mới có thể chân chính so tài với thực lực thật sự của cậu ta.
Tiếng trống vang lên. Không hề báo trước, cả hai đều lao đầu vào đánh nhau, chiêu thức nhanh, chuẩn và vô cùng sắc bén, càng đánh càng nhanh, tựa như hai cơn cuồng phong đụng độ nhau, chỉ chăm chăm tấn công mà không hề phòng thủ, mấy chốc đã qua mấy trăm chiêu.
- Thật nhanh... - Khinh Thủy không thể tin nhìn hai vạt áo trắng quấn lấy nhau, nàng ra sức dụi dụi mắt, càng nhìn càng không nhìn ra.
- Ai là người nhanh hơn vậy? - Hao Tịch chớp chớp mắt nhìn chằm chằm sàn đấu, hắn hoàn toàn nhìn không kịp tốc độ của cả hai, vất vả lắm mới nhìn được mấy chiêu. Vũ Thanh La cũng dụi mắt liên tục, thông qua tiếng gió rít gào cũng có thể tưởng tượng được chiêu thức của cả hai nhanh đến mức nào.
Những người tu vi cao như Hủ Mộc Thanh Lưu mới có thể nhìn ra toàn bộ chiêu thức của cả hai, hắn nhìn không chớp mắt, miệng hò hét: - Đánh hay lắm Thiên Tuyết! Đánh cho tên kia rơi đài đi!!!
Bên dưới mọi người ra sức cổ vũ, trên đài lại là một mảnh huyết tinh. Hoa Thiên Tuyết nhanh chóng vung kiếm đâm tới Sóc Phong, Sóc Phong cũng cùng lúc vung kiếm tới, cả hai thanh kiếm chạm vào nhau mơ hồ tóe ra tia lửa. Sau đó lại tiếp tục một đợt đao quang kiếm ảnh. Người bên dưới có tu vi không cao chỉ có thể nhìn thấy một màu lam và trắng xoẹt qua xoẹt lại chạm nhau không ngừng.
Sau khoảng gần một canh giờ, cả hai bóng người trên sàn bỗng tách nhau ra, bấy giờ mọi người mới có thể nhìn thấy kết quả của trận đấu. Cả người Hoa Thiên Tuyết và Sóc Phong đều bị nhuộm đỏ, trên y phục là những vết máu loang lổ. Cả hai nhìn qua không chút chật vật mà lại có một phen phong vị khác, nhìn có chút ngang tàng không sợ trời đất.
Cả khán đài chìm vào im lặng...
Bỗng nhiên Sóc Phong nở nụ cười, khuôn mặt che khuất một nửa không làm vẻ đẹp của hắn giảm đi mà còn có thể tạo ra một cảm giác thần bí động lòng người.
Đây là lần đầu tiên Hoa Thiên Tuyết thấy Sóc Phong cười, nụ cười không chút tạp chất, nhìn qua thì có thể thấy rõ sự thỏa mãn cùng khoái sảng sau khi so đo với đối thủ của mình. Hoa Thiên Tuyết cũng bất chợt nở nụ cười, tiếng cười lảnh lót vang khắp sàn đấu, thấm vào trong tim Bạch Tử Họa và Sóc Phong.
- Ngươi thắng rồi... - Chỉ thấy Sóc Phong sảng khoái nói một câu, sau đó cả cơ thể rơi xuống. Hoa Thiên Tuyết nhanh chóng ngự gió tới đỡ lấy hắn. Bây giờ người dưới sàn mới phát hiện trên cổ Sóc Phong có,một vết chém còn đang rỉ máu.
Hoa Thiên Tuyết đỡ Sóc Phong xuống sàn đấu, Bạch Bạch liền nhanh chóng chạy tới bên người nàng.
- Mama thắng rồi!! Mama thắng rồi!!!
Hoa Thiên Tuyết nhìn Bạch Bạch một cái, đưa Sóc Phong tới bên cạnh y sư để y chữa thương giùm hắn.Sau đó nàng liền đón nhận một tràng chúc mừng từ đám Hỏa Tịch. Hỏa Tịch bởi vì có thể cầm hòa với Vũ Thanh La mà vui mừng quá đỗi, đâm ra tay không kiềm chế được lực mà đánh mạnh vào lưng Hoa Thiên Tuyết. Hoa Thiên Tuyết bỗng nhiên rên lên một tiếng. Vũ Thanh La nghe, cảm thấy có chút không ổn, vòng qua sau người Hoa Thiên Tuyết, phát hiện sau lưng nàng đã đầm đìa máu thì cuống quít cầm máu cho nàng.
- Sao lại bị thương nặng như vậy? Trận tiếp theo có đấu được không? Dù sao muội và Thiên Cốt đều là người lớp Quý, trận này bỏ qua cũng không sao đâu. - Hủ Mộc Thanh Lưu rối rắm nói.
Hoa Thiên Tuyết lắc đầu: - Muội muốn đấu trận này. - Đây là trận đấu đầu tiên giữa tỷ muội nàng, nàng đương nhiên không muốn từ bỏ.
Hủ Mộc Thanh Lưu nghe nàng nói xong cũng không lên tiếng ngăn cản. Vũ Thanh La và Hỏa Tịch thì lại làm ầm cả lên làm Hoa Thiên Tuyết thực sự dở khóc dở cười với hai cái người này, chỉ có thể cam đoan là sẽ không quá sức mới được cả hai đồng ý cho lên sàn đấu đấu trận cuối cùng.
Trận cuối cùng, Hoa Thiên Tuyết đấu với Hoa Thiên Cốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook