Thiên Tuyết Truyền Kỳ
-
Chương 23
Cuối cùng cũng đến
ngày phải quay về Trường Lưu. Dù sao nàng cũng đã chính thức trở thành
chưởng môn nhân, không thể đơn giản như lúc đi được. Để tránh có sự dọc
đường,ngoài Vân Ẩn còn có tứ sát trong thất sát của Mao Sơn đi theo bảo
vệ nàng. Hoa Thiên Tuyết thực muốn hỏi bọn họ, là nàng bảo vệ họ hay họ
bảo vệ nàng đây?
Dọc đường đi vô cùng bình an, dù sao thì thần khí của Mao Sơn cũng đã bị cướp đi nên so ra an toàn hơn các phái khác.
Nhìn Trường Lưu Sơn trên biển, Lạc Thập Nhất đã đứng ở đó.
Hoa Thiên Tuyết có chút thất vọng. Cốt Đầu không đến...
Trên đường đến đại điện, lỗ tai của Hoa Thiên Tuyết bị Bạch Bạch oanh tạc nặng nề, nó cứ nói mãi nàng sao không đánh thức nó dậy, nó để quên chỗ rượu quý định tặng Hủ Mộc Thanh Lưu ở Mao Sơn hết rồi. Nhịn không được, Hoa Thiên Tuyết thẳng tay ném nó cho Lạc Thập Nhất, mình và Vân Ẩn bay nhanh đến đại điện.
Tới đại điện, Bạch Tử Họa vẫn mang dáng vẻ như thiên tiên đó, lạnh lùng và hờ hững, hỏi sau khi hắn rời Mao Sơn có xảy ra chuyện gì quan trọng hay không. Hoa Thiên Tuyết chỉ qua loa đại khái nói lại vài sự kiện. Bạch Tử Họa không tin, cố ý dò hỏi thêm Vân Ẩn, Vân Ẩn đối với sự quan tâm của Tôn Thượng với chưởng môn nhân của mình thì có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn mặt ôn hòa kể rõ ra chi tiết hơn, nói luôn cả việc sư huynh Vân Ế của mình có khuôn mặt giống mình y đúc, dặn dò Trường Lưu nên cảnh giác hơn, kể xong liền xin trở về Mao Sơn xử lý công việc. Bạch Tử Họa cũng không giữ lại, phân phó Lạc Thập Nhất dẫn họ rời đi.
Trong đại điện giờ chỉ còn Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Tuyết, nàng cũng lười diễn trò đánh Thái cực quyền với hắn, dứt khoát dựa cả người vào cột trụ đại điện, khẽ ngáp giống như mình ngủ không đủ giấc vậy.
Bạch Tử Họa chậm rãi đi từ ghế xuống chỗ nàng, quan sát kiểu đầu bánh bao của Hoa Thiên Tuyết, cảm thấy rất đáng yêu, tay không tự chủ mà đưa lên chọt chọt, làm xong mới thấy mình luống cuống, mặt đỏ bừng, tay nhanh chóng rút về.
Hoa Thiên Tuyết thấy Bạch Tử Họa mặt mũi đỏ bừng, cảm thấy đáng yêu chết mất >v
Dọc đường đi vô cùng bình an, dù sao thì thần khí của Mao Sơn cũng đã bị cướp đi nên so ra an toàn hơn các phái khác.
Nhìn Trường Lưu Sơn trên biển, Lạc Thập Nhất đã đứng ở đó.
Hoa Thiên Tuyết có chút thất vọng. Cốt Đầu không đến...
Trên đường đến đại điện, lỗ tai của Hoa Thiên Tuyết bị Bạch Bạch oanh tạc nặng nề, nó cứ nói mãi nàng sao không đánh thức nó dậy, nó để quên chỗ rượu quý định tặng Hủ Mộc Thanh Lưu ở Mao Sơn hết rồi. Nhịn không được, Hoa Thiên Tuyết thẳng tay ném nó cho Lạc Thập Nhất, mình và Vân Ẩn bay nhanh đến đại điện.
Tới đại điện, Bạch Tử Họa vẫn mang dáng vẻ như thiên tiên đó, lạnh lùng và hờ hững, hỏi sau khi hắn rời Mao Sơn có xảy ra chuyện gì quan trọng hay không. Hoa Thiên Tuyết chỉ qua loa đại khái nói lại vài sự kiện. Bạch Tử Họa không tin, cố ý dò hỏi thêm Vân Ẩn, Vân Ẩn đối với sự quan tâm của Tôn Thượng với chưởng môn nhân của mình thì có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn mặt ôn hòa kể rõ ra chi tiết hơn, nói luôn cả việc sư huynh Vân Ế của mình có khuôn mặt giống mình y đúc, dặn dò Trường Lưu nên cảnh giác hơn, kể xong liền xin trở về Mao Sơn xử lý công việc. Bạch Tử Họa cũng không giữ lại, phân phó Lạc Thập Nhất dẫn họ rời đi.
Trong đại điện giờ chỉ còn Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Tuyết, nàng cũng lười diễn trò đánh Thái cực quyền với hắn, dứt khoát dựa cả người vào cột trụ đại điện, khẽ ngáp giống như mình ngủ không đủ giấc vậy.
Bạch Tử Họa chậm rãi đi từ ghế xuống chỗ nàng, quan sát kiểu đầu bánh bao của Hoa Thiên Tuyết, cảm thấy rất đáng yêu, tay không tự chủ mà đưa lên chọt chọt, làm xong mới thấy mình luống cuống, mặt đỏ bừng, tay nhanh chóng rút về.
Hoa Thiên Tuyết thấy Bạch Tử Họa mặt mũi đỏ bừng, cảm thấy đáng yêu chết mất >v
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook