Thiên Tử
-
Chương 6: Khảo thí
Một tháng rất nhanh đã sắp trôi qua, chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày Vạn Xuân học viện tổ chức khảo thí tuyển những học viên mới đủ điều kiện gia nhập trường học.
Nhà của Nguyệt Nhi cách rất xa địa điểm tổ chức, cho nên ngay từ bây nàng và Vô Danh đã chuẩn bị sắp xếp đồ đạc để lên đường. Họ sẽ đi ngay trong hôm nay, vì khoảng cách xa nên phải đi trước vài ngày, nếu không sẽ bị bỏ lỡ cuộc khảo thí lần này.
Nếu như để lỡ khảo thí, thì lần sau cũng không có cơ hội nữa, vì lúc đó đã quá tuổi rồi, cũng chẳng có ai chấp nhận kẻ đến muộn cả, tuy nhiên vẫn có một số trường hợp con ông cháu cha được nhận vào nhờ đút lót, chỉ cần có bảo vật thì có gì là khổng thể giải quyết được.
Vô Danh sắp xếp y phục của mình thật gọn gàng sau đó bỏ vào trong một cái túi, lúc hắn đến thế giới này thì cũng chỉ có bộ y phục rách nát sau tai nạn mà thôi. Nhưng cô nàng Nguyệt Nhi đã tự tay may cho hắn vài bộ y phục mới, tất cả đều rất hợp với hắn, điều này khiến hắn rất cảm kích Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi thì cũng đang xếp quần áo của mình vào túi, nàng lấy thêm một cái túi nữa sau đó bỏ vào trong đó lương khô dùng trong mấy ngày đi đường. Nguyệt Nhi móc trong túi của mình ra một ít kim tệ, tất cả có mười kim tệ, nàng giữ lại một nửa sau đó cầm một nửa đi về phía Vô Danh:
- Đây là một ít tiền ta tích cóp được trong những năm qua, ta đưa cho ngươi một nửa, ta cũng giữ lại một nửa, ngươi cầm lấy dùng, nhỡ đi đường có chuyện phát sinh thì cũng không phải băn khoăn.
Vô Danh nhìn năm đồng kim tệ trong lòng bàn tay của Nguyệt Nhi, hắn mỉm cười sau đó lấy hai tay của mình cầm tay Nguyệt Nhi rồi úp tay nàng lại, nói:
- Ta thật sự không có chuyện cần dùng đến, đây là tiền mà người cực khổ tích cóp được người cứ giữ lấy mà dùng, không cần lo cho ta.
Vô Danh bất ngờ cầm lấy tay của Nguyệt Nhi khiến cho nàng không kịp phản ứng, người nàng cứng lại, sau đó thật nhanh đặt những đồng tiền kia vào tay của Vô Danh rồi mắng:
- Ta bảo người cầm thì ngươi cứ cầm đi, sao còn nói nhiều vậy.
Nói xong là lập tức quay người đi không thèm liếc hắn một cái. Vô Danh thấy thế thì cũng sững sờ, sao tự nhiên nàng lại nổi đóa lên với mình, nghĩ một hồi sau đó hắn mới vỗ cái bốp vào chán của mình lẩm bẩm:
- Nam nữ thụ thụ bất thân a, ta thật là vô ý quá đi, ai da lúc nào cũng chiếm tiện nghi của người ta, đúng là đáng chết.
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi thứ, hai người mới dời đi, lúc đi xa được một đoạn, thì Nguyệt Nhi dừng lại sau đó quay người nhìn về phía căn nhà tranh kia. Vô Danh thấy vậy thì cũng hiểu trong lòng nàng đang nghĩ gì, hắn cũng dừng lại chờ Nguyệt Nhi, sau đó cả hai lại tiếp tục lên đường.
Thành Lai Châu rất lớn, địa điểm diễn ra cuộc khảo thí là ở phía bắc của thành lai châu, đi bộ cũng phải mất mấy ngày đường, hai người Vô Danh ngày đi tối nghỉ, vì đi bộ nên cũng khá là vất vả, rất may là thời tiết ở đây khá mát mẻ, chứ không có nòng như ở địa cầu, nếu không đi gấp gáp như vậy thì cũng có ngày mệt chết a.
Vô Danh đi đường thì che một chiếc khăn cuốn quanh đầu, che đi hết khuân mặt của hắn, chỉ chừa lại đôi mắt. Vì hắn đã bị hủy mất một bên mặt, cho nên hắn cũng không muốn khoe ra cho người khác nhìn, còn Nguyệt Nhi thì cải trang thành bộ dạng một tiểu cô nương xấu xí, đầu tóc bù xù, mặt lem luốc nhọ nồi.
Sở dĩ nàng phải cải trang như vậy là vị che đi nhan sắc của nàng, nếu không giấu đi có thể dẫn đến nhiều kẻ soi mói, sau đó không bị chúng cưỡng ép tóm đi mới lại. Xinh quá cũng là cái tội a.
Kể ra thì cũng thật buồn cười, một kẻ che đi khuân mặt của mình vì quá xấu xí, còn một kẻ thì lại vì mình quá xinh đẹp mà phải che đi trốn tránh tai họa không đáng có. Xấu quá thì bị mọi người soi mói cười chê, đẹp quá thì lại trở thành đích ngắm cho mọi người, hồng nhan thì họa thủy.
Ba ngày cũng nhanh chóng trôi qua, hai người không gặp bất cứ trở ngại gì trong lúc đi đường, tối này chính là buổi dùng chân cuối cùng, ngày mai sẽ bắt đầu khảo thí.
Hai người Vô Danh dừng chân tại một quán trọ, hai ngày trước họ không ở trọ mà chỉ dựng lều ngủ dưới gốc cây, còn hôm nay hai người quyết định xả hơi một chút mặc dù giá ở trọ hơi đắt.
Đêm nay thật sự là một đêm khó ngủ đối với Vô Danh, hắn rất mong chờ vào kết quả của ngày mai, việc hắn có vào được học viện hay không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống sau này của hắn, Vô Danh đi đến bên cạnh lan can ngoài cửa sổ:
- Hi vọng ngày mai ta sẽ có kết quả tốt.
Vô Danh thì thầm, hắn đưa ánh mắt nhìn ngắm sao trời đêm nay, hôm nay có rất nhiều sao, bầu trời thật sự rất đẹp, khung cảnh về đêm ở thành Lai Châu thật sự rất thơ mộng, hắn đảo mắt qua mọi nơi hắn có thể nhìn thấy.
Nơi đây nhà lầu san sát, có rất nhiều chỗ vui chơi nhộn nhịp, mặc dù bây giờ đã khuya nhưng vẫn có rất nhiều người đi lại, đèn lồng đỏ treo đầy đường, nhà nhà đều treo đèn lồng đỏ, khiến cho cả khu phố sáng rực ánh hồng, đây chính là một khung cảnh trong mơ của Vô Danh.
Ánh mắt vô danh đảo sang bên trái, đúng lúc này hắn cũng gặp một ánh mắt đang nhìn hắn, Nguyệt Nhi cười nhẹ nhàng nhìn hắn, sau đó nàng lại tiếp tục ngắm sao, Vô Danh cũng cười đáp lại, rồi cùng nhìn lên trời cao, cả hai đều trầm mặc, dường như đang suy nghĩ tới viễn cảnh trong tương lai.
....................................
ỒN ÀO, NÁO NHIỆT!!!
Chỉ có hai từ như vậy để diễn tả khung cảnh đang diễn ra trước quàng trường rộng lớn này, đang có hàng vạn người đứng ở đây, tất cả đều là những con người trẻ tuổi, hầu hết mọi người ở đây đều có độ tuổi giống nhau, đó chính là mười bốn tuổi, nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ.
- Ồ Đường ca, huynh cũng tới đây khảo thí à, chẳng phải huynh đã hết độ tuổi dự thì rồi hay sao??
Một tên mắt nhỏ nhìn người mặt trắng trước mặt nói, lời nói của hắn dẫn đến rất nhiều ánh mắt đều nhìn lại đây, có một số người còn bàn tán:
- Tên này đúng là không biết liêm sỉ, đã hết tuổi còn cố tình đến dự thí.
- Đúng vậy, không biết là thành phần không có não nào lại xuất hiện ở đây cơ chứ, quá tuổi vẫn còn mặt trơ trán bóng đến đây, thật là buồn nôn.
- Ngươi nhìn gương mặt dâm ố của hắn là biết rồi, cần gì phải để ý đến hắn, tà trù cho hắn bị trượt khảo thí a, eo ơi nhìn mặt hắn mà ta buồn nôn quá.
- ỌEEEE.......ỌE......!!!
Tên mặt trắng nghe tiếng nghị luận cùng nôn mửa xung quanh khiến cho mặt hắn xanh mắt, giận quá đánh bốp cái vào đầu tên mắt nhỏ kia mắng:
- Phủi phui cái mồm thối của nhà ngươi, ai nói lão tử đã quá tuổi dự thi, ta cũng chỉ có mười bốn tuổi rưỡi mà thôi, tên chết bầm nhà người dám nói xấu ta như vậy, chưa ăn đòn thì chưa chừa có phải không. Đã thế hôm nay lão tử thay cha mẹ người dạy dỗ ngươi.
- Á á, Đường ca tha mạng, Đường ca tha mạng a!!!
Những người xung quanh thấy vậy thì cũng xì một tiếng khinh bỉ, sau đó không thèm để ý đến hai tên đó nữa.
Vô Danh và Nguyệt Nhi cũng đang đứng ở một góc chờ cuộc khảo thì bắt đầu, hai người cũng khá là kín tiếng, cũng không có nói một câu nào mà chỉ yên lặng chờ đợi.
- Tất cả yên lặng cho ta.
Đột nhiên ở phía đài trên quảng trường một giọng nữ phát ra, gây sự chú ý của toàn trường, ở trên đó là một mỹ phụ khá xinh đẹp trông chỉ tầm ba mươi đến ba mươi ba tuổi. Mọi người yên lặng nhìn mỹ phụ chờ đợi hành động tiếp theo của nàng, tất cả mọi người cũng đã biết đây là ai rồi.
- Khảo thí sắp bắt đầu, mọi người trật tự xếp hàng, nếu như có kẻ nào lộn xộn, chen lấn, ầm ĩ lập tức tước bỏ tư cách dự thi.
Đợi mọi người xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề xong, mỹ phụ này mới nói tiếp.
- Ta tên là Hình Hoa, là giáo viên của Vạn Xuân học viện, được điều đến đấy kiểm tra giám sát cuộc khảo thí ngày hôm nay. Hiện tại khảo thì bắt đầu. Trước hết ta sẽ giới thiệu qua về luật khảo thì để các người nắm rõ. Trước mắt các ngươi là máy kiểm tra linh căn, có tổng cộng mười chiếc.....
Vô Danh đưa mắt nhìn chiếc máy kiểm tra linh căn mà mỹ phụ kia nói tới, ở phía trên đài cao có 10 chiếc máy giống hết như nhau, thiết kế thành hình một cái bàn ở giữa có 2 rãnh hình bàn tay, mặt trên là một quả cầu thủy tinh, thiết kế thực sự rất đơn giản.
- Khi lên trên đài kiểm tra, các ngươi đặt hai bàn tay vào hai rãnh này, chiếc máy sẽ kiểm tra linh căn trong cơ thể của các người sau đó hiện thị trên quả cầu thủy tinh. Mỗi loại linh căn sẽ tương ứng với màu sắc của nó, hỏa linh căn có màu đỏ, mộc linh căn màu xanh lá, thủy linh căn màu xanh lam, kim linh căn màu vàng, thổ linh căn màu nâu, băng linh căn màu bạc, lôi linh căn màu đen, phong linh căn màu xám. Mỗi linh căn đều chia ra là hoàn mỹ linh căn, tuyệt phẩm linh căn, thượng phẩm linh căn, trung phẩm linh căn, và hạ phẩm linh căn, lúc này nhận vào mức độ đậm nhạt của màu sắc để nhận biết phẩm chất của linh căn. Bây giờ ta sẽ lấy ví dụ.
- Giả sử quả cầu thủy tinh này hiện lên màu màu đỏ, thì đó là tuyệt phẩm hỏa linh căn, màu sắc nhạt hơn thì có độ tinh thuần thấp hơn, nếu quả cầu hiện lên từ hai ba màu khác nhau trở lên thì tức là người có từ hai đến ba loại linh căn, màu sắc của linh căn nào sáng hơn thì đó là linh căn chủ tu trong các loại linh căn mà ngươi có.
- Những kẻ có năm loại linh căn trở lên sẽ bị loại và không được nhận vào học viện, mặc dù ngươi có dưới năm loại linh căn nhưng phẩm chất quá kém cũng sẽ không được nhận. Tất cả đã nghe rõ chưa
- RÕ!!!
Cà hàng vạn người trong quảng trường đông thành hô to.
- Nếu đã rõ rồi thì khảo thí bây giờ bắt đầu. Từng người tiến lên phía trước kiểm tra linh căn, ở đó sẽ có người giám sát thông báo kết quả ngay lập tức cho các ngươi.
Từng người tiến lên kiểm tra, vẻ mặt của ai cũng rất là hứng thú, theo đó từng tiếng hô to cũng vang lên:
- Trung phẩm hỏa linh căn, thông qua.
- Tam hệ linh căn.....thông qua
- Song linh căn, phẩm chất quá kém, loại.
- Ngũ linh căn, loại.
-...................
Rất nhanh hơn một nửa người trong quảng trường đã kiểm tra xong, có những người vui mừng cười ha ha vì đã được nhận vào học viện, còn có một số người thì khóc rống lên vì không đủ tiêu chuẩn.
Cuối cùng cũng sắp đến lượt Nguyệt Nhi và Vô Danh. Nguyệt Nhi đứng ở hàng dành cho nữ còn Vô Danh đứng ở hàng dành cho nam. Hai người đứng song song với nhau
- Thượng phẩm mộc linh căn, thông qua, người tiếp theo.
Bây giờ đã đến lượt của Nguyệt Nhi, nàng háo hức tiến lên phía trước, Vô Danh ở phía sau cổ vũ:
- Nguyệt Nhi, cố lên!!!
- ỪM, ta nhất định sẽ thông qua.
Nguyệt Nhi quay lại cười với Vô Danh một cái rồi tiến lên kiểm tra. Hai bàn tay của nàng đặt vào hai rãnh kia sau đó đợi một lúc thì quả cầu thủy tinh phát sáng.
Một ánh sáng màu xám lóa mắt chiếu rọi khắp quảng trường, khiến cho mọi người đều chú ý, chỉ thấy quả cầu thủy tinh phát ra ánh sáng màu xám, xung quanh quả cầu thủy tinh còn phát ra ánh sáng chói mắt kèm theo. Mọi người nhìn vào cảnh tưởng trước mắt này mà triệt để ngây ngốc. Toàn trường cực kì yên tĩnh, không một tiếng động phát ra, đến ngay cả thở cũng không dàm thở, cái cảnh tưởng trước mắt này thực sử rất là đả kích.
Từng tiếng nuốt nớc bọt ừng ực phát ra, rồi sau đó là những tiếng la thất thanh:
- Hoàn.....Hoàn....mỹ phong...linh căn...ôi trời ạ...hoàn mỹ phong linh căn...
- Trời ơi, chúng mày chọc mù mắt tao đi, chọc mù mắt tao đi, ôi trời ạ, dĩ nhiên là hoàn mỹ phong linh căn.
- Thiên tài a, cái này...thực sự quá là đả kích đi.
- Thiên tài cái đầu ngươi, cái này phải gọi là yêu nghiệt mới đúng.
Mỹ phụ tên Hình Hoa kia cũng ngây ngốc nhìn vào cảnh tưởng trước mắt này, thật không ngờ địa điểm mà nàng điều hành việc khảo thí lại có người là hoàn mỹ phong linh căn, lần này khi trở về học viện nàng sẽ được thưởng lớn a. Sau đó Hình Hoa cũng dần tỉnh táo lại, không nhịn được kích động nói:
- Hoàn mỹ phong linh căn, thông qua.
Xung quanh tất cả mọi ánh mắt đều nhìn vào Nguyệt Nhi, có những ánh mắt hâm mộ, nhưng dĩ nhiên cũng có những anh mắt hiện lên vẻ ghen ghét đố kị.
Có người nhìn vào gương mặt lem luốc và đầu tóc bù xù của Nguyệt Nhi thì cũng chê bai nhan sắc của nàng, còn có một số người thì ánh mắt tinh tường hơn, nhận ra rằng thân hình của nàng cũng rất được nếu như tắm rửa sạch sẽ chắc chắn là rất ngon a. Cứ thế có tiếng cười dê cụ vang lên khanh khách, nhưng có một số kẻ thức thơi hơn biết rằng, dù đó có là miếng thịt ngon thì cũng không đến lượt bọn họ được ăn nên cũng chỉ đành nhìn mà thôi.
Vô Danh cũng không nhịn được mà mừng thầm trong lòng, hắn thực sự cũng bị kích động không thôi, hắn nghĩ mình cũng không thể thua kém nàng, lúc Nguyệt Nhi đi xuống hắn cũng lên tiếng chúc mừng.
- Người tiếp theo
Lần này cũng đã đến lượt Vô Danh, hắn từ từ bước lên đài, rồi hai tay của hắn đặt vào trong khẽ rãnh kia, hắn nhìn quả cầu thủy tinh ở phía trước và kỳ vọng, lần này nhất định không thể kém được, phải là loại tốt, phải là loại tốt. Sau đó anh sáng từ quả cầu thủy tinh phát ra. Mọi người đều chú ý vào hắn, không biết phía sau cô nàng hoàn mỹ phong linh căn kia, thì người tiếp theo sẽ có thành tích như thế nào.
Nhà của Nguyệt Nhi cách rất xa địa điểm tổ chức, cho nên ngay từ bây nàng và Vô Danh đã chuẩn bị sắp xếp đồ đạc để lên đường. Họ sẽ đi ngay trong hôm nay, vì khoảng cách xa nên phải đi trước vài ngày, nếu không sẽ bị bỏ lỡ cuộc khảo thí lần này.
Nếu như để lỡ khảo thí, thì lần sau cũng không có cơ hội nữa, vì lúc đó đã quá tuổi rồi, cũng chẳng có ai chấp nhận kẻ đến muộn cả, tuy nhiên vẫn có một số trường hợp con ông cháu cha được nhận vào nhờ đút lót, chỉ cần có bảo vật thì có gì là khổng thể giải quyết được.
Vô Danh sắp xếp y phục của mình thật gọn gàng sau đó bỏ vào trong một cái túi, lúc hắn đến thế giới này thì cũng chỉ có bộ y phục rách nát sau tai nạn mà thôi. Nhưng cô nàng Nguyệt Nhi đã tự tay may cho hắn vài bộ y phục mới, tất cả đều rất hợp với hắn, điều này khiến hắn rất cảm kích Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi thì cũng đang xếp quần áo của mình vào túi, nàng lấy thêm một cái túi nữa sau đó bỏ vào trong đó lương khô dùng trong mấy ngày đi đường. Nguyệt Nhi móc trong túi của mình ra một ít kim tệ, tất cả có mười kim tệ, nàng giữ lại một nửa sau đó cầm một nửa đi về phía Vô Danh:
- Đây là một ít tiền ta tích cóp được trong những năm qua, ta đưa cho ngươi một nửa, ta cũng giữ lại một nửa, ngươi cầm lấy dùng, nhỡ đi đường có chuyện phát sinh thì cũng không phải băn khoăn.
Vô Danh nhìn năm đồng kim tệ trong lòng bàn tay của Nguyệt Nhi, hắn mỉm cười sau đó lấy hai tay của mình cầm tay Nguyệt Nhi rồi úp tay nàng lại, nói:
- Ta thật sự không có chuyện cần dùng đến, đây là tiền mà người cực khổ tích cóp được người cứ giữ lấy mà dùng, không cần lo cho ta.
Vô Danh bất ngờ cầm lấy tay của Nguyệt Nhi khiến cho nàng không kịp phản ứng, người nàng cứng lại, sau đó thật nhanh đặt những đồng tiền kia vào tay của Vô Danh rồi mắng:
- Ta bảo người cầm thì ngươi cứ cầm đi, sao còn nói nhiều vậy.
Nói xong là lập tức quay người đi không thèm liếc hắn một cái. Vô Danh thấy thế thì cũng sững sờ, sao tự nhiên nàng lại nổi đóa lên với mình, nghĩ một hồi sau đó hắn mới vỗ cái bốp vào chán của mình lẩm bẩm:
- Nam nữ thụ thụ bất thân a, ta thật là vô ý quá đi, ai da lúc nào cũng chiếm tiện nghi của người ta, đúng là đáng chết.
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi thứ, hai người mới dời đi, lúc đi xa được một đoạn, thì Nguyệt Nhi dừng lại sau đó quay người nhìn về phía căn nhà tranh kia. Vô Danh thấy vậy thì cũng hiểu trong lòng nàng đang nghĩ gì, hắn cũng dừng lại chờ Nguyệt Nhi, sau đó cả hai lại tiếp tục lên đường.
Thành Lai Châu rất lớn, địa điểm diễn ra cuộc khảo thí là ở phía bắc của thành lai châu, đi bộ cũng phải mất mấy ngày đường, hai người Vô Danh ngày đi tối nghỉ, vì đi bộ nên cũng khá là vất vả, rất may là thời tiết ở đây khá mát mẻ, chứ không có nòng như ở địa cầu, nếu không đi gấp gáp như vậy thì cũng có ngày mệt chết a.
Vô Danh đi đường thì che một chiếc khăn cuốn quanh đầu, che đi hết khuân mặt của hắn, chỉ chừa lại đôi mắt. Vì hắn đã bị hủy mất một bên mặt, cho nên hắn cũng không muốn khoe ra cho người khác nhìn, còn Nguyệt Nhi thì cải trang thành bộ dạng một tiểu cô nương xấu xí, đầu tóc bù xù, mặt lem luốc nhọ nồi.
Sở dĩ nàng phải cải trang như vậy là vị che đi nhan sắc của nàng, nếu không giấu đi có thể dẫn đến nhiều kẻ soi mói, sau đó không bị chúng cưỡng ép tóm đi mới lại. Xinh quá cũng là cái tội a.
Kể ra thì cũng thật buồn cười, một kẻ che đi khuân mặt của mình vì quá xấu xí, còn một kẻ thì lại vì mình quá xinh đẹp mà phải che đi trốn tránh tai họa không đáng có. Xấu quá thì bị mọi người soi mói cười chê, đẹp quá thì lại trở thành đích ngắm cho mọi người, hồng nhan thì họa thủy.
Ba ngày cũng nhanh chóng trôi qua, hai người không gặp bất cứ trở ngại gì trong lúc đi đường, tối này chính là buổi dùng chân cuối cùng, ngày mai sẽ bắt đầu khảo thí.
Hai người Vô Danh dừng chân tại một quán trọ, hai ngày trước họ không ở trọ mà chỉ dựng lều ngủ dưới gốc cây, còn hôm nay hai người quyết định xả hơi một chút mặc dù giá ở trọ hơi đắt.
Đêm nay thật sự là một đêm khó ngủ đối với Vô Danh, hắn rất mong chờ vào kết quả của ngày mai, việc hắn có vào được học viện hay không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống sau này của hắn, Vô Danh đi đến bên cạnh lan can ngoài cửa sổ:
- Hi vọng ngày mai ta sẽ có kết quả tốt.
Vô Danh thì thầm, hắn đưa ánh mắt nhìn ngắm sao trời đêm nay, hôm nay có rất nhiều sao, bầu trời thật sự rất đẹp, khung cảnh về đêm ở thành Lai Châu thật sự rất thơ mộng, hắn đảo mắt qua mọi nơi hắn có thể nhìn thấy.
Nơi đây nhà lầu san sát, có rất nhiều chỗ vui chơi nhộn nhịp, mặc dù bây giờ đã khuya nhưng vẫn có rất nhiều người đi lại, đèn lồng đỏ treo đầy đường, nhà nhà đều treo đèn lồng đỏ, khiến cho cả khu phố sáng rực ánh hồng, đây chính là một khung cảnh trong mơ của Vô Danh.
Ánh mắt vô danh đảo sang bên trái, đúng lúc này hắn cũng gặp một ánh mắt đang nhìn hắn, Nguyệt Nhi cười nhẹ nhàng nhìn hắn, sau đó nàng lại tiếp tục ngắm sao, Vô Danh cũng cười đáp lại, rồi cùng nhìn lên trời cao, cả hai đều trầm mặc, dường như đang suy nghĩ tới viễn cảnh trong tương lai.
....................................
ỒN ÀO, NÁO NHIỆT!!!
Chỉ có hai từ như vậy để diễn tả khung cảnh đang diễn ra trước quàng trường rộng lớn này, đang có hàng vạn người đứng ở đây, tất cả đều là những con người trẻ tuổi, hầu hết mọi người ở đây đều có độ tuổi giống nhau, đó chính là mười bốn tuổi, nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ.
- Ồ Đường ca, huynh cũng tới đây khảo thí à, chẳng phải huynh đã hết độ tuổi dự thì rồi hay sao??
Một tên mắt nhỏ nhìn người mặt trắng trước mặt nói, lời nói của hắn dẫn đến rất nhiều ánh mắt đều nhìn lại đây, có một số người còn bàn tán:
- Tên này đúng là không biết liêm sỉ, đã hết tuổi còn cố tình đến dự thí.
- Đúng vậy, không biết là thành phần không có não nào lại xuất hiện ở đây cơ chứ, quá tuổi vẫn còn mặt trơ trán bóng đến đây, thật là buồn nôn.
- Ngươi nhìn gương mặt dâm ố của hắn là biết rồi, cần gì phải để ý đến hắn, tà trù cho hắn bị trượt khảo thí a, eo ơi nhìn mặt hắn mà ta buồn nôn quá.
- ỌEEEE.......ỌE......!!!
Tên mặt trắng nghe tiếng nghị luận cùng nôn mửa xung quanh khiến cho mặt hắn xanh mắt, giận quá đánh bốp cái vào đầu tên mắt nhỏ kia mắng:
- Phủi phui cái mồm thối của nhà ngươi, ai nói lão tử đã quá tuổi dự thi, ta cũng chỉ có mười bốn tuổi rưỡi mà thôi, tên chết bầm nhà người dám nói xấu ta như vậy, chưa ăn đòn thì chưa chừa có phải không. Đã thế hôm nay lão tử thay cha mẹ người dạy dỗ ngươi.
- Á á, Đường ca tha mạng, Đường ca tha mạng a!!!
Những người xung quanh thấy vậy thì cũng xì một tiếng khinh bỉ, sau đó không thèm để ý đến hai tên đó nữa.
Vô Danh và Nguyệt Nhi cũng đang đứng ở một góc chờ cuộc khảo thì bắt đầu, hai người cũng khá là kín tiếng, cũng không có nói một câu nào mà chỉ yên lặng chờ đợi.
- Tất cả yên lặng cho ta.
Đột nhiên ở phía đài trên quảng trường một giọng nữ phát ra, gây sự chú ý của toàn trường, ở trên đó là một mỹ phụ khá xinh đẹp trông chỉ tầm ba mươi đến ba mươi ba tuổi. Mọi người yên lặng nhìn mỹ phụ chờ đợi hành động tiếp theo của nàng, tất cả mọi người cũng đã biết đây là ai rồi.
- Khảo thí sắp bắt đầu, mọi người trật tự xếp hàng, nếu như có kẻ nào lộn xộn, chen lấn, ầm ĩ lập tức tước bỏ tư cách dự thi.
Đợi mọi người xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề xong, mỹ phụ này mới nói tiếp.
- Ta tên là Hình Hoa, là giáo viên của Vạn Xuân học viện, được điều đến đấy kiểm tra giám sát cuộc khảo thí ngày hôm nay. Hiện tại khảo thì bắt đầu. Trước hết ta sẽ giới thiệu qua về luật khảo thì để các người nắm rõ. Trước mắt các ngươi là máy kiểm tra linh căn, có tổng cộng mười chiếc.....
Vô Danh đưa mắt nhìn chiếc máy kiểm tra linh căn mà mỹ phụ kia nói tới, ở phía trên đài cao có 10 chiếc máy giống hết như nhau, thiết kế thành hình một cái bàn ở giữa có 2 rãnh hình bàn tay, mặt trên là một quả cầu thủy tinh, thiết kế thực sự rất đơn giản.
- Khi lên trên đài kiểm tra, các ngươi đặt hai bàn tay vào hai rãnh này, chiếc máy sẽ kiểm tra linh căn trong cơ thể của các người sau đó hiện thị trên quả cầu thủy tinh. Mỗi loại linh căn sẽ tương ứng với màu sắc của nó, hỏa linh căn có màu đỏ, mộc linh căn màu xanh lá, thủy linh căn màu xanh lam, kim linh căn màu vàng, thổ linh căn màu nâu, băng linh căn màu bạc, lôi linh căn màu đen, phong linh căn màu xám. Mỗi linh căn đều chia ra là hoàn mỹ linh căn, tuyệt phẩm linh căn, thượng phẩm linh căn, trung phẩm linh căn, và hạ phẩm linh căn, lúc này nhận vào mức độ đậm nhạt của màu sắc để nhận biết phẩm chất của linh căn. Bây giờ ta sẽ lấy ví dụ.
- Giả sử quả cầu thủy tinh này hiện lên màu màu đỏ, thì đó là tuyệt phẩm hỏa linh căn, màu sắc nhạt hơn thì có độ tinh thuần thấp hơn, nếu quả cầu hiện lên từ hai ba màu khác nhau trở lên thì tức là người có từ hai đến ba loại linh căn, màu sắc của linh căn nào sáng hơn thì đó là linh căn chủ tu trong các loại linh căn mà ngươi có.
- Những kẻ có năm loại linh căn trở lên sẽ bị loại và không được nhận vào học viện, mặc dù ngươi có dưới năm loại linh căn nhưng phẩm chất quá kém cũng sẽ không được nhận. Tất cả đã nghe rõ chưa
- RÕ!!!
Cà hàng vạn người trong quảng trường đông thành hô to.
- Nếu đã rõ rồi thì khảo thí bây giờ bắt đầu. Từng người tiến lên phía trước kiểm tra linh căn, ở đó sẽ có người giám sát thông báo kết quả ngay lập tức cho các ngươi.
Từng người tiến lên kiểm tra, vẻ mặt của ai cũng rất là hứng thú, theo đó từng tiếng hô to cũng vang lên:
- Trung phẩm hỏa linh căn, thông qua.
- Tam hệ linh căn.....thông qua
- Song linh căn, phẩm chất quá kém, loại.
- Ngũ linh căn, loại.
-...................
Rất nhanh hơn một nửa người trong quảng trường đã kiểm tra xong, có những người vui mừng cười ha ha vì đã được nhận vào học viện, còn có một số người thì khóc rống lên vì không đủ tiêu chuẩn.
Cuối cùng cũng sắp đến lượt Nguyệt Nhi và Vô Danh. Nguyệt Nhi đứng ở hàng dành cho nữ còn Vô Danh đứng ở hàng dành cho nam. Hai người đứng song song với nhau
- Thượng phẩm mộc linh căn, thông qua, người tiếp theo.
Bây giờ đã đến lượt của Nguyệt Nhi, nàng háo hức tiến lên phía trước, Vô Danh ở phía sau cổ vũ:
- Nguyệt Nhi, cố lên!!!
- ỪM, ta nhất định sẽ thông qua.
Nguyệt Nhi quay lại cười với Vô Danh một cái rồi tiến lên kiểm tra. Hai bàn tay của nàng đặt vào hai rãnh kia sau đó đợi một lúc thì quả cầu thủy tinh phát sáng.
Một ánh sáng màu xám lóa mắt chiếu rọi khắp quảng trường, khiến cho mọi người đều chú ý, chỉ thấy quả cầu thủy tinh phát ra ánh sáng màu xám, xung quanh quả cầu thủy tinh còn phát ra ánh sáng chói mắt kèm theo. Mọi người nhìn vào cảnh tưởng trước mắt này mà triệt để ngây ngốc. Toàn trường cực kì yên tĩnh, không một tiếng động phát ra, đến ngay cả thở cũng không dàm thở, cái cảnh tưởng trước mắt này thực sử rất là đả kích.
Từng tiếng nuốt nớc bọt ừng ực phát ra, rồi sau đó là những tiếng la thất thanh:
- Hoàn.....Hoàn....mỹ phong...linh căn...ôi trời ạ...hoàn mỹ phong linh căn...
- Trời ơi, chúng mày chọc mù mắt tao đi, chọc mù mắt tao đi, ôi trời ạ, dĩ nhiên là hoàn mỹ phong linh căn.
- Thiên tài a, cái này...thực sự quá là đả kích đi.
- Thiên tài cái đầu ngươi, cái này phải gọi là yêu nghiệt mới đúng.
Mỹ phụ tên Hình Hoa kia cũng ngây ngốc nhìn vào cảnh tưởng trước mắt này, thật không ngờ địa điểm mà nàng điều hành việc khảo thí lại có người là hoàn mỹ phong linh căn, lần này khi trở về học viện nàng sẽ được thưởng lớn a. Sau đó Hình Hoa cũng dần tỉnh táo lại, không nhịn được kích động nói:
- Hoàn mỹ phong linh căn, thông qua.
Xung quanh tất cả mọi ánh mắt đều nhìn vào Nguyệt Nhi, có những ánh mắt hâm mộ, nhưng dĩ nhiên cũng có những anh mắt hiện lên vẻ ghen ghét đố kị.
Có người nhìn vào gương mặt lem luốc và đầu tóc bù xù của Nguyệt Nhi thì cũng chê bai nhan sắc của nàng, còn có một số người thì ánh mắt tinh tường hơn, nhận ra rằng thân hình của nàng cũng rất được nếu như tắm rửa sạch sẽ chắc chắn là rất ngon a. Cứ thế có tiếng cười dê cụ vang lên khanh khách, nhưng có một số kẻ thức thơi hơn biết rằng, dù đó có là miếng thịt ngon thì cũng không đến lượt bọn họ được ăn nên cũng chỉ đành nhìn mà thôi.
Vô Danh cũng không nhịn được mà mừng thầm trong lòng, hắn thực sự cũng bị kích động không thôi, hắn nghĩ mình cũng không thể thua kém nàng, lúc Nguyệt Nhi đi xuống hắn cũng lên tiếng chúc mừng.
- Người tiếp theo
Lần này cũng đã đến lượt Vô Danh, hắn từ từ bước lên đài, rồi hai tay của hắn đặt vào trong khẽ rãnh kia, hắn nhìn quả cầu thủy tinh ở phía trước và kỳ vọng, lần này nhất định không thể kém được, phải là loại tốt, phải là loại tốt. Sau đó anh sáng từ quả cầu thủy tinh phát ra. Mọi người đều chú ý vào hắn, không biết phía sau cô nàng hoàn mỹ phong linh căn kia, thì người tiếp theo sẽ có thành tích như thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook