Thiên Tứ Kiều Tử
-
Chương 13
Công Tôn Sách nằm mơ màng thiêm thiếp, không biết qua bao lâu. Bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng cửa “két” một tiếng bị người đẩy ra, là ai? Công Tôn Sách mở mắt, đứng trước mặt là một bóng người cao lớn, một thân quân phục, phong trần mệt mỏi. Hai mắt hắn sáng ngời nhìn y, Công Tôn Sách nghẹn ngào kêu lên, “Bàng Thống! Bàng Thống!”
Hắn khẽ mỉm cười, giang hai tay đem Công Tôn ôm vào lòng, trong hơi thở nặng nề như còn phảng phất mang theo hơi thở tiêu điều xơ xác của chiến trường.
“Bàng Thống, thật là ngươi sao? Thật sự là ngươi sao?” Công Tôn Sách không dám tin vội vàng hỏi.
“Là ta…… là ta……” Bàng Thống thấp giọng nói, “Ngươi chịu khổ rồi đi? Con có giày vò ngươi không?”
Công Tôn Sách chỉ cảm thấy trong cổ họng nghẹn một cục, nói không ra lời, y lắc mạnh đầu một cái.
Bàng Thống đỡ bả vai Công Tôn, thâm tình nhìn y, trái xem phải ngắm, “Ngươi cũng không thay đổi vẫn gầy như vậy, bất quá sắc mặt sao lại không tốt?”
Công Tôn Sách cúi đầu không lên tiếng, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Bàng Thống, “Ngươi lần này trở lại, còn đi nữa sao?”
Bàng Thống lại mỉm cười, “Chiến sự còn chưa kết thúc, ta còn phải đi…… Ngươi tự chăm sóc bản thân cho tốt……”
Dứt lời, Bàng Thống đứng lên đi ra cửa, bóng dáng càng lúc càng xa, Công Tôn Sách gấp đến độ muốn chạy đuổi theo, nhưng thân thể như bị dính trên giường, không thể động đậy.
“Bàng Thống…… Bàng Thống…… Đừng đi…… Chờ một chút…… Ngươi dẫn ta cùng đi đi…… Bàng Thống……”
“Công Tôn đại ca! Công Tôn đại ca! Mau tỉnh! Huynh mau tỉnh! Huynh làm sao vậy?”
Công Tôn Sách miễn cưỡng mở mắt, thấy Triển Chiêu cùng Bao Chửng căng thẳng nhìn mình.
Sửng sốt nửa ngày, mới hoàn toàn tỉnh lại, thì ra chỉ là một giấc mơ mà thôi. Hắn, cũng chưa trở về, nhưng, cảnh trong mơ kia thật như vậy, thật tới làm mình không thể kiềm chế.
Công Tôn Sách chán nản nhìn hai người trước mặt, miễn cưỡng cười, “Huynh không sao, chỉ là ác mộng thôi.”
Trước sau lại truyền tới chiến báo, Bàng Thống đã thu lại Thiệu Châu, Triệu Trinh vui đến cả đêm không ngủ, liên tiếp mấy ngày thiết yến ăn mừng. Bao Chửng Công Tôn Sách Triển Chiêu không còn biện pháp cũng phải theo cùng, nháo đến gần giờ Tý mới trở về nghỉ ngơi.
Triển Chiêu nhìn ra Công Tôn một bộ mệt mỏi, bản thân liền cố ý chạy tới ngự trù phòng lấy cho Công Tôn một chén cháo tổ yến. Công Tôn Sách ăn cháo tổ yến ngon lành, trong lòng ấm áp.
“Cám ơn đệ, Triển Chiêu.”
“Công Tôn đại ca, huynh nếu nói vậy, chẳng phải coi đệ như người ngoài sao? Ba người chúng ta là huynh đệ đồng sinh cộng tử!” Triển Chiêu sang sảng cười nói, “Đúng rồi, Công Tôn đại ca, chúng ta phải nghĩ cách rời cung thôi, huynh mang thai đã sắp sáu tháng rồi, còn tiếp tục đợi nữa không phải biện pháp, không phải huynh định tìm cách sinh đứa nhỏ trong cung chứ?”
Công Tôn Sách suy nghĩ một chút, “Đệ nói cũng đúng, ngày mai huynh đi gặp Hoàng Thượng, nói chúng ta mang Bao Chửng về Lư Châu, để huynh ấy đoàn tụ với mẫu thân, có lẽ sẽ tốt hơn đối với việc hồi phục trí nhớ, như vậy Hoàng Thượng sẽ đáp ứng chúng ta.”
Tới sáng sớm hôm sau, Công Tôn Sách mang theo Bao Chửng Triển Chiêu đi yết kiến hoàng đế, vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên nội thị hoang mang rối loạn vội vàng chạy vào, suýt chút nữa ngã xuống, lảo đảo bò về phía Triệu Trinh.
“Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng……”
“Sao vậy?” Triệu Trinh thấy sắc mặt nội thị tái nhợt tựa như nhìn ra điềm xấu.
“Có chiến báo…… Chiến báo…… tướng sĩ Phi Vân Kỵ đang ở ngoài điện…… hắn…… hắn……” Nội thị cơ hồ không thể nói được câu hoàn chỉnh.
Triệu Trinh cũng không kiên nhẫn ở đó nghe hắn nói lắp, vội vàng đi ra ngoài. Công Tôn Sách thấy thế cũng muốn theo ra, lại bị Triển Chiêu ngăn lại. Triển Chiêu nói: “Huynh ở đây chờ, để đệ đi xem xem!”
Triệu Trinh ra tới ngoài điện, khi thấy tướng sĩ Phi Vân Kỵ tới đưa chiến báo kia, kinh hãi tới suýt tê liệt ngồi xuống đất.
Tướng sĩ kia trước ngực sau lưng cắm không dưới mười mũi tên, máu nhiễm đỏ khôi giáp, ướt đẫm chiến bào, trên mặt tướng sĩ dính hỗn hợp máu cùng bùn đất.
Triệu Trinh run run rẩy rẩy đi tới, ngồi xổm xuống, “Ngươi…… ngươi…… mang đến chiến báo gì?”
“Hoàng…… Hoàng Thượng……” Tướng sĩ kia đã hấp hối, run rẩy lấy từ trong ngự một miếng vải xám, bên trên là chiến báo dùng ngón tay viết bằng máu, Triệu Trinh vội vàng nhận lấy xem.
“Quân ta tới Linh Châu Ai Lao Sơn…… bị quân Liêu đánh lén…… Quận trưởng Linh Châu Chu Thiệu Thanh sợ quân Liêu hung mãnh…… dẫn hai mươi vạn binh mã lâm trận bỏ chạy…… Còn lại nam ngàn binh lính tướng sĩ Phi Vân Kỵ chúng ta đơn độc kháng cường địch…… Cuối cùng không địch lại chúng…… Tử thương vô số…… lần này thảm bại……”
Sắc mặt Triệu Trinh trắng bệch, bỗng nhiên hắn như phát điên hét lên với tướng sĩ kia, “Vậy… Vậy các ngươi…… Nguyên soái đâu…… Phi Tinh tướng quân của các ngươi…… Bàng Thống! Bàng Thống! Hắn ở đâu? Hắn ở đâu? Hắn thế nào?”
Tướng sĩ Phi Vân Kỵ kia vừa hôn mê bất tỉnh, nghe thấy Triệu Trinh hỏi tung tích Bàng Thống, hắn đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào Triệu Trinh. Miệng hắn không ngừng chảy ra máu loãng, một hồi rốt cuộc khó khăn nặn ra mấy câu.
“Tướng quân ngài…… Bị mấy trăm Liêu binh…… ép tới vách đá…… Ngài…… Ngài…… rơi xuống vực sâu…… Sống chết không…… rõ……”
Tướng sĩ kia vừa nói xong cũng gục đầu đoạn khí, chỉ là đôi mắt vẫn còn mở to, phảng phất như chết không nhắm mắt.
Triển Chiêu đứng một bên trong lòng như bị dội một chậu nước lạnh, này xong rồi!
Triệu Trinh sửng sốt nửa ngày, chiến thư bằng máu trong tay bị nắm chặt lại, hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Chu Thiệu Thanh! Trẫm nhất định phải đem ngươi thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử!”
Triển Chiêu bỗng nhiên thấy phía sau khác thường, vội quay đầu nhìn lại, chớp mắt trong lòng lại như rơi xuống hầm băng.
Công Tôn Sách cùng Bao Chửng đang đứng phía sau cậu, Công Tôn Sách vẫn luôn không an tâm, cho nên rốt cuộc dẫn theo Bao Chửng đến xem, kết quả để Công Tôn Sách nghe được lời cuối cùng trước khi chết của tướng sĩ Phi Vân Kỵ kia.
“Công Tôn đại ca……” Triển Chiêu không biết nên mở miệng thế nào.
Vẻ mặt Công Tôn Sách không chút thay đổi, trên mặt lại càng ngày càng tái nhợt, bỗng nhiên chân mày y co lại, chậm rãi khuỵu người xuống, Triển Chiêu không yên tâm, vội tiến tới đỡ y, nhưng trong nháy mắt Triển Chiêu cầm lấy tay Công Tôn Sách, đột nhiên từ trong miệng Công Tôn Sách phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi nóng rực toàn bộ phun lên ngực Triển Chiêu, Triển Chiêu trong chớp mắt cảm thấy mình như sắp chết vì ngụm máu đó.
“Công Tôn đại ca!” Triển Chiêu khàn giọng hô, ôm chặt lấy thân thể yếu ớt của Công Tôn Sách ngửa về sau.
Triệu Trinh không nghĩ tới Công Tôn Sách nghe được tin này lại có phản ứng lớn như vậy, cũng bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng cho người đưa Công Tôn về Thiện Tâm Các, lại triệu ngự y tới.
Triển Chiêu cùng Bao Chửng đều hoảng sợ, gấp đến độ đi loạn trong phòng. Không lâu sau ngự y chạy tới, đang định bắt mạch cho Công Tôn, đột nhiên Công Tôn Sách đang hôn mê lại mở hai mắt, rụt tay đang bị ngự y nắm lại.
Triển Chiêu lúc này mới nhớ ra, Công Tôn đại ca còn đang mang thai, nếu như bị ngự y phát hiện, còn không biết sẽ dẫn tới sóng to gió lớn gì nữa đây? Nghĩ đến đây, Triển Chiêu chỉ đành phải tiến đến cúi người làm lễ, “Đại phu, thật ngjai, ta thấy bệnh của Công Tôn đại ca không có gì đáng ngại, tâm trạng huynh ấy hiện tại không tốt không muốn chẩn bệnh, mong ngài về trước, thật ngại quá!” Triển Chiêu liên tục làm lễ, ngự y cũng không nói gì nữa, chẳng qua là dặn dò mấy câu rồi dời đi.
“Công Tôn đại ca, huynh bây giờ thế nào?” Triển Chiêu ngồi cuống bên giường, nhìn sắc mặt Công Tôn Sách tái nhợt, lòng như lửa đốt. “Huynh vừa rồi đột nhiên hộc máu, đệ lo gần chết, cũng không biết phải làm gì, nếu Kim đại phu ở đây thì tốt rồi! Làm sao bây giờ? Đệ phải làm sao đây? Đệ thật vô dụng! Cái gì cũng không giúp được huynh!”
Thấy Triển Chiêu ôm đầu tự trách không dứt, Công Tôn Sách chầm chậm chuyển động đôi mắt ảm đạm không tia sáng, tay lạnh như băng xoa đầu Triển Chiêu, “Triển Chiêu…… Đừng lo…… Huynh chẳng qua là…… Cấp hỏa công tâm…… Không có gì đáng ngại đâu……”
Công tử nằm nửa ngày mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, tự viết cho mình một phương thuốc an thần, để Triển Chiêu lén xuất cung đi mua. Uống hai thang mới tốt lên một chút. Nhưng trong lòng Công Tôn Sách như bị ai đó cầm dao rạch một vết thương thật sâu, máu tạm thời ngừng lại, nhưng lại không thể chạm vào, nếu không sẽ sẽ đau đến tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc.
Triển Chiêu nhìn bóng dáng Công Tôn Sách đơn độc ngồi trước cửa sổ, trong lòng đau đớn vạn phần. “Công Tôn đại ca, huynh đừng lo…… Đệ nghĩ nếu tướng sĩ Phi Vân Kỵ kia nói Bàng Thống sống chết không rõ, vậy…… hắn rất có thể còn sống…… huynh…… huynh đừng nghĩ mọi thứ theo chiều hướng xấu!”
Bóng lưng Công Tôn Sách khẽ run, y cũng không muốn nghĩ mọi việc theo chiều hướng xấu, nhưng, sự thật ở ngay trước mắt, dưới tình huống như vậy, chín đường chết khó có được một đường sống. Vận mệnh của Bàng Thống, y không dám tin cũng không dám nghĩ, nếu không phải còn nhớ tới đứa con trong bụng, mới nãy sợ ràng bản thân sẽ không nhịn được cứ như vậy đi theo hắn mất.
Sau đó vài ngày, tin tức chiến bại liên tiếp truyền đến, Triệu Trinh cả ngày thất hồn lạc phách, trong triều không chọn ra nổi một kẻ có thể đi ngăn cản quân Liêu, quan quân thủ thành không phải đầu hàng thì chính là chiến bại mà chết. mỗi ngày trước điện luôn có thể nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Triệu Trinh với văn võ bá quan.
“Triều đình hàng năm trả một lượng lớn bạc nuôi các ngươi làm gì thế không biết! Đến khi quốc gia lâm nguy từng tên từng tên cũng chỉ biết lui về phía sau!” Đang nói, bỗng nhiên thị vệ chạy tới bẩm báo, “Quân Liêu phái sứ giả tới cầu kiến Hoàng Thượng.”
Triệu Trinh còn chưa xả hết giận, nghe thấy quân Liêu phái sứ giả đến, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, chẳng qua là thở phì phì quát lên, “Truyền sứ giả Liêu quốc yết kiến.”
Không lâu sau một gã đàn ông gầy gò mặc trang phục Liêu quốc nghênh ngang đi tới, mũi hếch lên trời, sau khi đứng lại cũng không quỳ xuống, chỉ ngạo mạn chắp tay với Triệu Trinh nói: “Sứ giả Liêu quốc Tiêu Kì Sơn tiếp kiến Hoàng đế Đại Tống!”
Chúng quan viên thấy thế tức giận lớn tiếng mắng, “Thấy Thánh thượng của chúng ta vì sao không quỳ xuống hành lễ, như thế rõ ràng không đem Đại Tống ta để vào mắt.”
Gã Tiêu Kì Sơn kia căn bản không thèm để ý tới, mà nâng một quyển trục lên. Nội thị nhận lấy quyển trục, truyền tới tay Triệu Trinh, Triệu Trinh ngờ vực mở ra xem, nhất thời kinh ngạc không nói.
“Thư hòa đàm?!”
Văn võ bá quan bên dưới cũng nghi hoặc không hiểu, đây rõ ràng là trái với lẽ thường, lẽ ra quân Liêu chiến thắng liên tục, sẽ thừa thắng xông lên, cho dù là một lần có thể tiệu diệt Đại Tống cũng không phải không có khả năng. Nhưng bọn chúng hết lần này tới lần khác lại nhằm vào lúc này gửi thư hòa đàm, như vậy khiến người ta mờ mịt không nhìn ra, không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng đợi đến khi Triệu Trinh xem rõ nội dung thư hòa đàm, nhất thời giận đến trắng mặt, hai tay run run, cuối cùng thiếu chút nữa đem thư hòa đàm xé thành từng mảnh. Triệu Trinh cầm thư hòa đàm vứt mạnh xuống dưới bậc thang, rống lớn.
“Các ngươi đây là ý gì?”
Văn võ bá quan đều không rõ ngọn nguồn, trong thư viết gì mà khiến Hoàng Thượng tức thành như vậy.
Sứ giả Liêu quốc cũng không gấp, chậm rãi bình thản chắp tay khom lưng với Triệu Trinh, “Hoàng Thượng, hạ quan chỉ là một sứ giả nho nhỏ, chỉ phụ trách đưa thư hòa đàm, về phần Liêu chủ muốn thế nào không phải hạ quan có thể hỏi tới!”
Tiêu Kì Sơn cúi người nói, “Mong Hoàng Thượng cân nhắc thận trọng, hạ quan ba ngày sau sẽ chuyển câu trả lời thuyết phục của Hoàng Thượng tới Liêu chủ của chúng ta. Hạ quan cáo lui!”
Dứt lời, Tiêu Kì Sơn liền quay đầu lại nghênh ngang rời khỏi đại điện. Chỉ để lại Triệu Trinh phía sau nghiến răng nghiến lợi, một phòng quan viên trợn mắt há mồm, ù ù cạc cạc.
Trong thư hòa đàm viết gì, trong lòng Triệu Trinh rõ ràng, hắn tuy ngoài mặt làm bộ nhưng đang cực kì tức giận, nhưng trong lòng cũng sợ hãi vạn phần, bị một loại sợ hãi chưa từng có trước đây bao phủ, trong thư hòa đàm, Liêu chủ yêu cầu: hai người Bao Chửng cùng Công Tôn Sách đều phải tới biên cảnh trọng trấn thành Thanh Châu làm sứ giả cho Đại Tống.
() Trọng trấn: thành trấn quan trọng.
Tại sao, chỉ muốn Bao Chửng cùng Công Tôn Sách đi hòa đàm, dự cảm xấu nảy lên trong lòng Triệu Trinh.
Hắn khẽ mỉm cười, giang hai tay đem Công Tôn ôm vào lòng, trong hơi thở nặng nề như còn phảng phất mang theo hơi thở tiêu điều xơ xác của chiến trường.
“Bàng Thống, thật là ngươi sao? Thật sự là ngươi sao?” Công Tôn Sách không dám tin vội vàng hỏi.
“Là ta…… là ta……” Bàng Thống thấp giọng nói, “Ngươi chịu khổ rồi đi? Con có giày vò ngươi không?”
Công Tôn Sách chỉ cảm thấy trong cổ họng nghẹn một cục, nói không ra lời, y lắc mạnh đầu một cái.
Bàng Thống đỡ bả vai Công Tôn, thâm tình nhìn y, trái xem phải ngắm, “Ngươi cũng không thay đổi vẫn gầy như vậy, bất quá sắc mặt sao lại không tốt?”
Công Tôn Sách cúi đầu không lên tiếng, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Bàng Thống, “Ngươi lần này trở lại, còn đi nữa sao?”
Bàng Thống lại mỉm cười, “Chiến sự còn chưa kết thúc, ta còn phải đi…… Ngươi tự chăm sóc bản thân cho tốt……”
Dứt lời, Bàng Thống đứng lên đi ra cửa, bóng dáng càng lúc càng xa, Công Tôn Sách gấp đến độ muốn chạy đuổi theo, nhưng thân thể như bị dính trên giường, không thể động đậy.
“Bàng Thống…… Bàng Thống…… Đừng đi…… Chờ một chút…… Ngươi dẫn ta cùng đi đi…… Bàng Thống……”
“Công Tôn đại ca! Công Tôn đại ca! Mau tỉnh! Huynh mau tỉnh! Huynh làm sao vậy?”
Công Tôn Sách miễn cưỡng mở mắt, thấy Triển Chiêu cùng Bao Chửng căng thẳng nhìn mình.
Sửng sốt nửa ngày, mới hoàn toàn tỉnh lại, thì ra chỉ là một giấc mơ mà thôi. Hắn, cũng chưa trở về, nhưng, cảnh trong mơ kia thật như vậy, thật tới làm mình không thể kiềm chế.
Công Tôn Sách chán nản nhìn hai người trước mặt, miễn cưỡng cười, “Huynh không sao, chỉ là ác mộng thôi.”
Trước sau lại truyền tới chiến báo, Bàng Thống đã thu lại Thiệu Châu, Triệu Trinh vui đến cả đêm không ngủ, liên tiếp mấy ngày thiết yến ăn mừng. Bao Chửng Công Tôn Sách Triển Chiêu không còn biện pháp cũng phải theo cùng, nháo đến gần giờ Tý mới trở về nghỉ ngơi.
Triển Chiêu nhìn ra Công Tôn một bộ mệt mỏi, bản thân liền cố ý chạy tới ngự trù phòng lấy cho Công Tôn một chén cháo tổ yến. Công Tôn Sách ăn cháo tổ yến ngon lành, trong lòng ấm áp.
“Cám ơn đệ, Triển Chiêu.”
“Công Tôn đại ca, huynh nếu nói vậy, chẳng phải coi đệ như người ngoài sao? Ba người chúng ta là huynh đệ đồng sinh cộng tử!” Triển Chiêu sang sảng cười nói, “Đúng rồi, Công Tôn đại ca, chúng ta phải nghĩ cách rời cung thôi, huynh mang thai đã sắp sáu tháng rồi, còn tiếp tục đợi nữa không phải biện pháp, không phải huynh định tìm cách sinh đứa nhỏ trong cung chứ?”
Công Tôn Sách suy nghĩ một chút, “Đệ nói cũng đúng, ngày mai huynh đi gặp Hoàng Thượng, nói chúng ta mang Bao Chửng về Lư Châu, để huynh ấy đoàn tụ với mẫu thân, có lẽ sẽ tốt hơn đối với việc hồi phục trí nhớ, như vậy Hoàng Thượng sẽ đáp ứng chúng ta.”
Tới sáng sớm hôm sau, Công Tôn Sách mang theo Bao Chửng Triển Chiêu đi yết kiến hoàng đế, vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên nội thị hoang mang rối loạn vội vàng chạy vào, suýt chút nữa ngã xuống, lảo đảo bò về phía Triệu Trinh.
“Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng……”
“Sao vậy?” Triệu Trinh thấy sắc mặt nội thị tái nhợt tựa như nhìn ra điềm xấu.
“Có chiến báo…… Chiến báo…… tướng sĩ Phi Vân Kỵ đang ở ngoài điện…… hắn…… hắn……” Nội thị cơ hồ không thể nói được câu hoàn chỉnh.
Triệu Trinh cũng không kiên nhẫn ở đó nghe hắn nói lắp, vội vàng đi ra ngoài. Công Tôn Sách thấy thế cũng muốn theo ra, lại bị Triển Chiêu ngăn lại. Triển Chiêu nói: “Huynh ở đây chờ, để đệ đi xem xem!”
Triệu Trinh ra tới ngoài điện, khi thấy tướng sĩ Phi Vân Kỵ tới đưa chiến báo kia, kinh hãi tới suýt tê liệt ngồi xuống đất.
Tướng sĩ kia trước ngực sau lưng cắm không dưới mười mũi tên, máu nhiễm đỏ khôi giáp, ướt đẫm chiến bào, trên mặt tướng sĩ dính hỗn hợp máu cùng bùn đất.
Triệu Trinh run run rẩy rẩy đi tới, ngồi xổm xuống, “Ngươi…… ngươi…… mang đến chiến báo gì?”
“Hoàng…… Hoàng Thượng……” Tướng sĩ kia đã hấp hối, run rẩy lấy từ trong ngự một miếng vải xám, bên trên là chiến báo dùng ngón tay viết bằng máu, Triệu Trinh vội vàng nhận lấy xem.
“Quân ta tới Linh Châu Ai Lao Sơn…… bị quân Liêu đánh lén…… Quận trưởng Linh Châu Chu Thiệu Thanh sợ quân Liêu hung mãnh…… dẫn hai mươi vạn binh mã lâm trận bỏ chạy…… Còn lại nam ngàn binh lính tướng sĩ Phi Vân Kỵ chúng ta đơn độc kháng cường địch…… Cuối cùng không địch lại chúng…… Tử thương vô số…… lần này thảm bại……”
Sắc mặt Triệu Trinh trắng bệch, bỗng nhiên hắn như phát điên hét lên với tướng sĩ kia, “Vậy… Vậy các ngươi…… Nguyên soái đâu…… Phi Tinh tướng quân của các ngươi…… Bàng Thống! Bàng Thống! Hắn ở đâu? Hắn ở đâu? Hắn thế nào?”
Tướng sĩ Phi Vân Kỵ kia vừa hôn mê bất tỉnh, nghe thấy Triệu Trinh hỏi tung tích Bàng Thống, hắn đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào Triệu Trinh. Miệng hắn không ngừng chảy ra máu loãng, một hồi rốt cuộc khó khăn nặn ra mấy câu.
“Tướng quân ngài…… Bị mấy trăm Liêu binh…… ép tới vách đá…… Ngài…… Ngài…… rơi xuống vực sâu…… Sống chết không…… rõ……”
Tướng sĩ kia vừa nói xong cũng gục đầu đoạn khí, chỉ là đôi mắt vẫn còn mở to, phảng phất như chết không nhắm mắt.
Triển Chiêu đứng một bên trong lòng như bị dội một chậu nước lạnh, này xong rồi!
Triệu Trinh sửng sốt nửa ngày, chiến thư bằng máu trong tay bị nắm chặt lại, hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Chu Thiệu Thanh! Trẫm nhất định phải đem ngươi thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử!”
Triển Chiêu bỗng nhiên thấy phía sau khác thường, vội quay đầu nhìn lại, chớp mắt trong lòng lại như rơi xuống hầm băng.
Công Tôn Sách cùng Bao Chửng đang đứng phía sau cậu, Công Tôn Sách vẫn luôn không an tâm, cho nên rốt cuộc dẫn theo Bao Chửng đến xem, kết quả để Công Tôn Sách nghe được lời cuối cùng trước khi chết của tướng sĩ Phi Vân Kỵ kia.
“Công Tôn đại ca……” Triển Chiêu không biết nên mở miệng thế nào.
Vẻ mặt Công Tôn Sách không chút thay đổi, trên mặt lại càng ngày càng tái nhợt, bỗng nhiên chân mày y co lại, chậm rãi khuỵu người xuống, Triển Chiêu không yên tâm, vội tiến tới đỡ y, nhưng trong nháy mắt Triển Chiêu cầm lấy tay Công Tôn Sách, đột nhiên từ trong miệng Công Tôn Sách phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi nóng rực toàn bộ phun lên ngực Triển Chiêu, Triển Chiêu trong chớp mắt cảm thấy mình như sắp chết vì ngụm máu đó.
“Công Tôn đại ca!” Triển Chiêu khàn giọng hô, ôm chặt lấy thân thể yếu ớt của Công Tôn Sách ngửa về sau.
Triệu Trinh không nghĩ tới Công Tôn Sách nghe được tin này lại có phản ứng lớn như vậy, cũng bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng cho người đưa Công Tôn về Thiện Tâm Các, lại triệu ngự y tới.
Triển Chiêu cùng Bao Chửng đều hoảng sợ, gấp đến độ đi loạn trong phòng. Không lâu sau ngự y chạy tới, đang định bắt mạch cho Công Tôn, đột nhiên Công Tôn Sách đang hôn mê lại mở hai mắt, rụt tay đang bị ngự y nắm lại.
Triển Chiêu lúc này mới nhớ ra, Công Tôn đại ca còn đang mang thai, nếu như bị ngự y phát hiện, còn không biết sẽ dẫn tới sóng to gió lớn gì nữa đây? Nghĩ đến đây, Triển Chiêu chỉ đành phải tiến đến cúi người làm lễ, “Đại phu, thật ngjai, ta thấy bệnh của Công Tôn đại ca không có gì đáng ngại, tâm trạng huynh ấy hiện tại không tốt không muốn chẩn bệnh, mong ngài về trước, thật ngại quá!” Triển Chiêu liên tục làm lễ, ngự y cũng không nói gì nữa, chẳng qua là dặn dò mấy câu rồi dời đi.
“Công Tôn đại ca, huynh bây giờ thế nào?” Triển Chiêu ngồi cuống bên giường, nhìn sắc mặt Công Tôn Sách tái nhợt, lòng như lửa đốt. “Huynh vừa rồi đột nhiên hộc máu, đệ lo gần chết, cũng không biết phải làm gì, nếu Kim đại phu ở đây thì tốt rồi! Làm sao bây giờ? Đệ phải làm sao đây? Đệ thật vô dụng! Cái gì cũng không giúp được huynh!”
Thấy Triển Chiêu ôm đầu tự trách không dứt, Công Tôn Sách chầm chậm chuyển động đôi mắt ảm đạm không tia sáng, tay lạnh như băng xoa đầu Triển Chiêu, “Triển Chiêu…… Đừng lo…… Huynh chẳng qua là…… Cấp hỏa công tâm…… Không có gì đáng ngại đâu……”
Công tử nằm nửa ngày mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, tự viết cho mình một phương thuốc an thần, để Triển Chiêu lén xuất cung đi mua. Uống hai thang mới tốt lên một chút. Nhưng trong lòng Công Tôn Sách như bị ai đó cầm dao rạch một vết thương thật sâu, máu tạm thời ngừng lại, nhưng lại không thể chạm vào, nếu không sẽ sẽ đau đến tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc.
Triển Chiêu nhìn bóng dáng Công Tôn Sách đơn độc ngồi trước cửa sổ, trong lòng đau đớn vạn phần. “Công Tôn đại ca, huynh đừng lo…… Đệ nghĩ nếu tướng sĩ Phi Vân Kỵ kia nói Bàng Thống sống chết không rõ, vậy…… hắn rất có thể còn sống…… huynh…… huynh đừng nghĩ mọi thứ theo chiều hướng xấu!”
Bóng lưng Công Tôn Sách khẽ run, y cũng không muốn nghĩ mọi việc theo chiều hướng xấu, nhưng, sự thật ở ngay trước mắt, dưới tình huống như vậy, chín đường chết khó có được một đường sống. Vận mệnh của Bàng Thống, y không dám tin cũng không dám nghĩ, nếu không phải còn nhớ tới đứa con trong bụng, mới nãy sợ ràng bản thân sẽ không nhịn được cứ như vậy đi theo hắn mất.
Sau đó vài ngày, tin tức chiến bại liên tiếp truyền đến, Triệu Trinh cả ngày thất hồn lạc phách, trong triều không chọn ra nổi một kẻ có thể đi ngăn cản quân Liêu, quan quân thủ thành không phải đầu hàng thì chính là chiến bại mà chết. mỗi ngày trước điện luôn có thể nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Triệu Trinh với văn võ bá quan.
“Triều đình hàng năm trả một lượng lớn bạc nuôi các ngươi làm gì thế không biết! Đến khi quốc gia lâm nguy từng tên từng tên cũng chỉ biết lui về phía sau!” Đang nói, bỗng nhiên thị vệ chạy tới bẩm báo, “Quân Liêu phái sứ giả tới cầu kiến Hoàng Thượng.”
Triệu Trinh còn chưa xả hết giận, nghe thấy quân Liêu phái sứ giả đến, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, chẳng qua là thở phì phì quát lên, “Truyền sứ giả Liêu quốc yết kiến.”
Không lâu sau một gã đàn ông gầy gò mặc trang phục Liêu quốc nghênh ngang đi tới, mũi hếch lên trời, sau khi đứng lại cũng không quỳ xuống, chỉ ngạo mạn chắp tay với Triệu Trinh nói: “Sứ giả Liêu quốc Tiêu Kì Sơn tiếp kiến Hoàng đế Đại Tống!”
Chúng quan viên thấy thế tức giận lớn tiếng mắng, “Thấy Thánh thượng của chúng ta vì sao không quỳ xuống hành lễ, như thế rõ ràng không đem Đại Tống ta để vào mắt.”
Gã Tiêu Kì Sơn kia căn bản không thèm để ý tới, mà nâng một quyển trục lên. Nội thị nhận lấy quyển trục, truyền tới tay Triệu Trinh, Triệu Trinh ngờ vực mở ra xem, nhất thời kinh ngạc không nói.
“Thư hòa đàm?!”
Văn võ bá quan bên dưới cũng nghi hoặc không hiểu, đây rõ ràng là trái với lẽ thường, lẽ ra quân Liêu chiến thắng liên tục, sẽ thừa thắng xông lên, cho dù là một lần có thể tiệu diệt Đại Tống cũng không phải không có khả năng. Nhưng bọn chúng hết lần này tới lần khác lại nhằm vào lúc này gửi thư hòa đàm, như vậy khiến người ta mờ mịt không nhìn ra, không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng đợi đến khi Triệu Trinh xem rõ nội dung thư hòa đàm, nhất thời giận đến trắng mặt, hai tay run run, cuối cùng thiếu chút nữa đem thư hòa đàm xé thành từng mảnh. Triệu Trinh cầm thư hòa đàm vứt mạnh xuống dưới bậc thang, rống lớn.
“Các ngươi đây là ý gì?”
Văn võ bá quan đều không rõ ngọn nguồn, trong thư viết gì mà khiến Hoàng Thượng tức thành như vậy.
Sứ giả Liêu quốc cũng không gấp, chậm rãi bình thản chắp tay khom lưng với Triệu Trinh, “Hoàng Thượng, hạ quan chỉ là một sứ giả nho nhỏ, chỉ phụ trách đưa thư hòa đàm, về phần Liêu chủ muốn thế nào không phải hạ quan có thể hỏi tới!”
Tiêu Kì Sơn cúi người nói, “Mong Hoàng Thượng cân nhắc thận trọng, hạ quan ba ngày sau sẽ chuyển câu trả lời thuyết phục của Hoàng Thượng tới Liêu chủ của chúng ta. Hạ quan cáo lui!”
Dứt lời, Tiêu Kì Sơn liền quay đầu lại nghênh ngang rời khỏi đại điện. Chỉ để lại Triệu Trinh phía sau nghiến răng nghiến lợi, một phòng quan viên trợn mắt há mồm, ù ù cạc cạc.
Trong thư hòa đàm viết gì, trong lòng Triệu Trinh rõ ràng, hắn tuy ngoài mặt làm bộ nhưng đang cực kì tức giận, nhưng trong lòng cũng sợ hãi vạn phần, bị một loại sợ hãi chưa từng có trước đây bao phủ, trong thư hòa đàm, Liêu chủ yêu cầu: hai người Bao Chửng cùng Công Tôn Sách đều phải tới biên cảnh trọng trấn thành Thanh Châu làm sứ giả cho Đại Tống.
() Trọng trấn: thành trấn quan trọng.
Tại sao, chỉ muốn Bao Chửng cùng Công Tôn Sách đi hòa đàm, dự cảm xấu nảy lên trong lòng Triệu Trinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook