Thiên Trường Chi Cửu
Chương 21: Thành phố yêu thích nhất

Ngày hôm sau Thẩm Thiên Trường tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, cô mở mắt nhìn căn phòng xa lạ, ký ức ngày hôm qua lập tức ùa về trong tâm trí cô.

Cho nên hiện giờ cô đang ở trong phòng của Lục Chi Cửu.

Cô ngồi dậy, nhìn ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ sát trần chiếu xuống nền nhà, thời tiết bên ngoài thật đẹp.

Đứng dậy đi vào nhà tắm, cô phát hiện trên ghế đặt một bộ quần áo mới, có cả nội y… cô đánh răng rửa mặt xong rồi thay quần áo, không ngờ bộ quần áo này lại vừa vặn với cô đến thế… Thẩm Thiên Trường nghĩ, ánh mắt của Lục Chi Cửu đúng là có độc…

Cô mở cửa phòng đi xuống tầng, cô vào phòng khách, không phát hiện bóng dáng của Lục Chi Cửu đâu, chỉ thấy ở cửa huyền quan(*) có đặt một đôi dép lê của nam, chắc Lục Chi Cửu ra khỏi nhà rồi, bởi vì hôm nay là thứ hai, hiện giờ đã quá thời gian vào làm buổi sáng.

(*) Cửa huyền quan: Khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách.

Căn chung cư này được thiết kế theo kiểu Duplex(**), phòng ngủ ở tầng hai, tầng một là phòng khách và phòng bếp kiểu mở, bên ngoài phòng khách còn có một ban công cực lớn, lấy ánh sáng rất tốt, từ ban công nhìn ra có thể ngắm trọn cảnh sắc của dòng sông Mịch của thành phố Vân, có thể thấy được căn chung cư này có giá không hề rẻ.

(**) Duplex: Kiểu kiến trúc thông tầng với nhau từ hai tầng trở lên.

Thẩm Thiên Trường đi vào bếp, phát hiện trên bàn đặt một bát cháo và trứng chần, bên cạnh còn dán một mảnh giấy, trên mảnh giấy là dòng chữ cứng cáp của Lục Chi Cửu: [Nhớ ăn sáng.]

Ngay cả chữ viết cũng đẹp đến thế, Thẩm Thiên Trường nghi ngờ rằng không biết Lục Chi Cửu có khuyết điểm hay không đây?

Vừa ăn sáng xong, Thẩm Thiên Trường bèn nhận được tin nhắn của Trần Tử Nhiễm.

Hai người đã hẹn trước là thứ tư tuần này sẽ cùng đi xem văn phòng, tiện đường đi chọn lễ phục để tham gia buổi tiệc vào tối thứ sáu, bởi vì thứ sáu tuần này diễn ra lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập Tập đoàn Cố Thị của thành phố Vân.

Buổi lễ kỷ niệm lần này, trừ việc mời mấy dòng họ lớn như nhà họ Lục, nhà họ Trần, nhà họ Nhan… thì nhà họ Cố còn mời thêm nhân vật nổi tiếng của các giới nữa, trong đó có cả mấy nhân vật nổi tiếng của giới tài chính, cho nên Trần Tử Mặc cũng kiếm được một tấm vé mời cho Thẩm Thiên Trường, mục đích chủ yếu là để cô đi làm quen, mở rộng quan hệ trong giới tài chính.

Thẩm Thiên Trường ăn xong bữa sáng không quên nhắn một tin cho Lục Chi Cửu: [Em rất thích bữa sáng này, cảm ơn anh.]

Lúc này Lục Chi Cửu mới họp xong cuộc họp buổi sáng, nhìn thấy tin nhắn Thẩm Thiên Trường gửi đến, anh bất giác mỉm cười, ngón tay anh gõ nhẹ trên màn hình điện thoại: [Thích là tốt rồi, mật mã cửa là 171199.]

Tần Phong ở bên cạnh cũng hơi kinh ngạc, trong trí nhớ của cậu ta, gần như chưa bao giờ thấy Lục Chi Cửu cười như thế, hơn nữa từ ánh mắt của Lục Chi Cửu, sao cậu ta lại cảm thấy cực kỳ… ngưỡng mộ và đố kỵ là thế quái nào nhỉ?

Thẩm Thiên Trường nhìn thấy tin nhắn mà Lục Chi Cửu gửi tới, ngay cả mật khẩu cửa nhà cũng nói cho cô biết rồi, ý là cô có thể đến căn chung cư này bất cứ lúc nào, mặt cô bất giác đỏ bừng lên.



Ở trong căn chung cư của Lục Chi Cửu đến chiều, Thẩm Thiên Trường nhớ đến bản hoạch định chiến lược và lời hứa xem phiên giao dịch đêm với Trần Tử Nhiễm, cô sửa soạn lại một chút rồi định bắt xe về nhà họ Thẩm. Nhưng khi đi qua phòng bếp, bước chân của cô hơi khựng lại, cô thầm nghĩ, hay là nấu bữa tối cho Lục Chi Cửu trước đã.

Thật ra Thẩm Thiên Trường nấu ăn rất ngon, lúc học đại học, Trần Tử Nhiễm từng thuê một căn chung cư nhỏ ở gần trường, chủ yếu là để có thể sử dụng điều hòa. Thành phố Noãn thuộc vùng duyên hải phía đông, hè nóng đông lạnh, không có điều hòa sẽ rất khó sống. Bởi vì ký túc xá của Đại học S không lắp điều hòa, sinh viên kêu ca oán thán rất nhiều nhưng lãnh đạo của trường Đại học S vẫn không phê duyệt. Mãi cho đến năm lứa Thẩm Thiên Trường tốt nghiệp, chuyện lắp điều hòa mới trở thành hiện thực, lúc đó Trần Tử Nhiễm tức đến nỗi suýt chút nữa thì chạy đến cổng Bộ Giáo dục tố cáo Đại học S.

Nhưng Trần Tử Nhiễm lại không thường xuyên ở trong căn chung cư nhỏ đó, đặc biệt là cuối tuần, bởi vì đó là thời gian Trần Tử Nhiễm ở quán bar hẹn hò, nên cô nàng đã đánh thêm một chiếc chìa khóa khác cho Thẩm Thiên Trường. Lúc Thẩm Thiên Trường không tranh được chỗ trong thư viện thì sẽ đến căn chung cư nhỏ này học, lúc nào học tới khuya quá, đói bụng thì có thể vào nhà bếp tự nấu cho mình ăn.

Lâu dần, trình độ nấu nướng của cô cũng lên tay hẳn, nhất là các món Tứ Xuyên. Ông nội của Trần Tử Nhiễm là đầu bếp nổi tiếng, từng nấu cho các vị quan chức lãnh đạo trong nước ăn, sau đó gia đình cô ấy lại mở chuỗi cửa hàng thực phẩm, vậy nên đương nhiên cô ấy rất khó tính trong vấn đề ăn uống, nhưng mà ngay cả Trần Tử Nhiễm cũng khen tài nấu nướng của Thẩm Thiên Trường không ngớt miệng.

Về sau cứ đến cuối tuần, vì mê mẩn các món ăn Thẩm Thiên Trường làm nên Trần Tử Nhiễm không ra ngoài chơi nữa mà làm ầm ĩ bắt Thẩm Thiên Trường phải nấu cho cô ấy ăn.

Thẩm Thiên Trường mở tủ lạnh, không ngờ bên trong lại có nhiều đồ ăn tươi ngon như vậy, cô chợt nhớ đến bản thân không biết Lục Chi Cửu có khẩu vị như thế nào bèn nhắn tin cho anh: [Anh ăn được cay không?]

Lục Chi Cửu trả lời lại rất nhanh: [Giống em.]

Lục Chi Cửu hiểu rất rõ về cô, nhưng ngoại tập tài liệu của anh mà cô xem trước khi đến xem mắt thì cô gần như không hiểu gì về anh cả.

[Anh Lục, anh thích màu nào nhất?]

[Trừ màu đen.]

[Thích môn thể thao nào nhất?]

[Không có.]

[Thích bộ phim truyền hình nào nhất?]

[Đêm bí ẩn.]

[Thích bài hát nào nhất?]

[Các bản nhạc piano của Chopin.]

[Thích thời tiết như thế nào nhất?]

[Trời trong nắng đẹp.]

[Thích thành phố nào nhất?]

[Thành phố có em.]

Mặt Thẩm Thiên Trường lại đỏ lên, cô cảm thấy không thể nói tiếp với Lục Chi Cửu được nữa, nếu không trái tim nhỏ bé của cô sẽ nổ tung mất.

Cô buông điện thoại xuống, rửa tay rồi bắt đầu nấu ăn. Không đến một tiếng đồng hồ, một món canh hai món thức ăn thơm ngon đã được nấu xong, Thẩm Thiên Trường ăn thử một chút rồi gật đầu hài lòng. Cô múc nốt chỗ thức ăn còn lại ở trong nồi ra đĩa ăn rồi mới rời khỏi chung cư, xuống dưới bắt xe về nhà họ Thẩm, trên đường về còn không quên nhắn tin cho Lục Chi Cửu: [Cơm nấu xong rồi, anh nhớ về ăn đấy.]

Lục Chi Cửu nhận được tin nhắn, lần đầu tiên phá lệ không tăng ca, thậm chí anh còn không gọi Tần Phong tới lái xe mà tự lái xe về chung cư Sâm Lan, chỉ khổ cho Tần Phong phải làm hết phần việc còn đang dang dở.

Nhưng sau khi về đến chung cư anh lại không nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào lãng mạn mà mình đã tưởng tượng, thậm chí đèn trong phòng còn không bật, anh tối sầm mặt rồi đưa tay bật đèn, trong phòng không hề có bóng dáng của Thẩm Thiên Trường, chỉ có bát đũa đang đặt ở trên bàn cùng với mấy món ăn vẫn còn ấm nóng chứng minh từng có người ở đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương