Vis: Cảm ơn NguyetTuBang vì đã luôn ủng hộ cũng như dõi theo TTQS, vì cô gái này mà tôi đã tạm gác mệt mỏi qua một bên và lết tiếp. T^T

------------------------------------------------------------------------------------------------

"Đại trượng phu không phải chỉ có chút khó khăn liền buông tay chối bỏ." Hạng Vũ nghiêm nghị nói: "Anh trai ngươi sẽ không bao giờ bày ra dáng vẻ yếu đuối đó!"

"Vốn ta có lợi hại như anh ấy đâu!" Đông Lục thẳng tay ném đôi đũa, trợn mắt lên: "Các người ai cũng xem trọng anh ấy, vậy ta tìm anh ấy trở về không phải rất tốt sao! Ta rõ ràng muốn vì anh trai báo thù, các người lại cứ thế ngăn cản!"

Nam nhân mới ngoài hai mươi, thậm chí không thể cho là nam nhân, bất quá chỉ là một thằng nhóc con, viền mắt hơi ửng hồng, phảng phất ủy khuất chồng chất: "Sao không để ta chết đi cho rồi!"

"Câm miệng!"

Hạng Vũ chợt quát lớn, vầng trán nổi đầy gân xanh: "Đừng lấy anh trai ngươi ra làm bia đỡ đạn, ngươi cho rằng dùng cớ báo thù thì cho dù chết cũng là một cái chết vinh quang?! Loại thuyết pháp đó hoàn toàn không tồn tại! Người nhà họ Đông cũng sẽ không vì vậy mà thừa nhận năng lực của ngươi!"

"Thay vì cứ mãi nghĩ ngợi vì sao bản thân chẳng thể sánh bằng Đông Ngũ, không bằng ngươi ra sức nỗ lực tu luyện, chí ít cũng không hổ là người của nhà họ Đông!"

Hạng Vũ xoay người, trước khi tan biến giữa không trung không quên quẳng lại một câu: "Hèn nhát!"

Đông Lục đứng chôn chân tại chỗ hồi lâu, ấm nước trên bếp lò phía sau truyền đến thanh âm sôi ùng ục. Cậu ngồi xổm xuống đất nhặt đũa, thời điểm đem đũa nắm vào tay, nước mắt nhịn cả nửa ngày rốt cục cũng không kiềm chế được mà tuôn rơi.

"Khốn kiếp...Tất cả các người đều là một lũ khốn kiếp..."

Đông Lục bó gối trong phòng bếp đem mặt vùi sâu vào giữa cánh tay, mặc cho ấm nước liên tục rít gào cậu cũng mắt điếc tai ngơ ngồi im bất động.

"Nàng công chúa số một thế giới*−−−−"

*Lời bài hát "World is mine" do Miku Hatsune trình bày.

Giọng hát máy móc vang lên, thập phần vang dội cùng khuấy động, Đông Lục ngồi thêm một lúc liền đứng dậy lau mặt, chậm rãi đi ra phòng khách, tìm thấy điện thoại di động trên bàn trà đang nhấp nháy không ngừng.

Ấn nút nhận cuộc gọi, Đông Lục thả người xuống ghế sofa.

"Alo..."

"Đông Lục?"

Giọng cười ha hả của Kim Đại Chung truyền tới: "Làm sao thế này? Không có tinh thần gì hết a?"

"Ân..."

Đông Lục như cũ đối với Kim Đại Chung chẳng chút ưa thích, cậu trả lời qua loa: "Trong người không được thoải mái..."

"Hay là bị bệnh rồi?" Kim Đại Chung giả mù sa mưa tỏ vẻ quan tâm: "Cần tôi kêu người tìm bác sĩ cho cậu không?"

"Không cần." Đông Lục bĩu môi: "Hôm nay đỡ hơn nhiều rồi."

"Vậy thì tốt." Kim Đại Chung phá lên cười: "Chiều nay có rảnh không? Đến đây, có một thứ cậu nhất định sẽ cảm thấy rất có hứng thú."

Đông Lục ngờ vực: "Đừng nói lại là thể loại hồn phách yếu ớt tựa Lý Lực, tôi không cần những tiểu quỷ vô dụng như vậy."

"Làm sao có thể a!" Kim Đại Chung hô lớn: "Lần này là đồ tốt, cậu nhất định sẽ thích! Tin tôi đi!"

Đông Lục ngồi trên sofa nghĩ một lúc: "Được rồi, chiều nay tôi sẽ đến."

Nói xong, cậu gác máy, bật ti vi, trên tivi đang đưa tin trực tiếp vụ tai nạn xe cộ ở ngã tư đường.

Nhìn thấy dưới đất đầy máu, Đông Lục thầm cảm thán bao nhiêu năm nay ở thành phố cũng chưa từng xảy ra tai nạn giao thông thảm khốc như vậy. Đảo mắt lại chợt nhớ tới Hạng Vũ −−−− Hạng Vũ là hạng quỷ sứ không thể đụng vào, dù cậu không đủ mạnh, hắn vẫn có thể phát huy được triệt để năng lực cường đại của mình. Bất quá hắn rất cố chấp, luôn đem đạo nghĩa làm quân tử treo ở cửa miệng, nếu có một quỷ sứ cường đại ngoan ngoãn phối hợp cùng cậu thì tốt quá...

Đông Lục vừa xem ti vi vừa lười nhác suy nghĩ: Nếu như có thể hạ thấp anh trai cùng Ân Thịnh...Vậy sẽ không còn kẻ nào dám coi thường mình nữa.

Tại cảnh cục, tổ giao thông có thể nói là bận đến mức thở không ra hơi, ký giả của các tòa soạn liên tục gọi điện tới khiến toàn bộ cảnh cục không ngừng vang lên tiếng chuông điện thoại đinh tai nhức óc.

Hồ Diệp gõ cửa văn phòng làm việc của Tư Đồ, cửa vừa mở ra liền thấy nam nhân nọ hai tai nhét đầy bông gòn, mất tập trung cầm tờ báo trên tay ra sức lật qua lật lại khiến anh không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Có nên xin một ít kinh phí để cải thiện lại vách cách âm không?"

"Lão già chết bầm kia giữ tiền như giữ mạng, cậu nếu có thể xin được đồng nào từ lão thì tôi bái cậu làm sư." Tư Đồ lấy bông gòn bên tay trái ra trả lời, vừa vặn lọt vào tai là tiếng chuông điện thoại inh ỏi kích động đầu óc.

Hắn vội nhét bông gòn trở lại: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

"Nghe nói đèn giao thông đột nhiên bị hỏng, còn có..." Hồ Diệp đóng cửa lại, đi tới ngồi xuống: "Tổng cộng ba chiếc ô tô, một chiếc xe máy điện, tài xế xe máy đã tử vong tại chỗ, còn ba tài xế còn lại đều bị thương ở những mức độ khác nhau, nhưng đáng nói chính là khẩu cung của bọn họ không hẹn mà cùng khiến người khác kinh ngạc."

Tư Đồ: "Có ý tứ gì?"

Hồ Diệp: "Vừa rồi người bên tổ giao thông nói, ba tài xế kia đều thuật lại rằng thắng xe của bọn họ tự nhiên không ăn, hơn nửa còn cảm thấy như bị ai đó ở phía sau kéo lấy cánh tay."

Tư Đồ: "Trên xe bọn họ có người nào khác?"

Hồ Diệp: "Không có, đều là nhân viên công chức đang trên đường đi làm một mình."

Tư Đồ "A" lên một tiếng: "Thật kỳ quái, khẩu cung của cả ba đều giống y hệt...Ba người bọn họ không phải là quen biết nhau đó chứ?"

"Không quen biết." Hồ Diệp lắc đầu: "Một trong số đó nói thắng xe không ăn là vào thời điểm đèn giao thông xảy ra trục trặc, ba chiếc xe từ ba hướng khác nhau xông thẳng ra rồi va vào nhau."

"Người bên tổ giao thông hiện tại e là đã bận đến sứt đầu mẻ trán." Hồ Diệp nhún vai: "Tôi dự đoán vụ án này nếu như mãi không có kết quả...Có thể sẽ..."

Tư Đồ đương nhiên biết Hồ Diệp đang nói gì, vụ án này tám chín phần là sẽ được chuyển giao tới tay bọn họ.

Tư Đồ: "Tiểu Nhị đã khỏe hơn chưa?"

Hồ Diệp: "Tốt lắm rồi, hôm nay đã có thể nhảy nhót liên hồi, trước còn gọi điện cho tôi, nói là bản thân suy nghĩ thông suốt muốn đi làm, tôi đương nhiên không cho phép."

"Ừm." Tư Đồ gật đầu: "Nhân dịp này để cậu ấy nghỉ ngơi lâu một chút cũng tốt, chỉ e ngại lần phục chức sắp tới đây cậu ấy lại phải bận bù đầu nữa rồi."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Hồ Diệp gật đầu, lập tức cùng Tư Đồ nhìn nhau cười khổ −−−− bọn họ có chỗ nào là giống cấp trên a, chưa từng thấy cấp trên nào lại che chở cho cấp dưới đến thế.

...

"Tai nạn giao thông?" Đông Lục vừa ngồi xuồng sofa ở phòng làm việc của Kim Đại Chung, hai hàng chân mày liền nhíu lại, chợt nhớ tới bản tin mình đã xem trên tivi.

"Cậu thấy thế nào?" Kim Đại Chung tà ác cười, khuôn mặt hung tợn thập phần vênh váo: "Thật sự là rất lợi hại có đúng không?"

Đông Lục khó hiểu, quay sang nhìn nam nhân đứng bên cạnh Kim Đại Chung.

Nam nhân vận một thân toàn màu đen, đeo kính râm cũng đen nốt, chỉ để lộ môi mỏng nhạt màu, khóe miệng hơi rủ xuống, bộ dạng có vẻ nghiêm trọng.

"Giới thiệu qua với cậu." Kim Đại Chung chỉ tay về phía nam nhân: "Trình Khải Tiêu, nhân viên mới của công ty."

Đông Lục đối với cái tên này có chút quen thuộc, sau đó sực nhớ rằng Kim Đại Chung vài ngày trước liên tục điều tra một người, nghe nói là mới được thả khỏi trại giam.

"Xin chào." Đông Lục khẽ gật đầu, dáng vẻ chẳng mấy hứng thú.

Trình Khải Tiêu không phản ứng, mà khuôn mặt hắn hơn phân nửa đã bị kính râm che khuất, Đông Lục cũng không biết mắt hắn đến cùng có phải là đang nhìn cậu hay không.

"Tôi nghĩ muốn cậu trợ giúp anh ta." Kim Đại Chung hơi nhích người về trước, đưa cùi chỏ tì lên bàn làm việc: "Trình tiên sinh rất lợi hại, anh ta là tự học thành tài, năng lực so với cậu tương tự."

Kim Đại Chung nói năng qua loa, Đông Lục cũng hiểu được, cậu cau mày không vui: "Tôi trợ giúp hắn? Tại sao chứ?"

"Vấn đề chủ yếu đều là mang lợi ích về có phải hay không?" Kim Đại Chung nhún vai: "Phương thức làm việc của hai bên làm ăn từ trước đến này vẫn vậy, quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng."

Đông Lục mặt không cảm xúc đứng thẳng dậy: "Tôi sẽ không đáp ứng, tôi đi trước."

"Đứng lại!"

Kim Đại Chung sầm mặt: "Tôi là nể mặt anh trai cậu, dù gì cậu ấy cũng đã từng là thuộc hạ ưu tú nhất của tôi."

Đông Lục đột nhiên quay lại, đem ba lô trên vai hung hăng ném mạnh xuống ghế, sắc mặt vô cùng khó coi túm lấy ghế dựa bên cạnh: "Đương gia của nhà họ Đông thích hợp để ông xem như thuộc hạ? Kim Đại Chung ông thử nói thêm một từ nữa xem!"

Nam nhân miệng há hốc, sắc mặt liên tục thay đổi, mà ngữ khí cũng thay đổi hoàn toàn: "Ý tứ của tôi chính là thời điểm anh trai cậu ở đây đã khiến bao nhiêu người kính ngưỡng, cậu nên vì anh trai báo thù, tôi dĩ nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ, cậu cũng biết rồi đó."

Đông Lục lặng thinh, lạnh lùng nhìn Kim Đại Chung.

Kim Đại Chung: "Cậu không muốn làm người thừa kế, là tôi giúp cậu đầu tư vào nhà họ Đông một khoản lớn có đúng không? Là tôi đem cậu nâng đỡ, giúp cậu báo thù, giúp cậu tìm kiếm vật liệu có đúng không? Tôi đối với cậu tốt hay không tốt, chẳng lẽ cậu còn chưa rõ?"

Ngón tay Đông Lục dần trượt khỏi lưng ghế dựa, như cũ không lên tiếng.

Kim Đại Chung dừng một chút: "Nói đúng ra không phải là bắt cậu trợ giúp Trình tiên sinh, tôi biết quỷ sư các người có lòng tự trọng rất cao, đều độc lập hành sự. Phải nói là hợp tác...Về phần hợp tác như thế nào? Trình tiên sinh đây làm những việc tôi cần, còn cậu làm những việc cậu cần, nhìn qua thì có lẽ không liên can gì tới nhau, thế nhưng thật ra lại có vài phân quan hệ, suy đi tính lại cũng coi như là hợp tác rồi."

Sắc mặt Đông Lục khá hơn đôi chút, nhìn về phía nam nhân đeo kính đen: "Hắn có thể làm gì?"

"Anh ta có cách để thu thập những thứ kia ngày một nhiều hơn." Kim Đại Chung cười lên, phảng phất hình ảnh Đông Lục vừa nãy chống đối với hắn hoàn toàn không tồn tại: "Tai nạn giao thông ngày hôm nay do anh ta làm ra cả đấy."

Đông Lục kinh ngạc: "Chẳng lẽ là..."

"Là quỷ sứ làm." Trình Khải Tiêu rốt cục cũng chịu mở miệng, thanh âm khàn đặc như tiếng nhánh cây khô bị bẻ gãy, hắn khẽ đẩy gọng kính râm, nhìn Đông Lục nói: "Tôi ở trong trại giam thu nạp một quỷ sứ, là một kẻ mang tội danh giết người, có điều..."

Trình Khải Tiêu nhếch mép, cười có chút quỷ dị: "Tên đó không biết bản thân đã chết rồi, hắn chỉ muốn nhìn thấy máu tanh không ngừng chảy xuống, muốn có thể hung hăng ra tay tàn sát mọi sinh linh. Quỷ sứ như vậy, quả thật là một quỷ sứ tốt có đúng không?"

Đông Lục không hé răng, bất quá trong lòng hơi có chút khiếp sợ.

Loại quỷ sứ hung bạo vốn không dễ thu nạp, nếu bất cẩn còn có thể bị nó giết chết, ngưởi này nếu như có khả năng khống chế quỷ sứ kia...Vậy Trình Khải Tiêu...Nam nhân này nói không chừng so với quỷ sứ hung bạo còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.

"Nếu như cậu hợp tác cùng tôi." Trình Khải Tiêu đột nhiên nói: "Tôi lập tức đem nó đưa cho cậu."

Đông Lục sững sờ, liền nghe Trình Khải Tiêu tiếp tục: "Nghe ông chủ Kim nói cậu luôn muốn sở hữu vài con quỷ sứ lợi hại đúng chứ?"

Đông Lục hé miệng, nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào.

Cậu quả thật muốn sở hữu quỷ sứ lợi hại...Thế nhưng...

"Sát nhân cũng không quá khó để khống chế." Trình Khải Tiêu cười gằn: "Huống hồ hắn thậm chí còn không biết mình đã chết, chỉ cần cậu cùng hắn khai thông, đáp ứng hắn để hắn làm những chuyện hắn muốn làm."

Nam nhân lại đưa tay đẩy gọng kính râm: "Học cách nắm giữ một thứ gì đó vượt quá sức tưởng tượng của bản thân, đó mới đích thị là phương pháp rèn luyện dẫn đến con đường thành công nhanh nhất."

Tâm can như thể bị nhìn thấu, sắc mặt Đông Lục bất giác chuyển đổi.

"Thế nào?" Kim Đại Chung tận dụng mọi thời cơ, bày ra nụ cười ân cần: "Cậu muốn bản thân có thể vươn xa hơn anh trai mình mà đúng không?"

"Ông thì sao?"

Đông Lục nhìn về phía Kim Đại Chung: "Ông đến cùng là muốn làm gì? Thời điểm anh trai tôi còn ở đây, rốt cục là đã làm những gì?"

Cậu trước giờ vẫn như cũ ngu ngơ, hoàn toàn không biết cũng không hiểu. Sau khi tới thành phố, cậu càng lúc càng cảm giác thấy Kim Đại Chung che giấu cậu rất nhiều chuyện, nhưng mỗi lần cậu muốn điều tra cho rõ thì y như rằng lại không sao tra được.

Mà ngay cả những thông tin về anh trai cậu trong công ty cũng đều biến mất một cách gọn gàng và sạch sẽ.

"Ôi chao." Kim Đại Chung xua tay: "Đó không phải là chuyện mà một đứa nhóc nên biết."

"Tôi không phải là một đứa nhóc con!" Đông Lục có chút tức giận: "Được, hợp tác thì hợp tác, nhưng các người cũng phải nói cho tôi biết phải làm những gì chứ!"

Kim Đại Chung khẽ cười: "Đưa Hạng Vũ cho Trình tiên sinh mượn."

"Cái gì?" Đông Lục sừng sốt: "Các người muốn...Muốn mượn hắn làm cái gì..."

"Làm việc chứ làm gì." Kim Đại Chung buông lỏng hai tay: "Chúng tôi làm việc của chúng tôi, cậu làm việc của cậu, hai bên không can thiệp lẫn nhau. Đương nhiên, chuyện cậu muốn báo thù Trình tiên sinh đây sẽ giúp cậu một tay, thấy thế nào?"

Đông Lục theo bản năng từ chối: "Không được, đó là của anh trai..."

"Chỉ là mượn dùng." Kim Đại Chung nói đúng trọng tâm: "Xong việc liền trả lại cho cậu."

Văn phòng rơi vào một mảnh im lặng, ngón tay đeo nhẫn vàng của Kim Đại Chung ở mép bàn gõ gõ, tròng mắt lập lòe tính toán.

"Được rồi, nếu cậu đã không đồng ý." Kim Đại Chung hướng Trình Khải Tiêu ra dấu: "Vậy Trình tiên sinh trước tiên sẽ giúp cậu diệt trừ Ân Thịnh, báo thù cho anh trai cậu, sau đó mới nói đến Hạng Vũ, ý cậu thế nào?"

Đây tất nhiên là thủ đoạn vốn có của người làm ăn, giữa lúc việc đàm phán rơi vào tình thế cấp bách bất thình lình thả ra mồi câu, khiến đối phương buông lỏng về mặt tâm lý, vậy thì có thể dễ dàng đưa ra thỏa hiệp có lợi cho bản thân. Có điều Đông Lục căn bản không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ đơn giản cho rằng hiện tại không cần phải bàn quá nhiều về Hạng Vũ thì đã nhẹ nhõm lắm rồi.

"Được..."

Cậu nhìn Trình Khải Tiêu: "Nếu như anh có thể giúp tôi báo thù, tôi liền...Tôi liền đem quỷ sứ cho anh mượn."

Lời tác giả: Vậy là vụ án mới đã bắt đầu, vụ án lần này sẽ lên sàn thêm nhân vật mới, bên cạnh đó là ít chuyện chưa biết về Kim Đại Chung, còn có cả chuyện của Đông Lục, cũng sẽ để cậu ấy vấp phải chút biến cố, từ đó mới dần chạm đến cột mốc trưởng thành thật sự.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương