Thiên Tống
-
Chương 301-1: Đạp thủy (1)
Tàn dư Nữ Chân còn sót lại Bạt Ly và hai gã đồng bọn truy xét còn chưa có được tin tức, có điều Triệu Ngọc không chút nào sợ hãi, vẫn dựa theo hành trình khởi hành. Hai vạn cấm quân mở đường lúc trước, dưới sự chỉ đạo của tướng quân bọn họ, mỗi một tấc đất đều tra xét cẩn thận, nhưng lại không có phát hiện nửa điểm dị thường. Điều này đồng thời làm cho rất nhiều người yên tâm, cũng làm cho Âu Dương càng thêm lo lắng. Âu Dương kiên trì cho rằng Hoàn Nhan Tông Bật nếu như không có kế hoạch tương đối khả thi, thì không thể nào tự mình đưa vào miệng cọp như vậy được.
Hoàn Nhan Tông Bật ở cầu Tam Xá tuy rằng cũng bố trí hỏa khí, nhưng Âu Dương cho rằng, những thứ kia đều là đạo cụ che mắt. Bởi vì chỉ cần dựa vào thân phận phu ngựa của Hoàn Nhan Tông Bật và những thân tín khác của hắn, lúc hoàng đế đến, căn bản không có khả năng tiếp cận cầu Tam Xá. Lại càng không cần phải nói châm lửa hoặc là dẫn nổ. Lại nói, cầu cuối cùng vẫn do nội vệ kiểm tra lại lần nữa, những thứ nhỏ như địa lôi nhỏ kia khó mà nói, nhưng bao thuốc nổ lớn như vậy bọn họ tuyệt đối sẽ bị điều tra ra.
...
Cầu Thổ Hà nam bắc dài tám mươi mét, rộng ba thước không phải là kết cấu hình vòm đá tảng, mà là cầu nổi. Thuyền bè song song mà đi, đóng cọc cứng, rồi sau đó ở bên trên trải tấm ván gỗ, dùng dây thừng thô đảm nhiệm an toàn. Vì để đi thuyền thuận lợi, còn ở hai đầu nam bắc làm vòm gỗ, mặt nước thông thoáng, thuận tiện thuyền bè qua lại.
Lịch sử cầu nổi có hơn ba nghìn năm, nguồn gốc là năm đó có một hoàng đế vì để cưới vợ mà xây dựng nên. Khi đó quy định chỉ có một mình thiên tử có thể sử dụng cầu nổi. Thiên tử dùng xong, thì phải dỡ bỏ. Thời kỳ Chiến Quốc, quy củ này cũng đã bị phá bỏ, cầu nổi bắt đầu sử dụng ở dân gian. Tống Triều đã có lịch sử xây dựng cầu nổi hơn bốn trăm mét. Có điều kỹ thuật nâng cao cầu Thổ Hà ngược lại khiến Trần Quy mở rộng tầm mắt.
Mặc dù đang thời đại kia, người Hán nắm giữ tương đối tập trung tài nguyên kỹ thuật vĩ đại, nhưng người giỏi tay nghề của người Liêu cũng không ít. Cầu nổi mặc dù đơn giản, nhưng phí tổn sữa chữa rất cao. Cầu Thổ Hà đã có chút đổ nát, Trần Quy vừa học tập kỹ thuật nâng vòm này, vừa dẫn người tu sữa cầu, thời gian của hắn tương đối khẩn trương, Triệu Ngọc chỉ có hắn thời gian bốn ngày.
Gần bên cầu Thổ Hà, bầu không khí ngự giá liền càng thên khẩn trương. Đại nội chịu trách nhiệm điều hành bảo hộ sự an toàn của Triệu Ngọc áp dụng một loạt biện pháp. Tỷ như Ba phó tướng bởi vì biết Bạt Ly, không thể rời khỏi ngự giá quá xa, tùy thời tiến hành kiểm tra với người khả nghi. Quan văn cùng đi làm một tập đoàn, võ tướng cùng đi làm một tập đoàn, cung nữ, thái giám làm một tập đoàn. Bên ngoài là vệ đội, ngoại trừ nội vệ phía sau, tất cả tập đoàn không được lẫn lộn. Đây là rất cho Hoàn Nhan Tông Bật và Âu Dương mặt mũi, ý kiến mọi người phổ biến đều thừa nhận, tặc nhân không thể nào còn hành thích, cho dù tặc nhân hành thích cũng không tạo thành uy hiếp với Triệu Ngọc.
Âu Dương hỏi Ba phó tướng:
" Như thế nào? Có phải là có Nữ Chân lẫn vào bên trong cấm quân hoặc là thái giám không?"
" Không có."
Phó tướng lắc đầu nói:
" Đại nhân, thành thật mà nói, Bạt Ly mạt tướng tuy biết, nhưng hai người thân cận bên hắn, là thân cận thế nào, mạt tướng vẫn không dám khẳng định."
" Chuyện lớn như vậy, ta tin tưởng Bạt Ly muốn đích thân ra tay."
Âu Dương nói:
" Không cần khẩn trương, đặc biệt là lúc qua cầu, phải đặc biệt coi chừng."
"Dạ"
Âu Dương quay về khoảng bốn mươi mét chính là ngự giá Triệu Ngọc, bây giờ đang nghỉ ngơi. Triệu Ngọc ở trong đình uống trà, nội vệ đề phòng bốn bề. Âu Dương thấy mấy chục người bên này, không ngờ tất cả đều là người mình cũng quen biết. Triệu Ngọc thấy Âu Dương trở về, không nhịn được cười hỏi:
" Âu Dương, xem ngươi bình thường lá gan rất lớn, như thế nào hôm nay cẩn thận như vậy chứ? Ngồi đi."
Âu Dương ngồi xuống, Cửu công công đem trà bưng tới, Âu Dương một hơi cạn sạch, Cửu công công không thể làm gì khác hơn là lại cầm chén trà đi thêm trà. Âu Dương cười một tiếng nói:
" Dựa theo quen biết của thần với Hoàn Nhan Tông Bật, hắn không thể nào lại đơn giản như vậy bán đứng bản thân được. Thần đang suy nghĩ, thần xin đi cầu Thổ Hà có phải cũng là âm mưu của hắn hay không."
" Kẻ thông minh đều đa nghi."
Triệu Ngọc thở dài nói:
" Ngươi có phải là quá sợ hãi Hoàn Nhan Tông Bật này rồi hay không?"
" Báo."
Một tên nội vệ báo cáo:
" Cầu Thổ Hà dưới nước đã kiểm tra xong xuôi toàn bộ, không có phát hiện dấu vết tặc nhân lưu lại, đại nội đã phái cấm quân phong tỏa cầu Thổ Hà."
Âu Dương hỏi:
" Cách cầu có còn xa lắm không."
" Hai dặm."
Hoàn Nhan Tông Bật ở cầu Tam Xá tuy rằng cũng bố trí hỏa khí, nhưng Âu Dương cho rằng, những thứ kia đều là đạo cụ che mắt. Bởi vì chỉ cần dựa vào thân phận phu ngựa của Hoàn Nhan Tông Bật và những thân tín khác của hắn, lúc hoàng đế đến, căn bản không có khả năng tiếp cận cầu Tam Xá. Lại càng không cần phải nói châm lửa hoặc là dẫn nổ. Lại nói, cầu cuối cùng vẫn do nội vệ kiểm tra lại lần nữa, những thứ nhỏ như địa lôi nhỏ kia khó mà nói, nhưng bao thuốc nổ lớn như vậy bọn họ tuyệt đối sẽ bị điều tra ra.
...
Cầu Thổ Hà nam bắc dài tám mươi mét, rộng ba thước không phải là kết cấu hình vòm đá tảng, mà là cầu nổi. Thuyền bè song song mà đi, đóng cọc cứng, rồi sau đó ở bên trên trải tấm ván gỗ, dùng dây thừng thô đảm nhiệm an toàn. Vì để đi thuyền thuận lợi, còn ở hai đầu nam bắc làm vòm gỗ, mặt nước thông thoáng, thuận tiện thuyền bè qua lại.
Lịch sử cầu nổi có hơn ba nghìn năm, nguồn gốc là năm đó có một hoàng đế vì để cưới vợ mà xây dựng nên. Khi đó quy định chỉ có một mình thiên tử có thể sử dụng cầu nổi. Thiên tử dùng xong, thì phải dỡ bỏ. Thời kỳ Chiến Quốc, quy củ này cũng đã bị phá bỏ, cầu nổi bắt đầu sử dụng ở dân gian. Tống Triều đã có lịch sử xây dựng cầu nổi hơn bốn trăm mét. Có điều kỹ thuật nâng cao cầu Thổ Hà ngược lại khiến Trần Quy mở rộng tầm mắt.
Mặc dù đang thời đại kia, người Hán nắm giữ tương đối tập trung tài nguyên kỹ thuật vĩ đại, nhưng người giỏi tay nghề của người Liêu cũng không ít. Cầu nổi mặc dù đơn giản, nhưng phí tổn sữa chữa rất cao. Cầu Thổ Hà đã có chút đổ nát, Trần Quy vừa học tập kỹ thuật nâng vòm này, vừa dẫn người tu sữa cầu, thời gian của hắn tương đối khẩn trương, Triệu Ngọc chỉ có hắn thời gian bốn ngày.
Gần bên cầu Thổ Hà, bầu không khí ngự giá liền càng thên khẩn trương. Đại nội chịu trách nhiệm điều hành bảo hộ sự an toàn của Triệu Ngọc áp dụng một loạt biện pháp. Tỷ như Ba phó tướng bởi vì biết Bạt Ly, không thể rời khỏi ngự giá quá xa, tùy thời tiến hành kiểm tra với người khả nghi. Quan văn cùng đi làm một tập đoàn, võ tướng cùng đi làm một tập đoàn, cung nữ, thái giám làm một tập đoàn. Bên ngoài là vệ đội, ngoại trừ nội vệ phía sau, tất cả tập đoàn không được lẫn lộn. Đây là rất cho Hoàn Nhan Tông Bật và Âu Dương mặt mũi, ý kiến mọi người phổ biến đều thừa nhận, tặc nhân không thể nào còn hành thích, cho dù tặc nhân hành thích cũng không tạo thành uy hiếp với Triệu Ngọc.
Âu Dương hỏi Ba phó tướng:
" Như thế nào? Có phải là có Nữ Chân lẫn vào bên trong cấm quân hoặc là thái giám không?"
" Không có."
Phó tướng lắc đầu nói:
" Đại nhân, thành thật mà nói, Bạt Ly mạt tướng tuy biết, nhưng hai người thân cận bên hắn, là thân cận thế nào, mạt tướng vẫn không dám khẳng định."
" Chuyện lớn như vậy, ta tin tưởng Bạt Ly muốn đích thân ra tay."
Âu Dương nói:
" Không cần khẩn trương, đặc biệt là lúc qua cầu, phải đặc biệt coi chừng."
"Dạ"
Âu Dương quay về khoảng bốn mươi mét chính là ngự giá Triệu Ngọc, bây giờ đang nghỉ ngơi. Triệu Ngọc ở trong đình uống trà, nội vệ đề phòng bốn bề. Âu Dương thấy mấy chục người bên này, không ngờ tất cả đều là người mình cũng quen biết. Triệu Ngọc thấy Âu Dương trở về, không nhịn được cười hỏi:
" Âu Dương, xem ngươi bình thường lá gan rất lớn, như thế nào hôm nay cẩn thận như vậy chứ? Ngồi đi."
Âu Dương ngồi xuống, Cửu công công đem trà bưng tới, Âu Dương một hơi cạn sạch, Cửu công công không thể làm gì khác hơn là lại cầm chén trà đi thêm trà. Âu Dương cười một tiếng nói:
" Dựa theo quen biết của thần với Hoàn Nhan Tông Bật, hắn không thể nào lại đơn giản như vậy bán đứng bản thân được. Thần đang suy nghĩ, thần xin đi cầu Thổ Hà có phải cũng là âm mưu của hắn hay không."
" Kẻ thông minh đều đa nghi."
Triệu Ngọc thở dài nói:
" Ngươi có phải là quá sợ hãi Hoàn Nhan Tông Bật này rồi hay không?"
" Báo."
Một tên nội vệ báo cáo:
" Cầu Thổ Hà dưới nước đã kiểm tra xong xuôi toàn bộ, không có phát hiện dấu vết tặc nhân lưu lại, đại nội đã phái cấm quân phong tỏa cầu Thổ Hà."
Âu Dương hỏi:
" Cách cầu có còn xa lắm không."
" Hai dặm."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook