Thiên Tống
-
Chương 299-2: Tương phùng (2)
Như vậy không tốt, can thiệp đại sự quân quốc, can thiệp xây dựng quân đội... Có điều, lời đều do người nói, Âu Dương cho rằng binh sĩ Quách Dược Sư đang mặc Liêu phục, là không quên mình là người Liêu, ý đồ mưu phản, ý đồ gây bất lợi cho hoàng đế. Không chỉ có Quách Dược Sư gặp xui xẻo, Đồng Quán an bài Quách Dược Sư đến nơi này làm việc cũng gặp phải chuyện không hay ho gì.
Vì vậy Âu Dương rất quang minh chính đại gặp mặt Hoàn Nhan Tông Bật. Hoàn Nhan Tông Bật mang gông xiềng và xiềng chân ngồi vào trước mặt Âu Dương. Âu Dương nhìn thoáng qua cũng biết, Hoàn Nhan Tông Bật tuyệt đối không phải là hàng giả mạo. Âu Dương dặn dò:
" Mở ra."
" Nhưng mà..."
" Người ta là đại nguyên soái, có khí độ."
Âu Dương nói:
" Hơn nữa ta và cũng có chút quan hệ cá nhân, hắn sẽ không lợi dụng tiện nghi ta cho hắn để tập kích ta đâu, hoặc là chạy trốn."
" Ha ha."
Hoàn Nhan Tông Bật nói:
" Mười mấy cân treo ở trên người ta còn không thèm nhìn ở trong mắt. Có điều, thật không nghĩ tới chúng ta còn có cơ hội lần thứ hai gặp mặt."
Lý Tứ thấy cấm quân không dám, đi qua giúp mở ra gông xiềng, xích tay chân. Âu Dương nói:
" Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta một mình cùng Hoàn Nhan đại nguyên soái nói chút chuyện riêng."
Vài tên cấm quân đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không có phản đối:
" Dạ."
Hoàn Nhan Tông Bật hoạt động thân thể hỏi:
" Lần này ngươi lại muốn làm gì?"
" Giúp ta đóng dấu lời khai này đã."
Âu Dương lấy ra một tờ lời khai nói:
" Lại đây."
" Đóng dấu?"
Hoàn Nhan Tông Bật vươn đầu mắt nhìn lời khai, suýt nữa thổ huyết. Bản thân tốt xấu gì cũng là đại nguyên soái Nữ Chân, tốt xấu gì cũng là đệ nhất nhân Nữ Chân, tốt xấu gì cũng là đến ám sát hoàng đế. Nhưng lời khai này sao lại thành mình đi hãm hại một võ tướng? Hoàn Nhan Tông Bật cho rằng mười tên tướng lãnh như vậy, cũng không quan trọng bằng đầu ngón út của mình. Âu Dương lúc này điên đảo đầu đuôi là có ý gì chứ?
" Dù sao ngươi cũng không tổn thất, giúp ta chuyện nhỏ thôi."
Âu Dương dạ ý định hãm hại Quách Dược Sư rõ rệt. Nếu đã hãm hại, Quách Dược Sư ngươi còn có thể như thế nào đây? Đương nhiên hãm hại cũng cần chứng cớ.
" Được."
Hoàn Nhan Tông Bật vô cùng sảng khoái đồng ý, rồi sau đó còn ở phía sau bổ sung một câu:
" Hai họ gia nô, mỗi người đều muốn giết."
Âu Dương thu hồi khẩu cung nói:
" Bây giờ chúng ta nói chuyện chánh sự, dâng rượu."
"Dạ"
Trương Tam đem một chiếc hạp vào, từ bên trong lấy ra bốn đĩa thức ăn, còn có hai chung rượu. Hơn nữa giúp hai người bày biện.
Âu Dương nâng chén nói:
" Hoàn Nhan huynh đệ, không biết đòn sát thủ chính thức ở đâu?"
" Cái gì đòn sát thủ chính thức?"
Hoàn Nhan Tông Bật sửng sốt giật mình:
" Ồ không phải là ta sao? Bại chính là bại."
" Ta đây cảm thấy rất kỳ quái, ngươi vốn là ở chuồng ngựa làm mã phu làm rất ngon lành, tại sao đột nhiên bại lộ. Ta nghe nói là bị thân tín Ba phó tướng bán đứng bắt được. Ha ha thân binh của Hoàn Nhan Tông Bật đại nguyên soái không ngờ là người hám lợi, thật sự là... nực cười."
Hoàn Nhan Tông Bật khóe miệng giật giật nói:
" Cây đổ bầy khỉ tan, có cái gì kỳ quái? Ta và Ba phó tướng ở tiền tuyến từng có giao thủ. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra thân binh của ta."
Ba phó tướng là cùng Vương phó tướng của Quách Dược Sư lúc đang đi tuần tra, vô tình phát hiện thân binh Hoàn Nhan Tông Bật. Ba phó tướng liếc mắt một cái nhận ra, sau khi bắt được lại dùng chính sách củ cải và cây gậy, thân binh rất nhanh liền cung khai tung tích Hoàn Nhan Tông Bật. Phải nói thân binh phản bội cũng có một cái đạo lý, bọn họ là đến ám sát hoàng đế, mặc kệ thành công hay không cũng là chỉ còn đường chết. Mà sau khi bị bắt thì ngược lại có một con đường sống.
" Coi như là vây."
Âu Dương nói:
" Nhưng vì sao lúc ngươi bị vây bắt lại không phản kháng?"
" Đại thế đã mất, vì sao còn phí công?"
" Ngươi nói dối, ngươi không phải là người như thế."
" Ta chính là người như vậy."
Ta nhìn ra được ngươi đang sợ hãi."
Âu Dương nhìn chằm chằm Hoàn Nhan Tông Bật nói:
" Đòn sát thủ là gì?"
Một tên cấm quân gõ cửa tiến vào, thì thầm một trận bên tai Âu Dương. Âu Dương gật đầu cười nói:
" Ba tướng quân với Vương tướng quân, cũng chính là tên của hai tướng quân đã bắt ngươi và thân binh của họ, căn cứ vào thân binh phản bội kia, tất cả mọi người đuổi bắt các ngươi ở Phù Dư huyện, trừ bỏ ba người ra, những người khác đều đã chết."
Hoàn Nhan Tông Bật cười nói:
" Người các ngươi bắt không được nhất định là Bạt Ly và hai gã dũng sĩ trung thành của hắn, các ngươi cũng có thể tùy tiện tra xét bọn họ ở đâu, hoặc là dụng hình với chúng ta, xem chúng ta có thể cung khai hay không."
Trần Quy một bên giới thiệu:
" Bạt Ly là của tâm phúc đệ nhất của đại tướng. Người này hữu dũng hữu mưu..."
Âu Dương giận:
" Người Nữ Chân sao ai cũng đều hữu dũng hữu mưu vậy?"
Người này tính tình không tốt thật. Trần Quy lau mồ hôi lạnh hỏi:
" Đại nhân, làm sao bây giờ?"
"... Kỳ thật chúng ta thoát khỏi vấn đề gốc rồi."
Âu Dương nói:
" Bằng vào ba người Bạt Ly, làm sao có thể giết được Hoàng thượng chứ?"
Trần Quy tỉnh ngộ:
"Đúng nha"
Vẫn đang nghĩ còn có bao nhiêu người chưa bị bắt lại, mà quên mất vấn đề nên quan tâm chân chính là: làm sao có thể ám sát Hoàng đế. Ba người Nữ Chân, cho dù ba trăm, ba nghìn người Nữ Chân cũng chưa chắc có thể đả thương được Hoàng đế.
Âu Dương căn dặn:
" Căn dặn các bộ kiểm kê binh lính của mình."
Phù Dư bây giờ có bốn tốp quân đội. Tốp thứ nhất là do Ngô Giới mang đến đóng quân ở phủ Hoàng Long. Tốp thứ hai là bộ phận vốn của Quách Dược Sư sau xác nhập với bộ đội của Ngô Giới. Tốp thứ ba là chừng trăm cấm quân Đông Kinh do nội vệ dẫn đầu. Tốp thứ tư là bộ phận sương quân. Về phần các lính rải rác khác cũng có, chẳng hạn như Trương Tam, Lý Tứ mà Âu Dương mang đến. Hơn mười người vệ binh của Trần Quy thêm mấy tên sai dịch, tiền tuyến tới thông báo tin tức cho Phù Dư, những người bắt giam ba phó tướng, còn có số ít quan viên quản lý dân phu. Vì ngăn ngừa người xấu trà trộn vào những bộ phận này, cho nên tất phải tiến hành kiểm kê trước.
Trần Quy nhỏ giọng nói:
" Đại nhân, có thể là bọn hắn cố làm ra vẻ huyền bí, rồi sau đó dương đông kích tây hay không?"
"Sao lại nói như vậy?"
" Hoàn Nhan Tông Bật tựa hồ là cố ý để cho chúng ta bắt được, bởi như vậy trọng điểm của là sẽ hoài nghi, Bạt Ly đi đâu."
Vì vậy Âu Dương rất quang minh chính đại gặp mặt Hoàn Nhan Tông Bật. Hoàn Nhan Tông Bật mang gông xiềng và xiềng chân ngồi vào trước mặt Âu Dương. Âu Dương nhìn thoáng qua cũng biết, Hoàn Nhan Tông Bật tuyệt đối không phải là hàng giả mạo. Âu Dương dặn dò:
" Mở ra."
" Nhưng mà..."
" Người ta là đại nguyên soái, có khí độ."
Âu Dương nói:
" Hơn nữa ta và cũng có chút quan hệ cá nhân, hắn sẽ không lợi dụng tiện nghi ta cho hắn để tập kích ta đâu, hoặc là chạy trốn."
" Ha ha."
Hoàn Nhan Tông Bật nói:
" Mười mấy cân treo ở trên người ta còn không thèm nhìn ở trong mắt. Có điều, thật không nghĩ tới chúng ta còn có cơ hội lần thứ hai gặp mặt."
Lý Tứ thấy cấm quân không dám, đi qua giúp mở ra gông xiềng, xích tay chân. Âu Dương nói:
" Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta một mình cùng Hoàn Nhan đại nguyên soái nói chút chuyện riêng."
Vài tên cấm quân đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không có phản đối:
" Dạ."
Hoàn Nhan Tông Bật hoạt động thân thể hỏi:
" Lần này ngươi lại muốn làm gì?"
" Giúp ta đóng dấu lời khai này đã."
Âu Dương lấy ra một tờ lời khai nói:
" Lại đây."
" Đóng dấu?"
Hoàn Nhan Tông Bật vươn đầu mắt nhìn lời khai, suýt nữa thổ huyết. Bản thân tốt xấu gì cũng là đại nguyên soái Nữ Chân, tốt xấu gì cũng là đệ nhất nhân Nữ Chân, tốt xấu gì cũng là đến ám sát hoàng đế. Nhưng lời khai này sao lại thành mình đi hãm hại một võ tướng? Hoàn Nhan Tông Bật cho rằng mười tên tướng lãnh như vậy, cũng không quan trọng bằng đầu ngón út của mình. Âu Dương lúc này điên đảo đầu đuôi là có ý gì chứ?
" Dù sao ngươi cũng không tổn thất, giúp ta chuyện nhỏ thôi."
Âu Dương dạ ý định hãm hại Quách Dược Sư rõ rệt. Nếu đã hãm hại, Quách Dược Sư ngươi còn có thể như thế nào đây? Đương nhiên hãm hại cũng cần chứng cớ.
" Được."
Hoàn Nhan Tông Bật vô cùng sảng khoái đồng ý, rồi sau đó còn ở phía sau bổ sung một câu:
" Hai họ gia nô, mỗi người đều muốn giết."
Âu Dương thu hồi khẩu cung nói:
" Bây giờ chúng ta nói chuyện chánh sự, dâng rượu."
"Dạ"
Trương Tam đem một chiếc hạp vào, từ bên trong lấy ra bốn đĩa thức ăn, còn có hai chung rượu. Hơn nữa giúp hai người bày biện.
Âu Dương nâng chén nói:
" Hoàn Nhan huynh đệ, không biết đòn sát thủ chính thức ở đâu?"
" Cái gì đòn sát thủ chính thức?"
Hoàn Nhan Tông Bật sửng sốt giật mình:
" Ồ không phải là ta sao? Bại chính là bại."
" Ta đây cảm thấy rất kỳ quái, ngươi vốn là ở chuồng ngựa làm mã phu làm rất ngon lành, tại sao đột nhiên bại lộ. Ta nghe nói là bị thân tín Ba phó tướng bán đứng bắt được. Ha ha thân binh của Hoàn Nhan Tông Bật đại nguyên soái không ngờ là người hám lợi, thật sự là... nực cười."
Hoàn Nhan Tông Bật khóe miệng giật giật nói:
" Cây đổ bầy khỉ tan, có cái gì kỳ quái? Ta và Ba phó tướng ở tiền tuyến từng có giao thủ. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra thân binh của ta."
Ba phó tướng là cùng Vương phó tướng của Quách Dược Sư lúc đang đi tuần tra, vô tình phát hiện thân binh Hoàn Nhan Tông Bật. Ba phó tướng liếc mắt một cái nhận ra, sau khi bắt được lại dùng chính sách củ cải và cây gậy, thân binh rất nhanh liền cung khai tung tích Hoàn Nhan Tông Bật. Phải nói thân binh phản bội cũng có một cái đạo lý, bọn họ là đến ám sát hoàng đế, mặc kệ thành công hay không cũng là chỉ còn đường chết. Mà sau khi bị bắt thì ngược lại có một con đường sống.
" Coi như là vây."
Âu Dương nói:
" Nhưng vì sao lúc ngươi bị vây bắt lại không phản kháng?"
" Đại thế đã mất, vì sao còn phí công?"
" Ngươi nói dối, ngươi không phải là người như thế."
" Ta chính là người như vậy."
Ta nhìn ra được ngươi đang sợ hãi."
Âu Dương nhìn chằm chằm Hoàn Nhan Tông Bật nói:
" Đòn sát thủ là gì?"
Một tên cấm quân gõ cửa tiến vào, thì thầm một trận bên tai Âu Dương. Âu Dương gật đầu cười nói:
" Ba tướng quân với Vương tướng quân, cũng chính là tên của hai tướng quân đã bắt ngươi và thân binh của họ, căn cứ vào thân binh phản bội kia, tất cả mọi người đuổi bắt các ngươi ở Phù Dư huyện, trừ bỏ ba người ra, những người khác đều đã chết."
Hoàn Nhan Tông Bật cười nói:
" Người các ngươi bắt không được nhất định là Bạt Ly và hai gã dũng sĩ trung thành của hắn, các ngươi cũng có thể tùy tiện tra xét bọn họ ở đâu, hoặc là dụng hình với chúng ta, xem chúng ta có thể cung khai hay không."
Trần Quy một bên giới thiệu:
" Bạt Ly là của tâm phúc đệ nhất của đại tướng. Người này hữu dũng hữu mưu..."
Âu Dương giận:
" Người Nữ Chân sao ai cũng đều hữu dũng hữu mưu vậy?"
Người này tính tình không tốt thật. Trần Quy lau mồ hôi lạnh hỏi:
" Đại nhân, làm sao bây giờ?"
"... Kỳ thật chúng ta thoát khỏi vấn đề gốc rồi."
Âu Dương nói:
" Bằng vào ba người Bạt Ly, làm sao có thể giết được Hoàng thượng chứ?"
Trần Quy tỉnh ngộ:
"Đúng nha"
Vẫn đang nghĩ còn có bao nhiêu người chưa bị bắt lại, mà quên mất vấn đề nên quan tâm chân chính là: làm sao có thể ám sát Hoàng đế. Ba người Nữ Chân, cho dù ba trăm, ba nghìn người Nữ Chân cũng chưa chắc có thể đả thương được Hoàng đế.
Âu Dương căn dặn:
" Căn dặn các bộ kiểm kê binh lính của mình."
Phù Dư bây giờ có bốn tốp quân đội. Tốp thứ nhất là do Ngô Giới mang đến đóng quân ở phủ Hoàng Long. Tốp thứ hai là bộ phận vốn của Quách Dược Sư sau xác nhập với bộ đội của Ngô Giới. Tốp thứ ba là chừng trăm cấm quân Đông Kinh do nội vệ dẫn đầu. Tốp thứ tư là bộ phận sương quân. Về phần các lính rải rác khác cũng có, chẳng hạn như Trương Tam, Lý Tứ mà Âu Dương mang đến. Hơn mười người vệ binh của Trần Quy thêm mấy tên sai dịch, tiền tuyến tới thông báo tin tức cho Phù Dư, những người bắt giam ba phó tướng, còn có số ít quan viên quản lý dân phu. Vì ngăn ngừa người xấu trà trộn vào những bộ phận này, cho nên tất phải tiến hành kiểm kê trước.
Trần Quy nhỏ giọng nói:
" Đại nhân, có thể là bọn hắn cố làm ra vẻ huyền bí, rồi sau đó dương đông kích tây hay không?"
"Sao lại nói như vậy?"
" Hoàn Nhan Tông Bật tựa hồ là cố ý để cho chúng ta bắt được, bởi như vậy trọng điểm của là sẽ hoài nghi, Bạt Ly đi đâu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook