Thiên Tôn Bất Bại
-
104: Cái Thực Sự Gọi Là… Quyền Lực Tối Thượng!
Có bao nhiêu người muốn nộp mạng.
Quân Tường đều có thể giải quyết được!
Đôi mắt nheo lại đầy kiêu ngạo.
Lúc này, thành phố Thiên Nam cũng bắt đầu dậy sóng.
Đáng nhẽ, thành phố Thiên Nam này giống như một hồ nước nhỏ vậy, tuy rằng trong đó cá lớn ăn cá bé, tôm lớn ăn
tôm nhỏ, nhưng cũng không xuất hiện người nào giống như Quân Tường, có thể áp chế mọi thứ.
Quân Tường vừa ra tay, lập tức áp chế tất cả.
Quá bá đạo rồi.
Có thế khiến tất cả các gia tộc lớn ở thành phố Thiên Nam này đứng ngồi không yên.
Chuẩn bị đứng về một phía, cùng nhau đối phó với Quân Tường.
Là hạc giữa một bầy chim, là rồng lao vào ổ rắn.
Nhưng, Quân Tường hoàn toàn không để tâm tới!
Nếu có tìm tới, cũng không cự tuyệt!
Trong phòng phẫu thuật thô sơ, sau khi băng bó xong, Bạch Tiểu Hoàng ngẩng đầu nhìn Quân Tường và nói: "Phẫu
thuật thành công rồi".
“Có bao nhiêu khả năng sẽ hồi phục hoàn toàn?", ánh mắt Quân Tường đổ dồn về phía Bạch Tiểu Hoàng.
“80 phần trăm".
Vết thương thực sự quá nặng, nên Bạch Tiểu Hoàng cũng không dám chắc chắn 100 phần trăm.
Quân Tường gật đầu, khẽ quay qua.
“Trần Nộ, chuẩn bị những loại thuốc tốt nhất để chữa trị cho Vương Định".
"Sau khi Ngô Thu và Vương Định bình phục, công ty vật tư giao cho hai người họ quản lý".
Nhìn về phía sau thấy Quân Thiên đang ngồi một bên trầm tư suy nghĩ.
Anh lên tiếng: "Quân Thiên, mấy hôm nay chuẩn bị trước đi, chuẩn bị nhập ngũ".
Quân Thiên gật đầu.
Quân Tường tiếp tục nói: "Trần Nộ, cần một thông báo nhập học của trường quân sự Thiên Võ".
Trần Nộ gật đầu, quay người rời đi chuẩn bị.
Trường quân sự Thiên Võ.
Thiên Võ là trường quân sự hàng đầu, đào tạo ra 432 vị tướng sáu sao, 220 vị tướng Định Viễn bảy sao, 56 vị tướng
Trấn Quốc tám sao.
Đây phải nói là tấm lá chắn mạnh nhất của quân đội Võ Quốc.
Quân Thiên gật đầu.
“Đại ca, gia chủ Ninh gia muốn gặp anh", Đào Hoa từ ngoài bước vào, nhỏ giọng.
“Đưa tới phòng khách chờ đi", Quân Tường lạnh giọng.
Toà nhà này là toà nhà của công ty vật tư Quân Lâm, có tổng cộng bốn tầng.
Phòng khách nằm trên tầng cao nhất.
Căn phòng trên tầng bốn bày biện rất đơn giản.
Chỉ có một vài món đồ nội thất cơ bản, và một bức thư pháp chữ Thảo.
Nét chữ như rồng bay phượng múa, ngang tàng và phóng túng.
Chỉ mới nhìn một lượt đã thấy có một luồng khí thế bức người ập tới.
Bốn chữ như hoà thành một cơn sóng, tràn ngập sức sống.
“Quân Lâm Thiên Hạ!"
Ninh Hoạ Lầu ngẩng đầu, nhìn về hướng bốn chữ đó.
Công ty vật tư lấy tên là "Quân Lâm Thiên Hạ", khí phách vô cùng.
Có tiếng bước chân từ bên cạnh truyền tới.
Ninh Hoạ Lầu theo quán tính quay đầu lại.
Tuy rằng mới nửa ngày không gặp, nhưng Quân Tường vẫn đem tới cho Ninh Hoạ Lầu cảm giác bị đàn áp mạnh mẽ.
Tàn bạo và uy nghiêm.
Thân hình thẳng tắp, đầu đội trời, chân đạp đất.
Đôi mắt sáng như sao, đem theo sự lạnh lùng băng giá, khiến người khác không khỏi rùng mình.
Trong mắt Ninh Hoạ Lầu giờ chỉ còn bốn chữ.
Thần tiên hạ phàm.
Nhìn thấy Quân Tường đang lên lầu, cô ta lập tức đứng dậy, tâm trạng vốn đang bình tĩnh khi nãy bắt đầu gợn sóng,
chân tay luống cuống, có chút bối rối nhìn về phía Quân Tường.
Ninh Hoạ Lầu trước nay chưa từng căng thẳng như vậy.
Nhìn thấy Quân Tường, cô ta rút từ trong túi hồ sơ ra một quyển hợp đồng dày.
Sau đó hai tay đưa cho Quân Tường một cách cung kính: "Anh Quân, đây là tài liệu về tất cả những công ty vật tư
của nhà họ Ninh".
Quân Tường ngồi vắt chân trên sofa.
Nhìn chằm chằm vào Ninh Hoạ Lầu.
Lúc này, Ninh Hoạ Lầu đã thay một bộ vest trắng muốt.
Đeo thêm một cặp kính gọng đen.
Vẻ ngông cuồng được giấu đi, trở nên có phần thư sinh nho nhã.
Có trí tuệ, có năng lực, là hình mẫu người phụ nữ giỏi giang mạnh mẽ.
Nhưng, khi đối diện với Quân Tường, khí thế bức người kia lại được cất đi, ánh mắt nhìn về phía Quân Tường đem
theo chút cảm giác thất bại.
Quân Tường gật đầu, cầm lấy hợp đồng.
Sau khi xem lướt qua một lượt, Quân Tường tiếp tục gật đầu.
Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hoạ Lầu.
Ninh Hoạ Lầu có chút căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng nhìn trực diện về phía Quân Tường.
Gương mặt không hề né tránh.
“Cô tên là! ", Quân Tường suy nghĩ.
Ninh Hoạ Lầu có chút buồn bực, vẫn nghĩ Quân Tường đang trêu đùa mình.
Khắp thành phố Thiên Nam có ai mà không biết tới tên tuổi của Ninh Hoạ Lầu chứ.
Nhưng cô ta vẫn phải cắn răng đáp lại: "Ninh Hoạ Lầu".
“Rất tốt, từ lúc tôi tới thành phố Thiên Nam này, nhà họ Ninh là gia tộc nghe lời nhất".
Quân Tường đáp.
Ninh Hoạ Lầu vẫn đứng im một chỗ, nhìn về phía Quân Tường.
“Thấy cô biết nhìn đại cục như vậy, tôi bỏ qua cho nhà họ Ninh".
Quân Tường đứng dậy, nhìn vào đống chứng từ của các công ty vật tư kia, chầm chậm lên tiếng.
Những công ty này, phải đáng giá tới hàng trăm tỉ.
Ít nhất là có thể giúp công ty vật tư Quân Lâm trở thành công ty vật tư đứng đầu trong nước.
Có thế thấy, thành ý của nhà họ Ninh không tồi chút nào.
Ninh Hoạ Lầu không ngờ rằng Quân Tường lại dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy.
Cô ta do dự nhìn Quân Tường một lượt rồi nói: "Anh Quân, không phải nói là tôi sẽ làm giúp việc cho anh một ngày
sao, nếu như có dự định này thì tranh thủ sớm đi".
Quân Tường trực tiếp phẩy tay đáp: "Không cần cô".
Ninh Hoạ Lầu thở phào nhẹ nhõm, khẽ cúi người nhìn Quân Tường: "Vậy cảm ơn anh Quân nhiều rồi".
Nói rồi, Ninh Hoạ Lầu quay người bước xuống lầu.
Nhưng, vừa đi được một nửa, Ninh Hoạ Lầu đã dừng lại, trên mặt hiện ra vài phần do dự.
Cô ta quay đầu nhìn Quân Tường và nói: "Anh Quân, nhà họ Hàn đang lôi kéo những gia tộc khác để chuẩn bị đối
phó với anh! "
Quân Tường không chút quan tâm, phẩy tay đáp: "Không sao, cứ mặc kệ bọn họ đi!"
Quân Tường giơ tay, đầy vẻ tự tin.
Hoàn toàn không coi đám người nhà họ Hàn ra gì.
Nhìn thấy Quân Tường như vậy, Ninh Hoạ Lầu cũng không nói nhiều thêm nữa.
Cô ta xuống lầu rồi trực tiếp trở về nhà họ Ninh.
Quân Tường đưa quyển hợp đồng dày cộp cho Trần Nộ: "Đi tiếp quản đi, trong vòng một tháng phải giải quyết dứt
điểm các mối quan hệ, nhanh chóng đưa Quân Lâm phủ sóng khắp cả nước đi".
Trần Nộ cầm lấy quyển hợp đồng rồi rời đi.
Quân Tường đứng dậy, đi tới bên cửa sổ.
Lúc này, phía bên ngoài đã bắt đầu lên đèn.
Bạch Tiểu Hoàng không biết theo lên từ lúc nào, đứng bên cạnh Quân Tường.
Hai bàn tay nhỏ bé của cô ta đặt sau lưng, kiêu ngạo đưa ánh mắt theo hướng của Quân Tường, cùng nhìn xuống
phía dưới.
Bạch Tiểu Hoàng có chút lo lắng, nói: "Nếu như toàn bộ các gia tộc ở thành phố Thiên Nam này mà liên kết lại với
nhau, thì anh sẽ rất bị động đó".
Quân Tường gật đầu, nhưng trên mặt lại hiện lên một nét cười.
“Aiya, thật sự sẽ rất bị động đó", Bạch Tiểu Hoàng tiếp tục khuyên nhủ.
Dù là hổ dữ thì cũng không thể nào chống lại cả một đàn sói.
Vì vậy Bạch Tiểu Hoàng rất lo lắng, nếu như những gia tộc kia hợp lực phản công, không biết Quân Tường có chống
đỡ nổi hay không.
Quân Tường vươn tay xoa đầu Bạch Tiểu Hoàng.
Hai mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thành phố rực rỡ, tấp nập.
Trong mắt Quân Tường ánh lên tinh thần chiến đấu.
“Hy vọng bọn họ phản công mạnh và tàn bạo hơn nữa! Càng tàn bạo càng tốt!"
Bạch Tiểu Hoàng ngây người: "Tại sao?"
"Chỉ có như thế thì bọn họ mới biết được! "
“Cái thực sự gọi là! "
"Quyền lực tối thượng!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook