Thiên Toán (Thiên Tính)
-
Quyển 3 - Chương 27
“Thất Hồn giải như thế nào?”
“Thứ lão hủ bất lực.”
“Ngươi ở chỗ này yên ổn ẩn cư hơn hai mươi năm, nếu như bị những kẻ thù ngày xưa biết được, ngươi nghĩ bọn họ sẽ có phản ứng gì?”
“…”
*****
Biên giới Xuyên Điền.
Một chiếc xe ngựa đang chạy như bay trên đường lớn.
“Hiện tại cảm thấy thế nào?”
“Không sao cả.”
Trong xe có hai người, đều là nhân vật độc nhất vô nhị trên giang hồ, thế nhưng lúc này bọn họ đang ngồi chung trên một chiếc xe ngựa, cùng đi về một hướng.
Vong Xuyên cổ cuối cùng cũng ảnh hưởng đến thân thể Lục Đình Tiêu. Cho dù hắn không bị mất đi ký ức, nhưng cứ cách mỗi mười hai canh giờ đều phải chịu nỗi đau nhức đến tận xương. Với võ công và lực nhẫn nại của Lục Đình Tiêu mà nói, lúc độc phát có thể khiến sắc mặt hắn tái nhợt hẳn đi, cả người đầy mồ hôi lạnh, liền biết được cổ này có bao nhiêu lợi hại.
Nếu như không nhanh chóng tìm được phương pháp giải cổ…
Trầm Dung Dương vươn tay vén một góc rèm cửa, quay đầu che giấu vẻ lo lắng phảng phất dưới mi mắt.
Miêu Cương, người đời sau phần lớn đều cho rằng nó chính là Vân Nam. Trên thực tế, tại thời điểm này Miêu Cương bao gồm các tỉnh Tứ Xuyên, Quý Châu, Hồ Nam và Vân Nam, mà loại cổ vô cùng thần bí này, cũng có bắt nguồn từ nơi đây.
Cổ không giống với độc.
Độc dược vô sắc vô vị, nếu mất phương pháp bào chế, còn có thể dựa vào dược tính mà tìm cách áp chế, thế nhưng cổ lại không giống như vậy. Một tảng đá bình thường hay một sợi tơ mảnh, vào lúc ngươi không cẩn thận chú ý, cũng có thể khiến ngươi trúng cổ. Cho nên đối với người trong giang hồ, cổ so với độc càng đáng sợ hơn, nó không phải khó phòng bị mà là không thể phòng.
Cùng một loại cổ đôi khi nảy sinh rất nhiều biến chứng khác nhau, đều có thể đẩy người vào chỗ chết, nó cũng tương tự như vu thuật. Một điển cố nổi tiếng thời Hán đã viết: Lý do Trần hoàng hậu của Kim Ốc Tàng Kiều bị phế truất chính là: Hoàng hậu điên loạn, dùng vu thuật mê hoặc người, không hợp lẽ trời.[1] Bất kể lý do này đúng hay sai, thế nhưng vu thuật có thể biến một con lạc đà trở thành một cọng rơm, đã chứng tỏ việc người đương thời sợ hãi cùng chán ghét nó như thế nào.
Cổ tuy đáng sợ, nhưng không được lưu truyền rộng rãi, nó chỉ giới hạn trong một khu vực dân tộc thiểu số, vô cùng bí ẩn, hơn nữa người tinh thông cổ thuật cũng không nhiều. Bởi vì vạn sự vạn vật đều có nhân quả, cổ nếu như lợi hại như vậy, tất nhiên về phương diện khác sẽ gây tổn hại phúc đức, cổ càng ác liệt thì cái giá phải trả sẽ càng lớn. Tựa như Vong Xuyên cổ, người hạ cổ phải dùng chính tính mệnh của mình để hoàn thành, cổ hạ xong thì người hạ cổ cũng chết.
Người hạ cổ đã chết, còn ai có thể giải cổ?
Cho dù thực lực của Như Ý lâu và Bắc Minh giáo cường đại đến mức có thể cùng triều đình giằng co, thế nhưng trong thiên hạ, có vài thứ mà không thể chỉ dùng tiền tài và nhân lực là có thể đạt được. Tiết ngũ nương của Bắc Minh giáo tuy có xuất thân Miêu Cương, nhưng đối với vu cổ thuật, nàng cũng không biết nhiều, kế sách duy nhất hiện giờ, chính là tự thân đến Miêu Cương tìm hiểu.
Trầm Dung Dương biết rõ sự lợi hại của Vu cổ, trong lòng rất lo lắng, thế nhưng sau khi đến Miêu Cương lại không tìm được người giải cổ.
Còn đương sự lúc này, một thân hoàng y quan ngọc, áo bào dài rộng, bình yên ngồi trong xe ngựa đọc tạp ký. Biểu tình trên mặt vẫn thờ ơ lãnh đạm, không nhìn ra một chút lo lắng nào.
*Hoàng y quan ngọc: Áo vàng, mũ ngọc.
*Tạp ký: sách ghi chép.
Lãnh thổ của Bắc Tống lúc này còn chưa to lớn bằng Vân Nam và Tây Tạng. Tiến vào địa phận Vân Nam chính là Đại Lý, từ năm Tấn Thiên Phúc thứ hai, tức năm 937 sau công nguyên, quốc gia này liền được xây dựng. Sau khi Tống triều thành lập, Đại Lý lấy Tống làm chính thống, hai quốc gia nhiều đời giao hảo, Đại Lý cũng trở thành một bức bình phong che chở cho Tống triều ở Tây Nam.
Đại Lý là một quốc gia rất kỳ lạ, được Đoàn thị thành lập từ thời Xuân Thu chiến quốc. Đại Lý lấy Bạch tộc làm vương, nhiều dân tộc sống hòa hợp với nhau. Nữ tử của Đại Lý đa phần đều hoạt bát phóng khoáng, trời sinh đa tình, tướng mạo cho dù bình thường, nhưng khi khoác vào váy áo đủ mọi màu sắc, đeo vào trang sức ngọc ngà, cũng sẽ trở nên xinh đẹp vài phần, khiến người qua đường cũng phải quay đầu lại nhìn. Ở đây rất hiếm những kẻ sĩ đầy mồm nhân nghĩa, thế nên cho dù ngươi đi trên đường liếc mắt nhìn cô nương xinh đẹp vài cái, người khác cũng sẽ không nói gì, nói không chừng cô nương người ta nhìn thấy ngươi tuấn tú, còn có thể xoay người tặng ngươi một đóa hoa tươi.
*Đoàn thị: Họ Đoàn là quốc tính của nước Đại Lý.
Xe ngựa dừng lại trước cửa một khách điếm, bởi vì cần chỗ trọ, cũng bởi vì con đường phía trước đã bị ngăn chặn.
Một nữ tữ vận y phục hoàng nhạt, trong tay cầm một cây trường tiên, đầu roi nhưng lại đang vững vàng quấy lấy cổ tay một thiếu nữ khác. Hai người giằng co qua lại, người vây xem cũng khá đông. Bên cạnh nữ tử còn có một nam tử trẻ tuổi mang kiếm, vẻ mặt sốt ruột lo lắng, tựa hồ muốn khuyên giải nàng, nhưng lại không biết làm sao.
Thiếu nữ đang bị roi quấn cổ tay hiển nhiên không phải người Hán, vóc dáng có chút gầy yếu, nhưng lại vô cùng thanh tú. Lúc này đang lạnh lẽo trừng mắt nhìn hoàng y nữ tử, một tay nắm lấy đầu roi, tay kia đang muốn giãy giụa, nhưng không thoát được.
“Dung Dung, quên đi a, cô nương này hình như cũng không phải cố ý…” Tiền Yến Hòa mắt thấy người vây xem càng lúc càng nhiều, trong lòng bất an, cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Hắn phụng lệnh sư phụ ra ngoài ngao du, sư muội vốn không được đi theo. Thế nhưng lúc đi được nửa đường lại thấy nàng len lén xuất hiện, lúc hắn phát hiện thì đã cách sư môn rất xa, lại lo lắng nàng trở về một mình gặp chuyện bất trắc, đành phải mang theo tiểu sư muội từ nhỏ đã bị sư phụ sư mẫu nuông chiều đến kiêu căng này đây.
“Mắt láo liên nhìn ngựa của ta, còn lén sờ soạng vài cái, là không phải cố ý?” Hạ Dung Dung hừ lạnh một tiếng, không có ý định bỏ qua: “Ta thấy nàng ta tám phần mười là muốn trộm ngựa, xem cách ăn mặc cũng không hẳn là người tốt, hồ ly tinh!”
Tới địa bàn của người ta còn nói người ta không phải người tốt, đây chẳng phải là không có việc gì làm nên kiếm chuyện gây sự sao. Tiền Yến Hoàn cảm giác thấy bách tính vốn đang đứng xem náo nhiệt một bên bắt đầu có chút phẫn nộ, không khỏi cười khổ, liền hướng người xung quanh cúi đầu tạ tội. Sư muội này của hắn tính tình cũng không xấu, chỉ là nói năng hơi cay độc một chút.
“Ta bất quá thấy ngựa của ngươi là ngựa tốt nên mới sờ soạng vài cái, sao gọi là trộm ngựa, ngươi, ngươi không được…” Tiểu cô nương đỏ mặt, nhưng rõ ràng mồm mép không bằng hoàng y nữ tử, tâm tình càng kích động nói không ra lời.
“Không giải thích được a, còn bảo không phải muốn trộm ngựa, nhìn ngươi đáng thương như thế, hướng bản cô nương xin lỗi là được, còn không ta sẽ dẫn ngươi đi gặp quan!” Hạ Dung Dung thấy bộ dạng ngượng ngùng của thiếu nữ, càng thêm đắc ý.
“Ngươi…” Tiểu cô nương tức giận giậm chân một cái, vành mắt ửng đỏ.
Hạ Dung Dung thấy thế cũng có chút hối hận, lại nghe thanh âm của Tiền Yến Hòa vang lên bên tai: “Sư muội, ngươi xem tiểu cô nương này cực kỳ đáng thương, căn bản không giống kẻ trộm ngựa, mau thả nàng đi, đừng đùa giỡn nữa.”
Chứng cớ vô cùng xác thực, sao có thể gọi là đùa giỡn? Ngươi bảo ta đừng đùa, ta lại càng muốn đùa! Hạ Dung Dung trong lòng tức giận, rút trường tiên ra khỏi cổ tay đối phương, lại vung lên cao, mắt thấy sắp chạm lên mặt tiểu cô nương. Một roi này mà quất trúng, chỉ sợ dung nhan nàng sẽ bị phá hủy.
Tiền Yến Hòa sợ hãi, đang muốn ra tay ngăn cản, tiểu cô nương kia cũng sợ đến nhắm mắt lại.
Bên tai khẽ vang lên một tiếng động nhỏ, còn chưa kịp hoàn hồn, roi đã bị đứt thành hai đoạn.
Tiền Yến Hòa nhìn theo hướng tiếng động phát ra, liền thấy quân cờ bằng ngọc lưu ly đang cắm thật sâu vào cây cột trước cửa khách điếm.
Với trọng lượng của quân cờ, nếu muốn xuyên vào đồ vật cũng không khó, người có công lực cao còn có thể bắn nó xuyên vào núi đá. Thế nhưng muốn sử dụng lực đạo vừa đủ, chỉ đem roi cắt thành hai đoạn mà không đả thương đến người, làm được điều này chứng tỏ người nọ không hề tầm thường, ngay cả sư phụ của bọn họ, chỉ sợ cũng không đạt tới trình độ này.
Nơi này cách khá xa Trung Nguyên, người phương nào lại có công lực như vậy?
“Cô nương thanh tú xinh đẹp, hà tất phải làm khó một tiểu cô nương chưa trải sự đời?”
Bọn họ lúc này mới chú ý tới, có một chiếc xe ngựa dừng trước cửa khách điếm chẳng biết từ khi nào, mà thanh âm ôn nhu trầm ổn vừa rồi chính là từ trong xe truyền đến.
“!! Ngươi là ai…”
Thấy trường tiên yêu quý bị cắt thành hai đoạn, Hạ Dung Dung tức giận muốn phát hỏa, Tiền Yến Hòa vội vã ngăn cản nàng, hướng phía xe ngựa ôm quyền hành lễ.
“Chẳng hay trên xe là vị tiền bối cao nhân nào có thể xuống xe gặp mặt được hay không?”
ƸӜƷ
——————————–
[1]: Trần hoàng hậu hay Trần A Kiều là hoàng hậu của Hán Vũ Đế, khi biết Hán Vũ Đế hết mực sủng ái mỹ nhân Vệ Tử Phu, Trần A Kiều nổi máu Hoạn Thư. Bà khóc lóc than vãn, thậm chí tìm mọi phương pháp sát hại Vệ Tử Phu. Biết sự thực, Vũ đế nổi trận lôi đình, dần dần xa lánh bà. Trần A Kiều yểm bùa Vệ Tử Phu, lăng mạ hoàng đế nên bị phế ngôi hoàng hậu.
“Thứ lão hủ bất lực.”
“Ngươi ở chỗ này yên ổn ẩn cư hơn hai mươi năm, nếu như bị những kẻ thù ngày xưa biết được, ngươi nghĩ bọn họ sẽ có phản ứng gì?”
“…”
*****
Biên giới Xuyên Điền.
Một chiếc xe ngựa đang chạy như bay trên đường lớn.
“Hiện tại cảm thấy thế nào?”
“Không sao cả.”
Trong xe có hai người, đều là nhân vật độc nhất vô nhị trên giang hồ, thế nhưng lúc này bọn họ đang ngồi chung trên một chiếc xe ngựa, cùng đi về một hướng.
Vong Xuyên cổ cuối cùng cũng ảnh hưởng đến thân thể Lục Đình Tiêu. Cho dù hắn không bị mất đi ký ức, nhưng cứ cách mỗi mười hai canh giờ đều phải chịu nỗi đau nhức đến tận xương. Với võ công và lực nhẫn nại của Lục Đình Tiêu mà nói, lúc độc phát có thể khiến sắc mặt hắn tái nhợt hẳn đi, cả người đầy mồ hôi lạnh, liền biết được cổ này có bao nhiêu lợi hại.
Nếu như không nhanh chóng tìm được phương pháp giải cổ…
Trầm Dung Dương vươn tay vén một góc rèm cửa, quay đầu che giấu vẻ lo lắng phảng phất dưới mi mắt.
Miêu Cương, người đời sau phần lớn đều cho rằng nó chính là Vân Nam. Trên thực tế, tại thời điểm này Miêu Cương bao gồm các tỉnh Tứ Xuyên, Quý Châu, Hồ Nam và Vân Nam, mà loại cổ vô cùng thần bí này, cũng có bắt nguồn từ nơi đây.
Cổ không giống với độc.
Độc dược vô sắc vô vị, nếu mất phương pháp bào chế, còn có thể dựa vào dược tính mà tìm cách áp chế, thế nhưng cổ lại không giống như vậy. Một tảng đá bình thường hay một sợi tơ mảnh, vào lúc ngươi không cẩn thận chú ý, cũng có thể khiến ngươi trúng cổ. Cho nên đối với người trong giang hồ, cổ so với độc càng đáng sợ hơn, nó không phải khó phòng bị mà là không thể phòng.
Cùng một loại cổ đôi khi nảy sinh rất nhiều biến chứng khác nhau, đều có thể đẩy người vào chỗ chết, nó cũng tương tự như vu thuật. Một điển cố nổi tiếng thời Hán đã viết: Lý do Trần hoàng hậu của Kim Ốc Tàng Kiều bị phế truất chính là: Hoàng hậu điên loạn, dùng vu thuật mê hoặc người, không hợp lẽ trời.[1] Bất kể lý do này đúng hay sai, thế nhưng vu thuật có thể biến một con lạc đà trở thành một cọng rơm, đã chứng tỏ việc người đương thời sợ hãi cùng chán ghét nó như thế nào.
Cổ tuy đáng sợ, nhưng không được lưu truyền rộng rãi, nó chỉ giới hạn trong một khu vực dân tộc thiểu số, vô cùng bí ẩn, hơn nữa người tinh thông cổ thuật cũng không nhiều. Bởi vì vạn sự vạn vật đều có nhân quả, cổ nếu như lợi hại như vậy, tất nhiên về phương diện khác sẽ gây tổn hại phúc đức, cổ càng ác liệt thì cái giá phải trả sẽ càng lớn. Tựa như Vong Xuyên cổ, người hạ cổ phải dùng chính tính mệnh của mình để hoàn thành, cổ hạ xong thì người hạ cổ cũng chết.
Người hạ cổ đã chết, còn ai có thể giải cổ?
Cho dù thực lực của Như Ý lâu và Bắc Minh giáo cường đại đến mức có thể cùng triều đình giằng co, thế nhưng trong thiên hạ, có vài thứ mà không thể chỉ dùng tiền tài và nhân lực là có thể đạt được. Tiết ngũ nương của Bắc Minh giáo tuy có xuất thân Miêu Cương, nhưng đối với vu cổ thuật, nàng cũng không biết nhiều, kế sách duy nhất hiện giờ, chính là tự thân đến Miêu Cương tìm hiểu.
Trầm Dung Dương biết rõ sự lợi hại của Vu cổ, trong lòng rất lo lắng, thế nhưng sau khi đến Miêu Cương lại không tìm được người giải cổ.
Còn đương sự lúc này, một thân hoàng y quan ngọc, áo bào dài rộng, bình yên ngồi trong xe ngựa đọc tạp ký. Biểu tình trên mặt vẫn thờ ơ lãnh đạm, không nhìn ra một chút lo lắng nào.
*Hoàng y quan ngọc: Áo vàng, mũ ngọc.
*Tạp ký: sách ghi chép.
Lãnh thổ của Bắc Tống lúc này còn chưa to lớn bằng Vân Nam và Tây Tạng. Tiến vào địa phận Vân Nam chính là Đại Lý, từ năm Tấn Thiên Phúc thứ hai, tức năm 937 sau công nguyên, quốc gia này liền được xây dựng. Sau khi Tống triều thành lập, Đại Lý lấy Tống làm chính thống, hai quốc gia nhiều đời giao hảo, Đại Lý cũng trở thành một bức bình phong che chở cho Tống triều ở Tây Nam.
Đại Lý là một quốc gia rất kỳ lạ, được Đoàn thị thành lập từ thời Xuân Thu chiến quốc. Đại Lý lấy Bạch tộc làm vương, nhiều dân tộc sống hòa hợp với nhau. Nữ tử của Đại Lý đa phần đều hoạt bát phóng khoáng, trời sinh đa tình, tướng mạo cho dù bình thường, nhưng khi khoác vào váy áo đủ mọi màu sắc, đeo vào trang sức ngọc ngà, cũng sẽ trở nên xinh đẹp vài phần, khiến người qua đường cũng phải quay đầu lại nhìn. Ở đây rất hiếm những kẻ sĩ đầy mồm nhân nghĩa, thế nên cho dù ngươi đi trên đường liếc mắt nhìn cô nương xinh đẹp vài cái, người khác cũng sẽ không nói gì, nói không chừng cô nương người ta nhìn thấy ngươi tuấn tú, còn có thể xoay người tặng ngươi một đóa hoa tươi.
*Đoàn thị: Họ Đoàn là quốc tính của nước Đại Lý.
Xe ngựa dừng lại trước cửa một khách điếm, bởi vì cần chỗ trọ, cũng bởi vì con đường phía trước đã bị ngăn chặn.
Một nữ tữ vận y phục hoàng nhạt, trong tay cầm một cây trường tiên, đầu roi nhưng lại đang vững vàng quấy lấy cổ tay một thiếu nữ khác. Hai người giằng co qua lại, người vây xem cũng khá đông. Bên cạnh nữ tử còn có một nam tử trẻ tuổi mang kiếm, vẻ mặt sốt ruột lo lắng, tựa hồ muốn khuyên giải nàng, nhưng lại không biết làm sao.
Thiếu nữ đang bị roi quấn cổ tay hiển nhiên không phải người Hán, vóc dáng có chút gầy yếu, nhưng lại vô cùng thanh tú. Lúc này đang lạnh lẽo trừng mắt nhìn hoàng y nữ tử, một tay nắm lấy đầu roi, tay kia đang muốn giãy giụa, nhưng không thoát được.
“Dung Dung, quên đi a, cô nương này hình như cũng không phải cố ý…” Tiền Yến Hòa mắt thấy người vây xem càng lúc càng nhiều, trong lòng bất an, cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Hắn phụng lệnh sư phụ ra ngoài ngao du, sư muội vốn không được đi theo. Thế nhưng lúc đi được nửa đường lại thấy nàng len lén xuất hiện, lúc hắn phát hiện thì đã cách sư môn rất xa, lại lo lắng nàng trở về một mình gặp chuyện bất trắc, đành phải mang theo tiểu sư muội từ nhỏ đã bị sư phụ sư mẫu nuông chiều đến kiêu căng này đây.
“Mắt láo liên nhìn ngựa của ta, còn lén sờ soạng vài cái, là không phải cố ý?” Hạ Dung Dung hừ lạnh một tiếng, không có ý định bỏ qua: “Ta thấy nàng ta tám phần mười là muốn trộm ngựa, xem cách ăn mặc cũng không hẳn là người tốt, hồ ly tinh!”
Tới địa bàn của người ta còn nói người ta không phải người tốt, đây chẳng phải là không có việc gì làm nên kiếm chuyện gây sự sao. Tiền Yến Hoàn cảm giác thấy bách tính vốn đang đứng xem náo nhiệt một bên bắt đầu có chút phẫn nộ, không khỏi cười khổ, liền hướng người xung quanh cúi đầu tạ tội. Sư muội này của hắn tính tình cũng không xấu, chỉ là nói năng hơi cay độc một chút.
“Ta bất quá thấy ngựa của ngươi là ngựa tốt nên mới sờ soạng vài cái, sao gọi là trộm ngựa, ngươi, ngươi không được…” Tiểu cô nương đỏ mặt, nhưng rõ ràng mồm mép không bằng hoàng y nữ tử, tâm tình càng kích động nói không ra lời.
“Không giải thích được a, còn bảo không phải muốn trộm ngựa, nhìn ngươi đáng thương như thế, hướng bản cô nương xin lỗi là được, còn không ta sẽ dẫn ngươi đi gặp quan!” Hạ Dung Dung thấy bộ dạng ngượng ngùng của thiếu nữ, càng thêm đắc ý.
“Ngươi…” Tiểu cô nương tức giận giậm chân một cái, vành mắt ửng đỏ.
Hạ Dung Dung thấy thế cũng có chút hối hận, lại nghe thanh âm của Tiền Yến Hòa vang lên bên tai: “Sư muội, ngươi xem tiểu cô nương này cực kỳ đáng thương, căn bản không giống kẻ trộm ngựa, mau thả nàng đi, đừng đùa giỡn nữa.”
Chứng cớ vô cùng xác thực, sao có thể gọi là đùa giỡn? Ngươi bảo ta đừng đùa, ta lại càng muốn đùa! Hạ Dung Dung trong lòng tức giận, rút trường tiên ra khỏi cổ tay đối phương, lại vung lên cao, mắt thấy sắp chạm lên mặt tiểu cô nương. Một roi này mà quất trúng, chỉ sợ dung nhan nàng sẽ bị phá hủy.
Tiền Yến Hòa sợ hãi, đang muốn ra tay ngăn cản, tiểu cô nương kia cũng sợ đến nhắm mắt lại.
Bên tai khẽ vang lên một tiếng động nhỏ, còn chưa kịp hoàn hồn, roi đã bị đứt thành hai đoạn.
Tiền Yến Hòa nhìn theo hướng tiếng động phát ra, liền thấy quân cờ bằng ngọc lưu ly đang cắm thật sâu vào cây cột trước cửa khách điếm.
Với trọng lượng của quân cờ, nếu muốn xuyên vào đồ vật cũng không khó, người có công lực cao còn có thể bắn nó xuyên vào núi đá. Thế nhưng muốn sử dụng lực đạo vừa đủ, chỉ đem roi cắt thành hai đoạn mà không đả thương đến người, làm được điều này chứng tỏ người nọ không hề tầm thường, ngay cả sư phụ của bọn họ, chỉ sợ cũng không đạt tới trình độ này.
Nơi này cách khá xa Trung Nguyên, người phương nào lại có công lực như vậy?
“Cô nương thanh tú xinh đẹp, hà tất phải làm khó một tiểu cô nương chưa trải sự đời?”
Bọn họ lúc này mới chú ý tới, có một chiếc xe ngựa dừng trước cửa khách điếm chẳng biết từ khi nào, mà thanh âm ôn nhu trầm ổn vừa rồi chính là từ trong xe truyền đến.
“!! Ngươi là ai…”
Thấy trường tiên yêu quý bị cắt thành hai đoạn, Hạ Dung Dung tức giận muốn phát hỏa, Tiền Yến Hòa vội vã ngăn cản nàng, hướng phía xe ngựa ôm quyền hành lễ.
“Chẳng hay trên xe là vị tiền bối cao nhân nào có thể xuống xe gặp mặt được hay không?”
ƸӜƷ
——————————–
[1]: Trần hoàng hậu hay Trần A Kiều là hoàng hậu của Hán Vũ Đế, khi biết Hán Vũ Đế hết mực sủng ái mỹ nhân Vệ Tử Phu, Trần A Kiều nổi máu Hoạn Thư. Bà khóc lóc than vãn, thậm chí tìm mọi phương pháp sát hại Vệ Tử Phu. Biết sự thực, Vũ đế nổi trận lôi đình, dần dần xa lánh bà. Trần A Kiều yểm bùa Vệ Tử Phu, lăng mạ hoàng đế nên bị phế ngôi hoàng hậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook