Thiên Tình Chi Sủng
-
Chương 6: Bắc tĩnh vương gia … mục kỳ nhâm
Dưới tàn liễu, nam nhân một thân cẩm bào màu trắng, tóc mây đen dài cố định bằng trâm bạch ngọc, thân cao thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ nhã nhặn, đôi mắt đen láy sáng ngời, đôi môi mỏng hồng nhuận nở nụ cười ôn hòa, phong thái ôn nhu như ngọc.
Nam nhân vận cẩm bào màu trắng thấy Hoa Âm Vũ cùng Lã Thục Tâm, trong mắt lóe tia kinh hỉ, hắn thả nhanh bước chân đi tới trước mặt hai người, tầm mắt dừng trên người Hoa Âm Vũ, cất giọng ôn nhu.
“Nàng trở về rồi.”
Bất chợt thần sắc của hắn trở nên ảm đạm, lát sau khó khăn nói. –“Là Hoàng huynh hạ chỉ?”
Hoa Âm Vũ nhìn nam nhân đã lâu không gặp khẽ mỉm cười, cũng không quên lễ nghi nhúng người hành lễ. –“Tham kiến Bắc Tĩnh Vương gia.”
Bắc Tĩnh Vương gia tên Mục Kỳ Nhâm, là đệ đệ ruột thịt của Mục Cẩn Vương, từ nhỏ tình cảm của hai người rất tốt, đến khi trưởng thành càng tương thân tương ái, việc Mục Cẩn Vương đoạt được ngôi vị hoàng đế cũng không thiếu phần Mục Kỳ Nhâm, một nữa binh lực cũng do Mục Kỳ Nhâm nắm giữ.
Ba năm trước, Mục Kỳ Nhâm cùng Mục Cẩn Vương lãnh binh dẹp loạn ở Phi Ưng quốc, sau đó là Nam An quốc, đến Lăng Tiên Quốc, ba nước nằm lân cận Bắc Tề, sau ba năm chinh chiến khốc liệt, rốt cuộc hai người cũng mang chiến thắng khải hoàng trở về, cùng lúc đó tiên hoàng băng hà, Mục Cẩn Vương gấp rút trở về đăng cơ lên ngôi hoàng đế, Mục Kỳ Nhâm ở lại biên quan trấn giữ bảy ngày mới trở lại, tân hoàng vui mừng vì hoàng đệ trở về kinh thành, quyết định sẽ mở tiệc chiêu đãi đệ đệ cùng chúng tướng sĩ vào tối đêm mai.
Hoa Âm Vũ biết Mục Kỳ Nhâm thông qua Mục Cẩn Vương, sau cái ngày bị hắn bá đạo muốn nàng làm thê tử của hắn, qua ngày hôm sau, hắn đã dẫn Mục Kỳ Nhâm đến làm minh chứng cho bọn họ. Nàng còn nhớ thiếu niên năm đó rụt rè, đôi khi còn đỏ mặt so với nam nhân ôn hòa nhã nhặn lúc này khác xa, tuy nhiên, nụ cười ôn hòa mang theo ấm áp vẫn không thay đổi.
“Không cần, Âm Vũ không cần hành lễ với ta, còn có, sau này cứ gọi ta Kỳ Nhâm …” – Suy nghĩ một chút, Mục Kỳ Nhâm nói tiếp.
“Nàng là phi tử của hoàng huynh, coi như cũng là trưởng bối của ta, không cần quá nhiều lễ tiết như vậy.”
Thấy Hoa Âm Vũ hành lễ với mình, Mục Kỳ Nhâm vội tránh một bên. Hắn không thích nàng xa cách như vậy, hắn vẫn thích nàng như xưa, nữ hài tử xinh đẹp như hoa xuân, trong sáng như trăng thu, nhưng lần này gặp lại, hắn nhận thức được Hoa Âm Vũ thay đổi khá nhiều, dung mạo thanh thoát xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo như nước, đôi mày liễu xinh đẹp, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, cả người nàng toát ra khí chất cao quý thanh khiết pha lẫn sự lạnh lùng xa cách, điều này khiến hắn không thích chút nào.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ vì sao nàng thay đổi, ngày nàng bi thương mang theo ánh mặt oán hận rời đi, hắn đã chấp vấn hoàng huynh vì sao không cứu nàng, lúc đó hoàng huynh chỉ nói cho nàng rời xa là bảo vệ nàng, sau này sẽ bồi nàng gấp bội, lúc đó hắn mới biết, người đau lòng không chỉ có Hoa Âm Vũ, có hắn, còn có hoàng huynh.
Ai bảo bọn họ sinh ra trong hoàng thất, nơi đầm rồng hang hổ này đã nuốt tươi biết bao nhiêu sinh mạng, nếu bọn họ không củng cố quyền lực, làm sao có thể bảo vệ được nàng, để nàng rời đi là giải pháp tốt nhất, biết nàng sẽ oán hận, sẽ đau thương nhưng bọn họ không có lựa chọn, chỉ mong khi nàng quay về, nàng sẽ hiểu và tha thứ tất cả.
Lã Thục Tâm đứng bên cạnh cũng nhúng người hành lễ. – “Tham kiến Bắc Tĩnh vương gia.”
Thấy Mục Kỳ Nhâm không để mắt tới mình cũng không giận, Lã Thục Tâm đứng dậy nhìn Hoa Âm Vũ.
“Tỷ tỷ, tỷ ở lại hàn huyên với vương gia, muội có việc nên đi trước.”
Nói xong, nàng nhúng người rời đi. Mục Kỳ Nhâm gật đầu qua loa, ánh mắt vẫn nhìn Hoa Âm Vũ chăm chú, Hoa Âm Vũ nhìn hắn cười nhẹ, hai người đi tới cái đình nhỏ, rất nhanh, đã có cung nữ mang bánh cùng trà đến.
“Thời gian qua, nàng phải chịu khổ rồi.”
Vào cung không quá hai ngày, dù là người thân hay người ngoài, ai ai đều hỏi nàng sống có tốt hay không nhưng không một ai hỏi nàng sống có khổ sở hay không? Có lẽ ai cũng nghĩ nàng được ân sủng như vậy thì há gì để tâm đến chuyện ngày trước mình sống ra sao, đâu ai biết tâm nàng đau đớn đến mức nào, muốn tìm người tâm sự, muốn tìm người lắng nghe những đau khổ nàng chịu phải nhưng không có bất cứ một ai.
Nay, nghe Mục Kỳ Nhâm hỏi, khóe mắt bổng cay cay, nàng cố gắng không cho mình rơi lệ, nhìn nam nhân ôn nhu trước mắt, nhẹ giọng.
“Nếu ta nói ta sống không tốt, còn rất khổ sở, Kỳ Nhâm có tin không?”
Nàng không ngại ngùng gọi tên Kỳ Nhâm, bởi hắn là người tri kỷ duy nhất khiến nàng cảm thấy an tâm bộc lộ tâm tình. Tâm trí bị giày vò sắp vượt khỏi sự khống chế của nàng, nếu không thể nói ra, nàng e rằng mình sẽ điên lên mất.
Tâm Mục Kỳ Nhâm khẽ nhói đau, hắn biết Hoa Âm Vũ rất mạnh mẽ, dù đau buồn hay chịu ủy khuất vẫn không nói ra hay thể hiện trên khuôn mặt tinh tế, nay nàng nói ra, chứng tỏ nàng đã trải qua thời gian khổ sở như thế nào, mà nàng chỉ nói cho hắn nghe, hắn biết, sức chịu đựng của nàng đã đạt đến cực điểm, nhìn vào đôi mắt ửng đỏ, còn có sự quật cường trong đôi mắt ấy khiến tâm hắn càng bi ai.
Hắn nhẹ giọng an ủi nói. –“Chỉ cần là do Âm Vũ nói, ta đều sẽ tin.”
Hắn tin nàng một cách mù quáng, bởi trên tất cả, nàng là nữ nhân hắn yêu. Bốn năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Âm Vũ, nữ tử trong sáng ngây thơ chỉ cần một nụ cười cũng khiến tâm hắn rung động nhưng hắn biết nàng là người hoàng huynh yêu, hắn là kẻ đến sau nên chỉ có thể chúc nàng hạnh phúc.
Từ khoảng khắc đó, hắn luôn ở phía sau bảo vệ nàng, chăm chú dõi theo từng cử động của nàng, đến khi nàng bị giam lỏng, hắn mới nhận ra mình đã sai, đáng lý ra, từ lúc nàng rơi nước mắt khi bị hoàng huynh lạnh nhạt, lúc đó hắn nên đưa nàng rời khỏi hoàng cung, đem nàng giấu đi để không một ai biết, che chở nàng đến hết quảng đời còn lại, tuy nhiên, thế lức của hoàng huynh, hắn vẫn không địch lại, là hắn không có năng lực để bảo vệ nàng.
Hiện tại nàng đã trở lại, được phong phi, được sủng ái nhưng hắn nhận rõ, trong mắt nàng một chút vui vẻ cũng không có, chỉ có sự lạnh lùng xa cách, còn có sự cô tịch làm hắn đau lòng, hắn biết nàng vẫn không thể tha thứ cho những chuyện hoàng huynh đã làm, mà hắn, nếu là lúc trước, hắn sẽ nhân nhượng, còn bây giờ thì không.
Suy nghĩ một lúc, Mục Kỳ Nhâm nhìn bọn cung nữ cùng người hầu, phất tay bảo họ lui ra, Hoa Âm Vũ thấy hành động của hắn cũng không ngăn cản, đôi khi có những chuyện, ngay cả người thân cận nhất cũng không thể nghe, không phải không tin tưởng, bởi khi biết ít chuyện sẽ sống lâu hơn một chút.
Mục Kỳ Nhâm nhìn Hoa Âm Vũ, thận trọng nói. – “Ta biết nàng vẫn không chấp nhận được những chuyện hoàng huynh đã làm, nếu nàng muốn, ta sẽ giúp nàng …”
Ngừng một lúc, hắn nói như định đóng cột. –“Ta sẽ giúp nàng rời khỏi nơi này.”
Thấy Hoa Âm Vũ kinh ngạc nhưng không đáp lời, hắn nhẹ nhàng cầm bàn tay Hoa Âm Vũ, ôn nhu nói.
“Âm Vũ, ta không muốn thấy một Hoa Âm Vũ thuần khiết luôn nở nụ cười ngày trước biến mất, ta muốn thấy nàng thật vui vẻ, thật hạnh phúc, chỉ cần nàng muốn, ta nhất định sẽ giúp nàng.”
“Hắn là hoàng thượng.” – Hoa Âm Vũ lưu loát rút tay lại, khổ sở đáp.
Mục Cẩn Vương là Hoàng đế, lãnh thổ của hắn trải dài khắp năm châu, ba nước lân cận cũng bị hắn thâu tóm, nàng muốn thoát cũng không thể, còn có người nhà của Liên Chi, còn có … phụ thân.
Nghĩ đến đó, lòng nàng nặng trĩu, hài cốt phụ thân nơi nào nàng cũng không biết, nếu nàng rời đi, Mục Cẩn Vương tức giận, hắn có thể đem hài cốt phụ thân ra trút giận hay không? Nàng không dám bảo đảm nhưng với tính tình của một hoàng đế, nàng rất sợ hãi.
Biết Hoa Âm Vũ đắn đo điều gì, Mục Kỳ Nhâm lên tiếng. – “Ta là đại tướng quân, nắm binh quyền trong tay, nay Hoàng huynh vừa mới lên ngôi, còn phải đối mặt với nhiều công vụ cùng các đại thần, gần nhất là việc sứ giả ba nước đến cống nạp, lúc đó, ta sẽ có cơ hội đưa nàng đi.”
Nghĩ đến một việc, hắn lại nói. –“Hoa Âm Vũ, ta không bắt buột nàng trả lời ngay bây giờ, nàng hãy suy nghĩ rồi trả lời cho ta biết, chỉ cần nàng muốn, ta sẽ đợi.”
Khuyên giải người hoàng huynh yêu rời khỏi huynh ấy là điều tàn nhẫn, sẽ khiến tình cảm huynh đệ bị ngăn cách nhưng hắn không muốn Hoa Âm Vũ phải chịu khổ sở thêm bất kỳ điều gì, hơn nữa, hắn không phủ định rằng mình cũng có một phần tâm tư, đưa nàng đi, đem nàng đến nơi an toàn, thời gian lắng động sẽ xua đi một số chuyện, rồi hoàng huynh sẽ quên Hoa Âm Vũ tìm được tình yêu khác, mà nàng, cũng sẽ quên hoàng huynh, lúc đó, có phải hắn sẽ có cơ hội đến bên nàng phải không?
Hắn có tính nhẫn nại rất cao, một năm, hai năm, năm năm hay mười năm, chỉ cần có thể ở bên nàng, hắn chấp nhận chờ đợi.
Hoa Âm Vũ im lặng nghĩ đến lời đề nghị của Mục kỳ Nhâm, phải nói là những điều hắn nói rất có sức thuyết phục, nàng quả thật muốn rời đi, sống nơi thâm cung tranh đấu rất mệt mỏi, còn có, đế vương vô tình, đó là chuyện xưa nay không thể thay đổi, Mục Cẩn Vương có thể sủng nàng, có thể yêu nàng nhưng được bao lâu, năm năm hay mười năm?
Còn có hậu cung giai nhân ba ngàn, mỗi năm lại có kỳ tuyển tú nữ, nhan sắc của nàng rồi sẽ tàn phai, nào sánh với hoa thơm cỏ lạ còn xanh tươi trước mắt hắn. Việc hắn đem nàng về cung chỉ vì áy náy, còn tình yêu, thật có hy hữu hay không? Nàng không quan tâm nữa, thế nhưng …
“Ta cần thời gian.”
Nàng nhìn Mục Kỳ Nhâm, nhẹ nhàng nói. – “Kỳ Nhâm, cám ơn huynh đã luôn lắng nghe ta nói, huynh luôn là bằng hữu tốt của ta.”
Thấy Mục Kỳ Nhâm im lặng, Hoa Âm Vũ nghi hoặc nhìn hắn, vừa chạm đến ánh mắt ôn nhu không che giấu tình cảm của hắn, tâm khẽ động, nàng lúng túng quay mặt nhìn hồ sen ngoài kia.
Nàng không phải kẻ ngốc, ba năm bị giam lỏng làm tâm nàng bình ổn hơn nhiều, đôi khi nhớ đến những chuyện xưa kia, cũng hiểu rõ tình cảm Mục Kỳ Nhâm dành cho nàng, đáng tiếc, dù yêu hay hận, tim nàng chỉ khắc sâu bóng hình Mục Cẩn Vương, làm sao có lòng dạ nghĩ đến nam nhân khác, là nàng đã cô phụ tấm chân tình của Mục Kỳ Nhâm rồi.
Hành động tránh né của Hoa Âm Vũ khiến tâm Mục Kỳ Nhâm nhói đau, hắn không giận, nụ cười ôn nhu vẫn nở trên môi, hắn nhìn Hoa Âm Vũ, chân thành nói.
“Âm Vũ, nếu nàng gặp là ta trước chứ không phải hoàng huynh, giữa ta và huynh ấy, nàng sẽ chọn ai?”
Tuy biết câu trả lời của nàng sẽ là hoàng huynh nhưng hắn vẫn ôm trong lòng một tia hy vọng, không phải gặp trước người nào sẽ yêu người đó hay sao? Hắn muốn thử một lần, dù hy vọng quá mong manh.
Hoa Âm Vũ sửng sốt nhìn Mục Kỳ Nhâm, vẻ mặt lúng túng nhìn ly trà trên bàn. Nàng không nghĩ Mục Kỳ Nhâm sẽ hỏi như vậy nên có chút do dự, không phải nàng không trả lời được, bởi nếu nói ra, sẽ làm tổn thương hắn, mà nàng, thật không muốn, tuy nhiên, do dự cũng không phải cách, như thế sẽ làm hắn có thêm hy vọng, nàng không muốn làm chuyện tàn nhẫn như thế.
“Kỳ Nhâm, nếu biết rõ ta sẽ trả lời như thế nào? Vì sao còn muốn làm khó ta, làm khó bản thân huynh?”
Hoa Âm Vũ thân trọng nói để không làm tổn thương hắn. – “Ta luôn tin vào duyên phận, nghĩ rằng một ngày nào đó khi gặp được nam nhân khiến ta động tâm, ta sẽ không do dự gả cho hắn, cùng hắn nắm tay sống đến răng long đầu bạc, tiếc rằng, hiện tại ta không còn tin vào hai chữ duyên phận, dù trước hay sau thì đối với ta cũng như nhau mà thôi, nếu có một ngày ta rời khỏi nơi này, ta chỉ muốn sống vô ưu vô lo, bình thản sống hết quãng đời còn lại, đó là đều ta muốn.”
Nghe được đáp án, những câu thâm tình muốn nói ra đã phải nghẹn trọng họng, Mục Kỳ Nhâm cười khổ, hắn uống ngụm trà cũng như muốn nuốt xuống bao cay đắng trong lòng, thì ra người nàng yêu cũng chỉ có hoàng huynh, hắn vẫn là kẻ thua cuộc.
…………………………
Tuy trời đã sang xuân, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh, có người ngủ ngon giấc nhưng cũng có người ngủ không ngon.
Trong Tiêu Thanh cung, Kiều Dung Di hất toàn bộ tách trà trên bàn xuống đất, các cung nữ thái giám hoảng sợ quỳ trên mặt đất không dám ngước đầu, chỉ sợ một hành động nhỏ cũng chọc đến vị nương nương này, sẽ dẫn đến thảm quạ sát thân.
“Nương nương , người đừng tức giận, sẽ hại đến thân thể mất.”
Tiểu Nhàn bưng tách trà đưa cho Kiều Dung Di uống, nàng ta tức giận uống một ngụm rồi quăng xuống đất, giọng nói cay độc khác xa dung mạo diễm lệ của nàng khiến mấy nô tài lạnh cả sống lưng.
“Đúng là một đám ăn hại, chỉ có việc mời hoàng thượng đến cũng không được, giữ lại các người còn không bằng nuôi một con chó trung thành. Người đâu, lôi đám người vô dụng này loạn côn đánh chết cho ta.”
“Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng.”
Đám nô tài dập đầu xinh tha nhưng vẫn bị bọn thị vệ kéo ra ngoài, tiếng cầu xin cũng từ đó dần biến mất. Kiều Dung Di tức giận nói.
“Ta thật không biết con tiện nhân Hoa Âm Vũ có gì tốt khiến Hoàng thượng sủng ả ta như vậy, từ lúc vào cung luôn bên ả ta, đã hai ngày nay đều ở lại tẩm cung của ả, ngay cả Thái hậu cũng tỏ rõ thái độ sủng ả ta như vậy, ngươi nói xem, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có một ngày ả ta leo lên đầu của ta mất.”
“Đâu chỉ có vậy, nương nương nghĩ xem, có thể ả ta còn muốn vị trí Hoàng hậu nữa không chừng.” – Tiểu Nhàn tiếp lời, trong mắt lóe tia ác độc.
Nghe tiểu Nhàn nói, trong mắt Kiều Dung Di lóe tia tính toán, nàng không thể bị động chờ Hoa Âm Vũ đạp lên mình ngồi lên vị trí cao, nàng quay sang căn dặn tiểu Nhàn.
“Không được, ta không thể cứ bị động như vậy, bây giờ người vào lấy một cây nhân sâm ngàn năm đem qua cung Bách Uyển cho Từ Liên Hương, nói rằng, thời gian gần đây ta sống trong cung rất tẻ nhạt, muốn cùng nàng ta hàn quyên vài câu.”
Tiểu Nhàn vâng dạ rồi lui ra ngoài, Kiều Dung Di nhìn ra cửa sổ, trong mắt tràn đầy sự hận thù cùng ghen tuông nồng đậm.
………………………..
Bách Uyển Cung.
Sau khi tiểu Nhàn đi rồi, Từ Hương Liên lười biếng dựa vào nhuyễn tháp, cung nữ hai bên nhẹ nhàng quạt cho nàng. Mai Lan cung kính bóp chân cho Từ Kiên Hương, cẩn trọng nói.
“Nương nương, hình như Thục Phi nương nương không đợi được rồi.”
Từ Liên Hương khẽ nhếch môi, châm chọc nói. –“Người như nàng ta, sớm muộn cũng có ngày gây họa, ta không hiểu sao nàng ta có thể sống được trong hậu cung, còn đứng ở vị trí này lâu như vậy?”
Phải nói Kiều Dung Di là một kẻ thiếu não, nàng ta chỉ nhờ mình là cháu gái của Hoàng quý phi, ngày trước được tiên đế sủng ái nhất nhưng không may trong lúc sinh tam hoàng tử đã hương tiêu ngọc tán, còn tam hoàng tử vì sinh thiếu tháng, chẳng bao lâu cũng mất mạng.
Cứ nghĩ không có chỗ dựa là Hoàng quý phi, nàng ta sẽ thất sủng nhưng nàng quên mất, Kiều Dung Di còn có phụ thân là Tướng quốc công nên mới củng cố địa vị. Tuy nhiên, những năm gần đây thế lực của Tướng quốc công, một nữa đã là của hoàng thượng, không lâu nữa Tướng quốc công có lẽ phải ẩn cư rồi.
Nhưng có địa vị thì sao? Chốn thăm cung dù địa vị có cao nhưng không được hoàng đế sủng ái thì cũng không khác cung nữ thái giám, Thục phi thì sao chứ? Không phải Hoàng hậu đang ngồi phía trên cao kia cũng đang lo lắng cho địa vị của mình đó sao?
Việc Hoa Âm Vũ trở về quả thật đả động khộng ít người nhưng nàng không ngu ngốc đi trêu chọc nàng ta sớm như vậy, nhất là lúc nàng ta đang được thánh sủng, bất quá, ngồi xem kịch vui cũng là một chuyện không tồi. Nàng là người biết tiến biết lùi, không nghĩ đến mình cũng phải nghĩ đến gia tộc, nàng ghen tỵ, cũng rất căm hận Hoa Âm Vũ nhưng không đánh mất lí trí, nhất là vào lúc này.
“Ngày mai cứ đến ngự hoa viên tản bộ cùng nàng ta cũng tốt, nhưng có cùng nàng ta đi chung một con đường hay không, phải xem tình hình trước mắt hãy nói sau.”
Từ Liên Hương nhắm mắt dưỡng thần, Mai Lan vẫn cung kính bóp chân cho nàng ta, trong mắt có vài tia tính toán.
…………………………
Cảnh Lai cung.
Hoàng hậu Diệp Thi Ngôn ngồi trước gương, để cung nữ chải tóc cho mình, trong mắt nàng phủ mờ sương, có hận ý, có lãnh ý. Cung nữ Hòa Lam thấy nàng như vậy bèn nói.
“Bẩm nương nương, nô tài nghe nói tiểu Nhàn bên cung Tiêu Thanh vừa đem nhân sâm đến cho người bên cung Bách Uyển.”
Diệp Thi Ngôn nghe xong, cười lạnh. –“Tình cảm tỷ muội của bọn họ thật sâu đậm, có lẽ ta sắp được xem một vở kịch hay rồi.”
“Nương nương, thứ cho nô tỳ nhiều lời, nay Hoa phi đã trở lại, còn được sủng ái như vậy, người không định …”
Hòa Lam nói được một nữa thì ngậm miệng, bởi sắc mặt Diệp Thi Ngôn rất khó coi, nàng ta vội quỳ xuống, cúi đầu nói.
“Là nô tỳ quá phận, mong nương nương giơ cao đánh khẽ.”
Diệp Thi Ngôn không có bảo Hòa Lam đứng dậy, nàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, lạnh giọng nói.
“Hậu cung do ta nắm giữ, một Hoa phi thì có thể làm gì được ta, được thánh sủng thì sao? Được Thái hậu yêu thương thì sao? Phụ thân ta là thừa tướng, đại ca ta là Thượng Thư bộ binh, còn có gia tộc bên ngoại chống lưng, nàng ta có thể làm lay động địa vị của ta được sao? Hơn nữa …”
Diệp Thi Ngôn không nói tiếp, nàng cười lạnh trong lòng. Ngày trước có thể buột tội tiện nhân Hoa Âm Vũ, thì hiện tại muốn mạng nàng ta lẽ nào không được, chỉ là, để ả ta chết một cách nhẹ nhàng như vậy thật quá dễ dãi cho ả ta rồi, nàng muốn nỗi nhục nhã của ngày trước, thêm ngày hôm qua, tính một lượt xử lí ả ta, nàng mới có thể trút được cơn giận này.
Nam nhân vận cẩm bào màu trắng thấy Hoa Âm Vũ cùng Lã Thục Tâm, trong mắt lóe tia kinh hỉ, hắn thả nhanh bước chân đi tới trước mặt hai người, tầm mắt dừng trên người Hoa Âm Vũ, cất giọng ôn nhu.
“Nàng trở về rồi.”
Bất chợt thần sắc của hắn trở nên ảm đạm, lát sau khó khăn nói. –“Là Hoàng huynh hạ chỉ?”
Hoa Âm Vũ nhìn nam nhân đã lâu không gặp khẽ mỉm cười, cũng không quên lễ nghi nhúng người hành lễ. –“Tham kiến Bắc Tĩnh Vương gia.”
Bắc Tĩnh Vương gia tên Mục Kỳ Nhâm, là đệ đệ ruột thịt của Mục Cẩn Vương, từ nhỏ tình cảm của hai người rất tốt, đến khi trưởng thành càng tương thân tương ái, việc Mục Cẩn Vương đoạt được ngôi vị hoàng đế cũng không thiếu phần Mục Kỳ Nhâm, một nữa binh lực cũng do Mục Kỳ Nhâm nắm giữ.
Ba năm trước, Mục Kỳ Nhâm cùng Mục Cẩn Vương lãnh binh dẹp loạn ở Phi Ưng quốc, sau đó là Nam An quốc, đến Lăng Tiên Quốc, ba nước nằm lân cận Bắc Tề, sau ba năm chinh chiến khốc liệt, rốt cuộc hai người cũng mang chiến thắng khải hoàng trở về, cùng lúc đó tiên hoàng băng hà, Mục Cẩn Vương gấp rút trở về đăng cơ lên ngôi hoàng đế, Mục Kỳ Nhâm ở lại biên quan trấn giữ bảy ngày mới trở lại, tân hoàng vui mừng vì hoàng đệ trở về kinh thành, quyết định sẽ mở tiệc chiêu đãi đệ đệ cùng chúng tướng sĩ vào tối đêm mai.
Hoa Âm Vũ biết Mục Kỳ Nhâm thông qua Mục Cẩn Vương, sau cái ngày bị hắn bá đạo muốn nàng làm thê tử của hắn, qua ngày hôm sau, hắn đã dẫn Mục Kỳ Nhâm đến làm minh chứng cho bọn họ. Nàng còn nhớ thiếu niên năm đó rụt rè, đôi khi còn đỏ mặt so với nam nhân ôn hòa nhã nhặn lúc này khác xa, tuy nhiên, nụ cười ôn hòa mang theo ấm áp vẫn không thay đổi.
“Không cần, Âm Vũ không cần hành lễ với ta, còn có, sau này cứ gọi ta Kỳ Nhâm …” – Suy nghĩ một chút, Mục Kỳ Nhâm nói tiếp.
“Nàng là phi tử của hoàng huynh, coi như cũng là trưởng bối của ta, không cần quá nhiều lễ tiết như vậy.”
Thấy Hoa Âm Vũ hành lễ với mình, Mục Kỳ Nhâm vội tránh một bên. Hắn không thích nàng xa cách như vậy, hắn vẫn thích nàng như xưa, nữ hài tử xinh đẹp như hoa xuân, trong sáng như trăng thu, nhưng lần này gặp lại, hắn nhận thức được Hoa Âm Vũ thay đổi khá nhiều, dung mạo thanh thoát xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo như nước, đôi mày liễu xinh đẹp, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, cả người nàng toát ra khí chất cao quý thanh khiết pha lẫn sự lạnh lùng xa cách, điều này khiến hắn không thích chút nào.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ vì sao nàng thay đổi, ngày nàng bi thương mang theo ánh mặt oán hận rời đi, hắn đã chấp vấn hoàng huynh vì sao không cứu nàng, lúc đó hoàng huynh chỉ nói cho nàng rời xa là bảo vệ nàng, sau này sẽ bồi nàng gấp bội, lúc đó hắn mới biết, người đau lòng không chỉ có Hoa Âm Vũ, có hắn, còn có hoàng huynh.
Ai bảo bọn họ sinh ra trong hoàng thất, nơi đầm rồng hang hổ này đã nuốt tươi biết bao nhiêu sinh mạng, nếu bọn họ không củng cố quyền lực, làm sao có thể bảo vệ được nàng, để nàng rời đi là giải pháp tốt nhất, biết nàng sẽ oán hận, sẽ đau thương nhưng bọn họ không có lựa chọn, chỉ mong khi nàng quay về, nàng sẽ hiểu và tha thứ tất cả.
Lã Thục Tâm đứng bên cạnh cũng nhúng người hành lễ. – “Tham kiến Bắc Tĩnh vương gia.”
Thấy Mục Kỳ Nhâm không để mắt tới mình cũng không giận, Lã Thục Tâm đứng dậy nhìn Hoa Âm Vũ.
“Tỷ tỷ, tỷ ở lại hàn huyên với vương gia, muội có việc nên đi trước.”
Nói xong, nàng nhúng người rời đi. Mục Kỳ Nhâm gật đầu qua loa, ánh mắt vẫn nhìn Hoa Âm Vũ chăm chú, Hoa Âm Vũ nhìn hắn cười nhẹ, hai người đi tới cái đình nhỏ, rất nhanh, đã có cung nữ mang bánh cùng trà đến.
“Thời gian qua, nàng phải chịu khổ rồi.”
Vào cung không quá hai ngày, dù là người thân hay người ngoài, ai ai đều hỏi nàng sống có tốt hay không nhưng không một ai hỏi nàng sống có khổ sở hay không? Có lẽ ai cũng nghĩ nàng được ân sủng như vậy thì há gì để tâm đến chuyện ngày trước mình sống ra sao, đâu ai biết tâm nàng đau đớn đến mức nào, muốn tìm người tâm sự, muốn tìm người lắng nghe những đau khổ nàng chịu phải nhưng không có bất cứ một ai.
Nay, nghe Mục Kỳ Nhâm hỏi, khóe mắt bổng cay cay, nàng cố gắng không cho mình rơi lệ, nhìn nam nhân ôn nhu trước mắt, nhẹ giọng.
“Nếu ta nói ta sống không tốt, còn rất khổ sở, Kỳ Nhâm có tin không?”
Nàng không ngại ngùng gọi tên Kỳ Nhâm, bởi hắn là người tri kỷ duy nhất khiến nàng cảm thấy an tâm bộc lộ tâm tình. Tâm trí bị giày vò sắp vượt khỏi sự khống chế của nàng, nếu không thể nói ra, nàng e rằng mình sẽ điên lên mất.
Tâm Mục Kỳ Nhâm khẽ nhói đau, hắn biết Hoa Âm Vũ rất mạnh mẽ, dù đau buồn hay chịu ủy khuất vẫn không nói ra hay thể hiện trên khuôn mặt tinh tế, nay nàng nói ra, chứng tỏ nàng đã trải qua thời gian khổ sở như thế nào, mà nàng chỉ nói cho hắn nghe, hắn biết, sức chịu đựng của nàng đã đạt đến cực điểm, nhìn vào đôi mắt ửng đỏ, còn có sự quật cường trong đôi mắt ấy khiến tâm hắn càng bi ai.
Hắn nhẹ giọng an ủi nói. –“Chỉ cần là do Âm Vũ nói, ta đều sẽ tin.”
Hắn tin nàng một cách mù quáng, bởi trên tất cả, nàng là nữ nhân hắn yêu. Bốn năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Âm Vũ, nữ tử trong sáng ngây thơ chỉ cần một nụ cười cũng khiến tâm hắn rung động nhưng hắn biết nàng là người hoàng huynh yêu, hắn là kẻ đến sau nên chỉ có thể chúc nàng hạnh phúc.
Từ khoảng khắc đó, hắn luôn ở phía sau bảo vệ nàng, chăm chú dõi theo từng cử động của nàng, đến khi nàng bị giam lỏng, hắn mới nhận ra mình đã sai, đáng lý ra, từ lúc nàng rơi nước mắt khi bị hoàng huynh lạnh nhạt, lúc đó hắn nên đưa nàng rời khỏi hoàng cung, đem nàng giấu đi để không một ai biết, che chở nàng đến hết quảng đời còn lại, tuy nhiên, thế lức của hoàng huynh, hắn vẫn không địch lại, là hắn không có năng lực để bảo vệ nàng.
Hiện tại nàng đã trở lại, được phong phi, được sủng ái nhưng hắn nhận rõ, trong mắt nàng một chút vui vẻ cũng không có, chỉ có sự lạnh lùng xa cách, còn có sự cô tịch làm hắn đau lòng, hắn biết nàng vẫn không thể tha thứ cho những chuyện hoàng huynh đã làm, mà hắn, nếu là lúc trước, hắn sẽ nhân nhượng, còn bây giờ thì không.
Suy nghĩ một lúc, Mục Kỳ Nhâm nhìn bọn cung nữ cùng người hầu, phất tay bảo họ lui ra, Hoa Âm Vũ thấy hành động của hắn cũng không ngăn cản, đôi khi có những chuyện, ngay cả người thân cận nhất cũng không thể nghe, không phải không tin tưởng, bởi khi biết ít chuyện sẽ sống lâu hơn một chút.
Mục Kỳ Nhâm nhìn Hoa Âm Vũ, thận trọng nói. – “Ta biết nàng vẫn không chấp nhận được những chuyện hoàng huynh đã làm, nếu nàng muốn, ta sẽ giúp nàng …”
Ngừng một lúc, hắn nói như định đóng cột. –“Ta sẽ giúp nàng rời khỏi nơi này.”
Thấy Hoa Âm Vũ kinh ngạc nhưng không đáp lời, hắn nhẹ nhàng cầm bàn tay Hoa Âm Vũ, ôn nhu nói.
“Âm Vũ, ta không muốn thấy một Hoa Âm Vũ thuần khiết luôn nở nụ cười ngày trước biến mất, ta muốn thấy nàng thật vui vẻ, thật hạnh phúc, chỉ cần nàng muốn, ta nhất định sẽ giúp nàng.”
“Hắn là hoàng thượng.” – Hoa Âm Vũ lưu loát rút tay lại, khổ sở đáp.
Mục Cẩn Vương là Hoàng đế, lãnh thổ của hắn trải dài khắp năm châu, ba nước lân cận cũng bị hắn thâu tóm, nàng muốn thoát cũng không thể, còn có người nhà của Liên Chi, còn có … phụ thân.
Nghĩ đến đó, lòng nàng nặng trĩu, hài cốt phụ thân nơi nào nàng cũng không biết, nếu nàng rời đi, Mục Cẩn Vương tức giận, hắn có thể đem hài cốt phụ thân ra trút giận hay không? Nàng không dám bảo đảm nhưng với tính tình của một hoàng đế, nàng rất sợ hãi.
Biết Hoa Âm Vũ đắn đo điều gì, Mục Kỳ Nhâm lên tiếng. – “Ta là đại tướng quân, nắm binh quyền trong tay, nay Hoàng huynh vừa mới lên ngôi, còn phải đối mặt với nhiều công vụ cùng các đại thần, gần nhất là việc sứ giả ba nước đến cống nạp, lúc đó, ta sẽ có cơ hội đưa nàng đi.”
Nghĩ đến một việc, hắn lại nói. –“Hoa Âm Vũ, ta không bắt buột nàng trả lời ngay bây giờ, nàng hãy suy nghĩ rồi trả lời cho ta biết, chỉ cần nàng muốn, ta sẽ đợi.”
Khuyên giải người hoàng huynh yêu rời khỏi huynh ấy là điều tàn nhẫn, sẽ khiến tình cảm huynh đệ bị ngăn cách nhưng hắn không muốn Hoa Âm Vũ phải chịu khổ sở thêm bất kỳ điều gì, hơn nữa, hắn không phủ định rằng mình cũng có một phần tâm tư, đưa nàng đi, đem nàng đến nơi an toàn, thời gian lắng động sẽ xua đi một số chuyện, rồi hoàng huynh sẽ quên Hoa Âm Vũ tìm được tình yêu khác, mà nàng, cũng sẽ quên hoàng huynh, lúc đó, có phải hắn sẽ có cơ hội đến bên nàng phải không?
Hắn có tính nhẫn nại rất cao, một năm, hai năm, năm năm hay mười năm, chỉ cần có thể ở bên nàng, hắn chấp nhận chờ đợi.
Hoa Âm Vũ im lặng nghĩ đến lời đề nghị của Mục kỳ Nhâm, phải nói là những điều hắn nói rất có sức thuyết phục, nàng quả thật muốn rời đi, sống nơi thâm cung tranh đấu rất mệt mỏi, còn có, đế vương vô tình, đó là chuyện xưa nay không thể thay đổi, Mục Cẩn Vương có thể sủng nàng, có thể yêu nàng nhưng được bao lâu, năm năm hay mười năm?
Còn có hậu cung giai nhân ba ngàn, mỗi năm lại có kỳ tuyển tú nữ, nhan sắc của nàng rồi sẽ tàn phai, nào sánh với hoa thơm cỏ lạ còn xanh tươi trước mắt hắn. Việc hắn đem nàng về cung chỉ vì áy náy, còn tình yêu, thật có hy hữu hay không? Nàng không quan tâm nữa, thế nhưng …
“Ta cần thời gian.”
Nàng nhìn Mục Kỳ Nhâm, nhẹ nhàng nói. – “Kỳ Nhâm, cám ơn huynh đã luôn lắng nghe ta nói, huynh luôn là bằng hữu tốt của ta.”
Thấy Mục Kỳ Nhâm im lặng, Hoa Âm Vũ nghi hoặc nhìn hắn, vừa chạm đến ánh mắt ôn nhu không che giấu tình cảm của hắn, tâm khẽ động, nàng lúng túng quay mặt nhìn hồ sen ngoài kia.
Nàng không phải kẻ ngốc, ba năm bị giam lỏng làm tâm nàng bình ổn hơn nhiều, đôi khi nhớ đến những chuyện xưa kia, cũng hiểu rõ tình cảm Mục Kỳ Nhâm dành cho nàng, đáng tiếc, dù yêu hay hận, tim nàng chỉ khắc sâu bóng hình Mục Cẩn Vương, làm sao có lòng dạ nghĩ đến nam nhân khác, là nàng đã cô phụ tấm chân tình của Mục Kỳ Nhâm rồi.
Hành động tránh né của Hoa Âm Vũ khiến tâm Mục Kỳ Nhâm nhói đau, hắn không giận, nụ cười ôn nhu vẫn nở trên môi, hắn nhìn Hoa Âm Vũ, chân thành nói.
“Âm Vũ, nếu nàng gặp là ta trước chứ không phải hoàng huynh, giữa ta và huynh ấy, nàng sẽ chọn ai?”
Tuy biết câu trả lời của nàng sẽ là hoàng huynh nhưng hắn vẫn ôm trong lòng một tia hy vọng, không phải gặp trước người nào sẽ yêu người đó hay sao? Hắn muốn thử một lần, dù hy vọng quá mong manh.
Hoa Âm Vũ sửng sốt nhìn Mục Kỳ Nhâm, vẻ mặt lúng túng nhìn ly trà trên bàn. Nàng không nghĩ Mục Kỳ Nhâm sẽ hỏi như vậy nên có chút do dự, không phải nàng không trả lời được, bởi nếu nói ra, sẽ làm tổn thương hắn, mà nàng, thật không muốn, tuy nhiên, do dự cũng không phải cách, như thế sẽ làm hắn có thêm hy vọng, nàng không muốn làm chuyện tàn nhẫn như thế.
“Kỳ Nhâm, nếu biết rõ ta sẽ trả lời như thế nào? Vì sao còn muốn làm khó ta, làm khó bản thân huynh?”
Hoa Âm Vũ thân trọng nói để không làm tổn thương hắn. – “Ta luôn tin vào duyên phận, nghĩ rằng một ngày nào đó khi gặp được nam nhân khiến ta động tâm, ta sẽ không do dự gả cho hắn, cùng hắn nắm tay sống đến răng long đầu bạc, tiếc rằng, hiện tại ta không còn tin vào hai chữ duyên phận, dù trước hay sau thì đối với ta cũng như nhau mà thôi, nếu có một ngày ta rời khỏi nơi này, ta chỉ muốn sống vô ưu vô lo, bình thản sống hết quãng đời còn lại, đó là đều ta muốn.”
Nghe được đáp án, những câu thâm tình muốn nói ra đã phải nghẹn trọng họng, Mục Kỳ Nhâm cười khổ, hắn uống ngụm trà cũng như muốn nuốt xuống bao cay đắng trong lòng, thì ra người nàng yêu cũng chỉ có hoàng huynh, hắn vẫn là kẻ thua cuộc.
…………………………
Tuy trời đã sang xuân, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh, có người ngủ ngon giấc nhưng cũng có người ngủ không ngon.
Trong Tiêu Thanh cung, Kiều Dung Di hất toàn bộ tách trà trên bàn xuống đất, các cung nữ thái giám hoảng sợ quỳ trên mặt đất không dám ngước đầu, chỉ sợ một hành động nhỏ cũng chọc đến vị nương nương này, sẽ dẫn đến thảm quạ sát thân.
“Nương nương , người đừng tức giận, sẽ hại đến thân thể mất.”
Tiểu Nhàn bưng tách trà đưa cho Kiều Dung Di uống, nàng ta tức giận uống một ngụm rồi quăng xuống đất, giọng nói cay độc khác xa dung mạo diễm lệ của nàng khiến mấy nô tài lạnh cả sống lưng.
“Đúng là một đám ăn hại, chỉ có việc mời hoàng thượng đến cũng không được, giữ lại các người còn không bằng nuôi một con chó trung thành. Người đâu, lôi đám người vô dụng này loạn côn đánh chết cho ta.”
“Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng.”
Đám nô tài dập đầu xinh tha nhưng vẫn bị bọn thị vệ kéo ra ngoài, tiếng cầu xin cũng từ đó dần biến mất. Kiều Dung Di tức giận nói.
“Ta thật không biết con tiện nhân Hoa Âm Vũ có gì tốt khiến Hoàng thượng sủng ả ta như vậy, từ lúc vào cung luôn bên ả ta, đã hai ngày nay đều ở lại tẩm cung của ả, ngay cả Thái hậu cũng tỏ rõ thái độ sủng ả ta như vậy, ngươi nói xem, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có một ngày ả ta leo lên đầu của ta mất.”
“Đâu chỉ có vậy, nương nương nghĩ xem, có thể ả ta còn muốn vị trí Hoàng hậu nữa không chừng.” – Tiểu Nhàn tiếp lời, trong mắt lóe tia ác độc.
Nghe tiểu Nhàn nói, trong mắt Kiều Dung Di lóe tia tính toán, nàng không thể bị động chờ Hoa Âm Vũ đạp lên mình ngồi lên vị trí cao, nàng quay sang căn dặn tiểu Nhàn.
“Không được, ta không thể cứ bị động như vậy, bây giờ người vào lấy một cây nhân sâm ngàn năm đem qua cung Bách Uyển cho Từ Liên Hương, nói rằng, thời gian gần đây ta sống trong cung rất tẻ nhạt, muốn cùng nàng ta hàn quyên vài câu.”
Tiểu Nhàn vâng dạ rồi lui ra ngoài, Kiều Dung Di nhìn ra cửa sổ, trong mắt tràn đầy sự hận thù cùng ghen tuông nồng đậm.
………………………..
Bách Uyển Cung.
Sau khi tiểu Nhàn đi rồi, Từ Hương Liên lười biếng dựa vào nhuyễn tháp, cung nữ hai bên nhẹ nhàng quạt cho nàng. Mai Lan cung kính bóp chân cho Từ Kiên Hương, cẩn trọng nói.
“Nương nương, hình như Thục Phi nương nương không đợi được rồi.”
Từ Liên Hương khẽ nhếch môi, châm chọc nói. –“Người như nàng ta, sớm muộn cũng có ngày gây họa, ta không hiểu sao nàng ta có thể sống được trong hậu cung, còn đứng ở vị trí này lâu như vậy?”
Phải nói Kiều Dung Di là một kẻ thiếu não, nàng ta chỉ nhờ mình là cháu gái của Hoàng quý phi, ngày trước được tiên đế sủng ái nhất nhưng không may trong lúc sinh tam hoàng tử đã hương tiêu ngọc tán, còn tam hoàng tử vì sinh thiếu tháng, chẳng bao lâu cũng mất mạng.
Cứ nghĩ không có chỗ dựa là Hoàng quý phi, nàng ta sẽ thất sủng nhưng nàng quên mất, Kiều Dung Di còn có phụ thân là Tướng quốc công nên mới củng cố địa vị. Tuy nhiên, những năm gần đây thế lực của Tướng quốc công, một nữa đã là của hoàng thượng, không lâu nữa Tướng quốc công có lẽ phải ẩn cư rồi.
Nhưng có địa vị thì sao? Chốn thăm cung dù địa vị có cao nhưng không được hoàng đế sủng ái thì cũng không khác cung nữ thái giám, Thục phi thì sao chứ? Không phải Hoàng hậu đang ngồi phía trên cao kia cũng đang lo lắng cho địa vị của mình đó sao?
Việc Hoa Âm Vũ trở về quả thật đả động khộng ít người nhưng nàng không ngu ngốc đi trêu chọc nàng ta sớm như vậy, nhất là lúc nàng ta đang được thánh sủng, bất quá, ngồi xem kịch vui cũng là một chuyện không tồi. Nàng là người biết tiến biết lùi, không nghĩ đến mình cũng phải nghĩ đến gia tộc, nàng ghen tỵ, cũng rất căm hận Hoa Âm Vũ nhưng không đánh mất lí trí, nhất là vào lúc này.
“Ngày mai cứ đến ngự hoa viên tản bộ cùng nàng ta cũng tốt, nhưng có cùng nàng ta đi chung một con đường hay không, phải xem tình hình trước mắt hãy nói sau.”
Từ Liên Hương nhắm mắt dưỡng thần, Mai Lan vẫn cung kính bóp chân cho nàng ta, trong mắt có vài tia tính toán.
…………………………
Cảnh Lai cung.
Hoàng hậu Diệp Thi Ngôn ngồi trước gương, để cung nữ chải tóc cho mình, trong mắt nàng phủ mờ sương, có hận ý, có lãnh ý. Cung nữ Hòa Lam thấy nàng như vậy bèn nói.
“Bẩm nương nương, nô tài nghe nói tiểu Nhàn bên cung Tiêu Thanh vừa đem nhân sâm đến cho người bên cung Bách Uyển.”
Diệp Thi Ngôn nghe xong, cười lạnh. –“Tình cảm tỷ muội của bọn họ thật sâu đậm, có lẽ ta sắp được xem một vở kịch hay rồi.”
“Nương nương, thứ cho nô tỳ nhiều lời, nay Hoa phi đã trở lại, còn được sủng ái như vậy, người không định …”
Hòa Lam nói được một nữa thì ngậm miệng, bởi sắc mặt Diệp Thi Ngôn rất khó coi, nàng ta vội quỳ xuống, cúi đầu nói.
“Là nô tỳ quá phận, mong nương nương giơ cao đánh khẽ.”
Diệp Thi Ngôn không có bảo Hòa Lam đứng dậy, nàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, lạnh giọng nói.
“Hậu cung do ta nắm giữ, một Hoa phi thì có thể làm gì được ta, được thánh sủng thì sao? Được Thái hậu yêu thương thì sao? Phụ thân ta là thừa tướng, đại ca ta là Thượng Thư bộ binh, còn có gia tộc bên ngoại chống lưng, nàng ta có thể làm lay động địa vị của ta được sao? Hơn nữa …”
Diệp Thi Ngôn không nói tiếp, nàng cười lạnh trong lòng. Ngày trước có thể buột tội tiện nhân Hoa Âm Vũ, thì hiện tại muốn mạng nàng ta lẽ nào không được, chỉ là, để ả ta chết một cách nhẹ nhàng như vậy thật quá dễ dãi cho ả ta rồi, nàng muốn nỗi nhục nhã của ngày trước, thêm ngày hôm qua, tính một lượt xử lí ả ta, nàng mới có thể trút được cơn giận này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook