Thiên Thủy Sơn Trang Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
-
Chương 11
Thạch Ngọc Lâu lui về phía sau từng bước, Âu Dương Vân ra tay giúp hắn, vốn là đúng như mong muốn. Nhưng mà hiện tại, Âu Dương Vân đây là muốn làm cái gì? Hắn nhìn vẻ mặt Âu Dương Vân cười không chút hảo ý, tuy rằng biết người này không có khả năng thật sự muốn giết mình, nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi run rẩy lên.
Mà Lê Hoa đứng cách đó không xa chỉ thấy được Âu Dương Vân dáng vẻ tiêu sái cùng vẻ mặt khó coi của Thạch Ngọc Lâu.
Chỉ thấy khi Âu Dương Vân còn cách Thạch Ngọc Lâu khoảng hai, ba bước thì đột nhiên làm loạn, một tay vung kiếm, một tay xuất chưởng. Thạch Ngọc Lâu còn chưa hiểu rõ ý tứ của Âu Dương Vân, nhưng vẫn theo quán tính ngăn kiếm lại trước, lại không ngờ bàn tay của Âu Dương Vân đã đến trước ngực. Khi hắn phát hiện ra một chưởng kia của Âu Dương Vân thực sự muốn đánh vào trên người mình, thì đã không còn kịp ngăn lại nữa. Thế là, Thạch Ngọc Lâu kinh ngạc trừng lớn mắt, làm thế nào cũng không thể tin nổi Âu Dương Vân thực sự muốn lấy mạng mình!
Âu Dương Vân nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thạch Ngọc Lâu, trong lòng vui vẻ! Một chưởng này của hắn nhìn tưởng hung mãnh, thực ra lại chỉ dùng có ba phần lực, chẳng qua chưởng này khéo léo đánh, vừa vặn trúng vào nơi Lê Hoa vừa đánh qua. Lực đạo tuy không nặng cũng đủ làm cho Thạch Ngọc Lâu thương càng thêm thương mà lại phun thêm một ngụm máu. Thạch Ngọc Lâu đối với chưởng này không phòng bị chút nào, theo chưởng thế cả người bị đẩy bay, bùm một tiếng liền rớt xuống giữa dòng sông chảy siết, thoáng cái đã bị cuốn đi vài trượng.
“Ai nha! Dùng sức quá lớn, đem hắn đánh rơi xuống...”- Âu Dương Vân như thể giờ mới hiểu mình vừa làm cái gì, hắn quay đầu hướng Lê Hoa áy náy cười, bỗng dưng dưới chân dùng lực một chút, chủ động nhảy xuống sông...
Đám người Lê Hoa cung thấy Thạch Ngọc Lâu trúng một chưởng vốn đang vui mừng, rồi lại đột nhiên thấy hắn bay ra rớt xuống sông, mà tên Âu Dương Vân vừa tuyên bố muốn báo thù kia cũng theo đó nhảy xuống... Lê Hoa nhìn dòng nước chảy xiết đã mất bóng dáng hai người, bỗng nhiên tỉnh ngộ! Không xong! Bị Âu Dương Vân đùa giỡn!
Nước sông đem Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu cuốn về phía hạ lưu, Âu Dương Vân biết Thạch Ngọc Lâu không biết bơi, đẩy hắn xuống sông cũng chính là muốn trêu cợt hắn một chút. Đuổi theo Thạch Ngọc Lâu ở giữa sông, Âu Dương Vân túm chặt lấy người bị chìm nước đến ngất xỉu kia, vui vẻ đến mức suýt nữa quên mất mình còn đang ở trong nước mà cười ầm lên.
Âu Dương Vân nhận định người của Lê Hoa cung nếu phát hiện đây chỉ là hắn giở trò bày kế thoát thân, chỉ sợ sẽ lập tức đuổi theo xuống hạ lưu. Tìm chỗ lên bờ, Âu Dương Vân cõng Thạch Ngọc Lâu lên nhanh chóng tìm đường quay lại.
Âu Dương Vân trốn ở trong rừng thấy người của Lê Hoa cung đang đi xuống hạ lưu, hắn lúc này mơí yên tâm đi về phía thượng lưu. Đi nửa đường, Âu Dương Vân mừng rỡ phát hiện ngưạ của hắn cùng Thạch Ngọc Lâu vẫn còn đang cùng nhau thong dong tản bộ, gọi ngựa của hai người quay lại, Âu Dương Vân tìm ra một chỗ có thể miễn cưỡng coi là “ sơn động” ở dưới chân núi, lấy y phục sạch trong hành lý ra thay tử tế.
Đem mình chuẩn bị xong xuôi, Âu Dương Vân mới cẩn thận xem xét Thạch Ngọc Lâu còn đang hôn mê bị hắn vứt bên cạnh.
Ai! Âu Dương Vân ngồi chồm hổm bên cạnh Thạch Ngọc Lâu không chút thành khẩn vừa lắc đầu vừa thở dài! Thạch Ngọc Lâu này, dính vào nước một cái liền biến thành quả cân, xuống nước rồi là chỉ có đường chìm thôi a! Nhiều năm như vậy, thế nhưng vẫn là xuống nước là xỉu...
Âu Dương Vân dùng sức vỗ mạnh hai má Thạch Ngọc Lâu- “Tỉnh tỉnh, đừng ngủ!”- Chỉ thấy Thạch Ngọc Lâu mê man hộc ra vài ngụm nước sông, mắt lại không có mở.
Không tỉnh? Được, ta xem ngươi có tỉnh hay không! Âu Dương Vân nhanh nhẹn túm lấy mũi tên trên đùi Thạch Ngọc Lâu hướng về phía trước nhổ ra một cái, nghe được một tiếng hét thảm không ngoài dự đoán. Cười hì hì, Âu Dương Vân lại túm lấy một mũi tên khác nhổ ra, lần này Thạch Ngọc Lâu không phát ra tiếng kêu thảm, hắn chỉ hung hăng túm lấy cổ tay Âu Dương Vân.
“Ngươi làm gì?”- Thạch Ngọc Lâu khổ sở kêu, hắn đã không còn muốn nhìn xuống coi chân mình đã thảm thành cái dạng gì. Lúc mũi tên bị rút ra, ngoài đau đớn, hắn còn cảm giác được một lượng lớn máu loãng từ trong miệng vết thương văng ra ngoài. Hắn hiện tại, ngực bị đánh thương, đùi bị trúng tên, còn vừa bị chìm nước một hồi...Âu Dương Vân đối xử với hắn như vậy, rốt cuộc là muốn cứu hắn hay muốn giết hắn đây!
“Không làm cái gì, ta phải đem mũi tên này rút ra mới có thể bôi thuốc cho ngươi a!”- Âu Dương Vân bây giờ giống như một đại phu hiền lành đang an ủi người bệnh cáu kỉnh.- “Ngươi xem, trên đùi chảy chảy nhiều máu như vậy; còn có trên ngực, chưởng ấn này rất rõ ràng a; hơn nữa, ngươi vừa mới dầm nước, thân thể vẫn ướt thực rất dễ bị cảm lạnh.”
Thạch Ngọc Lâu vẻ mặt run rẩy, Âu Dương Vân này, hắn là cố ý! Hắn tuyệt đối là cố ý mà!
Trên đùi hắn bị chảy nhiều máu như vậy, là bởi vì Âu Dương Vân dùng sức rút tên; chưởng ấn trên ngực đây, là vì Âu Dương Vân ở chỗ vừa bị Lê Hoa đả thương xong lại đánh một quyền; hắn bị chìm nước...là vì bị Âu Dương Vân đẩy xuống sông!
Thạch Ngọc Lâu như thể đang lên án trừng mắt Âu Dương Vân, hắn thảm hại như bây giờ, Âu Dương Vân có thể nói là hung thủ trực tiếp!
“Được rồi, được rồi, bây giờ ta trước hết đem vết thương của ngươi băng bó một chút đã.”- Âu Dương Vân đối xử với Thạch Ngọc Lâu bỗng dưng dịu dàng hẳn đi, hắn đem Thạch Ngọc Lâu ôm đến trước chỗ để y phục sạch, lấy thuốc trị thương cùng băng vải ra đem hai vết thương còn rỉ máu kia băng bó cẩn; sau đó hắn lại chạy đến bờ sông lấy nước, đem vết máu chảy ra từ vết thương trên đùi Thạch Ngọc Lâu kia tỉ mỉ lau rửa sạch sẽ, hắn thậm chí còn đi bắt cá nướng chín cho Thạch Ngọc Lâu ăn.
Thạch Ngọc Lâu nhìn Âu Dương Vân chạy tới chạy lui, Âu Dương Vân càng nhiệt tình hăng hái lại càng khiến hắn trong lòng run sợ! Bây giờ chân hắn bị thương cử động không tiện, vết thương trên ngực cũng khiến hắn toàn thân vô lực... Mà Âu Dương Vân thì hình như là tâm tình tốt lắm, tinh lực dồi dào đến mức như thể không có chỗ phát tiết.
Thái độ của Âu Dương Vân đối với Thạch Ngọc Lâu quả thực có thể dùng chữ “Quá mức ân cần” để hình dung. Âu Dương Vân đối xử với Thạch Ngọc Lâu càng tốt, Thạch Ngọc Lâu lại càng phải cảm thấy không ổn! Sao mà luôn có một loại cảm giác” Ngươi là dao thớt, ta là thịt cá” vậy trời? Cắn con cá nướng kia trong miệng, Thạch Ngọc Lâu trong lòng sấm nổ rung trời! Tên Âu Dương Vân này, hắn lại muốn đùa cái gì!?
Hai người lấp đầy bụng, Âu Dương Vân gạt gạt đống lửa, sau đó lại ném hai thanh củi vào. Hắn đến chỗ Thạch Ngọc Lâu đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh ngồi xuống, tự tay tháo y phục của Thạch Ngọc Lâu.
“Ngươi làm gì?”- Bị động tác của Âu Dương Vân làm cho sợ hãi hô lên, hai tay Thạch Ngọc Lâu cũng không biết là nên kéo y phục lên trước hay đẩy tay Âu Dương Vân ra trước.
Âu Dương Vân tiện tay vung lên, đẩy tay Thạch Ngọc Lâu ra, tê lạp một tiếng, lại đem y phục của Thạch Ngọc Lâu xé làm hai mảnh.
Nhìn bộ y phục đã biến thành hai mảnh vải rách kia, tròng mắt Thạch Ngọc Lâu thực muốn rớt ra ngoài...- “Ngươi nổi điên cái gì? Xé y phục của ta làm gì!”- Gầm nhẹ ra tiếng, hắn cảm thấy trước hết vẫn là giữ chặt đôi tay đang làm loạn của Âu Dương Vân kia có vẻ quan trọng hơn, bởi vì đôi tay kia đã muốn xé đi quần của hắn.
“Ta nổi điên? Ha ha ~~”- Âu Dương Vân cười rất khoái trá, nhưng nụ cười kia trong ánh lửa đang nhảy nhót lại dẫn theo bảy phần dữ tợn. Hắn hung ác nói: “Quân tử báo thù, mười năm không muộn! Thạch Ngọc Lâu, ngươi còn có nhớ mười một năm trước ngươi làm gì với ta không?”
“Ngươi...”- Thạch Ngọc Lâu chỉ nói được một chữ xong không nói nổi nữa, sắc mặt của hắn thoáng cái biến thành trắng bệch, cả người cứng còng chỉ có thể gắt gao giữ lấy hai tay Âu Dương Vân.
Âu Dương Vân cười lạnh- “Ngươi không nhớ rõ? Ta đây nhắc ngươi nhớ lại.”- Hắn dùng lực thoát khỏi hai tay của Thạch Ngọc Lâu, dù sao một người bị thương cũng không thể nào ngăn cản được sức lực của hắn.- “Một ngày nào đó của mười một năm trước, ngươi tìm ta uống rượu, uống rượu xong ngươi sống chết cũng không chịu quay về phòng của mình, muốn ngủ chung giường với ta. Kết quả ngươi lại mượn cớ rượu say làm loạn, xâm phạm ta... Thạch bang chủ, ta có không có nói sai a?”
Sắc mặt Thạch Ngọc Lâu liên tục chuyển màu như cầu vồng sau mưa. Đêm hôm mười một năm trước đó, hai người mấy năm nay chưa ai từng nhắc tới, đều là đều là cố hết sức muốn quên hẳn đi. Chính là Âu Dương Vân lại đột nhiên nhắc đến lúc đó, hơn nữa... Hình như tính đem chuyện năm đó cũng làm với hắn một lần.
“Ngươi...Ta năm đó không phải đã tạ tội với ngươi...”- Lúc ấy hắn cũng còn trẻ, tâm tính bất định, hơn nữa đối với Âu Dương Vân kia cũng là kìm lòng không nổi a!
“Ta đây hôm nay cũng làm một lần, sau đó sáng mai nói lời tạ lỗi với ngươi. Thạch bang chủ ngươi thấy phương pháp này thế nào a?”- Ánh mắt Âu Dương Vân càng lúc càng hung ác- “Thạch Ngọc Lâu, ngươi không nghĩ là sau mười một năm, ta hẳn là nên thu chút lợi tức sao!”- Tay hắn động tác nhanh nhẹn, thoáng cái đã đem Thạch Ngọc Lâu lột sạch sẽ. Đừng tưởng rằng lúc trước nói một câu “Kìm lòng không nổi” là có thể đem hắn đùa cợt đi...
Đẩy Thạch Ngọc Lâu ngã xuống, Âu Dương Vân xoay người cươĩ lên. Nhìn Thạch Ngọc Lâu bị thương nên giãy dụa càng lúc càng vô lực, Âu Dương Vân ha hả cười nói: “Ngươi hôm nay vẫn là ngoan ngoãn theo ta đi! Cơ hội này, ta đợi cũng đã mười một năm!”
Mà Lê Hoa đứng cách đó không xa chỉ thấy được Âu Dương Vân dáng vẻ tiêu sái cùng vẻ mặt khó coi của Thạch Ngọc Lâu.
Chỉ thấy khi Âu Dương Vân còn cách Thạch Ngọc Lâu khoảng hai, ba bước thì đột nhiên làm loạn, một tay vung kiếm, một tay xuất chưởng. Thạch Ngọc Lâu còn chưa hiểu rõ ý tứ của Âu Dương Vân, nhưng vẫn theo quán tính ngăn kiếm lại trước, lại không ngờ bàn tay của Âu Dương Vân đã đến trước ngực. Khi hắn phát hiện ra một chưởng kia của Âu Dương Vân thực sự muốn đánh vào trên người mình, thì đã không còn kịp ngăn lại nữa. Thế là, Thạch Ngọc Lâu kinh ngạc trừng lớn mắt, làm thế nào cũng không thể tin nổi Âu Dương Vân thực sự muốn lấy mạng mình!
Âu Dương Vân nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thạch Ngọc Lâu, trong lòng vui vẻ! Một chưởng này của hắn nhìn tưởng hung mãnh, thực ra lại chỉ dùng có ba phần lực, chẳng qua chưởng này khéo léo đánh, vừa vặn trúng vào nơi Lê Hoa vừa đánh qua. Lực đạo tuy không nặng cũng đủ làm cho Thạch Ngọc Lâu thương càng thêm thương mà lại phun thêm một ngụm máu. Thạch Ngọc Lâu đối với chưởng này không phòng bị chút nào, theo chưởng thế cả người bị đẩy bay, bùm một tiếng liền rớt xuống giữa dòng sông chảy siết, thoáng cái đã bị cuốn đi vài trượng.
“Ai nha! Dùng sức quá lớn, đem hắn đánh rơi xuống...”- Âu Dương Vân như thể giờ mới hiểu mình vừa làm cái gì, hắn quay đầu hướng Lê Hoa áy náy cười, bỗng dưng dưới chân dùng lực một chút, chủ động nhảy xuống sông...
Đám người Lê Hoa cung thấy Thạch Ngọc Lâu trúng một chưởng vốn đang vui mừng, rồi lại đột nhiên thấy hắn bay ra rớt xuống sông, mà tên Âu Dương Vân vừa tuyên bố muốn báo thù kia cũng theo đó nhảy xuống... Lê Hoa nhìn dòng nước chảy xiết đã mất bóng dáng hai người, bỗng nhiên tỉnh ngộ! Không xong! Bị Âu Dương Vân đùa giỡn!
Nước sông đem Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu cuốn về phía hạ lưu, Âu Dương Vân biết Thạch Ngọc Lâu không biết bơi, đẩy hắn xuống sông cũng chính là muốn trêu cợt hắn một chút. Đuổi theo Thạch Ngọc Lâu ở giữa sông, Âu Dương Vân túm chặt lấy người bị chìm nước đến ngất xỉu kia, vui vẻ đến mức suýt nữa quên mất mình còn đang ở trong nước mà cười ầm lên.
Âu Dương Vân nhận định người của Lê Hoa cung nếu phát hiện đây chỉ là hắn giở trò bày kế thoát thân, chỉ sợ sẽ lập tức đuổi theo xuống hạ lưu. Tìm chỗ lên bờ, Âu Dương Vân cõng Thạch Ngọc Lâu lên nhanh chóng tìm đường quay lại.
Âu Dương Vân trốn ở trong rừng thấy người của Lê Hoa cung đang đi xuống hạ lưu, hắn lúc này mơí yên tâm đi về phía thượng lưu. Đi nửa đường, Âu Dương Vân mừng rỡ phát hiện ngưạ của hắn cùng Thạch Ngọc Lâu vẫn còn đang cùng nhau thong dong tản bộ, gọi ngựa của hai người quay lại, Âu Dương Vân tìm ra một chỗ có thể miễn cưỡng coi là “ sơn động” ở dưới chân núi, lấy y phục sạch trong hành lý ra thay tử tế.
Đem mình chuẩn bị xong xuôi, Âu Dương Vân mới cẩn thận xem xét Thạch Ngọc Lâu còn đang hôn mê bị hắn vứt bên cạnh.
Ai! Âu Dương Vân ngồi chồm hổm bên cạnh Thạch Ngọc Lâu không chút thành khẩn vừa lắc đầu vừa thở dài! Thạch Ngọc Lâu này, dính vào nước một cái liền biến thành quả cân, xuống nước rồi là chỉ có đường chìm thôi a! Nhiều năm như vậy, thế nhưng vẫn là xuống nước là xỉu...
Âu Dương Vân dùng sức vỗ mạnh hai má Thạch Ngọc Lâu- “Tỉnh tỉnh, đừng ngủ!”- Chỉ thấy Thạch Ngọc Lâu mê man hộc ra vài ngụm nước sông, mắt lại không có mở.
Không tỉnh? Được, ta xem ngươi có tỉnh hay không! Âu Dương Vân nhanh nhẹn túm lấy mũi tên trên đùi Thạch Ngọc Lâu hướng về phía trước nhổ ra một cái, nghe được một tiếng hét thảm không ngoài dự đoán. Cười hì hì, Âu Dương Vân lại túm lấy một mũi tên khác nhổ ra, lần này Thạch Ngọc Lâu không phát ra tiếng kêu thảm, hắn chỉ hung hăng túm lấy cổ tay Âu Dương Vân.
“Ngươi làm gì?”- Thạch Ngọc Lâu khổ sở kêu, hắn đã không còn muốn nhìn xuống coi chân mình đã thảm thành cái dạng gì. Lúc mũi tên bị rút ra, ngoài đau đớn, hắn còn cảm giác được một lượng lớn máu loãng từ trong miệng vết thương văng ra ngoài. Hắn hiện tại, ngực bị đánh thương, đùi bị trúng tên, còn vừa bị chìm nước một hồi...Âu Dương Vân đối xử với hắn như vậy, rốt cuộc là muốn cứu hắn hay muốn giết hắn đây!
“Không làm cái gì, ta phải đem mũi tên này rút ra mới có thể bôi thuốc cho ngươi a!”- Âu Dương Vân bây giờ giống như một đại phu hiền lành đang an ủi người bệnh cáu kỉnh.- “Ngươi xem, trên đùi chảy chảy nhiều máu như vậy; còn có trên ngực, chưởng ấn này rất rõ ràng a; hơn nữa, ngươi vừa mới dầm nước, thân thể vẫn ướt thực rất dễ bị cảm lạnh.”
Thạch Ngọc Lâu vẻ mặt run rẩy, Âu Dương Vân này, hắn là cố ý! Hắn tuyệt đối là cố ý mà!
Trên đùi hắn bị chảy nhiều máu như vậy, là bởi vì Âu Dương Vân dùng sức rút tên; chưởng ấn trên ngực đây, là vì Âu Dương Vân ở chỗ vừa bị Lê Hoa đả thương xong lại đánh một quyền; hắn bị chìm nước...là vì bị Âu Dương Vân đẩy xuống sông!
Thạch Ngọc Lâu như thể đang lên án trừng mắt Âu Dương Vân, hắn thảm hại như bây giờ, Âu Dương Vân có thể nói là hung thủ trực tiếp!
“Được rồi, được rồi, bây giờ ta trước hết đem vết thương của ngươi băng bó một chút đã.”- Âu Dương Vân đối xử với Thạch Ngọc Lâu bỗng dưng dịu dàng hẳn đi, hắn đem Thạch Ngọc Lâu ôm đến trước chỗ để y phục sạch, lấy thuốc trị thương cùng băng vải ra đem hai vết thương còn rỉ máu kia băng bó cẩn; sau đó hắn lại chạy đến bờ sông lấy nước, đem vết máu chảy ra từ vết thương trên đùi Thạch Ngọc Lâu kia tỉ mỉ lau rửa sạch sẽ, hắn thậm chí còn đi bắt cá nướng chín cho Thạch Ngọc Lâu ăn.
Thạch Ngọc Lâu nhìn Âu Dương Vân chạy tới chạy lui, Âu Dương Vân càng nhiệt tình hăng hái lại càng khiến hắn trong lòng run sợ! Bây giờ chân hắn bị thương cử động không tiện, vết thương trên ngực cũng khiến hắn toàn thân vô lực... Mà Âu Dương Vân thì hình như là tâm tình tốt lắm, tinh lực dồi dào đến mức như thể không có chỗ phát tiết.
Thái độ của Âu Dương Vân đối với Thạch Ngọc Lâu quả thực có thể dùng chữ “Quá mức ân cần” để hình dung. Âu Dương Vân đối xử với Thạch Ngọc Lâu càng tốt, Thạch Ngọc Lâu lại càng phải cảm thấy không ổn! Sao mà luôn có một loại cảm giác” Ngươi là dao thớt, ta là thịt cá” vậy trời? Cắn con cá nướng kia trong miệng, Thạch Ngọc Lâu trong lòng sấm nổ rung trời! Tên Âu Dương Vân này, hắn lại muốn đùa cái gì!?
Hai người lấp đầy bụng, Âu Dương Vân gạt gạt đống lửa, sau đó lại ném hai thanh củi vào. Hắn đến chỗ Thạch Ngọc Lâu đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh ngồi xuống, tự tay tháo y phục của Thạch Ngọc Lâu.
“Ngươi làm gì?”- Bị động tác của Âu Dương Vân làm cho sợ hãi hô lên, hai tay Thạch Ngọc Lâu cũng không biết là nên kéo y phục lên trước hay đẩy tay Âu Dương Vân ra trước.
Âu Dương Vân tiện tay vung lên, đẩy tay Thạch Ngọc Lâu ra, tê lạp một tiếng, lại đem y phục của Thạch Ngọc Lâu xé làm hai mảnh.
Nhìn bộ y phục đã biến thành hai mảnh vải rách kia, tròng mắt Thạch Ngọc Lâu thực muốn rớt ra ngoài...- “Ngươi nổi điên cái gì? Xé y phục của ta làm gì!”- Gầm nhẹ ra tiếng, hắn cảm thấy trước hết vẫn là giữ chặt đôi tay đang làm loạn của Âu Dương Vân kia có vẻ quan trọng hơn, bởi vì đôi tay kia đã muốn xé đi quần của hắn.
“Ta nổi điên? Ha ha ~~”- Âu Dương Vân cười rất khoái trá, nhưng nụ cười kia trong ánh lửa đang nhảy nhót lại dẫn theo bảy phần dữ tợn. Hắn hung ác nói: “Quân tử báo thù, mười năm không muộn! Thạch Ngọc Lâu, ngươi còn có nhớ mười một năm trước ngươi làm gì với ta không?”
“Ngươi...”- Thạch Ngọc Lâu chỉ nói được một chữ xong không nói nổi nữa, sắc mặt của hắn thoáng cái biến thành trắng bệch, cả người cứng còng chỉ có thể gắt gao giữ lấy hai tay Âu Dương Vân.
Âu Dương Vân cười lạnh- “Ngươi không nhớ rõ? Ta đây nhắc ngươi nhớ lại.”- Hắn dùng lực thoát khỏi hai tay của Thạch Ngọc Lâu, dù sao một người bị thương cũng không thể nào ngăn cản được sức lực của hắn.- “Một ngày nào đó của mười một năm trước, ngươi tìm ta uống rượu, uống rượu xong ngươi sống chết cũng không chịu quay về phòng của mình, muốn ngủ chung giường với ta. Kết quả ngươi lại mượn cớ rượu say làm loạn, xâm phạm ta... Thạch bang chủ, ta có không có nói sai a?”
Sắc mặt Thạch Ngọc Lâu liên tục chuyển màu như cầu vồng sau mưa. Đêm hôm mười một năm trước đó, hai người mấy năm nay chưa ai từng nhắc tới, đều là đều là cố hết sức muốn quên hẳn đi. Chính là Âu Dương Vân lại đột nhiên nhắc đến lúc đó, hơn nữa... Hình như tính đem chuyện năm đó cũng làm với hắn một lần.
“Ngươi...Ta năm đó không phải đã tạ tội với ngươi...”- Lúc ấy hắn cũng còn trẻ, tâm tính bất định, hơn nữa đối với Âu Dương Vân kia cũng là kìm lòng không nổi a!
“Ta đây hôm nay cũng làm một lần, sau đó sáng mai nói lời tạ lỗi với ngươi. Thạch bang chủ ngươi thấy phương pháp này thế nào a?”- Ánh mắt Âu Dương Vân càng lúc càng hung ác- “Thạch Ngọc Lâu, ngươi không nghĩ là sau mười một năm, ta hẳn là nên thu chút lợi tức sao!”- Tay hắn động tác nhanh nhẹn, thoáng cái đã đem Thạch Ngọc Lâu lột sạch sẽ. Đừng tưởng rằng lúc trước nói một câu “Kìm lòng không nổi” là có thể đem hắn đùa cợt đi...
Đẩy Thạch Ngọc Lâu ngã xuống, Âu Dương Vân xoay người cươĩ lên. Nhìn Thạch Ngọc Lâu bị thương nên giãy dụa càng lúc càng vô lực, Âu Dương Vân ha hả cười nói: “Ngươi hôm nay vẫn là ngoan ngoãn theo ta đi! Cơ hội này, ta đợi cũng đã mười một năm!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook