Thiên Thu Trường Tuế
-
4: Mưu Tính
Hắn biết rõ chính mình cần lợi dụng người nào, lại cần loại bỏ người nào.
...
Thượng Nguyên đã qua, không khí lễ hội trong thành cũng dần dần ảm đạm đi, bá tánh quay lại với công việc thường ngày, có người bôn ba lao lực, có người sa vào hưởng lạc, nhìn ngoài mặt, tất cả đều khoác lên chiếc áo thịnh thế an nhạc.
Nhưng Thẩm Trường Dịch hiểu rõ, sóng êm biển lặng này thực chất lại ẩn giấu sóng ngầm cuồn cuộn, thịnh thế phồn hoa của triều đại này đã sớm mục ruỗng, thối nát.
Giang sơn này từ lâu đã như liễu non tháng ba, đẹp đẽ nhưng yếu ớt, chỉ có thể chờ ai đó dứt khoát rút kiếm, chặt gốc rễ mang đi.
Giang sơn đổi chủ, bất quá cũng chỉ là phong vân biến hóa trong nháy mắt.
Sông Vân Mộng đổ mưa phùn mê ly, sương mù nổi lên bốn phía, nước non như được phủ một tầng lụa mỏng.
Thẩm Trường Dịch giương ô giấy, dáng người thẳng tắp đẹp đẽ như ngọc thạch đứng đó, phảng phất như muốn đem cảnh thu đẹp đẽ vô tận của Giang Nam này thu hết vào đáy mắt.
Đứng yên trong chốc lát, khóe miệng hắn đột nhiên gợi lên một tia cười khẽ, rồi sau đó thản nhiên xoay người rời đi, lưu lại sau lưng mưa bụi trắng trời.
Hạ nhân chờ dưới cầu nhanh chóng ra nghênh đón, tùy tùng thân cận nhất của hắn, Thiếu Ôn, tiếp nhận cây dù trong tay hắn, sau đó cung kính hỏi: "Điện hạ muốn về phủ sao?"
"Không," Thẩm Trường Dịch híp hai mắt lại, trong giọng nói như có như không hàm chứa vài phần ý vị thâm trường: "Chuẩn bị đào hoa túy, đi đến phủ Lục tướng quân."
Thiếu Ôn bỗng ngẩn người, cẩn thận từng li từng tí hỏi lại: "Điện hạ, ngài xác định sao? Nhưng Thái Tử......"
"Không cần hỏi nhiều, ta sẽ đúng mực." Thẩm Trường Dịch lạnh lùng mà đánh gãy lời cậu, bước chân chưa từng có nửa phần ngừng lại.
Mưa phùn tới tấp, rêu xanh phủ đầy đại địa.
Thiếu Ôn cầm ô theo sau Thẩm Trường Dịch, trong lòng vẫn như cũ cảm thấy bất ổn.
Mắt thấy đã đi được nửa đường, cậu nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của chủ tử nhà mình, chung quy vẫn là không nhịn xuống được.
"Cái kia, điện hạ......!Lần này Thái Tử tới Cảnh Tô, rõ ràng là muốn thử ngài cùng Lục tướng quân.
Thái Tử dù đã rời Cảnh Tô, nhưng chắc hẳn cũng để lại mật thám, muốn lợi dụng lúc chúng ta thả lỏng cảnh giác để nắm lấy manh mối.
Ngài hiện tại đi tìm Lục tướng quân, chẳng phải là......"
"Chẳng phải là cái gì?" Thẩm Trường Dịch hơi hơi nghiêng mặt, ngữ khí bình tĩnh.
Thời tiết vốn có chút âm trầm, dù giấy khiến cho mặt mày hắn như phủ lên một tầng nhàn nhạt bóng râm, tăng thêm vài phần uy nghiêm bất động thanh sắc.
Thiếu Ôn đột nhiên cảm thấy bị cỗ uy nghiêm này chèn ép có chút thở không nổi, vội vàng ngậm miệng lại.
Thật là, điện hạ nhà mình ở trước mặt người ngoài luôn là một bộ dáng ôn nhu khiêm tốn, chính mình thiếu chút nữa quên mất hắn chính là quyền sĩ tâm tư thâm trầm, chí tại thiên hạ.
Không khí có chút lắng đọng lại.
Thẩm Trường Dịch nhìn Thiếu Ôn, giống như cảm thấy ngữ khí của mình quá mức lạnh nhạt, hắn thở dài một hơi: "Ta đương nhiên biết ngươi đang suy nghĩ cái gì.
Thái Tử hoài nghi ta cùng với Lục tướng quân, ta hiện tại đi, sẽ bại lộ chính mình.
Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không..." Hắn dừng một chút, ánh mắt càng trầm xuống.
"Người không liên quan như ngươi có thể nghĩ tới, sao ta lại không chứ?"
Thiếu Ôn bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra, chủ tử nhà mình đã sớm có đối sách.
"Đi thôi, đừng suy nghĩ miên man nữa."
Tâm lo lắng của Thiếu Ôn cuối cùng cũng hạ xuống.
Cậu tiếp tục cầm ô che cho Thẩm Trường Dịch, hai người bước đi không ngừng hướng đến phủ Lục tướng quân.
...
Mưa phùn Giang Nam vốn chóng đến chóng đi.
Khi bọn họ tới phủ tướng quân, cơn mưa đã tạnh, không khí mát mẻ trong lành.
Lục Cẩn Bạch lúc này mặc một thân thường phục huyền sắc, cột tóc đuôi ngựa, đang ở trong sân lau chùi bội kiếm.
Trong sân, hạ nhân tới tới lui lui, bận rộn đủ việc.
Ngoài cửa phủ, hai hàng thủ vệ xa xa nhìn thấy Thẩm Trường Dịch, liền vội vàng hành lễ: "Cung thỉnh Thần Vương điện hạ."
Lục Cẩn Bạch nghe thấy được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, lọt vào tầm mắt là thân ảnh của Thẩm Trường Dịch.
Trong nháy mắt đó, trong mắt hắn hình như có băng tuyết đông cứng lại, trong lòng nhấc lên gợn sóng.
Thẩm Trường Dịch khoan thai bước vào cửa phủ, nhìn hạ nhân tới lui trong sân, lại nhìn về phía Lục Cẩn Bạch, khiêm tốn cười nói: "Sớm nghe nói Lục tướng quân tửu phẩm lợi hại, hôm nay bổn vương mới có được một vò đào hoa túy, liền muốn đến mời Lục tướng quân phẩm rượu.
Tướng quân, xin làm phiền."
Tuy trong lòng Lục Cẩn Bạch kinh ngạc, nhìn tùy tùng hai bên, rồi lại đối diện với ánh mắt kiên định như đã sớm dự liệu mọi chuyện của Thẩm Trường Dịch, trong lòng hắn cũng đã hiểu vài phần.
Hắn hướng Thẩm Trường Dịch cung kính mà hành lễ, đúng mực mà nói: "Điện hạ đã nói vậy.
Nếu là cùng phẩm rượu, cũng nên để Lục mỗ tự mình bái phỏng điện hạ mới đúng.
Điện hạ, mau mau mời vào."
Hắn tự nhiên đem kiếm trong tay đưa cho nô bộc, cùng Thẩm Trường Dịch đi vào nội đường.
Đào hoa túy mở ra, hương rượu thơm ngát ngạt ngào, tức khắc tỏa ra khắp sảnh đường, làm cho người ta say mê.
Lục Cẩn Bạch vẫy vẫy tay, ý bảo nô bộc chung quanh đều lui đi.
Hắn nhìn Thẩm Trường Dịch, như muốn vội vã nói cái gì đó, lại thấy ánh mắt Thẩm Trường Dịch hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn nô bộc tới lui, dường như có chút xuất thần.
"Này," Lục Cẩn Bạch duỗi tay ở trước mặt hắn vẫy vẫy, "Suy nghĩ cái gì đấy?"
Thẩm Trường Dịch không vội mà thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt mỉm cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Rượu này uống như thế nào?"
Lục Cẩn Bạch lập tức không nói nên lời: "Người đừng nói với ta, người gạt qua nguy hiểm bị Thái Tử phát hiện mà tới nơi này, chính là vì muốn tìm ta uống rượu?"
Ý cười trên mặt Thẩm Trường Dịch vẫn không giảm: "Không thể sao?"
"......" Lục Cẩn Bạch đỡ trán, "Người chẳng lẽ không biết Thái Tử để lại mật thám sao? Nếu như vậy, chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ?"
"Đúng, nói đúng lắm." Thẩm Trường Dịch không muốn nói giỡn nữa, hắn nhẹ nhàng buông chén rượu trong tay, ánh mắt nghiêm túc, "Huynh cảm thấy, sau hôm nay, sẽ có hậu quả gì?"
"Đương nhiên là mật thám báo cho Thái Tử, chúng ta sau này mỗi bước đi đều gian nan."
"Vậy nếu như, mật thám không truyền tin được thì sao?" Thẩm Trường Dịch nhìn hắn, khóe miệng câu lên ý cười khó lường.
Lục Cẩn Bạch đột nhiên ngơ ngẩn.
Tạm dừng trong giây lát, hắn dường như đoán ra Thẩm Trường Dịch muốn làm gì: "Nhưng hiện tại chúng ta ngay cả mật thám ở đâu cũng không biết."
Thẩm Trường Dịch nói: "Như thế nào không biết? Mấy ngày nay ta kiêng kị mật thám của Thái Tử, cho nên cùng huynh đoạn tuyệt thư từ.
Nhưng hắn có mật thám, ta cũng có ảnh vệ tài giỏi.
Mấy ngày nay bọn họ tránh thoát khỏi tầm mắt của mật thám, điều tra các góc thành Cảnh Tô, ở một nơi phát hiện ra manh mối."
"Nơi nào?" Lục Cẩn Bạch hỏi.
"Trong phủ Lục tướng quân." Thẩm Trường Dịch nâng chén rượu, nói từng chữ một.
"Người nói là......" Lục Cẩn Bạch nhìn về phía người hầu ngoài nội đường, chỉ cảm thấy trong lòng dần lạnh lẽo.
"......!Là hạ nhân bên cạnh ta?!"
Ngữ khí của Thẩm Trường Dịch cứng rắn: "Chỉ có như vậy.
Xem ra Thái Tử cũng kiêng kị chuyện ta được phụ hoàng coi trọng, không dám trực tiếp xuống tay từ bên người ta." Hắn lại nhìn về phía hạ nhân trong viện, ánh mắt như một đầm nước sâu: "Trong phủ huynh nhiều người, bọn họ nhất định không dám ở bên trong phủ tác oai tác quái.
Cho nên, nếu muốn tra ra mật thám là ai, chỉ cần xem xem hai ngày này, ai không ở đúng vị trí của mình."
"Vậy sau khi tra ra, người có tính toán thế nào?" Lục Cẩn Bạch nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi.
Thẩm Trường Dịch nhẹ nhấp một ngụm đào hoa túy, buông xuống chén rượu, trả lời: "Có hai loại đối sách.
Một, giết.
Như vậy, động thái của chúng tự nhiên sẽ kinh động đến Thái Tử.
"Hai, xúi giục.
Nếu là có thể lợi dụng bọn họ, có lẽ sau này còn có thể khiến Thái Tử bị tổn thất, trong tương lai cũng nhiều thêm một phần trợ lực."
"Người muốn chọn cách nào?" Lục Cẩn Bạch nhìn Thẩm Trường Dịch, trong mắt đột nhiên nhiều hơn mấy phần cảm xúc không rõ.
Thẩm Trường Dịch suy tư trong chốc lát, lại tựa hồ như sớm đã có quyết định: "Đương nhiên là đối sách thứ hai.
Nếu có thể sử dụng cho mình, chẳng phải sẽ càng vui sướng sao?"
Kỳ thật, căn bản không cần hỏi, Lục Cẩn Bạch đương nhiên biết, Thẩm Trường Dịch sẽ lựa chọn đối sách thứ hai.
Thủ đoạn của hắn cao thâm, tâm cơ khó lường, gặp được kỳ ngộ, tất sẽ lợi dụng.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại khiến lòng Lục Cẩn Bạch len lên từng tầng lạnh lẽo.
Người khắp thiên hạ ở trong mắt của Thẩm Trường Dịch đều là quân cờ, chỉ chia thành trắng và đen.
Hắn biết rõ chính mình cần lợi dụng người nào, lại cần loại bỏ người nào.
Nhưng Lục Cẩn Bạch cũng giống như hắn, sớm đã không có đường lui.
"Được." Lục Cẩn Bạch trả lời.
Hắn chỉ hy vọng bản thân mình có thể vì người trong thiên hạ mà phò trợ một quân chủ anh minh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook