Thiên Thế Khúc
-
Quyển 8 - Chương 3
Tiểu Lan lấy một con hạc giấy treo trên rèm cửa, để hạc tiên đem phong thư đến cho Tùng Hòa sư thúc. Hỏi sư thúc xem có tên đồ đệ ngớ ngẩn mặc đồ đen nào trong phái Thanh Lam đi lạc hay không.
Tùng Hòa sư thúc là sư đệ của sư phụ nàng, ở trên núi Thanh Lam cách đây trăm dặm, là chưởng môn của phái Thanh Lam.
Lẽ ra chưởng môn kia phải là sư phụ của nàng, nhưng trăm năm trước, sư phụ giao đấu với một con xà yêu gây hại nhân gian, lấy cả tính mạng của mình để phong ấn nó. Sư phụ quy tiên, theo lẽ thường thì vị trí chưởng môn vốn phải giao lại cho đại đệ tử là nàng. Nhưng nàng lúc đó không những chỉ một lòng một dạ đi tìm chuyển thế của sư phụ mà còn bị trúng độc của xà yêu, một nửa tiên lực cũng không có, sao có thể kế thừa môn phái. Vì vậy, Tùng Hòa sư thúc thay nàng tiếp nhận chức chưởng môn.
Nàng tìm sư phụ một trăm năm, lòng đã chết, liền ở lại trong núi Tử Ngô an yên vui vẻ sống qua ngày.
Những ngày tháng yên bình đã bị thiếu niên từ trên trời rơi xuống này phá vỡ. Hắn giống như một cái ngòi nổ, thắp lên trong nàng niềm hi vọng tìm được sư phụ.
Nhìn hạc giấy bay đi, Tiểu Lan đến ngồi xuống trước mặt thiếu niên, rót một ly trà nóng: "Ngươi suy nghĩ lại cho kĩ, trừ việc tìm người ra, ngươi còn nhớ được gì nữa không?".
Thiếu niên đang lần sờ những vết đao khắc trên bàn gỗ vừa lẩm nhẩm đếm, nghe thấy Tiểu Lan hỏi thì chợt ngẩn ra một lát, lắc đầu: "Ta chỉ nhớ là phải đi tìm người".
"Vậy người ngươi muốn tìm có đặc trưng gì? Ngươi không nhớ một chút nào à?"
Thiếu niên trầm mặc hồi lâu, ngón tay vô thức vuốt ve vết khắc trên mặt bàn: "Đôi mắt...". Dường như, cuối cùng hắn cũng nhớ ra được cái gì đó, khẽ mỉm cười: "Đôi mắt sáng như sao".
Cái này...cũng có thể xem là đặc trưng á...
Tiểu Lan không còn cách nào, nhưng suy nghĩ lại một chút: "Trước kia ngươi nhìn thấy được à?".
Thiếu niên gật đầu: "Chắc là vậy".
Vậy tại sao...lại bị mù chứ? Lời này không cần hỏi Tiểu Lan cũng biết, nhất định là hắn cũng quên rồi.
Không tìm được manh mối từ chỗ thiếu niên này, Tiểu Lan đang thất vọng thì chợt nghe thấy thiếu niên mở miệng nói: "Trên bàn là cái gì vậy?".
Tiểu Lan chuyển ánh mắt sang nhìn, là những vết khắc kéo từ góc bàn ra. Nàng hớp một ngụm trà, thuận miệng đáp: "Dùng để đếm đó". Tiểu Lan giải thích: "Ta cũng ở đây tìm người. Mỗi một lần tìm nhầm người thì khắc lên đó một dấu, ta muốn xem xem mình rốt cuộc ngu ngốc đến mức nào, rốt cuộc phải tìm nhầm đến bao nhiêu thì mới có thể tìm được đúng người".
"Nhiều như vậy sao?".
"Đúng vậy, nhiều như vậy đấy". Tiểu Lan chán nản cười một tiếng, "Cho nên, trước khi tìm được người đó, ta đã bị chính sự ngu ngốc của mình đánh bại rồi".
Thiếu niên vuốt ve vết khắc trên bàn, không nói thêm gì nữa.
Tiểu Lan cũng không tiếp tục đề tài này, lấy chiếc hộp gỗ ở bên cạnh ra mân mê một lúc, lẩm bẩm một mình: "Mới đổi hôm nay sao lại hư nữa rồi".
"Cái gì vậy?"
"Pháp khí trừ yêu rất lợi hại". Tiểu Lan thản nhiên đáp, chiếc hộp bị đôi bàn tay nàng lắc tới lắc lui kêu lên "lốc cốc", cách đối xử này hoàn toàn không giống như đang đối xử với một món pháp khí " rất lợi hại". Thiếu niên hớp một ngụm trà, quyết định giữ im lặng, nhưng lại nghe thấy Tiểu Lan tức giận nói: "Không được, ngày mai vẫn phải xuống núi một chuyến".
Đặt ly trà lên bàn "cạch" một tiếng, thiếu niên cau mày: "Ngày mai...lại phải đi nữa?"
"Đúng vậy, bây giờ ngay cả một chút pháp lực ta cũng không có, nếu trong núi có yêu quái muốn ăn thịt ta thì phải làm thế nào". Trăm năm trước, nàng đã tu được tiên thân, nhưng lại mất hết tiên lực, không có tiên pháp hộ thể, đối với yêu quái mà nói nàng đúng thật là một thứ thuốc vô cùng bổ dưỡng. Tiểu Lan nhìn sắc trời bên ngoài một chút: "Ồ, ta cứ xuống núi ngay bây giờ luôn vậy, cùng lắm thì đêm nay ở lại trong trấn".
"Để ngày mai đi". Thiếu niên nói: "Ngày mai, ta và ngươi sẽ cùng nhau xuống núi".
Tiểu Lan có hơi sững sốt: "Hả, ngươi phải đi rồi sao? Đi tìm người sao?". Nàng còn chưa đợi được hồi âm của sư thúc, nếu hắn không phải đệ tử đi lạc của Thanh Lam phái, vậy hắn...
Nghe thấy câu hỏi của Tiểu Lan, thiếu niên cũng ngẩn ra: "Không..." Hắn lắc đầu, "Ta không biết phải đi đâu. Ta chỉ là...". Thiếu niên cười một tiếng bất đắc dĩ: "Giống như một người đã từng chờ đợi rất lâu rồi, cho nên không muốn tiếp tục chờ đợi nữa". Ánh mắt của hắn không rơi trên người nàng, nhưng nét mặt cùng giọng nói gần như giống hệt Mộ Hàn.
"Hãy để ta ở bên cạnh ngươi đi".
"Lan nhi, mãi mãi ở bên cạnh sư phụ đi".
Đó là vào một lần nàng cãi nhau với Mộ Hàn, một mình chạy ra khỏi núi, gặp phải đại yêu quái nhưng lại không đối phó nổi. Mộ Hàn vì cứu nàng mà bị thương. Nàng ở bên cạnh sư phụ vừa ân hận vừa tự trách mình, nhìn vết thương của hắn mà không kìm được nước mắt. Sư phụ lại như đã quên trước đó còn đang giận nàng, ngược lại còn vỗ lưng an ủi nàng: "Đừng khóc, sư phụ bị thương không nặng".
Hắn nói: "Nếu như con cảm thấy hối hận, vậy thì sau này hãy mãi mãi ở bên cạnh sư phụ, có được không".
Hắn nói: "Trên đời này chỉ có một Lan nhi thôi, con chạy đi đâu mất, sư phụ không không tìm được, so với bị thương còn khó chịu hơn".
Mộ Hàn khi đó là một tiên nhân thanh cao, tao nhã độc nhất vô nhị, nhưng cũng đồng thời là một bóng lưng đơn độc "cao xứ bất thắng hàn". Vào lúc đó, bên cạnh hắn chỉ có một mình nàng, nàng là duy nhất của hắn.
Hai người họ là duy nhất của nhau.
Tiểu Lan nhìn vẻ mặt của thiếu niên lúc này mà không thể nói "không được".
Mãi cho đến tối, thư hồi âm của sư thúc vẫn chưa tới, Tiểu Lan ở trên giường trằn trọc trở mình không tài nào ngủ được, trong đầu đều là những hình ảnh có liên quan đến sư phụ. Cho dù đã trăm năm trôi qua, những hình ảnh kia vẫn chưa từng phai nhạt.
Nàng vẫn còn nhớ năm nàng mười tuổi, là sư phụ dùng một chiêu Hàn Ngọc Sát cứu nàng từ trong miệng lang yêu*, tiên khí ngưng tụ thành mũi tên lạnh lẽo bắn thẳng tới chỗ lang yêu chém nó thành tro bụi. Hai mắt nàng ngấn lệ, mơ hồ nhìn thấy Mộ Hàn đứng trước người nàng, bạch y phản chiếu ánh lửa, gương mặt tựa như thần tiên, lại tựa như Tu La, xé nát yêu ma quanh mình, giống như thuở khai thiên lập địa, vì bảo vệ nàng mà lập nên kỳ tích.
*Lang yêu: yêu tinh sói; sói thành tinh.
Từ đó về sau, người này đã bước vào cuộc sống của nàng, trở thành một ước mơ mà nàng luôn tha thiết theo đuổi, trở thành nỗi trăn trở không nguôi, khiến nàng nhớ nhung đến điên cuồng.
Tùng Hòa sư thúc là sư đệ của sư phụ nàng, ở trên núi Thanh Lam cách đây trăm dặm, là chưởng môn của phái Thanh Lam.
Lẽ ra chưởng môn kia phải là sư phụ của nàng, nhưng trăm năm trước, sư phụ giao đấu với một con xà yêu gây hại nhân gian, lấy cả tính mạng của mình để phong ấn nó. Sư phụ quy tiên, theo lẽ thường thì vị trí chưởng môn vốn phải giao lại cho đại đệ tử là nàng. Nhưng nàng lúc đó không những chỉ một lòng một dạ đi tìm chuyển thế của sư phụ mà còn bị trúng độc của xà yêu, một nửa tiên lực cũng không có, sao có thể kế thừa môn phái. Vì vậy, Tùng Hòa sư thúc thay nàng tiếp nhận chức chưởng môn.
Nàng tìm sư phụ một trăm năm, lòng đã chết, liền ở lại trong núi Tử Ngô an yên vui vẻ sống qua ngày.
Những ngày tháng yên bình đã bị thiếu niên từ trên trời rơi xuống này phá vỡ. Hắn giống như một cái ngòi nổ, thắp lên trong nàng niềm hi vọng tìm được sư phụ.
Nhìn hạc giấy bay đi, Tiểu Lan đến ngồi xuống trước mặt thiếu niên, rót một ly trà nóng: "Ngươi suy nghĩ lại cho kĩ, trừ việc tìm người ra, ngươi còn nhớ được gì nữa không?".
Thiếu niên đang lần sờ những vết đao khắc trên bàn gỗ vừa lẩm nhẩm đếm, nghe thấy Tiểu Lan hỏi thì chợt ngẩn ra một lát, lắc đầu: "Ta chỉ nhớ là phải đi tìm người".
"Vậy người ngươi muốn tìm có đặc trưng gì? Ngươi không nhớ một chút nào à?"
Thiếu niên trầm mặc hồi lâu, ngón tay vô thức vuốt ve vết khắc trên mặt bàn: "Đôi mắt...". Dường như, cuối cùng hắn cũng nhớ ra được cái gì đó, khẽ mỉm cười: "Đôi mắt sáng như sao".
Cái này...cũng có thể xem là đặc trưng á...
Tiểu Lan không còn cách nào, nhưng suy nghĩ lại một chút: "Trước kia ngươi nhìn thấy được à?".
Thiếu niên gật đầu: "Chắc là vậy".
Vậy tại sao...lại bị mù chứ? Lời này không cần hỏi Tiểu Lan cũng biết, nhất định là hắn cũng quên rồi.
Không tìm được manh mối từ chỗ thiếu niên này, Tiểu Lan đang thất vọng thì chợt nghe thấy thiếu niên mở miệng nói: "Trên bàn là cái gì vậy?".
Tiểu Lan chuyển ánh mắt sang nhìn, là những vết khắc kéo từ góc bàn ra. Nàng hớp một ngụm trà, thuận miệng đáp: "Dùng để đếm đó". Tiểu Lan giải thích: "Ta cũng ở đây tìm người. Mỗi một lần tìm nhầm người thì khắc lên đó một dấu, ta muốn xem xem mình rốt cuộc ngu ngốc đến mức nào, rốt cuộc phải tìm nhầm đến bao nhiêu thì mới có thể tìm được đúng người".
"Nhiều như vậy sao?".
"Đúng vậy, nhiều như vậy đấy". Tiểu Lan chán nản cười một tiếng, "Cho nên, trước khi tìm được người đó, ta đã bị chính sự ngu ngốc của mình đánh bại rồi".
Thiếu niên vuốt ve vết khắc trên bàn, không nói thêm gì nữa.
Tiểu Lan cũng không tiếp tục đề tài này, lấy chiếc hộp gỗ ở bên cạnh ra mân mê một lúc, lẩm bẩm một mình: "Mới đổi hôm nay sao lại hư nữa rồi".
"Cái gì vậy?"
"Pháp khí trừ yêu rất lợi hại". Tiểu Lan thản nhiên đáp, chiếc hộp bị đôi bàn tay nàng lắc tới lắc lui kêu lên "lốc cốc", cách đối xử này hoàn toàn không giống như đang đối xử với một món pháp khí " rất lợi hại". Thiếu niên hớp một ngụm trà, quyết định giữ im lặng, nhưng lại nghe thấy Tiểu Lan tức giận nói: "Không được, ngày mai vẫn phải xuống núi một chuyến".
Đặt ly trà lên bàn "cạch" một tiếng, thiếu niên cau mày: "Ngày mai...lại phải đi nữa?"
"Đúng vậy, bây giờ ngay cả một chút pháp lực ta cũng không có, nếu trong núi có yêu quái muốn ăn thịt ta thì phải làm thế nào". Trăm năm trước, nàng đã tu được tiên thân, nhưng lại mất hết tiên lực, không có tiên pháp hộ thể, đối với yêu quái mà nói nàng đúng thật là một thứ thuốc vô cùng bổ dưỡng. Tiểu Lan nhìn sắc trời bên ngoài một chút: "Ồ, ta cứ xuống núi ngay bây giờ luôn vậy, cùng lắm thì đêm nay ở lại trong trấn".
"Để ngày mai đi". Thiếu niên nói: "Ngày mai, ta và ngươi sẽ cùng nhau xuống núi".
Tiểu Lan có hơi sững sốt: "Hả, ngươi phải đi rồi sao? Đi tìm người sao?". Nàng còn chưa đợi được hồi âm của sư thúc, nếu hắn không phải đệ tử đi lạc của Thanh Lam phái, vậy hắn...
Nghe thấy câu hỏi của Tiểu Lan, thiếu niên cũng ngẩn ra: "Không..." Hắn lắc đầu, "Ta không biết phải đi đâu. Ta chỉ là...". Thiếu niên cười một tiếng bất đắc dĩ: "Giống như một người đã từng chờ đợi rất lâu rồi, cho nên không muốn tiếp tục chờ đợi nữa". Ánh mắt của hắn không rơi trên người nàng, nhưng nét mặt cùng giọng nói gần như giống hệt Mộ Hàn.
"Hãy để ta ở bên cạnh ngươi đi".
"Lan nhi, mãi mãi ở bên cạnh sư phụ đi".
Đó là vào một lần nàng cãi nhau với Mộ Hàn, một mình chạy ra khỏi núi, gặp phải đại yêu quái nhưng lại không đối phó nổi. Mộ Hàn vì cứu nàng mà bị thương. Nàng ở bên cạnh sư phụ vừa ân hận vừa tự trách mình, nhìn vết thương của hắn mà không kìm được nước mắt. Sư phụ lại như đã quên trước đó còn đang giận nàng, ngược lại còn vỗ lưng an ủi nàng: "Đừng khóc, sư phụ bị thương không nặng".
Hắn nói: "Nếu như con cảm thấy hối hận, vậy thì sau này hãy mãi mãi ở bên cạnh sư phụ, có được không".
Hắn nói: "Trên đời này chỉ có một Lan nhi thôi, con chạy đi đâu mất, sư phụ không không tìm được, so với bị thương còn khó chịu hơn".
Mộ Hàn khi đó là một tiên nhân thanh cao, tao nhã độc nhất vô nhị, nhưng cũng đồng thời là một bóng lưng đơn độc "cao xứ bất thắng hàn". Vào lúc đó, bên cạnh hắn chỉ có một mình nàng, nàng là duy nhất của hắn.
Hai người họ là duy nhất của nhau.
Tiểu Lan nhìn vẻ mặt của thiếu niên lúc này mà không thể nói "không được".
Mãi cho đến tối, thư hồi âm của sư thúc vẫn chưa tới, Tiểu Lan ở trên giường trằn trọc trở mình không tài nào ngủ được, trong đầu đều là những hình ảnh có liên quan đến sư phụ. Cho dù đã trăm năm trôi qua, những hình ảnh kia vẫn chưa từng phai nhạt.
Nàng vẫn còn nhớ năm nàng mười tuổi, là sư phụ dùng một chiêu Hàn Ngọc Sát cứu nàng từ trong miệng lang yêu*, tiên khí ngưng tụ thành mũi tên lạnh lẽo bắn thẳng tới chỗ lang yêu chém nó thành tro bụi. Hai mắt nàng ngấn lệ, mơ hồ nhìn thấy Mộ Hàn đứng trước người nàng, bạch y phản chiếu ánh lửa, gương mặt tựa như thần tiên, lại tựa như Tu La, xé nát yêu ma quanh mình, giống như thuở khai thiên lập địa, vì bảo vệ nàng mà lập nên kỳ tích.
*Lang yêu: yêu tinh sói; sói thành tinh.
Từ đó về sau, người này đã bước vào cuộc sống của nàng, trở thành một ước mơ mà nàng luôn tha thiết theo đuổi, trở thành nỗi trăn trở không nguôi, khiến nàng nhớ nhung đến điên cuồng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook