Jennifer và Adam ăn trưa cùng nhau hầu như hàng ngày và tuần một hai lần anh ngủ lại ở nhà cô. Họ cần phải thận trọng hơn bao giờ hết vì chiến dịch vận động tranh cử của Adam đã thật sự bắt đầu, và anh đang trở thành một nhân vật nổi tiếng trong cả nước. Anh đọc diễn văn tại các buổi hội họp chính trị, các bữa ăn tối quyên tiền và những ý kiến của anh về các vấn đề quốc gia được trích đẫn ngày càng nhiều hơn trên báo chí.

Adam và Steward Needham lại cùng uống trà buổi sáng như thường lệ.

- Tôi thấy cậu trên chương trình "Hôm nay" của ti vi sáng nay. Cừ lắm, Adam ạ. Cậu trả lời thật gãy gọn và sắc bén. Tớ biết thế nào họ cũng mời cậu nữa.

- Steward, tôi rất ghét làm những trò như vậy. Tôi thấy mình như một thằng cha diễn viên chết tiệt nào đó đang biểu diễn vậy?

Steward gật đầu thông cảm.

- Đó chính là điều mà các nhà chính trị vẫn làm: là diễn viên. Đóng một vai nào đó, làm những gì mà dư luận thích. Thật là kinh khủng nếu các nhà chính trị - thế nào nhỉ - Cư xử hoàn tòan theo ý mình, thì đất nước này sẽ trở nên chế độ quân chủ mất.

- Tôi không thích việc ra tranh cử lại trở thành một cuộc đua tranh về tính cách cá nhân.

Steward Needham mỉm cười:

- Hãy cảm ơn Chúa việc cậu có tính cách. Càng ngày tỉ lệ người ủng hộ cậu càng cao. - Ông ta ngừng lời để rót thêm chè - Hãy tin tôi, đây mới chỉ là sự khởi đầu. Đầu tiên hãy trở thành thượng nghị sĩ đã rồi sau đó sẽ là mục tiêu số một. Không gì có thể cản cậu đâu. - Ông ta nhấp thêm một ngụm trà. - Trừ khi cậu làm một vài chuyện điên rồ thì không kể.

Adam ngước lên nhìn ông ta:

- Chú nói vậy có ý gì thế?

Steward Needham cẩn thận lấy khăn lau mép:

- Đối thủ của cậu là một thằng cha láu cá lắm đấy.

Tớ đánh cuộc rằng bây giờ hắn đang xem xét đời cậu dưới ống kính hiển vi đấy. Chắc hắn sẽ không tìm ra điểm yếu nào chứ?

- Ồ không đâu, Adam nói một cách máy móc.

- Tốt, - Steward Needham tán thưởng. - À này, Mary Beth độ này thế nào?

Jennifer và Adam nghỉ cuối tuần ở một ngôi nhà ngoại thành, mà một người bạn của Adam đã cho anh mượn. Không khí ở đó thật trong sạch và hơi lạnh, báo hiệu mùa đông đang đến. Họ nghỉ ngơi thật thoải mái.

Ban ngày họ đi bộ, chơi bài và trò chuyện.

Họ đọc cẩn thận tất cả các tờ báo xuất bản chủ nhật.

Các cuộc thăm dò ý kiến đều cho thấy số người ủng hộ

Adam ngày càng tăng. Họ thích phong độ của anh, vẻ chân thật, thông minh và thẳng thắn của anh. Người ta bắt đầu so sánh anh với John Kennedy.

Adam nằm soài trước lò sưởi ngắm nhìn ánh lửa hắt lên khuôn mặt Jennifer.

- Em có thích làm vợ của tổng thống không?

- Xin lỗi, em đã yêu một thượng nghị sĩ mất rồi.

- Em có thất vọng nếu anh không trúng cử không, Jennifer

- Không, lý do duy nhất làm em thích điều đó là vì anh muốn thế.

- Nếu anh thắng, chúng ta sẽ đến sống ở Washinon đấy.

- Nếu chúng ta ở bên nhau, chẳng còn gì khác phải bận tâm cả.

- Thế còn việc hành nghề luật của em thì sao?

Jennifer cười:

- Em vừa nghe nói ở Washington cũng có luật sư đấy.

- Thế nếu anh muốn em bỏ nghề thì sao?

- Em sẽ bỏ.

- Nói vậy chứ anh đâu muốn vậy. Em là một luật sư quá giỏi đấy.

- Em chỉ quan tâm đến việc được ở bên anh thôi. Em yêu anh lắm, Adam ạ

Anh vỗ nhẹ vào mái tóc nâu thẫm mềm mại của cô.

- Anh cũng yêu em như thế.

Họ lên giường và sau đó ngủ thiếp đi.

Họ trở về New York vào tối chủ nhật. Họ lấy xe ô tô của Jennifer ở chỗ gửi xe và Adam quay về nhà.

Jennifer trở về căn hộ của cô ở New York.

Công việc của Jennifer giờ đây nhiều không thể tưởng tượng được. Nếu trước đây cô nghĩ mình bận thì bây giờ cô không còn thời gian để thở nữa. Cô cãi cho những công ty quốc tế vi phạm một số điều luật và bị bắt, những thượng nghị sĩ biển thủ công quỹ, những ngôi sao điện ảnh gặp rắc rối. Cô cãi cho chủ tịch nhà băng và những kẻ cướp nhà băng, cho các nhà chính trị và thủ lĩnh công đoàn. Tiền của đổ vào như nước chảy, nhưng điều đó không quan trọng đối với Jennifer. Cô trả lương cao và thưởng rất hậu cho các nhân viên của mình. Các công ty không còn đưa các luật sư hạng hai của họ ra cãi với Jennifer nữa, vì thế Jennifer phải đối chọi với những luật sư tài giỏi nhất thế giới.

Cô được kết nạp vào Hội các luật sư lành nghề của Mỹ và ngay cả Ken Bailey cũng sửng sốt về việc đó.

- Chúa ơi! - anh nói, - Cô có biết rằng chỉ có một phần trăm luật sư của cả nước được vào hội đó không?

- Tôi chỉ làm người đàn bà tượng trưng trong Hội, - Jennifer cười.

Khi Jennifer cãi cho một ai đó ở Manhattan, cô có thể biết chắc rằng Robert Di Silva sẽ đích thân buộc tội hoặc cho trợ lý của ông ta làm việc đó. Lòng căm tức của ông ta đối với cô ngày càng tăng cùng với những thắng lợi mà cô đạt được.

Trong một vụ án mà Jennifer phải đối đầu với chưởng lý, Di Silva gọi hơn chục chuyên gia hàng đầu ra làm nhân chứng cho bên công tố.

Jennifer không yêu cầu một chuyên gia nào cả. Cô nói với đoàn hội thẩm:

- Nếu chúng ta muốn làm một con tàu vũ trụ hay đo khoảng cách đến một hành tinh xa xôi chúng ta cần đến những chuyên gia. Nhưng nếu chúng ta cần làm một việc thật sự quan trọng, chúng ta chỉ cần hơn chục người bình thường. Như tôi nhớ, người sáng lập ra đạo thiên chúa cũng làm như vậy.

Jennifer thắng kiện trong vụ đó.

Một trong những thủ thuật mà Jennifer thấy có hiệu quả là nói với đoàn hội thẩm:

- Tôi biết những từ như luật pháp hay phòng xử án có vẻ xa lạ đối với cuộc sống đời thường của các vị, nhưng khi các vị thôi không nghĩ về điều đó, tất cả những gì chúng ta làm ở đây chỉ liên quan đến những việc đúng sai mà những người bình thường như chúng ta làm. Hãy tạm quên chúng ta đang ở trong phòng xử án. Thử tưởng tượng như chúng ta đang ngồi uống trà trong phòng khách của nhà tôi, nói chuyện về những gì đã xảy ra đối với bị cáo đáng thương này.

Và trong tâm trí họ các hội thẩm viên cũng cho rằng họ đang ở trong phòng khách của Jennifer, bị tài hùng biện của cô làm mê hoặc.

Thủ thuật này được Jennifer sử dụng một cách hết sức thành công, cho đến một hôm khi cô cãi hộ một bị cáo bị Robert Di Silva buộc tội. Viên chưởng lý đứng lên và đọc bài diễn thuyết đầu trước đoàn hội thẩm.

- Thưa quý ông, quý bà, - Di Silva nói - Tôi muốn các vị tạm quên đi việc các vị đang ở tòa án. Tôi xin các vị hãy tưởng tượng rằng các vị đang ngồi trong phòng khách của tôi và nói chuyện gẫu về những việc khủng khiếp mà bị cáo ở đây đã làm.

Ken Bailey nhổm lên nói thầm vào tai Jennifer.

- Cô thấy thằng cha ấy nói gì chưa? Hắn đã ăn cắp thủ thuật của cô rồi đấy.

- Đừng lo chuyện ấy, - Jennifer thản nhiên đáp.

Khi đến lượt mình phát biểu, Jenifer nói với đoàn hội thẩm.

- Thưa quý ông, quý bà, tôi chưa từng được nghe điều gì quá quắt hơn là nhận xét vừa rồi của ngài chưởng lý - Giọng cô run lên vì phẫn uất. - Có lúc tôi tưởng như mình nghe lầm. Ông ta dám yêu cầu các vị quên đi các vị đang ở trong tòa án. Phòng xử án này là một trong những tài sản quốc gia quý báu nhất. Đó là cơ sở của nền tự do của chúng ta. Tự do của các vị, của tôi và của bị cáo nữa. Việc ngài chưởng lý khuyên các vị nên quên đi các vị đang ở đâu, quên đi những trách nhiệm mà các vị vừa tuyên thệ, tôi thấy vừa đáng ngạc nhiên vừa đáng trê trách. Tôi xin các vị, thưa quý ông, quý bà, hãy nhớ các vị đang ở đâu, hãy nhớ rằng tất cả chúng ta có mặt ở đây để bảo đảm công lý được thực hiện và bị cáo vô tội.

Các hội thẩm viên gật đầu đồng tình.

Jennifer liếc nhìn Robert Di Silva. Ông ta nhìn trừng trừng về phía trước căm tức.

Khách hàng của Jennifer được tha bổng.

Sau mỗi thắng lợi ở tòa án, luôn có bốn tá hoa hồng nhung trên bàn làm việc của Jennifer và thiếp chúc mừng của Michael Moretti. Và lần nào Jennifer cũng xé tan những tấm bưu thiếp đó, còn hoa thì cho Cynthia. Những bông hoa hình như cũng có vẻ khêu gợi vì được hắn gửi tới. Cuối cùng Jennifer gửi một bức thư ngắn cho Michael Moretti, yêu cầu hắn không gửi hoa đến cho cô nữa.

Khi Jennifer đến phòng làm việc sau khi vừa thắng một vụ kiện tiếp đó, trên bàn đã có năm tá hồng nhung chờ cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương