Thiên Thần Hay Ác Quỷ... Đâu Mới Là Em?
-
Chương 52: Oán trách trong mơ
-Diễm Kỳ, lấy anh nhé!Trịnh Khang thốt ra, giọng nói thật nhỏ bé như là sợ hãi sẽ mất đi thứ gì đó.
Diễm Kỳ vốn là tuýp người thanh lịch, hiện đại nhưng cô lại rất nhạy cảm trong chuyện nam nữ. Vốn từ trước đã thề rằng nếu không phải là người cưới cô thì nhất định sẽ không được chạm vào cô. Mà hôm nay, lời thề ấy đã bị phá nát nhờ một người con trai vô liêm sỉ, biến thái,... Cô cũng rất dở trong khoảng chịu đựng, chỉ cần anh cử động nhẹ thôi cũng làm cho cô dựng hết cả tóc gáy, thần kinh như tê liệt. Bây giờ cô phải làm thế nào đây?
-Đồng ý chứ?- Giọng nói của anh một lần nữa vang lên.
-Tôi...tôi...- Cô ấp úng.
-Nếu không thì...- Hai mắt Trịnh Khang ánh lên những tia xảo quyệt. Tay anh bắt đầu cử động, sờ lưng của Diễm Kỳ.
Cô rùng mình, tay siết chặt vạt áo của anh.
-Trịnh Khang! Đừng, xin anh đấy.
Trịnh Khang không trả lời, tay cũng đã dừng lại. Anh im lặng lắng nghe xem cô sẽ nói gì.
-Tôi không quen với việc này. Anh đừng làm tôi sợ nữa.
Sợ? Cô gái này đang sợ hãi. Nhưng lại không ở đâu xa mà là ngay trong vòng tay của anh. Chớp mắt một cái, anh tiếp tục chọn cách im lặng để lắng nghe cô.
-Tôi sợ những người nào chạm vào thân thể tôi mà không phải là người đã cưới mình. Vì tôi sợ họ sẽ bỏ rơi tôi, giống như cô bạn của tôi khi ở Ý. Cô ấy đã cho đi điều quý giá nhất của một người con gái nhưng cuối cùng đã bị người yêu bỏ rơi khi cô ấy mang thai và phán "Làm sao tôi biết được đó có phải là con của tôi hay không? Bây giờ cô cứ sinh con, tôi sẽ nuôi đứa bé nhưng không cưới." Anh thấy, con gái có khổ không chứ?
Mỗi lần nhớ đến chuyện đấy thì nước mắt của cô lại tuôn ra, nhiều đến nỗi ướt cả vai áo của anh. Nếu nói thích anh cũng không đúng. Với cô đó chính là yêu. Tuy lúc nào gặp nhau cũng như lửa với nước nhưng cô lại cảm thấy vui. Một ngày nào đó, không nghe giọng của anh cãi bướng lại cô nữa thì có lẽ đấy là ngày buồn nhất trong cuộc đời của cô.
Cô yêu anh thì đã sao chứ? Anh cũng có biết được đâu. Vậy thôi, cô nên giấu trong lòng thì hơn. Anh nói những lời này ắt hẳn chỉ muốn làm cho cô kìm nén lại cảm xúc thôi.
-Không tin anh sao? Em nghĩ Trịnh Khang anh là loại người như thế à?
Lần này đến lượt Diễm Kỳ im lặng. Cô không thể mở miệng nói thêm gì nữa. Vì anh, đã thay đổi cách xưng hô, làm cho tim cô như tan chảy.
-Anh thấu hiểu được những suy nghĩ của em. Anh hiểu nó lâu rồi và anh cũng yêu em từ ánh nhìn đầu tiên. Anh làm thế cũng chỉ vì...anh sợ sẽ mất em.
Hai mắt của Diễm Kỳ ánh lên. Một thứ mật ngọt đang lan ra cổ họng, tan chảy và truyền thẳng về tim. Tim à, bình tĩnh lại nhé! Đó có phải tỏ tình không? Sao lại đập mạnh như thế?
Trịnh Khang vùi mặt vào mái tóc của cô. Một mùi hương nhẹ dịu, xông vào mũi. Cô gái này, anh chỉ muốn là của anh. Sẽ không bao giờ chia sẻ cho một người nào khác.
Tay anh ghì chặt đầu của Diễm Kỳ. Hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô làm cho mặt của cô đỏ ửng, ngại ngùng.
-Diễm Kỳ, gã cho anh!
Cô im lặng, lưỡng lự một lúc rồi nhìn anh, nhẹ lắc đầu.
-Vẫn chưa quyết định được đâu. Vì tôi...
-Cái gì mà "tôi" ở đây? Ưu Diễm Kỳ, em là của anh, anh không cho em rời xa anh đâu.- Anh nhíu mày, mắng yêu cô.
-Anh...đừng ích kỉ như thế chứ. Tôi...
Anh lại khó chịu, tiếp tục ngắt lời của cô.
-Nếu còn xưng tôi thì chắc chắn anh sẽ...
Ánh mắt gian xảo của anh nhìn xuống một vị trí nào đó trên người của cô rồi nhếch môi.
-A, cái tên biến thái này.- Cô đẩy anh ra.- Cái tật sắc lang vẫn không bỏ. Huh, anh mãi mãi cũng chẳng thay đổi. Thế mà muốn tôi gã cho anh.
Anh trừng mắt, lập tức đẩy cô xuống giường. Gương mặt áp sát vào mặt của cô.
-Em mới xưng hô như thế nào?
-Thì...thì...tôi...
Anh cúi xuống, hôn nhẹ vào môi cô rồi bảo.
-Nói lại lần nữa.
-A,...- Cô mím môi, nhắm tịt mắt.- Em!
-Thế có phải ngoan không.
Anh kéo cô ngồi dậy, yêu thương vuốt tóc cô.
-Đúng, anh ích kỉ lắm. Vì thế, hãy mãi bên anh nhé, người anh yêu!
...
*-Cô tránh ra đi! Cô không phải là mẹ của tôi.
Một đứa bé, không rõ là con trai hay con gái hất tay nó ra và chạy đi.
-Bảo nhi, mẹ chính là mẹ của con đây.- Nó bật khóc, chạy theo sau đứa bé.
Đứa bé chạy đến một gốc cây lớn rồi dừng lại quay đầu nhìn nó. Nó mừng rỡ, có phải bảo nhi đã nhận nó rồi không?
-Bảo nhi, là mẹ đây!
-Tôi nói rồi, cô không phải là mẹ của tôi.- Đứa bé thút thít, kìm nén tiếng nấc phát ra, hai hàng nước mắt lăn dài hai bên má.- Mẹ xinh đẹp của tôi sẽ không bỏ tôi mà đi. Mẹ không bao giờ sinh tôi ra rồi để tôi thành một trẻ mồ côi. Từ lúc chào đời đến nay, tôi chưa bao giờ được nhìn thấy mẹ, cũng chưa bao giờ được cha ôm vào lòng. Tôi phải đứng một bên, xem cha ôm ấp đứa con của mình và một người phụ nữ khác. Sống trong ngôi nhà đó, tôi như một người vô hình. Chẳng một ai quan tâm, chẳng một ai để ý đến cảm xúc của tôi như thế nào. Cô có biết tôi muốn nhào vào lòng mẹ như thế nào không? Cô có biết tôi muốn ba xoa đầu và bế tôi trên tay như thế nào không? Tất cả là do cô. Nếu đã bỏ rơi tôi, đã không cho tôi được một mái ấm như bao đứa trẻ khác vậy thì sinh tôi ra trên cõi đời này để làm gì?
-Bảo nhi, mẹ xin lỗi...xin lỗi con...- Nó khóc nấc lên, chỉ biết đứng nhìn đứa con của mình với dáng dấp nhỏ nhắn đang trách móc chính mình.
-Xin lỗi? Tôi không cần. Tôi chỉ cần mẹ, tôi chỉ cần cha thôi...tôi chỉ cần mẹ, tôi chỉ cần cha thôi...*
-Bảo nhi!!!- Nó bật người dậy, hơi thở chợt gấp gáp.
Thì ra chỉ là mơ, chỉ là mơ thôi mà. Không ngờ, nó lại thấy bảo nhi, tiểu bảo bối của nó lại đáng thương như thế.
Tay nó sờ lấy bụng. Nó bật khóc, cảm giác lúc này không thể tả. Nó có lỗi với bảo nhi, có lỗi rất nhiều.
-Tiểu bảo bối! Sau này nếu có trách thì con cứ trách một mình mẹ thôi. Cha con không có lỗi gì hết. Do mẹ đã đưa con đến thế giới này nhưng lại không dìu bước con đi. Để con phải bơ vơ, lạc lõng. Con hãy nhớ, cuộc đời của mẹ chỉ có một ánh sáng duy nhất là con.
Nó nhìn ra cửa sổ, bầu trời đêm nay thật đẹp. Các vì sao đang lấp lánh và thi nhau tỏa sáng. Nó lại nhớ đến lúc trước, ngày định mệnh, đưa hắn vào cuộc đời của nó. Đã từng yêu nhau, đã từng là của nhau nhưng bây giờ đã hoàn toàn lạc mất nhau.
Nó xuống giường, đi ra bang công. Một làn gió nhẹ thổi lướt qua tóc nó, một cảm giác lành lạnh đang thấm dần vào da thịt. Nó đã từng nói khi còn hoạt động ở LIRIK_một câu nói gây chấn động cả thế giới đêm: "Đừng vội kết thúc cuộc chơi sớm khi chính bản thân còn có thể." Nhưng hôm nay, người kết thúc cuộc chơi sớm lại là nó. Một người con gái với tuổi đời còn trẻ mà có con thì xem như hoa đã tàn, cuộc chơi đã tan. Ấy thế mà nó lại không hối hận, nó còn rất vui nữa là khác. Vui vì được thấy giọt máu mà chính mình sinh ra, vui vì không bao lâu nữa nó sẽ được làm mẹ.
Nó đã suy nghĩ thấu đáo rồi. Thà bỏ chồng chứ không bao giờ bỏ con. Thà chịu đau một chứ không chịu đau mười. Sau này bảo nhi sẽ do nó tự tay chăm sóc, nuôi dưỡng thành người, tuyệt đối không để một ai chạm đến con của nó, đặc biệt là Dương Quân Sinh...
Diễm Kỳ vốn là tuýp người thanh lịch, hiện đại nhưng cô lại rất nhạy cảm trong chuyện nam nữ. Vốn từ trước đã thề rằng nếu không phải là người cưới cô thì nhất định sẽ không được chạm vào cô. Mà hôm nay, lời thề ấy đã bị phá nát nhờ một người con trai vô liêm sỉ, biến thái,... Cô cũng rất dở trong khoảng chịu đựng, chỉ cần anh cử động nhẹ thôi cũng làm cho cô dựng hết cả tóc gáy, thần kinh như tê liệt. Bây giờ cô phải làm thế nào đây?
-Đồng ý chứ?- Giọng nói của anh một lần nữa vang lên.
-Tôi...tôi...- Cô ấp úng.
-Nếu không thì...- Hai mắt Trịnh Khang ánh lên những tia xảo quyệt. Tay anh bắt đầu cử động, sờ lưng của Diễm Kỳ.
Cô rùng mình, tay siết chặt vạt áo của anh.
-Trịnh Khang! Đừng, xin anh đấy.
Trịnh Khang không trả lời, tay cũng đã dừng lại. Anh im lặng lắng nghe xem cô sẽ nói gì.
-Tôi không quen với việc này. Anh đừng làm tôi sợ nữa.
Sợ? Cô gái này đang sợ hãi. Nhưng lại không ở đâu xa mà là ngay trong vòng tay của anh. Chớp mắt một cái, anh tiếp tục chọn cách im lặng để lắng nghe cô.
-Tôi sợ những người nào chạm vào thân thể tôi mà không phải là người đã cưới mình. Vì tôi sợ họ sẽ bỏ rơi tôi, giống như cô bạn của tôi khi ở Ý. Cô ấy đã cho đi điều quý giá nhất của một người con gái nhưng cuối cùng đã bị người yêu bỏ rơi khi cô ấy mang thai và phán "Làm sao tôi biết được đó có phải là con của tôi hay không? Bây giờ cô cứ sinh con, tôi sẽ nuôi đứa bé nhưng không cưới." Anh thấy, con gái có khổ không chứ?
Mỗi lần nhớ đến chuyện đấy thì nước mắt của cô lại tuôn ra, nhiều đến nỗi ướt cả vai áo của anh. Nếu nói thích anh cũng không đúng. Với cô đó chính là yêu. Tuy lúc nào gặp nhau cũng như lửa với nước nhưng cô lại cảm thấy vui. Một ngày nào đó, không nghe giọng của anh cãi bướng lại cô nữa thì có lẽ đấy là ngày buồn nhất trong cuộc đời của cô.
Cô yêu anh thì đã sao chứ? Anh cũng có biết được đâu. Vậy thôi, cô nên giấu trong lòng thì hơn. Anh nói những lời này ắt hẳn chỉ muốn làm cho cô kìm nén lại cảm xúc thôi.
-Không tin anh sao? Em nghĩ Trịnh Khang anh là loại người như thế à?
Lần này đến lượt Diễm Kỳ im lặng. Cô không thể mở miệng nói thêm gì nữa. Vì anh, đã thay đổi cách xưng hô, làm cho tim cô như tan chảy.
-Anh thấu hiểu được những suy nghĩ của em. Anh hiểu nó lâu rồi và anh cũng yêu em từ ánh nhìn đầu tiên. Anh làm thế cũng chỉ vì...anh sợ sẽ mất em.
Hai mắt của Diễm Kỳ ánh lên. Một thứ mật ngọt đang lan ra cổ họng, tan chảy và truyền thẳng về tim. Tim à, bình tĩnh lại nhé! Đó có phải tỏ tình không? Sao lại đập mạnh như thế?
Trịnh Khang vùi mặt vào mái tóc của cô. Một mùi hương nhẹ dịu, xông vào mũi. Cô gái này, anh chỉ muốn là của anh. Sẽ không bao giờ chia sẻ cho một người nào khác.
Tay anh ghì chặt đầu của Diễm Kỳ. Hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô làm cho mặt của cô đỏ ửng, ngại ngùng.
-Diễm Kỳ, gã cho anh!
Cô im lặng, lưỡng lự một lúc rồi nhìn anh, nhẹ lắc đầu.
-Vẫn chưa quyết định được đâu. Vì tôi...
-Cái gì mà "tôi" ở đây? Ưu Diễm Kỳ, em là của anh, anh không cho em rời xa anh đâu.- Anh nhíu mày, mắng yêu cô.
-Anh...đừng ích kỉ như thế chứ. Tôi...
Anh lại khó chịu, tiếp tục ngắt lời của cô.
-Nếu còn xưng tôi thì chắc chắn anh sẽ...
Ánh mắt gian xảo của anh nhìn xuống một vị trí nào đó trên người của cô rồi nhếch môi.
-A, cái tên biến thái này.- Cô đẩy anh ra.- Cái tật sắc lang vẫn không bỏ. Huh, anh mãi mãi cũng chẳng thay đổi. Thế mà muốn tôi gã cho anh.
Anh trừng mắt, lập tức đẩy cô xuống giường. Gương mặt áp sát vào mặt của cô.
-Em mới xưng hô như thế nào?
-Thì...thì...tôi...
Anh cúi xuống, hôn nhẹ vào môi cô rồi bảo.
-Nói lại lần nữa.
-A,...- Cô mím môi, nhắm tịt mắt.- Em!
-Thế có phải ngoan không.
Anh kéo cô ngồi dậy, yêu thương vuốt tóc cô.
-Đúng, anh ích kỉ lắm. Vì thế, hãy mãi bên anh nhé, người anh yêu!
...
*-Cô tránh ra đi! Cô không phải là mẹ của tôi.
Một đứa bé, không rõ là con trai hay con gái hất tay nó ra và chạy đi.
-Bảo nhi, mẹ chính là mẹ của con đây.- Nó bật khóc, chạy theo sau đứa bé.
Đứa bé chạy đến một gốc cây lớn rồi dừng lại quay đầu nhìn nó. Nó mừng rỡ, có phải bảo nhi đã nhận nó rồi không?
-Bảo nhi, là mẹ đây!
-Tôi nói rồi, cô không phải là mẹ của tôi.- Đứa bé thút thít, kìm nén tiếng nấc phát ra, hai hàng nước mắt lăn dài hai bên má.- Mẹ xinh đẹp của tôi sẽ không bỏ tôi mà đi. Mẹ không bao giờ sinh tôi ra rồi để tôi thành một trẻ mồ côi. Từ lúc chào đời đến nay, tôi chưa bao giờ được nhìn thấy mẹ, cũng chưa bao giờ được cha ôm vào lòng. Tôi phải đứng một bên, xem cha ôm ấp đứa con của mình và một người phụ nữ khác. Sống trong ngôi nhà đó, tôi như một người vô hình. Chẳng một ai quan tâm, chẳng một ai để ý đến cảm xúc của tôi như thế nào. Cô có biết tôi muốn nhào vào lòng mẹ như thế nào không? Cô có biết tôi muốn ba xoa đầu và bế tôi trên tay như thế nào không? Tất cả là do cô. Nếu đã bỏ rơi tôi, đã không cho tôi được một mái ấm như bao đứa trẻ khác vậy thì sinh tôi ra trên cõi đời này để làm gì?
-Bảo nhi, mẹ xin lỗi...xin lỗi con...- Nó khóc nấc lên, chỉ biết đứng nhìn đứa con của mình với dáng dấp nhỏ nhắn đang trách móc chính mình.
-Xin lỗi? Tôi không cần. Tôi chỉ cần mẹ, tôi chỉ cần cha thôi...tôi chỉ cần mẹ, tôi chỉ cần cha thôi...*
-Bảo nhi!!!- Nó bật người dậy, hơi thở chợt gấp gáp.
Thì ra chỉ là mơ, chỉ là mơ thôi mà. Không ngờ, nó lại thấy bảo nhi, tiểu bảo bối của nó lại đáng thương như thế.
Tay nó sờ lấy bụng. Nó bật khóc, cảm giác lúc này không thể tả. Nó có lỗi với bảo nhi, có lỗi rất nhiều.
-Tiểu bảo bối! Sau này nếu có trách thì con cứ trách một mình mẹ thôi. Cha con không có lỗi gì hết. Do mẹ đã đưa con đến thế giới này nhưng lại không dìu bước con đi. Để con phải bơ vơ, lạc lõng. Con hãy nhớ, cuộc đời của mẹ chỉ có một ánh sáng duy nhất là con.
Nó nhìn ra cửa sổ, bầu trời đêm nay thật đẹp. Các vì sao đang lấp lánh và thi nhau tỏa sáng. Nó lại nhớ đến lúc trước, ngày định mệnh, đưa hắn vào cuộc đời của nó. Đã từng yêu nhau, đã từng là của nhau nhưng bây giờ đã hoàn toàn lạc mất nhau.
Nó xuống giường, đi ra bang công. Một làn gió nhẹ thổi lướt qua tóc nó, một cảm giác lành lạnh đang thấm dần vào da thịt. Nó đã từng nói khi còn hoạt động ở LIRIK_một câu nói gây chấn động cả thế giới đêm: "Đừng vội kết thúc cuộc chơi sớm khi chính bản thân còn có thể." Nhưng hôm nay, người kết thúc cuộc chơi sớm lại là nó. Một người con gái với tuổi đời còn trẻ mà có con thì xem như hoa đã tàn, cuộc chơi đã tan. Ấy thế mà nó lại không hối hận, nó còn rất vui nữa là khác. Vui vì được thấy giọt máu mà chính mình sinh ra, vui vì không bao lâu nữa nó sẽ được làm mẹ.
Nó đã suy nghĩ thấu đáo rồi. Thà bỏ chồng chứ không bao giờ bỏ con. Thà chịu đau một chứ không chịu đau mười. Sau này bảo nhi sẽ do nó tự tay chăm sóc, nuôi dưỡng thành người, tuyệt đối không để một ai chạm đến con của nó, đặc biệt là Dương Quân Sinh...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook