Thiên Tài Xuyên Không Ký
-
Chương 6: Chân tướng miếng ngọc bị mất
- Minh nhi con nói vậy có nghĩa là sao ?
- Phụ thân! Muốn giải quyết truyện này tốt đẹp nhất thì phải làm sao ạ?
- Ý con nói là tìm miếng ngọc bị mất ư?
- Đúng vậy! Con biết chỗ dấu ngọc ở đâu!
- Thật không? ( Mọi người đều đồng thanh hỏi. Ai cũng rất tò mò về việc viên ngọc đang ở đâu? Chỉ có tên gia đinh kia là mặt tái xanh.
- Ơ! Vị đại ca này huynh bị làm sao vậy? Trông huynh xanh xao lắm, có cần mời đại phu không?
- Không sao! Không sao! Chỉ là dạo này phải chạy đi chạy lại nhiều nên cơ thể hơi mệt. Ngồi nghỉ một lúc là không sao ấy mà!
- Ồ vậy thì...! Tiểu Phúc kiếm ghế cho vị đại huynh này ngồi nghỉ!
- Vâng thưa thiếu gia!
- Đa tạ công tử! ( Hắn lo lắng đến nỗi ngồi hai chân cứ run rẩy)
- Con mau nói vào việc chính đi! Miếng ngọc rốt cuộc giấu ở đâu?
- Trước khi nói chỗ cất giấu miếng ngọc, con sẽ nói cho mọi người biết ai là lẻ trộm.
- Ồ! Con mau nói tiếp đi!
- Trên đời này mọi thứ sinh ra đều có nguyên nhân của nó. Như ở đây ta thấy miếng ngọc bị mất ngay trước mắt mọi người.
- Đúng! Đúng!
- Mà miếng ngọc mất khi nào? Chính là lúc đặt vào chiếc hộp này. Và ai là người cầm nó cuối cùng?
- Ngươi đừng có ngậm máu phun người! ( Tên gia đinh kia trợn mắt nhìn Lý Thiên Minh, miệng run run nói)
- Ta chưa có nói ai là kẻ trộm, vậy ngươi cãi cái gì? Hay ngươi có tật giật mình?
- Ngươi....
- Trước hết chúng ta sẽ nói về tâm lý của kẻ phạm tội. Một người sau khi phạm tội thì sẽ có ít nhiều lo lắng về việc mình làm có để lại manh mối, sơ hở gì không. Đó là một loại tâm lý rất bình thường của con người. Khi ta khơi gợi trong đầu thủ phạm một nỗi lo lắng về việc mình làm đã bị bại lộ thì hắn sẽ có nhưng biểu hiện tâm lý bất thường. Như ta thấy trong đây người có biểu hiện khác thường là vị đại ca đây.
- Không! Không phải ta! Ta chỉ bị trúng gió thôi!
- Trúng gió hay không thì ta không biết. Nhưng lúc nãy ta đễ ý thấy lúc ngươi ngồi chân ngươi run lên, hai tay thì bấu chặt vào đùi. Điều này thể hiện ngươi đang lo sợ. Con người khi lo sợ thường có suy nghĩ rất nhạy cảm. Cho nên ta chỉ cần hơi bật mí một chút về tên trộm ngươi liền mắc bẫy ngay. Cái này gọi là có tật giật mình.
- Không! Điều đó sao có thể chứng minh ta là hung thủ chứ!
- Vị quan sai đại ca này! Những lời tiểu đệ vừa nói huynh có hiểu không vậy?
Tên quan sai cao to kia gật đầu đáp:
- Công tư nói có một số chỗ quá thâm sâu ta nghe không hiểu. Nhưng đại khái lời công tử nói rất có lý. Ta làm nha sai nhiều năm cũng đã gặp không ít những trường hợp sợ tội kiểu này.
- Ồ vậy là tốt rồi! Tuy hiện giờ có thể nói hắn là hung thủ nhưng chắc chắn hắn sẽ không phục. Thế nên ta sẽ tìm thêm vật chứng để chứng minh cho luận điểm này.
Lý Thiên Minh dùng những từ rất thâm sâu mà mọi người ở đây chưa từng nghe thấy. Vì không muốn làm phiền hắn nên cũng không ai hỏi. Những từ ngữ này đến hắn còn lấy lạ. Những kiến thức này ở đâu? Hắn không thể trả lời được. Chỉ biết những thứ này với hắn rất quen thuộc.
- Mọi người có thể thấy chiếc hộp gỗ này khá nặng và có lót một lớp đệm ở trên?
- Đúng là khá nặng! Bên trên có một lớp đệm, ở giữa còn lõm xuống một chút.
- Đúng vậy! Nhưng mọi người có để ý đến việc tại sao lại dùng cái hộp này để đựng ngọc không?
- Để đẹp!
- Để cố định miếng ngọc!
- Chính xác! Mục đích là để cố định miếng ngọc. Nhưng không phải cố định ở bên trên bề mặt mà là ở sau lớp đệm kia.
Mọi người kinh ngạc nhìn Lý Thiên Minh rồi lại nhìn vào chiếc hộp.
- Nếu ta đoán không sai thì chiếc hộp này ở phía dưới có một lớp đệm nữa! Mọi người hãy để ý bốn góc của chiếc hộp xem có thứ gì không.
- Ở bốn góc có bốn miếng đồng nhỏ hình mái vòm.
- Mọi người thử sờ xem, xem có gì khác lạ không?
- Mấy miếng đồng này cố định. Chẳng có gì lạ cả!
- Huynh sờ từng cái miếng hay sờ cả bốn miếng cùng lúc?
- Từng miếng một!
- Vậy huynh thử dùng lực ép cùng lúc bốn miếng xem nào!
- Ồ nó thụt vào này! ( Tên nha sai kia ngạc nhiên hô to)
Mọi người liền nhìn vào chiếc hộp đang mở nắp thì thấy cái chỗ lõm ở mặt đệm kia thụt vào bốn góc để lộ ra bên dưới là một miếng ngọc phỉ thuý trạm trổ tinh vi. Nhìn là biết miếng ngọc này có giá trị không nhỏ rồi.
- Hoá ra miếng ngọc ở đây! Minh nhi con làm tốt lắm! Việc đã rõ chân tướng mong mấy vị quan sai đại ca trói hắn lên quan phủ trị tội!
- Điều này là đương nhiên rồi! Lý lão gia người cứ yên tâm đi tên này chắc chắn sẽ ngồi tù mọt gông.
- À mà Lý công tử! Tại sao công tử biết chiếc hộp này có cơ quan bên trong vậy?
- Lúc đầu nghe việc mất miếng ngọc ta đã nghi ngờ rồi. Lại thấy chiếc hộp này có một số chỗ kỳ quái. Ví dụ như chỗ lõm ở giữa miếng đệm phía trên này, còn có bốn miếng đồng ở bốn góc. Hơn nữa cái đế của chiếc hộp này có vẻ khá dày nên ta nghĩ có thể giấu miếng ngọc bên trong. Bốn miếng đồng này chính là chỗ mở cơ quan. Sở dĩ phải mở cùng lúc ở bốn góc vì bên trong khả năng có bốn miếng kim loại khá năng. Bốn miếng kim loại này khiến cho ta cầm chiếc hộp thấy nặng hơn so với chiếc hộp bình thường. Khi ta cùng lúc ấn bốn miếng đồng này xuống, thì lực ngón tay tạo ra tác động vào bốn miếng kim loại kia, khiến lực liên kết của bốn miếng kim loại ở giữa hộp bị phá vỡ, khiến bốn miếng kim này dịch chuyển để lộ ra khe hở ở chỗ lõm xuống kia.
Mọi người tròn mắt nhìn hắn nói. Những điều hắn nói thật quá thâm sâu. Cái gì mà " lực tác động của ngón tay ", " lực liên kết bị phá vỡ " thật sự không thể nào truyền tải vào đầu của họ này được.
- Phụ thân! Muốn giải quyết truyện này tốt đẹp nhất thì phải làm sao ạ?
- Ý con nói là tìm miếng ngọc bị mất ư?
- Đúng vậy! Con biết chỗ dấu ngọc ở đâu!
- Thật không? ( Mọi người đều đồng thanh hỏi. Ai cũng rất tò mò về việc viên ngọc đang ở đâu? Chỉ có tên gia đinh kia là mặt tái xanh.
- Ơ! Vị đại ca này huynh bị làm sao vậy? Trông huynh xanh xao lắm, có cần mời đại phu không?
- Không sao! Không sao! Chỉ là dạo này phải chạy đi chạy lại nhiều nên cơ thể hơi mệt. Ngồi nghỉ một lúc là không sao ấy mà!
- Ồ vậy thì...! Tiểu Phúc kiếm ghế cho vị đại huynh này ngồi nghỉ!
- Vâng thưa thiếu gia!
- Đa tạ công tử! ( Hắn lo lắng đến nỗi ngồi hai chân cứ run rẩy)
- Con mau nói vào việc chính đi! Miếng ngọc rốt cuộc giấu ở đâu?
- Trước khi nói chỗ cất giấu miếng ngọc, con sẽ nói cho mọi người biết ai là lẻ trộm.
- Ồ! Con mau nói tiếp đi!
- Trên đời này mọi thứ sinh ra đều có nguyên nhân của nó. Như ở đây ta thấy miếng ngọc bị mất ngay trước mắt mọi người.
- Đúng! Đúng!
- Mà miếng ngọc mất khi nào? Chính là lúc đặt vào chiếc hộp này. Và ai là người cầm nó cuối cùng?
- Ngươi đừng có ngậm máu phun người! ( Tên gia đinh kia trợn mắt nhìn Lý Thiên Minh, miệng run run nói)
- Ta chưa có nói ai là kẻ trộm, vậy ngươi cãi cái gì? Hay ngươi có tật giật mình?
- Ngươi....
- Trước hết chúng ta sẽ nói về tâm lý của kẻ phạm tội. Một người sau khi phạm tội thì sẽ có ít nhiều lo lắng về việc mình làm có để lại manh mối, sơ hở gì không. Đó là một loại tâm lý rất bình thường của con người. Khi ta khơi gợi trong đầu thủ phạm một nỗi lo lắng về việc mình làm đã bị bại lộ thì hắn sẽ có nhưng biểu hiện tâm lý bất thường. Như ta thấy trong đây người có biểu hiện khác thường là vị đại ca đây.
- Không! Không phải ta! Ta chỉ bị trúng gió thôi!
- Trúng gió hay không thì ta không biết. Nhưng lúc nãy ta đễ ý thấy lúc ngươi ngồi chân ngươi run lên, hai tay thì bấu chặt vào đùi. Điều này thể hiện ngươi đang lo sợ. Con người khi lo sợ thường có suy nghĩ rất nhạy cảm. Cho nên ta chỉ cần hơi bật mí một chút về tên trộm ngươi liền mắc bẫy ngay. Cái này gọi là có tật giật mình.
- Không! Điều đó sao có thể chứng minh ta là hung thủ chứ!
- Vị quan sai đại ca này! Những lời tiểu đệ vừa nói huynh có hiểu không vậy?
Tên quan sai cao to kia gật đầu đáp:
- Công tư nói có một số chỗ quá thâm sâu ta nghe không hiểu. Nhưng đại khái lời công tử nói rất có lý. Ta làm nha sai nhiều năm cũng đã gặp không ít những trường hợp sợ tội kiểu này.
- Ồ vậy là tốt rồi! Tuy hiện giờ có thể nói hắn là hung thủ nhưng chắc chắn hắn sẽ không phục. Thế nên ta sẽ tìm thêm vật chứng để chứng minh cho luận điểm này.
Lý Thiên Minh dùng những từ rất thâm sâu mà mọi người ở đây chưa từng nghe thấy. Vì không muốn làm phiền hắn nên cũng không ai hỏi. Những từ ngữ này đến hắn còn lấy lạ. Những kiến thức này ở đâu? Hắn không thể trả lời được. Chỉ biết những thứ này với hắn rất quen thuộc.
- Mọi người có thể thấy chiếc hộp gỗ này khá nặng và có lót một lớp đệm ở trên?
- Đúng là khá nặng! Bên trên có một lớp đệm, ở giữa còn lõm xuống một chút.
- Đúng vậy! Nhưng mọi người có để ý đến việc tại sao lại dùng cái hộp này để đựng ngọc không?
- Để đẹp!
- Để cố định miếng ngọc!
- Chính xác! Mục đích là để cố định miếng ngọc. Nhưng không phải cố định ở bên trên bề mặt mà là ở sau lớp đệm kia.
Mọi người kinh ngạc nhìn Lý Thiên Minh rồi lại nhìn vào chiếc hộp.
- Nếu ta đoán không sai thì chiếc hộp này ở phía dưới có một lớp đệm nữa! Mọi người hãy để ý bốn góc của chiếc hộp xem có thứ gì không.
- Ở bốn góc có bốn miếng đồng nhỏ hình mái vòm.
- Mọi người thử sờ xem, xem có gì khác lạ không?
- Mấy miếng đồng này cố định. Chẳng có gì lạ cả!
- Huynh sờ từng cái miếng hay sờ cả bốn miếng cùng lúc?
- Từng miếng một!
- Vậy huynh thử dùng lực ép cùng lúc bốn miếng xem nào!
- Ồ nó thụt vào này! ( Tên nha sai kia ngạc nhiên hô to)
Mọi người liền nhìn vào chiếc hộp đang mở nắp thì thấy cái chỗ lõm ở mặt đệm kia thụt vào bốn góc để lộ ra bên dưới là một miếng ngọc phỉ thuý trạm trổ tinh vi. Nhìn là biết miếng ngọc này có giá trị không nhỏ rồi.
- Hoá ra miếng ngọc ở đây! Minh nhi con làm tốt lắm! Việc đã rõ chân tướng mong mấy vị quan sai đại ca trói hắn lên quan phủ trị tội!
- Điều này là đương nhiên rồi! Lý lão gia người cứ yên tâm đi tên này chắc chắn sẽ ngồi tù mọt gông.
- À mà Lý công tử! Tại sao công tử biết chiếc hộp này có cơ quan bên trong vậy?
- Lúc đầu nghe việc mất miếng ngọc ta đã nghi ngờ rồi. Lại thấy chiếc hộp này có một số chỗ kỳ quái. Ví dụ như chỗ lõm ở giữa miếng đệm phía trên này, còn có bốn miếng đồng ở bốn góc. Hơn nữa cái đế của chiếc hộp này có vẻ khá dày nên ta nghĩ có thể giấu miếng ngọc bên trong. Bốn miếng đồng này chính là chỗ mở cơ quan. Sở dĩ phải mở cùng lúc ở bốn góc vì bên trong khả năng có bốn miếng kim loại khá năng. Bốn miếng kim loại này khiến cho ta cầm chiếc hộp thấy nặng hơn so với chiếc hộp bình thường. Khi ta cùng lúc ấn bốn miếng đồng này xuống, thì lực ngón tay tạo ra tác động vào bốn miếng kim loại kia, khiến lực liên kết của bốn miếng kim loại ở giữa hộp bị phá vỡ, khiến bốn miếng kim này dịch chuyển để lộ ra khe hở ở chỗ lõm xuống kia.
Mọi người tròn mắt nhìn hắn nói. Những điều hắn nói thật quá thâm sâu. Cái gì mà " lực tác động của ngón tay ", " lực liên kết bị phá vỡ " thật sự không thể nào truyền tải vào đầu của họ này được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook