Thiên Tài Triệu Hồi Sư
-
Quyển 6 - Chương 7-2: Ta tìm thấy ngươi rồi!
Edit: Mavis Clay
Đôi mắt to trong veo như nước của tiểu U Nhan sáng lấp lánh, vui sướng bơi về phía Vân Phong, nhưng mới bơi vài cái lại lùi lại, nó đang e sợ khi nghĩ tới lúc đó Vân Phong đã lấy máu nó cho Trạch Nhiên, vì thế vẻ mặt có hơi hoài nghi.
“Lúc đầu là vì trợ giúp bạn bè, thực sự xin lỗi nhé, đã làm hại ngươi.” Vân Phong thành khẩn nói, tuy rằng chỉ lấy một chút máu của nó, không tạo thành bất cứ thương tổn gì, nhưng tiểu U Nhan đã nóng giận rời khỏi Vân Phong, trong lòng bị thương tới cỡ nào.
Tiểu U Nhan do dự một hồi, Vân Phong bất động chờ đợi, cuối cùng tiểu U Nhan dường như đã vượt qua chướng ngại, kiên định bơi về phía Vân Phong, nó lượn vòng mấy vòng quanh ngón tay nàng, quen thuộc với mùi hương của nàng, cuối cùng vui sướng sà vào lòng nàng mè nheo mà làm nũng.
Trái tim Vân Phong ấm áp, nó có thể thân thiết lại với mình là chuyện không thể nào tốt hơn. Vươn tay vuốt ve thân thể nhỏ bé, tiểu U Nhan vui sướng kêu lên, hai sợi râu trong suốt nhộn nhạo, vẻ mặt rất vui.
Khúc Lam Y trợn to mắt, thế rốt cuộc tình huống hiện giờ là sao thế?
Vân Phong đưa tay sờ tiểu U Nhan, rồi lại ngước mắt lên nhìn thân hình khổng lồ trước mặt, “Nhóc con, ngươi có trốn tạm đi được không?”
Tiểu U Nhan ngoe nguẩy cái đuôi, mè nheo trong ngực Vân Phong vài cái, không hề muốn rời đi chút nào, Vân Phong bất đắc dĩ, cứ thế này thì sao chiến đấu đây?
“Vật nhỏ, ngươi biết nàng à?” Vô Nhai lên tiếng, tiểu U Nhan xoay lại bơi rời khỏi lòng Vân Phong, chin chít mấy tiếng với Vô Nhai, vẻ mặt của hắn có chút cổ quái, nhìn Vân Phong một thoáng, cuối cùng thở dài, “Thôi, nể mặt vật nhỏ này, ta không so đo với các ngươi nữa.”
Vân Phong sững sờ, nàng không ngờ sự việc lại tiến triển như thế này. Dường như Vô Nhai rất quan tâm tới bé con này.
Tiểu U Nhan vui sướng uốn éo mình vài cái, chin chít mấy tiếng với Vân Phong, nàng mỉm cười, lại thêm một sinh vật nói chả hiểu gì rồi.
Lòng Vân Phong hơi động, ôm tiểu U Nhan trong tay, nó rất hưởng thụ uốn éo người, nàng thầm thì gì đó, tiểu U Nhan cái hiểu cái không gật đầu, nàng buông lrng tay ra, nó lập tức bơi tới chân Vô Nhai, ré lên nói.
Một lát sau, tiểu U Nhan đã nói xong thì uốn người huơ huơ về phía Vân Phong, vẻ mặt Vô Nhai bối rối, cuối cùng thở dài não nề, “Thôi, thôi.”
Vô Nhai cúi xuống, một chi duỗi ra, tiểu U Nhan uốn người lên, Vô Nhai đưa lên trời, chuyển người, “Hai người các ngươi, đi theo ta.”
Ánh mắt Vân Phong vui mừng, Khúc Lam Y ngạc nhiên, “Tiểu Phong Phong, vật nhỏ kia là gì thế?”
Vân Phong mỉm cười, “Nói ra thì rất dài…”
Đôi mắt to trong veo như nước của tiểu U Nhan sáng lấp lánh, vui sướng bơi về phía Vân Phong, nhưng mới bơi vài cái lại lùi lại, nó đang e sợ khi nghĩ tới lúc đó Vân Phong đã lấy máu nó cho Trạch Nhiên, vì thế vẻ mặt có hơi hoài nghi.
“Lúc đầu là vì trợ giúp bạn bè, thực sự xin lỗi nhé, đã làm hại ngươi.” Vân Phong thành khẩn nói, tuy rằng chỉ lấy một chút máu của nó, không tạo thành bất cứ thương tổn gì, nhưng tiểu U Nhan đã nóng giận rời khỏi Vân Phong, trong lòng bị thương tới cỡ nào.
Tiểu U Nhan do dự một hồi, Vân Phong bất động chờ đợi, cuối cùng tiểu U Nhan dường như đã vượt qua chướng ngại, kiên định bơi về phía Vân Phong, nó lượn vòng mấy vòng quanh ngón tay nàng, quen thuộc với mùi hương của nàng, cuối cùng vui sướng sà vào lòng nàng mè nheo mà làm nũng.
Trái tim Vân Phong ấm áp, nó có thể thân thiết lại với mình là chuyện không thể nào tốt hơn. Vươn tay vuốt ve thân thể nhỏ bé, tiểu U Nhan vui sướng kêu lên, hai sợi râu trong suốt nhộn nhạo, vẻ mặt rất vui.
Khúc Lam Y trợn to mắt, thế rốt cuộc tình huống hiện giờ là sao thế?
Vân Phong đưa tay sờ tiểu U Nhan, rồi lại ngước mắt lên nhìn thân hình khổng lồ trước mặt, “Nhóc con, ngươi có trốn tạm đi được không?”
Tiểu U Nhan ngoe nguẩy cái đuôi, mè nheo trong ngực Vân Phong vài cái, không hề muốn rời đi chút nào, Vân Phong bất đắc dĩ, cứ thế này thì sao chiến đấu đây?
“Vật nhỏ, ngươi biết nàng à?” Vô Nhai lên tiếng, tiểu U Nhan xoay lại bơi rời khỏi lòng Vân Phong, chin chít mấy tiếng với Vô Nhai, vẻ mặt của hắn có chút cổ quái, nhìn Vân Phong một thoáng, cuối cùng thở dài, “Thôi, nể mặt vật nhỏ này, ta không so đo với các ngươi nữa.”
Vân Phong sững sờ, nàng không ngờ sự việc lại tiến triển như thế này. Dường như Vô Nhai rất quan tâm tới bé con này.
Tiểu U Nhan vui sướng uốn éo mình vài cái, chin chít mấy tiếng với Vân Phong, nàng mỉm cười, lại thêm một sinh vật nói chả hiểu gì rồi.
Lòng Vân Phong hơi động, ôm tiểu U Nhan trong tay, nó rất hưởng thụ uốn éo người, nàng thầm thì gì đó, tiểu U Nhan cái hiểu cái không gật đầu, nàng buông lrng tay ra, nó lập tức bơi tới chân Vô Nhai, ré lên nói.
Một lát sau, tiểu U Nhan đã nói xong thì uốn người huơ huơ về phía Vân Phong, vẻ mặt Vô Nhai bối rối, cuối cùng thở dài não nề, “Thôi, thôi.”
Vô Nhai cúi xuống, một chi duỗi ra, tiểu U Nhan uốn người lên, Vô Nhai đưa lên trời, chuyển người, “Hai người các ngươi, đi theo ta.”
Ánh mắt Vân Phong vui mừng, Khúc Lam Y ngạc nhiên, “Tiểu Phong Phong, vật nhỏ kia là gì thế?”
Vân Phong mỉm cười, “Nói ra thì rất dài…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook