Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Quyển 5 - Chương 181: Sánh vai đi cùng nhau

Edit: Mavis Clay

“Còn chưa ra sao?” Kính thúc và Lam thúc cau mày nhìn Trụy Kim Trì phẳng lặng, lòng bàn tay hai nam nhân trung niên không khỏi túa mồ hôi, tinh thần vốn thả lỏng bây giờ đã không giữ được nữa, tiểu nha đầu Vân Phong kia hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ, nha đầu đó cơ bản không hành động như bình thường.

“Thật sự có thể chống đỡ nổi…?” Lịch Vẫn nhìn Trụy Kim Trì, lông mày như muốn díu chặt lại với nhau, sắc mặt âm trầm, đã qua nửa tháng rồi mà nàng vẫn chưa lên? Chẳng lẽ thật sự đã bị chôn vùi ở trong rồi? Nghĩ tới đây, Lịch Vẫn không khỏi hừ lạnh, nếu thực sự là thế, nàng chẳng qua chỉ là một kẻ lỗ mãng tự cao tự đại mà thôi, Thiếu Chủ coi trọng nàng là mắt có vấn đề rồi. Hắn không khỏi nhìn sang Khúc Lam Y, càng chờ trái tim mọi người càng nôn nao, bầu không khí vô cùng căng thẳng, nhưng duy chỉ có Khúc Lam Y là vẫn nhẹ nhàng, điều này khiến Lịch Vẫn cực kỳ buồn bực, sao Thiếu Chủ không hề hốt hoảng chút nào hết vậy, ngài ấy là do không quan tâm hay do hoàn toàn tự tin? Trụy Kim Trì này hắn đã tự trải nghiệm, cát vàng cổ quái kia khiến hắn cảm thấy không thể cố thêm nổi nữa, mặc dù thân phận của Vân Phong khác thường, nhưng không thể lâu tới như thế được.

“Không phải là… nàng không ra được đấy chứ?” Người Nạp Khê tộc thầm thì bàn tán, cuối cùng có người dè dặt nói, lời này như tiếng lòng của tất cả người trẻ tuổi, Vân Phong kia chắc không thể ra ngoài được nữa rồi.

“Ta cũng thấy thế… trông bộ dáng của Lịch Vẫn lúc ra ngoài kìa, nàng ta có thể khá hơn được bao nhiêu?”

“Nếu quả thực là bị chôn ở dưới, chẳng phải sẽ mang lại phiền phức cho Nạp Khê tộc sao? Sauy cho cùng, nàng cũng là người Vân gia…”

“Sao Vân gia có thể ý kiến với Nạp Khê tộc chứ? Không nghe Ngọc liên nói à, đã bị suy tàn tới mức đó rồi… Không chừng còn chẳng dám tới, chứ đừng nói gì tới Nạp Khê tộc gây chuyện.”

“Thiếu Chủ…” Lam thúc và Kính thúc lại lên tiếng, trán hai vị nam nhân trung niên bắt đầu rịn mồ hôi, không thể chờ thêm được nữa. Nếu nha đầu kia thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì thực sự là rất đáng tiếc. Trong lòng hai người họ cũng rất băn khoăn.

“Đợi!” Khúc Lam Y chỉ phun ra duy nhất một chữ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trụy Kim Trì, vẻ mặt cũng dần nghiêm lại. Tim hắn cũng đang co chặt lại, bắt đầu lo lắng. Tiểu Phong Phong… ta sẽ đợi nàng thêm nửa ngày nữa, nếu còn không ra thì ta sẽ vào trong tìm nàng.

“Vẫn chờ nữa sao? Nàng ta không thể nào lên được nữa rồi.” Lịch Vẫn lạnh nhạt nói, vẻ mặt vô cảm, người trẻ tuổi Nạp Khê tộc không khỏi nhìn lại, Khúc Lam Y tối sầm mặt, “Ngươi nói gì?”

Lịch Vẫn nhíu mày, nhìn hắn, “Không phải sao? Thực lực của nàng vốn thua ta… ta chỉ có thể kiên trì được bảy ngày, huống chi là nàng? Nếu cậy mạnh mà vẫn không ra được thì nguyên nhân chỉ còn có một, là không có cơ hội đi ra.”

“Lịch Vẫn!” Lam thúc và Kinh thúc khẽ quát lên, đó là cô gái mà Thiếu Chủ quan tâm, trước mặt Thiếu Chủ mà nói như thế thì quá càn rỡ rồi.

Khúc Lam Y cười lạnh, là giận quá hóa cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lịch Vẫn, “Nhiều năm trôi qua, tính cách của người càng ngày càng cao ngạo nhỉ. Không bằng ngươi? Ngươi lại có điểm nào so được với nàng thế?”

Vẻ mặt của Lịch Vẫn không thay đổi, “Thực tế là minh chứng tốt nhất, ta đứng ở đây, còn nàng thì ở dưới đó.”

Khúc Lam Y giương môi, nhìn thẳng vào Trụy Kim Trì, “Không ra được không có nghĩa là nàng sẽ không ra ngoài.”

Lịch Vẫn cau mày, muốn nói tiếp thì đột nhiên bên dưới Trụy Kim Trì vang lên âm thanh.

“Có tiếng!” Người trẻ tuổi Nạp Khê tộc kêu lên, mắt nhìn chằm chằm vào Trụy Kim Trì, không bỏ qua một chi tiết nào. Trái tim của Lam thúc và Kinh thúc run lên. Chẳng lẽ là nha đầu Vân Phong kia?

Con ngươi Lịch Vẫn co lại. Động tĩnh dưới Trụy kim Trì càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ. Ánh mắt của tất cả mọi người mở càng ngày càng lớn. Nụ cười trên môi Khúc Lam Y không ngừng nở rộng ra, không hổ là tiểu Phong Phong, không hổ là cô gái mà hắn nhìn trúng.

“Chẳng lẽ… là Vân Phong?” Người trẻ tuổi Nạp Khê tộc nói, trong lòng run lên dữ dội.

“Sao thế được?” Lịch Vẫn không chịu thua khẽ quát lên. Ánh mắt tràn ngập sự khó tin. Vô lý! Thực lực của nàng dưới hắn mà, sao có thể chống chọi trong Trụy Kim Trì lâu hơn hắn được, hơn nữa thời gian còn dài tới như thế? Nếu thực sự là vậy, tôn nghiêm của hắn sẽ vứt đi đâu đây?

“Soạt soạt soạt!” Có thứ gì đó đang di chuyển dưới cát, không ngừng bay lên trên, toàn bộ nhịp tim vào lúc này đều đang đập mạnh lên một cách rất rõ ràng.

Cát ở mặt ngoài dao động mạnh, từ từ trồi lên, càng lúc càng lớn.

“Xoạt!” Một bóng người tách cát ra ngoài. Ánh sáng lục nhạt tỏa ra trước mặt mọi người, đẹp đẽ đáp xuống đất.

“Vân… Vân Phong!” Người trẻ tuổi Nạp Khê tộc trợn mắt há mồm. Trái tim Lam thúc và Kính thúc run lên dữ dội. Nha đầu Vân Phong này không đơn giản chút nào.

“Tiểu Vân Phong.” Khúc Lam Y cười khẽ gọi cô gái vẫn bình yên vô sự trước mặt. Vân Phong tươi cười bước tới, khi tầm mắt liếc qua Lịch Vẫn, mắt nàng hơi sáng lên, “Lời của ngươi, nói quá chắc cú rồi.”

Ngũ quan Lịch Vẫn như muốn xoắn lại với nhau. Sao thế được? Đã qua nửa tháng rồi, vậy mà nàng… vẫn bình yên vô sự.

Từ đó tạo ra sự chênh lệch, ai thắng ai thua xem là biết ngay.

Lịch Vẫn chịu được bảy ngày, lúc đi ra đã ngã xuống bất tỉnh, còn Vân Phong thì lại trụ được tận nửa tháng, ra ngoài vẫn bình yên vô sự.

“Ngươi chắc chắn là đã dùng thủ đoạn gì đó.” Lịch Vẫn gầm nhẹ, ánh mắt không chịu thua nhìn Vân Phong, hắn không chịu thua. Nhất định không chịu thua.

“Dù là thủ đoạn thì cũng là khả năng của ta, không phải sao?” Vân Phong nhướng mày, mỗi ngành nghề đều có chức năng, ưu nhược điểm riêng của nó, không thể nào mà có kẻ vô địch hay toàn năng được, có lợi có hại, có cộng hưởng có khắc chế, đây chính là sự cân bằng, cũng là quy luật cơ bản của thế gian.

“So lại!” Sự bối rối khiến Lịch Vẫn tức giận lao ra. Đưa tay vung xuống, muốn chiến đấu với Vân Phong.

“Vèo! Ầm!” Tia sáng chói mắt như lưỡi kiếm bắn ra, đánh thẳng vào ngực Lịch Vẫn, năng lượng nén trong ánh sáng vỡ ra, Lịch Vẫn rơi từ trên cao xuống đất. Hắn nận thẳng vào đất, tơi tả vô cùng.

Mọi người nín thở trầm ngâm, không dám nói lời nào. Bởi vì người ra tay không ai khác, chính là Thiếu Chủ Nạp Khê tộc đang mặt mày đen thui tức giận ngút trời.

“Đây là sự đáp trả cho lời nói vừa rồi của người?” Khúc Lam Y lạnh lùng nói, một tia đỏ từ trong mắt loan ra, lòng bàn tay vươn ra tia sáng nhạt, Lịch Vẫn chật vật nằm trên đất, khóe miệng xuất hiện vết máu.

“Tiểu Phong Phong, chúng ta đi?” Khúc Lam Y dịu dàng nắm lấy tay Vân Phong, kéo nàng đi về phía trước, những người trẻ tuổi của Nạp Khê tộc không dám cử động, ngơ ngác đứng đó, không hổ là Thiếu Chủ, chỉ một đòn đã đánh Lịch Vẫn – người đứng đầu tơi tả tới mức đó. Ngay cả lực trở tay cũng không có.

“Haizzz!” Lam thúc và Kính thúc thở dài, Lịch Vẫn đứng lên, từ ngực truyền tới sự đau đớn không thể kiềm lại được, sắc mặt hắn âm trầm, vừa rồi Thiếu Chủ vẫn còn giữ lại chút tình cảm và thể diện, nếu không…

“Lịch Vẫn, nói chuyện với con đúng thật là…” Lam thúc ngao ngán lắc đầu, “May mà Thiếu Chủ vẫn yêu quý con, nếu không…”

“Con hiểu rồi.” Lịch Vẫn bình tĩnh nói, lửa giận khi nãy đã hoàn toàn biến mất, Kính thúc tới vỗ vỗ vai hắn, “Nha đầu Vân gia kia thiên tư phi phàm, Triệu Hồi Sư ngũ hệ cũng không phải là tự nhiên xuất hiện, mặc dù bây giờ thực lực của nàng không bằng con, nhưng không thể đảm bảo được rằng một ngày nào đó, nàng sẽ vượt con để tới một ngưỡng rất xa, khiến con không tài nào theo kịp.”

Hô hấp Lịch Vẫn căng thẳng. Không thể theo kịp…!

“Các ngươi cũng thấy thực lực của nha đầu kia thế nào rồi đấy, còn tâm ý mà Thiếu chủ dành cho nàng nữa.” Lam thúc và Kính thúc nghiêm giọng, vẻ mặt nghiêm nghị, những người trẻ tuổi của Nạp Khê tộc mím môi trầm mặc.

“Lúc đó cũng tại Ngọc Liên làm bậy nên mới phải đóng cửa tự nghĩ, sau này còn ai dám lấy cớ này mà sinh sự nữa thì đừng trách chúng ta không khách khí.”

Đám thanh thiếu niên Nạp Khê tộc biến sắc.

“Được rồi, hôm nay các ngươi đều đã nhìn thấy rồi, giải tán cả đi.” Lam thúc và Kính thúc nói xong xoay người rời đi, để lại đám thanh niên đứng tại đó, trong lòng không ngừng nổi sóng.

“Vân Phong đó lợi hại tới vậy sao?” Có người lên tiếng, vẻ mặt những người còn lại khác nhau, mặc dù trong lòng vẫn có chút không phục, nhưng đã có vài người nhận thức được sự đặc biệt của Vân Phong, Triệu Hồi Sư ngũ hệ, tư chất đó bọn họ không thể so sánh được.

“Cho dù thế nào, còn chưa rõ ý của Lam thúc và Kính thúc sao? Chuyện Ngọc Liên chỉ có thể dừng ở đây mà thôi, suy cho cùng cũng tại nàng không đúng.”

“Thiếu Chủ thiên vị nàng như thế, xem ra rất có thể là không phải nàng thì không cưới, cuối cùng cũng chỉ có Ngọc Liên đơn phương tương tư mà thôi.”

“Vậy thì hết cách rồi, mặc dù Ngọc Liên cũng không tệ lắm, nhưng nàng quá bám Thiếu Chủ, đây là sự thật.”

Người Nạp Khê tộc bàn tán sôi nổi, Lịch Vẫn thì âm trầm đứng một bên không biết đang nghĩ gì, sau đó xoay người tính đi.

“Lịch Vẫn, ngươi đi đâu vậy?”

Bước chân của hắn dừng lại, đưa tay lau vệt máu trên khóe miệng, không quay đầu lại đáp, “Tiếp tục tu luyện.” Bóng hắn lóe lên, nhanh chóng biến mất.

“Thiếu Chủ đúng đúng Thiếu Chủ, chỉ một phát đã đánh cho Lịch Vẫn thành bộ dáng đó.”

“Nhưng mà chúng ta đã sớm biết năng lực của Thiếu Chủ rồi, chúng ta cơ bản không thể so sánh được, thậm chí tới Lịch Vẫn còn không thể so được, hắn đã quá cưỡng cầu mình rồi… Chỉ là Thiếu Chủ thắng cũng là chuyện hiển nhiên…”

“Có lẽ Thiếu Chủ là vì Vân Phong kia thôi… Lòng tự ái của Lịch Vẫn luôn rất lớn.”

Những người trẻ tuổi nhìn nhau, sau đó cúi mắt, Lịch Vẫn còn như vậy, chứ đừng nói gì tới bọn họ. Trong lòng không khỏi dâng lên sự xấu hổ, bọn họ tự nhận là có tư chất không tồi, ít nhất cũng là người nổi bật trong Nạp Khê tộc, so với bất kỳ một thiên tài nào cũng không mạnh hơn quá nhiều. Nhưng so với vừa rồi… thực sự là thua quá xa Vân Phong của vân gia, bọn họ hoàn toàn không sánh bằng.

“Ta thấy chúng ta cũng nên đi tu luyện thôi.” Mười mấy người trẻ tuổi thả lỏng cơ mặt, tâm cảnh sáng lạng hơn rất nhiều, ý thức được sự chênh lệch giữa mình và người khác, để họ thấy rõ được bản thân.

Về tới trạch viện, Khúc Lam Y lập tức Vân Phong tới bên cạnh mình, bắt đầu kiểm tra từng ngóc ngách nhỏ nhất, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Vân Phong không khỏi đỏ bừng mặt, biết là hắn đang lo cho mình nên chờ hắn kiểm tra xong, nàng mới nói, “Ta không sao, không có vấn đề gì cả.” có Hoa tỷ ở đây, Trụy Kim Trì chẳng có chút nguy hại nào tới nàng cả.

Sau một hồi kiểm tra Khúc Lam Y thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó vươn tay ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt, “Ta biết là sẽ không có chuyện gì mà, nhưng cho dù hiểu rõ lòng của ta vẫn lo lắng.”

Vân Phong vươn tay ôm lấy hắn, bàn tay vuốt ve sống lưng Khúc Lam Y, mỉm cười, “Trụy Kim Trì này thực đúng là lợi hại, nếu không có Hoa tỷ, e rằng ta đã không chống đỡ nổi ba ngày.”

Mắt Khúc Lam Y hơi lóe lên, sau đó chợt hiểu ra điều gì, không khỏi bật cười, “Ma thú khế ước của tiểu Phong Phong đúng thực là lợi hại.”

Vân Phong cũng cười thành tiếng, “Đúng thế, ta có thể khế ước được với họ thực đúng là may mắn.” Đổi lại linh hồn, số mạng cũng xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ theo, mặc dù trời cao lấy đi rất nhiều thứ của Vân Phong, nhưng đồng thời cũng cho nàng rất nhiều kỳ ngộ.

“Sẽ không sao khi chàng đánh Lịch Vẫn chứ?” Vân Phong hơi lo lắng, Lịch Vẫn được mệnh danh là người đứng đầu trong lớp trẻ Nạp Khê tộc, nhân vật như thế hiển nhiên lòng tự ái rất cao, Lam Y ra tay trước mặt bao nhiêu người như thế, có khi nào sẽ ảnh hưởng tới hắn không?

“Có vấn đề gì sao? Đây là bài học dành cho hắn.” Khúc Lam Y nói, vẻ mặt lạnh đi. “Để hắn biết rằng, bây giờ hắn vẫn chưa là gì, chỉ bằng hắn chưa có tư cách mà phán nàng.”

Vân Phong sửng sốt, sau đó cười khổ, sự bảo hộ của Lam Y dành cho mình có phải hơi quá rồi không… Với thực lực và tính tình của Lịch Vẫn xem thường nàng cũng là bình thường thôi mà.

“Thực lực của hắn quả thực cao hơn ta, cho nên xem thường ta cũng là bình thường thôi mà.” Nàng nói.

Cánh tay Khúc Lam Y căng cứng, “Ai cũng không được phép khinh thường nữ nhân của ta.”

Vân Phong bật cười, Khúc Lam Y cũng bật cười, trải qua chuyện ngày hôm nay những ngày tháng sau này có thể yên bình lại rồi, có lẽ sẽ chẳng còn một ai dám tới khiêu khích Vân Phong nữa.

“Khụ khụ!” Một tiếng ho khan lúng túng vang lên, Vân Phong vội vàng đỏ mặt lui ra, Khúc Lam Y cau có nhíu mày, bất đắc dĩ phải buông tay ra, mắt quét về phía cửa, “Lam thúc, sao thúc lại tới đây?” Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ không vui, Lam thúc đứng ở cửa cười khổ, rõ ràng là đang nói ông tới là dư thừa đây mà.

“Khụ khụ, mặc dù là ta biết quấy rầy các ngươi là không tốt, nhưng mà… tộc trưởng có lời muốn nói.” Lam thúc cười khà khà nhìn sang Vân Phong, “Vân Phong, con có thể tới gặp tộc trưởng được rồi.”

Vân Phong vui vẻ trong lòng, “Bây giờ sao?”

Lam thúc gật đầu, “Tộc trưởng đang chờ các con, Thiếu Chủ, ngài cũng đi đi.”

Khúc Lam Y nhíu mày, hiển nhiên là hắn sẽ đi cùng rồi, không thể nào để tiểu Phong Phong một thân một mình đối mặt với lão đầu được. “Lão đầu giúp xong rồi?” Khúc Lam Y hỏi, Lam thúc cười lớn, “Ta cũng không rõ lắm, Thiếu Chủ tới rồi sẽ biết.”

“Hừ!” Đôi mắt thoáng qua vẻ không vui, giữ tay của Vân Phong lại trong lòng bàn tay, “Đi thôi.”

Vân Phong gật đầu, hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, Lam thúc cười ha hả đi theo phía sau. Trên đường đi, vẻ mặt của Vân Phong nghiêm nghị, trong đầu suy nghĩ rất nhiều về những gì sẽ dự định nói với tộc trưởng Nạp Khê tộc, cũng không ngừng suy nghĩ về thái độ của tộc trưởng Nạp Khê tộc, ông ấy sẽ chấp nhận mình không, liệu ông ấy có tán thành đề nghị của mình không?

“Mọi thứ đều đã có ta!” Khúc Lam Y thấp giọng nói, nàng ngẩng lên, sâu trong đôi con ngươi đen láy là sự ấm áp sóng sánh, tiếp cho nàng vô vàn động lực và dũng khí.

“Ừ!.” Vân Phong cười gật đầu, lo lắng trong lòng biến mất sạch, nhìn mình ngày càng cách càng gần cánh cửa nơi mà mình sắp tới, nàng hít thật sâu một hơi.

Khúc Lam Y giương khóe môi, chậm rãi buông tay nàng ra, nhẹ đẩy cửa bước vào, “Lão đầu, chúng ta tới rồi.”

“Vào đi.” Một giọng nói nghe không rõ tâm tình vang lên, xen lẫn trong giọng nói là sự uy nghiêm không dễ thân cận, không hổ là tộc trưởng Nạp Khê tộc. Vân Phong theo sau lưng Khúc Lam Y tiến vào, thoáng nhìn thấy được một nam nhân mang đầy dấu vết của năm tháng đang ngồi thẳng ở trên, gương mặt nghiêm túc chính trực, mặc dù tuấn mỹ nhưng lại lạnh như một khối băng.

“Ngươi chính là Vân Phong?” Nam nhân kia thoáng nhíu mày, Vân Phong hít một hơi, ngẩng mắt lên nhìn thẳng vào mắt đối phương. Giọng nói rõ ràng vang dội.

“Vãn bối chính là Vân Phong!”

Nam nhân kia im lặng vài giây, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, nhưng chỉ hiện lên trong thoáng chốc, “Ừ, ngồi đi.”

Khúc Lam Y cũng nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh, Vân Phong nghĩ một chút lại ngồi ở phía bên kia.

“Lần này mục đích ngươi tới Nạp Khê tộc là gì?” Tộc trưởng Nạp Khê nói, trái tim Vân Phong căng thẳng, chưa gì vào thẳng vấn đề luôn rồi? Thôi cũng được!

Vân Phong đứng lên, mắt nhìn thẳng, nói ra hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng, “Mục đích tới Nạp Khê tộc có hai, một là mong được sự tán thành của ngài, sự tán thành của phụ thân Khúc Lam Y!”

Khúc Lam Y ngạc nhiên, sau đó không nhịn được nhếch miệng, ánh mắt cưng chiều nhìn cô gái đằng kia, tiểu Phong Phong à, sao ta có thể không quan tâm nàng cho được chứ?

Tộc trưởng Nạp Khê tộc ngạc nhiên, bị kinh hách bởi thái độ thẳng thắng đó của nàng, sau một hồi lâu nói tiếp, “Còn mục đích thứ hai?”

Vân Phong hít vào, một lúc sau mới chậm rãi nói, “Là vì chuyện của Huyết Hồn mà tới đây. Tiền bối hẳn cũng chẳng xa lạ gì chuyện của Huyết Hồn nhỉ!”

Tộc trưởng Nạp Khê khẽ cau mày, “Ta có thể biết được chút hành động thực sự của chúng.”

“Từ khi bắt đầu tới giờ Huyết Hồn luôn giữ trạng thái bí mật bây giờ lại nửa công khai, hành động của chúng càng ngày càng lỗ mãng và khoa trương, càng ngày càng không cố kỵ điều gì. Từ đủ loại manh mối cho thấy, hiện nay trong tay Huyết Hồn có nắm giữ Huyễn Thú.”

“Cái gì? Huyễn Thú?” Tộc trưởng Nạp Khê thản thốt. Khúc Lam Y tiếp lời, “Không sai, những chuyện này ta không nói với ông, là muốn để tiểu Phong Phong chính miệng nói cho ông biết, lời nàng nói đều là sự thật.”

“Hơn nữa bãn bối lớn gan suy đoán… có thể không phải chỉ có mỗi một Huyễn Thú!” Vân Phong nói, Khúc Lam Y ngẩn ra! Vẻ mặt tộc trưởng Nạp Khê càng tối hơn, “Ngươi từ đâu mà suy đoán như thế?”

“Từ đủ mọi phương diện, trong 7 Huyễn Thú tương ứng với bảy hệ thất lạc bốn con, một con.. thì đang ở trong tay Nạp Khê tộc.”

Lông mày tộc trưởng Nạp Khê khẽ giật, vẻ mặt vẫn không thay đổi, thậm chí đến chuyện này mà tiểu tử kia cũng nói với nàng?

“Người Huyết Hồn đều mang Ám Nguyên Tố trong người, nhất định sẽ có liên quan tới Huyễn Thú Ám Hệ, còn lại hai con tới nay vẫn không rõ tung tích thậm chí còn không có chút tin tức nào truyền ra, nếu như hiện nay bọn họ vẫn còn tự do thì không thể nào mai danh ẩn tích như thế được.”

Chân mày tộc trưởng Nạp Khê lại khóa chặt, nàng nói tiếp, “Hiện nay Huyết Vẫn vẫn chưa dám phát động tấn công chứng tỏ chúng vẫn còn điều băn khoăn, mà đây cũng chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta kết thành liên minh với nhau.”

Tộc trưởng Nạp Khê không tỏ ý gì, lòng Vân Phong không khỏi chùng xuống, “Tộc trưởng Nạp Khê sẽ không cho rằng cứ ẩn cư ở đây chỉ lo cho thân mình đấy chứ?”

Tộc trưởng Nạp Khê nhíu mày, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, “Phân tích không tồi, nếu trong tay Huyết Hồn đang nắm giữ không chỉ một con Huyễn Thú, ngươi thì có cái gì? Bắt tay với ngươi nhất định phải thắng, ngươi có cơ sở gì để thắng? Nạp Khê tộc vẫn luôn lánh đời, cho dù ta không thể chỉ cho thân mình, nhưng sẽ không bị cuốn vào cơn sóng gió này.”

Lời nói lãnh khốc vô tình đó khiến Khúc Lam Y không khỏi nóng nảy, “Lão đầu…”

Vân Phong khoát tay để Khúc Lam Y đừng nóng, nói tới cơ sở, trong tay Huyết Hồn có Huyễn Thú, phía bên nàng hiển nhiên cũng có.

“Cơ sở để thắng hiển nhiên là có, nếu không ta cũng chẳng mở lời với tộc trưởng Nạp Khê!” Giọng nói lảnh lót của Vân Phong vang vọng, sau đó nói vào một nơi nào đó trong không gian, “Ngươi có thể xuất hiện.”

Tộc trưởng Nạp Khê tộc sững sờ, xuất hiện?”

“Ong!” Không gian đột nhiên chấn động, Không Gian Lực đột nhiên xuất hiện tạo gợn sóng, sắc mặt của tộc trưởng Nạp Khê biến đổi. Đây là…

Một bóng người vạm vỡ xuất hiện bên cạnh Vân Phong, gương mặt góc cạnh sắc như đá, đôi mắt màu tím lóe sáng, không nói bất kỳ một lời nào, khí thế bức người.

Trái tim tộc trưởng Nạp Khê run lên.

Khúc Lam Y từ từ đứng dậy, “Lão đầu, hẳn là ông không xạ lạ gì hơi thở của hắn nhỉ, hắn là ai, trong lòng ông chắc rõ.”

Tộc trưởng Nạp Khê mím môi không nói lời nào, trong lòng tương đối khiếp sợ. Huyễn Thú! Trong tay Vân Phong vậy mà có Huyễn Thú. Nha đầu Vân gia này… Chẳng lẽ… đã khế ước với Huyễn Thú sao? Nghĩ tới đây, tộc trưởng Nạp Khê bị chính suy nghĩ của mình làm giật mình. Nghĩ thôi cũng đã thấy không thể nào rồi, cấp bậc của Huyễn Thú cao cỡ nào, nha đầu này còn non nớt như thế. Nói nàng và Huyễn Thú có giao tình thì còn nghe được.

“Huyễn Thú đấu với Huyễn Thú, chúng ta sẽ không thua quá nhiều.” Vân Phong nói, A Lạc mặt mỳ vô cảm đứng đó, giống như không hề liên quan gì tới hắn.

Tộc trưởng Nạp Khê đột nhiên thở dài, “Nha đầu nói thì nhẹ nhàng lắm, Tứ Đại Gia Tộc đâu dễ liên thủ lại như thế, huống chi Nạp Khê tộc đã lánh đời từ lâu, cơ bản không còn qua lại với hai gia tộc khác.”

Vân Phong mỉm cười, “Không sai, chỉ cần Nạp Khê tộc chịu đứng về phía ta, hai tộc còn lại ta tự sẽ có khách khiến cho họ gật đầu.”

Tộc trưởng Nạp Khê nhìn nam tử cao lớn trầm mặc bên cạnh Vân Phong, “Chỉ dựa vào Huyễn Thú e rằng rất khó để khiến hai tộc khác gật đầu.”

Vân Phong nhíu mày, “Cho dù có khó thế nào, ta cũng sẽ thử, tuyệt không từ bỏ.”

Mắt tộc trưởng Nạp Khê tộc hơi lóe lên, lời nói sâu xa, “Cho dù Tứ Đại Gia Tộc liên thủ lại với nhau, chỉ dựa vào nhiêu đó lực lượng sao có thể đánh rã được Huyết Hồn? Dựa theo lời ngươi nói, trong tay Huyết Hồn đang nắm giữ không chỉ có một Huyễn Thú, như vậy thì nên làm thế nào đây?”

Vân Phong im lặng, sau đó chậm rãi nói, “Tứ Đại Gia Tộc liên thủ là bước đầu thôi, còn cần những cường giả khác tham gia nữa, kẻ địch của Huyết Hồn không chỉ có con người, mà còn có cả ma thú. Có thể liên kết lại tất cả các lực lượng với nhau.”

Tộc trưởng Nạp Khê im lặng nghe, nàng lại im lặng, mắt sáng lên.

“Dĩ nhiên, là phải nâng sức mạnh của mình lên mức cao nhất, điều này ắt không thể thiếu.”

Tộc trưởng Nạp Khê gật đầu, “Đúng thế, thực lực hiện giờ của ngươi mặc dù đúng là thuộc hàng thiên tài, nhưng nếu muốn thuyết phục những cường giả khác thì vẫn còn quá non.”

Vân Phong gật đầu, xây dựng thế lực đối chọi lại với Huyết Hồn không phải chỉ có mỗi sức mạnh của Tứ Đại Gia Tộc, mà còn phải cần có nhiều cường giả hơn. Để thuyết phục được họ, nàng vẫn chưa đủ tư cách.

“Liên hiệp Tứ Đại Gia Tộc lại với nhau không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm xong được, dựa vào thân phận của ngươi có lẽ còn không được gặp hai tộc trưởng khác đâu, chuyện này giao cho ta, chỉ tốn chút thời gian thôi.” Lời nói của ông khiến vẻ mặt của Khúc Lam Y và Vân Phong lập tức vui vẻ.

“Nõi như vậy là lão đầu ông đồng ý à?”

Tộc trưởng Nạp Khê cười khan, “Nha đầu ấy nói không sai, cho dù có lánh đời thế nào, Nạp Khê tộc cuối cùng cũng vẫn trốn không thoát, bây giờ Huyết Hồn chưa dám, đợi đến lúc có thực lực sẽ để ý tới Tứ Đại Gia Tộc thôi.” Nói tới đây vẻ mặt của ông nghiêm túc, “Cứ mãi tránh né cũng chẳng thể giải quyết được mọi thứ.”

Vẻ mặt Khúc Lam Y căng thẳng, “Có cần phải thông báo cho các trưởng giả không…?”

Tộc trưởng Nạp Khê bật cười, “Mấy chuyện này con không cần quan tâm đâu.”

Vân Phong hiểu để hạ được quyết định này phải chịu áp lực như thế nào, huống chi là cả một tộc Nạp Khê vẫn luôn lánh đời.

“Tiền bối…” Nàng lên tiếng.

Tộc trưởng Nạp Khê khoát tay, “Đây là vì Nạp Khê tộc của ta thôi, còn nữa, nha đầu này có phải nên đổi lại xưng hô với ta không?”

Vân Phong ngạc nhiên, sau đó đỏ mặt, “Bá, bá phụ…”

Tộc trưởng Nạp Khê bật cười, thỏa mãn gật đầu, A Lạc bên cạnh Vân Phong nhận ra đã hết chuyện của hắn, vì thế liền biến mất, trái tim Nạp Khê tộc không khỏi co rút, “Nha đầu con vậy mà lại có khả năng để Huyễn Thú theo được bên người?”

Vân Phong cười, “Nói ra rất dài dòng…”

Tộc trưởng Nạp Khê cũng khoogn hỏi tiếp, “Trận tỷ thí giữa con và Lịch Vẫn ta đã nghe rồi, có thể ở trong Trụy Kim Trì cả nửa tháng, nha đầu là người đầu tiên đó.”

Vân Phong cười, Khúc Lam Y bên cạnh bất mãn, “Toàn là ý kiến hay của Lam thúc và Kính thúc đó.”

Tộc trưởng Nạp Khê bật cười, làm thay đổi bầu không khí nghiêm túc vừa rồi, Vân Phong cũng cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều, ông nhìn Khúc Lam Y, “Tiểu tử đã gặp người của Vân gia rồi hả?”

Hắn cười lớn, “Dĩ nhiên là gặp rồi.”

Tộc trưởng Nạp Khê lại cười, nhìn sang Vân Phong, “Vân gia ổn cả rồi chứ? Nếu bàn về quan hệ, ngày trước khi còn ở trong Tứ Đại Gia Tộc, Nạp Khê tộc và Vân gia cũng khá thân thiết với nhau.”

“Mọi thứ ở Vân gia đều ổn.” Vân Phong cười trả lời, “Chuyện Tứ Đại Gia Tộc liên kết lại với nhau nếu vãn bối có thể hỗ trợ bá phụ cứ nói là được. Vãn bối chắc chắn sẽ không từ chối.”

Tộc trưởng Nạp Khê gật đầu, “Để hai tộc còn lại đồng ý không phải là chuyện dễ dàng chút nào, cần có thời gian và sự chuẩn bị, ta đã nói rồi, chỉ có Huyễn Thú sẽ không thể khiến cho họ gật đầu được đâu, còn có bản thân con nữa.”

Ánh mắt nàng tối đi, hiểu ý của ông, “Vân Phong biết rồi.”

Một âm thanh nhỏ vang lên, tộc trưởng Nạp Khê khẽ biến sắc, sau đó nói, “Hôm nay tạm nói tới đây thôi, sau này bàn lại sau.”

Vân Phong và Khúc Lam Y lập tức đứng dậy, cáo từ rời đi. Vân Phong ra ngoài không nói câu nào cả một lúc lâu, Khúc Lam Y chỉ im lặng đi theo, đi được một đoạn đường, Vân Phong nói nhỏ, “Lam Y…”

“Hả?”

Vân Phong ngẩng lên, ánh mắt hai người giao nhau.

“Ta đang nghĩ, nhân lúc này tập hợp đủ những mảnh bản đồ còn lại, sau đó đi tìm cội nguồn nguyên tố.”

Khúc Lam Y nhíu mày, có thể hiểu được suy nghĩ lúc này trong lòng nàng, hắn cười ha ha nắm lấy tay nàng, “Được, khi nào lên đường?”

Vân Phong khẽ ngạc nhiên, “…Muốn đi cùng ta à?”

Khúc Lam Y cười nói, “Đương nhiên rồi, bảy hệ nguyên tố, ta cũng tò mò về Quang và Ám.”

“Nhưng…” Vân Phong còn muốn nói gì đó nhưng Khúc Lam Y cản lại, ngón tay đè lên đôi môi đỏ, ành mắt hai người đan vào nhau, Vân Phong mỉm cười, nắm chặt tay hơn.

“Ừm.” Nàng mỉm cười ngọt ngào, hắn cười lại, ngón tay đan vào nhau, không còn chút xa cách.

Tốt quá, cho dù có đi tới đâu, cũng đều có người sóng bước đi cùng ngươi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương