Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Quyển 5 - Chương 172: Sấm sét Ngũ Hệ - Tiến vào Thú Vực

Edit: Mavis Clay

Bên trong kén lớn năm màu, toàn thân Vân Phong được bao bọc trong đó, nàng không nghe được bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, tinh thần đều đang chìm trong trạng thái tĩnh lặng khác thường, giống như đang được trở về với cơ thể mẹ, yên bình như thế, thư thả như thế.

Bước vào cảnh giới Thần Vương như bước vào quá trình về cội nguồn, mọi tinh hoa như được bắt đầu lại từ con số không, đây là một kiểu thức tỉnh bản thân, cũng là một cách để phát triển bản thân.

Cảnh giới Thần Vương, dạy một chữ “chân”.

Mọi thứ đều không còn phức tạp, giống như đóa hoa sen vẫn nằm giữa bùn lầy, đối mặt với mảnh trời tươi đẹp trong lành, bầu không khí tinh khiết vui vẻ.

Lúc này Vân Phong đang có cảm giác như thế, thực lực nổi lên như mưa phùn lấm tấm, tích lũy từng điểm một, toàn thân như mảnh đất đang được gieo mầm, có cái gì đó đang vùng vẫy ngoi lên, như có một loài thực vật đang sinh trưởng mạnh mẽ muốn chui khỏi mặt đất.

Chờ đợi, bây giờ việc cần làm của nàng chỉ là chờ đợi.

Bên trong chiếc kén năm màu vẫn luôn bất động, Khúc Lam Y vẫn không hề vội vàng chút nào, để tới được cảnh giới Thần Vương cần phải qua một quá trình lột xác, quá trình này của mỗi người là khác nhau, ít nhất phương thức lột xác của hắn và tiểu Phong Phong đều dị thường. Cách lột xác của tiểu Phong Phong giống như trải qua một lần trùng sinh, sau khi cái kén kia nứt ra không biết sẽ tạo thành hào quang mỹ lệ tới cỡ nào.

“Đợi tới khi nó trưởng thành thêm chút, cũng là lúc nên phá vỡ.” Khúc Lam Y nhìn chằm chằm, môi mang ý cười nhẹ nhàng, ngón tay tùy tiện phất qua làn cỏ non thấp bé, trong lòng càng thêm mong đợi.

Thời gian dần trôi, hạt giống bên trong cái kén cuối cùng đã tới thời khắc nghênh đón ngọn mầm từ dưới đất trồi lên.

Năm màu tăng tốc chảy theo tuần hoàn trong cơ thể Vân Phong, không bỏ qua bất kỳ một ngóc ngách nào. Từ trong ra ngoài cơ thể đều có thể cảm nhận được một sự tươi mát rười rượi, nàng cảm thấy ngọn mầm trong cơ thể đã tới lúc chui ra khỏi mặt đất,  mà nàng cũng đã tới lúc chào đón sự đổi mới hoàn toàn.

“Ầm!” Phía chân trời vang lên một tiếng nổ, Khúc Lam Y ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy khó hiểu. Sấm sét? Trên cao trời xanh mây trắng, cơ bản chả có một đám mây đen nào, Khúc Lam Y đang buồn bực, bỗng nhiên lại vang thêm một tiếng nổ nữa.

“Ầm!” Chân thực hơn, mạnh mẽ hơn.

Khúc Lam Y khẽ nheo mắt, nghe tiếng sấm xa gần bên tai, cảm thấy có cái gì đó không đúng, chưa bao giờ nghe nói đột phá tới cảnh giới Thần Vương lại phải chịu sét đánh cả. Sự thật nhanh chóng chứng minh suy đoán của hắn, một tia sét từ trên không xẹt qua.

Khúc Lam Y ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chẳng biết từ lúc nào đã có nguyên đám mây đen kéo tới đỉnh đầu Vân Phong, tiếng sấm mơ hồ chính là vọng ra từ đó, hắn nhìn thật kỹ, bên trong đám mây kia đang đảo vòng năm loại màu khác nhau.

“Ầm!” Một tia sáng đột nhiên giáng từ trên trời xuống, đánh thẳng vào cái kén của Vân Phong. Khúc Lam Y vội vàng xuất chưởng nhưng lại không ngờ rằng sức mạnh tinh thần của mình lại không hề có chút tác dụng nào với ngọn sét này.

“Rắc rắc” Ngọn sét màu đỏ đánh lên cái kén lớn. Tia lửa bắn lấm tấm ra xung quanh, vài tia rơi xuống mặt đất làm rụi cả một đám cỏ thành tro.

Khúc Lam Y ngẩng lên, năm màu sắc rực rỡ đang không ngừng xoay tròn trong đám mây, suy nghĩ một chút rồi thu lại năng lượng của mình, có lẽ đây chính là một thử thách với tiểu Phong Phong, nếu mình còn mù mờ nhúng tay vào rất có thể sẽ tạo thành kết quả ngược, hơn nữa, sức mạnh của tia sét này đã hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của hắn.

Năm màu sắc đen xen với nhau, tiếng sấm đì đùng vang ra từ nó, xem ra sắp giáng xuống ngọn thứ hai rồi.

Sau tia sét đầu tiên, Vân Phong bên trong kén lớn đã hoàn toàn tỉnh lại, nhưng không hề động đậy cũng không làm bất cứ điều gì. Mới vừa rồi khi ngọn sét đỏ giáng xuống đã khiến nàng hơi ngạc nhiên. Sức mạnh này tầm cỡ Tôn Thần cấp sáu.

Cũng may thực lực hiện giờ của nàng đã là Tôn Thần cấp chín, chịu một đòn đánh của Tôn Thần cấp sáu không đáng kể, nhưng lại khiến nàng hơi khó chịu.

“Mặc dù không rõ tại sao có sét đánh xuống, nhưng tia thứ nhất này còn mang theo cả tính chất nguyên tố. Xem ra sẽ còn có tới bốn tia nữa. Hơn nữa sức mạnh của tia sét cũng sẽ tăng lên.

“Đì đùng…” Vân Phong vừa đoán xong, bên ngoài bóng tối lại vang lên tiếng sấm mơ hò, nàng tối sầm mặt, tới rồi.

“Ầm ầm!” Tia sét thứ hai mang theo màu xanh dương sáng ngời, và sức mạnh của nó được tăng lên tới Tôn Thần cấp bảy.

Một tia sét là một cấp bậc? Khúc Lam Y nhíu mày, nếu sấm sét còn có chứa cả tính chất nguyên tố, hệ hỏa và hệ thủy đã qua, xem ra còn có tới ba tia nữa.

“Lần này là hệ thủy...” Vân Phong thở mạnh ra một hơi, tia sét mang màu xanh dướng đánh xuống, hơi nước ẩm ướt tỏa ra cuồn cuộn, đối lập hoàn toàn với sự ấm nóng mới nãy. Mình không thể coi thường được, còn tới ba tia nữa.

Tiếng sấm lại vang lên thấp thoáng, dường như không muốn dễ dàng bỏ qua cho Vân Phong, mấy loại màu không ngừng lăn lộn trong đám mây dày khiến Khúc Lam Y cực kỳ lo lắng, nếu như không đón nhận nổi đòn cuối cùng, thì những gì mà Vân Phong cố gắng mấy ngày qua sẽ đổ sông đổ bể, rất có thể thực lực còn bị cưỡng ép tuột xuống lại, đã không được rồi còn mất thêm.

Với Vân Phong, chỉ có thành công, không thể thất bại.

“Đì đùng!” Tia nguyên tố thứ ba tới một cách đúng lúc. Đợt này có màu xanh lục sáng là. Là Phong Nguyên Tố!

Vân Phong thầm nghiễn răng, Phong Nguyên Tố vốn nổi danh về tốc độ, sức mạnh không quá nổi bật, vì thế trước mặt nàng vẫn có thể chịu được lực Tôn Thần cấp tám.

“Ầm ầm!” Sức mạnh bổ ngang trời giáng xuống. Cái kén quanh thân Vân Phong đã xuất hiện một khe nứt rõ rệt, ba tia sét đã đập vỡ thành một cái khe lên nó, không thể không nói, sức mạnh của sấm sét không hề đơn giản như đã đoán như thế.

“Chủ nhân!” Băm ma thú khế ước đều rất lo lắng, mặc dù nàng có thể chịu được, nhưng năm tia sét này đang giáng xuống từng cái một. Sức mạnh mỗi một lần đều tăng lên, đã có tiếng nứt vỡ nhỏ vang lên, nhưng mà tia thứ tư vẫn chưa giáng xuống.

“Tia thứ tư... e là Lôi Nguyên Tố.” Vân Phong lẩm bẩm, Lôi Nguyên Tố là mãnh liệt nhất trong bảy hệ nguyên tố, có thể coi nó là nguyên tố mạnh nhất. Sức tàn phá của nó không thể nào có thể đoán trước được.

Vân Phong không khỏi toát mồ hôi lạnh, tia sét thứ tư liệu sẽ hủy cái kén này tới mức nào.

“Ầm!” Không có bất cứ khoảnh khắc ngưng đọng, tia thứ tư đã giáng xuống. Sức mạnh bùng nổ lao thẳng xuống, làm trái tim Khúc Lam Y bên cạnh giật bắn lên. Đây là Tôn Thần cấp chín.

Một đòn đánh Tôn Thần cấp chín thực sự. Năng lượng Tôn Thần cấp chín giáng thẳng lên cái kén lớn. Tia sét bạc múa nhẹ, pháo hoa văng khắp nơi. Chiếc kén lớn bị sức mạnh kinh người tấn công không thể kiềm lại được tiếng vỡ vụn.

“Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc!” Giống như tiếng vỏ trứng bị đánh nát, từng cái khe nứt giăng đầy trên kén lớn, như chiếc vỏ trứng yếu ớt có thể vỡ bất cứ lúc nào, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ hoàn toàn vỡ vụn. Năm tiếng sét lại không hề có khoảng cách về thời gian, liên tục nối tiếp nhau. Tiếng sấm thứ năm chính là sức mạnh được thăng lên tới cảnh giới Thần Vương.

“Không ổn!” Khúc Lam Y nhìn tia sét thứ năm chuẩn bị giáng xuống, lập tức vọt tới.

Vân Phong bên trong kén cũng cảm nhận được rất rõ không khí bên ngoài ngưng trệ thế nào, còn có một dòng năng lượng đang vận sức chờ phát động.

Tia sét thứ năm đã tới nhanh thế rồi sao? Vân Phong ngạc nhiên, phản ứng lại với tốc độ nhanh nhất, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ sấm sét giáng xuống trong gang tấc. Tia sét thứ năm cũng chính là tia sét cuối cùng, cảnh giới Thần Vương.

“Ầm!” Tia sét màu vàng từ trên cao đánh thẳng xuống, dòng năng lượng quét ngang cái kén bao bọc lấy Vân Phong, khiến nó hóa thành từng mảnh vỡ rồi nổ tung. Khúc Lam Y trừng lớn mát, cơ thể bị dư âm của năng lượng bức lui về sau một khoảng lớn.

Tới khi Khúc Lam Y chạy tới, cái kén đã sớm bị phá tan tành, mặt đất vốn bằng phẳng bị đào thành một cái hố sâu mười mấy thước. Còn Vân Phong thì đã biến đâu mất tăm.

“Tiểu Phong Phong!” Khúc Lam Y cao giọng kêu lên, nhưng đáp lại hắn chỉ có trời cao và đất rộng, ánh mắt của hắn sững sờ nhìn vào hố sâu, đầu óc hoang mang, tiểu Phong Phong đâu rồi? Cho dù đó có là năng lượng của cảnh giới Thần Vương, cho dù có thể tổn hại tới nàng, nhưng không thể khiến người biến mất luôn được.

“Loạt xoạt!” Cái cái hố sâu mười mấy thước vang lên tiếng gì đó, Khúc Lam Y mủi chân nhảy lên. Vô số dây leo đột nhiên lao ra từ dưới hố, phá mặt đất thành năm bảy phần. Bên trong dây leo rậm rạp, cơ thể của Vân Phong được nâng lên, Khúc Lam Y vừa nhìn thấy lập tức thả lỏng tinh thần, quả nhiên nàng vẫn không sao.

“Thực lực của nàng vẫn chưa tới Thần Vương?” Khúc Lam Y cẩn thận cảm nhận hơi thở của Vân Phong, hơi thở hiện giờ của nàng vẫn kém một chút như trước, nếu như năm tia sét vừa rồi là khảo nghiệm, nàng đã vượt qua nó một cách hoàn mỹ, đáng ra phải tiến thẳng tới cảnh giới Thần Vương mới phải chứ?

“Ầm ầm…” Lại có thêm tiếng sấm. Khúc Lam Y nhíu mày, đám mây dày nặng kia vốn chưa từng tan đi. Xem ra là sắp giáng xuống thêm tia sét thứ sáu. Chuyện gì xảy ra vậy? Khúc Lam Y khó hiểu, năm hệ ma thú tương ứng với năm tia sét, tại sao còn đánh xuống tiếp nữa.

Vân Phong đứng trong dây leo đưa mắt nhìn thẳng lên bầu trời, tiếng sâm quanh quẩn bên tai, năm màu sắc đã lui đi, tiếng sấm thứ sáu đang nổi lên, đợt thứ sáu không còn lâu nữa. Trong lòng nàng ngay lập tức hiểu ra, năm hệ ma thú tương ứng với năm tia sét, nhưng nàng không chỉ khế ước có mỗi năm con, còn có cả Nhục Cầu nữa, nó chính là ma thú duy nhất sau khi khế ước không hề có nhẫn khế ước.

Nó – chính là tia sét thứ sáu!
Khúc Lam Y nhìn chằm chằm đám mây vẫn chưa từng tan đi trên trời, năm màu đã không còn nữa. Không phải là ma thú năm hệ sao, tại sao lại còn đợt sét thứ sáu nữa? Chuyện này rốt cuộc là sao? Khúc Lam Y nhìn chằm chằm vào đám mây mù, cảm nhận đợt sấm thứ sáu mang sức mạnh tới cỡ nào. Sức mạnh đó mà đánh lên người Vân Phong… Khúc Lam Y cúi tầm mắt xuống, vô nghĩa phản cố lao lên, vung tay đánh ra một hàng dài bóng tối dữ dằn.

“Lam Y!” Vân Phong thấy Ám Nguyên Tố của hắn xuất hiện đột nhiên thét lên, ngọn sấm thứ sáu này trông như nằm ngoài quy tắc nhưng thực ra luôn nằm trong quy tắc. Muốn tránh là không thể nào.

“Ầm!” Tia sấm thứ sáu không hề báo trước giáng xuống. Cắt phăng luồng Ám Hệ của Khúc Lam Y thành hai nửa.

Ánh mắt Khúc Lam Y thản thốt. Năng lượng này mạnh mẽ tới vậy? Vân Phong cũng rất ngạc nhiên, sức mạnh thuộc về Nhục Cầu thực sự là rất mạnh.

“Ầm!” Tia sét giáng thẳng xuống chỗ Vân Phong.

“Tiểu Phong Phong!” Khúc Lam Y lao tới nhưng bị năng lượng dư âm đánh bật ra lại.

Sấm sét đón đầu bổ tới, mang theo làn sóng năng lượng khiến lòng người phải kính sợ. Vân Phong nghiến chặt răng, chợt nếm thấy chút vị tanh của máu. Nàng đang phải đón lấy đợt sét thứ sáu. Không thể dùng bất cứ ngoại lực gì, phải dùng chính thân thể này mà đón lấy.

Mắt đen khép lại, cánh tay mở rộng, nàng tạo dáng thành hình chữ đại – dang cả hai tay hai chân, mặt đối mặt với sấm sét, không trốn không tránh.

“Chủ nhân!” Tiếng của nam ma thú khế ước xẹt qua đầu Vân Phong, nàng mắt nhắm tai ngơ, sâu bên trong như đang có một sức mạnh bảo nàng làm thế, cứ bình tĩnh mà dũng cảm tiếp nhận toàn bộ thử thách.

Sấm sét giáng xuống, đánh thẳng lên cơ thể của Vân Phong.

“Ầm!” Tiếng nổ rung động cả trời đất, một tia sáng đột nhiên phát ra từ cơ thể nàng.

“Làm tốt lắm, Vân Phong!” Một giọng nói vui mừng vang lên trong đầu Vân Phong, nàng mở mắt ra, dưới ánh sáng chói lóa dường như có cái đầu khổng lồ đang nhìn mình, đôi mắt dịu dàng xuyên qua ánh sáng nhìn mình, mang theo rất rất nhiều sự vui mừng.

Vân Phong chậm rãi nhếch môi, đôi tay chậm rãi vươn lên trước ôm lấy cơ thể ấm áp và sáng lạng, bộ lông mềm mại lướt qua da thịt, thoải mái như thế, an loàng như thế. Nàng thử vươn tay mò lên, vuốt ve cơ thể to lớn lại ấm áp bao quanh nàng, nàng bật cười vùi đầu vào trong sự ấm áp, năng lượng cất giấu sâu trong cơ thể từ lâu nhanh chóng tỏa ra.

Ánh sáng lóe lên chói mắt, sáu khi sáu tia sét đánh xuống xong, ánh sáng vẫn chưa hề dừng lại, tản ra từng vòng khuếch đại quanh Vân Phong, cái nào cũng mang theo dòng năng lượng dao động khổng lồ, dòng năng lượng dao động đó khiến Khúc Lam Y phải ngạc nhiên.

Năng lượng dao động này đã sớm vượt qua khỏi cấp bậc Thần Vương.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Khúc Lam Y nhìn ánh sáng bao bọc lấy Vân Phong, mắt khẽ nheo lại, năng lượng dao động này là xuất phát từ đó sao? Là từ tiểu Phong Phong phát ra hay là thứ gì khác?

Ánh sáng kéo dài chừng mười mấy giây rồi từ từ thu lại, tản dần đi, Vân Phong được bao bọc trong đó cũng dần lộ ra, nàng chậm rãi mở mắt, cười Nhục Cầu được mình ôm trong lòng, nó mở to đôi mắt to tròn như quả nho nhìn nàng, trái tim nàng ấm áp, đưa cơ thể nhỏ bé của nó lên mặt mình, cọ qua cọ lại.

Nhục Cầu hơi uốn éo vài cái rồi để mặc Vân Phong, mọi thứ đều trở lại yên bình.

“Tiểu Phong phong, có sao không?” Khúc Lam Y lập tức chạy tới, nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá, Vân Phong cười rộ lên, “Không có gì, mọi thứ đều thuận lợi.”

Hắn liếc nhìn Nhục Cầu trên vai nàng, nói, “Thực lực của nàng hiện giờ đã lên tới được Thần Vương, hơi thở cũng đã ổn định, nhưng tia sét thứ sáu mới nãy là sao vậy? Có ảnh hưởng gì tới cơ thể nàng không?”

Vân Phong bật cười, nghiêng đầu nhìn Nhục Cầu, nó hừ hừ mấy tiếng ngồi ngoắc cái đầu nhỏ sang một bên, nàng cười nói, “Tia sét thứ sáu cũng hợp lý thôi, nó cũng là ma thú khế ước của ta mà.”

“Cái gì?” Khúc Lam Y ngạc nhiên, ma thú khế ước thứ sáu? “Rồi nhẫn khế ước đâu?”

Vân Phong cười nói, “Không có.”

Khúc Lam Y nhướng mày, không có? Ma thú khế ước nhưng lại không có nhẫn khế ước? Vậy nghĩa là sao? Mọi thứ vẫn chưa thể kết luận được, cũng khổng thể giải thích theo lẽ thường tình, vốn con Nhục Cầu bên cạnh Vân Phong đã thần bí, có thêm một điểm nữa cũng chả sao.

Vân Phong thành công tấn thăng lên cảnh giới Thần Vương, tia sét thứ sáu trở thành mấu chốt để nàng tấn thăng, vừa rồi Na Tà xuất hiện ngoài ý muốn cũng khiến nàng cảm thấy vô cùng vui mừng, đó chính là cơ hội được nhìn thấy Na Tà lần thứ hai, vì thế Vân Phong cũng rất cảm ơn tia sét thứ sáu kia.

“Chuyện nàng tấn thăng tới Thần Vương chắc có lẽ ba lão già cũng biết được rồi.”

“Nhanh vậy sao?”

Khúc Lam Y cười ngao ngán, “Động tĩnh mới nãy còn chưa đủ lớn sao? Phàm là người có thực lực đều có thể cảm nhận được.”

Sự thực đúng là như thế, tấn thăng Thần Vương thực sự có một số thay đổi, nhưng ác liệt và to lớn như Vân Phong thì là lần đầu tiên, huống chi nàng không hề biết rằng trong lúc nàng tấn thăng, sức mạnh dư âm tản ra vốn không hề thuộc cấp bậc Thần Vương, mà đã vượt xa khỏi nó.

Lúc này vẻ mặt của Tam Đại Tộc Vương có thể nói là vô cùng khó tả, sau chấn động dư âm, nhịp tim của Tam Đại Tộc Vương đều rối loạn. Đây là năng lượng gì? Đã vượt xa cấp bậc thần Vương rồi. Chẳng lẽ năng lượng này phát ra từ chính nhân loại đó? Làm sao có thể thế được? Chẳng lẽ nàng ta vẫn còn chỗ dựa lớn?

Tam Đại Tộc Vương đều nghĩ thế, trong đầu thì đã rối thành một nùi, cho dù trước đây có bao nhiêu ân oán, bọn họ đều hiểu rằng, chuyện về Vân Phong họ đã không còn tư cách can thiệp. Cũng không phải là chuyện bọn họ có thể can thiệp.

“Đã tới được cảnh giới Thần Vương rồi, chúng ta có thể chuẩn bị tới Thú Vực được rồi.” Khúc Lam Y nhỏ giọng nói, Vân Phong gật đầu, lấy ngọc bội mà lão giả để lại trước đây ra, năng lượng tinh thần của Thần Vương chậm rãi thấm vào, ngọc bội khẽ sáng lên vầng sáng xanh lục nhạt.

“Cảnh giới Thần Vương rồi? Mới đó mà đã đạt tới được cảnh giới đó rồi, lão phu quả nhiên không nhìn nhầm.”

Vân Phong cười nói, “Lời tiến bối nói lúc đó vẫn được tính chứ ạ?”

Ông lão cười lên, “Tất nhiên là vẫn tính rồi, đã đạt được yêu cầu của lão phu, hiển nhiên lão phu sẽ thực hiện, hãy chờ lão phu.”

Rồi kết nối cắt đoạn, Vân Phong thở nhẹ ra một hơi, có vị lão giả này dẫn đường, có thể vào Thú Vực được rồi, chỉ là lão giả chắc chắn có thân phận nhất định trong Thú Vực, bây giờ cũng chỉ đảm nhiệm vai trò người dẫn đường mà thôi, sau khi vào Thú Vực mọi thứ phải dựa vào chính bản thân mình.

Lãnh thổ hoạt động của Huyễn Thú còn có nhiều điều ly kỳ hơn, những chủng tộc cường gãn đều tập trung trong Thú Vực, nàng phải làm sao mới có thể tìm được sư tôn, làm sao mới có thể đưa được sư tôn rời đi?

“Tiểu Phong Phong, sau khi vào Thú Vực nàng tính làm gì?” Khúc Lam Y nói, “Nàng có biết gì về vị trí cụ thể chỗ sư tôn bị giam giữ không?”

Vân Phong lắc đầu, đây cũng chính là chỗ khiến nàng đau đầu, “Vào Thú Vực rồi, tình cảnh chúng ta rất ngặt nghèo, còn có Huyễn Thú nữa…” Lông mày nàng nhíu chặt.

Khúc Lam Y bước tới bên cạnh, vỗ nhẹ vai của nàng, “Thật ra ta có một ý tưởng.”

Vân Phong ngẩng lên, hắn rũ mi chậm rãi nói, “Thú Vực là nơi có ma thú nằm trên đỉnh của kim tự tháp thế giới ma thú, những ma thú sống ở đó chắc chắn sẽ không tầm thường, với thân phận nhân loại của chúng ta chắc chắn không thể ẩn thân trong đó được, ở trong đó chúng ta chắc chắn không thể tự do hành động, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể sẽ nhận phải hậu quả giống sư tôn của nàng. Muốn cứu được sư tôn, âm thầm hành động không thể nào thành công được, nếu đã âm thầm không được thì chi bằng chúng ta quang minh chính đại, thẳng thắn với mục đích của mình.”

“Ý của chàng là… nói thẳng ra cho Thú Vực biết mục đích của ta là tới tìm sư tôn?”

“Không sai.” Khúc Lam Y gật đầu, “Sư tôn đó của nàng sức mạnh cường hãn thế kia vậy mà cũng không phải là đối thủ của Huyễn Thú, nếu không thì đã chẳng bị nhốt ở Thú Vực, ông ấy có thể sống được tới giờ chứng tỏ những kẻ trong Thú Vực không hề có ý giết ông ấy, nếu không mạng của sư tôn nàng đã khó mà giữ được rồi.”

Vân Phong gật đầu, Khúc Lam Y nói có lý, những ma thú trong Thú Vực vẫn không hề ra tay với sư tôn, chỉ đơn giản là nhốt lại mà thôi, có thể thấy được trong Thú Vực vẫn có mức độ vị tha nhất định với nhân loại.

“Mục đích vào Thú Vực của chúng ta đơn giản như thế, có lẽ những lão gia hỏa trong Thú Vực sẽ hiểu được thôi, chúng ta chỉ cần nói thẳng ra mục đích là cứu vị sư tôn kia là được, tuyệt đối sẽ không làm phiền đến bọn họ, như thế có lẽ sẽ không sao.”

“Ừm, chàng nói không sai. Sư tôn cũng đã nói khi đó là vì ông ấy mạo hiểm xông vào Thú Vực nên mới phải nhận lấy hậu quả ngày nay, bây giờ nghĩ lại vẫn luôn hối hận không thôi, Thú Vực hẳn là vẫn có lòng vị tha với nhân loại như chàng nói, tỏ rõ mục đích của chúng ta là được rồi.”

Hai người quyết định xong xuôi, mọi thứ cần cố hết sức trong Thú Vực là cố không dùng tới vũ lực, cho dù có dùng vũ lực thì cũng đâu phải là đối thủ của những ma thú kia đâu chứ? Huống chi còn có sự tồn tại của Huyễn Thú.

“Vân Phong, chuẩn bị xong chưa?” Lão giả không lâu sau đã tới.

Vân Phong cười lễ độ, “Tiền bối, đã chuẩn bị xong rồi.”

Vẻ mặt ông lão cười hiền lành, hài lòng gật đầu, “Nếu đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta đi thôi.” Ông lão nhìn lướt qua Nhục Cầu trên vai nàng, nụ cười càng tươi hơn, “Đã lâu không nhìn thấy được, hình như khá hơn rồi nhỉ.”

Nhục Cầu hừ hừ vài tiếng như đáp lại. Lão giả nghe vậy bật cười, “Được rồi, lão phu không nói nữa là được chứ gì. Chỉ là Na Tà à, vào Thú Vực rồi tốt nhất là ngươi đừng lộ diện thì hơn, nếu không Vân Phong sẽ gặp rắc rối đấy.”

Đôi mắt to tròn của Nhục Cầu đảo tròn vài cái, cuối cùng nhảy thẳng vào trong vật trữ không gian, Vân Phong ngạc nhiên, “Tiền bối, sao lại nói thế?”

Lão giả cười hòa ái, “Có nhiều lý do lắm, bây giờ tạm chưa nói cho ngươi biết được. Tới lúc ngươi cần biết là tự nhiên sẽ biết được thôi. Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Ba người nhanh chóng tiến tới khu vực lối vào Thú Vực, trên mặt đất bằng phẳng vẽ một bức họa phức tạp, vừa nhìn là đã biết đó là một Truyền Tống Trận nào đó.

Lão giả nhìn nó cười, “Đã nhiều năm rồi, thứ này cũng lỏng đi chút rồi, nên củng cố lại một chút thôi.”

Áo choàng trên người lão giả vung nhẹ lên, tia sáng màu xanh vọt ra từ người ông, chui thẳng vào trong Truyền Tống Trận, hoa văn khổng lồ hấp thu ánh sáng xanh, chỉ chốc lát sau liền run lên ầm ầm, nụ cười trên mặt ông lão vẫn không hề giảm, tia sáng xanh cuồn cuộn không dứt chui vào, ánh sáng tụ lại với nhau, bức họa lóe sáng lên rồi đột nhiên chuyển động.

“Ầm!” Tiếng không gian vang lên ầm ầm, năng lượng phong ấn tỏa ra.

Lão giả cười lớn, “Đi thôi!”

Vân Phong và Khúc Lam Y bước theo lão giả vào trong bức họa, áo choàng trên người lão giả lóe lên, tia sáng xanh lóe lên choáng cả tầm mắt, “Vèo!” Bóng ba người hoàn toàn biến mất trong luồng sáng.

Đây là trải nghiệm cuộc hành trình băng qua không gian phi phàm, dưới sự dẫn dắt của lão giả, bọn họ đi xuyên qua hành lang cơ bản là một khe nức không gian cực kỳ vặn vẹo. Bên trong hành lang nứt ra thành vô số cái khe nhỏ, không gian lực từ đó tỏa ra khắp nơi. Dù là chính Vân Phong cũng không dám lại gần những chỗ đó, bên trong hành lang không gian này, cái chết phủ khắp mọi nơi.

Vân Phong và Khúc Lam Y cảm thán, cho dù bọn họ có thể mở ra được lối vào Thú Vực, nhưng khi bước vào hành lang không gian này thì bọn họ có tỷ lệ sống là bao nhiêu? Dù là Thần Vương ở trong khe nứt này cũng chỉ có con đường chết.

Từ đó có thể thấy, năm đó sư tôn lao vào Thú Vực mạnh mẽ tới cỡ nào.

“Đây chính là nguyên nhân lão phu mang các ngươi vào, Vân Phong, ngươi đã hiểu phần nào chưa?” Lão giả cười rộ lên.

Vân Phong gật đầu, “Đa tạ tiền bối.”

“Ha ha, không sao. Từ khi mới bắt đầu, lão phu chưa từng nhìn nhầm ngươi.” Lão giả cười nhìn về phía trước, “Lão phu vẫn chưa kịp hỏi ngươi… ngươi vào Thú Vực để làm gì? Là vì Huyễn Thú sao?”

Vân Phong im lặng, sau đó lên tiếng, “Huyễn Thú quả thực là mơ ước của các Triệu Hồi Sư, tuy ta vẫn luôn chưa từng từ bỏ. Nhưng vào Thú Vực không phải là vì Huyễn Thú, mà là vì có một người vô cùng quan trọng bị nhốt trong Thú Vực, tới nay vẫn chưa được giải thoát.”

“Người vô cùng quan trọng? Bị nhốt ở Thú Vực?” Ông lão lẩm bẩm, đôi mắt cơ trí chợt xẹt qua một tia sáng, chẳng lẽ… nha đầu muốn tìm nhân loại đó?

“Người đó có quan hệ gì với ngươi?”

Vân Phong ngẩng lên, “Người đó là sư tôn của ta, tên là Phong Thanh Huyền.”

Đôi mắt lão giả lại có thêm một tia sáng xẹt qua, bật cười, “Vậy sao? Đã như vậy thì phải làm theo luật của Thú Vực rồi.”

“Tiền bối nói gì cơ ạ?” Vân Phong không nghe rõ được lời lão giả vừa nói.

Ông lão cười lớn, “Không có gì, chỉ là ngươi phải biết rằng, nhân loại các ngươi khi đã vào Thú Vực sẽ chịu hậu quả thế nào, lão phu không bảo vệ các ngươi nhiều được đâu.”

“Vân Phong tự hiểu rõ điều này, tiền bối giúp Vân Phong nhiều như thế, Vân Phong luôn cảm kích trong lòng, lần này vào Thú Vực chỉ là để cứu sư tôn, ngoài ông ấy ra không còn nghĩ gì khác.”

Ông lão im lặng một thoáng, “Mục đích của ngươi cũng đơn giản, có điều… mấy người trong Thú Vực rất không có khả năng chấp nhận nổi.”

“Xem ra tiền bối quen biết rất nhiều.” Khúc Lam Y quan sát hồi lâu mới lên tiếng.

Lão giả cười, “Tiểu tử Nạp Khê tộc, ngươi rất biết quan sát, không tồi. Lão phu quả thực quen biết không ít, có lẽ có thể nói đỡ được vài câu cho các ngươi.”

Vân Phong nghe vậy mừng rỡ. Nếu vị lão giả này có thể nói giúp nàng vài câu, những chủ lực trong Thú Vực có khi sẽ thay đổi suy nghĩ cũng không chừng.

“Đằng trước chính là Thú Vực, chúng ta tới rồi.” Hai tay lão giả lao lên trước, xé mạnh hư không ra. Một khe nứt không gian bị ép tách ra, lực hút mạnh mẽ kéo cả ba người vào đó.

Sau bóng tối là ánh sáng chói mắt.

“Lão đầu! Ông còn quay lại à?” Một giọng nói quen thuộc lại xa lạ bổ xuống như sấm, giọng lão giả ôn hòa vang lên bên tai Vân Phong, “A Kim, sao tính tình của ngươi chẳng thay đổi được chút nào hết vậy?”

A Kim, là Huyễn Thú hệ Phong mà Vân Phong được thấy vào năm đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương