Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
-
Quyển 1 - Chương 6: Cảm giác có phụ thân
Editor: Hân Nghiên
“Ra đây!”
Vân Khê vừa đặt chân trở lại phòng nghỉ ngơi, thì cửa phòng đã bị một nam nhân bạo lực đạp bung ra. . . . . . Nàng thở dài tiếc hận, sớm biết đám người này đánh nhau không tao nhã như vậy, nàng trực tiếp phái sơn tặc đi đối phó cho xong. Dưới tình huống bình thường, nàng không muốn chính mình động thủ .
“Cha mẹ ngươi không có dạy ngươi, không thể tùy tiện vào phòng của nữ tử sao? Ngươi tùy tùy tiện tiện xông vào như vậy, vạn nhất thấy cái không nên thấy, ngươi có thể chịu trách nhiệm sao?”
“Ngươi hao tổn tâm cơ lừa ta xuống núi, mục đích chính là muốn ta thay ngươi đánh nhau sao? Những người đó rõ ràng là tới tìm ngươi trả thù, ngươi lại kéo ta xuống nước, ngươi quá ghê tởm đi!”
Long Thiên Thần rất tức giận, hơn nữa lại nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của nàng, bộ dáng như việc gì cũng đều không liên quan đến mình, thì càng thêm tức giận. Đùa bỡn hắn rất vui vẻ sao? Nếu chọc hắn nóng nảy, hắn. . . . . . Không được , hắn càng muốn ở lại, nhìn xem một ngày nào đó nàng ấy sẽ gặp khó khăn trong tay mình, ha ha…!(TT: bị bệnh hoang tưởng rồi kìa ^_^)
Vân Khê đứng lên, chen vai hắn mà đi qua, từ đầu đến cuối hoàn toàn không đem lời nói của hắn để trong lòng.
“Người đâu?”
“Ở, cánh cửa, chỗ ra vào!”Long Thiên Thần nghiến răng nghiến lợi.
Cảm thấy quanh thân hắn phóng ra lửa giận, Vân Khê dừng chân, đứng cách một bước, bỗng nhiên nàng xoay đầu nhìn lại, nở nụ cười xinh đẹp với hắn. Chỉ một thoáng, cả căn phòng như bừng sáng, hương mai lan tỏa.
Long Thiên Thần ngây ngẩn một trận, bị lạc trong nụ cười khuynh thành của nàng.
“Ai bảo ngươi là Long đại hiệp một đời phong độ nhã nhặn đây?” Vân Khê cúi đầu ghé vào tai hắn thì thầm một câu khôi hài.
Long Thiên Thần hoàn hồn, hướng về phía nàng hừ lạnh một tiếng, ngửa đầu lên nhìn trời.
Hừ, mỹ nhân kế, đối với bản đại hiệp vô dụng!
Bạch y đẹp hơn tuyết theo gió lắc nhẹ, hai tay ôm kiếm trước ngực, dung nhan tuấn mỹ bị chọc tức được ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên một tầng quang hoa (ánh sáng rực rỡ), gò má phình lên, bộ dáng kia cùng Tiểu Mặc của nàng tương tự như thế. Trong nháy mắt, nàng cơ hồ cho rằng hắn chính là cha ruột của Tiểu Mặc, bởi vì ánh mắt của họ có bảy tám phần giống nhau.
Thật là đáng yêu!
Nàng không nhịn được liền nhón mũi chân, tiến tới bên cạnh gương mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên.
Long Thiên Thần toàn thân chấn động, khuôn mặt ửng lên một màu đỏ.
Đây là tình huống gì đây? Nàng, nàng vừa mới hôn trộm hắn?
Ghê tởm, nụ hôn đầu mà bản đại hiệp giữ gìn hai mươi năm a a a. . . . . .
Nữ nhân này thật đúng là. . . . . . Vô sỉ, vô sỉ đến cực điểm! Nhưng mà, cánh môi mềm mại của nàng dán lên mặt hắn , xúc cảm tê tê dại dại kia , tạo nên một trận như điện giật, đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất ở đáy lòng của hắn, cảm giác này. . . . . . Thật cũng không tồi!
“Khụ, bọn họ, bọn họ nói là do Vân gia Nhị tiểu thư phái tới ám sát ngươi.”Đi theo nàng tới cửa, đáy lòng Long Thiên Thần nổi lên một trận không được tự nhiên, tâm trạng không ngừng giao chiến, gương mặt tuấn tú nóng bỏng đến lợi hại .
“Nhị tiểu thư?” trên mặt Vân Khê đều là mê mang.
Long Thiên Thần tặng cho nàng một cái liếc xéo đầy xem thường: “Ngươi đừng nói với ta, ngươi không biết Nhị tiểu thư là ai?”
“Ta dĩ nhiên biết, nàng là muội muội của ta.” Vân Khê sờ sờ cằm, vẻ mặt mê mang như cũ.
Long Thiên Thần mang vẻ mặt không tin: “Vậy ngươi còn lộ cái biểu tình này?”
Vân Khê lông mày cau lên, từ từ nói: “Ta chỉ là đang nghĩ, ta cùng nàng nước giếng không phạm nước sông, tại sao nàng lại muốn lấy mạng của ta?”
“Các ngươi biết nguyên nhân không?” Nàng hướng về nhóm hắc y nhân bị ném ngổn ngang ngoài cửa, quăng tới một ánh mắt rất có uy nghiêm.
Hắc y nhân mãnh liệt lắc đầu: “Đại tiểu thư, chúng ta chẳng qua là nghe lệnh làm việc, ngài cho chúng ta một con đường sống đi.” Bọn họ đã bị Long Thiên Thần làm sợ, sớm biết bên cạnh người bị hại có một vị cao thủ võ công cao cường như vậy, bọn họ sẽ không nhận vụ làm ăn này.
“Các ngươi lấy của nàng bao nhiêu bạc?” Vân Khê hỏi.
“Tổng cộng một trăm lượng.” Hắc y nhân thành thật trả lời, hai tay còn đem ngân phiếu dâng lên, bởi vì cái gọi là thẳng thắn sẽ được khoan hồng kháng cự thì bị nghiêm trị, cho nên hắn chủ động nộp tiền đã nhận, tranh thủ để được xử lý khoan dung.
“Cái gì? !” Vân Khê kinh hô lên.
Thủ lĩnh hắc y nhân khẽ run run chăm chú nhìn nàng, sau lưng hắn đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cho dù là ai đi nữa, khi biết muội muội ruột thịt mướn người giết mình, cũng đều cũng sẽ phản ứng như vậy đi?
Long Thiên Thần cũng cực kỳ đồng tình nhìn nàng, quả nhiên là nhân phẩm kém, nàng ta làm người quá thất bại rồi, cho nên mới phải bị báo ứnglần này.
Hai người đang chìm đắm trong sự suy đoán của bản thân, vì thế mà câu nói tiếp theo của Vân Khê, lại làm cho hai người cơ hồ ngã quỵ trên mặt đất.
“Thật quá đáng! Mạng của ta chẳng lẽ chỉ trị giá có một trăm lượng?” Vân Khê tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!
Nàng tức giận túm lấy ngân phiếu trong tay thủ lĩnh đám hắc y nhân, trở tay ném lại cho hắn một đồng tiền, híp mắt lạnh lùng nói: “Ta hiện tại cho ngươi một đồng tiền, ngươi đi giết Nhị tiểu thư cho ta! Mạng của nàng phải ti tiện hơn nhiều so với ta!”
“Hừ, mạng của ta thế nhưng chỉ đáng giá một trăm lượng, thật quá mức, quả thực muốn chết!” “Rầm” một tiếng vang lên, bóng dáng của nàng bị cửa phòng ngăn lại ở bên trong.
Mọi người ở ngoài cửa đều hoàn toàn hóa đá, thì ra chỉ vì một trăm lượng muốn mua mệnh của nàng mà làm nàng phát hỏa lớn đến như vậy, trên đời này cũng chỉ có vị thần nhân này thôi a!
“Đại hiệp. . . . . .” Thủ lĩnh nhóm hắc y nhân bộ dạng đáng thương nhìn Long Thiên Thần, đem hy vọng sống sót toàn bộ ký thác vào người hắn.
Long Thiên Thần tâm tình rét lạnh liếc hắn một cái, rồi quát lớn: “Tất cả đều cút cho ta!”
Bên trong phòng, thân thể Vân Khê tựa ở phía sau cửa, đáy mắt xẹt qua một tia sáng nguy hiểm. Không nghĩ tới mẹ con nàng còn chưa có tiến vào biên cảnh Nam Hi quốc liền gặp phải ám sát, lần trở về Vân gia này đến tột cùng là phúc hay họa, khó có thể biết trước. Nhưng nàng có thể khẳng định rằng, có người ở Vân gia không hy vọng nàng trở về, thậm chí không tiếc muốn lấy tánh mạng của nàng.
Nàng rời đi Vân gia sáu năm, xác thực mà nói ban đầu là do để Vân Khê tránh khỏi bị hiềm nghi khi sinh con, mới rời đi Vân gia sáu năm. Trong sáu năm này, nàng cơ hồ là không có bất kỳ liên lạc nào với Vân gia, nếu không phải sắp tới là sinh nhật thứ bảy mươi của Vân lão gia tử, họ cố ý gọi nàng trở về tham gia thọ yến, thì có lẽ nàng cũng sẽ không cùng người của Vân gia có bất kỳ quan hệ nào.
Muội muội của nàng, Nhị tiểu thư Vân gia Vân Mạnh Dao, đến tột cùng vì sao lại căm thù nàng như thế, đến nỗi phải lấy tánh mạng của nàng? Vô luận là nguyên nhân gì, khoản nợ này nàng nhớ kỹ, thiếu nợ, thì luôn phải trả!
Trong mơ màng tỉnh lại, phát hiện nhi tử đang quỳ gối ngồi ở đầu giường, không biết bé đang suy nghĩ cái gì, mà hai chân mày nhỏ nhăn lại thành một đoàn. Tiểu Bạch liền vùi ở trong ngực của bé, mở to một đôi mắt mê mang, vẻ mặt cùng chủ nhân của nó không khác bao nhiêu.
“Tiểu tử thúi, thế nào còn chưa ngủ? Hơn nửa đêm giả bộ dạng u buồn cái gì?” Nhi tử cả đêm đều ở chung một chỗ cùng nhóm người quỷ đoản mệnh, ngay cả nàng làm mẫu thân đều có chút ghen tị, bất quá nàng cũng nhìn ra được nhóm người quỷ đoản mệnh kia không có ác ý, cho nên mới yên tâm để cho nhi tử ở cùng một chỗ với bọn họ.
Vân Tiểu Mặc nâng gò má, ánh mắt nghiêm túc chớp động: “Mẫu thân, người có biện pháp nào trị lành bệnh cho Tường thúc thúc hay không? Tiểu Mặc thật rất thích thúc ấy.”
Vân Khê mày nhíu chặt lại, cả người liền thanh tỉnh, nàng tung mình ngồi dậy: “Tiểu Mặc tiểu bằng hữu, chúng ta có nên trò chuyện một lát không? Cái vấn đề này là hết sức nghiêm trọng!”
“Con là bé trai, muốn thích cũng chỉ có thể thích tiểu muội muội xinh đẹp, Đại tỷ tỷ, đại thẩm cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng chính là không thể thích cái quỷ đoản mệnh chỉ có nửa năm tánh mạng đó.”
Vân Tiểu Mặc cong cong môi: “Mẫu thân, người đừng nói nhăng nói cuội. Tiểu Mặc thích thúc ấy, là bởi vì thúc ấy tạo cho con cảm giác có phụ thân, làm cho con cảm thấy rất ấm áp, rất an tâm.”
“Ra đây!”
Vân Khê vừa đặt chân trở lại phòng nghỉ ngơi, thì cửa phòng đã bị một nam nhân bạo lực đạp bung ra. . . . . . Nàng thở dài tiếc hận, sớm biết đám người này đánh nhau không tao nhã như vậy, nàng trực tiếp phái sơn tặc đi đối phó cho xong. Dưới tình huống bình thường, nàng không muốn chính mình động thủ .
“Cha mẹ ngươi không có dạy ngươi, không thể tùy tiện vào phòng của nữ tử sao? Ngươi tùy tùy tiện tiện xông vào như vậy, vạn nhất thấy cái không nên thấy, ngươi có thể chịu trách nhiệm sao?”
“Ngươi hao tổn tâm cơ lừa ta xuống núi, mục đích chính là muốn ta thay ngươi đánh nhau sao? Những người đó rõ ràng là tới tìm ngươi trả thù, ngươi lại kéo ta xuống nước, ngươi quá ghê tởm đi!”
Long Thiên Thần rất tức giận, hơn nữa lại nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của nàng, bộ dáng như việc gì cũng đều không liên quan đến mình, thì càng thêm tức giận. Đùa bỡn hắn rất vui vẻ sao? Nếu chọc hắn nóng nảy, hắn. . . . . . Không được , hắn càng muốn ở lại, nhìn xem một ngày nào đó nàng ấy sẽ gặp khó khăn trong tay mình, ha ha…!(TT: bị bệnh hoang tưởng rồi kìa ^_^)
Vân Khê đứng lên, chen vai hắn mà đi qua, từ đầu đến cuối hoàn toàn không đem lời nói của hắn để trong lòng.
“Người đâu?”
“Ở, cánh cửa, chỗ ra vào!”Long Thiên Thần nghiến răng nghiến lợi.
Cảm thấy quanh thân hắn phóng ra lửa giận, Vân Khê dừng chân, đứng cách một bước, bỗng nhiên nàng xoay đầu nhìn lại, nở nụ cười xinh đẹp với hắn. Chỉ một thoáng, cả căn phòng như bừng sáng, hương mai lan tỏa.
Long Thiên Thần ngây ngẩn một trận, bị lạc trong nụ cười khuynh thành của nàng.
“Ai bảo ngươi là Long đại hiệp một đời phong độ nhã nhặn đây?” Vân Khê cúi đầu ghé vào tai hắn thì thầm một câu khôi hài.
Long Thiên Thần hoàn hồn, hướng về phía nàng hừ lạnh một tiếng, ngửa đầu lên nhìn trời.
Hừ, mỹ nhân kế, đối với bản đại hiệp vô dụng!
Bạch y đẹp hơn tuyết theo gió lắc nhẹ, hai tay ôm kiếm trước ngực, dung nhan tuấn mỹ bị chọc tức được ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên một tầng quang hoa (ánh sáng rực rỡ), gò má phình lên, bộ dáng kia cùng Tiểu Mặc của nàng tương tự như thế. Trong nháy mắt, nàng cơ hồ cho rằng hắn chính là cha ruột của Tiểu Mặc, bởi vì ánh mắt của họ có bảy tám phần giống nhau.
Thật là đáng yêu!
Nàng không nhịn được liền nhón mũi chân, tiến tới bên cạnh gương mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên.
Long Thiên Thần toàn thân chấn động, khuôn mặt ửng lên một màu đỏ.
Đây là tình huống gì đây? Nàng, nàng vừa mới hôn trộm hắn?
Ghê tởm, nụ hôn đầu mà bản đại hiệp giữ gìn hai mươi năm a a a. . . . . .
Nữ nhân này thật đúng là. . . . . . Vô sỉ, vô sỉ đến cực điểm! Nhưng mà, cánh môi mềm mại của nàng dán lên mặt hắn , xúc cảm tê tê dại dại kia , tạo nên một trận như điện giật, đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất ở đáy lòng của hắn, cảm giác này. . . . . . Thật cũng không tồi!
“Khụ, bọn họ, bọn họ nói là do Vân gia Nhị tiểu thư phái tới ám sát ngươi.”Đi theo nàng tới cửa, đáy lòng Long Thiên Thần nổi lên một trận không được tự nhiên, tâm trạng không ngừng giao chiến, gương mặt tuấn tú nóng bỏng đến lợi hại .
“Nhị tiểu thư?” trên mặt Vân Khê đều là mê mang.
Long Thiên Thần tặng cho nàng một cái liếc xéo đầy xem thường: “Ngươi đừng nói với ta, ngươi không biết Nhị tiểu thư là ai?”
“Ta dĩ nhiên biết, nàng là muội muội của ta.” Vân Khê sờ sờ cằm, vẻ mặt mê mang như cũ.
Long Thiên Thần mang vẻ mặt không tin: “Vậy ngươi còn lộ cái biểu tình này?”
Vân Khê lông mày cau lên, từ từ nói: “Ta chỉ là đang nghĩ, ta cùng nàng nước giếng không phạm nước sông, tại sao nàng lại muốn lấy mạng của ta?”
“Các ngươi biết nguyên nhân không?” Nàng hướng về nhóm hắc y nhân bị ném ngổn ngang ngoài cửa, quăng tới một ánh mắt rất có uy nghiêm.
Hắc y nhân mãnh liệt lắc đầu: “Đại tiểu thư, chúng ta chẳng qua là nghe lệnh làm việc, ngài cho chúng ta một con đường sống đi.” Bọn họ đã bị Long Thiên Thần làm sợ, sớm biết bên cạnh người bị hại có một vị cao thủ võ công cao cường như vậy, bọn họ sẽ không nhận vụ làm ăn này.
“Các ngươi lấy của nàng bao nhiêu bạc?” Vân Khê hỏi.
“Tổng cộng một trăm lượng.” Hắc y nhân thành thật trả lời, hai tay còn đem ngân phiếu dâng lên, bởi vì cái gọi là thẳng thắn sẽ được khoan hồng kháng cự thì bị nghiêm trị, cho nên hắn chủ động nộp tiền đã nhận, tranh thủ để được xử lý khoan dung.
“Cái gì? !” Vân Khê kinh hô lên.
Thủ lĩnh hắc y nhân khẽ run run chăm chú nhìn nàng, sau lưng hắn đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cho dù là ai đi nữa, khi biết muội muội ruột thịt mướn người giết mình, cũng đều cũng sẽ phản ứng như vậy đi?
Long Thiên Thần cũng cực kỳ đồng tình nhìn nàng, quả nhiên là nhân phẩm kém, nàng ta làm người quá thất bại rồi, cho nên mới phải bị báo ứnglần này.
Hai người đang chìm đắm trong sự suy đoán của bản thân, vì thế mà câu nói tiếp theo của Vân Khê, lại làm cho hai người cơ hồ ngã quỵ trên mặt đất.
“Thật quá đáng! Mạng của ta chẳng lẽ chỉ trị giá có một trăm lượng?” Vân Khê tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!
Nàng tức giận túm lấy ngân phiếu trong tay thủ lĩnh đám hắc y nhân, trở tay ném lại cho hắn một đồng tiền, híp mắt lạnh lùng nói: “Ta hiện tại cho ngươi một đồng tiền, ngươi đi giết Nhị tiểu thư cho ta! Mạng của nàng phải ti tiện hơn nhiều so với ta!”
“Hừ, mạng của ta thế nhưng chỉ đáng giá một trăm lượng, thật quá mức, quả thực muốn chết!” “Rầm” một tiếng vang lên, bóng dáng của nàng bị cửa phòng ngăn lại ở bên trong.
Mọi người ở ngoài cửa đều hoàn toàn hóa đá, thì ra chỉ vì một trăm lượng muốn mua mệnh của nàng mà làm nàng phát hỏa lớn đến như vậy, trên đời này cũng chỉ có vị thần nhân này thôi a!
“Đại hiệp. . . . . .” Thủ lĩnh nhóm hắc y nhân bộ dạng đáng thương nhìn Long Thiên Thần, đem hy vọng sống sót toàn bộ ký thác vào người hắn.
Long Thiên Thần tâm tình rét lạnh liếc hắn một cái, rồi quát lớn: “Tất cả đều cút cho ta!”
Bên trong phòng, thân thể Vân Khê tựa ở phía sau cửa, đáy mắt xẹt qua một tia sáng nguy hiểm. Không nghĩ tới mẹ con nàng còn chưa có tiến vào biên cảnh Nam Hi quốc liền gặp phải ám sát, lần trở về Vân gia này đến tột cùng là phúc hay họa, khó có thể biết trước. Nhưng nàng có thể khẳng định rằng, có người ở Vân gia không hy vọng nàng trở về, thậm chí không tiếc muốn lấy tánh mạng của nàng.
Nàng rời đi Vân gia sáu năm, xác thực mà nói ban đầu là do để Vân Khê tránh khỏi bị hiềm nghi khi sinh con, mới rời đi Vân gia sáu năm. Trong sáu năm này, nàng cơ hồ là không có bất kỳ liên lạc nào với Vân gia, nếu không phải sắp tới là sinh nhật thứ bảy mươi của Vân lão gia tử, họ cố ý gọi nàng trở về tham gia thọ yến, thì có lẽ nàng cũng sẽ không cùng người của Vân gia có bất kỳ quan hệ nào.
Muội muội của nàng, Nhị tiểu thư Vân gia Vân Mạnh Dao, đến tột cùng vì sao lại căm thù nàng như thế, đến nỗi phải lấy tánh mạng của nàng? Vô luận là nguyên nhân gì, khoản nợ này nàng nhớ kỹ, thiếu nợ, thì luôn phải trả!
Trong mơ màng tỉnh lại, phát hiện nhi tử đang quỳ gối ngồi ở đầu giường, không biết bé đang suy nghĩ cái gì, mà hai chân mày nhỏ nhăn lại thành một đoàn. Tiểu Bạch liền vùi ở trong ngực của bé, mở to một đôi mắt mê mang, vẻ mặt cùng chủ nhân của nó không khác bao nhiêu.
“Tiểu tử thúi, thế nào còn chưa ngủ? Hơn nửa đêm giả bộ dạng u buồn cái gì?” Nhi tử cả đêm đều ở chung một chỗ cùng nhóm người quỷ đoản mệnh, ngay cả nàng làm mẫu thân đều có chút ghen tị, bất quá nàng cũng nhìn ra được nhóm người quỷ đoản mệnh kia không có ác ý, cho nên mới yên tâm để cho nhi tử ở cùng một chỗ với bọn họ.
Vân Tiểu Mặc nâng gò má, ánh mắt nghiêm túc chớp động: “Mẫu thân, người có biện pháp nào trị lành bệnh cho Tường thúc thúc hay không? Tiểu Mặc thật rất thích thúc ấy.”
Vân Khê mày nhíu chặt lại, cả người liền thanh tỉnh, nàng tung mình ngồi dậy: “Tiểu Mặc tiểu bằng hữu, chúng ta có nên trò chuyện một lát không? Cái vấn đề này là hết sức nghiêm trọng!”
“Con là bé trai, muốn thích cũng chỉ có thể thích tiểu muội muội xinh đẹp, Đại tỷ tỷ, đại thẩm cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng chính là không thể thích cái quỷ đoản mệnh chỉ có nửa năm tánh mạng đó.”
Vân Tiểu Mặc cong cong môi: “Mẫu thân, người đừng nói nhăng nói cuội. Tiểu Mặc thích thúc ấy, là bởi vì thúc ấy tạo cho con cảm giác có phụ thân, làm cho con cảm thấy rất ấm áp, rất an tâm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook