Thiên Tài Ngục Phi
-
Chương 64: Vũ huyền
Sau khi tập trung, lão giả tóc trắng là đọc thêm một bài diễn thuyết dài lằng nhằng, không ngờ ở thế giới này cũng màu mè như ở hiện đại. Không biết qua bao lâu Tiêu Nguyệt nghe được một câu như được đại ân xá.
“Các ngươi có hai canh giờ để trao đổi học tập, làm quen với mọi người, xung đột được giải quyết trên lôi đài, cấm tư đấu.”
Tiêu Nguyệt cũng không biết nên giao lưu thế nào với mọi người, cuối cùng quyết định ngồi lại một chỗ với ba người Vũ Phong. Quả thật có ngồi đây nàng cũng không biết nói gì với ba người kia, dù sao tính tình ai cũng lạnh nhạt như nhau cả.
Vương Vũ Đồng cảm nhận bầu không khí quỷ dị cứ bao trùm lấy năm người thì lấy từ trong túi càn khôn ra một bình ngọc cấp thấp, bên trong là vài viên đan dược.
“Mọi người xem! Đây là tuần trước ta luyện chế được, đã đạt nhị cấp đan dược rồi, bất quá chỉ có lục thành mà thôi! Đáng tự hào chứ!”
Tiêu Nguyệt nhìn bình ngọc cấp thấp thì đôi mắt lộ ra một tia tán thưởng, Vương Vũ Đồng chỉ mới mười bốn tuổi đã là nhị cấp đan sư, có thể xem là một thiên tài rồi. Tiêu Nguyệt lại tặng thêm một ánh mắt hâm mộ cho Vương Vũ Đồng làm cho hắn cảm thấy vui vẻ, bất quá Thiên Lam bên trong Hỗn Độn Giới Chỉ thì âm thầm khinh bỉ, ngươi yêu nghiệt như vậy mà đi hâm mộ tên nhóc miệng còn hôi sữa kia, không sợ ăn cơm bị sặc nước miếng à.
Vũ Phong và Lục Lâm tuy không nói gì nhưng ánh mắt cũng lộ ra một tia tán thưởng, xem ra đồng đội của họ rất có thiên phú.
Không khí đang vui vẻ thì một người đi tới, không khí gần như trầm xuống vì sự xuất hiện của người nọ. Một nam nhân với mái tóc dài đỏ rực, đôi mắt cũng một màu đỏ đang đi lại gần, nam nhân này y hệt phiên bản sau này của Vũ Phong, bất quá màu mắt và màu tóc của Vũ Phong là màu đen.
Vũ Phong nhìn thấy nam nhân kia đi đến thì ánh mắt toát ra sát khí, hắn không dám nghĩ rằng dù mình có trốn đến đây vẫn không thể thoát được. Bàn tay Vũ Phong nắm chặt lại, linh lực màu tím cũng cuồng cuồng trào ra, một chưởng đánh về phía nam nhân tóc đỏ.
Nam nhân tóc đỏ không giận mà nụ cười càng sâu thêm, tay hắn nhẹ phất, lôi linh lực của Vũ Phong liền tan biến, hắn quá quen với tình trạng này rồi.
Nhìn nam nhân tóc đỏ càng đi lại gần, ánh mắt của Vũ Phong càng ánh lên sát khí, lôi linh lực bộc phát toàn bộ, hắn hận, hận bản thân mình vô dụng, một người nào đó hắn sẽ giết tên nam nhân đứng trước mặt mình.
Khóe môi nam nhân tóc đỏ càng ngày càng cong lên rõ rệt, ánh mắt nam nhân này dâng lên tia sủng nịch vô tận như muốn cắn nuốt tất cả sát khí của Vũ Phong. Nhẹ bước đi trong luồng lôi linh lực cuồng bạo, nam nhân phảng phất như trích tiên giữa hồng trần, đẹp không tả nổi.
Lục Lâm bỗng dưng đứng chắn trước mặt Vũ Phong, vải bọc thanh trọng kiếm đã rơi ra ngoài, một thân khí thế chỉa mũi kiếm về phía nam nhân tóc đỏ. Lục Lâm phảng phất như hóa thành người khác, gương mặt ai sống chết gì mặt kệ đã thay đổi bằng sự lạnh băng.
Lục Lâm cảm nhận được nam nhân tóc đỏ là một người nguy hiểm, hắn không muốn đồng đội của hắn có chuyện gì.
Nam nhân tóc đỏ nhìn thấy Lục Lâm đứng chắn trước Vũ Phong thì không vui nhíu mày, nhưng bước đi vẫn không dừng lại, đứng trước mũi kiếm của Lục Lâm cười cười nhìn Lục Lâm như nhìn một món đồ, khinh miệt tràn đầy trong ánh mắt.
Tay hắn nhẹ chạm vào mũi kiếm một luồng lôi linh lực xâm nhập vào, bàn tay Lục Lâm tê rần làm thanh kiếm rơi xuống đất. Lục Lâm trợn tròn hai mắt, làm sao có thể thanh trọng kiếm này miễn nhiễm với các loại linh lực khác loại với kiếm chủ. Làm sao có thể truyền linh lực ngược lại được.
Lục Lâm mờ mịt nhìn thanh kiếm dưới đất, tai lại nghe thấy âm thâm của nam nhân tóc đỏ.
“Xin lỗi thanh Tịch Minh kiếm này hấp thụ lôi linh lực của người mà ta cũng có lôi thuộc tính.” – Giọng nói của hắn tràn đầy đùa cợt, làm Lục Lâm cảm thấy rét lạnh, lần đầu tiên mở thanh kiếm ra lại làm nó nhận lấy sỉ nhục như vậy.
Nam nhân tóc đỏ không quan tâm đến Lục Lâm ở đó, ánh mặt tràn đầy sủng nịch nhìn về phía Vũ Phong. Tay hắn nhẹ ấn vào mi tâm Vũ Phong, lôi linh lực cuồng bạo như hóa thành hư vô.
Nam nhân xoa xoa mặt Vũ Phong mà mỉm cười. “Lâu rồi không gặp, đệ đệ.”
Vũ Phong nghe được hai từ đệ đệ thì ánh mắt càng ngày càng căm phẫn, sát khí không ngừng tuôn ra. Hắn nghiên răng rít lên.
“Vũ Huyền, một ngày nào đó ta sẽ giết người.”
Vũ Huyền cười như không cười, nhẹ nhàng xoa lấy đầu Vũ Phong. “Ta sẽ chờ!”
Vương Vũ Đồng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy căm phẫn của Vũ Phong thì định tiến lên nhưng bị Tiêu Nguyệt ngăn cản. Tiêu Nguyệt nhẹ lắc đầu với hắn.
“Đây không phải là chuyện chúng ta nên xen vào.”
Vương Vũ Đồng nhìn Tiêu Nguyệt khó hiểu. “Tại sao?”
Ánh mắt Tiêu Nguyệt trầm lại, cười mỉa mai. “Vì chúng ta còn quá yếu. Nếu muốn xen vào thì phải có thực lực, không có thực lực chỉ nhận thua thiệt mà thôi. Vả lại nam nhân gọi là Vũ Huyền sẽ không thương tổn Vũ Phong.”
Vương Vũ Đồng nghe Tiêu Nguyệt giải thích thì thầm nghiến răng. Đúng vậy, vì hắn không đủ thực lực nên trơ mắt nhìn Tiêu Nguyệt bị thương, cũng không làm gì được khi cảm nhận được sự căm phẫn của Vũ Phong. Đều vì hắn quá yếu.
“Các ngươi có hai canh giờ để trao đổi học tập, làm quen với mọi người, xung đột được giải quyết trên lôi đài, cấm tư đấu.”
Tiêu Nguyệt cũng không biết nên giao lưu thế nào với mọi người, cuối cùng quyết định ngồi lại một chỗ với ba người Vũ Phong. Quả thật có ngồi đây nàng cũng không biết nói gì với ba người kia, dù sao tính tình ai cũng lạnh nhạt như nhau cả.
Vương Vũ Đồng cảm nhận bầu không khí quỷ dị cứ bao trùm lấy năm người thì lấy từ trong túi càn khôn ra một bình ngọc cấp thấp, bên trong là vài viên đan dược.
“Mọi người xem! Đây là tuần trước ta luyện chế được, đã đạt nhị cấp đan dược rồi, bất quá chỉ có lục thành mà thôi! Đáng tự hào chứ!”
Tiêu Nguyệt nhìn bình ngọc cấp thấp thì đôi mắt lộ ra một tia tán thưởng, Vương Vũ Đồng chỉ mới mười bốn tuổi đã là nhị cấp đan sư, có thể xem là một thiên tài rồi. Tiêu Nguyệt lại tặng thêm một ánh mắt hâm mộ cho Vương Vũ Đồng làm cho hắn cảm thấy vui vẻ, bất quá Thiên Lam bên trong Hỗn Độn Giới Chỉ thì âm thầm khinh bỉ, ngươi yêu nghiệt như vậy mà đi hâm mộ tên nhóc miệng còn hôi sữa kia, không sợ ăn cơm bị sặc nước miếng à.
Vũ Phong và Lục Lâm tuy không nói gì nhưng ánh mắt cũng lộ ra một tia tán thưởng, xem ra đồng đội của họ rất có thiên phú.
Không khí đang vui vẻ thì một người đi tới, không khí gần như trầm xuống vì sự xuất hiện của người nọ. Một nam nhân với mái tóc dài đỏ rực, đôi mắt cũng một màu đỏ đang đi lại gần, nam nhân này y hệt phiên bản sau này của Vũ Phong, bất quá màu mắt và màu tóc của Vũ Phong là màu đen.
Vũ Phong nhìn thấy nam nhân kia đi đến thì ánh mắt toát ra sát khí, hắn không dám nghĩ rằng dù mình có trốn đến đây vẫn không thể thoát được. Bàn tay Vũ Phong nắm chặt lại, linh lực màu tím cũng cuồng cuồng trào ra, một chưởng đánh về phía nam nhân tóc đỏ.
Nam nhân tóc đỏ không giận mà nụ cười càng sâu thêm, tay hắn nhẹ phất, lôi linh lực của Vũ Phong liền tan biến, hắn quá quen với tình trạng này rồi.
Nhìn nam nhân tóc đỏ càng đi lại gần, ánh mắt của Vũ Phong càng ánh lên sát khí, lôi linh lực bộc phát toàn bộ, hắn hận, hận bản thân mình vô dụng, một người nào đó hắn sẽ giết tên nam nhân đứng trước mặt mình.
Khóe môi nam nhân tóc đỏ càng ngày càng cong lên rõ rệt, ánh mắt nam nhân này dâng lên tia sủng nịch vô tận như muốn cắn nuốt tất cả sát khí của Vũ Phong. Nhẹ bước đi trong luồng lôi linh lực cuồng bạo, nam nhân phảng phất như trích tiên giữa hồng trần, đẹp không tả nổi.
Lục Lâm bỗng dưng đứng chắn trước mặt Vũ Phong, vải bọc thanh trọng kiếm đã rơi ra ngoài, một thân khí thế chỉa mũi kiếm về phía nam nhân tóc đỏ. Lục Lâm phảng phất như hóa thành người khác, gương mặt ai sống chết gì mặt kệ đã thay đổi bằng sự lạnh băng.
Lục Lâm cảm nhận được nam nhân tóc đỏ là một người nguy hiểm, hắn không muốn đồng đội của hắn có chuyện gì.
Nam nhân tóc đỏ nhìn thấy Lục Lâm đứng chắn trước Vũ Phong thì không vui nhíu mày, nhưng bước đi vẫn không dừng lại, đứng trước mũi kiếm của Lục Lâm cười cười nhìn Lục Lâm như nhìn một món đồ, khinh miệt tràn đầy trong ánh mắt.
Tay hắn nhẹ chạm vào mũi kiếm một luồng lôi linh lực xâm nhập vào, bàn tay Lục Lâm tê rần làm thanh kiếm rơi xuống đất. Lục Lâm trợn tròn hai mắt, làm sao có thể thanh trọng kiếm này miễn nhiễm với các loại linh lực khác loại với kiếm chủ. Làm sao có thể truyền linh lực ngược lại được.
Lục Lâm mờ mịt nhìn thanh kiếm dưới đất, tai lại nghe thấy âm thâm của nam nhân tóc đỏ.
“Xin lỗi thanh Tịch Minh kiếm này hấp thụ lôi linh lực của người mà ta cũng có lôi thuộc tính.” – Giọng nói của hắn tràn đầy đùa cợt, làm Lục Lâm cảm thấy rét lạnh, lần đầu tiên mở thanh kiếm ra lại làm nó nhận lấy sỉ nhục như vậy.
Nam nhân tóc đỏ không quan tâm đến Lục Lâm ở đó, ánh mặt tràn đầy sủng nịch nhìn về phía Vũ Phong. Tay hắn nhẹ ấn vào mi tâm Vũ Phong, lôi linh lực cuồng bạo như hóa thành hư vô.
Nam nhân xoa xoa mặt Vũ Phong mà mỉm cười. “Lâu rồi không gặp, đệ đệ.”
Vũ Phong nghe được hai từ đệ đệ thì ánh mắt càng ngày càng căm phẫn, sát khí không ngừng tuôn ra. Hắn nghiên răng rít lên.
“Vũ Huyền, một ngày nào đó ta sẽ giết người.”
Vũ Huyền cười như không cười, nhẹ nhàng xoa lấy đầu Vũ Phong. “Ta sẽ chờ!”
Vương Vũ Đồng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy căm phẫn của Vũ Phong thì định tiến lên nhưng bị Tiêu Nguyệt ngăn cản. Tiêu Nguyệt nhẹ lắc đầu với hắn.
“Đây không phải là chuyện chúng ta nên xen vào.”
Vương Vũ Đồng nhìn Tiêu Nguyệt khó hiểu. “Tại sao?”
Ánh mắt Tiêu Nguyệt trầm lại, cười mỉa mai. “Vì chúng ta còn quá yếu. Nếu muốn xen vào thì phải có thực lực, không có thực lực chỉ nhận thua thiệt mà thôi. Vả lại nam nhân gọi là Vũ Huyền sẽ không thương tổn Vũ Phong.”
Vương Vũ Đồng nghe Tiêu Nguyệt giải thích thì thầm nghiến răng. Đúng vậy, vì hắn không đủ thực lực nên trơ mắt nhìn Tiêu Nguyệt bị thương, cũng không làm gì được khi cảm nhận được sự căm phẫn của Vũ Phong. Đều vì hắn quá yếu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook