Thiên Tài Ngục Phi
-
Chương 26: Hăng say luyện tập
Theo ký ức của Thiên Lam thì “hắn” lần đầu cũng luyện chế ra được ba viên đan dược còn nàng thì chỉ có một viên. Aizz, thật là thất bại.
Thiên Lam cầm bình ngọc lên thì hai mắt trợn to, trời ạ là thập thành đan dược, lần đầu luyện chế được thập thành đan dược. Ngươi là yêu quái phương nào a, “hắn” được xem là thiên tài dược sư vạn năm khó gặp mà lần đầu cũng chỉ là thất thành đan dược, còn ngươi là thập thành a.
Thiên Lam vẫn vô cảm cầm bình ngọc cất đi, tiếp tục đem một phần dược liệu khác bỏ vào ngăn đựng dược liệu gần nhất cho Tiêu Nguyệt, tiếp tục đứng một bên nhìn nàng luyện đan.
Lần này vì uất ức mình không bằng “hắn” của Thiên Lam nên Tiêu Nguyệt quyết tâm cố gắng trong giai đoạn tinh lọc, nàng cặn kẽ tinh lọc các loại dược liệu rồi dung hòa nó lại tạo thành đan dược.
Lần này cũng không khác gì lần đầu vẫn là một viên đan dược, tất nhiên là thập thành đan.
Tiêu Nguyệt không cam tâm lại thử lại, dù sao nàng cũng mua 100 phần dược liệu.
Lần thứ ba, một viên thập thành đan dược,… vẫn chưa được.
Lần thứ tư, một viên thập thành đan dược,… vẫn chưa được.
Lần thứ năm, hai viên cửu thành đan dược,… vẫn chưa được.
Lần thứ sáu, hai viên cửu thành đan dược,… vẫn chưa được.
Lần thứ sáu, hai viên cửu thành đan dược,… vẫn chưa được.
…
Lần thứ chín tám, hai viên thập thành đan dược,… tại sao vẫn chỉ có hai viên.
Lần thứ chín chín, ba viên cửu thành đan dược,… cuối cùng cũng được ba viên rồi.
Tiêu Nguyệt mệt thở không ra hơi, cố chấp luyện đan tới bây giờ làm nàng cảm thấy rất mệt. Linh lực cũng dần cạn kiệt, bụng cũng nổi trống mấy ngày rồi mà nàng không thèm để ý, cứ hết linh lực lại hấp thu rồi luyện đan. Mình đồng da sắt cũng không thể chịu nổi a~.
Nhìn phần dược liệu cuối cùng Tiêu Nguyệt vốn tính đi ăn trước rồi luyện tập tiếp, dù sao cũng còn 100 phần dược liệu để luyện để luyện chế Hồi linh đan a~ Nhưng thôi, Tiêu Nguyệt cắn răng luyện phần dược liệu cuối cùng.
Kết quả bất ngờ là, Tiêu Nguyệt luyện ra được ba viên đan dược thập thành. Đến Thiên Lam cũng âm thầm kinh hãi, chỉ mới có hơn năm ngày thôi mà Tiêu Nguyệt có thể thành thục tới mức này.
“Không lẽ là “hắn” đã tìm đến cho ta một giới chủ thần kỳ hơn cả hắn hay sao?” – Thiên Lam vừa lẩm nhẩm vừa nhìn Tiêu Nguyệt đang vui mừng phía bên kia.
Tiêu Nguyệt vẫn chưa biết rằng, đan dược hắn luyện ra lần đầu chỉ có thất thành thôi. Cố gắng đuổi theo bóng dáng của “hắn” trong lòng Thiên Lam, cho Thiên Lam một giới chủ hoàn hảo.
Thiên Lam nhìn Tiêu Nguyệt cao hứng xong thì nhắc nhở nàng.
“Theo thời gian bên ngoài thì ngươi đã ở trong này ba ngày rồi đó, đi ra đi tránh bị nghi ngờ. Vả lại nên chăm sóc bao tử của ngươi một tý.”
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì gât đầu thoát ra khỏi Hỗn Độn Giới Chỉ, nàng cần phải nhanh chóng lót dạ thôi, nếu không… chắc chết.
Vừa ra ngoài thì Tiêu Nguyệt nhìn thấy Tiểu Bạch đang làm bộ dáng đang thương nhìn mình, thì ra là nó đói rồi. Ôm Tiểu Bạch vào lòng Tiêu Nguyệt đau lòng không thôi, ta cũng đói mà sao ngươi cứ cạp cạp tay ta thế?
(Ai hiểu khúc này,… ta đang viết là …. Cái nó thành …. Luôn rồi hô hô, tự đau lòng thôi ! ~Ta nói mà bản thân còn không hiểu nữa cơ mà )
Đi xuống đại sảnh, như hôm trước, đại sảnh khá đông, nàng tìm một bàn trống ngồi xuống gọi món ăn, đương nhiền là hôm nay nàng gọi tới 20 món mặn, phải bồi thường cho Tiểu Bạch thôi chứ biết sao giờ.
Tiểu Bạch thấy thức ăn là hai mắt sáng lên, ngoan ngoản nghoe nguẩy đuôi nhảy lên bàn bắt đầu chén sạch. Nhìn dáng vẽ ham ăn của Tiểu Bạch, Tiêu Nguyệt phì cười, đúng là cún tham ăn.
Tiểu Bạch mà biết Tiêu Nguyệt nghĩ gì thì chắc nó sẽ không thèm ăn nữa đâu, nó đường đường là một con sói a, tại sao lại thành một con cún rồi.
Tiêu Nguyệt ngồi ăn hết phần của mình, oa sao hôm nay đồ ăn ngon thế nhỉ ? Ăn liền ba bát cơm, Tiêu Nguyệt cảm thấy mình không thể thêm được nữa thì mới bỏ đũa xuống.
Vỗ vỗ bụng, nàng lại tiếp tục đi dạo kinh thành, trong mấy ngày này nàng phải thả lỏng thôi, nếu cứ tu luyện và luyện đan hoài sẽ làm nàng buồn chán chết. Nhắc tới tu luyện thì bây giờ nàng đã hồi phục lại trình độ của năm năm trước rồi, một ngũ tinh Linh Sư. Bất quá vẫn còn không bằng ai. Ít nhất là so với cô nàng tính gây sự với nàng lần trước – Mộ Dung Tĩnh – Linh sư bát cấp.
Thiên Lam cầm bình ngọc lên thì hai mắt trợn to, trời ạ là thập thành đan dược, lần đầu luyện chế được thập thành đan dược. Ngươi là yêu quái phương nào a, “hắn” được xem là thiên tài dược sư vạn năm khó gặp mà lần đầu cũng chỉ là thất thành đan dược, còn ngươi là thập thành a.
Thiên Lam vẫn vô cảm cầm bình ngọc cất đi, tiếp tục đem một phần dược liệu khác bỏ vào ngăn đựng dược liệu gần nhất cho Tiêu Nguyệt, tiếp tục đứng một bên nhìn nàng luyện đan.
Lần này vì uất ức mình không bằng “hắn” của Thiên Lam nên Tiêu Nguyệt quyết tâm cố gắng trong giai đoạn tinh lọc, nàng cặn kẽ tinh lọc các loại dược liệu rồi dung hòa nó lại tạo thành đan dược.
Lần này cũng không khác gì lần đầu vẫn là một viên đan dược, tất nhiên là thập thành đan.
Tiêu Nguyệt không cam tâm lại thử lại, dù sao nàng cũng mua 100 phần dược liệu.
Lần thứ ba, một viên thập thành đan dược,… vẫn chưa được.
Lần thứ tư, một viên thập thành đan dược,… vẫn chưa được.
Lần thứ năm, hai viên cửu thành đan dược,… vẫn chưa được.
Lần thứ sáu, hai viên cửu thành đan dược,… vẫn chưa được.
Lần thứ sáu, hai viên cửu thành đan dược,… vẫn chưa được.
…
Lần thứ chín tám, hai viên thập thành đan dược,… tại sao vẫn chỉ có hai viên.
Lần thứ chín chín, ba viên cửu thành đan dược,… cuối cùng cũng được ba viên rồi.
Tiêu Nguyệt mệt thở không ra hơi, cố chấp luyện đan tới bây giờ làm nàng cảm thấy rất mệt. Linh lực cũng dần cạn kiệt, bụng cũng nổi trống mấy ngày rồi mà nàng không thèm để ý, cứ hết linh lực lại hấp thu rồi luyện đan. Mình đồng da sắt cũng không thể chịu nổi a~.
Nhìn phần dược liệu cuối cùng Tiêu Nguyệt vốn tính đi ăn trước rồi luyện tập tiếp, dù sao cũng còn 100 phần dược liệu để luyện để luyện chế Hồi linh đan a~ Nhưng thôi, Tiêu Nguyệt cắn răng luyện phần dược liệu cuối cùng.
Kết quả bất ngờ là, Tiêu Nguyệt luyện ra được ba viên đan dược thập thành. Đến Thiên Lam cũng âm thầm kinh hãi, chỉ mới có hơn năm ngày thôi mà Tiêu Nguyệt có thể thành thục tới mức này.
“Không lẽ là “hắn” đã tìm đến cho ta một giới chủ thần kỳ hơn cả hắn hay sao?” – Thiên Lam vừa lẩm nhẩm vừa nhìn Tiêu Nguyệt đang vui mừng phía bên kia.
Tiêu Nguyệt vẫn chưa biết rằng, đan dược hắn luyện ra lần đầu chỉ có thất thành thôi. Cố gắng đuổi theo bóng dáng của “hắn” trong lòng Thiên Lam, cho Thiên Lam một giới chủ hoàn hảo.
Thiên Lam nhìn Tiêu Nguyệt cao hứng xong thì nhắc nhở nàng.
“Theo thời gian bên ngoài thì ngươi đã ở trong này ba ngày rồi đó, đi ra đi tránh bị nghi ngờ. Vả lại nên chăm sóc bao tử của ngươi một tý.”
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì gât đầu thoát ra khỏi Hỗn Độn Giới Chỉ, nàng cần phải nhanh chóng lót dạ thôi, nếu không… chắc chết.
Vừa ra ngoài thì Tiêu Nguyệt nhìn thấy Tiểu Bạch đang làm bộ dáng đang thương nhìn mình, thì ra là nó đói rồi. Ôm Tiểu Bạch vào lòng Tiêu Nguyệt đau lòng không thôi, ta cũng đói mà sao ngươi cứ cạp cạp tay ta thế?
(Ai hiểu khúc này,… ta đang viết là …. Cái nó thành …. Luôn rồi hô hô, tự đau lòng thôi ! ~Ta nói mà bản thân còn không hiểu nữa cơ mà )
Đi xuống đại sảnh, như hôm trước, đại sảnh khá đông, nàng tìm một bàn trống ngồi xuống gọi món ăn, đương nhiền là hôm nay nàng gọi tới 20 món mặn, phải bồi thường cho Tiểu Bạch thôi chứ biết sao giờ.
Tiểu Bạch thấy thức ăn là hai mắt sáng lên, ngoan ngoản nghoe nguẩy đuôi nhảy lên bàn bắt đầu chén sạch. Nhìn dáng vẽ ham ăn của Tiểu Bạch, Tiêu Nguyệt phì cười, đúng là cún tham ăn.
Tiểu Bạch mà biết Tiêu Nguyệt nghĩ gì thì chắc nó sẽ không thèm ăn nữa đâu, nó đường đường là một con sói a, tại sao lại thành một con cún rồi.
Tiêu Nguyệt ngồi ăn hết phần của mình, oa sao hôm nay đồ ăn ngon thế nhỉ ? Ăn liền ba bát cơm, Tiêu Nguyệt cảm thấy mình không thể thêm được nữa thì mới bỏ đũa xuống.
Vỗ vỗ bụng, nàng lại tiếp tục đi dạo kinh thành, trong mấy ngày này nàng phải thả lỏng thôi, nếu cứ tu luyện và luyện đan hoài sẽ làm nàng buồn chán chết. Nhắc tới tu luyện thì bây giờ nàng đã hồi phục lại trình độ của năm năm trước rồi, một ngũ tinh Linh Sư. Bất quá vẫn còn không bằng ai. Ít nhất là so với cô nàng tính gây sự với nàng lần trước – Mộ Dung Tĩnh – Linh sư bát cấp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook