Thiên Tài Khí Phi
Chương 55: Thần bí thở dài

Edit: Sunny Út

Beta: Sally

Hắc y nhân kia phẫn nộ xoay người lại, lập tức lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

Vương Tuyết Nhi nhìn bộ dáng tức giận của hắn, trong lòng sợ hãi. Người khác đều nghĩ hắn là một vương gia bao cỏ, nhưng nàng biết năng lực và thủ đoạn của hắn cao thâm ra sao.

Tuy rằng lúc này trong lòng cảm thấy hơi sợ, nhưng ngoài miệng vẫn nhịn không được mà nói: “Như thế nào, ngươi coi trọng nữ nhân Vân Mộng Vũ kia, cho nên đối với hành vi ám sát Vân Mộng Vũ của ta kích động như vậy? Hiện tại người nên khó chịu là ta mới đúng?”

Lúc này trong lòng Vương Tuyết Nhi cũng có oán khí, nàng đuổi giết Vân Mộng Vũ đã tổn thất Tuyết vệ phụ hoàng bồi dưỡng cho nàng, nàng mới là người bị tổn thất lớn nhất, nhưng hắn lại dám chất vấn nàng.

Chết tiệt, tiện nhân Vân Mộng Vũ kia, hiện tại không chỉ có Dạ vương chú ý, ngay cả người này cũng động tâm với ả.

Nhớ tới Dạ vương, trong lòng nàng không khỏi bực mình, lúc trước Vân Mộng Vũ ở Dạ vương phủ, Dạ vương ngay cả nhìn còn không thèm, hiện tại tốt rồi, hai người không có vấn đề quan hệ gì, Dạ vương lại để bụng chuyện của nàng ta. Nhất là đêm nay, sau khi phát hiện Vân Mộng Vũ mất tích, hắn lại có bộ dáng thất thố. Lại muốn đi tìm, nếu không phải vì thái tử bị hoàng đế quở trách, hắn phải ở lại giúp thái tử xử lý mọi việc, bằng không hắn thật sự đã đi tìm ả.

Bên này, trong lòng Vương Tuyết Nhi đang hoảng loạn, bên kia hắc y nam tử nghe được lời nói của Vương Tuyết Nhi cũng giận dữ cười, cười xong đi tới trước mặt Vương Tuyết Nhi. Vương Tuyết Nhi nhìn thấy hắn cách nàng càng ngày càng gần, nhịn không được lui về sau, mà hắc y nam tử vẫn không đi tới nữa, đứng lại châm chọc nói: “Kích động? Ngươi biết hôm nay chúng ta tổn thất nhiều bao nhiêu không?”

Tổn thất nhiều, kia có thể là nhiều sao?

Nàng nghi hoặc nhìn hắn.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn cắn răng nói: “Toàn bộ Tuyết vệ của ngươi bị giết, đội cận vệ Hồng ưng của ta cũng chết sạch. Ngươi nói xem tổn thất này có lớn không?”

Nghe hắn nói, nàng ngốc nghếch đứng nơi đó. Hồng ưng chết sạch, tổn thất này, thật sự rất lớn.

Đội quân tinh nhuệ của hắn có 7 chi, hồng, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử. Mỗi một chi đều có thể so với một đội quân nhỏ, phát huy tác dụng trong mọi tình huống, nhưng hiện tại lại bị diệt một chi, chuyện này nên làm thế nào cho phải.

“Ca…….” Nàng nhất thời có chút hoảng loạn.

Nhìn thấy ánh mắt bối rối của nàng, hắn nhớ tới những năm gần đây làm bạn với nàng, vẫn không tức giận được.

Kỳ thật nàng nghĩ đúng, hắn quả thật động tâm với Vân Mộng Vũ, nhưng chỉ là một sự chinh phục mà thôi. Mà chuyện đã phát sinh coi như cho hắn một lời cảnh báo đi.

Hắn nâng tay nhẹ nhàng xoa đầu Vương Tuyết Nhi, ngữ khí ôn hoà nói: “Hạo Tuyết, ta biết ngươi cũng không biết là sẽ như thế này. Kỳ thật, ta cũng sai, ta đã đánh giá sai về Vân Mộng Vũ. Từ nay về sau, ta sẽ không vì tình cảm mà ảnh hưởng đến quyết đoán của ta. Chúng ta tiếp tục đề ra kế hoạch đi, kế hoạch hôm nay thực thành công. Hôm nay Hoàng đế đối với thái tử rất bất mãn, mà đối với Diễm vương càng thêm tán thưởng. Hai người bọn họ chiến tranh cũng đã nổi lên, mà Hứa vương cũng sẽ nhanh vào kinh, đến lúc đó chúng ta lại làm ngư ông đắc lợi, có thể làm cho Sở quốc đại loạn.”

“Được, ta tin tưởng ca ca.” Vương Tuyết Nhi ánh mắt kiên định nhìn hắn.

Nhìn ánh mắt tín nhiệm của nàng, trong mắt hắn sóng ngầm bắt đầu khởi động, trong lòng suy nghĩ đến chuyện xấu có khả năng xuất hiện.

Bên kia, sau khi Vân Mộng Vũ nghỉ ngơi, lúc bình minh nàng thay đổi y phục nam màu trắng dưới sự bảo vệ của Đao Ngôn Kiếm Ngữ nàng chạy nhanh về thành.

Sau khi vào thành, ba người vẫn chưa trở về, ngược lại tìm quán trà để ăn sáng uống trà sau đó mới về nhà.

Ba người ngồi một bàn, lúc này Đao Ngôn Kiếm Ngữ không mặc y phục đen, mà thay đổi thành y phục màu xám.

Vân Mộng Vũ một bên nhàn nhã cầm thìa ăn cháo, một bên nghe mọi người xung quanh nói chuyện phiếm.

“Nghe nói Lý Tứ tối hôm qua lại bị vợ hắn mắng.” Xa xa một nam tử trung niên nói.

“Đúng vậy, ta cũng nghe nói. Chỉ có vợ hắn mới chịu nổi hắn thôi, người khác chắc đã bỏ đi từ lâu.” Một nam tử khác phụ hoạ nói theo.

Nghe xong, Vân Mộng Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ngươi biết không? Đêm qua hoàng cung xảy ra chuyện lớn.” Đột nhiên một lão nhân thần bí bên cạnh bàn của nàng nói.

“Chuyện lớn, chuyện lớn gì, chẳng lẽ lại có ai làm ra chuyện gì sao?” Một lão nhân khác tò mò hỏi.

“Không phải, ta nói ngươi nghe, đây chính là tin tức độc nhất vô nhị a, là tin tức do con ta mang về lúc sáng nay a.”

Hắn nói xong, nhìn một lão nhân khác, nhìn vẻ mặt và bộ dáng hứng thú của hắn, liền tiếp tục nói: “Đêm qua trong hoàng cung có thích khách, mà Diễm vương ngày hôm qua hộ giá có công lớn được hoàng thượng ngợi khen, thái tử lại không làm gì được nên bị hoàng thượng răn dạy một chút. Mà sự việc thích khách lần này, hoàng thượng lại giao toàn quyền cho Diễm vương phụ trách.”

“Trời ạ, thật là chuyện lớn, như vậy có phải hoàng thượng muốn đổi thái tử hay không?” Một lão nhân khác nhịn không được nói.

Mà lão nhân lớn tuổi kia vội vàng che cái miệng của hắn, “Không muốn sống nữa sao, chuyện này tới lượt ngươi nói hả?”

Lão nhân nhỏ tuổi hơn cũng không dám lên tiếng nữa, trong lòng thấy sợ không thôi, chạy nhanh ra ngoài vụng trộm nhìn bốn phía, phát hiện không ai chú ý mới thả lỏng một chút.

Hai người sau đó lại bình thường trở lại, bắt đầu tán gẫu một số chuyện khác.

Nhìn hai lão nhân này, trong mắt nàng có chút ý cười.

Đột nhiên nhìn thấy tiểu nhị mang đồ ăn sáng lên, trong lòng nàng buồn bực, nàng không kêu cái đó a.

Khóe mắt lại đột nhiên nhìn tiểu nhị lặng lẽ đưa cho nàng một mảnh giấy, nàng mới biết được đây là người của Linh Lung các.

Tối hôm qua nàng rời khỏi Hồng Diễm lâu, trước đó đã từng nói với Linh Lung, trên người nàng không mang bồ câu, sáng nay tại quán trà này gặp mặt, đến lúc đó có một ít tin tức báo cho nàng.

Dù sao sáng sớm vào Hồng Diễm lâu sẽ không tốt.

Nhưng về sau sẽ không dùng cách như vậy nữa, nàng tiếp quản Thiên Binh các, về sau đem người tình báo của Thiên Binh các đến Linh Lung các, như vậy nhất định có thể tạo ra một tổ chức tình báo độc nhất vô nhị. Mà dựa vào năng lực của Linh Lung, tốc độ bồ câu của Vân gia, đến lúc đó cho dù là bí mật của thiên hạ đối với Linh Lung các mà nói cũng không còn là bí mật nữa.

Sau đó lại ngồi thêm chút nữa, ba người liền rời khỏi nơi này.

Sau khi nàng rời đi, trên lầu có một cửa sổ đóng lại, tiếp theo lại có một tiếng thở dài truyền ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương