Thiên Tài Khí Phi
-
Chương 155: Giải quyết (2)
Chủ trì chùa Minh Nguyệt cầm kéo, chuẩn bị lấy đi ba ngàn sợi tóc của Thủy Nhu.
“Không, Nhu nhi không được......”
Lúc chiếc kéo vừa chạm vào tóc nàng, một thanh âm đau xót truyền đến.
Nghe thế, môi Thủy Nhu run run, nhưng thân thể vẫn quỳ nơi đó.
Chủ trì sư thái thấy có người đến, nên ôn hòa nói:“Thí chủ giải quyết việc thế tục trước rồi nói sau.”
Nghe nói như thế, Thủy Nhu im lặng gật đầu.
Nhìn Thủy Nhu gật đầu, chủ trì sư thái lặng lẽ lui xuống.
Lúc này, chỉ còn Bắc Dương cùng Thủy Nhu.
“Nhu nhi, không được, không được......”
Bắc Dương không biết nói gì, chỉ nói không được liên tục.
Nghe thanh âm của Bắc Dương, Thủy Nhu đau xót. Nhưng vẫn bị nàng chôn sâu ở đáy lòng.
Có thứ, mất đi chính là vĩnh viễn.
Cho dù thay đổi ra sao, cũng không thể quay lại như trước.
Nàng chưa từng hoài nghi tình yêu của Bắc Dương, nhưng tình yêu này quá sâu đậm, nàng không dám nhận.
“Dương Dương, ngươi là đế vương, đế vương!”
Thanh âm Thủy Nhu vang lên, như bóp chặt lòng của Bắc Dương, làm cho hắn cảm thấy hô hấp khó khăn.
“Dương nhi, nhất định phải bảo vệ Bắc quốc, làm cho nó huy hoàng, làm cho nó không ngã ở Thất quốc.”
Lời nói của phụ thân lại hiện lên, làm Bắc Dương khó có thể quên.
Hắn là đế vương, trách nhiệm của hắn.
Thủy Nhu từng là vương phi Nhiếp chính vương, đây là chuyện không thể thay đổi.
Chỉ là, Bắc Dương không buông tay được.
“Ta không cần, Nhu nhi, ta chỉ để ý nàng.”
Bắc Dương nhắm mắt, miệng nói ra những lời sâu đậm.
Nghe thế, Thủy Nhu rốt cục nhịn không được rơi lệ.
Chỉ cần có câu này, cả đời nàng trả giá cùng chờ đợi coi như là đáng giá.
“Dương Dương, ta vĩnh viễn yêu chàng, bất cứ lúc nào nơi nào.” Thanh âm Thủy Nhu mang theo ý cười nhợt nhạt, khắc sâu vào lòng của Bắc Dương.
“Nhu nhi, ta cũng yêu ngươi.” Thanh âm của Bắc Dương lộ ra vô tận thê lương.
Nói xong, bọn họ không nói chuyện. Bắc Dương chỉ lẳng lặng đứng ở đó, nhìn nữ nhân hắn yêu nhất, muốn khắc sâu nàng vào linh hồn của mình.
Mà Thủy Nhu cũng chỉ quỳ đó, thân thể không động đậy, chỉ vì giữ lại thời khắc này.
Nhiu đây, là đủ.
Họ từng yêu, trả giá, chờ đợi.
Cuối cùng, bọn họ vẫn yêu nhau, để tình yêu này mãi không héo tàn, vĩnh viễn ở thời khắc đẹp nhất.
Tình yêu này khắc cốt ghi tâm, cuối cùng lại chấm dứt như vậy. Không biết, đây là thật sự chấm dứt, hay là bắt đầu một ý nghĩa khác.
Tình yêu của bọn họ chỉ mới bắt đầu mà thôi. Bắt đầu ở nơi sâu nhất trong lòng, không bị năm tháng ảnh hưởng, vĩnh viễn khắc sâu.
Hôm sau, Hoàng đế Bắc quốc luận công ban thưởng.
Mộc Vũ, Mộc Bách Nhiên, kết cục của họ, Vân Y không biết. Nàng cũng không muốn biết.
Biết được kết cục của Bắc Dương cùng Thủy Nhu, Vân Y cảm thấy rầu rĩ.
Nàng cùng Sở Hiên kết quả cũng là như thế sao?
Vân Y cuối cùng vẫn lấy được Hồi sinh thảo trong tay Bắc Dương, khi lấy được, Vân Y cảm thấy lòng mình đã run run.
Hiên, bọn họ rời xa nhau đã lâu, Vân Y cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi nữa.
Chuyện của Bắc quốc coi như đã xong, còn lại là chuyện của Bắc Dương.
Mà Vân Y có thể làm là lấy một số tiền lớn ở Thiên Binh cho Bắc quốc xây dựng đất nước.
Xong việc, Vân Y muốn tìm Lục Bình, nhưng lại không có cách.
Cầm ca kia, Vân Y tìm không thấy.
Bất quá, khi Vân Y hết đường xoay xở, có người tự mình tìm tới cửa.
Nhìn Mộc Văn trước mặt, Vân Y mê mang, không biết sao hắn lại ở đây.
Mộc Văn không phải người của Mộc gia sao? Sao lại không có việc gì.
Cho dù không sao, hắn không nơi trốn đi, còn dám ra ngoài.
Hơn nữa, lần trước hắn phi lễ Hồng Mai cùng Lục Bình, nàng còn chưa tính sổ. Không nghĩ tới, hắn lại tự đưa mình đến cửa.
Vân Y cũng không rảnh để quản hắn. Dù sao hắn tự mình đưa đến cửa.
Nhìn Mộc Văn, Vân Y lập tức không khách khí động thủ.
Bộ dáng của hắn nhìn rất thư sinh, võ công hẳn là không được tốt lắm mới đúng a. Nhưng khi giao đấu, Vân Y phát hiện Mộc Văn thâm tàng bất lộ a.
Vân Y ra chiêu rất nhanh, Mộc Văn lại có thể hóa giải. Nhìn tình huống này, cơn tức trong lòng Vân Y cũng đánh ra.
Vân Y đột nhiên biến hóa chiêu thức, đánh tới Mộc Văn.
Mà Mộc Văn vừa thấy Vân Y sắc mặt thay đổi, lập tức mở miệng nói:“Đừng đánh, ta đến nói cho ngươi tin tức của Lục Bình.”
Ách......
Vừa nghe xong, Vân Y ngừng tay. Ánh mắt gắt gao nhìn Mộc Văn, trong lòng tính toán, nếu hắn dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng nhất định đưa hắn đi gặp phật tổ.
Bị ánh mắt lạnh lùng của Vân Y nhìn, Mộc Văn cảm thấy trên người nổi da gà, nhanh chóng nói:“Ta đến, chính là muốn mang ngươi đi gặp Lục Bình.”
Nghe nói như thế, Vân Y nhẹ nhàng nhíu mày, thanh âm thản nhiên nói:“Sao ngươi biết Lục Bình, ta dựa vào cái gì tin ngươi?”
Nghe nói như thế, Mộc Văn cũng thả lỏng, nhẹ nhàng nở nụ cười. Mộc Văn nghĩ, nói chuyện là tốt rồi, chỉ cần không động tay động chân là được.
Vì thế, hắn lại giải thích:“Ta là đệ tử của cầm ca, ngươi đã tin chưa.”
Những lời này làm Vân Y rung động, Vân Y nâng mắt, nhìn Mộc Văn. Chỉ cảm thấy Mộc Văn không giống như là đệ tử của cầm ca.
Bị Vân Y nhìn, Mộc Văn nhất thời cảm thấy mình trở nên nhỏ bé.
Nhưng Mộc Văn vẫn kiên trì đi đón nhận ánh mắt của Vân Y.
Vân Y nhìn một hồi, phát hiện Mộc Văn tuy rằng bộ dáng ốm yếu, nhưng cũng có thể tin.
Vì thế, Vân Y đi theo Mộc Văn. Mà Mộc Văn dẫn đường, cũng cảm thấy lành lạnh, trước mặt tiểu thư của Lục Bình, lại có vẻ yếu ớt.
Vân Y được đưa đến ngôi nhà lúc trước, sau đó lập tức có một bóng dáng màu lục nhào tới ôm mình.
“Tiểu thư, Lục Bình cứ nghĩ......”
Tiếp theo liền vang lên thanh âm nức nở của Lục Bình, nhất thời Vân Y mềm lòng, cúi đầu nhìn tiểu nha đầu.
Lục Bình cũng nâng khuôn mặt tươi cười đẫm lệ lên nhìn nàng, thực buồn bực, Vân Y phát hiện Lục Bình béo ra.
Vân Y bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Mộc Văn, phát hiện hắn mang ánh mắt mềm mại nhìn Lục Bình.
Đây là nghiệt duyên? Hay là nhân duyên?
Vân Y rối rắm, nhưng nhìn Lục Bình tốt hơn so với trước kia, Vân Y không nói được gì.
Vì thế trong khi Lục Bình cằn nhằn, Vân Y hỏi rõ ràng chuyện đã xảy ra.
Thì ra Mộc Văn coi trọng tỷ muội họ, sau đó nhờ Kim Tử cùng Mộc Bách Nhiên liên thủ để biết mặt Hồng Mai cùng Lục Bình.
Tuy rằng đối với quá trình của bọn họ, Vân Y cảm thấy run rẩy khóe miệng. Nhưng thấy Lục Bình đỏ mặt, Vân Y vẫn nuốt lời mình nói xuống.
Sau đó, mọi chuyện cứ phát triển theo tự nhiên.
Mộc Văn mang Lục Bình đi. Tận lực săn sóc cẩn thận, thâm tình này làm cho Lục Bình cảm động. Cứ như vậy, Lục Bình lặng lẽ đem mình bán đi.
Nhìn Lục Bình mang dáng vẻ hạnh phúc, Vân Y thật sự không biết nên nói gì.
Cuối cùng, khi Vân Y mang Hồng Mai đến. Hồng Mai nhìn thấy Mộc Văn, sắc mặt cũng giống Lục Bình. Vì thế, Vân Y không khỏi cảm thán vận mệnh thần kỳ.
Tuy rằng nhìn bộ dáng ốm yếu của Mộc Văn, trong lòng rất bất mãn. Nhưng vì hai tỷ muội thích, Vân Y cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.
Mà hành vi của Mộc Văn lại làm cho nàng vừa lòng, khi biết nàng phải rời khỏi Bắc quốc, lại nguyện ý cùng nhau rời đi. Nhìn Mộc Văn như thế, Vân Y không khỏi đánh giá lại hắn.
Chuyện của Hồng Mai cùng Lục Bình coi như đã xong, lòng nàng cũng đã thả lỏng hơn.
Dù sao, nếu sau này mình có chuyện gì, Hồng Mai cùng Lục Bình vẫn có người chiếu cố. Nghĩ như vậy, Vân Y nhìn về phía Mộc Văn ánh mắt trở nên nhu hòa.
Cuối cùng, ở Bắc quốc Vân Y lưu luyến nhất là Bích Thủy sơn trang.
Tư Cảnh Hiên, người luôn mang mặt nạ, luôn một thân hắc y.
Đối với hắn, Vân Y không thể nói rõ cảm giác của mình, chỉ cảm thấy hắn rất quen thuộc.
Trong lòng luôn nghĩ, hắn có phải là Sở Hiên hay không?
Chỉ là, trước đây bận rộn, nàng không có tâm tư đi điều tra, bởi vậy chuyện này cũng không hiểu rõ. Nhưng bây giờ mọi việc đã xong. Vân Y không khỏi nhớ tới lần đó được hắn cứu.
Còn có, đêm rung động, nụ hôn triền miên.
Tình cảm đó, Vân Y cảm thấy hai mắt dâng lên một cỗ hơi nước, làm cho nàng mông lung.
Vân Y ở Bích Thủy trong sơn trang, nhưng rốt cuộc cũng không thấy bóng dáng kia. Trong lòng chỉ cảm thấy mất mát.
Xoay người, Vân Y rời khỏi Bích Thủy sơn trang, không nhìn Bích Thủy sơn trang thêm một lần nào nữa.
“Không, Nhu nhi không được......”
Lúc chiếc kéo vừa chạm vào tóc nàng, một thanh âm đau xót truyền đến.
Nghe thế, môi Thủy Nhu run run, nhưng thân thể vẫn quỳ nơi đó.
Chủ trì sư thái thấy có người đến, nên ôn hòa nói:“Thí chủ giải quyết việc thế tục trước rồi nói sau.”
Nghe nói như thế, Thủy Nhu im lặng gật đầu.
Nhìn Thủy Nhu gật đầu, chủ trì sư thái lặng lẽ lui xuống.
Lúc này, chỉ còn Bắc Dương cùng Thủy Nhu.
“Nhu nhi, không được, không được......”
Bắc Dương không biết nói gì, chỉ nói không được liên tục.
Nghe thanh âm của Bắc Dương, Thủy Nhu đau xót. Nhưng vẫn bị nàng chôn sâu ở đáy lòng.
Có thứ, mất đi chính là vĩnh viễn.
Cho dù thay đổi ra sao, cũng không thể quay lại như trước.
Nàng chưa từng hoài nghi tình yêu của Bắc Dương, nhưng tình yêu này quá sâu đậm, nàng không dám nhận.
“Dương Dương, ngươi là đế vương, đế vương!”
Thanh âm Thủy Nhu vang lên, như bóp chặt lòng của Bắc Dương, làm cho hắn cảm thấy hô hấp khó khăn.
“Dương nhi, nhất định phải bảo vệ Bắc quốc, làm cho nó huy hoàng, làm cho nó không ngã ở Thất quốc.”
Lời nói của phụ thân lại hiện lên, làm Bắc Dương khó có thể quên.
Hắn là đế vương, trách nhiệm của hắn.
Thủy Nhu từng là vương phi Nhiếp chính vương, đây là chuyện không thể thay đổi.
Chỉ là, Bắc Dương không buông tay được.
“Ta không cần, Nhu nhi, ta chỉ để ý nàng.”
Bắc Dương nhắm mắt, miệng nói ra những lời sâu đậm.
Nghe thế, Thủy Nhu rốt cục nhịn không được rơi lệ.
Chỉ cần có câu này, cả đời nàng trả giá cùng chờ đợi coi như là đáng giá.
“Dương Dương, ta vĩnh viễn yêu chàng, bất cứ lúc nào nơi nào.” Thanh âm Thủy Nhu mang theo ý cười nhợt nhạt, khắc sâu vào lòng của Bắc Dương.
“Nhu nhi, ta cũng yêu ngươi.” Thanh âm của Bắc Dương lộ ra vô tận thê lương.
Nói xong, bọn họ không nói chuyện. Bắc Dương chỉ lẳng lặng đứng ở đó, nhìn nữ nhân hắn yêu nhất, muốn khắc sâu nàng vào linh hồn của mình.
Mà Thủy Nhu cũng chỉ quỳ đó, thân thể không động đậy, chỉ vì giữ lại thời khắc này.
Nhiu đây, là đủ.
Họ từng yêu, trả giá, chờ đợi.
Cuối cùng, bọn họ vẫn yêu nhau, để tình yêu này mãi không héo tàn, vĩnh viễn ở thời khắc đẹp nhất.
Tình yêu này khắc cốt ghi tâm, cuối cùng lại chấm dứt như vậy. Không biết, đây là thật sự chấm dứt, hay là bắt đầu một ý nghĩa khác.
Tình yêu của bọn họ chỉ mới bắt đầu mà thôi. Bắt đầu ở nơi sâu nhất trong lòng, không bị năm tháng ảnh hưởng, vĩnh viễn khắc sâu.
Hôm sau, Hoàng đế Bắc quốc luận công ban thưởng.
Mộc Vũ, Mộc Bách Nhiên, kết cục của họ, Vân Y không biết. Nàng cũng không muốn biết.
Biết được kết cục của Bắc Dương cùng Thủy Nhu, Vân Y cảm thấy rầu rĩ.
Nàng cùng Sở Hiên kết quả cũng là như thế sao?
Vân Y cuối cùng vẫn lấy được Hồi sinh thảo trong tay Bắc Dương, khi lấy được, Vân Y cảm thấy lòng mình đã run run.
Hiên, bọn họ rời xa nhau đã lâu, Vân Y cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi nữa.
Chuyện của Bắc quốc coi như đã xong, còn lại là chuyện của Bắc Dương.
Mà Vân Y có thể làm là lấy một số tiền lớn ở Thiên Binh cho Bắc quốc xây dựng đất nước.
Xong việc, Vân Y muốn tìm Lục Bình, nhưng lại không có cách.
Cầm ca kia, Vân Y tìm không thấy.
Bất quá, khi Vân Y hết đường xoay xở, có người tự mình tìm tới cửa.
Nhìn Mộc Văn trước mặt, Vân Y mê mang, không biết sao hắn lại ở đây.
Mộc Văn không phải người của Mộc gia sao? Sao lại không có việc gì.
Cho dù không sao, hắn không nơi trốn đi, còn dám ra ngoài.
Hơn nữa, lần trước hắn phi lễ Hồng Mai cùng Lục Bình, nàng còn chưa tính sổ. Không nghĩ tới, hắn lại tự đưa mình đến cửa.
Vân Y cũng không rảnh để quản hắn. Dù sao hắn tự mình đưa đến cửa.
Nhìn Mộc Văn, Vân Y lập tức không khách khí động thủ.
Bộ dáng của hắn nhìn rất thư sinh, võ công hẳn là không được tốt lắm mới đúng a. Nhưng khi giao đấu, Vân Y phát hiện Mộc Văn thâm tàng bất lộ a.
Vân Y ra chiêu rất nhanh, Mộc Văn lại có thể hóa giải. Nhìn tình huống này, cơn tức trong lòng Vân Y cũng đánh ra.
Vân Y đột nhiên biến hóa chiêu thức, đánh tới Mộc Văn.
Mà Mộc Văn vừa thấy Vân Y sắc mặt thay đổi, lập tức mở miệng nói:“Đừng đánh, ta đến nói cho ngươi tin tức của Lục Bình.”
Ách......
Vừa nghe xong, Vân Y ngừng tay. Ánh mắt gắt gao nhìn Mộc Văn, trong lòng tính toán, nếu hắn dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng nhất định đưa hắn đi gặp phật tổ.
Bị ánh mắt lạnh lùng của Vân Y nhìn, Mộc Văn cảm thấy trên người nổi da gà, nhanh chóng nói:“Ta đến, chính là muốn mang ngươi đi gặp Lục Bình.”
Nghe nói như thế, Vân Y nhẹ nhàng nhíu mày, thanh âm thản nhiên nói:“Sao ngươi biết Lục Bình, ta dựa vào cái gì tin ngươi?”
Nghe nói như thế, Mộc Văn cũng thả lỏng, nhẹ nhàng nở nụ cười. Mộc Văn nghĩ, nói chuyện là tốt rồi, chỉ cần không động tay động chân là được.
Vì thế, hắn lại giải thích:“Ta là đệ tử của cầm ca, ngươi đã tin chưa.”
Những lời này làm Vân Y rung động, Vân Y nâng mắt, nhìn Mộc Văn. Chỉ cảm thấy Mộc Văn không giống như là đệ tử của cầm ca.
Bị Vân Y nhìn, Mộc Văn nhất thời cảm thấy mình trở nên nhỏ bé.
Nhưng Mộc Văn vẫn kiên trì đi đón nhận ánh mắt của Vân Y.
Vân Y nhìn một hồi, phát hiện Mộc Văn tuy rằng bộ dáng ốm yếu, nhưng cũng có thể tin.
Vì thế, Vân Y đi theo Mộc Văn. Mà Mộc Văn dẫn đường, cũng cảm thấy lành lạnh, trước mặt tiểu thư của Lục Bình, lại có vẻ yếu ớt.
Vân Y được đưa đến ngôi nhà lúc trước, sau đó lập tức có một bóng dáng màu lục nhào tới ôm mình.
“Tiểu thư, Lục Bình cứ nghĩ......”
Tiếp theo liền vang lên thanh âm nức nở của Lục Bình, nhất thời Vân Y mềm lòng, cúi đầu nhìn tiểu nha đầu.
Lục Bình cũng nâng khuôn mặt tươi cười đẫm lệ lên nhìn nàng, thực buồn bực, Vân Y phát hiện Lục Bình béo ra.
Vân Y bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Mộc Văn, phát hiện hắn mang ánh mắt mềm mại nhìn Lục Bình.
Đây là nghiệt duyên? Hay là nhân duyên?
Vân Y rối rắm, nhưng nhìn Lục Bình tốt hơn so với trước kia, Vân Y không nói được gì.
Vì thế trong khi Lục Bình cằn nhằn, Vân Y hỏi rõ ràng chuyện đã xảy ra.
Thì ra Mộc Văn coi trọng tỷ muội họ, sau đó nhờ Kim Tử cùng Mộc Bách Nhiên liên thủ để biết mặt Hồng Mai cùng Lục Bình.
Tuy rằng đối với quá trình của bọn họ, Vân Y cảm thấy run rẩy khóe miệng. Nhưng thấy Lục Bình đỏ mặt, Vân Y vẫn nuốt lời mình nói xuống.
Sau đó, mọi chuyện cứ phát triển theo tự nhiên.
Mộc Văn mang Lục Bình đi. Tận lực săn sóc cẩn thận, thâm tình này làm cho Lục Bình cảm động. Cứ như vậy, Lục Bình lặng lẽ đem mình bán đi.
Nhìn Lục Bình mang dáng vẻ hạnh phúc, Vân Y thật sự không biết nên nói gì.
Cuối cùng, khi Vân Y mang Hồng Mai đến. Hồng Mai nhìn thấy Mộc Văn, sắc mặt cũng giống Lục Bình. Vì thế, Vân Y không khỏi cảm thán vận mệnh thần kỳ.
Tuy rằng nhìn bộ dáng ốm yếu của Mộc Văn, trong lòng rất bất mãn. Nhưng vì hai tỷ muội thích, Vân Y cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.
Mà hành vi của Mộc Văn lại làm cho nàng vừa lòng, khi biết nàng phải rời khỏi Bắc quốc, lại nguyện ý cùng nhau rời đi. Nhìn Mộc Văn như thế, Vân Y không khỏi đánh giá lại hắn.
Chuyện của Hồng Mai cùng Lục Bình coi như đã xong, lòng nàng cũng đã thả lỏng hơn.
Dù sao, nếu sau này mình có chuyện gì, Hồng Mai cùng Lục Bình vẫn có người chiếu cố. Nghĩ như vậy, Vân Y nhìn về phía Mộc Văn ánh mắt trở nên nhu hòa.
Cuối cùng, ở Bắc quốc Vân Y lưu luyến nhất là Bích Thủy sơn trang.
Tư Cảnh Hiên, người luôn mang mặt nạ, luôn một thân hắc y.
Đối với hắn, Vân Y không thể nói rõ cảm giác của mình, chỉ cảm thấy hắn rất quen thuộc.
Trong lòng luôn nghĩ, hắn có phải là Sở Hiên hay không?
Chỉ là, trước đây bận rộn, nàng không có tâm tư đi điều tra, bởi vậy chuyện này cũng không hiểu rõ. Nhưng bây giờ mọi việc đã xong. Vân Y không khỏi nhớ tới lần đó được hắn cứu.
Còn có, đêm rung động, nụ hôn triền miên.
Tình cảm đó, Vân Y cảm thấy hai mắt dâng lên một cỗ hơi nước, làm cho nàng mông lung.
Vân Y ở Bích Thủy trong sơn trang, nhưng rốt cuộc cũng không thấy bóng dáng kia. Trong lòng chỉ cảm thấy mất mát.
Xoay người, Vân Y rời khỏi Bích Thủy sơn trang, không nhìn Bích Thủy sơn trang thêm một lần nào nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook