Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
-
Chương 11: Tiểu thiếp nham hiểm
“Dạ dạ, mời Vương gia và Trắc phi nương nương bái đường.” Bà mai nói nhanh.
“Vương gia, theo như quy củ, chỉ có cưới thê tử thì chàng mới có thể bái đường. Còn nạp thiếp thì nhà trai không thể bái đường với nhà gái.” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
Hành động lần này của Sở Diệp Hàn đã không xem nàng như chính thê, là đang vả mặt nàng trước mặt mọi người.
“Phải không? Vậy bản vương càng muốn bái đường với Nguyệt Nhi, ngươi lấy quyền gì cản ta?” Cuối cùng Sở Diệp Hàn cũng không nhịn được nữa, hắn hét lên với Vân Nhược Linh, sau đó lập tức kéo Nam Cung Nguyệt đi chuẩn bị bái đường.
Thấy hắn nổi giận, tạm thời Vân Nhược Linh cũng không nói thêm câu gì nữa. Nàng hiểu rõ đạo lý cứ chấp nhận là được.
Nàng đã buồn nôn bọn họ lâu như vậy rồi, xả được cơn giận này cũng đến lúc quay về nghỉ ngơi rồi.
Bà mai thấy vậy tranh thủ thời gian hô: “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường…”
Trong tiếng chúc phúc của mọi người, hai con người này mới thuận lợi bái đường xong xuôi. Sở Diệp Hàn ân cần nhìn chăm chú Nam Cung Nguyệt. Nam Cung Nguyệt cách một tấm khăn trùm của tân nương cũng đang ngây người nhìn hắn, giống như trong mắt hai người chỉ còn có đối phương, không còn người nào nữa.
Đúng lúc này, bà mai bưng bình trà đến, bà ta bưng một ly trà đến đưa cho Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt cầm lấy chén trà, nàng ta hít sâu một hơi rồi đi đến trước mặt Vân Nhược Linh, hướng ly trà về phía Vân Nhược Linh: “Tỷ tỷ, muội mười tỷ uống trà.”
“Tạ ơn muội muội. Uống xong chén trà này, từ nay về sau muội chính là người của Vương phủ. Muội mới tới đây, có rất nhiều chuyện không hiểu rõ. Nhưng mà muội yên tâm, sau này ta sẽ chỉ dạy cho muội thật tốt.”
Vân Nhược Linh nói xong, lúc nàng muốn cầm lấy ly trà, đột nhiên cảm thấy cổ tay mình nhói lên một đợt. Nàng nâng mắt lên nhìn, cổ tay của mình, ấy vậy mà lại chảy máu.
Nàng tập trung nhìn kỹ mới thấy trên cổ tay lại có thêm vết dao sắc bén.
Ánh mắt nàng nhìn Nam Cung Nguyệt rét lạnh hơn một chút. Chắc chắn là do nữ nhân này làm. Bên trong tay áo của nàng ta nhất định có giấu lưỡi dao, nhân cơ hội vừa rồi đã cắt tay nàng.
Hành động này của Nam Cung Nguyệt, tuyệt đối là có âm mưu nhằm chọc giận nàng, khiến cho nàng điên cuồng, nổi giận, gây chuyện linh tinh trước mặt mọi người. Cuối cùng tình cảnh của nàng sẽ rất thê thảm, không phải bị Ly Vương bóp chết thì cũng là bị bắt lại đánh một trận.
Nàng cũng không thể nào giơ cổ tay cho mọi người nhìn rồi nói, cổ tay này của nàng là do Nam Cung Nguyệt cắt bị thương.
Nơi này không có ai tin tưởng nàng. Tất cả mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng do tự nàng cắt rồi mang đến vu oan cho Nam Cung Nguyệt. Vậy nên, nàng lạnh lùng đè cánh tay xuống, không nhận lấy ly trà.
Nam Cung Nguyệt thấy vậy thì ngạc nhiên ngẩng đầu đầu: “Tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Tỷ không muốn uống trà của muội sao?”
“Không phải vậy. Theo quy cũ, muội còn chưa quỳ xuống với ta.” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
“Vân Nhược Linh, ngươi muốn chết không?” Sở Diệp Hàn không thể nhìn nổi cảnh nữ nhân mình yêu phải bị bắt nạt. Hắn bước chân lên như muốn bóp cổ Vân Nhược Linh.
Nam Cung Nguyệt lập tức giữ chặt hắn lại, không cho hắn phải khó xử: “Vương gia, tỷ tỷ nói đúng, ta là thiếp, vậy nên là phải quỳ xuống dâng trà lên cho tỷ tỷ.”
Nói xong, đôi mắt phượng của nàng ta lạnh lùng đảo qua ly trà trong tay. Ly trà này là chiếc ly được chế tạo đặc biệt từ đất sét, bất kể nước bên trong có nóng như thế nào thì bên ngoài cũng không cảm giác được, dù là một chút nóng.
Lúc nha hoàn của nàng ta – Đàm Nhi chuẩn bị châm trà cố ý làm đổ bình trà nóng nhất. Vân Nhược Linh kia muốn làm khó dễ nàng ta đúng không? Vậy thì nàng ta sẽ cố ý làm đổ chén trà, làm bỏng chết nàng luôn!
Nghĩ đến đây, nàng ta nhẫn nhịn chịu đựng, nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Vân Nhược Linh, đỡ chén trà lên: “Tỷ tỷ, mời tỷ uống trà.”
“Muội muội vất vả rồi.”
Vân Nhược Linh nói xong lập tức vươn tay ra nhận ly trà.
Ngay lúc này, Nam Cung Nguyệt vội vàng buông tay ra.
Vân Nhược Linh biết nữ nhân Nam Cung Nhi này lòng dạ sâu xa khó lường, trong lòng luôn bày mưu tính kế, không giống với vẻ mềm yếu hiền lành bên ngoài. Vậy nên nàng đã đề phòng từ trước.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Nam Cung Nguyệt buông tay, nàng đột nhiên kêu lên một tiếng “A”, đẩy ly trà về phía Nam Cung Nguyệt, cả người đột nhiên đứng bật dậy: “Thật là nóng, muội muội, có phải muội muốn bỏng chết ta đúng không?”
“Vương gia, theo như quy củ, chỉ có cưới thê tử thì chàng mới có thể bái đường. Còn nạp thiếp thì nhà trai không thể bái đường với nhà gái.” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
Hành động lần này của Sở Diệp Hàn đã không xem nàng như chính thê, là đang vả mặt nàng trước mặt mọi người.
“Phải không? Vậy bản vương càng muốn bái đường với Nguyệt Nhi, ngươi lấy quyền gì cản ta?” Cuối cùng Sở Diệp Hàn cũng không nhịn được nữa, hắn hét lên với Vân Nhược Linh, sau đó lập tức kéo Nam Cung Nguyệt đi chuẩn bị bái đường.
Thấy hắn nổi giận, tạm thời Vân Nhược Linh cũng không nói thêm câu gì nữa. Nàng hiểu rõ đạo lý cứ chấp nhận là được.
Nàng đã buồn nôn bọn họ lâu như vậy rồi, xả được cơn giận này cũng đến lúc quay về nghỉ ngơi rồi.
Bà mai thấy vậy tranh thủ thời gian hô: “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường…”
Trong tiếng chúc phúc của mọi người, hai con người này mới thuận lợi bái đường xong xuôi. Sở Diệp Hàn ân cần nhìn chăm chú Nam Cung Nguyệt. Nam Cung Nguyệt cách một tấm khăn trùm của tân nương cũng đang ngây người nhìn hắn, giống như trong mắt hai người chỉ còn có đối phương, không còn người nào nữa.
Đúng lúc này, bà mai bưng bình trà đến, bà ta bưng một ly trà đến đưa cho Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt cầm lấy chén trà, nàng ta hít sâu một hơi rồi đi đến trước mặt Vân Nhược Linh, hướng ly trà về phía Vân Nhược Linh: “Tỷ tỷ, muội mười tỷ uống trà.”
“Tạ ơn muội muội. Uống xong chén trà này, từ nay về sau muội chính là người của Vương phủ. Muội mới tới đây, có rất nhiều chuyện không hiểu rõ. Nhưng mà muội yên tâm, sau này ta sẽ chỉ dạy cho muội thật tốt.”
Vân Nhược Linh nói xong, lúc nàng muốn cầm lấy ly trà, đột nhiên cảm thấy cổ tay mình nhói lên một đợt. Nàng nâng mắt lên nhìn, cổ tay của mình, ấy vậy mà lại chảy máu.
Nàng tập trung nhìn kỹ mới thấy trên cổ tay lại có thêm vết dao sắc bén.
Ánh mắt nàng nhìn Nam Cung Nguyệt rét lạnh hơn một chút. Chắc chắn là do nữ nhân này làm. Bên trong tay áo của nàng ta nhất định có giấu lưỡi dao, nhân cơ hội vừa rồi đã cắt tay nàng.
Hành động này của Nam Cung Nguyệt, tuyệt đối là có âm mưu nhằm chọc giận nàng, khiến cho nàng điên cuồng, nổi giận, gây chuyện linh tinh trước mặt mọi người. Cuối cùng tình cảnh của nàng sẽ rất thê thảm, không phải bị Ly Vương bóp chết thì cũng là bị bắt lại đánh một trận.
Nàng cũng không thể nào giơ cổ tay cho mọi người nhìn rồi nói, cổ tay này của nàng là do Nam Cung Nguyệt cắt bị thương.
Nơi này không có ai tin tưởng nàng. Tất cả mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng do tự nàng cắt rồi mang đến vu oan cho Nam Cung Nguyệt. Vậy nên, nàng lạnh lùng đè cánh tay xuống, không nhận lấy ly trà.
Nam Cung Nguyệt thấy vậy thì ngạc nhiên ngẩng đầu đầu: “Tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Tỷ không muốn uống trà của muội sao?”
“Không phải vậy. Theo quy cũ, muội còn chưa quỳ xuống với ta.” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
“Vân Nhược Linh, ngươi muốn chết không?” Sở Diệp Hàn không thể nhìn nổi cảnh nữ nhân mình yêu phải bị bắt nạt. Hắn bước chân lên như muốn bóp cổ Vân Nhược Linh.
Nam Cung Nguyệt lập tức giữ chặt hắn lại, không cho hắn phải khó xử: “Vương gia, tỷ tỷ nói đúng, ta là thiếp, vậy nên là phải quỳ xuống dâng trà lên cho tỷ tỷ.”
Nói xong, đôi mắt phượng của nàng ta lạnh lùng đảo qua ly trà trong tay. Ly trà này là chiếc ly được chế tạo đặc biệt từ đất sét, bất kể nước bên trong có nóng như thế nào thì bên ngoài cũng không cảm giác được, dù là một chút nóng.
Lúc nha hoàn của nàng ta – Đàm Nhi chuẩn bị châm trà cố ý làm đổ bình trà nóng nhất. Vân Nhược Linh kia muốn làm khó dễ nàng ta đúng không? Vậy thì nàng ta sẽ cố ý làm đổ chén trà, làm bỏng chết nàng luôn!
Nghĩ đến đây, nàng ta nhẫn nhịn chịu đựng, nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Vân Nhược Linh, đỡ chén trà lên: “Tỷ tỷ, mời tỷ uống trà.”
“Muội muội vất vả rồi.”
Vân Nhược Linh nói xong lập tức vươn tay ra nhận ly trà.
Ngay lúc này, Nam Cung Nguyệt vội vàng buông tay ra.
Vân Nhược Linh biết nữ nhân Nam Cung Nhi này lòng dạ sâu xa khó lường, trong lòng luôn bày mưu tính kế, không giống với vẻ mềm yếu hiền lành bên ngoài. Vậy nên nàng đã đề phòng từ trước.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Nam Cung Nguyệt buông tay, nàng đột nhiên kêu lên một tiếng “A”, đẩy ly trà về phía Nam Cung Nguyệt, cả người đột nhiên đứng bật dậy: “Thật là nóng, muội muội, có phải muội muốn bỏng chết ta đúng không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook