Thiên Tài Cuồng Phi
-
Quyển 6 - Chương 27-2: Lửa giận của Dạ Nhược Ly 2
Edit: susublue
"Grào!"
Ban Lan Hổ rống to một tiếng rồi mở cái mồm to như bồn máu ra lao về phía bọn họ, hàm răng sắc bén gần như có thể xé rách cả bầu trời.
Lúc này, trên đỉnh núi cách đây không xa có một bạch y nam tử đang đứng đó, trong tay nam tử cầm quạt xếp, dung nhan anh tuấn như ngọc, tinh xảo như người tạo thế.
Cả người mặc bạch y trắng như tuyết, tóc đen bay theo gió, khóe miệng nhẹ nhếch lên, hai trong mắt ôn nhuận nhìn chằm chằm nữ tử phía dưới.
"Đã lâu rồi không có nữ nhân nào khiến ta cảm thấy hứng thú như vậy."
"Thiếu chủ?"
Người bên cạnh nam tử nghe vậy thì kinh sợ, vội vàng nói: "Nhưng mà nàng ta đã có phu quân rồi, thiếu chủ người..."
"Vậy thì sao?" Nam tử thu quạt xếp lại, cười ôn hòa: "Thực lực nam nhân đó quả thật rất mạnh, nhưng ta là người dễ buông tay như vậy sao? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nữ nhân có tính cách như nàng ta, hơn nữa..."
Mắt nam tử lóe sáng, ý cười dần đậm hơn: "Có vẻ nàng ta có rất nhiều bí mật, phong ấn thú Thần Tôn đỉnh phong? Trẻ tuổi như thế mà đã là Thần Tôn cao cấp? Ta còn muốn biết trên người nàng có bao nhiêu bí mật."
"Nhưng mà, Lâm Na tiểu thư..."
Nam tử chán ghét nhíu mày, trong mắt đầy vẻ khó chịu: "Đừng nhắc tới tên nữ nhân đó trước mặt ta!"
Người nọ hung hăng sợ run cả người, vội vàng chắp tay: "Dạ, thiếu chủ, thuộc hạ tuân mệnh."
"Lần này ta chỉ tới tầng thứ tám để tuần tra cuộc chiến với Hỗn Độn, ai ngờ lại phát hiện một nữ tử khiến ta cảm thấy hứng thú như vậy, đi thôi, chúng ta cũng nên về chín tầng mây rồi."
Nam tử liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly lần cuối rồi xoay người, bóng dáng biến mất khỏi đỉnh núi...
Vừa rồi Dạ Nhược Ly đã cảm nhận được một ánh mắt nghiền ngẫm nhìn mình rất lâu nhưng lúc nàng quay người nhìn lại thì ánh mắt kia đã biến mất nên bất đắc dĩ lắc đầu, chắc là nàng quá mẫn cảm rồi phải không?
"Tiểu Dạ nhi, sao vậy?" Cung Vô Y đi đến trước mặt Dạ Nhược Ly, bờ môi nhếch lên nở nụ cười yêu nghiệt.
"Không có gì, chắc là ta nghĩ nhiều."
Dạ Nhược Ly phục hồi tinh thần rồi lắc đầu.
Cung Vô Y cười, cũng không nói gì mà chỉ quay đầu nhìn về phía đỉnh núi, mắt lóe sáng khác thường rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, dienxdafnleequysdoon trong mắt đầy ý cười nhìn nữ tử bên cạnh.
Thân là Ban Lan Hổ Thần Hoàng đỉnh phong nên chỉ ba chiêu đã giải quyết xong đám người Tiêu Phi rồi quay trở lại bên cạnh Dạ Nhược Ly, vẫy đuôi lấy lòng nhìn nàng.
Dù sao Ban Lan Hổ biết, bây giờ tánh mạng của nó đang nằm trong tay nữ tử này.
Nhưng mà lúc nó liếc nhìn về phía Cung Vô Y thì lại giật thót mình, bảy ngày bảy đêm bị đày đọa trong hắc âm hỏa là quãng thời gian mà suốt đời này nó không muốn nhớ lại nhất.
"Chao ôi!"
Tiêu gia chủ than thở rồi nhắm nghiền mắt, trong nháy mắt ông như già thêm mấy chục tuổi.
Dù thực lực Ban Lan Hổ Thần Tôn đỉnh phong ngang với ông ta thì ông ta cũng không dám động thủ vì sợ chọc giận hồng y nam tử, như vậy Tiêu gia sẽ gánh chịu tai hoạ ngập đầu.
Tiêu Lạc lại nhẹ nhàng thở ra, Tiêu Phi đã chết, về sau sẽ không cần đề cao cảnh giác nữa, cũng không phải sợ mình bị ám toán bất cứ lúc nào nữa.
"Nhược Ly, ngươi lại khiến Tiêu đại ca kinh ngạc rồi, thật không biết tại sao trên đời này lại có một nhân vật giống như ngươi thế này, ngươi thật sự chỉ mới có ba mươi tuổi thôi sao? Sợ rằng mấy lão gia hỏa dù đã mấy trăm năm tuổi cũng không đạt được thành tựu như ngươi."
Tiêu Ảnh sờ chóp mũi, càng lúc càng uất ức, hôm nay hắn phải nhận sự kinh sợ quá lớn.
"Hàng thật giá thật." Dạ Nhược Ly cười nhẹ rồi nhìn về phía Tiêu gia chủ: "Nghe nói bên trái thiếp mời các vị anh hùng của Tiêu gia chủ có đề cập tới phần thưởng dành cho người có cống hiến lớn nhất trong trận chiến lần này, ta rất hiếu kỳ không biết phần thưởng Tiêu gia đưa ra là cái gì."
Tiêu gia chủ nghe vậy thì mở to mắt, khóe miệng nở nụ cười khổ: "Dạ cô nương, cuộc tỷ thí lần này người cống hiến lớn nhất là ngươi và vị công tử này, Tiêu gia ta cũng sẽ không nuốt lời, phần thưởng đó là thứ mà năm đó người Tiêu gia lấy được từ một tên Hỗn Độn, tên là Hỗn Độn thạch, nhưng không biết nó có tác dụng gì, bây giờ ta tặng nó lại cho cô nương."
Hỗn Độn thạch? Dạ Nhược Ly căng thẳng, Hỗn Độn thạch này chính là một trong những nguyên liệu luyện chế thân thể cho Phong Thần. Nếu có được Hỗn Độn thạch thì chỉ còn lại có một loại tinh thạch nữa thôi...
Tiêu gia chủ nói xong liền lấy một tảng đá từ trong nhẫn không gian ra.
Toàn thân tảng đá này trắng như sữa, trong đó có vài hạt màu trắng, trông vô cùng giống Hỗn Độn, nhưng trong đó lại ẩn chứa huyền khí dày đặc, chỉ cần liếc mắt nhìn thì mọi người liền biết vật này bất phàm.
Dạ Nhược Ly chẳng hề khách sáo, nhận ấy Hỗn Độn thạch rồi liền ném vào trong nhẫn Huyền Linh.
Nhưng mà lúc này trong lòng nàng lại kích động...
Nhìn thấy Dạ Nhược Ly nhận Hỗn Độn thạch, Tiêu gia chủ bất giác nhẹ nhàng thở ra.
Phần thưởng lần này vốn dĩ là đan dược, nhưng vào lúc này Tiêu gia chủ lại thay đổi.
Bất kể như thế nào, đám người Tiêu Phi đã chết, bây giờ ông ta chỉ có thể kết giao quan hệ tốt với nữ tử này, đan dược không hấp dẫn nàng cho nên ông ta mới nghĩ đến Hỗn Độn thạch mình từng lấy được.
Mà đây cũng là nỗi bi ai nhất của thủ lĩnh một đại gia tộc, ông ta nhất định phải suy nghĩ cho gia tộc, con cháu chết rồi thì chỉ có thể quên đi thôi...
"Tiêu gia chủ, có một chuyện ta muốn hỏi thăm ngươi một chút." Dạ Nhược Ly chuyển tròng mắt rồi hỏi: "Không biết ngươi có biết nơi nào sản xuất nhiều Linh Tâm thạch nhất trong tòa tháp này không?"
"Linh Tâm thạch?" Tiêu gia chủ ngây người một chút rồi hơi nhíu mày: " Ta quả thật có biết về Linh Tâm thạch, nhưng mà..."
"Ở nơi nào?"
Dạ Nhược Ly áp chế vẻ vui mừng trong lòng, lạnh nhạt hỏi.
"Nó đang nằm trong tay lão quái vật ở tầng hai của Thông Thiên tháp, nhưng mà tính cách lão ta có chút quái dị, bình thường rất thích chế tạo Khôi Lỗi (con rối), bởi vậy trong tay có không ít tinh thạch quý hiếm, nhưng nếu muốn lấy được Linh Tâm thạch trong tay lão ta thì rất khó!"
"Ông ta ở chỗ nào của tầng hai?"
"Huyền sơn."
Lấy được tin tức mình muốn, Dạ Nhược Ly xoay người đi về phía Cung Vô Y, nói: "Yêu nghiệt, chúng ta đi."
"Nhược Ly!"
Nhìn thấy Dạ Nhược Ly sắp sửa rời đi, Tiêu Ảnh vội vàng mở miệng, ngăn bước chân nàng lại.
Dạ Nhược Ly dừng bước, quay đầu nhìn nam tử tuấn lãng ở phía sau rồi nhẹ nhàng mỉm cười: "Tiêu đại ca, huynh còn có chuyện gì sao?"
"Nhược Ly, dù thiên phú của ngươi ra sao, biến thái thế nào, hoặc là mạnh mẽ đến bao nhiêu thì ngươi vĩnh viễn là tiểu muội của Tiêu đại ca, điều này sẽ không thay đổi."
Lúc này trên khuôn mặt khí khái anh hùng của nam tử lại đầy vẻ kiên định mà từ trước tới giờ chưa từng có, nhất đôi mắt nhìn chằm chằm nữ tử cách đó không xa.
Dạ Nhược Ly ngây người một chút rồi cười nói: "Huynh cũng mãi mãi là đại ca của Dạ Nhược Ly ta, bây giờ ta phải cáo từ rồi, Tiêu đại ca bảo trọng."
Cung Vô Y híp đôi mắt phượng lại nhìn Tiêu Ảnh rồi lại nhìn nữ tử bên cạnh, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nói xong hai người xoay người rời đi, hai bóng dáng dần dần biến mất dưới chân núi. Mà Tiêu Ảnh lại vẫn cứ nhìn chăm chú phương hướng hai người rời đi, trên khuôn mặt tuấn lãng có chút ý cười rạng rỡ.
Cho đến khi hai người hoàn toàn biến mất, hắn vẫn không thu hồi ánh mắt...
Thông Thiên tháp, tầng hai.
Huyền sơn mây mù vờn quanh suốt ngày, huyền khí nồng đậm, là nơi tu luyện tốt nhất ở tầng hai này.
Nhưng mà dãy núi giống như kiệt tác của thiên nhiên này lại quanh năm yên tĩnh, không có chút tạp âm, mà nguyên nhân của chuyện này chính là vì trên ngọn núi này có một lão quái vật đang cư ngụ.
Nghe nói thực lực của lão quái vật quái lão này cường hãn, có thể chỉ tay lật trời, với thực lực của ông ta thì đi đến tầng cao nhất cũng không phải chuyện khó, nhưng trời xui đất khiến lão ta lại cứ muốn cư ngụ ở tầng hai cỏn con này.
Đừng nói là người dân sống ở tầng hai, cho dù là những tầng còn lại cũng không ai biết tại sao.
Ngày hôm đó, bầu trời quang đãng, dưới chân núi Huyền sơn nghênh đón hai người.
Hai người này là một nam một nữ, trong đó nữ tử mặc một bộ áo trắng, dung mạo tuyệt thế, khí chất như tiên, diễn*dàn;lle~quysdoon mà nam tử lại giống như yêu nghiệt, mê hoặc tâm trí con người, khuôn mặt tuấn mỹ có chút ý cười, đôi mắt phượng thâm tình nhìn nữ tử bên cạnh.
"Yêu nghiệt, chúng ta lên núi đi, nếu thật sự lấy không hành thì liền cướp."
Đương nhiên, nàng và lão quái vật không có thâm thù đại hận, có thể giải quyết trong hòa bình tất nhiên sẽ tốt hơn.
Trong núi có một căn nhà gỗ nhỏ, cây cối cao chót vót, lúc Dạ Nhược Ly đẩy cửa đi vào thì một bóng người mặc đồ xanh đen xuất hiện trong tầm mắt.
"Ta nhổ vào, sao lại không đúng được? Rõ ràng ta chế tạo theo phương pháp nghiên cứu,, vì sao Khôi Lỗi lại không cử động được? Rốt cục là sai ở chỗ nào?"
Lão quái vật cau mày, không ngừng dạo bước chung quanh Khôi Lỗi, đột nhiên ông ta phát hiện ra cái gì đó nên quay đầu nhìn ra ngưỡng cửa, lúc nhìn thấy hai người đứng ở cửa thì lập tức nổi giận.
"Các ngươi là ai? Ai cho phép các ngươi tới nơi này ? Đi đi đi, nhanh cút khỏi đây cho lão phu!"
"Chúng ta tới..."
Dạ Nhược Ly còn chưa nói xong thì đã bị lão quái vật đuổi như đuổi ruồi rồi.
Đôi mắt phượng của Cung Vô Y trở nên âm u, một mình đứng trước mặt Dạ Nhược Ly, âm trầm nhìn lão quái vật.
"Thế nào? Các ngươi muốn ra tay với lão phu sao? Ha ha, dù cho là ở tầng chín thì người dám ra tay với lão phu cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhanh đi nhanh đi, đừng ép lão phu ra tay."
Dạ Nhược Ly vòng qua lão quái vật, tự ý đi đến chỗ Khôi Lỗi, bắt đầu sửa chữa mà không coi ai ra gì.
"Dừng tay, đừng động vào Khôi Lỗi của lão phu! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Khôi Lỗi này là thứ ngươi có thể động vào sao?"
Cái xú nha đầu này, vô duyến vô cớ chạy đến nơi này của lão, lại còn dám đụng vào tâm huyết của lão nữa, nếu Khôi Lỗi bị nàng làm hư, như vậy...
Lão quái vật nhất thời quýnh lên, bước nhanh chân về phía Dạ Nhược Ly, nhưng lúc này biến cố lại phát sinh.
Ông ta thấy Khôi Lỗi đứng lên, lẳng lặng giơ kiếm đứng bên cạnh Dạ Nhược Ly.
Lão quái vật há to mồm, sững sờ nhìn Khôi Lỗi bỗng nhiên, thân hình chợt lóe, cấp tốc chạy đến bên cạnh Khôi Lỗi, sau khi lão ta kiểm thân thể Khôi Lỗi xong thì cả người đều kích động.
"Không sai, là như vậy, ha ha, rốt cục khuyết điểm tốc độ chậm của Khôi Lỗi cũng biến mất, ha ha ha..."
Lão quái vật ngửa đầu điên cuồng cười lớn hai tiếng rồi xoa nắn quả đấm, khuôn mặt già nua đầy ý cười nịnh hót: "Như vậy, vị đại sư này, ngươi làm bằng cách nào thế? Ngươi có thể chỉ giáo cho lão già như ta được không?"
"Chỉ ngươi?" Dạ Nhược Ly liếc mắt nhìn lão quái vật: "Dựa vào cái gì?"
Lão quái vật nhất thời im bặt, khuôn mặt già nua đỏ lên.
Đúng vậy, thuật luyện chế Khôi Lỗi là bí mất không thể truyền ra ngoài, vậy ông ta có tư cách gì yêu cầu người ta dạy mình? Đột nhiên ông ta nghĩ tới điều gì đó nên mắt liền sáng lên: "Đại sư, sao ngươi lại tới đây? Chỉ cần đại sư cần cái gì thì ta nhất định sẽ dốc hết khả năng tương trợ."
"Không phải vừa rồi ngươi đuổi chúng ta ra đi sao?"
Thấy lão quái vật mắc câu, Dạ Nhược Ly nở nụ cười lạnh nhạt.
"Chuyện này..."Lão quái vật vò đầu, có chút xấu hổ nói: "Là ta không biết thực lực của đại sư, đại sư, coi như lão nhân ta cầu ngươi, ngươi dạy ta đi, chỉ cần ngươi dạy ta kỹ thuật này thì kêu ta làm trâu làm ngựa cho ngươi ta cũng nguyện ý."
Dạ Nhược Ly than thở, xem ra đúng như Tiêu gia chủ đã nói, cả đời lão già này chỉ yêu thích thuật luyện chế Khôi Lỗi, toàn tâm toàn ý vì Khôi Lỗi thuật thành ra nông nỗi như vậy, ông ta không hổ là người quái dị.
"Làm trâu làm ngựa sao? Như vậy quá khoa trương." Dạ Nhược Ly nhíu mày, trông có vẻ rất khó xử, trong mắt lại có chút âm hiểm: "Như vậy đi, nghe nói ngươi có một viên Linh Tâm thạch, ta sẽ gắng gượng chịu chút khổ sở vậy, coi như đó là phí nhập học của ngươi."
Mắt lão quái vật lóe sáng, vẻ mặt thích thú nhìn Dạ Nhược Ly.
"Sư phụ, ngươi thật là người tốt."
Bị Dạ Nhược Ly ấy đi tinh thạch quý giá mà còn gọi nàng là người tốt thì đúng là chỉ có lão già này.
"Nhưng mà Linh Tâm thạch đã bị người ta lấy đi rồi, nhưng ta có thể lấy lại cho ngươi."
"Cái gì?" Dạ Nhược Ly ngẩn ra, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng: "Là ai lấy Linh Tâm thạch đi."
"Là một nam tử, bởi vì ta giao cho hắn mấy cái nhiệm vụ nguy hiểm, hắn hoàn thành thành công cho nên ta liền giao Linh Tâm thạch cho hắn để đền đáp."
"Hắn đi đâu rồi?"
"Ta vốn định thu hắn là đệ tử, nhưng mà hắn không đồng ý ở lại Huyền sơn nên ta chỉ có thể để hắn xuống núi." Nói tới đây lão quái vật có chút tức giận: "Huyền sơn này của ta có chỗ nào không tốt mà hắn không muốn ở lại, không phải là có chuyện gì quan trọng cần hoàn thành đó chứ, hừ, tốt nhất đừng để ta nhìn thấy hắn lần nữa, nếu không ta gặp một lần sẽ dạy dỗ hắn một lần!"
"Lão già.” Dạ Nhược Ly nhướng mày, bất mãn nói: "Không phải ngươi nên nói tới trọng điểm sao?"
Lão quái vật nghe vậy thì liền hồi thần lại, vội vàng nở nụ cười nịnh hót: "Ha ha, sư phụ, ngươi muốn biết hắn đi đâu rất đơn giản, ta có thói quen truyền Tinh Thần lực của mình vào đồ vật mình sở hữu cho nên dù hắn đi đâu thì ta đều có thể tìm được."
Nói xong lãi quái vật nhắm hai tròng mắt lại, thật lâu sau mới mở mắt.
" La gia ở Cảnh thành, xem ra tiểu tử đó gặp nguy hiểm rồi, La gia này vẫn luôn mơ tưởng lấy được viên Linh Tâm thạch đó từ trong tay ta nhưng lại không thể ra tay được, mà bản thân Linh Tâm thạch sẽ tự tỏa ra một loại khí tức khác với các tinh thạch khác, chắc là đã bị La gia phát hiện rồi."
La gia ở Cảnh thành? Xem ra nàng cần phải đến đó một chuyến rồi.
"Thuật luyện chế Khôi Lỗi có nguyên lý trung hoà, lúc trước Khôi Lỗi này không cử động được là vì ngươi đã đặt tất cả sức lực để tăng tốc độ cho nó, thế cho nên đã xem nhẹ lực lượng của nó, gây ra nhiều lỗi trên thân thể Khôi Lỗi nên nó mới không thể cử động được, chờ ta lấy được Linh Tâm thạch ngươi lại tới tìm ta, lúc đó ta sẽ giảng giải tỉ mỉ cho ngươi."
Dạ Nhược Ly dứt lời liền đi ra ngoài cửa.
"Yêu nghiệt, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi."
"Được." Cung Vô Y gật đầu rồi chợt quay đầu nhìn lão quái vật đang trầm tư ở giữa phòng, sau đó mới đi ra ngoài với Dạ Nhược Ly.
Thực lực lão già này không đơn giản, chí ít cũng Bán Chí Tôn, nhưng Bán Chí Tôn sao có thể xuất hiện ở tầng hai? Điều này làm Cung Vô Y nghĩ mãi không ra...
La gia, trong địa lao ẩm ướt có một nam tử bị trói tay chân, hai cánh tay treo cao ở trên tường.
Lúc này bộ y phục xanh của nam tử rách rưới, tóc tai bù xù rũ xuống hai gò má, nửa gương mặt dính đầy máu tươi, nhưng nhìn thoáng qua gương mặt của thì có thể nhận ra hắn là một nam tử tuấn mỹ.
Nhưng mà từ đầu tới cuối nam tử đều nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ thờ ơ...
"Tiểu tử này thật dũng cảm, đã như vậy còn không mau giao Linh Tâm thạch ra đây! Lão Hầu, ngươi nói xem chúng ta nên xử trí hắn thế nào mới tốt đây, ha ha!"
Người nói này lời này là một nam tử có thân hình cao lớn, mặt trái nam tử này có một vết xẹo do đao chém, có vẻ rất dọa người, đôi mắt cũng đầy vẻ hung tàn.
"Ha ha, lão đại, gia chủ có lệnh buộc hắn giao ra Linh Tâm thạch, không cần biết là dùng cách gì, chỉ cần không chết là được."
Tên lão Hầu này có thân hình nhỏ gầy, hắn nở nụ cười âm hiểm, mỏ nhọn hàm khỉ trông càng giả dối.
"Nhưng mà tên tiểu tử này quá ngang bướng, nếu như ta là hắn, nhất định sẽ lựa chọn giao Linh Tâm thạch ra, dù Linh Tâm thạch có quý đến đâu thì cũng thua cái mạng nhỏ của mình, nhưng hắn lại thật giỏi giấu đồ, tìm cả người hắn mấy lần rồi vẫn không thấy Linh Tâm thạch đang ở đâu, nhẫn không gian trên người hắn cũng bị gia chủ lấy đi nhưng bên trong cũng không có Linh Tâm thạch."
"Lão đại, ngươi nói xem có phải gia chủ đoán sai rồi không?” Nếu không sao lại không tìm được Linh Tâm thạch chứ?
"Đồ ngu, với thực lực của gia chủ sao có thể đoán sai được?" Đao Ba Nam vỗ mạnh vào đầu lão Hầu, trừng mắt nói: "Chỉ cần lấy được Linh Tâm thạch thì gia chủ có thể lấy được Thần khí từ chỗ Thẩm thiết đại sư ở tầng năm, chúng ta nên nhanh chóng tìm cho ra Linh Tâm thạch đi."
Nam tử nghe vậy thì nở nụ cười lạnh, trừ phi giết hắn, nếu không tuyệt đối không thể lấy được Linh Tâm thạch.
"Rầm!"
Đột nhiên cửa địa lao bị mở ra, một bóng người nhỏ xinh đi vào, lúc nàng thấy toàn thân nam tử đầy máu tươi thì quát to một tiếng: "Phong ca ca!"
"Là ai!"
Hai người đồng loạt kinh sợ rồi quay đầu nhìn nữ tử ở phía cửa địa lao.
Thiếu nữ nắm chặt đôi bàn tay đến nỗi trắng bệch, khóe miệng thoáng nở nụ cười âm trầm: "Người tới giết các ngươi!"
"Rầm!"
"Ầm ầm!"
Vừa dứt lời, hai âm thanh trầm đục vang lên, đầu hai tên kia đã lìa khỏi cổ, mắt còn trừng lớn giống như cái chuông đồng vậy, thân thể đổ rầm xuống đất.
"Chỉ bằng mấy tên khốn các ngươi mà cũng dám đấu với bổn tiểu thư."
Thiếu nữ sờ chóp mũi rồi khinh bỉ nhìn hai người ngã xuống đất, nhanh chân chạy về phía nam tử, đôi mắt trong suốt như nước có chút đau lòng: "Phong ca ca, ta tới cứu huynh, huynh không sao chứ?"
Bắc Ảnh Phong nhíu mày nhìn thiếu nữ rồi nói: "Sao ngươi lại ở đây? Người La gia sắp tới rồi, ngươi nhanh rời khỏi đây đi."
"Hì hì, Phong ca ca, ngươi lo lắng cho ta sao?"
Thiếu nữ nghe vậy thì trong lòng thoáng vui mừng, khóe miệng tươu cười để lộ cả hai cái răng nanh, hai mắt lấp lánh như ánh trăng trông cực kỳ đáng yêu.
"Không có."
Nhưng Bắc Ảnh Phong nói ra hai chữ khiến nàng như rơi vào thung lũng.
"Không sao, sẽ có một ngày ta khiến huynh lo lắng cho ta." Thiếu nữ giơ đôi bàn tay trắng như phấn lên, kiên định nói: "Phong ca ca, ta cứu huynh ra trước, hơn nữa, không phải huynh muốn đưa Linh Tâm thạch cho tỷ tỷ huynh sao? Nếu huynh chết ở nơi này thì sẽ không có cách nào đi gặp nàng rồi, cho nên huynh vẫn nên để ta cứu huynh đi, dù có thành công hay không thì cũng nên hi vọng."
Thân thể Bắc Ảnh Phong đột nhiên cứng đờ, cuối cùng vẫn không từ chối để nàng giúp mình...
Ngoài địa lao vang lên tiếng bước chân dồn dập, khuôn mặt tuấn tú của Bắc Ảnh Phong hơi biến đổi, nói: "Thật ra ngươi không nên tới nơi này, quá nguy hiểm."
Thiếu nữ vung kiếm cắt đứt xiềng xích rồi khẽ ngẩng đầu, dung nhan xinh đẹp đáng yêu đầy vẻ kiên định.
"Phong ca ca, huynh yên tâm đi, sau này ta sẽ bảo vệ huynh, sẽ không để bọn họ làm huynh bị thương."
Dứt lời, trong mắt thiếu nữ thoáng có chút tức giận, tên khốn đáng chết, dám làm Phong ca ca của nàng bị thương, nếu không phải lần này nàng trốn nhà đi thì nhất định sẽ kêu phụ thân phái một nhóm người tới bình định cái La gia này!
Đại sảnh La gia, La gia chủ vừa mới đi vào trong thì liền cảm nhận được sự uy áp từ hai người đang ngồi trên ghế, khí thế khiến hắn mềm nhũn chân, lưng cũng đổ mồ hôi lạnh.
"Ha ha, hai vị khách nhân, không biết hai vị tới La gia nhỏ bé của ta có gì chỉ giáo?"
La gia chủ chắp tay, ánh mắt nhìn liếc qua hai người phía trước.
Thực lực hai người này cực kỳ cường hãn, chỉ ngồi một chỗ thôi đã khiến hắn cảm thấy áp bách rồi, chẳng lẽ bọn họ là cường giả tầng trên? Nhưng cường giả như vậy đến La gia nhỏ bé của mình làm gì?
"Nghe nói mấy ngày trước La gia các ngươi bắt được một nam tử?" Dạ Nhược Ly để tách trà trong tay xuống, lạnh nhạt nhìn La gia chủ: "Hắn đang ở đâu?"
"Người đó sao?"
La gia chủ kinh sợ, chẳng lẽ hai cường giả này có quan hệ với nam tử kia? Nhưng nếu thật sự có quan hệ thì với bọn họ sao có thể ngồi ở đây uống trà? Nói không chừng đã trực tiếp ra tay diệt La gia rồi.
Trong lúc nhất thời, La gia chúa không biết rõ dụng ý của Dạ Nhược Ly...
"Hai vị đại nhân, không biết các ngươi muốn tìm người đó vì chuyện gì?" La gia chủ lau hạ mồ hôi lạnh, sợ hãi hỏi.
"Ta có hứng thú với Linh Tâm thạch trong tay hắn.”
Thấy Dạ Nhược Ly không giấu diếm, với thực lực của La gia chủ cũng không có gan lừa gạt bọn họ.
"Phù!" La gia chủ nhẹ nhàng thở dài, cười nịnh hót nói: "Ha ha, đại nhân, nam tử đó vẫn không chịu giao Linh Tâm thạch ra, nếu đại nhân muốn gặp hắn thì ta sẽ phái người đưa hắn tới."
"Không cần." Dạ Nhược Ly chậm rãi đứng dậy, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. “Đưa chúng ta đến đó là được rồi."
"Dạ, đại nhân."
La gia chủ làm một cái động tác mời rồi liền dẫn đường...
Trong địa lao đầy sát khí, chỗ này của La gia rõ ràng là do đại trưởng lão La gia tự mình cai quản, lúc này ông ta đang cười lạnh nhìn hai người né tránh đao kiếm.
"Tiểu tử, ta khuyên ngươi vẫn nên biết điều một chút, ngoan ngoãn giao Linh Tâm thạch ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, ha ha!" Đại trưởng lão ngửa đầu cười lớn hai tiếng, bờ môi nở nụ cười khinh thường.
"Mặt khác, ta nói cho ngươi biết, trên đời này quyền thế vẫn là thứ mạnh nhất, nếu không tình nguyện nghe theo lệnh La gia ta thì chỉ có một loại kết cục này! Bây giờ ngươi đừng mơ tưởng có người tới cứu ngươi, ai kêu ngươi lẻ loi một thân một mình, sau lưng không có bất kỳ thế lực nào."
Lúc trước La gia đã điều tra qua thân phận bối cảnh của Bắc Ảnh Phong rồi, biết được phía sau hắn không có bất kỳ thế lực nào nên mới dám càn rỡ như thế. Dù sao La gia luôn cẩn thận, dienxdafnlleqsuydoon sẽ không tùy tiện ra tay đối phó bất cứ ai.
Đáng tiếc, bọn họ lại không ngờ Bắc Ảnh Phong vốn không phải người của mộ Thần Tôn thì sao có thể điều tra ra bối cảnh của hắn?
"Linh Tâm thạch?" Bắc Ảnh Phong nhếch môi cười lạnh; "Dù ta có chết thì cũng sẽ không giao Linh Tâm thạch cho các ngươi!"
Hơn nữa hắn biết rõ ngày mình giao Linh Tâm thạch ra cũng chính là ngày hắn xuống Hoàng Tuyền, La gia tuyệt đối sẽ không để hắn rời đi.
"Tiểu tử, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Người đâu, mau lên hết cho ta, hung hăng hành hạ hắn, chỉ cần không chết là được! Dù có băm nát tay chân hắn ra cũng không sao, để tránh cho hắn lại bỏ trốn!"
"Dạ, đại trưởng lão!"
Hộ vệ La gia đều cười lạnh rút kiếm tiến lên, chặt chân tay người khác là việc bọn họ thích nhất.
Đối mặt với đám hộ vệ hung thần ác sát, thiếu nữ khẩn trương túm lấy cánh tay Bắc Ảnh Phong rồi lui vào góc tường, thân thể nhỏ xinh che ở trước mặt hắn, nói: "Phong ca ca, huynh ở phía sau ta là được rồi, ta sẽ bảo vệ huynh."
"Ha ha!" Đại trưởng lão cười lớn hai tiếng, giọng điêu càng thêm khinh thường: "Ngươi chỉ dựa vào một nữ nhân để bảo vệ mình sao? Nam nhân như ngươi thật quá xấu hổ, sao loại người như ngươi lại không biết ngượng mà sống trên đời vậy?"
Bắc Ảnh Phong nghe vậy vẫn bình tĩnh, nhưng mà hai tay bị gông cùm xiềng xích đến mức chảy máu lại nắm chặt.
"Ngươi nói cái rắm!"
Thiếu nữ tức giận rốt cuộc không thèm để ý hình tượng mà chửi bậy, gương mặt xinh đẹp đáng yêu đỏ lên, đôi mắt trừng đại trưởng lão.
"Phong ca ca dũng cảm nhất, hắn vì tỷ tỷ mình mà không tiếc dấn thân vào hiểm cảnh, cấm địa liên kết với mấy tằng cũng dám xông vào, khó khăn lắm mới hoàn thành được nhiệm vụ của lão quái vật mới lấy đạt được Linh Tâm thạch, Phong ca ca không phải phế vật, hắn là nam tử dũng cảm nhất, ngươi dám vì người thân của ngươi mà dấn thân vào hiểm cảnh sao?"
Dù có Thiên Hoàng bên cạnh bảo vệ thì hắn vẫn gặp nạn, nhưng mà lúc ấy hắn chỉ nghĩ muốn làm chút gì đó cho đại tỷ, nếu như tìm được Linh Tâm thạch thì có thể giúp sư phụ nàng sớm khôi phục cơ thể.
Như thế, thực lực bên cạnh nàng sẽ mạnh hơn.
Bắc Ảnh Phong cũng biết luyện chế thân thể cho Phong Thần phải cần những nguyên liệu gì, vì vậy sau khi đi tới mộ Thần Tôn thì hắn liền bắt đầu nghe ngóng tin tức về ba loại tinh thạch.
Bắc Ảnh Phong ngẩn ra, nhìn bóng dáng nhỏ nắn xinh xắn che ở trước mặt mình, đôi mắt trong suốt lóe sáng khác thường.
"Người không vì mình trời tru đất diệt, chỉ có kẻ ngu mới đi mạo hiểm vì người khác, mà hai người các ngươi chính là kẻ ngu như vậy, bây giờ lão phu sẽ tự mình ra tay đối phó mấy kẻ ngu như các ngươi!"
Đại trưởng lão cười lạnh một tiếng, thân hình vọt lên, bàn tay mang theo chưởng phong sắc bén đánh về phía thiếu nữ.
"Mau tránh ra!"
Bắc Ảnh Phong biến sắc, vội vàng quát lớn.
Thiếu nữ cảm nhận được lực áp bách đánh tới, dung nhan đáng yêu lập tức tái nhợt, nhưng mà nàng không hề né tránh, diễn*dafn~llequyssdoon chỉ bởi vì phía sau nàng là Bắc Ảnh Phong, nếu nàng tránh ra thì Bắc Ảnh Phong sẽ chết!
"Hai vị đại nhân, chính là nơi này."
Vào lúc này ngoài địa lao vang lên âm thanh nịnh hót.
Vừa dứt lời, một bóng người mặc bạch y đi tới, Dạ Nhược Ly liếc nhìn qua nữ tử, nhìn về phía người sau lưng nàng, nhưng mà khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của nam tử này thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó lửa giận đầy trong hai mắt..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook