Thiên Tài Cuồng Phi
-
Quyển 2 - Chương 24: Phế vật hay thiên tài?
Dưới bóng cây, nước mắt Bắc Ảnh Lạc tuôn ra như mưa, khóc đến thiên hôn địa ám, mọi người bên cạnh đều rời đi giống như nói chúng ta không quen biết lão nhân gia mất mặt này, tuyệt đối không quen biết hắn…
Dạ Nhược Ly im lặng, khinh bỉ nhìn mặt dày Bắc Ảnh Lạc, con mắt lưu chuyển nở nụ cười nhẹ nhưng đầy niềm vui nhưng sau đó thu lại rất nhanh: “Loại phế đan như vậy cũng chỉ có loại người như ngươi mới xem là bảo vật, trong mắt ta cũng chỉ là rác rưởi mà thôi, còn lãng phí chỗ để đựng.”
Tiếng khóc đột nhiên ngưng lại, một lần nữa Bắc Ảnh Lạc trừng mắt tức giận nhìn Dạ Nhược Ly, lần này chưa kịp hắn mở miệng mắng mỏ thì thấy thiếu nữ đưa ra một bình ngọc, nâng lên không trung tạo thành đường cong rơi xuống.
“Cái này… Cái này là gì?” Bắc Ảnh Lạc trừng mắt nhìn bình ngọc rơi xuống, nghi ngờ hỏi.
Ánh mắt nhàn nhạt liếc qua khuôn mặt hắn, Dạ Nhược Ly cười nhẹ sau đó lại nâng bình ngọc lên: “Đan dược, chẳng những có thể dùng điều trị thiếu tay cụt chân, chỉ cần ngươi còn một hơi thở cũng có thể cải tử hoàn sinh, như thế nào, ngươi còn không thừa nhận đan dược kia chỉ là rác rưởi?”
Nghe vậy, Bắc Ảnh Lạc không tự chủ nuốt nước bọt: “Ai biết ngươi có lừa gạt lão đầu tử ta hay không chứ? Trên đời này làm gì có loại thần dược như vậy?”
Quét mắt nhìn hắn một cái, Dạ Nhược Ly thu lại bình ngọc, sau đó lại lấy một bình sứ trong nhẫn Huyền Linh ra.
“Cái này lại là cái gì?”
“Đan dược, là dùng để huyền giả gia tăng huyền lực trăm năm.” Dạ Nhược Ly cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn nữa, cũng không để ý đến biểu tình của Bắc Ảnh Lạc, lấy một viên đan dược trong bình ra ném cho Nam Y (mẫu thân của Bắc Ảnh Thần, vợ của Bắc Ảnh Lạc): “Người đã đạt đến Tinh Huyền sư đỉnh phong, ăn đan dược này vào có thể tu luyện được trăm năm, người thử xem.”
Nam Y nhận lấy đan dược, cũng không hề do dự trực tiếp đem đan dược nuốt vào bụng.
Nếu Dạ Nhược Ly cho bà là độc dược thì đại khái bà đã mất mạng rồi…
Khi đan dược vào cơ thể, một luồng khí lưu theo quanh thân đột nhiên bộc phát ra làm bụi bay mù mịt, mọi người đều lui về sau hai bước, kinh ngạc nhìn về phía Nam Y, tuy bọn họ chưa trải qua chuyện này nhưng có thể nhìn thấy Nam Y có dấu hiệu tấn chức lên Huyền Hoàng.
Trong gia tộc Bắc Ảnh, cường đại nhất chính là gia chủ Bắc Ảnh Lạc là Huyền Hoàng cấp thấp, tiếp theo đó là Đại trưởng lão Tinh Huyền sư đỉnh phong, mà phu nhân gia chủ chính cũng đồng thời là Tinh Huyền sư đỉnh phong, có thể là do thời gian đột phá kém hơn Đại trưởng lão nên có yếu hơn một chút.
Nhưng phu nhân đã trở thành Huyền Hoàng chẳng phải gia tộc Bắc Ảnh có hai Huyền Hoàng rồi sao?
“Ha ha,” Bắc Ảnh Lạc xoa xoa tay, dung nhan già nua làm bộ dạng nịnh hót: “Cái kia, tiểu cô nương a, ngươi còn đan dược đó hay không, có thể cho lão nhân gia nếm thử một chút được không? Ta chỉ nếm thử chút hương vị thôi.”
Lạnh lùng nhìn bộ dạng nịnh hót ấy, Dạ Nhược Ly lạnh giọng nói: “Cho dù ta có cho ngươi, ngươi cũng không đột phá được.”
Đan dược này tuy có thể tăng huyền khí trăm năm nhưng cũng không dựa vào bản năng thiên phú mà gia tăng, giống như một thiên tài và một thiên phú bình thường ăn đan Bách Niên vào cũng sẽ tăng huyền khí giống nhau, mà Bắc Ảnh Lạc đã đạt đến Hoàng huyền cấp thấp có ăn đan dược cũng không thể nào đột phá lên được.
“Ha ha, cũng không sao mà, cho dù không đột phá nhưng cũng có thể gia tăng huyền khí.” Liếm liếm môi dưới, ánh mắt Bắc Ảnh Lạc thèm thuồng nhìn bình sứ trên tay Dạ Nhược Ly không chớp mắt.
Những người còn lại hung hăng nuốt nước bọt, hai mắt tỏa sáng nhìn Dạ Nhược Ly, làm Dạ Nhược Ly có cảm giác hình như bản thân đã rơi vào đàn sói…
“Ngươi là gì của ta, dựa vào đâu ta phải cho ngươi?” Dạ Nhược Ly đứng bên cạnh Bắc Ảnh Thần lạnh nhạt nhìn Bắc Ảnh Lạc, trong mắt mơ hồ có tia trào phúng, phẩng phất như lời Bắc Ảnh Lạc nói thật buồn cười.
“Cháu gái ngoan nói đúng lắm, lão già chết tiệt này hại con ta thê thảm như vậy có tư cách gì nói cháu gái bảo bối của ta cho ông đan dược chứ?” Nam y nện chân, một màu áo xanh tung bay trong gió, bà bước tới bên cạnh Dạ Nhược Ly, hung hăng trừng mắt nhìn Bắc Ảnh Lạc.
Lão gia hỏa này, hoàn toàn là tự làm tự chịu, ai bảo hắn không cho con trai bảo bối của mình đi tìm hạnh phúc chứ?
“Cái này… Cái kia…” mặt mo của Bắc Ảnh Lạc đỏ bừng, xấu hổ đến nỗi hận không có cái lỗ để chui xuống đất: “Ta là gia gia của nàng, là trưởng bối, nàng…”
“Gia gia? Ngươi xứng sao?” Dạ Nhược Ly cười lạnh, châm chọc: “Lúc trước là ai muốn cha dượng ta lấy nữ nhân của gia tộc tương trợ? Cha dượng ta nếu như cưới nàng ấy ngươi có tư cách gì xưng chính mình là ông nội của ta? Ngươi xứng làm trưởng bối sao?”
“Ta…”Miệng hơi vểnh lên, Bắc Ảnh Lạc lại bắt đầu gào khóc, đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang: “Ô ô ô, ta hối hận rồi không được sao? Có cháu rồi ta còn muốn gia tộc tương trợ nữa sao? Đan dược của cháu có thể đánh bại được nhà ấy, ta đây sao phải hy sinh hạnh phúc của nhi tử mình nữa chứ? Ô ô , cháu gái ngoan, cháu tha thứ cho gia gia đi, ta thật sự rất muốn nếm thử đan dược kia, chỉ cần một miếng là được rồi, thật sự đấy, ta không tham lam…”
Nói xong, bày ra dáng vẻ tội nghiệp nhìn Dạ Nhược Ly, hy vọng nàng thấy hắn biết phân biệt đúng sai cho hắn một viên, hắn cũng không biết đan dược kia có hương vị như thế nào a.
“Lão già chết tiệt, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước ngươi cần gì phải làm vậy?” Nam Y trợn mắt rồi sau đó kéo Dạ Nhược Ly lại, cẩn thận nhìn nàng, càng nhìn càng thỏa mãn, không khỏi cười tươi: “Ha ha, cháu gái, chúng ta không cần để ý đến lão nhân kia, dù sao hắn cũng không có cách gì đâu, mấy ngày này cháu cứ ở lại Bắc Sơn, có ta ở đây, ta ngược lại muốn xem xem lão đầu tử này có dám khi dễ nhi tử và tôn nhi của ta hay không, dù sao thực lực của ta và hắn cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm.”
Trầm mặc hồi lâu, Dạ Nhược Ly mới nói: “Cha dượng quyết định đi.”
Bắc Ảnh Thần nao nao, hắn biết Dạ Nhược Ly làm vậy là vì để ý đến tâm tình của hắn, hắn sủng nịnh xoa đầu nàng, nhìn về Nam Y: “Mẫu thân an bài chút đi, tiểu Ly nhi không thích người khác làm phiền, cho nàng ấy ở U Viện vậy, chỗ đó khá yên tĩnh cũng tốt hơn nơi khác.”
Nói đến chỗ không thích người khác làm phiền liền liếc xéo nhìn Bắc Ảnh Lạc, ý tứ bên trong không cần nói cũng biết.
Nhếch miệng, Bắc Ảnh Lạc tức giận hừ lạnh một tiếng, tiểu tử thúi này, dù sao mình cũng là phụ thân của hắn, hắn lại đối xử với mình như vậy đúng là tức chết lão tử rồi, bất quá cũng may, bọn họ đồng ý ở lại tức là mình có thể tranh thủ chút tình cảm từ cháu gái.
Về phần gia tộc tương trợ… Nếu có sự xuất hiện của nàng, nhà bên ấy cũng không có cửa đâu.
Suy suy nghĩ nghĩ, Bắc Ảnh Lạc không khỏi cười tươi như hoa, tâm tình tung tăng như chim sẻ, cho dù nàng không phải cháu gái ruột của mình nhưng Thần nhi và nữ nhân kia thành thân thì nàng chính là người của gia tộc Bắc Ảnh rồi còn gì, ha ha, từ nay về sau hắn có thể thưởng thức đan dược trân quý rồi.
Nuốt nuốt nước bọt, Bắc Ảnh Lạc há miệng thật to, nước miếng thiếu chút nữa rơi xuống.
Mọi người đều khinh bỉ nhìn Bắc Ảnh Lạc, bọn hắn rất muốn biết đây quả thật là gia chủ của bọn hắn sao? Sẽ không phải bị người ta đánh tráo chứ?
Ngay lúc đó, ở Nam Sơn, trong sân nhỏ yên tĩnh, Hỏa Vũ Sa đang ngồi lên một cành cây cổ thụ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve con rắn màu đỏ, nở nụ cười quyến rũ: “Thiên Hỏa, chúng ta đã khống chế được bốn trưởng lão, ta cũng không cần che giấu thực lực nữa, quả thật có thể cùng đại ca luyện tập tăng theo thực lực, đối với Dạ Nhược Ly chắc cũng chẳng có ý nghĩa gì nhưng ta muốn giúp nàng ấy chuyện gì đó.”
Thiên Hỏa ngẩng đầu lên nhìn, mắt to tròn nhìn Hỏa Vũ Sa: “Chủ nhân, nếu thực lực của ta cường đại như trước là được rồi, cũng sẽ không khống chế được có bốn người.”
“Không sao đâu, ngươi đã làm hết sức mình rồi.” vỗ vỗ đầu nhỏ của Thiên Hỏa, Hỏa Vũ Sa thả người nhảy xuống: “Đi thôi, đại ca đang chờ chúng ta, cho dù có thế nào ta cũng muốn giúp Nhược Ly, mặc dù chỉ là chút việc ít ỏi.”
Nhưng nghĩ đến Hỏa Viêm từ khi trở về từ đại hội huyền giả thì trở nên khác thường, không khỏi thở dài, nữ nhân ưu tú như vậy đi đâu cũng sẽ hấp dẫn ánh nhìn, đại ca có tình cảm với Nhược Ly, nàng cũng có thể đoán ra được. Nhưng với cá tính của Nhược Ly sẽ không dễ dàng giao phó, một khi đã nguyện ý chính là một đời một kiếp.
Trên đỉnh núi Bắc Sơn, mây mù vờn quanh, trong ngôi nhà yên tĩnh, Dạ Nhược Ly ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, thần sắc nhẹ nhàng nói: “Không nghĩ tới ở Bắc Sơn lại có nơi yên tĩnh như thế này, nếu có thể sống cả đời ở đây thì cỡ nào khoái hoạt chứ?”
Đáng tiếc, trong lòng nàng còn có nhiều chuyện phải làm, không có khả năng ở đây cả đời.
“Nếu như cháu thích có thể ở đây mà.” Nam Y ôn nhu cười, mặc dù dung nhan bị nếp nhăn che lấp nhưng có thể nhìn ra lúc còn trẻ hẳn là một đại mỹ nhân: “Nơi đây đã từng là chỗ yêu thích nhất của ta, nếu như cháu thích ta sẽ tặng nó cho cháu.”
Dạ Nhược Ly cũng không khách khí, nhẹ gật đầu, chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Đúng rồi, vừa rồi không thấy Bắc Ảnh Đồi, hắn và cháu có thù không đội trời chung, cháu sẽ không bỏ qua cho hắn, bất quá bây giờ không phải lúc, làm phiền bà tìm giúp cháu, đừng để hắn truyền tin ra khỏi Bắc Sơn.”
Hàn mang trong mắt xoẹt qua, Dạ Nhược Ly cười lạnh, những người khác nàng sẽ không so đo nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua cho Bắc Ảnh Đồi, chỉ là một con chuột mà thôi, nếu muốn diệt tận gốc thì phải chờ gia tộc tương trợ xuất hiện, sẽ giải quyết luôn một thể, chỉ là nàng không hy vọng Bắc Ảnh Đồi sẽ gây phiền phức cho nàng.
“Được, chuyện này không vấn đề gì, Bắc Ảnh Đồi đừng hòng mong liên hệ được với bên ngoài, cũng đừng hòng chạy khỏi gia tộc Bắc Ảnh,” Nam Y đáp ứng, chuyện này đối với bà mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì: “Tốt rồi, ta không làm phiền cha con ngươi tâm sự nữa, lão gia hỏa kia, hại con ta thê thảm như vậy, ta phải tìm lão tính sổ mới được.”
Nói xong bà đứng dậy, cũng không quay đầu lại rời khỏi căn nhà nhỏ.
“Cha dương.” Sau khi Nam Y rời đi, ánh mắt Dạ Nhược Ly nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Bắc Ảnh Thần, nhìn tóc mai bạc trắng của hắn không khỏi đau lòng: “Con muốn mẫu thân và Phong nhi nhìn thấy người, hiện giờ gia tộc Bắc Ảnh không còn uy hiếp nữa rồi, gia đình chúng ta rất nhanh sẽ được đoàn tụ.”
Hồi tưởng lại bóng dáng tươi cười của Lam Hinh, Bắc Ảnh Thần không kiềm chế được sự kích động, đến nay cũng đã được ba năm không có thấy nàng, mà Phong nhi chắc cũng gọi hắn là cha được rồi.
Đối với Bắc Ảnh Phong, trong nội tâm Bắc Ảnh Thần áy náy, dù sao thời điểm con ra đời hắn cũng không có ở bên cạnh, thậm chí cũng chưa từng nhìn mặt qua, có lẽ đây chính là điều nuối tiếc nhất trong cuộc đời hắn.
“Chu Tước!” Ngón tay điểm nhẹ lên mặt bàn, Dạ Nhược Ly trầm giọng quát.
Trong nhẫn lóe lên ánh sáng màu đỏ, hỏa diễm bắn ra, một nam tử anh tuấn xuất hiện bên cạnh Dạ Nhược Ly: “Chủ nhân, người cuối cùng cũng nhớ đến ta, vì sao vừa rồi không để ta ra ngoài? Nếu ta ra ngoài, một mồi lửa cũng đủ thiêu rụi ngọn núi này, cũng không nhìn lại thử bọn hắn là ai, dám chọc giận chủ nhân lão tử, chủ nhân lão tử là để vạn người sùng bái như đám phế vật kia lại dám tấn công người, nhất là lão già kia, lão tử thật muốn phóng lửa đốt hắn quá đi.”
Dứt lời, trong mắt Chu Tước hiện ra hai đốm lửa, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tức giận, tay nắm thành quyền cũng đang tỏa lửa, đoán chừng Bắc Ảnh Đồi đứng trước mặt hắn chỉ sợ sẽ bị Chu Tước cho cháy chết tươi, ai bảo Chu Tước sớm đã không nhìn vừa mắt làm chi.
“Chu Tước, ta có việc giao cho ngươi.” Dạ Nhược Ly cười nhạt: “Ngươi đến Hiên Viên quốc đưa mẫu thân và Phong nhi đến đây, trên đường đi nếu gặp người của gia tộc tương trợ có trực tiếp phóng lửa cho ta, coi như cho ngươi xả giận.”
Con mắt sáng ngời, Chu Tước cười cực kì tàn nhẫn: “Thật tốt quá, lão tử muốn cho bọn hắn biết rõ đắc tội với chủ nhân lão tử sẽ có kết cục như thế nào.”
Dạ Nhược Ly cười cười, ánh mắt rơi trên Thiên Hoàng: “Thiên Hoàng, ta cũng có việc giao cho ngươi…”
Thanh âm của nàng đột nhiên chậm lại, nhỏ giọng phân phó mấy câu, nghe lời nàng nói về sau, Thiên Hoàng khẽ gật đầu, khuôn mặt tuấn mỹ như trích tiên đầy vẻ kiên định, sau đó biến mất rất nhanh trong căn phòng.
Bàn tay to lớn vuốt vuốt đầu Dạ Nhược Ly, Bắc Ảnh Thần sủng nịnh nhìn nàng: “Tiểu Ly nhi, chẳng lẽ con không cần ta giúp gì sao?”
“Dạ?” Dạ Nhược Ly ngơ ngác một chút, cũng mặc kệ Bắc Ảnh Thần đang xoa đầu nàng, một lúc sau ngẩng đầu lên, nói: “Có, cha dượng giúp con tìm Luyện đan sư của gia tộc Bắc Ảnh đến đây, con cần hắn phụ con làm việc.”
Trong mắt xoẹt qua tia kinh ngạc nhưng Bắc Ảnh Thần cũng không hỏi nhiều, liền gật đầu đồng ý: “Được, con ở đây chờ ta, ta sẽ trở về.”
Vì vậy, trong ngôi nhà gỗ chỉ còn lại một mình Dạ Nhược Ly.
Vào lúc này nàng cảm nhận được bản thân chuẩn bị tấn chức, liền ngồi khoanh chân lại, huyền khí chậm rãi lưu chuyển quanh nàng, đúng lúc một luồng khí mãnh liệt đả động vào kinh mạch, dồn hết tới đan điền.
Đột nhiên, hào quang tấn chức bao quanh cả người nàng, vô số huyền khí hội tụ trong căn phòng nhỏ cung cấp năng lực cho nàng.
Đứng gần đó, Bắc Ảnh Lạc và Nam Y phát hiện sự khác thường, đồng loạt chú ý đến, trong nháy mắt tất cả mọi người đều quên mất sự việc, ngơ ngác nhìn huyền khí đang tập trung dày đặc, thẳng đến khi dị tượng biến mất cũng không hồi phục tinh thần được.
“Ai.” Thật lâu sau đó Bắc Ảnh Lạc thở dài một tiếng: “Chúng ta đúng là đã già rồi, từ nay về sau thiên hạ này sẽ dành cho người trẻ tuổi mà thôi, mới mười tám tuổi đã đến Tinh Huyền sư cao cấp, cho dù là hai thế lực lớn cũng phải thành tâm mà đối đãi đấy, hơn nữa nàng ấy cũng không nhờ đến đan dược để đột phá, hoàn toàn dựa vào chính bản thân mình, đan dược đột phá không thể tạo cuồng phong lớn như vậy…”
Nam Y vui vẻ tươi cười, dung nhan già nua tỏa sáng: “Thần nhi là con của chúng ta, hắn sao có thể nhìn nhầm người được chứ? Cô nương này cũng phải là người đơn giản, ta có thể đoán được không lâu sau ở đại lục này sẽ vì nàng ấy mà biến động.”
Bắc Ảnh Lạc ngạc nhiên nhìn Nam Y, hắn cũng không ngờ Nam Y lại đánh giá cao Dạ Nhược Ly như vậy.
Đại lục sẽ vì nàng mà biến động? Nếu thật sự có ngày đó hắn cũng rất mong chờ…
“Hô”, chậm rãi nhổ ra một ngụm trọc khí (khí đục, bẩn), Dạ Nhược Ly mở mắt, cử động bả vai sau đó nở nụ cười: “Tinh Huyền sư cao cấp rồi, so với trước kia còn kém xa nhưng tin tưởng một ngày nào đó ta nhất định sẽ có được thực lực của kiếp trước.”
Ngay sau đó, Bắc Ảnh Lạc và Nam Y cùng nhau bước vào, theo sau là Bắc Ảnh thần và một lão giả xa lạ.
Khẽ chau mày, mặc dù nàng đáp ứng ở lại gia tộc Bắc Ảnh nhưng đối với lão gia hỏa Bắc Ảnh Lạc không có chút thiện cảm nào.
“Ha ha, cháu gái a, gia gia biết cháu muốn luyện đan nên đem Tinh Không đại sư(*) chuyên luyện đan cho gia tộc Bắc Ảnh đến đây, cháu có chuyện gì cứ trực tiếp nói với hắn là được.” Bắc Ảnh Lạc lại nịnh hót đến bên cạnh Dạ Nhược Ly, mặc kệ thần sắc lạnh lùng của nàng, vẻ mặt vô cùng hào hứng: “Nếu như không đủ người ta cũng có thể giúp, như thế nào?”
(*): đại sư là người luyện đan, là dược sư.
Dạ Nhược Ly không biểu tình phản ứng, lấy lò luyện đan và dược liệu từ trong nhẫn Huyền Linh ra, cũng không quay đầu lại nói: “Lão đầu, nể mặt cha dượng và nãi nãi (bà nội), ta cho phép ngươi ở đây nhưng không được quấy rầy ta, ta cũng không cần ngươi hỗ trợ.”
Phủi tay, Dạ Nhược Ly nhìn Tinh Không đại sư, nhàn nhạt phân phó: “Giúp ta tinh luyện sạch sẽ những dược liệu này, không có tạp chất.”
Ánh mắt Tinh Không nhìn dược liệu, nhíu chặt mày, trong đầu cố gắng tìm tòi những phương pháp luyện đan có sử dụng những dược liệu này nhưng lại không có, nàng có thực sự biết luyện đan hay không? Vì sao gia chủ lại muốn đường đường là đại đại sư lại đi làm trợ thủ cho thiếu nữ này? Nàng biết luyện đan sao?
Dạ Nhược Ly hiển nhiên nhìn ra vẻ mặt bất mãn của Tinh Không, nhưng cũng không nhiều lời dù sao hắn cũng chỉ là trợ thủ, hắn muốn đối xử với nàng như thế nào cũng không quan hệ đến nàng.
Mặc dù trong lòng cực kì bất mãn nhưng Tinh Không cũng cầm đám dược liệu đem đi tinh luyện, hắn cũng muốn nhìn thử xem thiếu nữ này có thể luyện ra đan dược gì.
“Lần này thực lực của ta tăng lên Tinh Huyền sư cao cấp nên có một số đan dược điều chế được rồi.” Dạ Nhược Ly hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên chăm chú, đưa tay lên, một ngọn lửa từ lòng bàn tay bốc lên chiếu rọi gò má đỏ bừng.
Nàng muốn luyện chế chính là Phản Lão Hoàn Đồng đan và Thiên Tinh đan.
Phản Lão Hoàn Đồng đan có tác dụng giống như tên của nó, có thể làm lão giả trẻ hóa lại, mà Thiên Tinh đan hoàn toàn khác với đan dược tăng huyền khí, Thiên Tinh đan có thể khiến cho Tinh Huyền sư tăng lên một cấp, dưới Tinh Huyền sư tăng lên hai cấp, hai loại đan dược này cũng phải chờ Dạ Nhược Ly đột phá thực lực mới có thể luyện chế được.
Bắc Ảnh Thần chăm chú nhìn Dạ Nhược Ly luyện đan, dung nhan tuấn lãng có vẻ vui mừng, cuộc đời này có thể nhận nàng làm người thân cũng không có gì phải tiếc nuối nữa…
Tuy Dạ Nhược Ly nói không cần Bắc Ảnh Lạc hỗ trợ nhưng vì muốn nàng vui vẻ nên vẫn cứ chạy tới chạy lui giúp đưa dược liệu, một chút phong thái cũng không có, nhìn bóng dáng bận rộn kia, Tinh Không có chút im lặng. Hắn, thật sự là gia chủ của gia tộc Bắc Ảnh? Quả thật không giống bình thường chút nào.
Thời gian trôi qua, một mùi thơm nồng đượm tỏa ra khắp căn phòng, Dạ Nhược Ly thu hồi ngọn lửa, cầm một bình ngọc rồi đếm số đan dược sau đó cho vào bình ngọc: “Không nhiều không ít, đúng 20 viên, viên đan dược đầu tiên này cho nãi nãi thử chút.”
Dạ Nhược Ly lại đổ ra một viên, đưa tới trước mặt Nam Y.
“Phu nhân không thể ăn được, ai biết đan dược có thành công hay không, nếu như đan dược có sai sót sẽ biến thành độc dược.” Ánh mắt Tinh Không nhìn chằm chằm vào viên thuốc, dù ở trong sách cổ hắn cũng chưa từng nhìn thấy phương pháp luyện đan này, ai biết có độc hay không?
Bởi Tinh Không bình thường đều ở trong phòng luyện đan nên lúc sáng không có dịp nhìn thấy Dạ Nhược Ly, tất nhiên cũng không biết Nam Y tấn chức như thế nào.
Nam Y nhìn đan dược trong lòng bàn tay, mỉm cười nhận lấy, không chút do dự nuốt xuống.
“Phu nhân…” Tinh Không còn muốn nói gì đó nhưng không kịp nữa, hắn nhìn qua Bắc Ảnh Lạc và Bắc Ảnh Thần thấy họ vẫn ung dung bình tĩnh, không khỏi tức giận: “Gia chủ, thiếu chủ, sao có thể để phu nhân tùy tiện ăn đan dược như thế? Ai biết trong lòng nàng ta có chủ ý gì?”
Bắc Ảnh Lạc cũng không chú ý đến Tinh Không mà nhìn chăm chăm vào Dạ Nhược Ly: “Ha ha, tiểu nha đầu, cháu cho nàng ăn đan dược gì? Có tác dụng gì?”
“Ngươi xem sẽ biết…”
Vừa dứt lời, trên người Nam Y có biến hóa, Bắc Ảnh Lạc không tự chủ há hốc to miệng, con mắt gắt gao nhìn Nam Y, không giấu nỗi vẻ kinh diễm bên trong.
Chỉ thấy áo xanh nhạt quần lụa mỏng bao lấy thân hình nổi bật, khuôn mặt già nua lúc trước trở nên trắng nõn non mềm, không chút nếp nhăn, tóc đen nhánh tỏa sáng, vẻn vẹn chỉ có cây trâm cài đầu đơn giản có thể so sánh với thiếu nữ, thật sự kinh tâm động phách.
“Lão đầu, người nhìn gì vậy, chưa từng thấy lão nương sao?” Nam Y vươn tay muốn xách tai Bắc Ảnh Lạc nhưng thấy bàn tay trơn mềm không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nàng vuốt vuốt mặt, lại nhìn mái tóc đen dài, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Cái này… Đây là chuyện gì? Dung mạo của ta hình như trẻ lại, hơn nữa toàn thân tràn đầy sức sống, không như lão thái bà đã qua 70 tuổi, chẳng lẽ ta bị ảo giác sao?”
“Không, không phải ảo giác.” Hung hăng nuốt nước bọt, trong mắt Bắc Ảnh Lạc đầy yêu thương: “Phu nhân, nàng không có cảm nhận sai, đây là thật đấy, dung mạo của nàng như 40 năm về trước, trời ạ, việc thần kì này sao có thể xảy ra?”
Thời khắc này, người kích động nhất có lẽ Tinh Không, với tư cách là Luyện đan sư đương nhiên biết được đan dược Phản Lão Hoàn Đồng đan trân quý đến mức nào, đây có thể xem là đan dược chỉ có trong truyền thuyết, hôm nay hắn lại có thể nhìn thấy truyền thuyết ngay trước mắt sao có thể không kích động?
Mà hắn cũng quên mất vừa rồi ai luôn miệng nói trong đan dược có độc.
Bắc Ảnh Lạc cười đùa tí tửng tiến đến bên Nam Y, nói: “Ha ha, phu nhân, đêm nay chúng ta có thể không…”
Ánh mắt khinh thường nhìn Bắc Ảnh Lạc, Nam Y trừng mắt nhìn: “Ngươi coi thế cũng được sao?”
“Như thế nào, phu nhân, nàng xem thường vi phu sao?” Bắc Ảnh Lạc cầm tay Nam Y, bá đạo kéo nàng vào ngực: “Phu nhân, nàng đã cấm dục vi phu ba năm rồi, chẳng lẽ còn không chịu tha thứ? Nếu đêm nay nàng hảo hảo phục thị ta, sau này chuyện gì ta cũng nghe theo nàng, bây giờ chúng ta cứ làm chuyện của chúng ta thôi, ha ha…”
“Lão đầu, còn chưa tới tối mà.” Nam Y giãy giụa hai cái, sau đó không giãy thêm, khuôn mặt đỏ bừng tùy ý để Bắc Ảnh Lạc ôm nàng đi.
Dạ Nhược Ly im lặng nhìn theo hai người, bất đắc dĩ lắc đầu, lại tiếp tục luyện đan, mà trải qua sự việc vừa rồi, Tinh Không cũng cam tâm tình nguyện làm trợ thủ cho nàng, dù sao có thể khiến Luyện đan sư tự nguyện phục tùng chỉ có thể so thực lực mạnh hơn mà thôi.
Vài ngày sau, Dạ Nhược Ly đều ở trong phòng luyện đan hoặc tu luyện thêm thực lực, mà Bắc Ảnh Lạc và Nam Y cũng đối xử với nàng rất tốt, trong khoảng thời gian chung sống này, Dạ Nhược Ly dần dần biết tính cách của Bắc Ảnh Lạc, thấy kì thực hắn cũng không đến mức chán ghét.
Sau đó, Chu Tước đưa Lam Hinh và Bắc Ảnh Phong tiến vào Bắc Sơn.
Gia tộc Bắc Ảnh liền nhận Lam Hinh và Bắc Ảnh Phong, cho tên vào gia phả, hơn nữa Dạ Nhược Ly cũng được nhận nhưng nàng cự tuyệt việc sửa họ Bắc Ảnh, vì thế Bắc Ảnh Lạc và nàng cãi nhau đến nửa canh giờ, cuối cùng cũng theo ý nàng.
Khi Bắc Ảnh Lạc nghe nói Bắc Ảnh Phong chưa làm khảo nghiệm thiên phú, liền xung phong đi làm, năm ngày sau ở bữa tiệc vì Bắc Ảnh Phong mà khảo nghiệm thiên phú.
Một nhà đoàn tụ, vui vẻ hòa thuận, nghĩ đến mấy năm gần đây bản thân chỉ lo phát triển thực lực không ở bên cạnh họ nhiều, vì vậy Dạ Nhược Ly quyết định trong thời gian này không tu luyện nữa mà ở bên người nhà, trong thời gian này nàng chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm như thế.
Thì ra có đôi lúc tu luyện không phải là tất cả của nàng, mà bọn họ mới là toàn bộ của nàng…
“Phong nhi, sau này sẽ khảo nghiệm thiên phú, đệ có khẩn trương không?” Dạ Nhược Ly sửa soạn lại quần áo cho Bắc Ảnh Phong, dung nhan tuyệt sắc cười đến dịu dàng: “Đệ không cần quá lo lắng, từ lúc đệ chưa ra đời tỷ đã cải thiện lại thiên phú, tỷ tin tưởng hôm nay đệ sẽ là người sáng chói nhất.”
Bắc Ảnh Phong mở to mắt nhìn, cười gian gian, lộ ra hai cái răng đáng yêu vô cùng, phấn điêu mài ngọc thoải mái: “Tỷ, Phong nhi không khẩn trương, là đệ đệ của tỷ tỷ Phong nhi nhất định sẽ không để tỷ thất vọng, huống chi một đám lão đầu này Phong nhi cũng không thèm để ý, thiên phú của Phong nhi có như thế nào cũng không liên quan đến đám người kia.”
“Chúng ta đi thôi, Tiểu Phong!”
Dạ Nhược Ly và Lam Hinh nhìn nhau, hai người cùng nhau dắt bàn tay nhỏ bé đi về hướng đại sảnh.
Tiểu Phong nhi nói không sai, cho dù có thế nào đi nữa, những người khác đều không có tư cách nói đệ đệ của Dạ Nhược Ly nàng, hơn nữa từ lúc Tiểu Phong nhi chưa chào đời đã chịu đựng sự tác động của đan dược, thiên phú của nó thế nào nàng chắc hẳn là người biết rõ nhất.
Bắc Ảnh Thần đứng bên cạnh Lam Hinh, ôn nhu nhìn ba tính mạng quan trọng nhất đời hắn, bỗng nhiên có loại thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Trong lúc bốn người tiến vào, yến hội đang huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt đều nhìn về bọn họ.
“Bọn họ chính là thê tử của thiếu chủ và con kế cùng với nhi tử? Không phải thiếu chủ có nhi tử một hai tuổi lưu lạc ở bên ngoài sao? Đứa nhỏ này thoạt nhìn như hài tử bốn năm tuổi, thật là nhi tử của thiếu chủ sao?”
“Việc này gia chủ đã giải thích qua, tiểu thiếu chủ lớn lên có chút đặc biệt, so với hài tử khác lớn hơn, tâm trí cũng thành thục hơn.”
“Vậy sao? Ta chưa từng nghe qua có chuyện như vậy…”
Bị nhiều người nhìn chăm chú, bé cũng không cảm thấy sợ hãi, hiếu kì mở to mắt đánh giá xung quanh, cuối cùng dừng ánh mắt lên người Bắc Ảnh Đồi, Chu Tước ca ca từng nói lúc trước có kẻ xấu đã thương tỷ tỷ, cũng đưa phụ thân đi mất.
“Gia chủ, gia chủ.” Một âm thanh lo lắng vang lên, sau đó mọi người cùng nhìn lại thấy người hầu đang vội vàng chạy vào, không kịp thở nói: “Gia chủ, gia tộc tương trợ tới, làm sao bây giờ?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên việc nhà bên ấy đến đây làm ai cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Cái gì?” khuôn mặt Bắc Ảnh Lạc biến sắc, vỗ án, vuốt vuốt chòm râu trắng, nhíu chặt mày: “Sao lúc này bọn hắn lại tới đây? Cho dù thế nào cũng phải khảo nghiệm thiên phú, về phần người bên ấy thì…”
“Chúng ta thì như thế nào?” thanh âm đầy lãnh ý từ cửa truyền vào, theo sau đó là một đám người bước vào sảnh, sắc mặt vô cùng bất thiện.”
Người đi đầu là một lão giả mặc áo bào đỏ, sắc mặt già nua, mắt quang lợi hại, giống như một thanh kiếm, nếu không cẩn thận có thể bị ánh mắt này đâm bị thương, hắn vừa đi vào đã bước tới chỗ Bắc Ảnh Thần: “Bắc Ảnh thiếu chủ, tiểu thư nhà ta có chỗ nào không xứng với ngươi? Vì sao ngươi phải lấy nữ nhân bên ngoài, nàng ta có chỗ nào hơn tiểu thư nhà ta?”
Cười lạnh một tiếng, Bắc Ảnh Thần cầm tay Lam Hinh, lạnh lùng nói: “Với ta mà nói, từ đầu đến đuôi Hỏa Doãn Na đều thua kém Hinh nhi.”
“Ngươi…” Sắc mặt lão giả biến đổi, phất tay áo, ngoan lệ nhìn Bắc Ảnh Lạc: “Bắc Ảnh gia chủ, ngươi phải chăng nên cho ta một công đạo?”
“Công đao? Cái gì là công đạo?” Bắc Ảnh Lạc cười mỉa, nghĩ thầm: “Ta còn không tìm các ngươi nói đạo lý, ngươi còn dám tới đây đòi công đạo? Ngươi nghĩ đám người các ngươi là ai chứ? Lại nói lão tử đòi công đạo cho các ngươi, mơ tưởng.”
Biết được ý đồ của gia tộc tương trợ , Bắc Ảnh Lạc lập tức nổ trận lôi đình.
Lão gia hỏa Bắc Ảnh Đồi và con dâu hắn đều bị giám sát chặt chẽ, không có khả năng liên lạc với gia tộc tương trợ, không nghĩ đến trong gia tộc Bắc Ảnh lại có gian tế, cũng đã đến lúc chỉnh đốn lại gia tộc rồi, bất quá xem tình huống này chắc hẳn còn chưa biết đến thực lực của Dạ Nhược Ly vậy có thể kết luận ngày hôm đó gian tế không có mặt.
“Hôm nay tôn nhi của ta khảo nghiệm thiên phú, ta không hy vọng sẽ đại khai sát giới, nếu như các ngươi đến chúc mừng tôn nhi, ta đây nhiệt liệt hoan nghênh, nếu không thì xin mời rời đi cho.”
“Ha ha, ngươi nói là nữ nhân bên ngoài kia sinh nhi tử?” Nghe vậy, lão giả không khỏi ngửa đầu cười to, trào phúng nhìn Bắc Ảnh Phong: “Căn bản không cần khảo nghiệm, nữ nhân bên ngoài thì sinh ra nhi tử dạng gì chứ? Nhất định là phế vật mà thôi.”
“Lão cẩu Hỏa Tề, dám lăng nhục tôn nhi của ta?” Nam Y đột nhiên vỗ bàn đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn lão giả: “Ngươi dám mắng tôn nhi của ta là phế vật xem, có tin lão nương xé ngươi ra không? Thực mẹ nó làm giận, phế vật mà còn dám nói người khác là phế vật.”
“Ngươi là…” Hỏa Tề nheo mắt, chú ý đến dung mạo của Nam Y, lập tức ngây ngẩn cả người: “Ngươi là Bắc Ảnh phu nhân? Điều này sao có thể? Mấy tháng không gặp sao ngươi có thể trẻ lại như thế? Có phải ngươi là nữ nhi tư sinh (con riêng) của Bắc Ảnh phu nhân?”
“Cũng chỉ có lão cẩu đầu như ngươi mới có nữ nhi tư sinh, lão nương chính là Nam Y, như thế nào, lão cẩu đầu ngưỡng mộ ta năm xưa lại rục rịch?” Nam Y đắc ý ngẩng cao đầu, khinh thường đảo mắt: “Lão nương biết rõ ngươi cùng với gia tộc Bắc Ảnh trước nay không hòa hợp là do lúc trẻ ta không theo ngươi ngược lại lại gả cho Bắc Ảnh Lạc, bất quá nếu được lựa chọn lần nữa ta cũng sẽ chọn như vậy, thật sự là do lão cẩu đầu ngươi không làm người khác yêu thích được.”
Nghe vậy, mọi người mới biết, thì ra là do lúc tuổi còn trẻ, Hỏa Tề trưởng lão có theo đuổi phu nhân của bọn họ.
“Hừ.” Hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt Hỏa Tề âm trầm: “Ta ngược lại muốn nhìn xem tiểu tử này có phải là thiên tài hay không, nữ nhân bên ngoài chắc chắn không thể nào sinh ra được thiên tài, lúc đó ta sẽ cho các ngươi biết rõ quyết định của các ngươi sai lầm đến mức nào.”
Nam Y trợn mắt, mỉa mai lên tiếng: “Chúng ta liền mỏi mắt mong chờ a, thế nhưng ta rất tin tưởng vào tôn nhi của mình.”
Dạ Nhược Ly im lặng, khinh bỉ nhìn mặt dày Bắc Ảnh Lạc, con mắt lưu chuyển nở nụ cười nhẹ nhưng đầy niềm vui nhưng sau đó thu lại rất nhanh: “Loại phế đan như vậy cũng chỉ có loại người như ngươi mới xem là bảo vật, trong mắt ta cũng chỉ là rác rưởi mà thôi, còn lãng phí chỗ để đựng.”
Tiếng khóc đột nhiên ngưng lại, một lần nữa Bắc Ảnh Lạc trừng mắt tức giận nhìn Dạ Nhược Ly, lần này chưa kịp hắn mở miệng mắng mỏ thì thấy thiếu nữ đưa ra một bình ngọc, nâng lên không trung tạo thành đường cong rơi xuống.
“Cái này… Cái này là gì?” Bắc Ảnh Lạc trừng mắt nhìn bình ngọc rơi xuống, nghi ngờ hỏi.
Ánh mắt nhàn nhạt liếc qua khuôn mặt hắn, Dạ Nhược Ly cười nhẹ sau đó lại nâng bình ngọc lên: “Đan dược, chẳng những có thể dùng điều trị thiếu tay cụt chân, chỉ cần ngươi còn một hơi thở cũng có thể cải tử hoàn sinh, như thế nào, ngươi còn không thừa nhận đan dược kia chỉ là rác rưởi?”
Nghe vậy, Bắc Ảnh Lạc không tự chủ nuốt nước bọt: “Ai biết ngươi có lừa gạt lão đầu tử ta hay không chứ? Trên đời này làm gì có loại thần dược như vậy?”
Quét mắt nhìn hắn một cái, Dạ Nhược Ly thu lại bình ngọc, sau đó lại lấy một bình sứ trong nhẫn Huyền Linh ra.
“Cái này lại là cái gì?”
“Đan dược, là dùng để huyền giả gia tăng huyền lực trăm năm.” Dạ Nhược Ly cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn nữa, cũng không để ý đến biểu tình của Bắc Ảnh Lạc, lấy một viên đan dược trong bình ra ném cho Nam Y (mẫu thân của Bắc Ảnh Thần, vợ của Bắc Ảnh Lạc): “Người đã đạt đến Tinh Huyền sư đỉnh phong, ăn đan dược này vào có thể tu luyện được trăm năm, người thử xem.”
Nam Y nhận lấy đan dược, cũng không hề do dự trực tiếp đem đan dược nuốt vào bụng.
Nếu Dạ Nhược Ly cho bà là độc dược thì đại khái bà đã mất mạng rồi…
Khi đan dược vào cơ thể, một luồng khí lưu theo quanh thân đột nhiên bộc phát ra làm bụi bay mù mịt, mọi người đều lui về sau hai bước, kinh ngạc nhìn về phía Nam Y, tuy bọn họ chưa trải qua chuyện này nhưng có thể nhìn thấy Nam Y có dấu hiệu tấn chức lên Huyền Hoàng.
Trong gia tộc Bắc Ảnh, cường đại nhất chính là gia chủ Bắc Ảnh Lạc là Huyền Hoàng cấp thấp, tiếp theo đó là Đại trưởng lão Tinh Huyền sư đỉnh phong, mà phu nhân gia chủ chính cũng đồng thời là Tinh Huyền sư đỉnh phong, có thể là do thời gian đột phá kém hơn Đại trưởng lão nên có yếu hơn một chút.
Nhưng phu nhân đã trở thành Huyền Hoàng chẳng phải gia tộc Bắc Ảnh có hai Huyền Hoàng rồi sao?
“Ha ha,” Bắc Ảnh Lạc xoa xoa tay, dung nhan già nua làm bộ dạng nịnh hót: “Cái kia, tiểu cô nương a, ngươi còn đan dược đó hay không, có thể cho lão nhân gia nếm thử một chút được không? Ta chỉ nếm thử chút hương vị thôi.”
Lạnh lùng nhìn bộ dạng nịnh hót ấy, Dạ Nhược Ly lạnh giọng nói: “Cho dù ta có cho ngươi, ngươi cũng không đột phá được.”
Đan dược này tuy có thể tăng huyền khí trăm năm nhưng cũng không dựa vào bản năng thiên phú mà gia tăng, giống như một thiên tài và một thiên phú bình thường ăn đan Bách Niên vào cũng sẽ tăng huyền khí giống nhau, mà Bắc Ảnh Lạc đã đạt đến Hoàng huyền cấp thấp có ăn đan dược cũng không thể nào đột phá lên được.
“Ha ha, cũng không sao mà, cho dù không đột phá nhưng cũng có thể gia tăng huyền khí.” Liếm liếm môi dưới, ánh mắt Bắc Ảnh Lạc thèm thuồng nhìn bình sứ trên tay Dạ Nhược Ly không chớp mắt.
Những người còn lại hung hăng nuốt nước bọt, hai mắt tỏa sáng nhìn Dạ Nhược Ly, làm Dạ Nhược Ly có cảm giác hình như bản thân đã rơi vào đàn sói…
“Ngươi là gì của ta, dựa vào đâu ta phải cho ngươi?” Dạ Nhược Ly đứng bên cạnh Bắc Ảnh Thần lạnh nhạt nhìn Bắc Ảnh Lạc, trong mắt mơ hồ có tia trào phúng, phẩng phất như lời Bắc Ảnh Lạc nói thật buồn cười.
“Cháu gái ngoan nói đúng lắm, lão già chết tiệt này hại con ta thê thảm như vậy có tư cách gì nói cháu gái bảo bối của ta cho ông đan dược chứ?” Nam y nện chân, một màu áo xanh tung bay trong gió, bà bước tới bên cạnh Dạ Nhược Ly, hung hăng trừng mắt nhìn Bắc Ảnh Lạc.
Lão gia hỏa này, hoàn toàn là tự làm tự chịu, ai bảo hắn không cho con trai bảo bối của mình đi tìm hạnh phúc chứ?
“Cái này… Cái kia…” mặt mo của Bắc Ảnh Lạc đỏ bừng, xấu hổ đến nỗi hận không có cái lỗ để chui xuống đất: “Ta là gia gia của nàng, là trưởng bối, nàng…”
“Gia gia? Ngươi xứng sao?” Dạ Nhược Ly cười lạnh, châm chọc: “Lúc trước là ai muốn cha dượng ta lấy nữ nhân của gia tộc tương trợ? Cha dượng ta nếu như cưới nàng ấy ngươi có tư cách gì xưng chính mình là ông nội của ta? Ngươi xứng làm trưởng bối sao?”
“Ta…”Miệng hơi vểnh lên, Bắc Ảnh Lạc lại bắt đầu gào khóc, đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang: “Ô ô ô, ta hối hận rồi không được sao? Có cháu rồi ta còn muốn gia tộc tương trợ nữa sao? Đan dược của cháu có thể đánh bại được nhà ấy, ta đây sao phải hy sinh hạnh phúc của nhi tử mình nữa chứ? Ô ô , cháu gái ngoan, cháu tha thứ cho gia gia đi, ta thật sự rất muốn nếm thử đan dược kia, chỉ cần một miếng là được rồi, thật sự đấy, ta không tham lam…”
Nói xong, bày ra dáng vẻ tội nghiệp nhìn Dạ Nhược Ly, hy vọng nàng thấy hắn biết phân biệt đúng sai cho hắn một viên, hắn cũng không biết đan dược kia có hương vị như thế nào a.
“Lão già chết tiệt, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước ngươi cần gì phải làm vậy?” Nam Y trợn mắt rồi sau đó kéo Dạ Nhược Ly lại, cẩn thận nhìn nàng, càng nhìn càng thỏa mãn, không khỏi cười tươi: “Ha ha, cháu gái, chúng ta không cần để ý đến lão nhân kia, dù sao hắn cũng không có cách gì đâu, mấy ngày này cháu cứ ở lại Bắc Sơn, có ta ở đây, ta ngược lại muốn xem xem lão đầu tử này có dám khi dễ nhi tử và tôn nhi của ta hay không, dù sao thực lực của ta và hắn cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm.”
Trầm mặc hồi lâu, Dạ Nhược Ly mới nói: “Cha dượng quyết định đi.”
Bắc Ảnh Thần nao nao, hắn biết Dạ Nhược Ly làm vậy là vì để ý đến tâm tình của hắn, hắn sủng nịnh xoa đầu nàng, nhìn về Nam Y: “Mẫu thân an bài chút đi, tiểu Ly nhi không thích người khác làm phiền, cho nàng ấy ở U Viện vậy, chỗ đó khá yên tĩnh cũng tốt hơn nơi khác.”
Nói đến chỗ không thích người khác làm phiền liền liếc xéo nhìn Bắc Ảnh Lạc, ý tứ bên trong không cần nói cũng biết.
Nhếch miệng, Bắc Ảnh Lạc tức giận hừ lạnh một tiếng, tiểu tử thúi này, dù sao mình cũng là phụ thân của hắn, hắn lại đối xử với mình như vậy đúng là tức chết lão tử rồi, bất quá cũng may, bọn họ đồng ý ở lại tức là mình có thể tranh thủ chút tình cảm từ cháu gái.
Về phần gia tộc tương trợ… Nếu có sự xuất hiện của nàng, nhà bên ấy cũng không có cửa đâu.
Suy suy nghĩ nghĩ, Bắc Ảnh Lạc không khỏi cười tươi như hoa, tâm tình tung tăng như chim sẻ, cho dù nàng không phải cháu gái ruột của mình nhưng Thần nhi và nữ nhân kia thành thân thì nàng chính là người của gia tộc Bắc Ảnh rồi còn gì, ha ha, từ nay về sau hắn có thể thưởng thức đan dược trân quý rồi.
Nuốt nuốt nước bọt, Bắc Ảnh Lạc há miệng thật to, nước miếng thiếu chút nữa rơi xuống.
Mọi người đều khinh bỉ nhìn Bắc Ảnh Lạc, bọn hắn rất muốn biết đây quả thật là gia chủ của bọn hắn sao? Sẽ không phải bị người ta đánh tráo chứ?
Ngay lúc đó, ở Nam Sơn, trong sân nhỏ yên tĩnh, Hỏa Vũ Sa đang ngồi lên một cành cây cổ thụ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve con rắn màu đỏ, nở nụ cười quyến rũ: “Thiên Hỏa, chúng ta đã khống chế được bốn trưởng lão, ta cũng không cần che giấu thực lực nữa, quả thật có thể cùng đại ca luyện tập tăng theo thực lực, đối với Dạ Nhược Ly chắc cũng chẳng có ý nghĩa gì nhưng ta muốn giúp nàng ấy chuyện gì đó.”
Thiên Hỏa ngẩng đầu lên nhìn, mắt to tròn nhìn Hỏa Vũ Sa: “Chủ nhân, nếu thực lực của ta cường đại như trước là được rồi, cũng sẽ không khống chế được có bốn người.”
“Không sao đâu, ngươi đã làm hết sức mình rồi.” vỗ vỗ đầu nhỏ của Thiên Hỏa, Hỏa Vũ Sa thả người nhảy xuống: “Đi thôi, đại ca đang chờ chúng ta, cho dù có thế nào ta cũng muốn giúp Nhược Ly, mặc dù chỉ là chút việc ít ỏi.”
Nhưng nghĩ đến Hỏa Viêm từ khi trở về từ đại hội huyền giả thì trở nên khác thường, không khỏi thở dài, nữ nhân ưu tú như vậy đi đâu cũng sẽ hấp dẫn ánh nhìn, đại ca có tình cảm với Nhược Ly, nàng cũng có thể đoán ra được. Nhưng với cá tính của Nhược Ly sẽ không dễ dàng giao phó, một khi đã nguyện ý chính là một đời một kiếp.
Trên đỉnh núi Bắc Sơn, mây mù vờn quanh, trong ngôi nhà yên tĩnh, Dạ Nhược Ly ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, thần sắc nhẹ nhàng nói: “Không nghĩ tới ở Bắc Sơn lại có nơi yên tĩnh như thế này, nếu có thể sống cả đời ở đây thì cỡ nào khoái hoạt chứ?”
Đáng tiếc, trong lòng nàng còn có nhiều chuyện phải làm, không có khả năng ở đây cả đời.
“Nếu như cháu thích có thể ở đây mà.” Nam Y ôn nhu cười, mặc dù dung nhan bị nếp nhăn che lấp nhưng có thể nhìn ra lúc còn trẻ hẳn là một đại mỹ nhân: “Nơi đây đã từng là chỗ yêu thích nhất của ta, nếu như cháu thích ta sẽ tặng nó cho cháu.”
Dạ Nhược Ly cũng không khách khí, nhẹ gật đầu, chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Đúng rồi, vừa rồi không thấy Bắc Ảnh Đồi, hắn và cháu có thù không đội trời chung, cháu sẽ không bỏ qua cho hắn, bất quá bây giờ không phải lúc, làm phiền bà tìm giúp cháu, đừng để hắn truyền tin ra khỏi Bắc Sơn.”
Hàn mang trong mắt xoẹt qua, Dạ Nhược Ly cười lạnh, những người khác nàng sẽ không so đo nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua cho Bắc Ảnh Đồi, chỉ là một con chuột mà thôi, nếu muốn diệt tận gốc thì phải chờ gia tộc tương trợ xuất hiện, sẽ giải quyết luôn một thể, chỉ là nàng không hy vọng Bắc Ảnh Đồi sẽ gây phiền phức cho nàng.
“Được, chuyện này không vấn đề gì, Bắc Ảnh Đồi đừng hòng mong liên hệ được với bên ngoài, cũng đừng hòng chạy khỏi gia tộc Bắc Ảnh,” Nam Y đáp ứng, chuyện này đối với bà mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì: “Tốt rồi, ta không làm phiền cha con ngươi tâm sự nữa, lão gia hỏa kia, hại con ta thê thảm như vậy, ta phải tìm lão tính sổ mới được.”
Nói xong bà đứng dậy, cũng không quay đầu lại rời khỏi căn nhà nhỏ.
“Cha dương.” Sau khi Nam Y rời đi, ánh mắt Dạ Nhược Ly nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Bắc Ảnh Thần, nhìn tóc mai bạc trắng của hắn không khỏi đau lòng: “Con muốn mẫu thân và Phong nhi nhìn thấy người, hiện giờ gia tộc Bắc Ảnh không còn uy hiếp nữa rồi, gia đình chúng ta rất nhanh sẽ được đoàn tụ.”
Hồi tưởng lại bóng dáng tươi cười của Lam Hinh, Bắc Ảnh Thần không kiềm chế được sự kích động, đến nay cũng đã được ba năm không có thấy nàng, mà Phong nhi chắc cũng gọi hắn là cha được rồi.
Đối với Bắc Ảnh Phong, trong nội tâm Bắc Ảnh Thần áy náy, dù sao thời điểm con ra đời hắn cũng không có ở bên cạnh, thậm chí cũng chưa từng nhìn mặt qua, có lẽ đây chính là điều nuối tiếc nhất trong cuộc đời hắn.
“Chu Tước!” Ngón tay điểm nhẹ lên mặt bàn, Dạ Nhược Ly trầm giọng quát.
Trong nhẫn lóe lên ánh sáng màu đỏ, hỏa diễm bắn ra, một nam tử anh tuấn xuất hiện bên cạnh Dạ Nhược Ly: “Chủ nhân, người cuối cùng cũng nhớ đến ta, vì sao vừa rồi không để ta ra ngoài? Nếu ta ra ngoài, một mồi lửa cũng đủ thiêu rụi ngọn núi này, cũng không nhìn lại thử bọn hắn là ai, dám chọc giận chủ nhân lão tử, chủ nhân lão tử là để vạn người sùng bái như đám phế vật kia lại dám tấn công người, nhất là lão già kia, lão tử thật muốn phóng lửa đốt hắn quá đi.”
Dứt lời, trong mắt Chu Tước hiện ra hai đốm lửa, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tức giận, tay nắm thành quyền cũng đang tỏa lửa, đoán chừng Bắc Ảnh Đồi đứng trước mặt hắn chỉ sợ sẽ bị Chu Tước cho cháy chết tươi, ai bảo Chu Tước sớm đã không nhìn vừa mắt làm chi.
“Chu Tước, ta có việc giao cho ngươi.” Dạ Nhược Ly cười nhạt: “Ngươi đến Hiên Viên quốc đưa mẫu thân và Phong nhi đến đây, trên đường đi nếu gặp người của gia tộc tương trợ có trực tiếp phóng lửa cho ta, coi như cho ngươi xả giận.”
Con mắt sáng ngời, Chu Tước cười cực kì tàn nhẫn: “Thật tốt quá, lão tử muốn cho bọn hắn biết rõ đắc tội với chủ nhân lão tử sẽ có kết cục như thế nào.”
Dạ Nhược Ly cười cười, ánh mắt rơi trên Thiên Hoàng: “Thiên Hoàng, ta cũng có việc giao cho ngươi…”
Thanh âm của nàng đột nhiên chậm lại, nhỏ giọng phân phó mấy câu, nghe lời nàng nói về sau, Thiên Hoàng khẽ gật đầu, khuôn mặt tuấn mỹ như trích tiên đầy vẻ kiên định, sau đó biến mất rất nhanh trong căn phòng.
Bàn tay to lớn vuốt vuốt đầu Dạ Nhược Ly, Bắc Ảnh Thần sủng nịnh nhìn nàng: “Tiểu Ly nhi, chẳng lẽ con không cần ta giúp gì sao?”
“Dạ?” Dạ Nhược Ly ngơ ngác một chút, cũng mặc kệ Bắc Ảnh Thần đang xoa đầu nàng, một lúc sau ngẩng đầu lên, nói: “Có, cha dượng giúp con tìm Luyện đan sư của gia tộc Bắc Ảnh đến đây, con cần hắn phụ con làm việc.”
Trong mắt xoẹt qua tia kinh ngạc nhưng Bắc Ảnh Thần cũng không hỏi nhiều, liền gật đầu đồng ý: “Được, con ở đây chờ ta, ta sẽ trở về.”
Vì vậy, trong ngôi nhà gỗ chỉ còn lại một mình Dạ Nhược Ly.
Vào lúc này nàng cảm nhận được bản thân chuẩn bị tấn chức, liền ngồi khoanh chân lại, huyền khí chậm rãi lưu chuyển quanh nàng, đúng lúc một luồng khí mãnh liệt đả động vào kinh mạch, dồn hết tới đan điền.
Đột nhiên, hào quang tấn chức bao quanh cả người nàng, vô số huyền khí hội tụ trong căn phòng nhỏ cung cấp năng lực cho nàng.
Đứng gần đó, Bắc Ảnh Lạc và Nam Y phát hiện sự khác thường, đồng loạt chú ý đến, trong nháy mắt tất cả mọi người đều quên mất sự việc, ngơ ngác nhìn huyền khí đang tập trung dày đặc, thẳng đến khi dị tượng biến mất cũng không hồi phục tinh thần được.
“Ai.” Thật lâu sau đó Bắc Ảnh Lạc thở dài một tiếng: “Chúng ta đúng là đã già rồi, từ nay về sau thiên hạ này sẽ dành cho người trẻ tuổi mà thôi, mới mười tám tuổi đã đến Tinh Huyền sư cao cấp, cho dù là hai thế lực lớn cũng phải thành tâm mà đối đãi đấy, hơn nữa nàng ấy cũng không nhờ đến đan dược để đột phá, hoàn toàn dựa vào chính bản thân mình, đan dược đột phá không thể tạo cuồng phong lớn như vậy…”
Nam Y vui vẻ tươi cười, dung nhan già nua tỏa sáng: “Thần nhi là con của chúng ta, hắn sao có thể nhìn nhầm người được chứ? Cô nương này cũng phải là người đơn giản, ta có thể đoán được không lâu sau ở đại lục này sẽ vì nàng ấy mà biến động.”
Bắc Ảnh Lạc ngạc nhiên nhìn Nam Y, hắn cũng không ngờ Nam Y lại đánh giá cao Dạ Nhược Ly như vậy.
Đại lục sẽ vì nàng mà biến động? Nếu thật sự có ngày đó hắn cũng rất mong chờ…
“Hô”, chậm rãi nhổ ra một ngụm trọc khí (khí đục, bẩn), Dạ Nhược Ly mở mắt, cử động bả vai sau đó nở nụ cười: “Tinh Huyền sư cao cấp rồi, so với trước kia còn kém xa nhưng tin tưởng một ngày nào đó ta nhất định sẽ có được thực lực của kiếp trước.”
Ngay sau đó, Bắc Ảnh Lạc và Nam Y cùng nhau bước vào, theo sau là Bắc Ảnh thần và một lão giả xa lạ.
Khẽ chau mày, mặc dù nàng đáp ứng ở lại gia tộc Bắc Ảnh nhưng đối với lão gia hỏa Bắc Ảnh Lạc không có chút thiện cảm nào.
“Ha ha, cháu gái a, gia gia biết cháu muốn luyện đan nên đem Tinh Không đại sư(*) chuyên luyện đan cho gia tộc Bắc Ảnh đến đây, cháu có chuyện gì cứ trực tiếp nói với hắn là được.” Bắc Ảnh Lạc lại nịnh hót đến bên cạnh Dạ Nhược Ly, mặc kệ thần sắc lạnh lùng của nàng, vẻ mặt vô cùng hào hứng: “Nếu như không đủ người ta cũng có thể giúp, như thế nào?”
(*): đại sư là người luyện đan, là dược sư.
Dạ Nhược Ly không biểu tình phản ứng, lấy lò luyện đan và dược liệu từ trong nhẫn Huyền Linh ra, cũng không quay đầu lại nói: “Lão đầu, nể mặt cha dượng và nãi nãi (bà nội), ta cho phép ngươi ở đây nhưng không được quấy rầy ta, ta cũng không cần ngươi hỗ trợ.”
Phủi tay, Dạ Nhược Ly nhìn Tinh Không đại sư, nhàn nhạt phân phó: “Giúp ta tinh luyện sạch sẽ những dược liệu này, không có tạp chất.”
Ánh mắt Tinh Không nhìn dược liệu, nhíu chặt mày, trong đầu cố gắng tìm tòi những phương pháp luyện đan có sử dụng những dược liệu này nhưng lại không có, nàng có thực sự biết luyện đan hay không? Vì sao gia chủ lại muốn đường đường là đại đại sư lại đi làm trợ thủ cho thiếu nữ này? Nàng biết luyện đan sao?
Dạ Nhược Ly hiển nhiên nhìn ra vẻ mặt bất mãn của Tinh Không, nhưng cũng không nhiều lời dù sao hắn cũng chỉ là trợ thủ, hắn muốn đối xử với nàng như thế nào cũng không quan hệ đến nàng.
Mặc dù trong lòng cực kì bất mãn nhưng Tinh Không cũng cầm đám dược liệu đem đi tinh luyện, hắn cũng muốn nhìn thử xem thiếu nữ này có thể luyện ra đan dược gì.
“Lần này thực lực của ta tăng lên Tinh Huyền sư cao cấp nên có một số đan dược điều chế được rồi.” Dạ Nhược Ly hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên chăm chú, đưa tay lên, một ngọn lửa từ lòng bàn tay bốc lên chiếu rọi gò má đỏ bừng.
Nàng muốn luyện chế chính là Phản Lão Hoàn Đồng đan và Thiên Tinh đan.
Phản Lão Hoàn Đồng đan có tác dụng giống như tên của nó, có thể làm lão giả trẻ hóa lại, mà Thiên Tinh đan hoàn toàn khác với đan dược tăng huyền khí, Thiên Tinh đan có thể khiến cho Tinh Huyền sư tăng lên một cấp, dưới Tinh Huyền sư tăng lên hai cấp, hai loại đan dược này cũng phải chờ Dạ Nhược Ly đột phá thực lực mới có thể luyện chế được.
Bắc Ảnh Thần chăm chú nhìn Dạ Nhược Ly luyện đan, dung nhan tuấn lãng có vẻ vui mừng, cuộc đời này có thể nhận nàng làm người thân cũng không có gì phải tiếc nuối nữa…
Tuy Dạ Nhược Ly nói không cần Bắc Ảnh Lạc hỗ trợ nhưng vì muốn nàng vui vẻ nên vẫn cứ chạy tới chạy lui giúp đưa dược liệu, một chút phong thái cũng không có, nhìn bóng dáng bận rộn kia, Tinh Không có chút im lặng. Hắn, thật sự là gia chủ của gia tộc Bắc Ảnh? Quả thật không giống bình thường chút nào.
Thời gian trôi qua, một mùi thơm nồng đượm tỏa ra khắp căn phòng, Dạ Nhược Ly thu hồi ngọn lửa, cầm một bình ngọc rồi đếm số đan dược sau đó cho vào bình ngọc: “Không nhiều không ít, đúng 20 viên, viên đan dược đầu tiên này cho nãi nãi thử chút.”
Dạ Nhược Ly lại đổ ra một viên, đưa tới trước mặt Nam Y.
“Phu nhân không thể ăn được, ai biết đan dược có thành công hay không, nếu như đan dược có sai sót sẽ biến thành độc dược.” Ánh mắt Tinh Không nhìn chằm chằm vào viên thuốc, dù ở trong sách cổ hắn cũng chưa từng nhìn thấy phương pháp luyện đan này, ai biết có độc hay không?
Bởi Tinh Không bình thường đều ở trong phòng luyện đan nên lúc sáng không có dịp nhìn thấy Dạ Nhược Ly, tất nhiên cũng không biết Nam Y tấn chức như thế nào.
Nam Y nhìn đan dược trong lòng bàn tay, mỉm cười nhận lấy, không chút do dự nuốt xuống.
“Phu nhân…” Tinh Không còn muốn nói gì đó nhưng không kịp nữa, hắn nhìn qua Bắc Ảnh Lạc và Bắc Ảnh Thần thấy họ vẫn ung dung bình tĩnh, không khỏi tức giận: “Gia chủ, thiếu chủ, sao có thể để phu nhân tùy tiện ăn đan dược như thế? Ai biết trong lòng nàng ta có chủ ý gì?”
Bắc Ảnh Lạc cũng không chú ý đến Tinh Không mà nhìn chăm chăm vào Dạ Nhược Ly: “Ha ha, tiểu nha đầu, cháu cho nàng ăn đan dược gì? Có tác dụng gì?”
“Ngươi xem sẽ biết…”
Vừa dứt lời, trên người Nam Y có biến hóa, Bắc Ảnh Lạc không tự chủ há hốc to miệng, con mắt gắt gao nhìn Nam Y, không giấu nỗi vẻ kinh diễm bên trong.
Chỉ thấy áo xanh nhạt quần lụa mỏng bao lấy thân hình nổi bật, khuôn mặt già nua lúc trước trở nên trắng nõn non mềm, không chút nếp nhăn, tóc đen nhánh tỏa sáng, vẻn vẹn chỉ có cây trâm cài đầu đơn giản có thể so sánh với thiếu nữ, thật sự kinh tâm động phách.
“Lão đầu, người nhìn gì vậy, chưa từng thấy lão nương sao?” Nam Y vươn tay muốn xách tai Bắc Ảnh Lạc nhưng thấy bàn tay trơn mềm không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nàng vuốt vuốt mặt, lại nhìn mái tóc đen dài, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Cái này… Đây là chuyện gì? Dung mạo của ta hình như trẻ lại, hơn nữa toàn thân tràn đầy sức sống, không như lão thái bà đã qua 70 tuổi, chẳng lẽ ta bị ảo giác sao?”
“Không, không phải ảo giác.” Hung hăng nuốt nước bọt, trong mắt Bắc Ảnh Lạc đầy yêu thương: “Phu nhân, nàng không có cảm nhận sai, đây là thật đấy, dung mạo của nàng như 40 năm về trước, trời ạ, việc thần kì này sao có thể xảy ra?”
Thời khắc này, người kích động nhất có lẽ Tinh Không, với tư cách là Luyện đan sư đương nhiên biết được đan dược Phản Lão Hoàn Đồng đan trân quý đến mức nào, đây có thể xem là đan dược chỉ có trong truyền thuyết, hôm nay hắn lại có thể nhìn thấy truyền thuyết ngay trước mắt sao có thể không kích động?
Mà hắn cũng quên mất vừa rồi ai luôn miệng nói trong đan dược có độc.
Bắc Ảnh Lạc cười đùa tí tửng tiến đến bên Nam Y, nói: “Ha ha, phu nhân, đêm nay chúng ta có thể không…”
Ánh mắt khinh thường nhìn Bắc Ảnh Lạc, Nam Y trừng mắt nhìn: “Ngươi coi thế cũng được sao?”
“Như thế nào, phu nhân, nàng xem thường vi phu sao?” Bắc Ảnh Lạc cầm tay Nam Y, bá đạo kéo nàng vào ngực: “Phu nhân, nàng đã cấm dục vi phu ba năm rồi, chẳng lẽ còn không chịu tha thứ? Nếu đêm nay nàng hảo hảo phục thị ta, sau này chuyện gì ta cũng nghe theo nàng, bây giờ chúng ta cứ làm chuyện của chúng ta thôi, ha ha…”
“Lão đầu, còn chưa tới tối mà.” Nam Y giãy giụa hai cái, sau đó không giãy thêm, khuôn mặt đỏ bừng tùy ý để Bắc Ảnh Lạc ôm nàng đi.
Dạ Nhược Ly im lặng nhìn theo hai người, bất đắc dĩ lắc đầu, lại tiếp tục luyện đan, mà trải qua sự việc vừa rồi, Tinh Không cũng cam tâm tình nguyện làm trợ thủ cho nàng, dù sao có thể khiến Luyện đan sư tự nguyện phục tùng chỉ có thể so thực lực mạnh hơn mà thôi.
Vài ngày sau, Dạ Nhược Ly đều ở trong phòng luyện đan hoặc tu luyện thêm thực lực, mà Bắc Ảnh Lạc và Nam Y cũng đối xử với nàng rất tốt, trong khoảng thời gian chung sống này, Dạ Nhược Ly dần dần biết tính cách của Bắc Ảnh Lạc, thấy kì thực hắn cũng không đến mức chán ghét.
Sau đó, Chu Tước đưa Lam Hinh và Bắc Ảnh Phong tiến vào Bắc Sơn.
Gia tộc Bắc Ảnh liền nhận Lam Hinh và Bắc Ảnh Phong, cho tên vào gia phả, hơn nữa Dạ Nhược Ly cũng được nhận nhưng nàng cự tuyệt việc sửa họ Bắc Ảnh, vì thế Bắc Ảnh Lạc và nàng cãi nhau đến nửa canh giờ, cuối cùng cũng theo ý nàng.
Khi Bắc Ảnh Lạc nghe nói Bắc Ảnh Phong chưa làm khảo nghiệm thiên phú, liền xung phong đi làm, năm ngày sau ở bữa tiệc vì Bắc Ảnh Phong mà khảo nghiệm thiên phú.
Một nhà đoàn tụ, vui vẻ hòa thuận, nghĩ đến mấy năm gần đây bản thân chỉ lo phát triển thực lực không ở bên cạnh họ nhiều, vì vậy Dạ Nhược Ly quyết định trong thời gian này không tu luyện nữa mà ở bên người nhà, trong thời gian này nàng chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm như thế.
Thì ra có đôi lúc tu luyện không phải là tất cả của nàng, mà bọn họ mới là toàn bộ của nàng…
“Phong nhi, sau này sẽ khảo nghiệm thiên phú, đệ có khẩn trương không?” Dạ Nhược Ly sửa soạn lại quần áo cho Bắc Ảnh Phong, dung nhan tuyệt sắc cười đến dịu dàng: “Đệ không cần quá lo lắng, từ lúc đệ chưa ra đời tỷ đã cải thiện lại thiên phú, tỷ tin tưởng hôm nay đệ sẽ là người sáng chói nhất.”
Bắc Ảnh Phong mở to mắt nhìn, cười gian gian, lộ ra hai cái răng đáng yêu vô cùng, phấn điêu mài ngọc thoải mái: “Tỷ, Phong nhi không khẩn trương, là đệ đệ của tỷ tỷ Phong nhi nhất định sẽ không để tỷ thất vọng, huống chi một đám lão đầu này Phong nhi cũng không thèm để ý, thiên phú của Phong nhi có như thế nào cũng không liên quan đến đám người kia.”
“Chúng ta đi thôi, Tiểu Phong!”
Dạ Nhược Ly và Lam Hinh nhìn nhau, hai người cùng nhau dắt bàn tay nhỏ bé đi về hướng đại sảnh.
Tiểu Phong nhi nói không sai, cho dù có thế nào đi nữa, những người khác đều không có tư cách nói đệ đệ của Dạ Nhược Ly nàng, hơn nữa từ lúc Tiểu Phong nhi chưa chào đời đã chịu đựng sự tác động của đan dược, thiên phú của nó thế nào nàng chắc hẳn là người biết rõ nhất.
Bắc Ảnh Thần đứng bên cạnh Lam Hinh, ôn nhu nhìn ba tính mạng quan trọng nhất đời hắn, bỗng nhiên có loại thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Trong lúc bốn người tiến vào, yến hội đang huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt đều nhìn về bọn họ.
“Bọn họ chính là thê tử của thiếu chủ và con kế cùng với nhi tử? Không phải thiếu chủ có nhi tử một hai tuổi lưu lạc ở bên ngoài sao? Đứa nhỏ này thoạt nhìn như hài tử bốn năm tuổi, thật là nhi tử của thiếu chủ sao?”
“Việc này gia chủ đã giải thích qua, tiểu thiếu chủ lớn lên có chút đặc biệt, so với hài tử khác lớn hơn, tâm trí cũng thành thục hơn.”
“Vậy sao? Ta chưa từng nghe qua có chuyện như vậy…”
Bị nhiều người nhìn chăm chú, bé cũng không cảm thấy sợ hãi, hiếu kì mở to mắt đánh giá xung quanh, cuối cùng dừng ánh mắt lên người Bắc Ảnh Đồi, Chu Tước ca ca từng nói lúc trước có kẻ xấu đã thương tỷ tỷ, cũng đưa phụ thân đi mất.
“Gia chủ, gia chủ.” Một âm thanh lo lắng vang lên, sau đó mọi người cùng nhìn lại thấy người hầu đang vội vàng chạy vào, không kịp thở nói: “Gia chủ, gia tộc tương trợ tới, làm sao bây giờ?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên việc nhà bên ấy đến đây làm ai cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Cái gì?” khuôn mặt Bắc Ảnh Lạc biến sắc, vỗ án, vuốt vuốt chòm râu trắng, nhíu chặt mày: “Sao lúc này bọn hắn lại tới đây? Cho dù thế nào cũng phải khảo nghiệm thiên phú, về phần người bên ấy thì…”
“Chúng ta thì như thế nào?” thanh âm đầy lãnh ý từ cửa truyền vào, theo sau đó là một đám người bước vào sảnh, sắc mặt vô cùng bất thiện.”
Người đi đầu là một lão giả mặc áo bào đỏ, sắc mặt già nua, mắt quang lợi hại, giống như một thanh kiếm, nếu không cẩn thận có thể bị ánh mắt này đâm bị thương, hắn vừa đi vào đã bước tới chỗ Bắc Ảnh Thần: “Bắc Ảnh thiếu chủ, tiểu thư nhà ta có chỗ nào không xứng với ngươi? Vì sao ngươi phải lấy nữ nhân bên ngoài, nàng ta có chỗ nào hơn tiểu thư nhà ta?”
Cười lạnh một tiếng, Bắc Ảnh Thần cầm tay Lam Hinh, lạnh lùng nói: “Với ta mà nói, từ đầu đến đuôi Hỏa Doãn Na đều thua kém Hinh nhi.”
“Ngươi…” Sắc mặt lão giả biến đổi, phất tay áo, ngoan lệ nhìn Bắc Ảnh Lạc: “Bắc Ảnh gia chủ, ngươi phải chăng nên cho ta một công đạo?”
“Công đao? Cái gì là công đạo?” Bắc Ảnh Lạc cười mỉa, nghĩ thầm: “Ta còn không tìm các ngươi nói đạo lý, ngươi còn dám tới đây đòi công đạo? Ngươi nghĩ đám người các ngươi là ai chứ? Lại nói lão tử đòi công đạo cho các ngươi, mơ tưởng.”
Biết được ý đồ của gia tộc tương trợ , Bắc Ảnh Lạc lập tức nổ trận lôi đình.
Lão gia hỏa Bắc Ảnh Đồi và con dâu hắn đều bị giám sát chặt chẽ, không có khả năng liên lạc với gia tộc tương trợ, không nghĩ đến trong gia tộc Bắc Ảnh lại có gian tế, cũng đã đến lúc chỉnh đốn lại gia tộc rồi, bất quá xem tình huống này chắc hẳn còn chưa biết đến thực lực của Dạ Nhược Ly vậy có thể kết luận ngày hôm đó gian tế không có mặt.
“Hôm nay tôn nhi của ta khảo nghiệm thiên phú, ta không hy vọng sẽ đại khai sát giới, nếu như các ngươi đến chúc mừng tôn nhi, ta đây nhiệt liệt hoan nghênh, nếu không thì xin mời rời đi cho.”
“Ha ha, ngươi nói là nữ nhân bên ngoài kia sinh nhi tử?” Nghe vậy, lão giả không khỏi ngửa đầu cười to, trào phúng nhìn Bắc Ảnh Phong: “Căn bản không cần khảo nghiệm, nữ nhân bên ngoài thì sinh ra nhi tử dạng gì chứ? Nhất định là phế vật mà thôi.”
“Lão cẩu Hỏa Tề, dám lăng nhục tôn nhi của ta?” Nam Y đột nhiên vỗ bàn đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn lão giả: “Ngươi dám mắng tôn nhi của ta là phế vật xem, có tin lão nương xé ngươi ra không? Thực mẹ nó làm giận, phế vật mà còn dám nói người khác là phế vật.”
“Ngươi là…” Hỏa Tề nheo mắt, chú ý đến dung mạo của Nam Y, lập tức ngây ngẩn cả người: “Ngươi là Bắc Ảnh phu nhân? Điều này sao có thể? Mấy tháng không gặp sao ngươi có thể trẻ lại như thế? Có phải ngươi là nữ nhi tư sinh (con riêng) của Bắc Ảnh phu nhân?”
“Cũng chỉ có lão cẩu đầu như ngươi mới có nữ nhi tư sinh, lão nương chính là Nam Y, như thế nào, lão cẩu đầu ngưỡng mộ ta năm xưa lại rục rịch?” Nam Y đắc ý ngẩng cao đầu, khinh thường đảo mắt: “Lão nương biết rõ ngươi cùng với gia tộc Bắc Ảnh trước nay không hòa hợp là do lúc trẻ ta không theo ngươi ngược lại lại gả cho Bắc Ảnh Lạc, bất quá nếu được lựa chọn lần nữa ta cũng sẽ chọn như vậy, thật sự là do lão cẩu đầu ngươi không làm người khác yêu thích được.”
Nghe vậy, mọi người mới biết, thì ra là do lúc tuổi còn trẻ, Hỏa Tề trưởng lão có theo đuổi phu nhân của bọn họ.
“Hừ.” Hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt Hỏa Tề âm trầm: “Ta ngược lại muốn nhìn xem tiểu tử này có phải là thiên tài hay không, nữ nhân bên ngoài chắc chắn không thể nào sinh ra được thiên tài, lúc đó ta sẽ cho các ngươi biết rõ quyết định của các ngươi sai lầm đến mức nào.”
Nam Y trợn mắt, mỉa mai lên tiếng: “Chúng ta liền mỏi mắt mong chờ a, thế nhưng ta rất tin tưởng vào tôn nhi của mình.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook