Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một
Chương 115: Trận đua ngựa buồn cười 1

Đây là trường đua ngựa lớn nhất của kinh đô Tây Trạch.

Bỡi vì lý do tiết kiệm sân đấu, nên trường đua ngựa được kiến tạo thành hoàn trạng *(chịu).

Khi Sở Khuynh Nguyệt nhìn thấy trận này, trước mắt không khỏi sáng ngời.

Bên trong tiếng người ồn ào, từng tầng từng tầng ghế ngồi được vây kín đầy người, đủ để thấy nơi này náo nhiệt đến cỡ nào.

“Là Lâu tiểu thư cùng Lâu thiếu gia đến a---“ Lâu Tiêu Tiêu cùng Lâu Ngọc Ngân đi về phía trước, người của trường đua vừa nhìn thấy huynh muội Lâu già, nháy mắt liền nhanh chóng đi lên lấy lòng:”Hai vị lần này đến, là cá ngựa? Hay là?”

“Bổn tiểu thư muốn đua ngựa.” Lâu Tiêu Tiêu vênh mặt hất hàm sai khiến.

Gã sai vặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóm lưng gật đầu:”Được, được rồi, một lát nữa tiểu nhân sẽ đưa ngài đi chọn con ngựa tốt nhất.”

“Ca, huynh ra ngoài tìm chỗ ngồi đi, huynh cứ ngồi xem muội thắng nàng ta như thế nào!” Trong mắt Lâu Tiêu Tiêu toát ra ánh sáng hưng phấn, nàng tựa hồ đã nhìn thấy cảnh tượng chiến thắng của chính mình rồi.

Tầm mắt Lâu Ngọc Ngân đảo qua Sở Khuynh Nguyệt, hắn luôn cảm thấy, nữ tử này, có chút thần bí, có chút quỷ dị nói không nên lời.

Thấy Lâu Tiêu Tiêu hưng phấn như vậy, hắn chỉ có thể dặn dò đôi câu:”Cẩn thận, nữ nhân kia chỉ sợ không đơn giản.”

“Được rồi, muội biết rồi---“

Chờ Lâu Ngọc Ngân rời đi, Lâu Tiêu Tiêu xoay người, hừ một tiếng:”Chính ngươi tự mình đi chọn ngựa ngươi muốn đi, đừng để đến lúc đó lại nói ta khi dễ ngươi.”

Nói xong, chỉ vào một gã sai vặt:”Ngươi mang nàng ta đi chọn ngựa đi…”

“Ngươi theo ta đến đây.” Gã sai vặt kia liếc mắt nhìn Sở Khuynh Nguyệt, rồi sau đó lạnh lùng nói.

Sở Khuynh Nguyệt đi theo hắn.

Bên trong chuồng nuôi ngựa, hai bên chuồng ngựa cách nhau bằng một lối đi nhỏ.

Từng gian cách nhau, đàn ngựa đều đang nhàn nhã ăn cỏ.

“Chính ngươi tự đi vào chọn đi… Ta ở bên ngoài chờ ngươi.” Thái độ gã sai vặt đối với Sở Khuynh Nguyệt thật đúng là không hề tốt đẹp gì.

Hắn có chút khinh bỉ nhìn Sở Khuynh Nguyệt.

Thầm nghĩ, nữ nhân này thật đúng là không biết tự lượng sức mình, lại dám cùng Lâu tiểu thư thi đấu đua ngựa, ai mà chẳng biết tài đua ngựa của Lâu tiểu thư chứ.

Sở Khuynh Nguyệt chậm rãi đi lên, nhìn những con ngựa hai bên, mày nhẹ nâng lên.

Đột nhiên, quanh thân của nàng, tản ra sát ý mãnh liệt, chậm rãi lướt qua hai dàn ngựa.

Đã nhận ra sát ý cườg đại kia, một đám tuấn mã mềm nhũn ngã xuống, một đám còn lại, run rẩy té trên mặt đất, run run.

Gã sai vặt ban đầu muốn rời đi, thấy tình cảnh này, nháy mắt sợ ngay người!

Hắn không dám tin nhìn bóng dáng xanh nhạt trước mặt, đột nhiên phát hiện, hình như bản thân nhìn nhầm.

Không đúng, thậm chí là Lâu Tiểu thư, cũng đã nhìn nhầm rồi. Người có tràng khí thế cường đại như vậy, nhất định chính là một cao thủ siêu cấp!

Sở Khuynh Nguyệt tiếp tục đi về phía trước, ngựa hai bên cơ hồ đã đều ngã xuống hết, cho đến cuối cùng, chỉ còn dư lại một con tiểu mã lông màu trắng tuyết đang đứng tại chỗ, giống như không nhận được bất kì ảnh hưởn nào, vẫn như trước nhai cỏ của mình, không buồn phản ứng lại.

Mày Sở Khuynh Nguyệt giương lên:”Chọn nó---“

“Cô nương, ngươi xác định muốn chọn con ngựa này?” Gã sai vặt nơm nớp lo sợ tiến lên, rụt rè nói.

Vẫn còn kinh sợ vời trận khí thế vừa nãy, nếu như hắn còn tiếp tục nghĩ cô nương trước mặt này chỉ là một người bình thường, vậy thì hắn thật đúng là kẻ ngốc rồi!

Có người thường nào có thể tản ra khí thế lăng liệt đến như vậy chứ?

Loại khí phách này, chỉ sợ Lâu Tiêu Tiêu một chút cũng không bì được!

“Ân…” Sở Khuynh Nguyệt nhàn nhạt đáp.

“Này… Con ngựa này trời sinh phản ứng trì độn, không phải là không bị doạ, mà là nó đã bị doạ đến choáng váng--- Không tin ngài sờ thử xem, toàn thân con ngựa này đã triệt để cứng ngắt rồi.” Gã sai vặt thành thật nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương