Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một
Chương 113: Như Ý Phường là của hắn

Cung Dạ Tuyệt cười, thật nhu hoà.

Giống như gió xuân thổi qua đáy lòng, mỗi lần nhìn thấy nụ cười ôn nhu kia của hắn, Sở Khuynh Nguyệt luôn cảm thấy an tâm đến lạ thường.

Nàng nhìn hắn cười, khoé môi cũng bất giác cong lên.

Hình như cứ mãi như thế này, cũng không tệ.

Hai người, dắt tay nhau trở về.

Đi được nửa đườn, một nam tử mặc hắc y từ giữa không trung bay đáp xuống.

“Vương gia, Như Ý Phường đã xảy ra chuyện---“ Nam tử kia cúi đầu, trên mặt đầy vẻ sốt ruột, trên trán, đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

Nhìn thấy biểu hiện như vậy của hắn, Cung Dạ Tuyệt nhíu mày:”Thẩm Nhạn Bạch đâu?”

“Lần này, ngay cả Thẩm đường chủ cũng không thể giải quyết được…”

Nam tử lau vội mồ hôi trên trán, tiếp tục nói. Giọng điệu của hắn rất cấp bách, trên khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc, lộ ra mấy phần thần sắc đối lập, có thể tưởng tượng được chuyện lần này thật sự rất nan giải.

Ánh mắt Cung Dạ Tuyệt chợt loé, thuận tay, từ trong ngực lấy ra một mặt nạ quỷ trắng đen.

Sở Khuynh Nguyệt kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt.

Một lát sau, nàng mới kịp phản ứng lại.

Như Ý Phường… Cũng là sản nghiệp của Cung Dạ Tuyệt…

Thiên a!!

Nam nhân này, đến cùng còn có bao nhiêu thế lực?

“Khuynh Nguyệt, nàng đi về trước đi.” Cung Dạ Tuyệt quay đầu lại, nói với Sở Khuynh Nguyệt.

Hiện tại, thân phận của hắn, là Ám Dạ Tu La. Sở Khuynh Nguyệt quả thật không thích hợp đi theo cùng hắn.

Sở Khuynh Nguyệt trừng to mắt, thật lâu sau, quỷ dị cười:”Cung Dạ Tuyệt, ta… Chờ chàng trở về…”

Nghiêm hình tra tấn, roi đòn sáp nóng chờ sẵn…

Cho dù là dùn bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nàng cũng nhất định phải làm cho rõ ràng phía sau Cung Dạ Tuyệt rốt cuộc còn chứa đựng cái gì nữa? Đến cùng, hắn còn có bao nhiêu chuyện lừa gạt nàng nữa!

------Thiên tài cuồng phi, cưới một được một-------

“Ca, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a? Tuyệt Vương làm sao có thể có vương phi chứ? Vì sao chúng ta chưa nghe nói qua?” Bị Ám Ảnh đuổi ra khỏi Tuyệt Vương phủ, Lâu Tiêu Tiêu trên suốt đường đi đều bực dọc uất ức.

Sắc mặt Lâu Ngọc Ngân cũng không hề tốt, hắn coi như đã hiểu vì sao thái độ của người Tuyệt vương phủ đối với bọn họ lại kém như vậy.

Thở dài, nhìn Lâu Tiêu Tiêu:”Tiêu Tiêu, trước tiên muội không phải nói là không muốn gả cho Tuyệt Vương hay sao?”

“Nhưng khi đó muội cho rằng hắn chỉ là một phế vật mà thôi! Nhưng hiện tại huynh xem, Tuyệt Vương cao cường lại tuấn mỹ như vậy, hơn nữa quanh thân lại tràn đầy khí thế, làm sao là phế vật chứ? Muội tin, hắn thật sự là Vũ Giai ngũ cấp---“ Nói xong, trong mắt Lâu Tiêu Tiêu tràn ngập ánh sáng nóng bỏng đến tan chảy.

Nam tử tuấn mỹ, có thực lực lại có quyền lực như vậy, trong thiên hạ có nữ tử nào khng thích?

“Ca, muội nhất định phải gả cho hắn! Cho dù là nữ nhân kia thật sự là vương phi của hắn muội cũng vẫn muốn gả cho hắn! Chỉ cần gả cho Tuyệt Vương, muội nhất định sẽ đánh bại nữ nhân kia!”

Lâu Tiêu Tiêu kích động nói, một chút cũng không phát hiện, khi nàng đi ngang qua của lớn của Tuyệt Vương phủ, mấy tên thị vệ giữ cửa sau khi nghe thấy lời nói của nàng đều toát ra vẻ khinh thường.

Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới, sẽ có một nam tử tuấn mỹ đến như vậy.

Nàng nghĩ, hiện tại sở dĩ Tuyệt Vương đối với nàng lạnh nhạt như vậy, khẳng định là vì hắn còn chưa hiểu hết về con người của nàng.

Ít hôm nữa sau khi Tuyệt Vương hiểu được nàng, hắn nhất định cũng sẽ giống như tất cả người trong Lâu gia sủng ái nàng đến tận trời.

“Tiêu Tiêu, hay là chúng ta bỏ cuộc đi… Muội thấy rồi, Tuyệt Vương cũng đã có Vương phi…” Lâu Ngọc Ngân nghĩ trước tính sau, cuối cùng vẫn là khuyên bảo muội muội mình. Thái dộ của Tuyệt Vương đối với nàng kia, thật sự là không giống nhau, chỉ sợ sự tình không đơn giản giống như Tiêu Tiêu đang suy nghĩ.

“Không đấy! Ca cứ chờ đi, muội nhất định sẽ trở thành nữ nhân được Tuyệt Vương sủng ái nhất!”

--- ------ ------

“Ta nhất định sẽ trở thành nữ nhân Tuyệt Vương sủng ái nhất!”  Ngay vào lúc Sở Khuynh Nguyệt vừa đến bên ngoài Tuyệt Vương phủ, liền nghe được tiếng hét này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương