Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 214: Thiên Tài Bảo Bối Thiết Kế Cha Mẹ!diệp Vị Ương Xinh Đẹp!

Trong phòng học tất cả ánh mắt đều hướng về một người phụ nữ ——— Diệp Vị Ương xinh đẹp!Từ lớp sơn màu đen giày cao gót nhìn lên trên cặp chân,trắng muốt mà thon dài,cảm giác thật tuyệt vời!Ánh mắt từ hai chân đi lên là một chiếc váy đen nhánh cùng kiểu áo sơ mi trắng thục nữ.Cách ăn mặc bao hàm thanh thuần xen lẫn mê hoặc người.

Thật ra bộ trang phục này tuyệt không lộ liễu,ngược lại trên dưới cả người đều được phủ kính,ngay cả cổ áo cũng chỉ mở một viên nút mà thôi,ngay cả xương quai xanh cũng không có chứ đừng nói đến rãnh ngực,nhưng hết lần này tới lần khác điều làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào,thiếu chút chảy máu mũi.

“Tôi họ Diệp,các người có thể gọi tôi Madamye.” Diệp Vị Ương nhẹ cười,sắc mặt bình tĩnh,giọng nói hòa nhã.

Diệp Vị Ương vừa mở miệng,học sinh ở dưới lập tức bàn luận xôn xao sơ lược lý lịch của cô:

Diệp Vị Ương,là bậc thầy thiết kế thời trang cao cấp,có thâm niên thiết kế,tinh thông ít nhất tiếng nói sáu nước,còn là nhà thiết kế anh túc thần bí,cũng từng đoạt giải thiết kế,nhưng cô còn rất trẻ bất quá chỉ mới hai mươi lăm.Sơ yếu lý lịch rất tốt! Rất mê người! Rất có lực rung động! Nhưng mà . . . . .

Nhưng tóc cô so sánh với hình trong hồ sơ xinh đẹp gấp trăm lần!A,thật…thật quá dài quá dài,quá đen quá đen,bóng loáng tự nhiên như tấm vải nhung xõa xuống, có một loại mềm mại hết sức dịu dàng cổ điển!

Bất quá mọi người vừa nhìn thấy Diệp Vị Ương liền lập tức liên tưởng đến một người ——— Vương Tuyết!

Vương Tuyết là nhà thiết kế thời trang thế hệ mới,cũng có mái tóc thẳng dài như Diệp Vị Ương.Cho nên,học viện nghệ thuật Huyến Lệ kể từ khi Diệp Vị Ương tới xảy ra một quang cảnh rất kỳ lạ,chỉ cần hai thầy trò Vương Tuyết cùng Diệp Vị Ương sóng vai đi lại,các thầy giáo học sinh quay đầu lại tỷ lệ cao gần một trăm hai mươi phần trăm!Bất quá đây chỉ là thân phận ban ngày của Diệp Vị Ương mà thôi.

Ban đêm,vì thử nghiệm thành quả Đông Phương Thước cùng bà lão anh túc mấy năm này huấn luyện cô,cô thỉnh thoảng có tiến hành công việc ăn trộm với độ khó cao,những người bị cô trộm đều là nhà giàu có,sau đó toàn bộ quyên cho công trình hi vọng.Dĩ nhiên,loại hành động này luôn được thiên tài bảo bối ở bên cạnh giựt giây ủng hộ đồng ý.

Thiên tài Tiểu Bảo thường xuyên nói cuộc sống như vậy mới phong phú nhất hạnh phúc nhất.Sau đó,hắn chớp chớp đôi mắt đẹp kiểu yêu nghiệt,quyết định đẩy ra kế hoạch thứ hai của hắn——— để cho cha mẹ dùng phương thức đủ đặc biệt để gặp mặt!

Vì thúc đẩy kế hoạch này,hắn thiên tài Tiểu Bảo làm rất nhiều bài học,đồng thời còn dùng kỹ thuật hacker xâm nhập máy cha hắn nhìn lén rất nhiều tài liệu trực tiếp,cũng biết cha ruột hắn quan tâm nhất đúng là. . . . . . Hắc hắc.

Cho nên ngày hôm sau Diệp Vị Ương đã nhận được tin tức,thiên tài Tiểu Bảo nhà cô bị bắt cóc! Không biết người bắt cóc là ai chỉ biết,thời điểm đối phương gọi điện thoại tới đòi tiền thanh âm rất kỳ quái,chắc chắn trải qua máy thay đổi giọng nói.Bất quá người này cũng thật kỳ quái gọi điện đến lại không đòi tiền nhưng chỉ rõ cho Diệp Vị Ương thời gian năm ngày,muốn cô đi trộm đôi vòng ngọc phỉ thúy quý giá nhất của Thanh Phong Tuấn! Còn nói một khi báo cảnh sát thì lập tức giết con trai cô!

Bọn cướp rất lớn lối cũng rất hồ đồ,muốn Diệp Vị Ương đi trộm vòng ngọc phỉ thúy nhưng ngay cả hình mẫu cũng không cho cô xem.

Nhưng vì an nguy của con trai cô không quản được nhiều.Lần này cô muốn dựa vào sức mình dùng thời gian nhanh nhất cứu ra con cô!Cô đã làm phiền và phụ lòng Đông Phương Thước năm năm,thật sự không muốn nữa làm hắn lo lắng thêm.Mà kể từ khi nghe được Thanh Phong Tuấn lại có bạn gái mới cùng đối tượng kết hôn ,lòng cô đau đớn không thôi mới tạm thời không muốn công khai đi tìm hắn.

Nếu vậy thì cứ làm theo lời bọn cướp,đi trộm thôi. . . . . .

““““““““““““““““““““““““““““““““`

Trên đường dòng người lẫn xe cộ qua lại như kiến,chẳng qua chưa có bóng người Diệp Vị Ương muốn đến gần .

Nhưng cô cũng không thất vọng,mà hết sức chăm chú dùng ống dòm cẩn thận quan sát tình huống mặt đường.Cô mặc áo da màu đen bó sát người,tóc dài đen nhánh tùy ý xõa xuống phủ lên đường cong xinh đẹp sóng lưng.

Kể từ khi trở lại thành phố A,cảnh cô thấy trong mơ không xuất hiện qua.Thường xuyên một đêm ngủ thẳng đến hừng sáng.

Cô cố ý lựa chọn góc đứng có lợi có thể quan sát Thanh Phong Tuấn cùng với bên cạnh hắn có bao nhiêu vệ sĩ,nhưng . . . . . . rất đáng tiếc,đến bây giờ mục tiêu vẫn chưa xuất hiện!

Bằng không trước điều tra chỗ ở hiện tại của hắn,thừa dịp buổi tối có thể lẻn vào tìm kiếm?

Rơi vào suy nghĩ cô giống như thiên sứ kỳ ảo,mái tóc dài mềm mại đen nhánh theo gió vung lên tạo thành một phong cảnh xinh đẹp.

Được rồi! Vậy thì nửa đêm tối nay triển khai hành động!

Khiến Diệp Vị Ương tâm tình có chút phức tạp chính là kết quả cô điều tra ra Thanh Phong Tuấn vẫn ở trong biệt thự tư nhân,hơn nữa trong tài liệu ghi rõ mấy năm không có bất kỳ cô gái nào đi vào.

Không phải bên cạnh hắn luôn có bạn gái mới hay sao? Điều này Diệp Vị Ương thật đoán không ra.

““““““““““““““““““““

Phòng làm việc của Thanh Phong Tuấn

“Tuấn,em đến thăm anh!Gửi anh thiệp mời này,ngày mai nhất định phải tham dự tiệc sinh nhật của em đấy!” Vương Tuyết hưng phấn vung túi Chanel trên tay,vừa hô to vừa đi về phía làm việc yên tỉnh.

“Thiệp mời để lại,cô có thể đi rồi.” Thanh Phong Tuấn giọng nói rất lãnh đạm.Hắn hơi nhướng mày,rất chán ghét trong miệng cô gái khác nghe được cách xưng hô thân mật tên hắn.Chỉ có mỗi Diệp Vị Ương mới được phép gọi hắn như thế,cảm giác như những người yêu nũng nịu cùng nhau.

“Hơ! Tuấn!Có đôi khi anh rất tuyệt tình nha!Em mới đến anh đã đuổi em đi! Được rồi,em về trước,thiếp mời anh nhất định phải giữ đấy,ngày mai phải đúng lúc xuất hiện tại sinh nhật của em đấy! Rất mong chờ. . . . . . tạm biệt!”

Rốt cuộc cả phòng làm việc trở lại trạng thái yên tĩnh,Thanh Phong Tuấn tiện tay cầm thiệp mời trở về,ném vào trên bàn sách biệt thự.Sau đó dường như không chịu được không khí vắng lạnh trong biệt thự,hắn lần nữa cầm lấy chìa khóa xe rời đi.Mà lúc này mặt trời đã lặn về phía Tây!

Nửa đêm,khắp cả vùng đất rất yên tĩnh,ngay cả các cửa hàng làm việc cũng đã đóng cửa.Diệp Vị Ương mặc một bộ áo quần màu đen bó sát người,ở thời điểm rất xa đã cẩn thận tắt đi đèn xe.Chạy khoảng cách một đoạn ngắn trong đêm tối,ngay cả động cơ cũng hoàn toàn tắt.Cô dừng xe cất ở một nơi bí mật.

Xuống xe,cô yên lặng không một tiếng động đi tới biệt thự xa hoa cách đó không xa.Nhanh nhẹn tránh được tia hồng ngoại dày đặc,cô nhanh chóng leo vào trong biệt thự.Trong nháy mắt,cô đã nhanh chóng leo lên lầu hai rộng lớn.Diệp Vị Ương dựa vào ánh đèn mờ ảo cẩn thận quét mắt một lần chung quanh phòng,sau khi xác định không có bất kỳ nguy hiểm mới yên tâm đi vào.

Mở lên đèn pin đặc chế cỡ nhỏ,không tốn nhiều thời gian đi quanh căn phòng đầy rẫy thiết kế,cũng không quản trong lòng có cảm giác rất quen thuộc với nơi này, Diệp Vị Ương rất thuận lợi tìm được thư phòng Thanh Phong Tuấn.

Đèn pin đặc chế cầm tay ánh sáng yếu ớt chỉ có thể chiếu sáng LCD vách tường nho nhỏ trước cửa thư phòng,Diệp Vị Ương tĩnh táo chăm chú nhìn vật nhỏ này,tự hỏi chứ không có lập tức hành động.Nhận được điều tra mới nhất,Thanh Phong Tuấn tối nay tạm thời phải chủ trì hội nghị rất quan trọng,có thể rất muộn mới trở về, bởi vậy cô có đủ thời gian tìm được món đồ bọn cướp muốn.

Cố gắng bình phục tâm trạng,cô tập trung tinh thần vươn ra tay phải,bắt đầu giải mật mã thư phòng.. . . . . . tích. . . . . . tích. . . . . tích. . . . . .

———thời gian từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua trên đầu ngón tay,nhưng trên màn hình nho nhỏ vẫn hiển thị dòng chữ thật to “Mật mã sai!”

Thật kỳ quái,trước kia mật mã chính một câu khẩu hiệu bí ẩn của tổ chức Ám Ảnh,tại sao hiện tại cô mở không ra?Thử dùng ngày sinh sinh nhật của Thanh Phong Tuấn,máy vẫn báo mật mã sai.

Nếu như sai một lần nửa là xong đời,phải vận dụng cả đống thời gian tìm người chuyên nghiệp để mở,hơn nữa một khi chết khóa trang bị bảo vệ sẽ tự động mở,với lại trong nhà còn lắp đặt thiết bị phòng vệ nào cô còn chưa biết,sợ rằng rất khó lui thân,hơn nữa không tới một khắc sẽ có bảo vệ đến đây kiểm tra.

Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rỉ khỏi trán Diệp Vị Ương,thời gian đã không còn nhiều,nếu không giải được mật mã mà lỡ như Thanh Phong Tuấn đột nhiên về nhà thì càng chết.Đến lúc đó cô đúng là tiến thoái lưỡng nan!

Tĩnh táo một chút!Điểm mấu chốt là không được rối loạn.Vì an toàn cục cưng nhà cô nhất định phải dùng hết toàn lực.Diệp Vị Ương hết sức cẩn thận suy nghĩ bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một dòng chữ,rốt cục! Trên màn hình từ đèn đỏ chuyển sang đèn xanh!

Tuyệt vời! Thật để cô đoán đúng! Diệp Vị Ương trong lòng kích động không thôi! Dĩ nhiên,dòng chữ theo bản năng xuất hiện trong đầu cô là ngày tháng chính xác cô và Thanh Phong Tuấn lần đầu gặp nhau.Sau khi cô quyết tuyệt rời đi,Thanh Phong Tuấn đã đổi mật mã thư phòng thành ngày đó dùng để kỷ niệm.

Sau khi giải được mật mả,cửa thư phòng bắt đầu không tiếng động chuyển động sang hai bên,rất nhanh trước mặt Diệp Vị Ương xuất hiện một thư phòng thiết kế vô cùng tinh vi !Được trang trí vô cùng xa hoa! Quả thực có thể so với thiết kế khách sạn năm sao.

Chần chờ một chút rồi mới to gan bước vào,đi qua mặt bàn thiết kế hình chữ U,cô bắt đầu khẩn trương công việc tìm kiếm.Nhưng rất nhanh,dường như tất cả mọi góc ngách trong phòng đều được cô lục soát cẩn thận nhưng không có tìm được món đồ muốn có.Không muốn dễ dàng buông tha,cô lại tốn thêm nửa giờ tìm các nơi khác,đáng tiếc vẫn không có chút đầu mối.Diệp Vị Ương thất vọng rũ xuống hai vai,chẳng lẽ hôm nay thật sự không công mà lui?

Cô lưu loát đem đồ khôi phục nguyên dạng,sau đó lại cẩn thận nhìn quanh bốn phía,xác định tất cả bài biện đều giống như lúc cô vào phòng,mới chuẩn bị bước ra gian phòng.

Nhẹ nhàng mở ra cửa sổ,cô chuẩn bị rời đi một cách lặng lẽ,rồi mới tìm đối sách.

Một trận gió đêm mát mẻ thổi vào trong phòng,vô thức lay động một tấm giấy trên bàn đọc sách bay đến bên chân Diệp Vị Ương.Cô tò mò khom lưng nhặt lên, nhìn gần mới thấy được thiết kế rất tỉ mỏ,mở ra xem. . . . . .

Đó là một thư mời dự sinh nhật!Phía trên ghi rõ dạ vũ hóa trang !( Vương Tuyết muốn mượn buổi dạ vũ hóa trang ngày đó đeo mặt nạ trực tiếp hôn Thanh Phong Tuấn! )

Có lẽ cô có thể mượn cơ hội này đi xem một chút,chỉ vậy mới hiểu rõ tình huống,cũng có lẽ. . . . . . vòng ngọc phỉ thủy cô muốn tìm đã sớm bị Thanh Phong Tuấn tặng cho cô gái tên Vương Tuyết này rồi.Vũ hội hóa trang lần này cô không thể không đi .

Cô đem thư mời đặt rất cẩn thận trong túi áo ngoài của mình,sau đó nhẹ nhàng mở cửa sổ trực tiếp bay vọt ra ngoài,thoáng cái biến mất trong bóng đêm bao la. . . . .

…………..

Lúc Thanh Phong Tuấn từ bên ngoài trở lại ———Sau khi đậu xe xong mới đi vào đại sảnh

Phụ nữ ?

Không sai! Là mùi vị của phụ nữ.

Cả ngày ngay tiếp đãi khách hàng vừa mới vừa vào cửa đã cảm nhận được hơi thở không thuộc về hắn.Đó là hương thơm đặc biệt chỉ có trên người phụ nữ, vô cùng. . . . . . quen thuộc! Nghĩ đến nhất định có người lẻn vào.Là. . . . . . cô sao? Cô đã trở lại? ! Đã đi chưa?

Thanh Phong Tuấn tim bắt đầu đập gia tốc,rồi lại không dám quá hy vọng xa vời người đến chính là Diệp Vị Ương,dù sao trên thế giới phụ nữ thích dùng nước hoa mùi bách hợp rất nhiều.Theo mấy năm nay làm ăn khắc nghiệt trên thương trường,nên có rất nhiều người muốn đánh cắp văn kiện giấy tờ của hắn.Đối phương rốt cuộc là người phụ nữ thế nào đây? Sao có thể dễ dàng thoát khỏi mấy cơ quan cạm bẫy hắn đã gài?

Trong biệt thự cameras không gặp phải bất kỳ hư hao nhưng kỳ quái chính là không quay được ai ra vào nơi này,bởi vậy có thể thấy được người đó thân thủ không thể,hơn nữa còn là chuyên gia về lĩnh vực này!

Hắn nhanh chóng gọi điện thoại bảo bọn vệ sĩ về vị trí cũ,thuận tiện cho đàn em bắt đầu điều tra chuyện này,bởi vì hắn rất tò mò cô gái dùng hương hoa bách hợp này là ai? Chỉ cần có một phần vạn có thể,hắn không muốn lần nửa buông tha Diệp Vị Ương!

Hắn biết thời gian năm năm có thể thay đổi rất nhiều người,rất nhiều chuyện,Diệp Vị Ương trước kia đã rất thông minh,nếu như năm năm sau thân thủ cô trở nên tốt hơn,hắn cũng cảm thấy rất hợp lý.Chẳng qua nếu quả thật là Diệp Vị Ương sao lại muốn rời đi? Còn đang hận hắn sao? Ngay cả gặp mặt hắn một lần cũng không chịu sao?

——— Vừa nghĩ đến chuyện này,Thanh Phong Tuấn vừa mới dấy lên hi vọng lại bị dập tắt.Rất nhớ cô…nhớ cô. . . . . .nhớ đến mỗi đêm tim đều đau……

Ánh trời chiều xuyên qua cửa thủy tinh chiếu lên trên sàn nhà.

Diệp Vị Ương ngẩn người nhìn quần áo trong tủ.Kể từ khi quyết định tham gia dạ vũ sinh nhật của Vương Tuyết,cô vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc mình phải mặc thế nào,vừa có thể hấp dẫn ánh mắt đầu tiên của đối phương,vừa không để bản thân quá khó tiếp nhận đây?

Sau đó,cô lại phát hiện không biết ai đã chuẩn bị giùm cô một bộ dạ phục rất lộng lẫy cùng mặt nạ! Vô cùng vừa người!

Cô còn đang kinh ngạc,bọn cướp lại gọi điện thoại đến nói rất ủng hộ cô tham gia dạ vũ lần này,quần áo cùng mặt nạ là tài trợ miễn phí,hi vọng cô lần này tham gia dạ vũ là người đẹp nhất,sớm lấy được món đồ bọn họ muốn có.Nếu không thời gian năm ngày rất nhanh sẽ trôi qua,đến lúc đó cô chỉ có thể đi nhặt xác con trai bảo bối của cô.

Diệp Vị Ương cau mày nghĩ,bọn cướp lần này thật sự thật lợi hại,có thể nắm rõ tường tận từng hành động của cô,xem ra cô phải nhanh lấy được món đồ đối phương muốn,nếu không cục cưng sẽ nguy hiểm mất.

Mà Diệp Vị Ương làm sao cũng không nghĩ ra tất cả kế hoạch đều do thiên tài bảo bối tinh quái tặng quà cho cô.Dĩ nhiên,chuyện này nói sau.

Chậc chậc. . . . . . Thật là một buổi dạ vũ làm người ta hết sức mong đợi. . . . . .

Không chần chờ nữa,Diệp Vị Ương đứng lên,thuận tay gộp lại mái tóc dài mềm mại,không bằng đem tất cả giao cho nhà thiết kế tạo hình thôi.

““““““““““““““““““““““““““““`

Một ngày mới bắt đầu.Tại hiện trường sinh nhật dạ vũ của Vương Tuyết.

Vô số mùi thơm hoa bách hợp nở rộ,kèm theo từng đợt âm nhạc du dương phân tán.

———-Vương Tuyết không biết Thanh Phong Tuấn tại sao yêu tha thiết hoa bách hợp nhưng vẫn nghe theo ý trang trí bằng bách hợp.Nhưng vô hình đã giúp Diệp Vị Ương giấu đi mùi thơm vốn có trên người.

Diệp Vị Ương dưới mặt nạ hơi nhíu lại chân mày,gương mặt thanh tú bị lây lo lắng,bỗng nhiên cảm thấy nơi này không an toàn,cũng không có trong kế hoạch của cô.Cô dường như cũng quên có rất nhiều người muốn tìm được cơ hội giết Thanh Phong Tuấn người giàu có nhất nhì trong giới hắc bạch.

“Tiểu thư,vị tiểu thư này. . . . . .”

Diệp Vị Ương vô thức nghĩ đột nhiên phát hiện có người dường như đang gọi tên cô.Nghiêng đầu chỉ thấy mấy nhân viên tiếp đón đi về phía cô.

“Vị tiểu thư này,phiền cô đưa thư mời,chúng tôi cần ghi tên những người đến đây.”

“Ừm,được.” Sớm đoán được sẽ như thế,cô mở ra túi đen đưa tờ thư mời trước đó trộm được,trò hay chính thức bắt đầu,cô quan sát nhân viên tiếp tân thoáng cái thay đổi sắc mặt ———

“Sao? Đây. . . . . . Đây là. . . . . . Thẻ Vip của Thanh Phong tiên sinh? !” Nhân viên tiếp tân giật mình hét lên không lớn lắm nhưng đủ để khiến mấy nhân vật xung quanh chú ý,bọn họ tò mò nhìn sang Diệp Vị Ương rồi thấp giọng nghị luận,mọi người trong lòng đều suy đoán cô gái quyến rũ này rốt cuộc có quan hệ gì với Thanh Phong Tuấn ?

Diệp Vị Ương đeo mặt nạ quỷ dị Mạn Đà La,hoàn toàn đem một nửa dung mạo tinh sảo lộ ra ngoài,cô kéo nhẹ cánh môi quyến rũ cười: “Đúng vậy,tôi là bạn nhảy tối nay của Thanh Phong tiên sinh,ngài ấy tạm thời bận công việc chút nửa sẽ đến.”

“A!Thì ra như vậy.Tiểu thư hãy vào hội trường nghỉ ngơi chốc lát,trước có thể dùng một ít món,đợi Thanh Phong tiên sinh tới chúng tôi sẽ nói cho ngài ấy biết .” Nhân viên tiếp tân không chút hoài nghi lời Diệp Vị Ương,thứ nhất nếu không phải người thân cận thật sự không thể lấy được thẻ muốn mời Thanh Phong Tuấn; thứ hai là cô gái xinh đẹp như hoa này không thể nói láo,hoàn toàn có tư cách hợp phù hợp với Thanh Phong Tuấn tiên sinh cao quý a.Haizzz,chỉ tiếc cho cô gái sinh nhật tối nay,nghe nói còn là vợ tương lai của Thanh Phong tiên sinh,xem ra phân lượng chỉ bất quá như thế,sinh nhật cô ta mà Thanh Phong tiên sinh còn đưa một bạn gái xinh đẹp đến.

“Ừm,được.Vậy thì cám ơn.” Diệp Vị Ương thu lại nụ cười quyến rũ,vẻ mặt khôi phục lãnh đạm.Cô không thích ánh mắt mấy người ở đây nhìn cô.Mặc dù hôm nay đeo mặt nạ che bớt một phần dung mạo nhưng che dấu không được vẻ đẹp trời sinh,cô không muốn như động vật quý hiếm bị người ta dòm ngó.

Xoay người cô đi về phía vườn hoa,năm năm huấn luyện làm cô có thói quen đến nơi nào đều phải quan sát trình trạng xung quanh,để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn không thể rút lui.

Chỉ chốc lát sau ———

Một trận ong ong xao động truyền đến,hấp dẫn Diệp Vị Ương tiếp tục sải bước đi đến,chỉ thấy bên cạnh thật nhiều người giống như học sinh tiểu học vui mừng chạy về phía cửa,trên mặt mang theo nét vui mừng cùng không thể tin,mà những người này phần lớn đều là phái nữ,ack,rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không lẽ xảy ra hỏa hoạn hay cướp bóc?

Cô từ từ đi tới trong đám người,nghe phái nữ chung quanh không ngừng bàn luận.

A. . . . . . Thì ra là vậy! Còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì lớn! Chẳng qua. . . . . . cái tên Thanh Phong Tuấn tới mà thôi.

Ack. . . . . . Thật đúng dịp! Thanh Phong Tuấn hôm nay đeo mặt nạ bán thú nhân thần bí !Nhìn qua giống như một đôi với cô.

Hắn mặt một thân áo vest màu bạc tinh khiết,áo sơ mi mỏng bên trong được mở rộng cổ áo lộ ra màu da tiểu mạch khỏe mạnh.Ngũ quan hoàn mỹ lãnh khốc bị mặt nạ bán thú nhân thần bí ngăn cản một phần,chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sắc bén mà u ám cùng đôi môi mỏng.Rất hiển nhiên hấp dẫn phái nữ nơi đây.

Nếu không phải vì để người ngoài càng thêm nhận định sự tồn tại giả của Vương Tuyết mà không còn chú ý đến Diệp Vị Ương,hắn sẽ không đến tham gia yến hội nhàm chán thế này.Đôi mắt thâm thúy quan sát khắp hội trường,hắn liền thấy nhân viên tiếp tân đang vui vẻ đi về phía hắn.

A,đại khái muốn xem thư mời chứ gì? Xem ra Vương Tuyết đặc biệt cẩn thận ở phương diện này,bất quá tấm thẻ kia hắn không biết mình đã ném đi đâu.

Nhân viên tiếp tân dừng lại trước mặt hắn,khom người chín mươi độ cúi chào,thái độ tương đối cung kính nói: “Hoan nghênh Thanh Phong tiên sinh đến,bạn gái ngài đã giúp ngài trình thẻ,cô ấy nói ngài bận sẽ đến trễ.”

Hả?Bạn gái hắn?

Thanh Phong Tuấn suy nghĩ xoay chuyển tương đối nhanh,lúc trước hoài nghi có người lén vào biệt thự của hắn,hiện tại nhất định liên quan đến thẻ mời kia.

Hắn lập tức bình tỉnh hỏi: “Ừm,bởi vì tôi hôm nay hơi bận rộn nên không thể đón cô ấy đến, cho nên. . . . . . Xin hỏi cô ấy hôm nay mặt trang phục thế này? Người ở đây quá nhiều,tôi sợ nhất thời tìm không được.”

“A! Thanh Phong tiên sinh,bởi vì bạn gái ngài đưa ra thẻ của ngài cho nên chúng tôi quên hỏi tên cô ấy,trực tiếp ghi danh tên ngài vào sổ.Bạn gái gái ngài quả thực đẹp như thiên tiên!Mặc dù cô ấy đeo loại mặt nạ nửa đoạn như ngài nhưng vẫn có thể thấy được gương mặt tuyệt mỹ của cô ấy!” Nhân viên tiếp tân nhớ lại nói: “Cô ấy mặc một bộ lễ phục ngắn màu rượu đỏ,vóc người cao gầy nhìn qua rất quyến rũ cũng rất dịu dàng,như mỹ nhân xuất chúng,chỉ cần ngài nhìn qua nhất định nhìn ra, huống chi đó là bạn gái ngài hẳn có điểm quen thuộc dễ nhận biết!”

Thanh Phong Tuấn không nói thêm gì nữa,chỉ nhếch cao khóe miệng vẽ ra độ cung hoàn mỹ,hắn đã lâu chưa từng cười thế này.

Rất tốt,trời cũng giúp hắn!Bất luận người phụ nữ kia là ai,tối nay hắn nhất định tự mình tìm được cô!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương