Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y
-
Chương 55: Để ta suy nghĩ một chút
Huyền Cơ Tử, Long Thiên Tuyệt núp ở phía sau suy nghĩ trong đầu, năm mươi năm trước, Huyền Cơ Tử, Độc Tam Nương, Bách Thiên Mị, Thiên Chung Thao, là những nhân vật kiệt xuất hiếm có trong giang hồ, là người giang hồ đều biết đến Nam Triều Tứ Hiệp Giang Hồ, mỗi người có một sở trường riêng, Huyền Cơ Tử lấy ngự kiếm nổi tiếng thiên hạ, Độc Tam Nương lấy độc thuật và thuật luyện đan độc bộ thiên hạ, Thiên Chung Thao lấy ngự thú nổi tiếng thiên hạ, trong đó, Bách Thiên Mị thần bí nhất là người trẻ tuổi nhất trong mấy người bọn họ, mấy thập niên qua dung mạo vẫn như thuở ban đầu, chưa bao giờ thay đổi, người trong thiên hạ không ai có thể địch lại ngự lực của hắn, mà hắn cũng không thèm để ý chuyện thiên hạ, hành tung bí ẩn bất định, vốn quan hệ của bốn người cực tốt, nhưng chẳng biết tại sao, cuối cùng lại tan vỡ, thế nhân đều cho là bọn họ đã không còn trên nhân thế, nguyên lai là bọn họ đã ẩn cư cả rồi.
Thành Nhi và Dịch Nhi trở thành đồ đệ của Bách Thiên Mị, chuyện này đối với anh em hai người các bé mà nói, chính là kỳ ngộ tốt nhất rồi, không nghĩ tới Lam Mân Côi còn có cơ hội tốt hơn, có thể đồng thời được Độc Tam Nương và Huyền Cơ Tử tán thưởng, quả thật là tam sinh hữu hạnh (may mắn ba đời).
“Sao hả? Tiểu nha đầu, không động tâm sao? Huyền Cơ Tử ta từ trước tới nay chưa hề thu nhận đồ đệ, hôm nay gặp được tiểu nha đầu ngươi, hơn nữa ngươi còn có thể phá giải trận pháp này của ta, quả thật là duyên phận trời định, ta mới nghĩ tới muốn thu ngươi làm đồ đệ.” Huyền Cơ Tử cảm thấy hơi thất bại, vào năm mươi năm trước, người khắp thiên hạ đều tranh nhau muốn làm học đồ của hắn, nhưng không một ai có thể lọt được vào mắt hắn, hôm nay nhìn thấy tiểu nha đầu này, hắn suy nghĩ hắn cũng nên có một vị đồ đệ.
Lam Tử Duyệt nhìn một lượt khắp cả người Huyền Cơ Tử, cái gì mà duyên phận với không duyên phận, nói thật lòng, ở cái thời không này, tu vi càng cao thì sống càng tốt, học được càng nhiều thì càng có thể sống lâu hơn, bất quá nàng và nhi tử của nàng phải thương lượng lại một chút, dẫu sao bái sư cũng là chuyện lớn, đoạn ngẩng đầu nhìn Huyền Cơ Tử cười nói: “Ha ha! Cái đó, để ta suy nghĩ một chút, chuyện này còn cần phải đợi bàn bạc lại đã.”
Câu trả lời của Lam Tử Duyệt khiến cho Long Thiên Tuyệt đang núp trong bóng tối lắc đầu bật cười, nữ nhân này, tất cả mọi người đều tranh nhau muốn được bái sư học nghệ Huyền Cơ Tử, nàng cư nhiên lại nói còn phải suy nghĩ một chút, là nàng không biết danh tiếng của Huyền Cơ Tử, hay là thật lòng không muốn bái Huyền Cơ Tử là thầy, đây là câu hỏi mà không lâu sau hắn sẽ được biết.
“Cái gì? Tiểu nha đầu, đầu ngươi bị bệnh hả! Bái Thiên Cơ Tử (không hiểu sao bản raw chỗ này nó ghi vậy??) ta làm thầy, ngươi còn phải suy nghĩ một chút, lão đầu tử ta nói cho ngươi biết, tiểu nha đầu, đi qua khỏi thôn này, sẽ không có cái tiệm đó nữa đâu (ý nói cơ hội đã qua sẽ không trở lại).” Thiên Cơ Tử oán trách kêu lên, Thiên Cơ Tử hắn muốn thu đồ đệ lại đến nông nỗi phải đi cầu xin người khác làm đồ đệ của mình, bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, hay là do đã quá lâu rồi hắn không xuất hiện trong giang hồ, thế nhân cũng đã quên mất hắn, như thế làm cho suy nghĩ muốn thu Lam Tử Duyệt làm đồ đệ càng thêm kiên định.
“Không có cái tiệm đó cũng được mà.” Lam Tử Duyệt sao cũng được nói, một tay đưa ra hái anh đào, nếu nàng thực sự đi, nhi tử bảo bối của nàng sẽ ngay lập tức sốt ruột.
“Không có cái tiệm đó cũng được hả?” Huyền Cơ Tử lặp lại lời nói của Lam Tử Duyệt, chạy đến trước mặt Lam Tử Duyệt, bất đắc dĩ nói, “Tiểu nha đầu, lão đầu tử ta cho ngươi chút thời gian suy nghĩ, bất quá trong khoảng thời gian này, ngươi đi đâu cũng phải mang lão đầu tử ta theo, khi nào ngươi nghĩ thông suốt thì có thể bái ta làm thầy, như thế nào?” Thiên Cơ Tử khom người trợn tròn mắt nhìn Lam Tử Duyệt, còn dùng tay chỉ chỉ mình, hơn mấy chục năm hắn không hề ra khỏi Bán Nguyệt Sơn, hắn đợi đã lâu, cũng muốn đi ra ngoài chơi một chút.
Tay Lam Tử Duyệt đang hái anh đào ngừng một lát, cau mày nhìn Thiên Cơ Tử, cái người này đã nói đến vậy rồi mà vẫn còn bám dính lấy nàng, rất không cao hứng nói: “Không thì thế nào?”
Thành Nhi và Dịch Nhi trở thành đồ đệ của Bách Thiên Mị, chuyện này đối với anh em hai người các bé mà nói, chính là kỳ ngộ tốt nhất rồi, không nghĩ tới Lam Mân Côi còn có cơ hội tốt hơn, có thể đồng thời được Độc Tam Nương và Huyền Cơ Tử tán thưởng, quả thật là tam sinh hữu hạnh (may mắn ba đời).
“Sao hả? Tiểu nha đầu, không động tâm sao? Huyền Cơ Tử ta từ trước tới nay chưa hề thu nhận đồ đệ, hôm nay gặp được tiểu nha đầu ngươi, hơn nữa ngươi còn có thể phá giải trận pháp này của ta, quả thật là duyên phận trời định, ta mới nghĩ tới muốn thu ngươi làm đồ đệ.” Huyền Cơ Tử cảm thấy hơi thất bại, vào năm mươi năm trước, người khắp thiên hạ đều tranh nhau muốn làm học đồ của hắn, nhưng không một ai có thể lọt được vào mắt hắn, hôm nay nhìn thấy tiểu nha đầu này, hắn suy nghĩ hắn cũng nên có một vị đồ đệ.
Lam Tử Duyệt nhìn một lượt khắp cả người Huyền Cơ Tử, cái gì mà duyên phận với không duyên phận, nói thật lòng, ở cái thời không này, tu vi càng cao thì sống càng tốt, học được càng nhiều thì càng có thể sống lâu hơn, bất quá nàng và nhi tử của nàng phải thương lượng lại một chút, dẫu sao bái sư cũng là chuyện lớn, đoạn ngẩng đầu nhìn Huyền Cơ Tử cười nói: “Ha ha! Cái đó, để ta suy nghĩ một chút, chuyện này còn cần phải đợi bàn bạc lại đã.”
Câu trả lời của Lam Tử Duyệt khiến cho Long Thiên Tuyệt đang núp trong bóng tối lắc đầu bật cười, nữ nhân này, tất cả mọi người đều tranh nhau muốn được bái sư học nghệ Huyền Cơ Tử, nàng cư nhiên lại nói còn phải suy nghĩ một chút, là nàng không biết danh tiếng của Huyền Cơ Tử, hay là thật lòng không muốn bái Huyền Cơ Tử là thầy, đây là câu hỏi mà không lâu sau hắn sẽ được biết.
“Cái gì? Tiểu nha đầu, đầu ngươi bị bệnh hả! Bái Thiên Cơ Tử (không hiểu sao bản raw chỗ này nó ghi vậy??) ta làm thầy, ngươi còn phải suy nghĩ một chút, lão đầu tử ta nói cho ngươi biết, tiểu nha đầu, đi qua khỏi thôn này, sẽ không có cái tiệm đó nữa đâu (ý nói cơ hội đã qua sẽ không trở lại).” Thiên Cơ Tử oán trách kêu lên, Thiên Cơ Tử hắn muốn thu đồ đệ lại đến nông nỗi phải đi cầu xin người khác làm đồ đệ của mình, bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, hay là do đã quá lâu rồi hắn không xuất hiện trong giang hồ, thế nhân cũng đã quên mất hắn, như thế làm cho suy nghĩ muốn thu Lam Tử Duyệt làm đồ đệ càng thêm kiên định.
“Không có cái tiệm đó cũng được mà.” Lam Tử Duyệt sao cũng được nói, một tay đưa ra hái anh đào, nếu nàng thực sự đi, nhi tử bảo bối của nàng sẽ ngay lập tức sốt ruột.
“Không có cái tiệm đó cũng được hả?” Huyền Cơ Tử lặp lại lời nói của Lam Tử Duyệt, chạy đến trước mặt Lam Tử Duyệt, bất đắc dĩ nói, “Tiểu nha đầu, lão đầu tử ta cho ngươi chút thời gian suy nghĩ, bất quá trong khoảng thời gian này, ngươi đi đâu cũng phải mang lão đầu tử ta theo, khi nào ngươi nghĩ thông suốt thì có thể bái ta làm thầy, như thế nào?” Thiên Cơ Tử khom người trợn tròn mắt nhìn Lam Tử Duyệt, còn dùng tay chỉ chỉ mình, hơn mấy chục năm hắn không hề ra khỏi Bán Nguyệt Sơn, hắn đợi đã lâu, cũng muốn đi ra ngoài chơi một chút.
Tay Lam Tử Duyệt đang hái anh đào ngừng một lát, cau mày nhìn Thiên Cơ Tử, cái người này đã nói đến vậy rồi mà vẫn còn bám dính lấy nàng, rất không cao hứng nói: “Không thì thế nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook