Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y
-
Chương 2: Chỉ là một phế vật
Sang chương hai tớ sẽ thay đổi cách gọi: cô – nàng.
“Ân!” Lam Tử Duyệt giật giật thân thể đau nhức, nghe như vẫn còn tiếng mưa rơi, nhưng trên người nàng lại có hơi ấm.
Lam Tử Duyệt nỗ lực mở đôi mắt chua xót nhìn, hiện tại nàng đang ngủ ở trên giường mềm mại? Nhìn nhìn nhà ở, nơi đây tràn ngập cổ kính, Lam Tử Duyệt cam chịu số phận, con mẹ nó nàng thật sự xuyên qua.
“Nha! Ngươi tỉnh, đừng nhúc nhích, đêm qua ngươi phát sốt, thân thể lại suy yếu cực độ, yêu cầu ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.” Một nữ tử mỹ lệ tóc bạc đang bình thản nói, bưng một chén dược đi tới bên người Lam Tử Duyệt.
Ngày trước Lam Tử Duyệt nhìn đầu bạc chỉ có ở trong TV mới có, nhất thời có chút sợ ngây người, một đầu tóc bạc cũng có mang đến cảm giác mỹ lệ, chỉ thấy nữ tử một thân váy lụa màu trắng, đầu bạc chỉ dùng một cây trâm ngọc búi, mặt trái xoan, mày lá liễu, một đôi mắt đẹp hơi mang tang thương, cái mũi tinh xảo lả lướt, duy nhất chỉ có đôi môi đỏ nổi bật giữa một thân màu trắng, làm cho người ta có một loại cảm giác muốn phiêu tiên.
“Ngươi, ngươi là ai?” Lam Tử Duyệt không nói thì còn tốt, vừa nói ra, giọng khàn khàn khó nghe khiến chính nàng giật nảy mình.
“Ta là ân nhân cứu mạng ngươi, ngươi bị phong hàn,, giọng nói khó nghe muốn chết, nhanh lên uống thuốc đi, sau đó có thể khỏe lại rất nhanh, ta không muốn nghe giọng nói khó nghe như vậy.” Nữ tử Đầu bạc đem thuốc đưa tới trước mặt Lam Tử Duyệt.
Lam Tử Duyệt bĩu môi, người rất xinh đẹp, nhưng lời nói ra thật sự là…….
“Không uống sao? Muốn ốm chết sao?” Nữ tử này có chút tức giận, giọng nói rất không tốt, hiển nhiên sự kiên nhẫn rất kém.
“Uống, làm sao không uống, ai ngờ đã chết rồi, nhưng ta không muốn chết, ta còn chưa sống đủ đâu.” Lam Tử Duyệt tiếp nhận chén thuốc, bất chấp tất cả, “Ùng ục ùng ục”, rất nhanh uống cạn chén thuốc lớn.
Nữ nhân tóc bạc thấy Lam Tử Duyệt uống, mới lộ ra một chút mỉm cười.
“Oa! Con mẹ nó, thật đắng!” Lam Tử Duyệt dùng tay áo xoa xoa cái miệng, cúi đầu, có loại cảm giác muốn phun.
“Ngươi dám nhổ ra, lão nương liền mang ngươi ném tới bên ngoài cho dã lang ăn thịt.” Nữ tử tóc bạc uy hiếp Lam Tử Duyệt.
“Thôi đi! Nếu như ngươi muốn đem ta cho dã lang, thì ngươi cần gì phải cứu ta trở về đây?” Lam Tử Duyệt tức giận nói, đừng tưởng rằng là nàng ân nhân cứu mạng liền có thể ở nàng trước mặt khoe khoang.
“Ân! Nhìn một chút, cái tính tình này, thật đúng là hợp khẩu vị lão nương, chậc chậc, nhưng chỉ là một than phế vật, thật không ra sao?” Nữ tử tóc bạc lắc đầu, một bộ dáng đặc biệt tiếc hận.
“Phế vật, nói ai phế vật đấy?” Lam Tử Duyệt nghĩ không ra, sao nàng lại trở thành phế vật?
“Nơi này trừ bỏ có hai chúng ta, còn có người khác sao? Người ta nói đương nhiên chính là ngươi một phế vật, trong cơ thể không có ngự khí, không phải luyện đan sư, càng không phải ngự thú sư, chẳng lẽ ngươi vẫn là thiên tài được!” Nữ tử khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nhìn Lam Tử Duyệt, trong lòng chậm rãi có ý tưởng.
Nữ tử tóc bạc vừa nói như vậy, Lam Tử Duyệt mới phát hiện hóa ra nàng Lam Tử Duyệt chính là một người phế vật, ở phủ Thừa tướng mới không được coi trọng, bị nhóm thứ muội khi dễ, dựa vào cái quái gì vậy, ở trong cái thế giới dùng võ vi tôn này, không thể tu luyện Ngự Khí, đan dược, nàng kia sống có ý gì? Sớm muộn chỉ có con đường chết!
“Ân!” Lam Tử Duyệt giật giật thân thể đau nhức, nghe như vẫn còn tiếng mưa rơi, nhưng trên người nàng lại có hơi ấm.
Lam Tử Duyệt nỗ lực mở đôi mắt chua xót nhìn, hiện tại nàng đang ngủ ở trên giường mềm mại? Nhìn nhìn nhà ở, nơi đây tràn ngập cổ kính, Lam Tử Duyệt cam chịu số phận, con mẹ nó nàng thật sự xuyên qua.
“Nha! Ngươi tỉnh, đừng nhúc nhích, đêm qua ngươi phát sốt, thân thể lại suy yếu cực độ, yêu cầu ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.” Một nữ tử mỹ lệ tóc bạc đang bình thản nói, bưng một chén dược đi tới bên người Lam Tử Duyệt.
Ngày trước Lam Tử Duyệt nhìn đầu bạc chỉ có ở trong TV mới có, nhất thời có chút sợ ngây người, một đầu tóc bạc cũng có mang đến cảm giác mỹ lệ, chỉ thấy nữ tử một thân váy lụa màu trắng, đầu bạc chỉ dùng một cây trâm ngọc búi, mặt trái xoan, mày lá liễu, một đôi mắt đẹp hơi mang tang thương, cái mũi tinh xảo lả lướt, duy nhất chỉ có đôi môi đỏ nổi bật giữa một thân màu trắng, làm cho người ta có một loại cảm giác muốn phiêu tiên.
“Ngươi, ngươi là ai?” Lam Tử Duyệt không nói thì còn tốt, vừa nói ra, giọng khàn khàn khó nghe khiến chính nàng giật nảy mình.
“Ta là ân nhân cứu mạng ngươi, ngươi bị phong hàn,, giọng nói khó nghe muốn chết, nhanh lên uống thuốc đi, sau đó có thể khỏe lại rất nhanh, ta không muốn nghe giọng nói khó nghe như vậy.” Nữ tử Đầu bạc đem thuốc đưa tới trước mặt Lam Tử Duyệt.
Lam Tử Duyệt bĩu môi, người rất xinh đẹp, nhưng lời nói ra thật sự là…….
“Không uống sao? Muốn ốm chết sao?” Nữ tử này có chút tức giận, giọng nói rất không tốt, hiển nhiên sự kiên nhẫn rất kém.
“Uống, làm sao không uống, ai ngờ đã chết rồi, nhưng ta không muốn chết, ta còn chưa sống đủ đâu.” Lam Tử Duyệt tiếp nhận chén thuốc, bất chấp tất cả, “Ùng ục ùng ục”, rất nhanh uống cạn chén thuốc lớn.
Nữ nhân tóc bạc thấy Lam Tử Duyệt uống, mới lộ ra một chút mỉm cười.
“Oa! Con mẹ nó, thật đắng!” Lam Tử Duyệt dùng tay áo xoa xoa cái miệng, cúi đầu, có loại cảm giác muốn phun.
“Ngươi dám nhổ ra, lão nương liền mang ngươi ném tới bên ngoài cho dã lang ăn thịt.” Nữ tử tóc bạc uy hiếp Lam Tử Duyệt.
“Thôi đi! Nếu như ngươi muốn đem ta cho dã lang, thì ngươi cần gì phải cứu ta trở về đây?” Lam Tử Duyệt tức giận nói, đừng tưởng rằng là nàng ân nhân cứu mạng liền có thể ở nàng trước mặt khoe khoang.
“Ân! Nhìn một chút, cái tính tình này, thật đúng là hợp khẩu vị lão nương, chậc chậc, nhưng chỉ là một than phế vật, thật không ra sao?” Nữ tử tóc bạc lắc đầu, một bộ dáng đặc biệt tiếc hận.
“Phế vật, nói ai phế vật đấy?” Lam Tử Duyệt nghĩ không ra, sao nàng lại trở thành phế vật?
“Nơi này trừ bỏ có hai chúng ta, còn có người khác sao? Người ta nói đương nhiên chính là ngươi một phế vật, trong cơ thể không có ngự khí, không phải luyện đan sư, càng không phải ngự thú sư, chẳng lẽ ngươi vẫn là thiên tài được!” Nữ tử khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nhìn Lam Tử Duyệt, trong lòng chậm rãi có ý tưởng.
Nữ tử tóc bạc vừa nói như vậy, Lam Tử Duyệt mới phát hiện hóa ra nàng Lam Tử Duyệt chính là một người phế vật, ở phủ Thừa tướng mới không được coi trọng, bị nhóm thứ muội khi dễ, dựa vào cái quái gì vậy, ở trong cái thế giới dùng võ vi tôn này, không thể tu luyện Ngự Khí, đan dược, nàng kia sống có ý gì? Sớm muộn chỉ có con đường chết!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook