Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y
Chương 130: Tử Thiên , nàng ấy là Tử Duyệt , đúng không? (1)

“Hề hề! Nhìn huynh kìa, như một hài tử vậy, đều đã là phụ thân của hai đứa trẻ rồi, còn nói chuyện buồn nôn như vậy, huynh ở trong xe ngựa thì cũng giống như bồi ta thôi.” Lam Tử Duyệt mỉm cười, bất quá cảm giác này có tư vị của yêu đương.

“Vậy, được thôi! Bổn tọa trở về xem Dịch Nhi trước, đợi khi Dịch Nhi tỉnh lại liền cùng nó đến bồi nàng.” Long Thiên Tuyệt cuối cùng cũng quyết định nghe lời, liền đứng dậy, sải bước hướng về phía xe ngựa.

Long Thiên Ngâm vừa giúp vừa mừng thầm trong lòng, bản lĩnh của Thành Nhi quả thật không thể nghi ngờ, họ sớm thôi sẽ trở thành người một nhà! Mẫu thân nếu mà biết được bà có một người tức phụ (con dâu) thông minh như vậy, còn có một cặp bảo bối thiên tài, nhất định sẽ bảy ngày bảy đêm không ngủ yên mất thôi.

Còn về phía Lam Tử Thiên, sau khi nhìn thấy nét mặt đau khổ của Nam Cung Thần Huân, trong lòng do dự hồi lâu, quyết định cùng hắn trò chuyện, Lam Tử Thiên cứ thế bước đến bên cạnh Nam Cung Thần Huân.

“Hoàng Thượng, cùng thảo dân nói chuyện chút đi!” Lam Tử Thiên cảm thấy, giờ đây Nam Cung Thần Huân cũng đã là Hoàng Thượng rồi, vẫn là hành quân thần chi lễ tốt hơn.

Nam Cung Thần Huân nhìn Lam Tử Thiên, nói: “Tử Thiên, ngươi vẫn nên gọi ta Thần Huân đi! Chúng ta từ nhỏ cùng nhau trưởng thành, nếu ngay cả ngươi cũng gọi ta là Hoàng Thượng, vậy ta thật sự là ngay cả bằng hữu cũng không có.”Nam Cung Thần Huân mỉm cười thê lương, hắn thật tâm xem Tử Thiên là bằng hữu, những năm nay, hắn chưa từng trách cứ việc Tử Thiên vì chuyện của Duyệt Nhi mà không để ý tới hắn.

“Vậy được thôi! Tiếng Hoàng Thượng này, tự ta cảm thấy rất xa lạ, chúng ta đến bên kia, vừa đi vừa nói, ta biết trong lòng ngươi có rất nhiều nghi hoặc, ta sẽ giải đáp mọi khúc mắt của ngươi.” Lam Tử Thiên biết, điều Nam Cung Thần Huân muốn biết nhất là chuyện của Dịch Nhi.

“Được, đi thôi! Vừa đi vừa nói.” Nam Cung Thần Huân cũng muốn trò chuyện với Lam Tử Thiên, sáu năm không gặp, hắn có rất nhiều chuyện muốn nói, hai người cách xe ngựa xa dần xa dần.

Nam Cung Thần Huân không nhịn được nữa,lên tiếng hỏi: “Tử Thiên, muội ấy là Duyệt Nhi, đúng không? Ta không nhìn nhầm.” Nam Cung Thần Huân là hỏi nhưng cũng là khẳng định.

Lam Tử Thiên ngẩng nhìn đám mây trên trời, đáp “Thần Huân, muội ấy là Duyệt Nhi không sai, ngươi không có nhìn nhầm,muội ấy thực sự là Duyệt Nhi.” Lam Tử Thiên đưa ra câu trả lời khẳng định.

Nam Cung Thần Huân vừa nghe, bước chân dừng hẳn, nét mặt không khỏi kích động, thật sự là Duyệt Nhi của hắn, Duyệt Nhi của hắn trở về rồi, hắn đợi hết sáu năm cuối cùng cũng đợi được ngày này.

Nam Cung Thần Huân ngẩng đầu, nhìn Lam Tử Thiên hỏi: “Nhưng mà Tử Thiên, vì sao muội ấy lại không nhìn nhận ta , có phải vẫn còn trách ta năm đó không bảo vệ tốt cho muội ấy, nên mới bỏ mặc ta, đúng như vậy không?” Nam Cung Thần Huân nghĩ, Duyệt Nhi không đối hoài đến hắn chắc chắn là vì nguyên nhân này, trước kia họ yêu sâu đậm như vậy, nếu không phải vì vậy, Duyệt Nhi sẽ không vô duyên vô cớ mặc kệ hắn.

“Không, Thần Huân, ngươi nhầm rồi, Duyệt Nhi không trách ngươi, Duyệt Nhi không cùng ngươi tương nhận, muội ấy cũng có nỗi khổ tâm riêng, ngày đại hôn sáu năm trước của hai người, Duyệt Nhi bị ngườ xấu bắt đi, đồng thời bị hạ dược, muốn đẩy muội ấy vào đường chết, nhưng gian kế không thành, Duyệt Nhi tránh được một kiếp, tuy muội ấy thoát được kiếp này, nhưng mị độc trên người thế nhưng vẫn chưa hóa giải được, muội ấy mê mang bước vào Hồng Phong Diệp Lâm, gặp được thành chủ Ma Huyễn Thành, vì đã quá thời hạn giải độc nên Long Thiên Tuyệt đã cứu muội ấy, Thành Nhi và Dịch Nhi chính là cốt nhục của hắn,  và hôm qua muội ấy mới biết được chân tướng của toàn bộ mọi việc, muội ấy một mình nuôi dạy hài tử năm năm qua, lần trở về này, một là muốn điều tra rõ ràng thực hư chân tướng mọi chuyện, hai là, muội ấy muốn tham gia đại hội luyện đan, sáu năm trước muội ấy trong mắt thiên hạ chỉ là một phế vật ai nấy đều biết, giờ đây muội ấy đã là một luyện đan sư,cũng muốn thiên hạ phải thay đổi cách nhìn.”  Lam Tử Thiên hy vọng trong lòng hắn không quá tự trách chính mình, chuyện đến nước này, Thần Huân chỉ có thể đối diện hiện thực.

“Thật đáng hận, năm đó, rốt cuộc là kẻ nào đã bắt muội ấy, ai là chủ mưu phía sau muốn dồn muội ấy vào đường cùng, rốt cuộc là ai đem trẫm và muội ấy chia cắt nhiều năm, nếu để ta điều tra ra được, còn không ngũ mã phanh thanh kẻ đó!” Nam Cung Thần Huân lòng đầy phẫn nộ, Duyệt Nhi của hắn lúc ấy nhất định rất kinh sợ đi,  hỗn đản, sao lại có thể đối xử với nàng ấy như vậy? Nam Cung Thần Huân ôm đầu, đau khổ quỵ xuống, lần đầu tiên, hắn cảm thấy bản thân vô dụng bất lực như vậy, ngay cả nữ nhân mà hắn yêu hắn cũng không bảo vệ được  , là hắn vô dụng, là hắn vô dụng, Nam Cung Thần Huân trong lòng ngập tràn tự trách.

Lam Tử Thiên bi thương nhìn nỗi thống khổ của Nam Cung Thần Huân,trong lòng cũng đau đớn vô phần, hắn cũng vậy cũng không bảo vệ tốt cho Duyệt Nhi, để những tên đó lợi dụng sơ hở khiến Duyệt Nhi lưu lạc chịu khổ ròng rã sáu năm trời, hắn cũng có trách nhiệm.

“Thần Huân, đừng tự trách nữa, Duyệt Nhi tuy rằng đã rời xa chúng ta sáu năm, nhưng cũng không phải chuyện xấu, muội ấy bây giờ đã không còn là Duyệt Nhi cần chúng ta bảo vệ nữa rồi.” Chỉ có điểm này có thể khiến Lam Tử Thiên an ủi vài phần , ít nhất sau này không ai dám ức hiếp muội ấy nữa, muội ấy cũng có thể tự bảo vệ bản thân thật tốt, có thể sống tự do tự tại trên thế gian này, đối với hắn mà nói, đã đủ lắm rồi.

Nam Cung Thần Huân ngẩng lên gương mặt tuấn tú, cả mặt thấm đượm nước mắt và bi thương, Nam Cung Thần Huân đau khổ hỏi “Tử Thiên, Duyệt Nhi muội ấy có biết ai là kẻ chủ mưu muốn hãm hại muội ấy không?” Nàng ấy nếu đã quay về để báo thù, vậy ắt đã liệu đoán được là ai làm đi.

“Duyệt Nhi chưa từng đề cập, muội ấy chỉ nói sẽ quay về điều tra, nhưng mà Thần Huân này, tin muội ấy còn sống không được để quá nhiều người biết, cho dù là Tử Nhu cũng không được, ít nhất cũng phải chờ đến đại hội luyện đan, Thần Huân ngươi hiểu ý ta chứ?” Lam Tử Thiên không thể nói với Nam Cung Thần Huân  , thật ra trong lòng hắn rất nghi ngờ Lam Tử Nhu, năm đó Lam Tử Nhu cũng rất thích Nam Cung Thần Huân, vì để gả cho Thần Huân khó tránh sẽ hạ độc thủ hãm hại muội ấy, chuyện này hắn cũng chưa từng bàn qua với Duyệt Nhi, vào ngày xảy ra chuyện hắn đã từng nghi ngờ Lam Tử Nhu và Lý Tú Nương phu nhân phủ Thừa Tướng rồi, chỉ là không có bằng chứng mà thôi.

“Tử Thiên, ý của ngươi ta đã hiểu, đa tạ ngươi, Tử Thiên  , đa ta ngươi nguyện ý nói cho ta biết những điều này, chí ít trong lòng ta đã không còn quá đau khổ, ngươi yên tâm, ta sẽ không để Duyệt Nhi chịu khổ vô lý như vậy, ta nhất định sẽ tóm được kẻ chỉ huy đằng sau, đòi lại công đạo cho muội ấy, cũng là đòi lại công đạo cho chính mình.” Nam Cung Thần Huân lúc này tâm trạng đã bình tĩnh ít nhiều, chỉ cần nàng ấy bình yên quay về, điều này quan trọng hơn mọi thứ.

Lam Tử Thiên gật đầu, trong lòng hắn cũng nhận ra được, Thần Huân vẫn là không bằng lòng đối diện với hiện thực, hắn quá yêu muội ấy cũng phớt lờ chuyện Duyệt Nhi đã có hài tử, Duyệt Nhi và hắn, chung quy đã lỡ qua nhau, duyên phận hai người đã tận, chỉ là Thần Huân không dám đối mặt mà thôi.

“Thần Huân! Duyệt Nhi muội ấy có….”

“Tử Thiên này! Duyệt Nhi lần này trở về, trẫm sẽ bảo vệ muội ấy thật tốt, ngươi yên tâm đi, những tên đó chắc chắn không thể đắc thắng lâu đâu.” Nam Cung Thần Huân cười đến sáng lạng, hắn sẽ không để Duyệt Nhi rời xa hắn lần nữa, tuyệt đối không,hắn cũng không muốn nghe thêm lời nào từ Tử Thiên, hắn ai cũng mặc kệ, hắn chỉ quan tâm Duyệt Nhi, chỉ cần Duyệt Nhi của hắn quay về bên cạnh hắn.

Lam Tử Thiên nhìn Nam Cung Thần Huân lắc đầu, hy vọng hắn sớm tỉnh ngộ chấp nhận sự thật trước mặt này, quên đi muội ấy, nếu không, thống khổ chỉ mình hắn mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương