Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y
-
Chương 119: Ngự xà chi trận
“Điều này thì mẫu thân không rõ lắm.” Lam Tử Duyệt cũng không muốn đả kích tâm tình của hoan hỷ của Lam Dịch Dịch, nhưng sự khẳng định của nàng, nếu như Long Thiên Tuyệt chính là phụ thân hai huynh đệ nó, vậy thì hắn vẫn sống trên thế gian này, nếu như không phải, nàng thật sự không biết, là vì, nàng đối với nam nhân đó thật sự không có chút ấn tượng.
“Được rồi, đã vào đêm, ngủ đi thôi! Ngày mai còn phải lên đường, có vài chuyện, theo sự dịch chuyển của thời gian, sớm muộn các con hiểu được.” Lam Tử Duyệt nửa quỳ, kéo chăn đắp cho chúng nó, nàng nằm xuống bên cạnh Lam Dịch Dịch, một ngày bận rồi, lại đánh một trận, cộng thêm xe ngựa mãi lắc lư, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon.
“Mẫu thân, hài nhi sẽ cùng mẫu thân cùng nhau điều tra rõ việc mẫu thân bị hại.” Lam Thành Thành lại ngồi dậy, những tên đã hãm hại mẫu thân năm đó, nó một tên cũng không bỏ qua.
“Mẫu thân, hài nhi cũng muốn đi.” Lam Dịch Dịch cũng nghiêng đầu về phía Lam Tử Duyệt nói, dám hại mẫu thân của nó, nó nhất định phải tra tấn đám người đó đến chết, như vậy mới có thể giải được cơn giận.
“Biết rồi! Nhưng những chuyện này chỉ là tiểu sự mà thôi, giờ đây, tịnh dưỡng mới là đại sự, mẫu thân rất mệt, ngủ nhanh thôi!” Lam Tử Duyệt quả thật có chút mệt rồi, mơ mơ màng màng trả lời.
Lam Thành Thành nhìn dáng vẻ của mẫu thân mà đau lòng, đêm nay hai huynh đệ nó đáng lẽ không nên tranh chấp với nhau, lại khiến mẫu thân phiền lòng, đoạn rút thân hình nhỏ nhỏ chui vào trong chăn.
Long Thiên Tuyệt xác định mẫu tử ba người đã yên giấc liền trở về xe ngựa của hắn, lòng hơi phiền muộn, không biết đến khi nào mới có thể cùng mẫu tử nàng đoàn tụ, không được, hắn nhất định phải đẩy nhanh tốc độ tu luyện, sớm giải quyết Phệ Hồn kiếm, chỉ như vậy hắn mới yên tâm để Dịch Nhi và Thành Nhi trở về bên cạnh hắn.
Đêm khuya, tĩnh lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy vài âm thanh.
Tiếng chim vang lên, một mỹ nữ quyến rũ khoát trên người một váy màu đỏ, mặt sáng như trăng, mắt tựa thủy hạnh, môi gợi cảm nhưng không đỏ, mày không họa nhưng sắc sảo, gương mặt mỹ lệ lòe loẹt mà âm trầm, quanh cổ là một con rắn to đỏ rực, lúc đi, mông vặn vẹo đến lợi hại, nét mặt âm hiểm cười bước về nơi cần đến, còn không ngừng hôn đại xà đỏ rực trên cổ mình, nếu như không có đại xà trên cổ cùng với nụ cười âm hiểm trên gương mặt, ắt khiến người khác cảm thấy là Trầm Ngư * mỹ hóa thân (*Trầm Ngư còn là biệt hiệu của Tây Thi) , giai nhân nằm gai nếm mật, người này chính là Phần Cơ, đêm nay nhận chỉ thị của Thiên Tú Vi, thủ tiêu mẫu tử Lam Tử Duyệt ba người.
Phần Cơ dừng lại cách Lam Tử Duyệt một dặm, đem đại xà đỏ rực trên cổ xuống, đặt đầu xà trước mặt mình và ánh mắt giao nhau, đột nhiên, đôi mắt Phần Cơ biến thành màu xanh lá, truyền đạt thông tin đến đại xà, con ngươi của đại xà cũng chuyển xanh, Phần Cơ âm hiểm cười , mới đặt đại xà trên mặt đất, đại xà nhanh chóng lướt vào trong rừng sâu.
Phần Cơ lấy ra một cây cốt tiêu chỉ dài bằng ngón tay, đặt lên đôi môi gợi cảm thổi lên âm luật không người hiểu, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm.
“Tốc, tốc…..” Động vật thân mềm trong đêm khuya thanh tĩnh tạo ra âm thanh bò đi chầm chậm, có thể rõ ràng nghe được, những con rắn hàng ngàn hàng vạn, bất đồng màu sắc, lớn nhỏ khác nhau, dưới sự chỉ huy của đại xà đỏ rực, dưới sự điều khiển của Phần Cơ, bò về phía xe ngựa của bọn Lam Tử Duyệt, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh.
Bạch Tuyết đang nghỉ ngơi dưới gốc cây đại thụ, giận dữ đá móng trước, đá bay con rắn bên cạnh, còn không ngừng hét lên tên của Lam Tử Duyệt.
“Lam Tử Duyệt, mau ra đây, nguy hiểm….”
Nhưng Lam Tử Duyệt và Lam Dịch Dịch ngủ rất sâu, đặc biệt sau cơn mưa, nhiệt độ vô cùng thoải mái, Lam Tử Duyệt thích nhất là ngủ vào ngày mưa, hơn nữa còn ngủ rất say, chỉ có Lam Thành Thành là thiển miên, hoang giao dã ngoại, tính cảnh giác của nó rất cao, nghe thấy tiếng kêu của Bạch Tuyết và tiếng “tốc, tốc….”. Thân hình nhỏ bé của nó tức tốc ngồi dậy.
Vén rèm cửa xe ngựa liếc nhìn, bên ngoài xe ngựa đều là rắn, có con đã bò lên xe, đang bò vào trong xe, Lam Thành Thành tỉ mỉ quan sát, phát ra đều là kịch độc chi xà.
“Đáng chết, đều đáng chết.” Lam Thành Thành vì giận dữ mà toàn thân run rẩy, đôi mắt cũng chuyển thành màu xanh.
Trên bàn tay nhỏ trắng thon gọn, ngự lực kim sắc đã ngưng tụ, chấn thẳng về trên ngựa, độc xà trên ngựa liền phân làm hai, lăn lốc xuống dưới xe ngựa, nhưng mà độc xà quá nhiều, chồng chất bò lên xe ngựa.
“Mẫu thân, Dịch Nhi, dậy nhanh nào, nguy hiểm!” Lam Dịch Dịch vừa hét vừa chấn phi độc xà trên xe.
“Ách!” Lam Tử Duyệt xoay người, khó khăn mở mắt, nhìn nhìn Lam Thành Thành, âm thành có chút khàn khàn hỏi: “Hài nhi, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Vừa nhìn tưởng không có gì quan trọng nhưng khi trông thấy đôi mắt của Lam Thành Thành chuyển thành màu xanh, như đã tiêm phải kê huyết, nhanh chóng ngồi dậy.
“Mẫu thân, chúng ta bị độc xà bao vây, tình thế hiện giờ rất nguy hiểm, nhanh chóng gọi Dịch Nhi dậy, chúng ta rời khỏi xe ngựa!”
“Cái gì? Độc xà, là tên vương bát đản nào giở trờ? Thành Nhi, con chống đỡ một chút, xem mẫu thân này.” Lam Tử Duyệt mở hòm thuốc của mình, lấy chút ít Hùng Hoàng phấn rải đều bên ngoài cửa xe, nhưng khi vừa mở rèm cửa, chỉ thấy cả xe ngựa đều bị độc xà bao vây, tranh nhau nhào vào bên trong, nếu không phải Thành Nhi dùng ngự lực kìm lại, ắt hẳn đã tràn ngập cả xe rồi.
Lam Tử Duyệt nhìn độc xà, lại quay sang nhìn Hùng Hoàng phấn trong tay mình, mẹ nó, chút ít như vậy, chống cái rắm!
Lam Tử Duyệt quăng đi Hùng Hoàng phấn trên tay, hai tay hợp nhất, rất nhanh, trên tay Lam Tử Duyệt nổi lên một đạo ngân quang, ngân quang càng tụ càng nhiều, Lam Tử Duyệt nhanh chóng chiếu ngân quang đó đến toàn bộ xe ngựa, một trận pháp liền hình thành.
“Thành Nhi, nghỉ ngơi chút, mẫu thân đã thiết lập trận pháp, trong một lúc chúng sẽ không vào được.”
Còn lúc này, Lam Thành Thành cũng bị làm thức giấc, tay nhỏ dịu dịu mắt, vẻ mặt không vui ngẩng nhìn xung quanh, nhìn nhìn trận pháp ngân quang dao động, bất mãn nói: “Mẫu thân, mọi người làm gì vậy? Sao không đi ngủ?”
“Dịch Nhi, nhanh dậy mặc y phục, chúng ta bị độc xà bao vây rồi.” Lam Thành Thành vội vàng hét lên.
“Xà, xà gì? Sao lại bao vây chúng ta?” Lam Dịch Dịch lúc này không còn buồn ngủ, lập tức ngồi dậy, nhìn bên ngoài xe ngựa, chỉ thấy bên ngoài toàn độc xà, những thứ khác đều không thấy, nãi nãi nó, đây đích thị là rắp tâm giết hại mẫu tử bọn họ! Ngay tức khắc, Lam Dịch Dịch nổi giận, đôi mắt cũng chuyển thành màu xanh.
Bên ngoài xe ngựa, Lam Tử Thiên, Long Thiên Tuyệt và Niên Bình Sùng đều nghe thấy tiếng động, lần lượt đứng dậy đi xem.
Ba người đều bước xuống xe ngựa, nhìn độc xà chất đống bao vây xe ngựa của Lam Tử Duyệt, cho dù là tam đại nam nhân, cũng cảm thấy sởn tóc gáy.
“Oa! Nam nhân bà, ngươi không sao chứ!” Niên Bình Sùng nôn nóng hét to, nhưng lại không thấy Lam Tử Duyệt đáp lại.
“Làm sao đây, những độc xà này toàn bao vây xe ngựa của nam nhân bà, còn của chúng ta lại không bị gì?” Niên Bình Sùng gấp gáp vận động thân thể, kích động nói, mẫu tử họ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!
“Toàn bộ đều là độc xà, nhất định phải vô cùng cẩn thận.” Lam Tử Thiên vội nói, không biết Dịch Nhi mọi người ra sao rồi, hơn nữa số lượng độc xà ngày một đông.
“Đám hỗn đản này, đúng là có rắp tâm giết chết mẫu tử họ rồi, nếu như bọn họ có chuyện gì, ta nhất định không tha cho đám người đó.” Long Thiên Ngâm nộ khí xoay người, lúc này, đại ca vẫn đang tu luyện, hắn nhất định phải gọi đại ca ra mới được.
Trong nháy mắt, Long Thiên Tuyệt xuất hiện trước xe ngựa của bọn Lam Tử Thiên, quan sát cảnh tượng trước mắt, Long Thiên Tuyệt phẫn nộ không thôi, hai tay khẽ động, đôi mắt cũng vì giận dữ mà chuyển thành màu lam.
Long Thiên Tuyệt cả người bay lên, hai tay hắc quang lấp lánh, hung hăng đánh thẳng vào những đám độc xà không ngừng bám lên xe ngựa.
“Đi, chúng ta qua hỗ trợ.” Niên Bình Sùng chờ không kịp nói, cả người cũng bay lên cách Long Thiên Tuyệt không xa dừng lại, bắt đầu dùng ngự lực công kích độc xà.
Lam Tử Thiên và Long Thiên Ngâm cũng không nhàn rỗi, tách nhau công kích độc xà trên xe ngựa của Lam Tử Duyệt.
“Làm sao đây? Quá nhiều rồi, hình như toàn bộ độc xà trên thế gian này đều về đây hết rồi.” Niên Bình Sùng hét to, sao lại có nhiều rắn như vậy? Hơn nữa chỉ nhằm vào mẫu tử nam nhân bà, thật mẹ nó đáng chết.
Huyền Cơ Tử nghe thấy tiếng hét của Niên Bình Sùng, cũng từ không gian chỉ hoàn giới của lão bước ra, nhìn thấy cả xe ngựa của Lam Tử Duyệt đều là độc xà vây quanh, trong đôi mắt xuất hiện tia lo lắng, lại nhìn thấy mọi người đang bay trên không đối phó với độc xà, xác độc xà trải đầy khắp nơi, không đúng! Đây là ngự xà chi trận, người ngự xà không chết, đám độc xà này sẽ không rời khỏi, hơn nữa sẽ ngày một đông.
“Ngừng tay, các ngươi ngừng tay cho ta, như vậy không giết được chúng đâu, hơn nữa sẽ ngày càng đông hơn, cho dù các ngươi có giết ba ngày ba đêm cũng giết không hết.”
Long Thiên Tuyệt mấy người vừa nghe, đều lập tức phi thân đến bên Huyền Cơ Tử
Niên Bình vội vàng hỏi: “Huyền Cơ Tử, lão nhanh nghĩ cách gì đi! Nam nhân bà họ cũng không biết thế nào rồi?”
“Ai da! Các ngươi trước tiên đừng quá lo cho mẫu tử họ, mẫu tử họ không phải rất lợi hại sao? Không dễ xảy ra chuyện đâu, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra người ngự lực, hơn nữa còn có xà đầu đàn, chỉ có kẻ ngực lực chết, xà đầu đàn chết đi, những đám độc xà này mới được tiêu diệt.” Huyền Cơ Tử gấp gáp nói, người nắm rõ ngự xà chi thuật rất ít, hơn nữa những độc xà này không phải linh vật trong núi, chỉ là bị kẻ sử dụng ngự xà dùng ngự thuật khống chế.
“Kẻ ngự xà, phải tìm ở đâu?” Lam Tử Thiên vội vã hỏi, độc xà quả thật ngày một nhiều, xe ngựa của Duyệt Nhi đã chịu không nổi trọng lượng của chúng rồi.
“Sẽ xuất hiện ở đâu? Bổn tọa đi tìm.” Long Thiên Tuyệt đột nhiên mở miệng, cơn thịnh nổ khó kiềm chế, mọi người ngẩng nhìn, mới kinh ngạc phát hiện, đôi mắt hắn cư nhiên chuyển lam.
“Ngươi …..” Huyền Cơ Tử kinh ngạc, người này là Long Thiên Tuyệt! Phệ Hồn kiếm cả thân màu lam, người sở hữu nó, lúc giận dữ, đôi mắt cũng sẽ chuyển thành màu lam, đi với cậu ta bao lâu nay, lão cư nhiên không phát hiện hắn chính là Long Thiên Tuyệt, Ai! Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, cứu người quan trọng!
“Được rồi, đã vào đêm, ngủ đi thôi! Ngày mai còn phải lên đường, có vài chuyện, theo sự dịch chuyển của thời gian, sớm muộn các con hiểu được.” Lam Tử Duyệt nửa quỳ, kéo chăn đắp cho chúng nó, nàng nằm xuống bên cạnh Lam Dịch Dịch, một ngày bận rồi, lại đánh một trận, cộng thêm xe ngựa mãi lắc lư, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon.
“Mẫu thân, hài nhi sẽ cùng mẫu thân cùng nhau điều tra rõ việc mẫu thân bị hại.” Lam Thành Thành lại ngồi dậy, những tên đã hãm hại mẫu thân năm đó, nó một tên cũng không bỏ qua.
“Mẫu thân, hài nhi cũng muốn đi.” Lam Dịch Dịch cũng nghiêng đầu về phía Lam Tử Duyệt nói, dám hại mẫu thân của nó, nó nhất định phải tra tấn đám người đó đến chết, như vậy mới có thể giải được cơn giận.
“Biết rồi! Nhưng những chuyện này chỉ là tiểu sự mà thôi, giờ đây, tịnh dưỡng mới là đại sự, mẫu thân rất mệt, ngủ nhanh thôi!” Lam Tử Duyệt quả thật có chút mệt rồi, mơ mơ màng màng trả lời.
Lam Thành Thành nhìn dáng vẻ của mẫu thân mà đau lòng, đêm nay hai huynh đệ nó đáng lẽ không nên tranh chấp với nhau, lại khiến mẫu thân phiền lòng, đoạn rút thân hình nhỏ nhỏ chui vào trong chăn.
Long Thiên Tuyệt xác định mẫu tử ba người đã yên giấc liền trở về xe ngựa của hắn, lòng hơi phiền muộn, không biết đến khi nào mới có thể cùng mẫu tử nàng đoàn tụ, không được, hắn nhất định phải đẩy nhanh tốc độ tu luyện, sớm giải quyết Phệ Hồn kiếm, chỉ như vậy hắn mới yên tâm để Dịch Nhi và Thành Nhi trở về bên cạnh hắn.
Đêm khuya, tĩnh lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy vài âm thanh.
Tiếng chim vang lên, một mỹ nữ quyến rũ khoát trên người một váy màu đỏ, mặt sáng như trăng, mắt tựa thủy hạnh, môi gợi cảm nhưng không đỏ, mày không họa nhưng sắc sảo, gương mặt mỹ lệ lòe loẹt mà âm trầm, quanh cổ là một con rắn to đỏ rực, lúc đi, mông vặn vẹo đến lợi hại, nét mặt âm hiểm cười bước về nơi cần đến, còn không ngừng hôn đại xà đỏ rực trên cổ mình, nếu như không có đại xà trên cổ cùng với nụ cười âm hiểm trên gương mặt, ắt khiến người khác cảm thấy là Trầm Ngư * mỹ hóa thân (*Trầm Ngư còn là biệt hiệu của Tây Thi) , giai nhân nằm gai nếm mật, người này chính là Phần Cơ, đêm nay nhận chỉ thị của Thiên Tú Vi, thủ tiêu mẫu tử Lam Tử Duyệt ba người.
Phần Cơ dừng lại cách Lam Tử Duyệt một dặm, đem đại xà đỏ rực trên cổ xuống, đặt đầu xà trước mặt mình và ánh mắt giao nhau, đột nhiên, đôi mắt Phần Cơ biến thành màu xanh lá, truyền đạt thông tin đến đại xà, con ngươi của đại xà cũng chuyển xanh, Phần Cơ âm hiểm cười , mới đặt đại xà trên mặt đất, đại xà nhanh chóng lướt vào trong rừng sâu.
Phần Cơ lấy ra một cây cốt tiêu chỉ dài bằng ngón tay, đặt lên đôi môi gợi cảm thổi lên âm luật không người hiểu, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm.
“Tốc, tốc…..” Động vật thân mềm trong đêm khuya thanh tĩnh tạo ra âm thanh bò đi chầm chậm, có thể rõ ràng nghe được, những con rắn hàng ngàn hàng vạn, bất đồng màu sắc, lớn nhỏ khác nhau, dưới sự chỉ huy của đại xà đỏ rực, dưới sự điều khiển của Phần Cơ, bò về phía xe ngựa của bọn Lam Tử Duyệt, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh.
Bạch Tuyết đang nghỉ ngơi dưới gốc cây đại thụ, giận dữ đá móng trước, đá bay con rắn bên cạnh, còn không ngừng hét lên tên của Lam Tử Duyệt.
“Lam Tử Duyệt, mau ra đây, nguy hiểm….”
Nhưng Lam Tử Duyệt và Lam Dịch Dịch ngủ rất sâu, đặc biệt sau cơn mưa, nhiệt độ vô cùng thoải mái, Lam Tử Duyệt thích nhất là ngủ vào ngày mưa, hơn nữa còn ngủ rất say, chỉ có Lam Thành Thành là thiển miên, hoang giao dã ngoại, tính cảnh giác của nó rất cao, nghe thấy tiếng kêu của Bạch Tuyết và tiếng “tốc, tốc….”. Thân hình nhỏ bé của nó tức tốc ngồi dậy.
Vén rèm cửa xe ngựa liếc nhìn, bên ngoài xe ngựa đều là rắn, có con đã bò lên xe, đang bò vào trong xe, Lam Thành Thành tỉ mỉ quan sát, phát ra đều là kịch độc chi xà.
“Đáng chết, đều đáng chết.” Lam Thành Thành vì giận dữ mà toàn thân run rẩy, đôi mắt cũng chuyển thành màu xanh.
Trên bàn tay nhỏ trắng thon gọn, ngự lực kim sắc đã ngưng tụ, chấn thẳng về trên ngựa, độc xà trên ngựa liền phân làm hai, lăn lốc xuống dưới xe ngựa, nhưng mà độc xà quá nhiều, chồng chất bò lên xe ngựa.
“Mẫu thân, Dịch Nhi, dậy nhanh nào, nguy hiểm!” Lam Dịch Dịch vừa hét vừa chấn phi độc xà trên xe.
“Ách!” Lam Tử Duyệt xoay người, khó khăn mở mắt, nhìn nhìn Lam Thành Thành, âm thành có chút khàn khàn hỏi: “Hài nhi, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Vừa nhìn tưởng không có gì quan trọng nhưng khi trông thấy đôi mắt của Lam Thành Thành chuyển thành màu xanh, như đã tiêm phải kê huyết, nhanh chóng ngồi dậy.
“Mẫu thân, chúng ta bị độc xà bao vây, tình thế hiện giờ rất nguy hiểm, nhanh chóng gọi Dịch Nhi dậy, chúng ta rời khỏi xe ngựa!”
“Cái gì? Độc xà, là tên vương bát đản nào giở trờ? Thành Nhi, con chống đỡ một chút, xem mẫu thân này.” Lam Tử Duyệt mở hòm thuốc của mình, lấy chút ít Hùng Hoàng phấn rải đều bên ngoài cửa xe, nhưng khi vừa mở rèm cửa, chỉ thấy cả xe ngựa đều bị độc xà bao vây, tranh nhau nhào vào bên trong, nếu không phải Thành Nhi dùng ngự lực kìm lại, ắt hẳn đã tràn ngập cả xe rồi.
Lam Tử Duyệt nhìn độc xà, lại quay sang nhìn Hùng Hoàng phấn trong tay mình, mẹ nó, chút ít như vậy, chống cái rắm!
Lam Tử Duyệt quăng đi Hùng Hoàng phấn trên tay, hai tay hợp nhất, rất nhanh, trên tay Lam Tử Duyệt nổi lên một đạo ngân quang, ngân quang càng tụ càng nhiều, Lam Tử Duyệt nhanh chóng chiếu ngân quang đó đến toàn bộ xe ngựa, một trận pháp liền hình thành.
“Thành Nhi, nghỉ ngơi chút, mẫu thân đã thiết lập trận pháp, trong một lúc chúng sẽ không vào được.”
Còn lúc này, Lam Thành Thành cũng bị làm thức giấc, tay nhỏ dịu dịu mắt, vẻ mặt không vui ngẩng nhìn xung quanh, nhìn nhìn trận pháp ngân quang dao động, bất mãn nói: “Mẫu thân, mọi người làm gì vậy? Sao không đi ngủ?”
“Dịch Nhi, nhanh dậy mặc y phục, chúng ta bị độc xà bao vây rồi.” Lam Thành Thành vội vàng hét lên.
“Xà, xà gì? Sao lại bao vây chúng ta?” Lam Dịch Dịch lúc này không còn buồn ngủ, lập tức ngồi dậy, nhìn bên ngoài xe ngựa, chỉ thấy bên ngoài toàn độc xà, những thứ khác đều không thấy, nãi nãi nó, đây đích thị là rắp tâm giết hại mẫu tử bọn họ! Ngay tức khắc, Lam Dịch Dịch nổi giận, đôi mắt cũng chuyển thành màu xanh.
Bên ngoài xe ngựa, Lam Tử Thiên, Long Thiên Tuyệt và Niên Bình Sùng đều nghe thấy tiếng động, lần lượt đứng dậy đi xem.
Ba người đều bước xuống xe ngựa, nhìn độc xà chất đống bao vây xe ngựa của Lam Tử Duyệt, cho dù là tam đại nam nhân, cũng cảm thấy sởn tóc gáy.
“Oa! Nam nhân bà, ngươi không sao chứ!” Niên Bình Sùng nôn nóng hét to, nhưng lại không thấy Lam Tử Duyệt đáp lại.
“Làm sao đây, những độc xà này toàn bao vây xe ngựa của nam nhân bà, còn của chúng ta lại không bị gì?” Niên Bình Sùng gấp gáp vận động thân thể, kích động nói, mẫu tử họ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!
“Toàn bộ đều là độc xà, nhất định phải vô cùng cẩn thận.” Lam Tử Thiên vội nói, không biết Dịch Nhi mọi người ra sao rồi, hơn nữa số lượng độc xà ngày một đông.
“Đám hỗn đản này, đúng là có rắp tâm giết chết mẫu tử họ rồi, nếu như bọn họ có chuyện gì, ta nhất định không tha cho đám người đó.” Long Thiên Ngâm nộ khí xoay người, lúc này, đại ca vẫn đang tu luyện, hắn nhất định phải gọi đại ca ra mới được.
Trong nháy mắt, Long Thiên Tuyệt xuất hiện trước xe ngựa của bọn Lam Tử Thiên, quan sát cảnh tượng trước mắt, Long Thiên Tuyệt phẫn nộ không thôi, hai tay khẽ động, đôi mắt cũng vì giận dữ mà chuyển thành màu lam.
Long Thiên Tuyệt cả người bay lên, hai tay hắc quang lấp lánh, hung hăng đánh thẳng vào những đám độc xà không ngừng bám lên xe ngựa.
“Đi, chúng ta qua hỗ trợ.” Niên Bình Sùng chờ không kịp nói, cả người cũng bay lên cách Long Thiên Tuyệt không xa dừng lại, bắt đầu dùng ngự lực công kích độc xà.
Lam Tử Thiên và Long Thiên Ngâm cũng không nhàn rỗi, tách nhau công kích độc xà trên xe ngựa của Lam Tử Duyệt.
“Làm sao đây? Quá nhiều rồi, hình như toàn bộ độc xà trên thế gian này đều về đây hết rồi.” Niên Bình Sùng hét to, sao lại có nhiều rắn như vậy? Hơn nữa chỉ nhằm vào mẫu tử nam nhân bà, thật mẹ nó đáng chết.
Huyền Cơ Tử nghe thấy tiếng hét của Niên Bình Sùng, cũng từ không gian chỉ hoàn giới của lão bước ra, nhìn thấy cả xe ngựa của Lam Tử Duyệt đều là độc xà vây quanh, trong đôi mắt xuất hiện tia lo lắng, lại nhìn thấy mọi người đang bay trên không đối phó với độc xà, xác độc xà trải đầy khắp nơi, không đúng! Đây là ngự xà chi trận, người ngự xà không chết, đám độc xà này sẽ không rời khỏi, hơn nữa sẽ ngày một đông.
“Ngừng tay, các ngươi ngừng tay cho ta, như vậy không giết được chúng đâu, hơn nữa sẽ ngày càng đông hơn, cho dù các ngươi có giết ba ngày ba đêm cũng giết không hết.”
Long Thiên Tuyệt mấy người vừa nghe, đều lập tức phi thân đến bên Huyền Cơ Tử
Niên Bình vội vàng hỏi: “Huyền Cơ Tử, lão nhanh nghĩ cách gì đi! Nam nhân bà họ cũng không biết thế nào rồi?”
“Ai da! Các ngươi trước tiên đừng quá lo cho mẫu tử họ, mẫu tử họ không phải rất lợi hại sao? Không dễ xảy ra chuyện đâu, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra người ngự lực, hơn nữa còn có xà đầu đàn, chỉ có kẻ ngực lực chết, xà đầu đàn chết đi, những đám độc xà này mới được tiêu diệt.” Huyền Cơ Tử gấp gáp nói, người nắm rõ ngự xà chi thuật rất ít, hơn nữa những độc xà này không phải linh vật trong núi, chỉ là bị kẻ sử dụng ngự xà dùng ngự thuật khống chế.
“Kẻ ngự xà, phải tìm ở đâu?” Lam Tử Thiên vội vã hỏi, độc xà quả thật ngày một nhiều, xe ngựa của Duyệt Nhi đã chịu không nổi trọng lượng của chúng rồi.
“Sẽ xuất hiện ở đâu? Bổn tọa đi tìm.” Long Thiên Tuyệt đột nhiên mở miệng, cơn thịnh nổ khó kiềm chế, mọi người ngẩng nhìn, mới kinh ngạc phát hiện, đôi mắt hắn cư nhiên chuyển lam.
“Ngươi …..” Huyền Cơ Tử kinh ngạc, người này là Long Thiên Tuyệt! Phệ Hồn kiếm cả thân màu lam, người sở hữu nó, lúc giận dữ, đôi mắt cũng sẽ chuyển thành màu lam, đi với cậu ta bao lâu nay, lão cư nhiên không phát hiện hắn chính là Long Thiên Tuyệt, Ai! Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, cứu người quan trọng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook