Thiên Sư Không Làm Huyền Học
-
Chương 42: Thiên tai nhân họa
Sau khi Cố Lâm Tĩnh mượn cảm giác say bày tỏ tâm tư với Phượng Tiêu, chưa trải qua hai ngày thoải mái. Vương phủ của y đã bị hoàng đế niêm phong, tất cả mọi người trong phủ bị đưa vào thiên lao, nguyên nhân là Lan phi trong cung có thai, nhưng dựa theo ghi chép, đứa con vốn dĩ không phải của hoàng đế.
Dưới cơn thịnh nộ của hoàng đế, Lan phi khóc sướt mướt, nói là Nhàn Vương khinh bạc cô ta.
Bởi vì Nhàn Vương nắm giữ binh quyền, sau khi sự việc xảy ra cô ta cũng không dám báo cho hoàng đế, sợ làm cho hai cha con có hiềm khích, càng sợ Cố Lâm Tĩnh nổi nóng mưu phản.
Đây quả thực là lời nói vô căn cứ, Cố Lâm Tĩnh vào cung chỉ bị phạt, không được hoàng đế triệu kiến, y sẽ không bước vào hoàng cung nửa bước. Cho dù là có khi hoàng đế triệu kiến, Lan phi cũng có mặt, Cố Lâm Tĩnh cũng mắt nhìn thẳng, không thèm liếc nhìn lên người cô ta thêm một cái.
Lại nói người trong lòng Cố Lâm Tĩnh luôn là Phượng Tiêu, Lan phi trong mắt y còn chẳng bằng nửa cọng tóc của Phượng Tiêu, sao có thể khinh bạc cô ta chứ.
Trên đời này ai ai cũng biết Cố Lâm Tĩnh oan uổng, nhưng hoàng đế không cảm thấy.
Hoàng đế bị chọc tức đỉnh đầu bốc khói, căm ghét Cô Lâm Tĩnh sâu hơn một tầng, cảm thấy y là kẻ bất hiếu đến cực hạn, rồi có ý chỉ tịch thu tài sản bỏ vào nhà lao.
Cố Lâm Tĩnh bị giam cầm một mình, hạ nhân của vương phủ cũng không nhiều lắm, trên đời này không ai sẵn lòng hầu hạ một vương gia không có quyền thế bị hoàng đế chán ghét mà vứt bỏ, bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Ở lại đều là người trung thành và tận tâm, nhưng cũng bị giam giữ lại. May mà ngày thường nhận được bạc thưởng khá nhiều, đại đa số đều có thể dùng tiền chuộc mình ra ngoài.
Cố Lâm Tĩnh chẳng hề lo lắng cho sự an nguy của mình, y cho lắng cho Phượng Tiêu.
Nghĩ đến dáng vẻ quạnh quẽ của Phượng Tiêu đứng trong đám người khi y bị áp tải đi, tim y co lại đau đớn.
Cố Lâm Tĩnh cảm thấy trong lòng mình có ngọn lửa đang thiêu đốt, y bức thiết muốn biết Phượng Tiêu ở đâu, nhưng nha dịch ở đây chỉ có châm biếm y, tuyệt đối sẽ không nói cho y biết điều gì.
Cho đến một ngày sau, có nha dịch vụng trộm nói cho y biết, người giống như tiên nhân trong vương phủ của y bị thái tử mang đi rồi, nói là biết hắn y thuật cao minh, muốn tặng cho hoàng đế chế thuốc trường sinh bất lão cho hoàng đế.
Cố Lâm Tĩnh nghe xong, mắt lập tức đỏ như máu. Hoàng đế làm người keo kiệt tàn bạo còn mưu toan trường sinh, đan sư chết dưới tay ông ta có rất nhiều, Phượng Tiêu đi chuyến này sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều.
Lúc này Cố Lâm Tĩnh đã quên mất cảnh tượng lần đầu tiên y nhìn thấy Phượng Tiêu, người ta đi từ lửa ra.
Cũng quên mất, bản lĩnh của Phượng Tiêu có thể chữa bệnh đương nhiên cũng có thể bỏ độc. Bây giờ Cố Lâm Tĩnh chỉ có tràn đầy lo lắng, y muốn xét nát tất cả những người đối xử vô lễ với Phượng Tiêu. Cố Lâm Tĩnh càng tức giận, đầu ngày càng đau, cái trán mơ hồ có sừng mọc ra.
Gương mặt dữ tợn vặn vẹo của y khiến nha dịch ngồi bệt xuống đất, mặt như màu đất, sau đó lộn nhào chạy, trong miệng la hét có yêu quái.
*
Thật ra Phượng Tiêu ở trong cung cũng không bị đe dọa gì, hắn vốn còn chút linh khí bảo vệ cơ thể, lần trước vì điêu khắc vòng tay gỗ cho Cố Lâm Tĩnh, lại thêm ở trong hoàng cung có vận mệnh quốc gia, hắn hoàn toàn là một người bình thường.
Cũng may hoàng đế thấy hai mắt hắn tỏa sáng, chỉ cảm thấy hắn là tiên nhân hạ phàm cũng không dám lạnh nhạt, càng khẳng định Phượng Tiêu như lời thái tử nói, là tiên nhân có thể luyện chế trường sinh bất lão.
Thế là hoàng đế trực tiếp hạ lệnh đưa Phượng Tiêu đến Lăng Tiêu các, hoàng đế nói lúc nào hắn luyện thành đan dược, lúc đó có thể xuất cung. Đối với lời nói của hoàng đế, Phượng Tiêu khịt mũi coi thường, hắn nhìn hoàng đế kia, hai hàng lông mày tối om, hai mắt đục ngầu, là tướng mạo sống không được bao lâu.
Cho nên trong Lăng Tiêu các, hắn ngồi ở đó không nhúc nhích, có nội giam thúc giục, hắn chỉ cười khẩy nói, đã là người phải chết, xem như thật sự có thuốc trường sinh cũng vô dụng.
Lời này hắn dám nói, nội giam cũng không dám nghe, bọn họ sợ đến mức ra khỏi cửa điện, không dám ở gần Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu biết mình đang tức giận, hắn tự nhận mình là người không dễ nổi giận, nhưng vừa nghĩ đến Cố Lâm Tĩnh bị giam giữ trong thiên lao không biết sống chết, hắn đã không có cách nào kiềm chế cảm xúc trong lòng mình.
Hắn ở trong Lăng Tiêu các một đêm, hắn vẫn luôn suy tính số phận của Cố Lâm Tĩnh.
Có lẽ là hai người có quan hệ nhân quả, hắn không tính ra tương lai của Cố Lâm Tĩnh, chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một chút. Số phận của Cố Lâm Tĩnh tràn đầy biến hóa, có thể nói là một bước thành ma một bước thành phật.
Một bước đạp sai, chính là hai loại kết quả.
Ngay từ đầu còn tốt, số phận của Cố Lâm Tĩnh cũng không có thay đổi thăng trầm quá lớn, nhưng đến ngày thứ hai, tình huống đột nhiên xuất hiện biến hóa, Phượng Tiêu chỉ tính ra được Cố Lâm Tĩnh sẽ rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng cho dù hắn tính thế nào cũng không tính ra đến cùng Cố Lâm Tĩnh xảy ra chuyện gì.
Phượng Tiêu chỉ cảm thấy nóng ruột, không đợi hắn làm gì, trong cung đột nhiên truyền đến chuyện Cố Lâm Tĩnh là yêu.
Hoàng đế đã lệnh tất cả thị vệ trong cung tập trung lại bắt Cố Lâm Tĩnh, trong cung hỗn loạn vô cùng.
Thái dám và cung nữ đều rất sợ hãi.
Phượng Tiêu bắt đại một tên thái giám, hỏi hắn ta Cố Lâm Tĩnh ở đâu.
Lúc này cũng không ai quản được hắn, thái giám nói Cố Lâm Tĩnh bị hoàng đế bắt lên Lăng Vân đài, đó là nơi hoàng đế tự cầu khấn.
Nghe nói hoàng đế muốn xử tử Cố Lâm Tĩnh ở Lăng Vân đài.
Phượng Tiêu nghe xong vội vàng đi đến Lăng Vân đài, đoạn đường này rất nhiều người đi xem náo nhiệt, mọi người đều muốn biết Nhàn Vương có thật sự là yêu quái không.
Lúc Phượng Tiêu chạy đến, hoàng đế đang cầm kiếm đứng trên Lăng Vân đài, Cố Lâm Tĩnh bị người đè trên mặt đất, trên người khóa xích sắt, trên trán y mọc ra hai cái sừng nho nhỏ, trên người mơ hồ còn có cái đuôi màu xanh lộ ra.
Dáng vẻ của y cực kỳ giống thời điểm rồng non hóa hình yếu ớt nhất, nhưng trên người y không hề có long khí, ngược lại có ma khí. Nhưng ma, khi tiên ma đại chiến cũng đã bị chém giết gần như không còn, cho dù là có cá lọt lưới, hoặc là bị đàn áp hoặc là trốn đi.
Nhưng trên người Cố Lâm Tĩnh làm sao lại có ma khí, mà hắn lại không mảy may phát hiện.
Lúc này, trời bắt đầu đổ mưa, không trung láng máng có tiếng sấm truyền đến, mùa đông không nên có tiếng sấm, nhưng hôm nay lại có, như thể đang nói thế gian có yêu cần giết.
Phượng Tiêu hiểu đây là Cửu Trùng Thiên đang thúc giục mình ra tay, chấm dứt nhân quả. Trên người Cố Lâm Tĩnh có ma khí, số trời đã định không có được kết cục yên lành.
Đôi mắt đục ngầu của hoàng đế hiếm khi sáng trong, ông ta cười ha ha, nói Cố Lâm Tĩnh quả nhiên là yêu, hôm nay ông ta phải giết yêu nghiệt này, để trừ hại.
Mưa rơi xuống rào rào, chẳng mấy chốc đã thấm ướt quần áo của đám người.
Máu từ trên người Cố Lâm Tĩnh chảy ra, máu theo nước mưa chảy ra xa, nhìn qua cực kỳ chướng mắt.
Cố Lâm Tĩnh rất suy yếu, y cảm thấy mình sắp chết rồi.
Ánh mắt y mơ hồ, nhưng y vẫn liếc mắt đã nhìn thấy Phượng Tiêu trong đám người. Vẻ mặt y hơi nóng nảy, y muốn bảo Phượng Tiêu mau chóng rời đi.
Y là yêu quái, y sợ mình sẽ làm người này bị thương.
Thái tử theo tầm mắt y nhìn thấy Phượng Tiêu, gã biết Cố Lâm Tĩnh rất xem trọng Phượng Tiêu, cũng có phần tức giận khi mình mời chào Phượng Tiêu, người này nhìn về phía gã có khinh thường và cao ngạo.
Đây chính là một cây gai cắm trong lòng gã, khiến thái tử rất không thoải mái.
Bây giờ người đã đến, vậy gã tốt bụng cho Phượng Tiêu đoàn viên cùng Cố Lâm Tĩnh.
Thái tử đi đến trước mặt hoàng đế nói nhỏ vài tiếng, nói Cố Lâm Tĩnh là yêu nghiệt, y ở biên cảnh bị thương nặng như vậy Phượng Tiêu cũng có thể trị khỏi, người này chắc chắn cũng là yêu nghiệt đầu thai.
Lan phi đứng trước mặt hoàng đế cũng phụ họa theo, hoàng đế dẫn cô ta đến vốn muốn để Cố Lâm Tĩnh nhìn tận mắt đứa bé kia chết đi. Xem như trừng phạt đối với y.
Ai ngờ Cố Lâm Tĩnh cũng chưa từng nhìn Lan phi lấy một cái, mắt chỉ nhìn chằm chằm Phượng Tiêu.
Những lời Phượng Tiêu nói ở Lăng Tiêu các hoàng đế biết hết, nếu không biết điều, vậy thì đi chết đi.
Hoàng đế nghĩ như vậy, rồi bảo người áp giải Phượng Tiêu đi lên.
Cố Lâm Tĩnh nhìn thấy không ngừng giãy giụa, máu trên người y vẫn luôn thấm ra ngoài.
Tiếng cười của Lan phi, trào phúng của thái tử, giận giữ mắng mỏ của hoàng đế, Cố Lâm Tĩnh đều không thèm để ý, y nhìn Phượng Tiêu, nhìn thẳng qua, nước mắt theo nước mưa chảy ra.
Y từng bị thương, từng trúng độc, nhưng khi hiện tượng lạ xuất hiện trên người y, tất cả mọi người sợ hãi y e ngại y muốn y chết, nhưng chỉ có trong mắt Phượng Tiêu để lộ ra là đau lòng.
Lần đầu tiên Phượng Tiêu chật vật như vậy bị người áp chế, đứng trên đài, hắn mới nhìn thấy trước ngực Cố Lâm Tĩnh cắm ba con dao găm, dao găm kia đều có rãnh, máu vẫn đang theo chỗ kia chảy ra ngoài.
Trong chớp mắt này Phượng Tiêu chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, toàn thân nóng lên.
Khi hoàng đế quở trách tội nghiệt của Cố Lâm Tĩnh, tất cả mọi người gào thét muốn giết chết yêu nghiệt.
Mọi người kích động, tức giận, vẻ mặt bọn họ méo mó, hết thảy hóa thành một câu, Cố Lâm Tĩnh phải chết.
Hoàng đế trở thành quân vương sáng suốt, ông ta nhìn thấy ngụy trang của Cố Lâm Tĩnh, tất cả mọi người đang hô vạn tuế.
Hoàng đế dương dương đắc ý, ông ta rút kiếm lấp lóe ánh sáng ra, kiếm này được gọi là Đồ Long kiếm, vật phi phàm, nghe nói có thể chém yêu trừ ma. Có thật vậy không, chẳng ai biết, hôm nay hoàng đế định dùng Cố Lâm Tĩnh thử kiếm.
Khi hoàng đế chém về phía Cố Lâm Tĩnh, Phượng Tiêu mở miệng, hắn nói: “Dừng tay.”
Giọng nói của hắn rất khẽ, nhưng lại truyền vào trong tai mọi người, cơ thể hắn không ngừng nóng lên, pháp thuật của hắn trở về từng chút một.
Mưa tự động tránh đi trên đỉnh đầu hắn, tiếng sấm nơi chân trời lại đang gầm thét vang lên.
Phượng Tiêu biết thời gian mình ở lại thế gian không dài, linh khí của hắn bị thế gian trói buộc đã trở về, quần áo hóa thành lửa, Phượng Tiêu bước ra từ ngọn lửa tư thế như tiên nhân.
Mùi vị thuộc về phượng hoàng, khiến chim tước xung quanh bay tới.
Thần Long và phượng bảo vệ nhân gian xuất hiện ở không trung, họ hành lễ với Phượng Tiêu.
Lan phi bị tiên trạch trên người Phượng Tiêu đâm biến thành một đóa hoa lan, hoàng đế và thái tử đều ngẩn người, tất cả mọi người ở đây sợ ngây ra.
Nơi Phượng Tiêu đi qua có lửa đang thiêu đốt, hắn đi đến bên cạnh Cố Lâm Tĩnh, rút dao găm trên cơ thể người này ra, không quan tâm mình bị máu nhuộm đỏ.
Chân trời văng vẳng có tiếng đàn, Phượng Tiêu không để ý, hắn cho Cố Lâm Tĩnh uống nước linh tuyền, chữa trị vết thương trong cơ thể y.
Cố Lâm Tĩnh túm lấy tay Phượng Tiêu, nói: “Huynh đừng rời đi.”
Pháp chỉ của thiên đế vang bên tai, nói Phượng Tiêu làm trái luật trời, phải trở về Cửu Trùng Thiên chịu phạt.
Có thiên binh thiên tướng xuất hiện trong mây, bọn họ hét lớn bảo Phượng Tiêu về Cửu Trùng Thiên.
Pháp chỉ mang theo đe dọa áp bách, cơ thể Phượng Tiêu trở nên trong suốt từng chút một, Tư Mệnh cũng xuất hiện, ông nhìn Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh, oán hận cắn răng nói: “Ta biết ngay ngươi không qua được cửa này.”
Quần áo trên người Phượng Tiêu dần dần thành màu đỏ, hắn ở trong lửa, khoảnh khắc người bị pháp chỉ trói lại, hắn biến thành một con phượng hoàng to lớn, bay hai vòng quanh Cố Lâm Tĩnh, sau đó mới bay lên không trung.
Phượng hoàng xuất hiện, trăm chim cùng hót, phượng hoàng bay đi, trăm chim thút thít.
Cố Lâm Tĩnh thất tha thất thểu đứng lên, y muốn đổi theo phượng hoàng bay đi, nhưng y không có cách nào, y chỉ có thể trơ mắt nhìn Phượng Tiêu rời đi.
Giây phút Phượng Tiêu theo thiên binh thiên tướng biến mất, mắt Cố Lâm Tĩnh trở nên đỏ bừng, bên trong dường như có một giọt máu phượng hoàng đang thiêu đốt, ngực y đỏ lên, đau dữ dội.
Không biết qua bao lâu, lồng ngực y đột nhiên xuất hiện một chiếc đuôi phượng rực rỡ.
Người xưa kể lại, nếu tộc phượng hoàng mến mộ một người, sẽ để lại đuôi phượng, ý nghĩa là tìm bạn đời.
Nhưng đuôi phượng này được hắn giấu trong ngực lúc nào đây?
“Phượng Tiêu chính là Phượng Quân của Cửu Trùng Thiên, hắn chính là tiên nhân trời sinh, ngươi là tình kiếp của hắn. Nếu như hắn ra tay được, duyên phận của các ngươi đến đây là đứt, từ đây các ngươi không liên quan nhau. Nhưng Phượng Tiêu vì người nhiều lần trái với luật trời, ở nhân gian hiện hình dùng pháp thuật, thay đổi lịch sử nhân gian, về Cửu Trùng Thiên phải bị phạt. Phàm trần này chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, ngươi đừng gây thêm phiền phức cho hắn nữa.”
Lúc gần đi Tư Mệnh tận tình khuyên bảo Cố Lâm Tĩnh: “Hắn là tiên nhân trời sinh, không qua được tình kiếp, tiên duyên sẽ bị hủy, sẽ rơi xuống, ngươi suy nghĩ thật kỹ. Lại nói, hắn trở lại Cửu Trùng Thiên, sẽ uống nước sạch ở Thiên Trì, quên đi mọi chuyện ở thế gian, quên đi ngươi. Vì tốt cho hắn, mọi thứ đừng có cưỡng cầu nữa.”
Người thế gian này sau khi thần tiên biến mất đều sẽ mất đi đoạn trí nhớ này, Tư Mệnh lại lo lắng Cố Lâm Tĩnh không thể quên được.
Sau khi Tư Mệnh rời đi, Cố Lâm Tĩnh sững sờ nhìn theo hướng Phượng Tiêu rời đi, đôi mắt y một nửa đỏ một nửa đen, y nghĩ, phượng hoàng của mình lại bay đi rồi, có phải mình gây ra phiền phức ngập trời, hắn mới có thể trở lại.
***
Tác giả có lời: Hình tượng nghĩ trong đầu ầm ầm sóng dậy, viết ra thì khô cằn. Quả nhiên không thích hợp, về sau sẽ không viết loại văn này nữa.
Dưới cơn thịnh nộ của hoàng đế, Lan phi khóc sướt mướt, nói là Nhàn Vương khinh bạc cô ta.
Bởi vì Nhàn Vương nắm giữ binh quyền, sau khi sự việc xảy ra cô ta cũng không dám báo cho hoàng đế, sợ làm cho hai cha con có hiềm khích, càng sợ Cố Lâm Tĩnh nổi nóng mưu phản.
Đây quả thực là lời nói vô căn cứ, Cố Lâm Tĩnh vào cung chỉ bị phạt, không được hoàng đế triệu kiến, y sẽ không bước vào hoàng cung nửa bước. Cho dù là có khi hoàng đế triệu kiến, Lan phi cũng có mặt, Cố Lâm Tĩnh cũng mắt nhìn thẳng, không thèm liếc nhìn lên người cô ta thêm một cái.
Lại nói người trong lòng Cố Lâm Tĩnh luôn là Phượng Tiêu, Lan phi trong mắt y còn chẳng bằng nửa cọng tóc của Phượng Tiêu, sao có thể khinh bạc cô ta chứ.
Trên đời này ai ai cũng biết Cố Lâm Tĩnh oan uổng, nhưng hoàng đế không cảm thấy.
Hoàng đế bị chọc tức đỉnh đầu bốc khói, căm ghét Cô Lâm Tĩnh sâu hơn một tầng, cảm thấy y là kẻ bất hiếu đến cực hạn, rồi có ý chỉ tịch thu tài sản bỏ vào nhà lao.
Cố Lâm Tĩnh bị giam cầm một mình, hạ nhân của vương phủ cũng không nhiều lắm, trên đời này không ai sẵn lòng hầu hạ một vương gia không có quyền thế bị hoàng đế chán ghét mà vứt bỏ, bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Ở lại đều là người trung thành và tận tâm, nhưng cũng bị giam giữ lại. May mà ngày thường nhận được bạc thưởng khá nhiều, đại đa số đều có thể dùng tiền chuộc mình ra ngoài.
Cố Lâm Tĩnh chẳng hề lo lắng cho sự an nguy của mình, y cho lắng cho Phượng Tiêu.
Nghĩ đến dáng vẻ quạnh quẽ của Phượng Tiêu đứng trong đám người khi y bị áp tải đi, tim y co lại đau đớn.
Cố Lâm Tĩnh cảm thấy trong lòng mình có ngọn lửa đang thiêu đốt, y bức thiết muốn biết Phượng Tiêu ở đâu, nhưng nha dịch ở đây chỉ có châm biếm y, tuyệt đối sẽ không nói cho y biết điều gì.
Cho đến một ngày sau, có nha dịch vụng trộm nói cho y biết, người giống như tiên nhân trong vương phủ của y bị thái tử mang đi rồi, nói là biết hắn y thuật cao minh, muốn tặng cho hoàng đế chế thuốc trường sinh bất lão cho hoàng đế.
Cố Lâm Tĩnh nghe xong, mắt lập tức đỏ như máu. Hoàng đế làm người keo kiệt tàn bạo còn mưu toan trường sinh, đan sư chết dưới tay ông ta có rất nhiều, Phượng Tiêu đi chuyến này sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều.
Lúc này Cố Lâm Tĩnh đã quên mất cảnh tượng lần đầu tiên y nhìn thấy Phượng Tiêu, người ta đi từ lửa ra.
Cũng quên mất, bản lĩnh của Phượng Tiêu có thể chữa bệnh đương nhiên cũng có thể bỏ độc. Bây giờ Cố Lâm Tĩnh chỉ có tràn đầy lo lắng, y muốn xét nát tất cả những người đối xử vô lễ với Phượng Tiêu. Cố Lâm Tĩnh càng tức giận, đầu ngày càng đau, cái trán mơ hồ có sừng mọc ra.
Gương mặt dữ tợn vặn vẹo của y khiến nha dịch ngồi bệt xuống đất, mặt như màu đất, sau đó lộn nhào chạy, trong miệng la hét có yêu quái.
*
Thật ra Phượng Tiêu ở trong cung cũng không bị đe dọa gì, hắn vốn còn chút linh khí bảo vệ cơ thể, lần trước vì điêu khắc vòng tay gỗ cho Cố Lâm Tĩnh, lại thêm ở trong hoàng cung có vận mệnh quốc gia, hắn hoàn toàn là một người bình thường.
Cũng may hoàng đế thấy hai mắt hắn tỏa sáng, chỉ cảm thấy hắn là tiên nhân hạ phàm cũng không dám lạnh nhạt, càng khẳng định Phượng Tiêu như lời thái tử nói, là tiên nhân có thể luyện chế trường sinh bất lão.
Thế là hoàng đế trực tiếp hạ lệnh đưa Phượng Tiêu đến Lăng Tiêu các, hoàng đế nói lúc nào hắn luyện thành đan dược, lúc đó có thể xuất cung. Đối với lời nói của hoàng đế, Phượng Tiêu khịt mũi coi thường, hắn nhìn hoàng đế kia, hai hàng lông mày tối om, hai mắt đục ngầu, là tướng mạo sống không được bao lâu.
Cho nên trong Lăng Tiêu các, hắn ngồi ở đó không nhúc nhích, có nội giam thúc giục, hắn chỉ cười khẩy nói, đã là người phải chết, xem như thật sự có thuốc trường sinh cũng vô dụng.
Lời này hắn dám nói, nội giam cũng không dám nghe, bọn họ sợ đến mức ra khỏi cửa điện, không dám ở gần Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu biết mình đang tức giận, hắn tự nhận mình là người không dễ nổi giận, nhưng vừa nghĩ đến Cố Lâm Tĩnh bị giam giữ trong thiên lao không biết sống chết, hắn đã không có cách nào kiềm chế cảm xúc trong lòng mình.
Hắn ở trong Lăng Tiêu các một đêm, hắn vẫn luôn suy tính số phận của Cố Lâm Tĩnh.
Có lẽ là hai người có quan hệ nhân quả, hắn không tính ra tương lai của Cố Lâm Tĩnh, chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một chút. Số phận của Cố Lâm Tĩnh tràn đầy biến hóa, có thể nói là một bước thành ma một bước thành phật.
Một bước đạp sai, chính là hai loại kết quả.
Ngay từ đầu còn tốt, số phận của Cố Lâm Tĩnh cũng không có thay đổi thăng trầm quá lớn, nhưng đến ngày thứ hai, tình huống đột nhiên xuất hiện biến hóa, Phượng Tiêu chỉ tính ra được Cố Lâm Tĩnh sẽ rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng cho dù hắn tính thế nào cũng không tính ra đến cùng Cố Lâm Tĩnh xảy ra chuyện gì.
Phượng Tiêu chỉ cảm thấy nóng ruột, không đợi hắn làm gì, trong cung đột nhiên truyền đến chuyện Cố Lâm Tĩnh là yêu.
Hoàng đế đã lệnh tất cả thị vệ trong cung tập trung lại bắt Cố Lâm Tĩnh, trong cung hỗn loạn vô cùng.
Thái dám và cung nữ đều rất sợ hãi.
Phượng Tiêu bắt đại một tên thái giám, hỏi hắn ta Cố Lâm Tĩnh ở đâu.
Lúc này cũng không ai quản được hắn, thái giám nói Cố Lâm Tĩnh bị hoàng đế bắt lên Lăng Vân đài, đó là nơi hoàng đế tự cầu khấn.
Nghe nói hoàng đế muốn xử tử Cố Lâm Tĩnh ở Lăng Vân đài.
Phượng Tiêu nghe xong vội vàng đi đến Lăng Vân đài, đoạn đường này rất nhiều người đi xem náo nhiệt, mọi người đều muốn biết Nhàn Vương có thật sự là yêu quái không.
Lúc Phượng Tiêu chạy đến, hoàng đế đang cầm kiếm đứng trên Lăng Vân đài, Cố Lâm Tĩnh bị người đè trên mặt đất, trên người khóa xích sắt, trên trán y mọc ra hai cái sừng nho nhỏ, trên người mơ hồ còn có cái đuôi màu xanh lộ ra.
Dáng vẻ của y cực kỳ giống thời điểm rồng non hóa hình yếu ớt nhất, nhưng trên người y không hề có long khí, ngược lại có ma khí. Nhưng ma, khi tiên ma đại chiến cũng đã bị chém giết gần như không còn, cho dù là có cá lọt lưới, hoặc là bị đàn áp hoặc là trốn đi.
Nhưng trên người Cố Lâm Tĩnh làm sao lại có ma khí, mà hắn lại không mảy may phát hiện.
Lúc này, trời bắt đầu đổ mưa, không trung láng máng có tiếng sấm truyền đến, mùa đông không nên có tiếng sấm, nhưng hôm nay lại có, như thể đang nói thế gian có yêu cần giết.
Phượng Tiêu hiểu đây là Cửu Trùng Thiên đang thúc giục mình ra tay, chấm dứt nhân quả. Trên người Cố Lâm Tĩnh có ma khí, số trời đã định không có được kết cục yên lành.
Đôi mắt đục ngầu của hoàng đế hiếm khi sáng trong, ông ta cười ha ha, nói Cố Lâm Tĩnh quả nhiên là yêu, hôm nay ông ta phải giết yêu nghiệt này, để trừ hại.
Mưa rơi xuống rào rào, chẳng mấy chốc đã thấm ướt quần áo của đám người.
Máu từ trên người Cố Lâm Tĩnh chảy ra, máu theo nước mưa chảy ra xa, nhìn qua cực kỳ chướng mắt.
Cố Lâm Tĩnh rất suy yếu, y cảm thấy mình sắp chết rồi.
Ánh mắt y mơ hồ, nhưng y vẫn liếc mắt đã nhìn thấy Phượng Tiêu trong đám người. Vẻ mặt y hơi nóng nảy, y muốn bảo Phượng Tiêu mau chóng rời đi.
Y là yêu quái, y sợ mình sẽ làm người này bị thương.
Thái tử theo tầm mắt y nhìn thấy Phượng Tiêu, gã biết Cố Lâm Tĩnh rất xem trọng Phượng Tiêu, cũng có phần tức giận khi mình mời chào Phượng Tiêu, người này nhìn về phía gã có khinh thường và cao ngạo.
Đây chính là một cây gai cắm trong lòng gã, khiến thái tử rất không thoải mái.
Bây giờ người đã đến, vậy gã tốt bụng cho Phượng Tiêu đoàn viên cùng Cố Lâm Tĩnh.
Thái tử đi đến trước mặt hoàng đế nói nhỏ vài tiếng, nói Cố Lâm Tĩnh là yêu nghiệt, y ở biên cảnh bị thương nặng như vậy Phượng Tiêu cũng có thể trị khỏi, người này chắc chắn cũng là yêu nghiệt đầu thai.
Lan phi đứng trước mặt hoàng đế cũng phụ họa theo, hoàng đế dẫn cô ta đến vốn muốn để Cố Lâm Tĩnh nhìn tận mắt đứa bé kia chết đi. Xem như trừng phạt đối với y.
Ai ngờ Cố Lâm Tĩnh cũng chưa từng nhìn Lan phi lấy một cái, mắt chỉ nhìn chằm chằm Phượng Tiêu.
Những lời Phượng Tiêu nói ở Lăng Tiêu các hoàng đế biết hết, nếu không biết điều, vậy thì đi chết đi.
Hoàng đế nghĩ như vậy, rồi bảo người áp giải Phượng Tiêu đi lên.
Cố Lâm Tĩnh nhìn thấy không ngừng giãy giụa, máu trên người y vẫn luôn thấm ra ngoài.
Tiếng cười của Lan phi, trào phúng của thái tử, giận giữ mắng mỏ của hoàng đế, Cố Lâm Tĩnh đều không thèm để ý, y nhìn Phượng Tiêu, nhìn thẳng qua, nước mắt theo nước mưa chảy ra.
Y từng bị thương, từng trúng độc, nhưng khi hiện tượng lạ xuất hiện trên người y, tất cả mọi người sợ hãi y e ngại y muốn y chết, nhưng chỉ có trong mắt Phượng Tiêu để lộ ra là đau lòng.
Lần đầu tiên Phượng Tiêu chật vật như vậy bị người áp chế, đứng trên đài, hắn mới nhìn thấy trước ngực Cố Lâm Tĩnh cắm ba con dao găm, dao găm kia đều có rãnh, máu vẫn đang theo chỗ kia chảy ra ngoài.
Trong chớp mắt này Phượng Tiêu chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, toàn thân nóng lên.
Khi hoàng đế quở trách tội nghiệt của Cố Lâm Tĩnh, tất cả mọi người gào thét muốn giết chết yêu nghiệt.
Mọi người kích động, tức giận, vẻ mặt bọn họ méo mó, hết thảy hóa thành một câu, Cố Lâm Tĩnh phải chết.
Hoàng đế trở thành quân vương sáng suốt, ông ta nhìn thấy ngụy trang của Cố Lâm Tĩnh, tất cả mọi người đang hô vạn tuế.
Hoàng đế dương dương đắc ý, ông ta rút kiếm lấp lóe ánh sáng ra, kiếm này được gọi là Đồ Long kiếm, vật phi phàm, nghe nói có thể chém yêu trừ ma. Có thật vậy không, chẳng ai biết, hôm nay hoàng đế định dùng Cố Lâm Tĩnh thử kiếm.
Khi hoàng đế chém về phía Cố Lâm Tĩnh, Phượng Tiêu mở miệng, hắn nói: “Dừng tay.”
Giọng nói của hắn rất khẽ, nhưng lại truyền vào trong tai mọi người, cơ thể hắn không ngừng nóng lên, pháp thuật của hắn trở về từng chút một.
Mưa tự động tránh đi trên đỉnh đầu hắn, tiếng sấm nơi chân trời lại đang gầm thét vang lên.
Phượng Tiêu biết thời gian mình ở lại thế gian không dài, linh khí của hắn bị thế gian trói buộc đã trở về, quần áo hóa thành lửa, Phượng Tiêu bước ra từ ngọn lửa tư thế như tiên nhân.
Mùi vị thuộc về phượng hoàng, khiến chim tước xung quanh bay tới.
Thần Long và phượng bảo vệ nhân gian xuất hiện ở không trung, họ hành lễ với Phượng Tiêu.
Lan phi bị tiên trạch trên người Phượng Tiêu đâm biến thành một đóa hoa lan, hoàng đế và thái tử đều ngẩn người, tất cả mọi người ở đây sợ ngây ra.
Nơi Phượng Tiêu đi qua có lửa đang thiêu đốt, hắn đi đến bên cạnh Cố Lâm Tĩnh, rút dao găm trên cơ thể người này ra, không quan tâm mình bị máu nhuộm đỏ.
Chân trời văng vẳng có tiếng đàn, Phượng Tiêu không để ý, hắn cho Cố Lâm Tĩnh uống nước linh tuyền, chữa trị vết thương trong cơ thể y.
Cố Lâm Tĩnh túm lấy tay Phượng Tiêu, nói: “Huynh đừng rời đi.”
Pháp chỉ của thiên đế vang bên tai, nói Phượng Tiêu làm trái luật trời, phải trở về Cửu Trùng Thiên chịu phạt.
Có thiên binh thiên tướng xuất hiện trong mây, bọn họ hét lớn bảo Phượng Tiêu về Cửu Trùng Thiên.
Pháp chỉ mang theo đe dọa áp bách, cơ thể Phượng Tiêu trở nên trong suốt từng chút một, Tư Mệnh cũng xuất hiện, ông nhìn Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh, oán hận cắn răng nói: “Ta biết ngay ngươi không qua được cửa này.”
Quần áo trên người Phượng Tiêu dần dần thành màu đỏ, hắn ở trong lửa, khoảnh khắc người bị pháp chỉ trói lại, hắn biến thành một con phượng hoàng to lớn, bay hai vòng quanh Cố Lâm Tĩnh, sau đó mới bay lên không trung.
Phượng hoàng xuất hiện, trăm chim cùng hót, phượng hoàng bay đi, trăm chim thút thít.
Cố Lâm Tĩnh thất tha thất thểu đứng lên, y muốn đổi theo phượng hoàng bay đi, nhưng y không có cách nào, y chỉ có thể trơ mắt nhìn Phượng Tiêu rời đi.
Giây phút Phượng Tiêu theo thiên binh thiên tướng biến mất, mắt Cố Lâm Tĩnh trở nên đỏ bừng, bên trong dường như có một giọt máu phượng hoàng đang thiêu đốt, ngực y đỏ lên, đau dữ dội.
Không biết qua bao lâu, lồng ngực y đột nhiên xuất hiện một chiếc đuôi phượng rực rỡ.
Người xưa kể lại, nếu tộc phượng hoàng mến mộ một người, sẽ để lại đuôi phượng, ý nghĩa là tìm bạn đời.
Nhưng đuôi phượng này được hắn giấu trong ngực lúc nào đây?
“Phượng Tiêu chính là Phượng Quân của Cửu Trùng Thiên, hắn chính là tiên nhân trời sinh, ngươi là tình kiếp của hắn. Nếu như hắn ra tay được, duyên phận của các ngươi đến đây là đứt, từ đây các ngươi không liên quan nhau. Nhưng Phượng Tiêu vì người nhiều lần trái với luật trời, ở nhân gian hiện hình dùng pháp thuật, thay đổi lịch sử nhân gian, về Cửu Trùng Thiên phải bị phạt. Phàm trần này chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, ngươi đừng gây thêm phiền phức cho hắn nữa.”
Lúc gần đi Tư Mệnh tận tình khuyên bảo Cố Lâm Tĩnh: “Hắn là tiên nhân trời sinh, không qua được tình kiếp, tiên duyên sẽ bị hủy, sẽ rơi xuống, ngươi suy nghĩ thật kỹ. Lại nói, hắn trở lại Cửu Trùng Thiên, sẽ uống nước sạch ở Thiên Trì, quên đi mọi chuyện ở thế gian, quên đi ngươi. Vì tốt cho hắn, mọi thứ đừng có cưỡng cầu nữa.”
Người thế gian này sau khi thần tiên biến mất đều sẽ mất đi đoạn trí nhớ này, Tư Mệnh lại lo lắng Cố Lâm Tĩnh không thể quên được.
Sau khi Tư Mệnh rời đi, Cố Lâm Tĩnh sững sờ nhìn theo hướng Phượng Tiêu rời đi, đôi mắt y một nửa đỏ một nửa đen, y nghĩ, phượng hoàng của mình lại bay đi rồi, có phải mình gây ra phiền phức ngập trời, hắn mới có thể trở lại.
***
Tác giả có lời: Hình tượng nghĩ trong đầu ầm ầm sóng dậy, viết ra thì khô cằn. Quả nhiên không thích hợp, về sau sẽ không viết loại văn này nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook