Thiên Sư, Giảm Giá Không?
-
Chương 70
Editor: tiểu mao
Beta: Linh Phương
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Nhìn thấy ánh mắt cuối cùng của Tưởng Dịch, Lục Chinh hừ một tiếng.
Tiểu tử này vẫn chưa chết tâm.
Có vẻ vẫn nuôi tham vọng ngóc đầu trở lại.
thật là khó giải quyết.
Bé lừa đảo ngốc như vậy, bị người khác lừa đi, Lục tổng không chịu được.
Đây là nhân viên của anh!
“Chúng ta cũng đi thôi.” anh nói với Trần Hi.
anh còn thuận tiện quay lại hỏi Trần Hi, rốt cuộc cô đã nói gì với Tưởng Dịch.
anh… Hmm, thật ra đang quan tâm một chút, lỡ như làm ảnh hưởng tới thành tích học tập của cô thì làm sao?
“Hôm nay em tới thăm chị Dung.” Trần Hi vẫn không quên sáng nay tới tìm ai, xin phép Lục Chinh cho nghỉ hôm nay, đương nhiên muốn ở chung với Thẩm Dung, Thẩm Dung lại cười cười nói với Trần Hi, “Em vẫn muốn về bệnh viện với chị à? Nhưng bệnh viện loạn lắm, chị còn phải khám bệnh nữa. Em cứ về nhà đi.”
cô ấy không muốn Trần Hi đến bệnh viện nhiều.
cô bé này là người hướng nội, lúc tới bệnh viện sẽ luôn nhớ tới chuyện của ông ngoại, vì tránh cho cô tức cảnh sinh tình, Thẩm Dung cảm thấy vẫn không nên để cô trở lại viện thì hơn. cô ấy cũng không muốn nói chuyện tiếp với Khúc phu nhân, thấy Trần Hi do dự nhưng vẫn gật đầu, cô ấy mới thoải mái quay về bệnh viện.
“Chị Dung, chị Dung!” Thấy Thẩm Dung sắp đi, Trần Hi vội vàng đuổi theo, đột nhiên mò túi áo, lấy ra một tấm bùa nhỏ nhắn tinh xảo.
“Đây là bùa đào hoa, em tặng chị này.” Suýt thì quên tặng quà cho Thẩm Dung, trước kia mặc dù biết Thẩm Dung không tìm được đối tượng nhưng cũng không nghĩ gì, giờ Trần Hi đột nhiên ngẫm ra, một tấm bùa đào hoa đối với một cô gái không tìm được người yêu quan trọng cỡ nào.
Mắt cô sáng lấp lánh đưa tấm bùa tới trước mặt Thẩm Dung, ánh mắt trông mong như hiến bảo vật, khóe miệng bác sĩ Thẩm run run, không đành lòng từ chối ý tốt của cô, nhận lấy bùa đào hoa rồi để chung với bùa bình an, đau đầu hỏi, “Đến em cũng sợ chị không gả đi được à?’
cô ấy cũng thấy lạ, một cô gái lớn lên xinh đẹp, nhà có điều kiện, sao mãi cũng không tìm được người yêu?
Mấy bác sĩ nam trong bệnh viện chẳng nhẽ không có chút hứng thú gì với cô ấy?
cô ấy cũng đâu phải là kiểu phụ nữ cổ quái khiến người khác sợ hãi đâu.
Cái gì mà cầm dao mổ như dùng dao ăn, cái gì mà ăn cơm hộp trong phòng phẫu thuật, hay mấy cái trên sổ đen của nhiều bác sĩ cũng đâu có tên của cô ấy.
cô ấy chỉ là một người con gái bình thường, không có sở thích bất lương, không có mấy bệnh nghề nghiệp như nhìn thấy ai cũng muốn lôi người ấy đi chụp X quang, nhưng tới bây giờ vẫn còn lẻ bóng, chả biết mấy người đàn ông bây giờ rốt cuộc là bị làm sao.
Suy nghĩ kỳ lạ này chợt lướt qua đầu Thẩm Dung, cô ấy vỗ vỗ túi áo đựng bùa bình an và bùa đào hoa, ánh mắt dịu dàng hẳn, xoa đầu Trần Hi, nói: “Em có quan hệ tốt với Lục tổng thật ra cũng là chuyện tốt. Lục tổng làm người không tệ. Nhưng dù không tệ thì Hi Hi, em phải nhớ, phải giữ khoảng cách với Lục tổng, đây là để bảo vệ em, hiểu chưa?”
Trong nhà Trần Hi không có anh em. Nếu có, thì sao có thể tìm cô ấy vay tiền? Lục Chinh với Trần Hi chắc chỉ là bạn bè.
Trần Hi quen thêm bạn, cô ấy thấy cũng không có gì.
cô ấy cũng tin tưởng vào sự chính trực của Lục Chinh.
Bệnh viện Thẩm thị đón tiếp bao nhiêu là nữ minh tinh dưới trướng Lục thị, tin đồn nhiều không kể xiết, nhưng Lục Chinh vĩnh viễn không xuất hiện trên danh sách chinh phục của những nữ minh tinh này.
Đây là người đàn ông được công nhận là lạnh lùng, có ý chí sắt đá, không máu không nước mắt, đã vượt qua biết bao thử thách của các mỹ nữ.
Nhưng dẫu vậy, cô ấy vẫn muốn nhắc nhở một chút.
Thấy Trần Hi ngoan ngoãn gật đầu, cô ấy hơi đắn đo, cuối cùng vẫn không rút tiền ra đưa cho Trần Hi làm phí sinh hoạt, bởi vì Trần Hi chắc chắn sẽ không nhận. Im lặng một lát, Thẩm Dung cười tủm tỉm nói với Trần Hi: “Đợi thêm một thời gian nữa, chị bớt bận sẽ tới chơi nhà em, được không? Đúng rồi, nhà em ở đâu nhỉ?”
Trước kia, cô ấy không cố nhớ kỹ địa chỉ nhà Trần Hi, Trần Hi khựng lại, nhìn Thẩm Dung rồi nhẹ giọng nói, “Em ở số 33 đường Hòe An.” Lúc cô nói địa chỉ này, đầu tiên Thẩm Dung gật gật đầu, sau đó đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn Trần Hi.
“Đường Hòe An… Là mảnh đất mà Triệu thị muốn mua?” không hiểu sao cô ấy thấy có mối liên hệ ly kỳ đâu đây.
Trần Hi gật đầu.
“Em sắp phải thi đại học, lúc này chuyển nhà không tốt lắm, quá rắc rối, cũng cực kỳ tốn sức.” Mảnh đất đường Hòe An quả thật đang hừng hực khí thế chuẩn bị bán đấu giá, không ít tập đoàn lớn đang đợi cướp đoạt, trước mắt theo Thẩm Dung thấy, mấy nhà muốn mảnh đất này không phải kẻ dễ đối phó, hơn nữa còn là lưỡi lê chưa thấy máu thì chưa dừng.
Triệu Viễn Đông vì mảnh đất này mà ngã gãy chân, bất động sản Khương thị giằng co với Triệu thị, thề sống thề chết tiến vào trạng thái ngắm bắn Triệu thị, còn cả Lục thị nữa, nghe một vài miêu tả mà Triệu phu nhân nói là biết, Lục Chinh chắc chắn sẽ không nhường cho người khác. Nhưng đây đều là mấy thần tiên bên trên đánh nhau, Thẩm Dung lo lắng cho chuyện thi đại học của Trần Hi.
Chỉ còn mấy tháng, nếu giờ nhà Trần Hi xuất hiện biến động, một mình đi tìm phòng thì đúng là vấn đề lớn, còn đống đồ gia dụng trong nhà muốn mang đi khi chuyển nhà hay xử lý luôn?
Còn rất nhiều chuyện nữa, đều rất rắc rối, ảnh hưởng việc thi đại học thì làm sao?
“Thế này, chị ở tiểu khu Thâm Hải vẫn còn một căn nhà, để không cũng uổng.” Thẩm Dung cảm thấy nên tìm chỗ cho Trần Hi trước, lỡ như nhà bị mua mất lại không có chốn nào để về.
Tiền lương ở bệnh viện của cô ấy thật ra vô cùng cao, hơn nữa cũng không cần tiêu vào đâu, tiền tiêu vặt nhà đưa cũng không ít, thế là đi mua mấy căn nhà vị trí đẹp trong thành phố, hoặc mình ở, hoặc để đấy đợi tăng giá. Thấy Trần Hi kinh ngạc nhìn mình, Thẩm Dung cười ôn hòa nói: “đã trang trí đầy đủ nội thất, bên trong đầy đủ đồ gia dụng, em xách đồ vào ở là được. Nếu thật sự chuyển nhà, nhất định phải nói với chị.”
“Vâng.” Trần Hi nhẹ giọng đáp.
cô định nói gì đó, nhưng nụ cười lẫn tâm lý ấm áp hạnh phúc đã trào ra trước.
cô… Luôn gặp được những người rất tốt, cô thấy mình thật hạnh phúc.
“Chị Dung, cảm ơn chị.” cô nhìn Thẩm Dung nói.
“Bé ngốc, chị thu tiền thuê đấy nhá.” Thẩm Dung cười tủm tỉm sờ sờ đầu nhỏ của Trần Hi, nói, “Nhưng chung cư không có ai trông nom. Nên nếu em ở trong đấy, giúp chị quét tước nhà cửa, chị sẽ bớt được tiền thuê người dọn nhà, vậy có thể xem như tiền dọn dẹp của em là tiền thuê nhà.”
cô ấy dùng cách không tổn thương lòng tự trọng nhất với Trần Hi để khiến cô yên tâm, vừa ngẩng đầu, đã thấy Lục Chinh đứng gần đó đang hạ mắt, mặc kệ Khúc phu nhân lấy lòng mình thế nào, cô ấy liền cười cười nói với Trần Hi, “Những gì hôm nay chị Tưởng nói em, em đừng để trong lòng. Trần Hi, em rất tốt. Hơn nữa, dù không có tiền, cũng không phải là chuyện mất mặt hay phải tự ti.”
“Em biết rồi.” Trần Hi chưa từng vì chuyện mình nghèo mà thấy mặc cảm.
Đương nhiên, cô vẫn rất hâm mộ mấy người có tiền.
“Vậy là tốt rồi. Hơn nữa bây giờ em làm rất đúng. không lãng phí, không cố ép mình sống cuộc sống vượt quá khả năng của bản thân, đều rất tốt.” Thẩm Dung lúc này mới cười thật lòng, vươn vai, nhân lúc Khúc phu nhân còn chưa tìm mình gây rắc rối, chân như bôi dầu, thoắt cái đã không thấy đâu.
cô ấy đi giày cao gót nhưng trốn siêu nhanh, Trần Hi không nhịn được, cười cong mắt, lúc này mới đi tới cạnh Lục Chinh. Bấy giờ, Khúc phu nhân đã hoàn toàn bại trận, bó tay hết cách với Lục Chinh.
Bà có hơi mệt mỏi vì sự lạnh nhạt của Lục Chinh, không biết rằng Lục Chinh đang cố nhẫn nại, bởi anh không biết quan hệ giữa người này và Trần Hi là như thế nào, nên cố không nói ra chữ mà anh hay nói khi đứng trước mặt phụ nữ. “Xéo”
“đi thôi.” anh túm tay cô muốn đi.
“Hi Hi, có phải cháu vẫn giận mấy câu cô nói không?” Khúc phu nhân nóng nảy, hỏi.
“cô đối với Tưởng Dịch rất tốt.” Trần Hi quay đầu lại, bình thản nói.
Khúc phu nhân thấy Trần Hi đứng trước mặt mình bỗng thay đổi thái độ như muốn lấy lòng, dần mở to mắt.
“Dù cô nói cháu thế nào, nhưng cô rất quan tâm Tưởng Dịch. Cậu ấy rất may mắn khi có một bề trên bảo vệ cậu ấy như vậy. Đương nhiên, cháu không thích mấy câu cô nói với cháu lúc nãy, cháu cũng không thể thích cô.”
Trần Hi nắm chặt tay Lục Chinh, giống như được tiếp thêm dũng khí, thấy viền mắt Khúc phu nhân đã ươn ướt, khóe mắt ửng đỏ: “Lập trường trước đó của cô là bảo vệ Tưởng Dịch, gạt bỏ cháu. Nhưng cháu cũng có lập trường không thích cô trước ngạo mạn sau cung kính. Cháu chính là cháu, dù cháu quen biết ai, đều là Trần Hi đang đứng trước mặt cô. cô bảo vệ Tưởng Dịch nhiều năm như thế cũng vất vả cho cô rồi.”
Khúc phu nhân đối xử với cô không tốt, nên Trần Hi cũng không thích bà.
Nhưng Khúc phu nhân thật lòng thương yêu Tưởng Dịch, Trần Hi từng nghe tiểu Khúc nói qua, vì để bảo vệ Tưởng Dịch, Khúc phu nhân đã không ít lần nảy ra xung đột với bố của Tưởng Dịch.
Đây cũng là một loại yêu thương, mặc dù Trần Hi không ưa bà, nhưng cũng cảm thấy Khúc phu nhân không phải người quá xấu xa. Bà dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống, khinh thường những cô gái nghèo, chỉ cảm thấy những cô gái này đều mang mục đích khác nhau.
Trần Hi không muốn sửa lại suy nghĩ này, cũng không muốn để ý đến bà. Thấy nụ cười giả dối trên mặt Khúc phu nhân đã biến mất, cô cười cười rồi gật đầu với bà, cùng lên xe với Lục Chinh, ổn định chỗ ngồi, lúc này mới tò mò hỏi: “Lục Chinh, sao anh lại ở đây thế?”
“anh đi làm.” Lục Chinh lạnh lùng đáp.
“Thứ bảy vẫn phải đi làm á?” Trần Hi che miệng, có chút thương cảm.
Ngay đến học sinh cấp ba bị mấy đề án thi cử của bộ giáo dục vùi dập tả tơi thì ít nhất vẫn còn có ngày cuối tuần để thở.
Lục Chinh là một kẻ cuồng việc, quanh năm suốt tháng chỉ có mười ngày nghỉ, nghe vậy chỉ hừ lạnh một tiếng.
Chút việc này thì có là gì, anh chính là người đàn ông làm việc liên tục ba ngày liền không ngủ không nghỉ đấy!
“… Hết cách rồi, Lục Cảnh không giúp được gì, dù có mệt anh vẫn phải cố.” Lục Chinh lạnh mặt từ tốn nói, thấy Trần Hi dùng đôi mắt thương xót nhìn mình, anh nghiêng đầu kéo cà vạt, hỏi, “Em tới bệnh viện làm gì thế?” anh dừng một chút, đột nhiên nhớ ra Trần Hi từng nói với mình, “Trả lại tiền?” Nếu trả tiền, vậy Lục tổng không nói gì được, nhưng lại thấy cô bé này hôm nay cực kỳ vui vẻ, dù không rõ lắm, nhưng Lục Chinh vẫn nhạy bén phát hiện ra, anh nghiêng đầu hỏi, “Sao thế?”
“anh biết không, Triệu phó tổng của Triệu thị nhập viện rồi.” Trần Hi vội vàng chia sẻ tin vỉa hè mình vừa hớt được.
Lục Chinh đã biết trước, cười lạnh một tiếng.
“Đáng đời.”
Lão già Triệu Viễn Đông không biết xấu hổ kia lại dám chạy tới nhà Trần Hi quấy rầy cô, ngã gãy chân quả thật vừa lòng anh lắm.
Mấy lão già có ý đồ với mấy cô bé ngây thơ đơn thuần, chết là đáng!
P/s: Lục bánh tráng mồm thì gọi yêu là bé lừa đảo, thế mà lại sợ bé bị người ta lừa đi, từ chối hiểu nhé. Thoát kiếp đi học thì ngày khỉ gì cũng phải làm việc hết.
Beta: Linh Phương
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Nhìn thấy ánh mắt cuối cùng của Tưởng Dịch, Lục Chinh hừ một tiếng.
Tiểu tử này vẫn chưa chết tâm.
Có vẻ vẫn nuôi tham vọng ngóc đầu trở lại.
thật là khó giải quyết.
Bé lừa đảo ngốc như vậy, bị người khác lừa đi, Lục tổng không chịu được.
Đây là nhân viên của anh!
“Chúng ta cũng đi thôi.” anh nói với Trần Hi.
anh còn thuận tiện quay lại hỏi Trần Hi, rốt cuộc cô đã nói gì với Tưởng Dịch.
anh… Hmm, thật ra đang quan tâm một chút, lỡ như làm ảnh hưởng tới thành tích học tập của cô thì làm sao?
“Hôm nay em tới thăm chị Dung.” Trần Hi vẫn không quên sáng nay tới tìm ai, xin phép Lục Chinh cho nghỉ hôm nay, đương nhiên muốn ở chung với Thẩm Dung, Thẩm Dung lại cười cười nói với Trần Hi, “Em vẫn muốn về bệnh viện với chị à? Nhưng bệnh viện loạn lắm, chị còn phải khám bệnh nữa. Em cứ về nhà đi.”
cô ấy không muốn Trần Hi đến bệnh viện nhiều.
cô bé này là người hướng nội, lúc tới bệnh viện sẽ luôn nhớ tới chuyện của ông ngoại, vì tránh cho cô tức cảnh sinh tình, Thẩm Dung cảm thấy vẫn không nên để cô trở lại viện thì hơn. cô ấy cũng không muốn nói chuyện tiếp với Khúc phu nhân, thấy Trần Hi do dự nhưng vẫn gật đầu, cô ấy mới thoải mái quay về bệnh viện.
“Chị Dung, chị Dung!” Thấy Thẩm Dung sắp đi, Trần Hi vội vàng đuổi theo, đột nhiên mò túi áo, lấy ra một tấm bùa nhỏ nhắn tinh xảo.
“Đây là bùa đào hoa, em tặng chị này.” Suýt thì quên tặng quà cho Thẩm Dung, trước kia mặc dù biết Thẩm Dung không tìm được đối tượng nhưng cũng không nghĩ gì, giờ Trần Hi đột nhiên ngẫm ra, một tấm bùa đào hoa đối với một cô gái không tìm được người yêu quan trọng cỡ nào.
Mắt cô sáng lấp lánh đưa tấm bùa tới trước mặt Thẩm Dung, ánh mắt trông mong như hiến bảo vật, khóe miệng bác sĩ Thẩm run run, không đành lòng từ chối ý tốt của cô, nhận lấy bùa đào hoa rồi để chung với bùa bình an, đau đầu hỏi, “Đến em cũng sợ chị không gả đi được à?’
cô ấy cũng thấy lạ, một cô gái lớn lên xinh đẹp, nhà có điều kiện, sao mãi cũng không tìm được người yêu?
Mấy bác sĩ nam trong bệnh viện chẳng nhẽ không có chút hứng thú gì với cô ấy?
cô ấy cũng đâu phải là kiểu phụ nữ cổ quái khiến người khác sợ hãi đâu.
Cái gì mà cầm dao mổ như dùng dao ăn, cái gì mà ăn cơm hộp trong phòng phẫu thuật, hay mấy cái trên sổ đen của nhiều bác sĩ cũng đâu có tên của cô ấy.
cô ấy chỉ là một người con gái bình thường, không có sở thích bất lương, không có mấy bệnh nghề nghiệp như nhìn thấy ai cũng muốn lôi người ấy đi chụp X quang, nhưng tới bây giờ vẫn còn lẻ bóng, chả biết mấy người đàn ông bây giờ rốt cuộc là bị làm sao.
Suy nghĩ kỳ lạ này chợt lướt qua đầu Thẩm Dung, cô ấy vỗ vỗ túi áo đựng bùa bình an và bùa đào hoa, ánh mắt dịu dàng hẳn, xoa đầu Trần Hi, nói: “Em có quan hệ tốt với Lục tổng thật ra cũng là chuyện tốt. Lục tổng làm người không tệ. Nhưng dù không tệ thì Hi Hi, em phải nhớ, phải giữ khoảng cách với Lục tổng, đây là để bảo vệ em, hiểu chưa?”
Trong nhà Trần Hi không có anh em. Nếu có, thì sao có thể tìm cô ấy vay tiền? Lục Chinh với Trần Hi chắc chỉ là bạn bè.
Trần Hi quen thêm bạn, cô ấy thấy cũng không có gì.
cô ấy cũng tin tưởng vào sự chính trực của Lục Chinh.
Bệnh viện Thẩm thị đón tiếp bao nhiêu là nữ minh tinh dưới trướng Lục thị, tin đồn nhiều không kể xiết, nhưng Lục Chinh vĩnh viễn không xuất hiện trên danh sách chinh phục của những nữ minh tinh này.
Đây là người đàn ông được công nhận là lạnh lùng, có ý chí sắt đá, không máu không nước mắt, đã vượt qua biết bao thử thách của các mỹ nữ.
Nhưng dẫu vậy, cô ấy vẫn muốn nhắc nhở một chút.
Thấy Trần Hi ngoan ngoãn gật đầu, cô ấy hơi đắn đo, cuối cùng vẫn không rút tiền ra đưa cho Trần Hi làm phí sinh hoạt, bởi vì Trần Hi chắc chắn sẽ không nhận. Im lặng một lát, Thẩm Dung cười tủm tỉm nói với Trần Hi: “Đợi thêm một thời gian nữa, chị bớt bận sẽ tới chơi nhà em, được không? Đúng rồi, nhà em ở đâu nhỉ?”
Trước kia, cô ấy không cố nhớ kỹ địa chỉ nhà Trần Hi, Trần Hi khựng lại, nhìn Thẩm Dung rồi nhẹ giọng nói, “Em ở số 33 đường Hòe An.” Lúc cô nói địa chỉ này, đầu tiên Thẩm Dung gật gật đầu, sau đó đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn Trần Hi.
“Đường Hòe An… Là mảnh đất mà Triệu thị muốn mua?” không hiểu sao cô ấy thấy có mối liên hệ ly kỳ đâu đây.
Trần Hi gật đầu.
“Em sắp phải thi đại học, lúc này chuyển nhà không tốt lắm, quá rắc rối, cũng cực kỳ tốn sức.” Mảnh đất đường Hòe An quả thật đang hừng hực khí thế chuẩn bị bán đấu giá, không ít tập đoàn lớn đang đợi cướp đoạt, trước mắt theo Thẩm Dung thấy, mấy nhà muốn mảnh đất này không phải kẻ dễ đối phó, hơn nữa còn là lưỡi lê chưa thấy máu thì chưa dừng.
Triệu Viễn Đông vì mảnh đất này mà ngã gãy chân, bất động sản Khương thị giằng co với Triệu thị, thề sống thề chết tiến vào trạng thái ngắm bắn Triệu thị, còn cả Lục thị nữa, nghe một vài miêu tả mà Triệu phu nhân nói là biết, Lục Chinh chắc chắn sẽ không nhường cho người khác. Nhưng đây đều là mấy thần tiên bên trên đánh nhau, Thẩm Dung lo lắng cho chuyện thi đại học của Trần Hi.
Chỉ còn mấy tháng, nếu giờ nhà Trần Hi xuất hiện biến động, một mình đi tìm phòng thì đúng là vấn đề lớn, còn đống đồ gia dụng trong nhà muốn mang đi khi chuyển nhà hay xử lý luôn?
Còn rất nhiều chuyện nữa, đều rất rắc rối, ảnh hưởng việc thi đại học thì làm sao?
“Thế này, chị ở tiểu khu Thâm Hải vẫn còn một căn nhà, để không cũng uổng.” Thẩm Dung cảm thấy nên tìm chỗ cho Trần Hi trước, lỡ như nhà bị mua mất lại không có chốn nào để về.
Tiền lương ở bệnh viện của cô ấy thật ra vô cùng cao, hơn nữa cũng không cần tiêu vào đâu, tiền tiêu vặt nhà đưa cũng không ít, thế là đi mua mấy căn nhà vị trí đẹp trong thành phố, hoặc mình ở, hoặc để đấy đợi tăng giá. Thấy Trần Hi kinh ngạc nhìn mình, Thẩm Dung cười ôn hòa nói: “đã trang trí đầy đủ nội thất, bên trong đầy đủ đồ gia dụng, em xách đồ vào ở là được. Nếu thật sự chuyển nhà, nhất định phải nói với chị.”
“Vâng.” Trần Hi nhẹ giọng đáp.
cô định nói gì đó, nhưng nụ cười lẫn tâm lý ấm áp hạnh phúc đã trào ra trước.
cô… Luôn gặp được những người rất tốt, cô thấy mình thật hạnh phúc.
“Chị Dung, cảm ơn chị.” cô nhìn Thẩm Dung nói.
“Bé ngốc, chị thu tiền thuê đấy nhá.” Thẩm Dung cười tủm tỉm sờ sờ đầu nhỏ của Trần Hi, nói, “Nhưng chung cư không có ai trông nom. Nên nếu em ở trong đấy, giúp chị quét tước nhà cửa, chị sẽ bớt được tiền thuê người dọn nhà, vậy có thể xem như tiền dọn dẹp của em là tiền thuê nhà.”
cô ấy dùng cách không tổn thương lòng tự trọng nhất với Trần Hi để khiến cô yên tâm, vừa ngẩng đầu, đã thấy Lục Chinh đứng gần đó đang hạ mắt, mặc kệ Khúc phu nhân lấy lòng mình thế nào, cô ấy liền cười cười nói với Trần Hi, “Những gì hôm nay chị Tưởng nói em, em đừng để trong lòng. Trần Hi, em rất tốt. Hơn nữa, dù không có tiền, cũng không phải là chuyện mất mặt hay phải tự ti.”
“Em biết rồi.” Trần Hi chưa từng vì chuyện mình nghèo mà thấy mặc cảm.
Đương nhiên, cô vẫn rất hâm mộ mấy người có tiền.
“Vậy là tốt rồi. Hơn nữa bây giờ em làm rất đúng. không lãng phí, không cố ép mình sống cuộc sống vượt quá khả năng của bản thân, đều rất tốt.” Thẩm Dung lúc này mới cười thật lòng, vươn vai, nhân lúc Khúc phu nhân còn chưa tìm mình gây rắc rối, chân như bôi dầu, thoắt cái đã không thấy đâu.
cô ấy đi giày cao gót nhưng trốn siêu nhanh, Trần Hi không nhịn được, cười cong mắt, lúc này mới đi tới cạnh Lục Chinh. Bấy giờ, Khúc phu nhân đã hoàn toàn bại trận, bó tay hết cách với Lục Chinh.
Bà có hơi mệt mỏi vì sự lạnh nhạt của Lục Chinh, không biết rằng Lục Chinh đang cố nhẫn nại, bởi anh không biết quan hệ giữa người này và Trần Hi là như thế nào, nên cố không nói ra chữ mà anh hay nói khi đứng trước mặt phụ nữ. “Xéo”
“đi thôi.” anh túm tay cô muốn đi.
“Hi Hi, có phải cháu vẫn giận mấy câu cô nói không?” Khúc phu nhân nóng nảy, hỏi.
“cô đối với Tưởng Dịch rất tốt.” Trần Hi quay đầu lại, bình thản nói.
Khúc phu nhân thấy Trần Hi đứng trước mặt mình bỗng thay đổi thái độ như muốn lấy lòng, dần mở to mắt.
“Dù cô nói cháu thế nào, nhưng cô rất quan tâm Tưởng Dịch. Cậu ấy rất may mắn khi có một bề trên bảo vệ cậu ấy như vậy. Đương nhiên, cháu không thích mấy câu cô nói với cháu lúc nãy, cháu cũng không thể thích cô.”
Trần Hi nắm chặt tay Lục Chinh, giống như được tiếp thêm dũng khí, thấy viền mắt Khúc phu nhân đã ươn ướt, khóe mắt ửng đỏ: “Lập trường trước đó của cô là bảo vệ Tưởng Dịch, gạt bỏ cháu. Nhưng cháu cũng có lập trường không thích cô trước ngạo mạn sau cung kính. Cháu chính là cháu, dù cháu quen biết ai, đều là Trần Hi đang đứng trước mặt cô. cô bảo vệ Tưởng Dịch nhiều năm như thế cũng vất vả cho cô rồi.”
Khúc phu nhân đối xử với cô không tốt, nên Trần Hi cũng không thích bà.
Nhưng Khúc phu nhân thật lòng thương yêu Tưởng Dịch, Trần Hi từng nghe tiểu Khúc nói qua, vì để bảo vệ Tưởng Dịch, Khúc phu nhân đã không ít lần nảy ra xung đột với bố của Tưởng Dịch.
Đây cũng là một loại yêu thương, mặc dù Trần Hi không ưa bà, nhưng cũng cảm thấy Khúc phu nhân không phải người quá xấu xa. Bà dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống, khinh thường những cô gái nghèo, chỉ cảm thấy những cô gái này đều mang mục đích khác nhau.
Trần Hi không muốn sửa lại suy nghĩ này, cũng không muốn để ý đến bà. Thấy nụ cười giả dối trên mặt Khúc phu nhân đã biến mất, cô cười cười rồi gật đầu với bà, cùng lên xe với Lục Chinh, ổn định chỗ ngồi, lúc này mới tò mò hỏi: “Lục Chinh, sao anh lại ở đây thế?”
“anh đi làm.” Lục Chinh lạnh lùng đáp.
“Thứ bảy vẫn phải đi làm á?” Trần Hi che miệng, có chút thương cảm.
Ngay đến học sinh cấp ba bị mấy đề án thi cử của bộ giáo dục vùi dập tả tơi thì ít nhất vẫn còn có ngày cuối tuần để thở.
Lục Chinh là một kẻ cuồng việc, quanh năm suốt tháng chỉ có mười ngày nghỉ, nghe vậy chỉ hừ lạnh một tiếng.
Chút việc này thì có là gì, anh chính là người đàn ông làm việc liên tục ba ngày liền không ngủ không nghỉ đấy!
“… Hết cách rồi, Lục Cảnh không giúp được gì, dù có mệt anh vẫn phải cố.” Lục Chinh lạnh mặt từ tốn nói, thấy Trần Hi dùng đôi mắt thương xót nhìn mình, anh nghiêng đầu kéo cà vạt, hỏi, “Em tới bệnh viện làm gì thế?” anh dừng một chút, đột nhiên nhớ ra Trần Hi từng nói với mình, “Trả lại tiền?” Nếu trả tiền, vậy Lục tổng không nói gì được, nhưng lại thấy cô bé này hôm nay cực kỳ vui vẻ, dù không rõ lắm, nhưng Lục Chinh vẫn nhạy bén phát hiện ra, anh nghiêng đầu hỏi, “Sao thế?”
“anh biết không, Triệu phó tổng của Triệu thị nhập viện rồi.” Trần Hi vội vàng chia sẻ tin vỉa hè mình vừa hớt được.
Lục Chinh đã biết trước, cười lạnh một tiếng.
“Đáng đời.”
Lão già Triệu Viễn Đông không biết xấu hổ kia lại dám chạy tới nhà Trần Hi quấy rầy cô, ngã gãy chân quả thật vừa lòng anh lắm.
Mấy lão già có ý đồ với mấy cô bé ngây thơ đơn thuần, chết là đáng!
P/s: Lục bánh tráng mồm thì gọi yêu là bé lừa đảo, thế mà lại sợ bé bị người ta lừa đi, từ chối hiểu nhé. Thoát kiếp đi học thì ngày khỉ gì cũng phải làm việc hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook