Thiên Sứ Của Chiến Binh
-
Chương 37
Suốt ba ngày sau đó, Alaric không hề rời Keeley nửa bước. Nàng không tỉnh lại bất chấp Alaric cố lay gọi đến thế nào. Dù cho chàng van nài, dọa dẫm, bắt ép, hay hứa hẹn những điều to tát. Tất cả đều vô ích. Chàng lo lắng khi nàng không ăn uống được gì vì sau khi mất máu quá nhiều, chắc chắn nàng rất cần tẩm bổ.
Rồi cơn sốt ập đến khiến da nàng khô rang, nóng bừng như lửa đốt. Keeley vặn vẹo không ngừng trong giấc ngủ và những yêu ma quỷ quái dường như quấy rầy nàng không buông tha. Alaric ôm ấp dỗ dành, rồi tắm cho nàng, có lúc lại ngồi trong bồn nước ôm lấy nàng nhằm mong làm dịu cơn sốt dữ dội.
Một tuần sau ngày kinh hoàng đó, Alaric mất dần hy vọng. Nàng càng lúc càng yếu và chỉ nằm bất động, như thể linh hồn đã rời đi nhưng thể xác còn nuối tiếc chưa chịu ngừng hoạt động.
Vào ngày thứ bảy, Ewan cùng Caelen đến tìm chàng. Cơn thịnh nộ của Alaric thật đáng sợ. Cần đến cả hai người anh em lẫn Gannon và Cormac mới đưa được chàng ra khỏi phòng Keeley.
Rionna và Maddie thay chỗ của Alaric khi những người đàn ông kia dẫn chàng ra ngoài tháp chính.
“Mọi người đưa ta đi đâu?” Alaric vừa gầm gừ vừa cố vùng khỏi sự kìm giữ.
Anh em của Alaric chẳng nói chẳng rằng mang chàng đến bờ hồ rồi ném xuống.
Nước như một cú sốc. Chàng chìm dưới bề mặt, tất cả không khí rời khỏi buồng phổi theo một luồng bong bóng. Chỉ cần hít vào rồi đi theo Keeley, thật dễ làm sao. Chàng bị giết dần giết mòn bởi ý nghĩ nàng đang ở một mình và sợ hãi tại nơi chốn tối tăm nào đó.
Khi quen dần với cái lạnh, bản năng sinh tồn trỗi dậy, chàng tìm cách ngoi lên mặt nước. Chàng trồi lên và hớp đầy không khí.
“Mừng là em quyết định ở lại với bọn anh,” Ewan cáu kỉnh lên tiếng từ trên bờ.
Alaric bơi đứng trong chốc lát rồi nhìn trừng trừng anh em mình. “Làm cái quái gì thế?”
“Anh đang hủy hoại bản thân chẳng vì cái gì cả. Anh không rời phòng Keeley suốt một tuần. Anh không ăn, không tắm, thậm chí cũng chẳng thay quần áo. Nếu vết thương không giết chết cô ấy thì không chừng cơ thể bốc mùi của anh sẽ làm điều đó,” Caelen càu nhàu.
Alaric bơi vào bờ, lê bước, rũ nước ra khỏi mái tóc dài, rồi lao đến túm lấy Caelen.
Hai người ngã lăn ra đất và Caelen làu bàu khi ngực nhói lên đau tức. Anh nhanh chóng lấy lại thế và lăn qua, đè cánh tay lên cổ Alaric.
Alaric dộng nắm đấm vào hàm Caelen làm cậu lảo đảo ngả về sau. Trước khi Alaric có thể đứng dậy, Ewan đã mạnh tay giáng cho chàng một cú khiến chàng ôm lấy bụng.
“Chúa ơi, tất cả đang cố giết em đấy ư?” Alaric gặng hỏi khi Ewan đè chàng sát xuống đất.
“Chỉ cố đánh thức chút tri giác trong cái đầu đất của em thôi,” Ewan gầm gừ. “Giờ sẵn sàng lắng nghe chưa?”
Alaric lấy đầu húc vào mũi Ewan rồi lăn qua đè lại lên người anh trai mình. “Anh già đi rồi đấy,” Alaric chế giễu.
Caelen nhảy trở vào Alaric và ba người quấn lấy nhau, lăn lộn, đánh đấm chửi bới nhặng xị. Nhưng thật tuyệt khi đánh bay được cảm giác cực kỳ khó chịu ra khỏi cái gì đó.
Vài phút sau, ba người nằm sõng soài trên mặt đất thở hồng hộc.
“Ôi chết tiệt,” Ewan rên rỉ.
Alaric nhìn qua thấy Mairin đứng chống nạnh bên trên chồng.
“Nàng nên nghỉ ngơi chứ,” Ewan càu nhàu.
“Còn chàng nên làm gì đó khác hơn là đánh nhau nằm thành một đống thế này!” Mairin đốp chát lại. “Thật đáng hổ thẹn!”
“Em không biết sao nhưng cảm giác khá dễ chịu,” Caelen lên tiếng.
Alaric từ từ ngồi dậy. “Keeley có biến chuyển gì không, chị Mairin?”
Mặt Mairin dịu lại. “Không, cô ấy vẫn ngủ.”
Alaric nhắm mắt rồi sau đó quay lại phía bờ hồ. Có thể bơi lội vẫy vùng một trận sẽ giúp đẩu óc minh mẫn và sẵn tiện chàng tắm luôn. Ewan nói đúng. Chết dần chết mòn bên cạnh Keeley không mang lại lợi ích gì cho ai hết.
“Ewan, đức vua và tất cả các lãnh chúa đang sốt ruột,” Mairin nói. “Họ muốn biết chuyện gì sẽ diễn ra.”
“Ta biết rõ, Mairin.” Giọng Ewan có vẻ trách móc, như thể anh không thích cô khơi ra chủ đề đó trước mặt Alaric.
Alaric phớt lờ cả hai rồi lội trở vào làn nước lạnh băng. Chàng biết rõ đức vua và các lãnh chúa chờ Keeley qua đời để chàng có thể kết hôn với Rionna và hình thành mối liên minh.
Gannon ném cho chàng một thanh xà phòng và đợi trên bờ trong lúc Alaric tắm rửa kỳ cọ. Ewan cùng Caelen trở vào trong cùng Mairin, để lại Cormac và Gannon canh chừng Alaric.
Chàng chưa điên lên vì đau khổ. Chưa thôi.
Nửa giờ sau, Alaric trở vào pháo đài, Rionna đón chàng với đôi mắt đỏ hoe sưng húp. Tim chàng đập loạn nhịp, nện thình thịch vào lồng ngực.
“Chuyện gì vậy?” chàng hỏi dồn.
“Anh phải đến ngay. Cô ấy đang gọi anh. Tình hình xấu, Alaric à. Tôi sợ cô ấy sẽ không kéo dài được. Cô ấy quá yếu không thể mở mắt nổi và sốt cao đến mức mê sảng.”
Alaric đi như bay, chạy ào dọc hành lang, va vào vô số người. Ập vào phòng Keeley, tim chàng quặn lại.
Nàng nằm yên lặng, bất động đến đỗi chàng sợ mình đã đến quá muộn. Nhưng rồi môi nàng mấp máy và thì thầm tên chàng.
Chàng ào đến quỳ xuống bên cạnh nàng. “Ta đây, Keeley. Ta đây, nàng yêu dấu”.
Alaric đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, muốn Keeley cảm nhận được mình, muốn trấn an rằng nàng không đơn độc.
Nàng quá mong manh, quá dễ vỡ, quá quý giá trong đôi tay chàng. Alaric không thể chấp nhận nàng có thế rời bỏ mình bất cứ lúc nào.
“Alaric?” nàng thì thầm lần nữa.
“Phải, ta đây.”
“Lạnh quá. Không đau nữa. Chỉ lạnh thôi.”
Điềm báo dấy lên nỗi hốt hoảng, sợ hãi chạy dọc sống lưng chàng.
Nàng quay lại như tìm kiếm khuôn mặt chàng. Mắt nàng chỉ hơi hé mở nhưng nàng không tập trung vào chàng. Cái nhìn của nàng vô định như thể nhìn vào một khoảng không tăm tối.
“Em sợ.”
Lời thú nhận đó xé nát ruột gan chàng. Chàng ôm nàng vào lòng, nước mắt cay xè trên mi. Chàng không thể chịu nổi khi người phụ nữ chưa hề biết sợ gì giờ đây lên tiếng thú nhận là đang rất sợ hãi.
“Ta ở bên nàng đây, Keeley. Đừng sợ. Ta sẽ không rời nàng đâu. Ta thề đấy.”
“Đưa em...” câu nói đứt quãng, giọng nàng chỉ lớn hơn lời thì thầm một chút.
“Đưa nàng đi đâu, tình yêu của ta?”
“Đến... nơi chúng ta nói... lời tạm biệt. Nơi chàng hôn em... lần cuối.”
Vùi mặt vào cổ nàng, chàng rớt nước mắt.
“Xin chàng.”
Ôi, Chúa ơi, chàng không muốn nàng phải van nài. Sự cầu xin trong giọng nói nàng hoàn toàn phá nát cõi lòng chàng.
“Ừ, Keeley, ta sẽ đưa nàng đi. Ta sẽ đưa nàng đến bất cứ nơi nào nàng muốn.”
Nàng mỉm cười yếu ớt và nhắm mắt lại, cứ như những lời ít ỏi vừa rồi đã rút cạn toàn bộ sức lực của nàng.
Chàng nhẹ nhàng bế nàng lên và ôm sát vào ngực, đặt đôi môi lên đỉnh đầu nàng. Nước mắt không thể kìm nén tuôn tràn trên má khi chàng sải bước xuôi hành lang. Không ai ngăn chàng lại. Mairin và Rionna khóc ròng khi chàng đi qua họ. Maddie mang vẻ mặt đau buồn còn Gannon cúi đầu thương tiếc. Ở đầu cầu thang, Caelen đứng cuộn chặt hai nắm tay hai bên người.
Sau đó anh từ từ đưa tay ra chạm vào tóc Keeley và để những ngón tay trượt dài xuống má nàng, Caelen cúi xuống, dịu dàng lướt môi lên trán nàng. Đây là lần đầu tiên Alaric nhìn thấy em trai mình công khai bày tỏ tình cảm hoặc sự quý mến đối với phụ nữ kể từ khi bị người yêu phản bội cách đây nhiều năm.
“Yên nghỉ nhé,” Caelen thì thầm.
Sau đó, anh ngẩng lên và sải bước đi, quai hàm nghiến chặt.
Toàn bộ gia tộc tụ tập lại khi Alaric bế Keeley đi qua sân trong để vòng ra bờ hồ trải rộng về phía đông. Chàng đi qua những tán cây, nơi chàng đã đứng đợi nàng cách đây đúng một tuần. Chàng dừng lại bên mép nước và hạ thấp người xuống, ngồi lên một tảng đá.
“Chúng ta đến nơi rồi, Keeley. Nàng có cảm nhận được làn gió thổi trên mặt không? Nàng có ngửi thấy được không khí trong lành không?”
Mi mắt khẽ lay động, Keeley hít sâu một hơi. Hành động đó ngay lập tức gây đau đớn khiến nàng nhăn nhó. Một lúc lâu, nàng nằm trong vòng tay chàng, ngực phập phồng gắng thở.
“Phải,” cuối cùng nàng thốt lên. “Thật tuyệt diệu khi cảm nhận ánh nắng trên da. Em mệt mỏi quá, Alaric. Em đã cố gắng chiến đấu hết mình rồi.”
Chàng có thể nghe thấy nỗi đau trong giọng nàng, nỗi đau biết rằng mình sắp chết.
“Em muốn chàng biết rằng em sẽ chết trong hạnh phúc. Tất cả... tất cả những gì em mong muốn... là trở thành người của chàng. Là... vợ của chàng. Dù chỉ một lúc ngắn ngủi. Chàng là của em và em là của chàng.”
Alaric ngước lên trời, nỗi đau buồn như đá tảng nghiền nát chàng. “Nàng luôn luôn là của ta, Keeley. Từ giây phút nàng đưa ta vào nhà nàng. Chưa bao giờ có người phụ nữ nào chiếm lấy ta, cả thể xác lẫn tâm hồn, theo cách nàng đã làm. Sẽ không bao giờ có ai khác. Lẽ ra trước đây ta nên sẵn sàng trao cho nàng những gì thực chất thuộc về nàng. Ta cố gắng làm điều đúng đắn và cuối cùng, chẳng gì còn ý nghĩa nữa nếu ta mất nàng.”
“Ôm em đi,” nàng thì thầm. “Ớ lại đây với em và ôm em cho tới lúc em phải đi xa. Em có thể cảm thấy mình đang yếu đi. Em nghĩ không còn lâu nữa đâu.”
Một âm thanh dữ dội, thống khổ, thắt cả ruột gan bùng ra từ Alaric. Ngực chàng bị thiêu đốt như nuốt phải lửa. Tay chàng run rẩy đến nỗi sợ làm rơi nàng.
“Ừ, ta sẽ ôm nàng, Keeley. Ta sẽ không để nàng đi một mình. Chúng ta sẽ ở đây cùng nhau ngắm hoàng hôn trên mặt hồ và ta sẽ kể nàng nghe từng giấc mơ ta có về cuộc sống bên nhau của chúng ta.”
Nàng mỉm cười và rùng mình. Nàng đã hoàn toàn mềm rũ trong vòng tay chàng, tựa hồ đã dùng hết mọi sức lực còn lại để nói những gì cần nói. Nàng nằm đó một lúc lâu rồi chợt tỉnh lại, dường như còn chuyện cuối cùng cần thổ lộ với chàng.
“Chàng là giấc mơ của em, Alaric McCabe. Và em yêu chàng. Em yêu chàng từ giây phút con chiến mã thả chàng xuống trước mái nhà tranh. Em đã bỏ ra rất nhiều thời gian phẫn uất và xót xa cho tình cảnh éo le của đời mình. Nhưng thật tình, em không muốn thay đổi bất cứ điều gì, vì như thế thì em sẽ không bao giờ được biết đến tình yêu của chàng.”
Đôi tay chàng ôm lấy khuôn mặt nàng, môi chàng tìm đến môi nàng. Nước mắt của họ hòa lẫn với nhau và vị mặn thấm vào lưỡi khi Alaric dịu dàng hôn nàng.
Chàng nhắm mắt, vỗ về nàng trong vòng tay. Ngày tàn dần, hoàng hôn buông xuống và trời đêm càng lúc càng lạnh. Gannon mang những tấm lông thú ra, lặng lẽ choàng quanh Alaric và Keeley rồi lui vào, trả lại không gian riêng tư, yên ắng cho hai người.
Pháo đài đã chuẩn bị tinh thần khóc thương cho Keeley. Không ai nghĩ nàng có thể qua khỏi đêm nay.
Alaric rúc vào tấm lông thú, xoay trở tìm thế ngồi thật dễ chịu trên bề mặt tảng đá. Chàng bắt đầu kể Keeley nghe tất cả những điểm chàng yêu nhất ở nàng. Nào là nàng khiến chàng bật cười trước tính khí và tài trí sắc bén của mình thế nào, nàng không lùi bước trước anh em của chàng ra sao.
Chàng kể nàng nghe những giấc mơ về con cái của họ. Nào là chàng muốn con gái xinh đẹp và mạnh mẽ như nàng còn con trai thừa hưởng từ nàng nhiệt huyết và lòng can đảm.
Màn đêm bao phủ và những ngôi sao lấp lánh trên trời. Mặt trăng tỏa rọi bờ hồ, chiếu sáng chàng và nàng. Alaric giữ chặt quyết không để Keeley rời chàng.
Nàng càng lúc càng yên ắng bất động. Chàng thật sự có thể cảm thấy nàng càng lúc càng yếu hơn. Nỗi đau ấy thật quá sức chịu đựng của chàng.
Alaric tựa đầu lên đầu nàng và nhắm mắt lại, muốn tìm chút bình yên. Khi chàng mở mắt, bầu trời đã lờ mờ những tia sáng bình minh sắp ló dạng.
Hoảng loạn đâm xuyên ngực chàng. Chàng đã ngủ bao lâu rồi? Chàng không dám nhìn xuống. Chàng sợ nhìn vào Keeley. Nếu nàng đã chết trong vòng tay chàng lúc chàng ngủ thì sao? Làm thế nào chàng có thể tha thứ cho chính mình đây?
"Keeley?” chàng vừa khẽ gọi vừa cựa người trên tảng đá.
Trước sự ngạc nhiên của chàng, nàng rên rỉ rồi cáu kỉnh trở mình. Trán nàng lấp lánh... mồ hôi. Chàng run run chạm vào làn da ẩm ướt của nàng và cảm nhận được mồ hôi đọng lại báo hiệu cơn sốt đã qua.
Ôi, Chúa ơi, chàng không thể cử động, không thể suy nghĩ và không biết phải xử trí ra sao. Đúng ra chàng nên đưa Keeley vào tháp chính để Ewan có thể chăm sóc nàng, nhưng nếu giờ cố gắng đứng dậy, chắc chắn chàng sẽ ngã đập mặt.
Chàng sờ lên mặt, lên má và cả mi mắt nàng.“Keeley, Keeley, tỉnh dậy nhìn ta đi. Nói gì đi. Bất cứ điều gì cũng được.”
Môi nàng hé mở, cố thốt lên điều gì đó nhưng không đủ sức. Mắt nàng he hé nhưng không thể mở ra.
“Không sao,” chàng dỗ dành. “Nàng hết sốt rồi. Nàng có nghe ta nói không? Cơn sốt đã qua. Đó là dấu hiệu tốt, Keeley. Nàng sẽ không chết trên tay ta lúc này, nàng có nghe thấy không? Nàng đã chiến đấu quyết liệt, bền bỉ và ta sẽ không để nàng ra đi khi mà nàng đã cho ta hy vọng đâu.”
Nàng thì thầm điều gì đó chàng không thể nghe thấy. Chàng cúi xuống kể tai sát môi nàng. “Nàng nói gì?”
“Đồ vũ phu,” cô lẩm bẩm.
Chàng nhắm mắt rồi bật cười. Cảm giác thật tuyệt vời, thật mãnh liệt đến mức chàng ngửa đầu ra sau cười ha hả và dòng nước mắt giải tỏa nhẹ nhõm chảy xuống hai má.
“Alaric, chuyện gì vậy?” Ewan vừa hỏi vừa chạy đến người em trai.
Alaric quay lại thấy anh mình đứng cách vài bước, vẻ mặt cảnh giác và buồn bã. Ewan nhìn xuống thân hình bất động của Keeley rồi ngước lên khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Alaric.
“Anh rất tiếc, Alaric. Anh thực sự rất tiếc.”
Alaric toét miệng cười. “Cô ấy còn sống, Ewan. Cô ấy còn sống! Cô ấy đã hết sốt và còn vừa gọi em là đồ vũ phu. Chắc chắn đó là dấu hiệu cô ấy không có ý định chết.”
Một nụ cười rất tươi nở trên khuôn mặt của Ewan. “Đúng vậy, đó đảm bảo là mọt dấu hiệu tốt. Bất kỳ cô gái nào còn có thể dùng đầu óc để chọc nghẹo tinh nghịch thì chắc chắn không thể chết được.”
“Em không thể nâng cô ấy lên, Ewan,” Alaric thú nhận. “Thật sự em không đủ sức đứng dậy.”
Ewan vội vã đến nhấc Keeley ra khỏi tay chàng. Phải mất một lúc Alaric mới có thể đứng dậy trên đôi chân run rẩy và đi cùng anh mình trở về tháp chính.
“Tất cả đều nghĩ cô ấy không qua khỏi,” Ewan giải thích. “Tin tức lan khắp pháo đài rằng em đưa cô ấy ra bờ hồ để nói lời vĩnh biệt.”
“Đó là phép màu, Ewan à. Một phép màu mà em không thể giải thích nhưng cực kỳ biết ơn. Cô ấy đã hấp hối. Em có thể cảm nhận được cô ấy lịm dần đi trên tay mình. Em ôm cô ấy cả đêm, nói chuyện không ngừng về những giấc mơ của em và những đứa con của cả hai. Em đã ngủ thiếp đi. Khi thức dậy, cơn sốt của Keeley đã bay biến và cô ấy tắm mình trong mồ hôi. Cô ấy vẫn còn yếu như một chú mèo nhưng đã hết sốt hẳn rồi.”
“Anh sẽ xem xét vết thương ngay khi chúng ta đặt cô ấy xuống giường,” Ewan hứa. “Sau đó, chúng ta phải giải quyết vấn đề làm gì để thực hiện liên minh với gia tộc McDonald. Đức vua đang chờ đợi, cũng như các lãnh chúa tụ họp về đây dự đám cưới em. Chúng ta không thể nấn ná lâu thêm nữa.”
Alaric nhìn anh trai với tất cả nỗi sợ hãi trong tim. Rồi chàng gật đầu, biết rằng mình phải đối mặt với vấn đề này hay kết quả có thể gây ra thảm họa cho gia tộc của chàng.
“Ngay khi Keeley yên ổn, em sẽ cùng anh đi gặp đức vua,” Alaric khẽ nói
Rồi cơn sốt ập đến khiến da nàng khô rang, nóng bừng như lửa đốt. Keeley vặn vẹo không ngừng trong giấc ngủ và những yêu ma quỷ quái dường như quấy rầy nàng không buông tha. Alaric ôm ấp dỗ dành, rồi tắm cho nàng, có lúc lại ngồi trong bồn nước ôm lấy nàng nhằm mong làm dịu cơn sốt dữ dội.
Một tuần sau ngày kinh hoàng đó, Alaric mất dần hy vọng. Nàng càng lúc càng yếu và chỉ nằm bất động, như thể linh hồn đã rời đi nhưng thể xác còn nuối tiếc chưa chịu ngừng hoạt động.
Vào ngày thứ bảy, Ewan cùng Caelen đến tìm chàng. Cơn thịnh nộ của Alaric thật đáng sợ. Cần đến cả hai người anh em lẫn Gannon và Cormac mới đưa được chàng ra khỏi phòng Keeley.
Rionna và Maddie thay chỗ của Alaric khi những người đàn ông kia dẫn chàng ra ngoài tháp chính.
“Mọi người đưa ta đi đâu?” Alaric vừa gầm gừ vừa cố vùng khỏi sự kìm giữ.
Anh em của Alaric chẳng nói chẳng rằng mang chàng đến bờ hồ rồi ném xuống.
Nước như một cú sốc. Chàng chìm dưới bề mặt, tất cả không khí rời khỏi buồng phổi theo một luồng bong bóng. Chỉ cần hít vào rồi đi theo Keeley, thật dễ làm sao. Chàng bị giết dần giết mòn bởi ý nghĩ nàng đang ở một mình và sợ hãi tại nơi chốn tối tăm nào đó.
Khi quen dần với cái lạnh, bản năng sinh tồn trỗi dậy, chàng tìm cách ngoi lên mặt nước. Chàng trồi lên và hớp đầy không khí.
“Mừng là em quyết định ở lại với bọn anh,” Ewan cáu kỉnh lên tiếng từ trên bờ.
Alaric bơi đứng trong chốc lát rồi nhìn trừng trừng anh em mình. “Làm cái quái gì thế?”
“Anh đang hủy hoại bản thân chẳng vì cái gì cả. Anh không rời phòng Keeley suốt một tuần. Anh không ăn, không tắm, thậm chí cũng chẳng thay quần áo. Nếu vết thương không giết chết cô ấy thì không chừng cơ thể bốc mùi của anh sẽ làm điều đó,” Caelen càu nhàu.
Alaric bơi vào bờ, lê bước, rũ nước ra khỏi mái tóc dài, rồi lao đến túm lấy Caelen.
Hai người ngã lăn ra đất và Caelen làu bàu khi ngực nhói lên đau tức. Anh nhanh chóng lấy lại thế và lăn qua, đè cánh tay lên cổ Alaric.
Alaric dộng nắm đấm vào hàm Caelen làm cậu lảo đảo ngả về sau. Trước khi Alaric có thể đứng dậy, Ewan đã mạnh tay giáng cho chàng một cú khiến chàng ôm lấy bụng.
“Chúa ơi, tất cả đang cố giết em đấy ư?” Alaric gặng hỏi khi Ewan đè chàng sát xuống đất.
“Chỉ cố đánh thức chút tri giác trong cái đầu đất của em thôi,” Ewan gầm gừ. “Giờ sẵn sàng lắng nghe chưa?”
Alaric lấy đầu húc vào mũi Ewan rồi lăn qua đè lại lên người anh trai mình. “Anh già đi rồi đấy,” Alaric chế giễu.
Caelen nhảy trở vào Alaric và ba người quấn lấy nhau, lăn lộn, đánh đấm chửi bới nhặng xị. Nhưng thật tuyệt khi đánh bay được cảm giác cực kỳ khó chịu ra khỏi cái gì đó.
Vài phút sau, ba người nằm sõng soài trên mặt đất thở hồng hộc.
“Ôi chết tiệt,” Ewan rên rỉ.
Alaric nhìn qua thấy Mairin đứng chống nạnh bên trên chồng.
“Nàng nên nghỉ ngơi chứ,” Ewan càu nhàu.
“Còn chàng nên làm gì đó khác hơn là đánh nhau nằm thành một đống thế này!” Mairin đốp chát lại. “Thật đáng hổ thẹn!”
“Em không biết sao nhưng cảm giác khá dễ chịu,” Caelen lên tiếng.
Alaric từ từ ngồi dậy. “Keeley có biến chuyển gì không, chị Mairin?”
Mặt Mairin dịu lại. “Không, cô ấy vẫn ngủ.”
Alaric nhắm mắt rồi sau đó quay lại phía bờ hồ. Có thể bơi lội vẫy vùng một trận sẽ giúp đẩu óc minh mẫn và sẵn tiện chàng tắm luôn. Ewan nói đúng. Chết dần chết mòn bên cạnh Keeley không mang lại lợi ích gì cho ai hết.
“Ewan, đức vua và tất cả các lãnh chúa đang sốt ruột,” Mairin nói. “Họ muốn biết chuyện gì sẽ diễn ra.”
“Ta biết rõ, Mairin.” Giọng Ewan có vẻ trách móc, như thể anh không thích cô khơi ra chủ đề đó trước mặt Alaric.
Alaric phớt lờ cả hai rồi lội trở vào làn nước lạnh băng. Chàng biết rõ đức vua và các lãnh chúa chờ Keeley qua đời để chàng có thể kết hôn với Rionna và hình thành mối liên minh.
Gannon ném cho chàng một thanh xà phòng và đợi trên bờ trong lúc Alaric tắm rửa kỳ cọ. Ewan cùng Caelen trở vào trong cùng Mairin, để lại Cormac và Gannon canh chừng Alaric.
Chàng chưa điên lên vì đau khổ. Chưa thôi.
Nửa giờ sau, Alaric trở vào pháo đài, Rionna đón chàng với đôi mắt đỏ hoe sưng húp. Tim chàng đập loạn nhịp, nện thình thịch vào lồng ngực.
“Chuyện gì vậy?” chàng hỏi dồn.
“Anh phải đến ngay. Cô ấy đang gọi anh. Tình hình xấu, Alaric à. Tôi sợ cô ấy sẽ không kéo dài được. Cô ấy quá yếu không thể mở mắt nổi và sốt cao đến mức mê sảng.”
Alaric đi như bay, chạy ào dọc hành lang, va vào vô số người. Ập vào phòng Keeley, tim chàng quặn lại.
Nàng nằm yên lặng, bất động đến đỗi chàng sợ mình đã đến quá muộn. Nhưng rồi môi nàng mấp máy và thì thầm tên chàng.
Chàng ào đến quỳ xuống bên cạnh nàng. “Ta đây, Keeley. Ta đây, nàng yêu dấu”.
Alaric đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, muốn Keeley cảm nhận được mình, muốn trấn an rằng nàng không đơn độc.
Nàng quá mong manh, quá dễ vỡ, quá quý giá trong đôi tay chàng. Alaric không thể chấp nhận nàng có thế rời bỏ mình bất cứ lúc nào.
“Alaric?” nàng thì thầm lần nữa.
“Phải, ta đây.”
“Lạnh quá. Không đau nữa. Chỉ lạnh thôi.”
Điềm báo dấy lên nỗi hốt hoảng, sợ hãi chạy dọc sống lưng chàng.
Nàng quay lại như tìm kiếm khuôn mặt chàng. Mắt nàng chỉ hơi hé mở nhưng nàng không tập trung vào chàng. Cái nhìn của nàng vô định như thể nhìn vào một khoảng không tăm tối.
“Em sợ.”
Lời thú nhận đó xé nát ruột gan chàng. Chàng ôm nàng vào lòng, nước mắt cay xè trên mi. Chàng không thể chịu nổi khi người phụ nữ chưa hề biết sợ gì giờ đây lên tiếng thú nhận là đang rất sợ hãi.
“Ta ở bên nàng đây, Keeley. Đừng sợ. Ta sẽ không rời nàng đâu. Ta thề đấy.”
“Đưa em...” câu nói đứt quãng, giọng nàng chỉ lớn hơn lời thì thầm một chút.
“Đưa nàng đi đâu, tình yêu của ta?”
“Đến... nơi chúng ta nói... lời tạm biệt. Nơi chàng hôn em... lần cuối.”
Vùi mặt vào cổ nàng, chàng rớt nước mắt.
“Xin chàng.”
Ôi, Chúa ơi, chàng không muốn nàng phải van nài. Sự cầu xin trong giọng nói nàng hoàn toàn phá nát cõi lòng chàng.
“Ừ, Keeley, ta sẽ đưa nàng đi. Ta sẽ đưa nàng đến bất cứ nơi nào nàng muốn.”
Nàng mỉm cười yếu ớt và nhắm mắt lại, cứ như những lời ít ỏi vừa rồi đã rút cạn toàn bộ sức lực của nàng.
Chàng nhẹ nhàng bế nàng lên và ôm sát vào ngực, đặt đôi môi lên đỉnh đầu nàng. Nước mắt không thể kìm nén tuôn tràn trên má khi chàng sải bước xuôi hành lang. Không ai ngăn chàng lại. Mairin và Rionna khóc ròng khi chàng đi qua họ. Maddie mang vẻ mặt đau buồn còn Gannon cúi đầu thương tiếc. Ở đầu cầu thang, Caelen đứng cuộn chặt hai nắm tay hai bên người.
Sau đó anh từ từ đưa tay ra chạm vào tóc Keeley và để những ngón tay trượt dài xuống má nàng, Caelen cúi xuống, dịu dàng lướt môi lên trán nàng. Đây là lần đầu tiên Alaric nhìn thấy em trai mình công khai bày tỏ tình cảm hoặc sự quý mến đối với phụ nữ kể từ khi bị người yêu phản bội cách đây nhiều năm.
“Yên nghỉ nhé,” Caelen thì thầm.
Sau đó, anh ngẩng lên và sải bước đi, quai hàm nghiến chặt.
Toàn bộ gia tộc tụ tập lại khi Alaric bế Keeley đi qua sân trong để vòng ra bờ hồ trải rộng về phía đông. Chàng đi qua những tán cây, nơi chàng đã đứng đợi nàng cách đây đúng một tuần. Chàng dừng lại bên mép nước và hạ thấp người xuống, ngồi lên một tảng đá.
“Chúng ta đến nơi rồi, Keeley. Nàng có cảm nhận được làn gió thổi trên mặt không? Nàng có ngửi thấy được không khí trong lành không?”
Mi mắt khẽ lay động, Keeley hít sâu một hơi. Hành động đó ngay lập tức gây đau đớn khiến nàng nhăn nhó. Một lúc lâu, nàng nằm trong vòng tay chàng, ngực phập phồng gắng thở.
“Phải,” cuối cùng nàng thốt lên. “Thật tuyệt diệu khi cảm nhận ánh nắng trên da. Em mệt mỏi quá, Alaric. Em đã cố gắng chiến đấu hết mình rồi.”
Chàng có thể nghe thấy nỗi đau trong giọng nàng, nỗi đau biết rằng mình sắp chết.
“Em muốn chàng biết rằng em sẽ chết trong hạnh phúc. Tất cả... tất cả những gì em mong muốn... là trở thành người của chàng. Là... vợ của chàng. Dù chỉ một lúc ngắn ngủi. Chàng là của em và em là của chàng.”
Alaric ngước lên trời, nỗi đau buồn như đá tảng nghiền nát chàng. “Nàng luôn luôn là của ta, Keeley. Từ giây phút nàng đưa ta vào nhà nàng. Chưa bao giờ có người phụ nữ nào chiếm lấy ta, cả thể xác lẫn tâm hồn, theo cách nàng đã làm. Sẽ không bao giờ có ai khác. Lẽ ra trước đây ta nên sẵn sàng trao cho nàng những gì thực chất thuộc về nàng. Ta cố gắng làm điều đúng đắn và cuối cùng, chẳng gì còn ý nghĩa nữa nếu ta mất nàng.”
“Ôm em đi,” nàng thì thầm. “Ớ lại đây với em và ôm em cho tới lúc em phải đi xa. Em có thể cảm thấy mình đang yếu đi. Em nghĩ không còn lâu nữa đâu.”
Một âm thanh dữ dội, thống khổ, thắt cả ruột gan bùng ra từ Alaric. Ngực chàng bị thiêu đốt như nuốt phải lửa. Tay chàng run rẩy đến nỗi sợ làm rơi nàng.
“Ừ, ta sẽ ôm nàng, Keeley. Ta sẽ không để nàng đi một mình. Chúng ta sẽ ở đây cùng nhau ngắm hoàng hôn trên mặt hồ và ta sẽ kể nàng nghe từng giấc mơ ta có về cuộc sống bên nhau của chúng ta.”
Nàng mỉm cười và rùng mình. Nàng đã hoàn toàn mềm rũ trong vòng tay chàng, tựa hồ đã dùng hết mọi sức lực còn lại để nói những gì cần nói. Nàng nằm đó một lúc lâu rồi chợt tỉnh lại, dường như còn chuyện cuối cùng cần thổ lộ với chàng.
“Chàng là giấc mơ của em, Alaric McCabe. Và em yêu chàng. Em yêu chàng từ giây phút con chiến mã thả chàng xuống trước mái nhà tranh. Em đã bỏ ra rất nhiều thời gian phẫn uất và xót xa cho tình cảnh éo le của đời mình. Nhưng thật tình, em không muốn thay đổi bất cứ điều gì, vì như thế thì em sẽ không bao giờ được biết đến tình yêu của chàng.”
Đôi tay chàng ôm lấy khuôn mặt nàng, môi chàng tìm đến môi nàng. Nước mắt của họ hòa lẫn với nhau và vị mặn thấm vào lưỡi khi Alaric dịu dàng hôn nàng.
Chàng nhắm mắt, vỗ về nàng trong vòng tay. Ngày tàn dần, hoàng hôn buông xuống và trời đêm càng lúc càng lạnh. Gannon mang những tấm lông thú ra, lặng lẽ choàng quanh Alaric và Keeley rồi lui vào, trả lại không gian riêng tư, yên ắng cho hai người.
Pháo đài đã chuẩn bị tinh thần khóc thương cho Keeley. Không ai nghĩ nàng có thể qua khỏi đêm nay.
Alaric rúc vào tấm lông thú, xoay trở tìm thế ngồi thật dễ chịu trên bề mặt tảng đá. Chàng bắt đầu kể Keeley nghe tất cả những điểm chàng yêu nhất ở nàng. Nào là nàng khiến chàng bật cười trước tính khí và tài trí sắc bén của mình thế nào, nàng không lùi bước trước anh em của chàng ra sao.
Chàng kể nàng nghe những giấc mơ về con cái của họ. Nào là chàng muốn con gái xinh đẹp và mạnh mẽ như nàng còn con trai thừa hưởng từ nàng nhiệt huyết và lòng can đảm.
Màn đêm bao phủ và những ngôi sao lấp lánh trên trời. Mặt trăng tỏa rọi bờ hồ, chiếu sáng chàng và nàng. Alaric giữ chặt quyết không để Keeley rời chàng.
Nàng càng lúc càng yên ắng bất động. Chàng thật sự có thể cảm thấy nàng càng lúc càng yếu hơn. Nỗi đau ấy thật quá sức chịu đựng của chàng.
Alaric tựa đầu lên đầu nàng và nhắm mắt lại, muốn tìm chút bình yên. Khi chàng mở mắt, bầu trời đã lờ mờ những tia sáng bình minh sắp ló dạng.
Hoảng loạn đâm xuyên ngực chàng. Chàng đã ngủ bao lâu rồi? Chàng không dám nhìn xuống. Chàng sợ nhìn vào Keeley. Nếu nàng đã chết trong vòng tay chàng lúc chàng ngủ thì sao? Làm thế nào chàng có thể tha thứ cho chính mình đây?
"Keeley?” chàng vừa khẽ gọi vừa cựa người trên tảng đá.
Trước sự ngạc nhiên của chàng, nàng rên rỉ rồi cáu kỉnh trở mình. Trán nàng lấp lánh... mồ hôi. Chàng run run chạm vào làn da ẩm ướt của nàng và cảm nhận được mồ hôi đọng lại báo hiệu cơn sốt đã qua.
Ôi, Chúa ơi, chàng không thể cử động, không thể suy nghĩ và không biết phải xử trí ra sao. Đúng ra chàng nên đưa Keeley vào tháp chính để Ewan có thể chăm sóc nàng, nhưng nếu giờ cố gắng đứng dậy, chắc chắn chàng sẽ ngã đập mặt.
Chàng sờ lên mặt, lên má và cả mi mắt nàng.“Keeley, Keeley, tỉnh dậy nhìn ta đi. Nói gì đi. Bất cứ điều gì cũng được.”
Môi nàng hé mở, cố thốt lên điều gì đó nhưng không đủ sức. Mắt nàng he hé nhưng không thể mở ra.
“Không sao,” chàng dỗ dành. “Nàng hết sốt rồi. Nàng có nghe ta nói không? Cơn sốt đã qua. Đó là dấu hiệu tốt, Keeley. Nàng sẽ không chết trên tay ta lúc này, nàng có nghe thấy không? Nàng đã chiến đấu quyết liệt, bền bỉ và ta sẽ không để nàng ra đi khi mà nàng đã cho ta hy vọng đâu.”
Nàng thì thầm điều gì đó chàng không thể nghe thấy. Chàng cúi xuống kể tai sát môi nàng. “Nàng nói gì?”
“Đồ vũ phu,” cô lẩm bẩm.
Chàng nhắm mắt rồi bật cười. Cảm giác thật tuyệt vời, thật mãnh liệt đến mức chàng ngửa đầu ra sau cười ha hả và dòng nước mắt giải tỏa nhẹ nhõm chảy xuống hai má.
“Alaric, chuyện gì vậy?” Ewan vừa hỏi vừa chạy đến người em trai.
Alaric quay lại thấy anh mình đứng cách vài bước, vẻ mặt cảnh giác và buồn bã. Ewan nhìn xuống thân hình bất động của Keeley rồi ngước lên khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Alaric.
“Anh rất tiếc, Alaric. Anh thực sự rất tiếc.”
Alaric toét miệng cười. “Cô ấy còn sống, Ewan. Cô ấy còn sống! Cô ấy đã hết sốt và còn vừa gọi em là đồ vũ phu. Chắc chắn đó là dấu hiệu cô ấy không có ý định chết.”
Một nụ cười rất tươi nở trên khuôn mặt của Ewan. “Đúng vậy, đó đảm bảo là mọt dấu hiệu tốt. Bất kỳ cô gái nào còn có thể dùng đầu óc để chọc nghẹo tinh nghịch thì chắc chắn không thể chết được.”
“Em không thể nâng cô ấy lên, Ewan,” Alaric thú nhận. “Thật sự em không đủ sức đứng dậy.”
Ewan vội vã đến nhấc Keeley ra khỏi tay chàng. Phải mất một lúc Alaric mới có thể đứng dậy trên đôi chân run rẩy và đi cùng anh mình trở về tháp chính.
“Tất cả đều nghĩ cô ấy không qua khỏi,” Ewan giải thích. “Tin tức lan khắp pháo đài rằng em đưa cô ấy ra bờ hồ để nói lời vĩnh biệt.”
“Đó là phép màu, Ewan à. Một phép màu mà em không thể giải thích nhưng cực kỳ biết ơn. Cô ấy đã hấp hối. Em có thể cảm nhận được cô ấy lịm dần đi trên tay mình. Em ôm cô ấy cả đêm, nói chuyện không ngừng về những giấc mơ của em và những đứa con của cả hai. Em đã ngủ thiếp đi. Khi thức dậy, cơn sốt của Keeley đã bay biến và cô ấy tắm mình trong mồ hôi. Cô ấy vẫn còn yếu như một chú mèo nhưng đã hết sốt hẳn rồi.”
“Anh sẽ xem xét vết thương ngay khi chúng ta đặt cô ấy xuống giường,” Ewan hứa. “Sau đó, chúng ta phải giải quyết vấn đề làm gì để thực hiện liên minh với gia tộc McDonald. Đức vua đang chờ đợi, cũng như các lãnh chúa tụ họp về đây dự đám cưới em. Chúng ta không thể nấn ná lâu thêm nữa.”
Alaric nhìn anh trai với tất cả nỗi sợ hãi trong tim. Rồi chàng gật đầu, biết rằng mình phải đối mặt với vấn đề này hay kết quả có thể gây ra thảm họa cho gia tộc của chàng.
“Ngay khi Keeley yên ổn, em sẽ cùng anh đi gặp đức vua,” Alaric khẽ nói
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook