Thiên Sứ Của Chiến Binh
-
Chương 2
Keeley McDonald thức dậy trước lúc bình minh, nhóm lửa và sửa soạn cho một ngày mới. Đang đi từ chỗ đống củi sau nhà ra cửa trước, nàng chợt nghĩ rằng thật buồn cười khi hình dung mình sẽ có một ngày đầy ắp công việc và bổn phận.
Vừa vòng qua góc nhà, nàng nhìn lại, nhìn xuống thung lũng trải dài đến ngọn núi cách xa vài dặm. Khói từ pháo đài McDonald và những mái nhà bao quanh bay lên như lời thì thầm lờ lững tỏa lên trời.
Khéo làm sao, từ chỗ nàng có thể nhìn thấy rõ mồn một nơi nàng không bao giờ được chào đón. Nhà nàng. Gia tộc của nàng. Đã không còn là thế nữa. Họ đã quay lưng với nàng, không còn coi nàng là người thân thiết nữa. Nàng là kẻ bị ruồng bỏ.
Đây là hình phạt dành cho nàng ư?
Bị tống đến một ngôi nhà tranh mãi gợi nhắc về nơi chôn rau cắt rốn, nhìn thấy trong tầm mắt mà không được bén mảng trở về.
Có lẽ nàng nên thấy may mắn vì chí ít cũng có chốn dung thân. Sự việc có thể tồi tệ hơn. Nàng có thể bị trục xuất mà không biết đi đâu, không biết trông cậy vào ai ngoài việc tự xoay xở trong vô vọng.
Nàng nhếch môi càu nhàu.
Cứ đắm chìm trong những chuyện này chỉ khiến nàng mất đi những bản chất tốt đẹp của mình. Nó khiến nàng cay cú và tức tối. Nàng chẳng thể làm gì. Nàng cũng không tài nào thay đổi được quá khứ. Hối tiếc duy nhất của nàng là đã không thể đòi được công lý để tên lãnh chúa McDonald xấu xa phải trả giá cho những gì hắn đã làm. Còn vợ hắn, bà ta biết sự thật. Keeley nhìn thấy điều đó trong mắt bà ta nhưng vị nữ chủ nhân của pháo đài đã trừng phạt Keeley vì những tội lỗi của chồng mình.
Catriona McDonald đã qua đời cách đây bốn năm nhưng Rionna, con gái lãnh chúa vẫn chưa tìm gặp Keeley. Cô bạn thân thiết nhất từ thời thơ ấu ấy không hề đến đón nàng. Không hề gọi nàng về. Và Rionna cũng biết sự thật.
Keeley thở dài. Thật ngốc nghếch khi đứng đây hoài niệm về những tổn thương ngày cũ và những hy vọng đã lụi tàn. Thật ngốc nghếch khi từng trông mong lúc mẹ Rionna qua đời, nàng sẽ được chào đón trở lại gia tộc.
Tiếng ngựa thở phì phò khiến Keeley ngó quanh quất và đánh rơi ôm củi trong tay. Vó ngựa lộp cộp dừng lại xuất hiện bên cạnh nàng. Mồ hôi ánh trên cổ và sự hoang dại trong mắt cho thấy con vật vừa phải hứng chịu một cơn hãi hùng.
Thế nhưng ánh mắt Keeley lập tức dán mắt vào người chiến binh nằm trên yên ngựa và dòng máu không ngừng nhỏ xuống mặt đất.
Trước khi nàng kịp phản ứng, anh chàng đã ngã uỵch khỏi ngựa. Keeley nhăn mặt. Chúa ơi, đau phải biết.
Con ngựa tránh sang một bênh, để lại người chiến binh nằm sõng soài ngay chân Keeley. Nàng thụp xuống, kéo vạt áo anh ta tìm chỗ bị thương. Phần áo bên mạng sườn rách toạc và khi vạch lớp vải lên, nàng bàng hoàng kinh ngạc.
Một vết chém chạy từ hông lên cạnh bên dưới cánh tay. Da thịt toang tác và vết thương sâu ít nhất hai phân rưỡi. Cũng còn may, nếu sâu hơn thì chắc chắn nó là đòn chí mạng.
Giờ cô cần kim chỉ và cầu mong anh ta chống chọi qua cơn sốt.
Keeley lo lắng lướt bàn tay chọc dọc phần bụng săn chắc của người đàn ông. Anh ta là một chiến binh lực lưỡng và rắn rỏi. Trên bụng và vai anh ta còn hai vết sẹo khác. Chúng có đã lâu và trông không nghiêm trọng như hai vết thương hiện tại.
Làm sao đưa anh ta vào nhà đây? Nàng cắn môi liếc nhìn về phía ngưỡng cửa. Anh ta to lớn, còn nàng mảnh mai quá. Phải khôn lanh mới giải quyết được tình thế tiến thoái lưỡng nan này.
Keeley đứng dậy vội vã vào nhà. Nàng lột khăn trải giường, ôm ra ngoài và trải tung trong gió.
Mất chút thời gian mới căng được tấm khăn đâu vào đấy, nàng còn phải dùng mấy hòn đá chặn mép vải để nó không bị gió thổi phồng lên. Xong xuôi, nàng đi vòng sang phía bên kia người chiến binh và đẩy anh ta lăn vào trong tấm khăn.
Hệt như đẩy một tảng đá.
Nàng nghiến răng ráng sức. Thân người anh ta nhích được một chút nhưng không rời vị trí cũ.
“Tỉnh dậy giúp tôi nào”, nàng kêu lên trong nỗi thất vọng. “Tôi không thể để anh ở ngoài này trong tiết trời lạnh lẽo. Có thể hôm nay tuyết sẽ rơi và anh vẫn còn chảy máu. Anh không đoái hoài đến tính mạng của mình sao?”
Nàng thúc vào người chiến binh và khi thấy anh ta vẫn không có động tĩnh gì, nàng thẳng tay tát bốp vào mặt anh ta.
Người chiến binh cựa mình nhăn nhó. Tiếng gầm thoát ra từ môi anh ta suýt đẩy Keeley đi trở vào nơi trú ngụ an toàn của nàng.
Sau đó, nàng cau mày cúi thấp hơn để những lời của mình lọt vào tai anh ta. “Anh là một kẻ cứng đầu, đúng nhưng anh sẽ thấy tôi còn cứng đầu hơn nhiều. Anh không thắng nổi trận này đâu, chàng chiến binh à. Tốt hơn là đầu hàng ngay đi và giúp tôi một tay.”
“Thôi đi,” anh ta hằm hè với cặp mắt vẫn nhắm nghiền. “Ta sẽ không giúp cô đẩy ta xuống địa ngục đâu.”
“Anh sẽ xuống địa ngục ngay nếu cứ phiền phức thế này. Nào, nhích người đi.”
Và rồi tuy vẫn càu nhàu nhưng anh ta vẫn chịu lăn đi khi cô đẩy.
“Biết thế nào dưới địa ngục cũng có phụ nữ mà,” anh ta vẫn không ngớt lẩm bẩm. “Họ phải có mặt dưới đó để gây ra lắm điều phiền nhiễu như khi ở trên mặt đất, thế mới hợp lẽ.”
“Tôi thật muốn bỏ mặc anh thối rữa ngoài trời rét mướt,” Keeley đốp chát lại ngay. “Anh là một kẻ vô ơn và quan điểm của anh về phụ nữ cũng tệ như lối xử sự của anh vậy. Thảo nào, anh thấy phụ nữ là đáng ghét. Tôi dám chắc anh chả bao giờ có thể gần gũi một cô nàng để thay đổi quan điểm.”
Trước sự ngạc nhiên của Keeley, người chiến binh bật cười rồi lập tức rên rỉ vì đau. Bực tức của nàng dịu đi phần nào khi nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng vầng trán lấm tấm mồ hôi ấy. Anh ta đang đau đớn cực độ mà nàng còn ngồi đây lý sự với anh ta.
Nàng lắc đầu rồi chập các mép của tấm khăn lại, quàng lên vai.
“Xin Chúa ban cho con sức mạnh,” nàng cầu nguyện. “Con sẽ không thể nào lôi anh ta vào nhà mà không có sự trợ giúp của Người.”
Nghiến răng nghiến lợi kéo tấm khăn bằng tất cả sức lực nhưng nàng bị níu giật lại, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Anh chàng chiến binh vẫn ì ra đó.
“À, Chúa không bao giờ hứa hẹn ban cho con sức mạnh phi thường,” nàng lầm bầm. “Có lẽ Người chỉ chấp nhận những thỉnh cầu hợp lý.”
Nhìn chằm chằm vào vấn đề đang nằm trước mặt, rồi nàng chợt liếc nhìn con ngựa của anh ta đang gặm cỏ đằng xa.
Cau có thở hắt một hơi, nàng tiến về phía con ngựa và nắm chặt dây cương. Thoạt tiên, con chiến mã to lớn không chịu nhúc nhích, nhưng nàng cứ kiên nhẫn dỗ dành. Kéo dây cương và nài nỉ nó nghe theo lời mình.
“Mày không có lòng trung thành ư?” Lời nàng như buộc tội. “Chủ mày đang nằm dưới đất, thương tích nghiêm trọng, còn mày chỉ nghĩ đến việc ăn cho no bụng sao?”
Con ngựa có vẻ không ấn tượng lắm với bài diễn thuyết của nàng, nhưng rốt cuộc cũng tiến về phía chủ mình. Nó cúi xuống dụi mõm vào cổ chủ, nhưng Keeley kéo ra.
Nếu nàng có thể buộc chặt các mép khăn vào yên ngựa thì con vật có thể kéo anh ta vào nhà. Không hề muốn một con vật dơ bẩn bốc mùi đi vào nhà nhưng lúc này. Keeley không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Phải đến mấy phút sau, nàng mới hài lòng rằng mình đã vạch ra một kế hoạch khả thi. Sau khi các mép vải được buộc chặt và khá đảm bảo người chiến binh không bị rơi khỏi tấm chăn, nàng thúc con ngựa đi về phía ngôi nhà.
Có kết quả rồi, nàng vui mừng hớn hở! Con ngựa đi, lôi theo chủ của nó. Sẽ mất cả tuần giặt giũ mới mong gột sạch bùn đất trên tấm khăn trải giường, nhưng ít ra đã di chuyển được anh chàng bị thương kia.
Con ngựa đi vào nhà, cả người và vật choán gần hết không gian bé nhỏ của nhà nàng.
Keeley vội vã tháo các nút thắt của tấm khăn rồi giục chiến mã quay trở ra. Con vật cứng đầu tỏ rõ là nó thích ở trong chốn ấm áp này. Nàng phải mất nửa giờ đồng hồ mới đưa được nó đưa ngoài.
Xong xuôi, nàng đóng sầm cửa và tựa hẳn người vào cánh cửa. Lần sau nàng cần nhớ làm ơn thường mắc oán. Những nỗ lực nãy giờ khiến nàng mệt rã người. Nhưng người chiến binh của nàng cần được chăm sóc nếu muốn giữ mạng sống.
Người chiến binh của nàng ư? Keeley khịt mũi. Là của nợ thì đúng hơn. Rành rành là thế, chẳng phải ý nghĩ viễn vông, ngớ ngẩn, khôi hài gì. Nếu anh ta mất mạng, có thể nàng sẽ bị buộc tội.
Nàng nhìn kỹ anh ta rõ ràng không phải người của gia tộc McDonald. Nàng nhíu mày. Anh ta có phải là kẻ thù của gia tộc McDonald không? Nàng không có nghĩa vụ phải trung thành, nhưng nàng là một người McDonald nên kẻ thù của gia tộc cũng là kẻ thù của nàng. Nàng đang cưu mang kẻ sẽ gây hại cho mình ư?
“Mày lại thế nữa rồi, Keeley,” nàng tự nhủ. Trí tưởng tượng phong phú của nàng thường lao thẳng đến những điều phi lý. Các câu chuyện nàng vẽ nên trong đầu còn hay hơn của các ca sĩ, văn hào.
Trang phục của anh ta lạ lẫm đối với nàng, nhưng từ nhỏ đến giờ, nàng đã ra khỏi lãnh địa McDonald đâu.
Không hy vọng đưa nổi chàng chiến binh vào giường nên Keeley quyết định thực hiện phương án hai. Nàng mang giường đến chỗ anh ta.
Nàng sắp gối chăn xung quanh để anh ta được thoải mái, sau đó bỏ thêm củi vào đống lửa tàn. Căn phòng đã nhuốm lạnh.
Tiếp đó, nàng thu gom thực phẩm và thầm tạ ơn vì vài ngày trước đã sang ngôi làng lân cận để làm đầy cái kho dự trữ ít ỏi của mình. Hầu hết những gì cần thiết, nàng đều tự kiếm lấy. Và tạ ơn Chúa đã ban cho nàng tài chữa bệnh mát tay, nhờ đó mà nàng sống được suốt những năm qua.
Dù gia tộc McDonald trục xuất nàng nhưng họ vẫn chẳng chút ngần ngại tìm đến nàng mỗi khi có người cần chữa trị. Không hiếm những lần nàng khâu vết thương cho một chiến binh McDonald gặp nạn trong lúc tập trận hay chữa lành cho một người bị ngã cầu thang.
Pháo đài McDonald có lang y riêng nhưng bà ta đã luống tuổi và tay bị run. Mũi kim của bà ta gây thêm thương tích hơn là làm lành da thịt.
Nếu là kẻ nhỏ nhen, Keeley sẽ quay lưng với bọn họ hệt như họ đã quay lưng với nàng, nhưng những đồng tiền thỉnh thoảng kiếm được từ công việc đó giúp nàng có thức ăn vào những đợt săn bắn bất thành và giúp nàng mua thêm những thứ không thể tự kiếm được.
Keeley trộn các loại thảo mộc, nghiền nát lá, pha thêm nước để tạo thành hỗn hợp. Khi đã vừa ý với độ sệt, nàng đặt nó sang một bên và chuẩn bị băng gạc từ một tấm vải lanh cũ nàng cất giữ phòng khi khẩn cấp.
Mọi thứ đâu vào đấy, nàng quỳ xuống bên cạnh chiến binh. Anh ta lại lịm đi kể từ khi được đưa vào nhà. Thật dễ chịu làm sao. Nàng không cần một anh chàng to lớn gấp đôi mình nổi cơn sinh sự.
Keeley nhúng một miếng vải vào bát nước và bắt đầu nhẹ nhàng làm sạch vết thương. Máu tươi rỉ ra khi nàng lau những vảy máu khô. Nàng làm rất tỉ mỉ, không muốn để sót lại dù chỉ một hạt bụi trong vết thương khi khâu nó lại.
Vết thương nham nhở và sẽ để lại sẹo lớn, nhưng nó chẳng thế giết chết người chiến binh, chỉ cần anh ta đừng lên cơn sốt.
Hài lòng là vết thương đã sạch, nàng ấn hai mép da vào nhau và cầm kim lên. Nàng nín thở đâm mũi kim đầu tiên, người chiến binh đã thiếp đi và nàng nhanh chóng khâu những mũi kim thật khít, thật sát.
Đường kim đi dần xuống dưới, nhịp nhàng lên xuống trên thân anh ta cho đến khi lưng Keeley đau nhức và mắt hoa lên do quá tập trung. Nàng ước tính vết thương dài ít nhất hai mươi phân. Có lẽ hai mươi lăm phân. Cỡ nào thì nó cũng sẽ gây đau đớn khi anh ta cử động trong những ngày tới.
Hoàn tất mũi khâu cuối cùng, nàng ngồi thẳng lên thở phào nhẹ nhõm. Phần gay go đã xong. Giờ nàng cần băng bó cho anh ta.
Vật lộn xong với anh chiến binh cũng là lúc nàng kiệt sức. Gạt mớ tóc vướng vào mắt, nàng đi rửa tay chân và thư giãn gân cốt đã mỏi nhừ. Trong nhà trở nên nóng bức, nàng ra ngoài để tận hưởng khí trời mát rượi từ bên ngoài. Đi xuống dòng suối chảy cuồn cuộn cách nhà nàng không xa, nàng quỳ bên bờ suối và vốc nước lên tay.
Keeley lấy đầy một bát nước sạch rồi trở về nhà. Nàng rửa qua vết thương một lượt trước khi đắp lớp thuốc dày lên chỗ vừa khâu. Chồng mảnh vải lên nhau để tạo thành miếng gạc dày, nàng đặt nó lên mạng sườn người chiến binh rồi vụng về quấn những dải băng quanh hông anh ta để cố định phần băng bó.
Giá như nàng có thể đỡ anh ta ngồi dậy thì công việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nghĩ vậy, nàng liền nhấc mạnh đầu ta lên rồi len toàn bộ thân mình vào phía sau làm điểm tựa đẩy anh ta dậy.
Thân người anh ta đổ về trước và máu rỉ qua những mũi khâu. Keeley nhanh tay quấn mảnh vãi thật chặt quanh thân anh ta cho đến khi yên tâm là mọi thứ sẽ không xê dịch khỏi chỗ băng bó.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng đỡ anh ta nằm xuống, đầu gối trên một chiếc gối nhỏ. Nàng vuốt lại mớ tóc lòa xòa trước trán anh ta và lần theo bím tóc bên thái dương.
Bị cuốn hút trước khuôn mặt điển trai, nàng lướt ngón tay dọc theo gò má xuống cằm người chiến binh. Anh ta thật sự rất đẹp. Hoàn hảo từ hình thể đến vóc dáng. Một chiến binh mạnh mẽ được trui rèn từ ngọn lửa chinh chiến.
Nàng tự hỏi mắt anh ta có màu gì. Chắc là sắc xanh bầu trời, nàng đoán thế. Cùng với mái tóc đen, đôi mắt xanh sẽ tỏa ra sức quyến rũ chết người, nhưng màu mắt nâu cũng thu hút không kém.
Như thể muốn giải đáp thắc mắc trong nàng, mi mắt chàng chiến binh hé mở. Ánh mắt anh ta vô định, nhưng nàng bị mê hoặc bởi đôi mắt màu lục nhạt, bao quanh là hàng mi đen càng làm tôn thêm vẻ đẹp của chàng trai này.
Đẹp ư! Rõ ràng nàng cần nghĩ ra một từ hay hơn. Anh ta sẽ cực kì khó chịu khi nghe phụ nữ khen mình đẹp. Khôi ngô. Đúng thế. Nhưng khôi ngô không thích hợp để miêu tả một chiến binh.
“Thiên sứ,” anh ta cất giọng khàn khàn. “Ta đã lên thiên đường, đúng vậy. Chỉ có thế mới giải thích được cho nhan sắc kiều diễm này.”
Lời nói khiến Keeley mát dạ cho đến khi nhớ ra mới lúc trước anh ta vừa ví nàng kinh khiếp như chốn địa ngục. Thở dài, nàng vuốt nhẹ phần cằm thô ráp của anh ta. Lớp râu cứng tua tủa cọ vào lòng bàn tay và trong thoáng chốc nàng tự hỏi cảm giác sẽ thế nào khi chiếc cằm này lướt qua những chỗ khác trên người mình.
Lập tức nàng đỏ mặt và xua suy nghĩ tội lỗi đó ra khỏi tâm trí.
“Không phải thế, chiến binh à. Anh chưa lên thiên đường. Anh vẫn còn trên thế gian, mặc dù anh có thể cảm thấy như bị ngọn lửa địa ngục bao vây thiêu đốt.”
“Không lý nào một thiên sứ như nàng lại hiện hữu trong địa ngục,” giọng anh ta ríu lại.
Nàng mỉm cười và vuốt má anh ta lần nữa. Anh ta quay đầu, dụi má vào tay nàng rồi nhắm mắt và khuôn mặt giãn ra dễ chịu.
“Ngủ đi nào, chiến binh,” nàng khẽ nói. “Anh còn cả một quãng thời gian dài để hồi phục đấy.”
“Đừng bỏ đi nhé, cô gái,” anh ta thì thầm.
“Không đâu, tôi sẽ không bỏ anh lại đâu.”
Vừa vòng qua góc nhà, nàng nhìn lại, nhìn xuống thung lũng trải dài đến ngọn núi cách xa vài dặm. Khói từ pháo đài McDonald và những mái nhà bao quanh bay lên như lời thì thầm lờ lững tỏa lên trời.
Khéo làm sao, từ chỗ nàng có thể nhìn thấy rõ mồn một nơi nàng không bao giờ được chào đón. Nhà nàng. Gia tộc của nàng. Đã không còn là thế nữa. Họ đã quay lưng với nàng, không còn coi nàng là người thân thiết nữa. Nàng là kẻ bị ruồng bỏ.
Đây là hình phạt dành cho nàng ư?
Bị tống đến một ngôi nhà tranh mãi gợi nhắc về nơi chôn rau cắt rốn, nhìn thấy trong tầm mắt mà không được bén mảng trở về.
Có lẽ nàng nên thấy may mắn vì chí ít cũng có chốn dung thân. Sự việc có thể tồi tệ hơn. Nàng có thể bị trục xuất mà không biết đi đâu, không biết trông cậy vào ai ngoài việc tự xoay xở trong vô vọng.
Nàng nhếch môi càu nhàu.
Cứ đắm chìm trong những chuyện này chỉ khiến nàng mất đi những bản chất tốt đẹp của mình. Nó khiến nàng cay cú và tức tối. Nàng chẳng thể làm gì. Nàng cũng không tài nào thay đổi được quá khứ. Hối tiếc duy nhất của nàng là đã không thể đòi được công lý để tên lãnh chúa McDonald xấu xa phải trả giá cho những gì hắn đã làm. Còn vợ hắn, bà ta biết sự thật. Keeley nhìn thấy điều đó trong mắt bà ta nhưng vị nữ chủ nhân của pháo đài đã trừng phạt Keeley vì những tội lỗi của chồng mình.
Catriona McDonald đã qua đời cách đây bốn năm nhưng Rionna, con gái lãnh chúa vẫn chưa tìm gặp Keeley. Cô bạn thân thiết nhất từ thời thơ ấu ấy không hề đến đón nàng. Không hề gọi nàng về. Và Rionna cũng biết sự thật.
Keeley thở dài. Thật ngốc nghếch khi đứng đây hoài niệm về những tổn thương ngày cũ và những hy vọng đã lụi tàn. Thật ngốc nghếch khi từng trông mong lúc mẹ Rionna qua đời, nàng sẽ được chào đón trở lại gia tộc.
Tiếng ngựa thở phì phò khiến Keeley ngó quanh quất và đánh rơi ôm củi trong tay. Vó ngựa lộp cộp dừng lại xuất hiện bên cạnh nàng. Mồ hôi ánh trên cổ và sự hoang dại trong mắt cho thấy con vật vừa phải hứng chịu một cơn hãi hùng.
Thế nhưng ánh mắt Keeley lập tức dán mắt vào người chiến binh nằm trên yên ngựa và dòng máu không ngừng nhỏ xuống mặt đất.
Trước khi nàng kịp phản ứng, anh chàng đã ngã uỵch khỏi ngựa. Keeley nhăn mặt. Chúa ơi, đau phải biết.
Con ngựa tránh sang một bênh, để lại người chiến binh nằm sõng soài ngay chân Keeley. Nàng thụp xuống, kéo vạt áo anh ta tìm chỗ bị thương. Phần áo bên mạng sườn rách toạc và khi vạch lớp vải lên, nàng bàng hoàng kinh ngạc.
Một vết chém chạy từ hông lên cạnh bên dưới cánh tay. Da thịt toang tác và vết thương sâu ít nhất hai phân rưỡi. Cũng còn may, nếu sâu hơn thì chắc chắn nó là đòn chí mạng.
Giờ cô cần kim chỉ và cầu mong anh ta chống chọi qua cơn sốt.
Keeley lo lắng lướt bàn tay chọc dọc phần bụng săn chắc của người đàn ông. Anh ta là một chiến binh lực lưỡng và rắn rỏi. Trên bụng và vai anh ta còn hai vết sẹo khác. Chúng có đã lâu và trông không nghiêm trọng như hai vết thương hiện tại.
Làm sao đưa anh ta vào nhà đây? Nàng cắn môi liếc nhìn về phía ngưỡng cửa. Anh ta to lớn, còn nàng mảnh mai quá. Phải khôn lanh mới giải quyết được tình thế tiến thoái lưỡng nan này.
Keeley đứng dậy vội vã vào nhà. Nàng lột khăn trải giường, ôm ra ngoài và trải tung trong gió.
Mất chút thời gian mới căng được tấm khăn đâu vào đấy, nàng còn phải dùng mấy hòn đá chặn mép vải để nó không bị gió thổi phồng lên. Xong xuôi, nàng đi vòng sang phía bên kia người chiến binh và đẩy anh ta lăn vào trong tấm khăn.
Hệt như đẩy một tảng đá.
Nàng nghiến răng ráng sức. Thân người anh ta nhích được một chút nhưng không rời vị trí cũ.
“Tỉnh dậy giúp tôi nào”, nàng kêu lên trong nỗi thất vọng. “Tôi không thể để anh ở ngoài này trong tiết trời lạnh lẽo. Có thể hôm nay tuyết sẽ rơi và anh vẫn còn chảy máu. Anh không đoái hoài đến tính mạng của mình sao?”
Nàng thúc vào người chiến binh và khi thấy anh ta vẫn không có động tĩnh gì, nàng thẳng tay tát bốp vào mặt anh ta.
Người chiến binh cựa mình nhăn nhó. Tiếng gầm thoát ra từ môi anh ta suýt đẩy Keeley đi trở vào nơi trú ngụ an toàn của nàng.
Sau đó, nàng cau mày cúi thấp hơn để những lời của mình lọt vào tai anh ta. “Anh là một kẻ cứng đầu, đúng nhưng anh sẽ thấy tôi còn cứng đầu hơn nhiều. Anh không thắng nổi trận này đâu, chàng chiến binh à. Tốt hơn là đầu hàng ngay đi và giúp tôi một tay.”
“Thôi đi,” anh ta hằm hè với cặp mắt vẫn nhắm nghiền. “Ta sẽ không giúp cô đẩy ta xuống địa ngục đâu.”
“Anh sẽ xuống địa ngục ngay nếu cứ phiền phức thế này. Nào, nhích người đi.”
Và rồi tuy vẫn càu nhàu nhưng anh ta vẫn chịu lăn đi khi cô đẩy.
“Biết thế nào dưới địa ngục cũng có phụ nữ mà,” anh ta vẫn không ngớt lẩm bẩm. “Họ phải có mặt dưới đó để gây ra lắm điều phiền nhiễu như khi ở trên mặt đất, thế mới hợp lẽ.”
“Tôi thật muốn bỏ mặc anh thối rữa ngoài trời rét mướt,” Keeley đốp chát lại ngay. “Anh là một kẻ vô ơn và quan điểm của anh về phụ nữ cũng tệ như lối xử sự của anh vậy. Thảo nào, anh thấy phụ nữ là đáng ghét. Tôi dám chắc anh chả bao giờ có thể gần gũi một cô nàng để thay đổi quan điểm.”
Trước sự ngạc nhiên của Keeley, người chiến binh bật cười rồi lập tức rên rỉ vì đau. Bực tức của nàng dịu đi phần nào khi nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng vầng trán lấm tấm mồ hôi ấy. Anh ta đang đau đớn cực độ mà nàng còn ngồi đây lý sự với anh ta.
Nàng lắc đầu rồi chập các mép của tấm khăn lại, quàng lên vai.
“Xin Chúa ban cho con sức mạnh,” nàng cầu nguyện. “Con sẽ không thể nào lôi anh ta vào nhà mà không có sự trợ giúp của Người.”
Nghiến răng nghiến lợi kéo tấm khăn bằng tất cả sức lực nhưng nàng bị níu giật lại, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Anh chàng chiến binh vẫn ì ra đó.
“À, Chúa không bao giờ hứa hẹn ban cho con sức mạnh phi thường,” nàng lầm bầm. “Có lẽ Người chỉ chấp nhận những thỉnh cầu hợp lý.”
Nhìn chằm chằm vào vấn đề đang nằm trước mặt, rồi nàng chợt liếc nhìn con ngựa của anh ta đang gặm cỏ đằng xa.
Cau có thở hắt một hơi, nàng tiến về phía con ngựa và nắm chặt dây cương. Thoạt tiên, con chiến mã to lớn không chịu nhúc nhích, nhưng nàng cứ kiên nhẫn dỗ dành. Kéo dây cương và nài nỉ nó nghe theo lời mình.
“Mày không có lòng trung thành ư?” Lời nàng như buộc tội. “Chủ mày đang nằm dưới đất, thương tích nghiêm trọng, còn mày chỉ nghĩ đến việc ăn cho no bụng sao?”
Con ngựa có vẻ không ấn tượng lắm với bài diễn thuyết của nàng, nhưng rốt cuộc cũng tiến về phía chủ mình. Nó cúi xuống dụi mõm vào cổ chủ, nhưng Keeley kéo ra.
Nếu nàng có thể buộc chặt các mép khăn vào yên ngựa thì con vật có thể kéo anh ta vào nhà. Không hề muốn một con vật dơ bẩn bốc mùi đi vào nhà nhưng lúc này. Keeley không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Phải đến mấy phút sau, nàng mới hài lòng rằng mình đã vạch ra một kế hoạch khả thi. Sau khi các mép vải được buộc chặt và khá đảm bảo người chiến binh không bị rơi khỏi tấm chăn, nàng thúc con ngựa đi về phía ngôi nhà.
Có kết quả rồi, nàng vui mừng hớn hở! Con ngựa đi, lôi theo chủ của nó. Sẽ mất cả tuần giặt giũ mới mong gột sạch bùn đất trên tấm khăn trải giường, nhưng ít ra đã di chuyển được anh chàng bị thương kia.
Con ngựa đi vào nhà, cả người và vật choán gần hết không gian bé nhỏ của nhà nàng.
Keeley vội vã tháo các nút thắt của tấm khăn rồi giục chiến mã quay trở ra. Con vật cứng đầu tỏ rõ là nó thích ở trong chốn ấm áp này. Nàng phải mất nửa giờ đồng hồ mới đưa được nó đưa ngoài.
Xong xuôi, nàng đóng sầm cửa và tựa hẳn người vào cánh cửa. Lần sau nàng cần nhớ làm ơn thường mắc oán. Những nỗ lực nãy giờ khiến nàng mệt rã người. Nhưng người chiến binh của nàng cần được chăm sóc nếu muốn giữ mạng sống.
Người chiến binh của nàng ư? Keeley khịt mũi. Là của nợ thì đúng hơn. Rành rành là thế, chẳng phải ý nghĩ viễn vông, ngớ ngẩn, khôi hài gì. Nếu anh ta mất mạng, có thể nàng sẽ bị buộc tội.
Nàng nhìn kỹ anh ta rõ ràng không phải người của gia tộc McDonald. Nàng nhíu mày. Anh ta có phải là kẻ thù của gia tộc McDonald không? Nàng không có nghĩa vụ phải trung thành, nhưng nàng là một người McDonald nên kẻ thù của gia tộc cũng là kẻ thù của nàng. Nàng đang cưu mang kẻ sẽ gây hại cho mình ư?
“Mày lại thế nữa rồi, Keeley,” nàng tự nhủ. Trí tưởng tượng phong phú của nàng thường lao thẳng đến những điều phi lý. Các câu chuyện nàng vẽ nên trong đầu còn hay hơn của các ca sĩ, văn hào.
Trang phục của anh ta lạ lẫm đối với nàng, nhưng từ nhỏ đến giờ, nàng đã ra khỏi lãnh địa McDonald đâu.
Không hy vọng đưa nổi chàng chiến binh vào giường nên Keeley quyết định thực hiện phương án hai. Nàng mang giường đến chỗ anh ta.
Nàng sắp gối chăn xung quanh để anh ta được thoải mái, sau đó bỏ thêm củi vào đống lửa tàn. Căn phòng đã nhuốm lạnh.
Tiếp đó, nàng thu gom thực phẩm và thầm tạ ơn vì vài ngày trước đã sang ngôi làng lân cận để làm đầy cái kho dự trữ ít ỏi của mình. Hầu hết những gì cần thiết, nàng đều tự kiếm lấy. Và tạ ơn Chúa đã ban cho nàng tài chữa bệnh mát tay, nhờ đó mà nàng sống được suốt những năm qua.
Dù gia tộc McDonald trục xuất nàng nhưng họ vẫn chẳng chút ngần ngại tìm đến nàng mỗi khi có người cần chữa trị. Không hiếm những lần nàng khâu vết thương cho một chiến binh McDonald gặp nạn trong lúc tập trận hay chữa lành cho một người bị ngã cầu thang.
Pháo đài McDonald có lang y riêng nhưng bà ta đã luống tuổi và tay bị run. Mũi kim của bà ta gây thêm thương tích hơn là làm lành da thịt.
Nếu là kẻ nhỏ nhen, Keeley sẽ quay lưng với bọn họ hệt như họ đã quay lưng với nàng, nhưng những đồng tiền thỉnh thoảng kiếm được từ công việc đó giúp nàng có thức ăn vào những đợt săn bắn bất thành và giúp nàng mua thêm những thứ không thể tự kiếm được.
Keeley trộn các loại thảo mộc, nghiền nát lá, pha thêm nước để tạo thành hỗn hợp. Khi đã vừa ý với độ sệt, nàng đặt nó sang một bên và chuẩn bị băng gạc từ một tấm vải lanh cũ nàng cất giữ phòng khi khẩn cấp.
Mọi thứ đâu vào đấy, nàng quỳ xuống bên cạnh chiến binh. Anh ta lại lịm đi kể từ khi được đưa vào nhà. Thật dễ chịu làm sao. Nàng không cần một anh chàng to lớn gấp đôi mình nổi cơn sinh sự.
Keeley nhúng một miếng vải vào bát nước và bắt đầu nhẹ nhàng làm sạch vết thương. Máu tươi rỉ ra khi nàng lau những vảy máu khô. Nàng làm rất tỉ mỉ, không muốn để sót lại dù chỉ một hạt bụi trong vết thương khi khâu nó lại.
Vết thương nham nhở và sẽ để lại sẹo lớn, nhưng nó chẳng thế giết chết người chiến binh, chỉ cần anh ta đừng lên cơn sốt.
Hài lòng là vết thương đã sạch, nàng ấn hai mép da vào nhau và cầm kim lên. Nàng nín thở đâm mũi kim đầu tiên, người chiến binh đã thiếp đi và nàng nhanh chóng khâu những mũi kim thật khít, thật sát.
Đường kim đi dần xuống dưới, nhịp nhàng lên xuống trên thân anh ta cho đến khi lưng Keeley đau nhức và mắt hoa lên do quá tập trung. Nàng ước tính vết thương dài ít nhất hai mươi phân. Có lẽ hai mươi lăm phân. Cỡ nào thì nó cũng sẽ gây đau đớn khi anh ta cử động trong những ngày tới.
Hoàn tất mũi khâu cuối cùng, nàng ngồi thẳng lên thở phào nhẹ nhõm. Phần gay go đã xong. Giờ nàng cần băng bó cho anh ta.
Vật lộn xong với anh chiến binh cũng là lúc nàng kiệt sức. Gạt mớ tóc vướng vào mắt, nàng đi rửa tay chân và thư giãn gân cốt đã mỏi nhừ. Trong nhà trở nên nóng bức, nàng ra ngoài để tận hưởng khí trời mát rượi từ bên ngoài. Đi xuống dòng suối chảy cuồn cuộn cách nhà nàng không xa, nàng quỳ bên bờ suối và vốc nước lên tay.
Keeley lấy đầy một bát nước sạch rồi trở về nhà. Nàng rửa qua vết thương một lượt trước khi đắp lớp thuốc dày lên chỗ vừa khâu. Chồng mảnh vải lên nhau để tạo thành miếng gạc dày, nàng đặt nó lên mạng sườn người chiến binh rồi vụng về quấn những dải băng quanh hông anh ta để cố định phần băng bó.
Giá như nàng có thể đỡ anh ta ngồi dậy thì công việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nghĩ vậy, nàng liền nhấc mạnh đầu ta lên rồi len toàn bộ thân mình vào phía sau làm điểm tựa đẩy anh ta dậy.
Thân người anh ta đổ về trước và máu rỉ qua những mũi khâu. Keeley nhanh tay quấn mảnh vãi thật chặt quanh thân anh ta cho đến khi yên tâm là mọi thứ sẽ không xê dịch khỏi chỗ băng bó.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng đỡ anh ta nằm xuống, đầu gối trên một chiếc gối nhỏ. Nàng vuốt lại mớ tóc lòa xòa trước trán anh ta và lần theo bím tóc bên thái dương.
Bị cuốn hút trước khuôn mặt điển trai, nàng lướt ngón tay dọc theo gò má xuống cằm người chiến binh. Anh ta thật sự rất đẹp. Hoàn hảo từ hình thể đến vóc dáng. Một chiến binh mạnh mẽ được trui rèn từ ngọn lửa chinh chiến.
Nàng tự hỏi mắt anh ta có màu gì. Chắc là sắc xanh bầu trời, nàng đoán thế. Cùng với mái tóc đen, đôi mắt xanh sẽ tỏa ra sức quyến rũ chết người, nhưng màu mắt nâu cũng thu hút không kém.
Như thể muốn giải đáp thắc mắc trong nàng, mi mắt chàng chiến binh hé mở. Ánh mắt anh ta vô định, nhưng nàng bị mê hoặc bởi đôi mắt màu lục nhạt, bao quanh là hàng mi đen càng làm tôn thêm vẻ đẹp của chàng trai này.
Đẹp ư! Rõ ràng nàng cần nghĩ ra một từ hay hơn. Anh ta sẽ cực kì khó chịu khi nghe phụ nữ khen mình đẹp. Khôi ngô. Đúng thế. Nhưng khôi ngô không thích hợp để miêu tả một chiến binh.
“Thiên sứ,” anh ta cất giọng khàn khàn. “Ta đã lên thiên đường, đúng vậy. Chỉ có thế mới giải thích được cho nhan sắc kiều diễm này.”
Lời nói khiến Keeley mát dạ cho đến khi nhớ ra mới lúc trước anh ta vừa ví nàng kinh khiếp như chốn địa ngục. Thở dài, nàng vuốt nhẹ phần cằm thô ráp của anh ta. Lớp râu cứng tua tủa cọ vào lòng bàn tay và trong thoáng chốc nàng tự hỏi cảm giác sẽ thế nào khi chiếc cằm này lướt qua những chỗ khác trên người mình.
Lập tức nàng đỏ mặt và xua suy nghĩ tội lỗi đó ra khỏi tâm trí.
“Không phải thế, chiến binh à. Anh chưa lên thiên đường. Anh vẫn còn trên thế gian, mặc dù anh có thể cảm thấy như bị ngọn lửa địa ngục bao vây thiêu đốt.”
“Không lý nào một thiên sứ như nàng lại hiện hữu trong địa ngục,” giọng anh ta ríu lại.
Nàng mỉm cười và vuốt má anh ta lần nữa. Anh ta quay đầu, dụi má vào tay nàng rồi nhắm mắt và khuôn mặt giãn ra dễ chịu.
“Ngủ đi nào, chiến binh,” nàng khẽ nói. “Anh còn cả một quãng thời gian dài để hồi phục đấy.”
“Đừng bỏ đi nhé, cô gái,” anh ta thì thầm.
“Không đâu, tôi sẽ không bỏ anh lại đâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook