Thiên Sư Chấp Vị
-
Quyển 6 - Chương 7
Đoàn người theo Ngụy Chính Nghĩa chạy vội tới phòng của thuyền trưởng, cửa phòng khóa, Ngụy Chính Nghĩa quay về phía bác sĩ Đỗ đòi chìa khóa, bác sĩ Đỗ nhún nhún vai, “Chìa khóa nơi này hẳn là chỉ có thuyền trưởng mới có.”
Không có chìa khóa, Ngụy Chính Nghĩa trực tiếp dùng vũ lực giải quyết, nhấc chân vài cái đá văng cửa phòng, vọt vào, bên trong không có ai, trên bàn là một vài tài liệu nhật ký hàng hải, Ngụy Chính Nghĩa tùy tiện lật vài tờ, nhật ký Ronald Reagan vốn không có ghi chép gì, cậu không có gì để xác định được thân phận thực sự của Trần Dục, oán hận nói: “Người này nhác làm việc thế này, quả nhiên có vấn đề.”
Có lẽ Trần Dục ở trên khoang điều khiển, nếu ông ta muốn đi đến vùng biển chết, đương nhiên phải chú ý chặt chẽ hướng đi.
Niếp Hành Phong đang suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng kêu của Bạch Tiên Khải, “Trần thuyền trưởng, ông đi đâu vậy?”
Anh vội chạy ra khỏi phòng thuyền trưởng, thấy Trần Dục từ xa xa đi tới, nhìn đến bọn họ, lập tức dừng bước, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Sở ChínhNambị giết , bọn họ nói là ông làm!” Bạch Tiên Khải tựa hồ rất tức giận, lúc hỏi không ngừng ho khan dữ dội, Tiêu Vũ vội vỗ vỗ nhẹ lưng ông.
“Ông ta đã chết?” Trần Dục giật mình hỏi.
Niếp Hành Phong thực sự có chút bội phục tài diễn xuất của Trần Dục, lạnh giọng hỏi: “Trương Huyền ở đâu! ?”
“Tôi làm sao biết được?”
Trần Dục mới vừa nói xong, Ngụy Chính Nghĩa đã xông lên, giơ súng nhắm ngay về phía ông ta, quát: “Không được nhúc nhích, đặt hai tay ra sau đầu!”
“Tôi không có giết người!”
“Những lời này để đến cục cảnh sát mà nói.”
Ngụy Chính Nghĩa dùng súng nhắm rồi cẩn thận đi lên, chuẩn bị bắt lấy cổ tay Trần Dục, ai ngờ Trần Dục đột nhiên ra tay chống cự, sau đó giơ chân đá về phía mặt cậu, thừa dịp khi cậu đang tránh né liền xoay người bỏ chạy.
Không nghĩ tới việc Trần Dục biết võ nên Ngụy Chính Nghĩa bị đánh trở tay không kịp, vội vàng đuổi sát theo sau, không ngờ trong lúc chạy trốn Trần Dục thuận tay túm lấy một nữ hành khách đi ngang qua, kéo tới trước mặt ông ta, không chế cổ người đó, từ trong túi áo lấy ra một khẩu súng nhắm ngay một bên đầu cô ta, hô to: “Đứng lại, nếu không tôi giết cô ta!”
Đó là súng của Trương Huyền, Trần Dục làm cho cậu hôn mê xong, liền đoạt lấy súng của cậu để phòng bất trắc, kiến thức qua sự tàn nhẫn của Trần Dục, Ngụy Chính Nghĩa không dám bức bách, dừng bước, nói: “Có chuyện từ từ thương lượng, trước tiên thả người ra đi!”
Trần Dục không để ý đến cậu, kéo người phụ nữ lui về phía sau, lùi đến trước cửa lối đi an toàn thì liền đẩy mạnh cô ta ra rồi nhân cơ hội vọt vào lối đi phía sau cửa, Ngụy Chính Nghĩa vì phải đỡ nữ hành khách đó nên không đuổi theo được, hai nam sinh viên trong câu lạc bộ tâm linh vội vọt lên đuổi theo.
“Quay lại!” Niếp Hành Phong kêu lên, Trần Dục có súng, bọn họ lại không quen với cấu tạo bên trong của tàu biển chở khách, mạo muội truy đuổi có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, đáng tiếc kia hai tên sinh viên kia căn bản không nghe, rất nhanh đã chạy mất tăm.
Ngụy Chính Nghĩa đỡ nữ hành khách dậy, hỏi: “Cô có sao không?”
Cô gái có vẻ như bị dọa đến choáng váng, biểu tình có chút đờ đẫn, qua một hồi lâu mới yên lặng lắc đầu, Ngụy Chính Nghĩa xoay người muốn đuổi theo, Niếp Hành Phong gọi cậu lại rồi lại nói với Phùng Tình Tình: “Gọi điện thoại bảo bạn học của em lập tức quay lại ngay.”
Anh đi đến trước mặt Bạch Tiên Khải, hỏi: “Bạch tiên sinh, có thể nói cho tôi biết đây là chuyện gì xảy ra không?”
“Cậu hỏi tôi? Tôi làm sao biết được?”
Không biết? Vậy vừa rồi tại sao lại cố ý lớn tiếng cảnh báo Trần Dục?
Thấy Bạch Tiên Khải giả bộ hồ đồ, Niếp Hành Phong không có vạch trần, chỉ nói: “Tôi biết ông cùng Trần Dục, còn có Sở Chính Nam đi tàu ra biển là có mục đích, vừa rồi tôi có nói chuyện điện thoại với ông nội, ông nói cho tôi biết hai mươi năm trước, các người cũng từng cùng nhau đi đến vùng biển chết.”
Bạch Tiên Khải im lặng, tay nắm xe lăn hơi hơi phát run, Niếp Hành Phong lạnh lùng nhìn ông ta, chỉ nghe ông ta thấp giọng hỏi: “Vậy ông nội cậu có nói với cậu khế ước đó đến tột cùng viết cái gì hay không?”
Thấy Niếp Hành Phong không nói, Bạch Tiên Khải nở nụ cười, chế nhạo nói: “Ông ta không nói đúng không? Ông ta đương nhiên sẽ không nói với cậu, bất quá cậu là người thông minh, có lẽ đã sớm nghĩ ra, đúng vậy, tôi nghe nói năm đó cha mẹ cậu là bị tai nạn xe nên bất ngờ qua đời. . . . . .”
“Im miệng!” Mất đi sự bình tĩnh lúc bình thường, Niếp Hành Phong rống lớn. Bạch Tiên Khải vạch trần sự sợ hãi trong lòng anh, mơ hồ đoán được mục đích mà ba nhà bọn họ mang người nhà đi du lịch, nhưng rồi lại không dám suy nghĩ sâu xa.
Bạch Tiên Khải không nói thêm gì nữa, chính là không ngừng cười nhạt, Tiêu Vũ muốn hiểu rõ tình hình nhỏ giọng hỏi Bạch Tích, Bạch Tích quanh co không nói, thấy Bạch Tiên Khải còn cười không ngừng, vội nói: “Ba, đừng cười nữa, chúng ta trở về thôi.”
“Ông ta hình như không phải đang cười, là run rẩy. . . . . .” Hoắc Ly ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Bạch Tiên Khải biểu tình rất cổ quái, khóe miệng không ngừng co rúm, vì cố hô hấp mà thở hổn hển. Bạch Tích cuống quít lấy thuốc còn Tiêu Vũ vội đem bình nước treo ở trên xe lăn mở ra, cùng giúp cha cho ông ta uống thuốc.
“Niếp tiên sinh, tim cha tôi không tốt, cậu một vừa hai phả thôi!”
Chờ Bạch Tiên Khải bình thường trở lại, Bạch Tích đẩy ông ta rời đi, Tiêu Vũ nhìn xem Niếp Hành Phong, do dự một chút rồi cũng xoay người đi theo, Niếp Hành Phong nhỏ giọng nói: “Cẩn thận.”
Tiêu Vũ nhíu mày, tựa hồ không hiểu được muốn hỏi lại nhưng Bạch Tích đã gọi cô ở phía trước, cô vội nói với Niếp Hành Phong: “Tôi sẽ quay lại tìm anh sau.”
Nhìn thấy bọn họ đi xa, Ngụy Chính Nghĩa hỏi Niếp Hành Phong, “Anh hoài nghi cha con bọn họ?”
“Tôi không dám chắc, cậu có thể bảo nhân viên bảo vệ theo dõi bọn họ không?”
Ngụy Chính Nghĩa nhìn bác sĩ Đỗ, bác sĩ Đỗ nhún nhún vai, “Tôi chỉ là bác sĩ đi theo, quyền ra lệnh cho nhân viên bảo vệ thuộc về thuyền trưởng, nếu thuyền trưởng có việc, có thể tìm lái chính hoặc phó nhì.”
“Đi đến khoang điều khiển trước.”
“Anh Hành Phong.” Phùng Tình Tình gọi lại Niếp Hành Phong, nói: “Bạn học của em nói là đã để mất dấu ông ta, bọn họ sẽ lập tức quay lại.”
Niếp Hành Phong gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy được có chút bất thường, hỏi: “Trình Như Ý và Triệu Tiểu Vi đâu?”
Hai nữ sinh của câu lạc bộ tâm linh vừa rồi còn đứng cùng một chỗ với bọn họ, chính là bây giờ cũng không thấy đâu.
“Hử, đúng vậy, bọn họ đi đâu rồi?” Bị Niếp Hành Phong hỏi, Phùng Tình Tình cũng xoay trái xoay phải nhìn xung quanh.
Hướng Văn nói: “Có lẽ bọn họ không cùng tới đây, bên kia còn có Lục Bình và những phục vụ khác hẳn là không có việc gì đâu.”
Mọi người chạy tới khoang điều khiển, bên đường gặp được không ít hành khách, mỗi người biểu tình đều hiền lành thản nhiên, không ai có biểu hiện giật mình khi thấy mọi người vội vàng chạy qua, Ngụy Chính Nghĩa nhịn không được hỏi Niếp Hành Phong, “Anh có cảm thấy bọn họ rất kỳ quái không?”
Niếp Hành Phong gật đầu, kỳ thật khi Sở Chính Nam gặp chuyện không may anh liền phát hiện hành khách không bình thường, hoàn toàn khác với hai lần trước, không ai vây xem bàn luận, dù cho có người đi ngang qua phòng của Sở Chính Nam thì cũng chỉ là thờ ơ nhìn lướt qua, giống như người phụ nữ vừa rồi, bị người dùng súng chỉ vào đầu mà cũng không có phản ứng gì cả, đó không phải là trấn định mà phải gọi là đờ đẫn, giống như rối gỗ bị giật dây không có suy nghĩ. Hy vọng nhóm lái thuyền không biến thành như vậy.
Hy vọng của Niếp Hành Phong thất bại, tình huống ở khoang điều khiển so với bên ngoài cũng không tốt hơn bao nhiêu, mọi người chẳng thèm quan tâm đến việc bọn họ chạy vào, lái chính mặt không chút thay đổi ra lệnh điều khiển, lái thuyền đờ đẫn chuyển bánh lái, Niếp Hành Phong xem không hiểu những thiết bị dụng cụ này nhưng nhìn thấy đèn đỏ không ngừng lóe lên cảnh báo trên tọa độ vị trí tàu đang đi tới, cũng biết là không tốt.
“Đáng chết, tín hiệu radio không bắt được, hệ thống Rađa hình như cũng trục trặc .” Ngụy Chính Nghĩa ở khoang điều khiển nhìn qua lại một lần, vừa hoảng vừa sợ nói.
Phùng Tình Tình hoảng sợ, “Rađa trục trặc? Vậy thì có nghĩa là chiếc thuyền này bất cứ lúc nào cũng có thể va phải đá ngầm? Anh Hành Phong, anh có thể điều khiển hay không?”
Niếp Hành Phong cười khổ, anh đời này chỉ chơi đùa bão xe, lên tàu biển cũng chưa được mấy lần thì nói gì đến điều khiển.
“Ta đã nói hàng dùng lần đầu kiểu gì cũng xảy ra chuyện rồi mà.” Tiểu Bạch nhỏ giọng lẩm bẩm, Hoắc Ly sợ tới mức vội ấn đầu nó quay về trong ba lô.
“Này, nơi này không cho phép người ngoài tiến vào, các người lập tức đi ra ngoài!”
Ngoài cửa vang lên tiếng quát, bước vào là một người đàn ông trung niên mặc đồng phục, Bác sĩ Đỗ vội nói: “Là phó nhì, ông ta hình như không có việc gì.”
“Ông đã đi đâu? Nơi này đã xảy ra chuyện ông có biết hay không?”
Bị khí thế của Niếp Hành Phong trấn áp, phó nhì ngẩn người nói: “Giao ban, tôi phụ trách trông coi hàng hóa buổi đêm.”
“Tất cả cột mốc đều xảy ra vấn đề, ông xem có thể sửa chữa hay không?” Liên quan đến sống chết, vẻ nho nhã lúc ban đầu của Bác sĩ Đỗ đã sớm không còn, xông lên rống to.
“Đây không phải lộ tuyến đã định, tại sao lại có thể như vậy!”
Khi nhìn thấy lái chính và bọn thủy thủ mỗi người đều làm việc một cách đờ đẫn, máy biển hiện trên bục điều khiển hoàn toàn hỗn loạn, phó nhì thất thanh kêu to, một tay đẩy lái chính ra, luống cuống tay chân điều khiển bánh lái rồi kéo bánh ròng rọc của bộ phận điều tốc lui ngược trở lại, kêu: “Mau liên hệ với tổng bộ, xin chỉ thị.”
“Máy liên lạc đã bị hỏng.” Hướng Văn nhẹ giọng nhắc nhở.
Niếp Hành Phong liếc mắt nhìn Hướng Văn một cái, anh ta so với Bác sĩ Đỗ thì trấn định hơn, trong giọng nói lộ ra vẻ bình chân như vại, không biết là còn chưa nhận rõ tình thế nguy hiểm trước mắt hay là căn bản là không đem tai nạn này để ở trong lòng.
“Cabin có thể cũng đã xảy ra chuyện. . . . . .” Thợ máy không phản ứng, tốc độ của thuyền vẫn duy trì như cũ, phó nhì nhìn ra sự nghiêm trọng của tình huống, trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi.
May là bộ phận điều tốc của tàu biển chở khách đã tự động khởi động giảm tốc, rất nhanh hệ thống trưởng máy bên cabin vang lên tiếng trả lời là đã thực thi tín hiệu, vận tốc của tàu bắt đầu chậm lại, phó nhì đi biển nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, sau một phen điều chỉnh cuối cùng tạm thời đã khống chế hướng đi của tàu biển chở khách, cố đem tàu biển chuyển hướng sang lộ tuyến an toàn.
“Có thể quay trở về địa điểm xuất phát không? Tôi nghi ngờ hành khách bị từ trường nơi này ảnh hưởng mới có thể trở nên ngơ ngẩn như vậy.” Niếp Hành Phong không hiểu về lái tàu, nói một câu ngoài nghề.
“Vùng biển này quá hẹp, có thể sẽ có đá ngầm, khoang thuyền tua-bin lại không ai điều khiển, chỉ trông vào buồng lái thì rất khó có thể chuyển hướng, chỉ có thể dẫn quay về đúng lộ tuyến thôi.” Phó nhì nhìn màn hình biểu hiện hướng đi ở trước mặt, vẻ mặt khẩn trương, “Màn hình cũng đã xảy ra vấn đề, hy vọng nó có thể chống đỡ được cho đến khi thuyền tiến vào tuyến đường an toàn.”
Tua-bin Tàu biển chở khách là do máy tính tự động kiểm soát, nhưng dù là chạy theo lộ tuyến đã định, hiện tại dưới tình huống chỉ có một mình phó nhì thì dù chỉ là một sai lầm rất nhỏ cũng có thể gây nên hậu quả nghiêm trọng.
“Chúng tôi có thể giúp gì cho ông không?”
Phó nhì nghĩ nghĩ, cười khổ: “Nếu cậu có thể tìm được những thuyền viên còn tỉnh táo, tôi sẽ rất cảm kích.”
Niếp Hành Phong gật gật đầu, quay đầu thấy Giang Sanh còn đang chụp tách tách không ngừng, vội nói: “Đừng chụp nữa, lập tức đi xem trên tàu còn có bao nhiêu hành khách đang tỉnh táo, tập trung mọi người lại một chỗ.”
Chụp ảnh là mạng sống của Giang Sanh, cậu ta rõ ràng không muốn dừng lại, nhưng cậu ta còn chưa kịp phản bác, thân thuyền đột nhiên lắc lư mãnh liệt, buồng lái lập tức vang lên những tiếng cảnh báo ầm ĩ, một hồi lâu sau mới ngừng.
“Có phải va phải đá ngầm hay không?” Phùng Tình Tình kinh hãi run rẩy hỏi.
“Không phải, là nổi gió .” Phó nhì cố hết sức ổn định bánh lái, nhìn chằm chằm mặt biển mênh mông mờ mịt bên ngoài, bầu trời âm trầm u ám là điềm báo sắp mưa to, ông tự giễu nói: “Sóng thần lại thêm đá ngầm, các cậu rất vinh dự mới được chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ như vậy đấy.”
Khi đang nói chuyện thì mây đen nhanh chóng hạ thấp, trong chớp mắt hạt mưa liền như mũi tên rào rào bắn xuống, đập mạnh vào những cánh cửa sổ trên tàu, nháy mắt hợp thành một màn mưa mờ mịt, trời u ám như lúc hoàng hôn, mặt biển vốn yên tĩnh bắt đầu nổi sóng, vỗ lên thân tàu, phát ra tiếng ầm ầm đầy khiêu khích.
Nhớ tới bộ dáng khó chịu của Trương Huyền khi tàu lắc lư lần trước, Niếp Hành Phong tâm bối rối, so với sóng thần đá ngầm, anh càng lo lắng tình cảnh của Trương Huyền hơn, hỏi Phùng Tình Tình, “Rốt cuộc như thế nào mới có thể tìm được Chu Lâm Lâm?”
“Em thật sự không biết.”
Đáp án như cũ làm cho Niếp Hành Phong rất chán nản, không hỏi thêm nhiều, xoay người chạy đi, Hoắc Ly vội vàng đuổi theo, hỏi: “Niếp đại ca, anh đi đâu?”
“Đi tìm Trương Huyền.” Niếp Hành Phong đi được hai bước rồi lại dừng lại, nói với Hoắc Ly: “Em đi giúp Nguy Chính Nghĩa đi, nếu gặp Lục Bình, dẫn anh ta đến khoang điều khiển.”
“Ách.”
Mọi người phân công nhau hành động, Niếp Hành Phong và Phùng Tình Tình một tổ, hai người dạo qua một vòng ở tầng trệt, gặp phải mấy người thần trí vẫn còn thanh tỉnh, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, Niếp Hành Phong cũng không có cách nào giải thích chỉ nói tàu biển chở khách gặp sóng gió, vì an toàn toàn bộ tập trung tại đại sảnh phòng ăn cơm tây ở lầu một, nếu có tình huống khẩn cấp phát sinh, cũng dễ dàng cho việc cứu viện.
“Chúng ta có cần thông báo cho người của Bạch gia không?” Sóng gió càng ngày càng mạnh, tàu biển chở khách chạy lắc lư rất kịch liệt, Phùng Tình Tình bắt lấy lan can hành lang, hỏi Niếp Hành Phong.
“Yên tâm, Bạch Tiên Khải là con cáo già, ông ta biết nên ứng phó như thế nào.” Xem biểu tình của cha con nhà Bạch gia, bọn họ nhất định là biết nội tình, Niếp Hành Phong không lo lắng bọn họ, ngược lại cảm thấy tình cảnh Tiêu Vũ khá đáng lo, còn nghĩ đến Trương Huyền, tâm lại trầm xuống.
Năng lực tự do xuyên qua không gian của anh ở chỗ này hình như là không dùng được thậm chí ngay cả linh cảm cũng về không, Trương Huyền nói không sai, nơi này rất tà ác, sức mạnh lớn đến mức có thể khống chế bọn họ.
Hai người đi lên boong tàu, Niếp Hành Phong đột nhiên nhìn thấy giữa làn mưa Lục Bình vẻ mặt lo lắng từ phía đối diện đi tới, các nữ sinh của câu lạc bộ tâm linh cũng không ở cùng với anh ta, nhìn thấy Niếp Hành Phong, Lục Bình liền cuống quít xoay người bỏ chạy.
“Đợi một chút!”
Trên Boong tàu mưa rơi sàn ẩm ướt trơn trượt, Lục Bình lảo đảo chạy được một đoạn là đã bị Niếp Hành Phong đuổi kịp, hỏi: “Vừa rồi khi ở trong phòng của Sở ChínhNam, anh tại sao không nói ra suy nghĩ của mình?”
“Anh nói cái gì?” Lục Bình kinh hoảng hỏi lại, anh ta toàn thân bị mưa làm cho ướt đẫm, người không ngừng run lên, không rõ là vì lạnh hay là bị kinh hách.
“Còn nữa, Trình Như Ý và Triệu Tiểu Vi đâu?” Phùng Tình Tình cũng tiến lên truy vấn.
“Họ đều đờ đẫn như người gỗ, tôi muốn tìm người cứu viện.”
“Không có ai đến cứu chúng ta, ở đây chỉ có chúng ta mới có thể tự cứu chính mình!” Niếp Hành Phong lạnh lùng nói: “Đem những gì anh biết nói cho tôi!”
“Tôi, tôi. . . . . .” Lục Bình làm phục vụ trên tàu không được bao lâu, lần đầu gặp phải nhân họa cùng thiên tai như thế này, tay chân luống cuống, ngập ngừng nói: “Tôi thấy Sở ChínhNamôm cánh tay trở về phòng. . . . . .”
Đoàng!
Tiếng súng bén nhọn vang lên trong tiếng sóng, Lục Bình ngã ngửa xuống, boong tàu trơn trượt, đầu của anh ta đập vào ghế dài bên cạnh, hôn mê bất tỉnh.
Niếp Hành Phong vội kéo Phùng Tình Tình trốn đến sau ghế dựa, giữa khung cảnh mờ mịt mơ hồ nhìn thấy phía trước có bóng người, anh nói với Phùng Tình Tình: “Em trốn ở chỗ này đừng nhúc nhích.”
Bị phát hiện ra hành tung, người nọ vội vàng chạy trốn, Niếp Hành Phong đuổi theo chặn ngang đường chạy của hắn, nâng quyền đánh, người đó vội vàng chống đỡ, kêu to: “Là hiểu lầm, mau dừng tay!”
“Tôi không nhìn lầm, là anh, Tả Thiên!”
Tả Thiên đỡ quyền cước của Niếp Hành Phong nhưng lại không tấn công, cười khổ nói: “Anh hiểu lầm rồi, không phải tôi nổ súng.”
“Anh Hành Phong, anh mau tới đây!”
Nghe tiếng kêu của Phùng Tình Tình, Tả Thiên chạy tới trước Niếp Hành Phong đuổi theo, thấy Lục Bình đầu đầy máu hôn mê bất tỉnh, viên đạn chỉ xoẹt qua cánh tay anh ta, nhưng khi té ngã lại bị đụng vào đầu, ngược lại vết thương trên đầu khá là nghiêm trọng.
“Đưa anh ta quay về khoang điều khiển.” Niếp Hành Phong lại nhìn thoáng qua Tả Thiên, “Anh cũng cùng đi!”
Tả Thiên nhún nhún vai, xem như nghe theo an bài của Niếp Hành Phong, cùng anh đem người quay về khoang điều khiển, Bác sĩ Đỗ đang hỗ trợ cho phó nhì, nhìn Lục Bình đầu đầy máu, hoảng sợ, vội dẫn bọn họ đến phòng y tế. Phòng y tế cách khoang điều khiển không xa, nhưng mà các nữ y tá đều ngơ ngẩn nên Bác sĩ Đỗ chỉ có thể tự mình động thủ băng bó cho Lục Bình.
“Người đánh nhau với Ngụy Chính Nghĩa ở dưới khoang thuyền chứa đồ cũng là anh, anh rốt cuộc là ai?” Niếp Hành Phong ở bên cạnh hỏi Tả Thiên. Lúc ấy anh tuy rằng không trực tiếp giao thủ với Tả Thiên, bất quá trong bóng đêm nghe tiếng quyền cước cùng động tác đánh nhau vừa rồi rất giống, hơn nữa Tả Thiên trên người có súng, càng đáng để hoài nghi.
“Vừa rồi không phải tôi nổ súng, với thuật bắn súng của tôi, thì đã bắn trúng đầu anh ta rồi chứ không phải là trúng cánh tay đâu.”
Tả Thiên lấy danh thiếp từ trong túi áo ra, Niếp Hành Phong tiếp nhận nhìn lướt qua.
Văn phòng thám tử Tả Thiên, thám tử tư.
Khó trách Tả Thiên không muốn chụp ảnh, hóa ra là vì bệnh nghề nghiệp, Niếp Hành Phong đối với lời nói của anh ta cũng tin vài phần, hỏi: “Anh là thám tử tư, Vậy tại sao phải giả mạo nhân viên bán bảo hiểm?”
“Có người thuê tôi.”
Chủ thuê nói đám người Trần Dục sẽ đi thuyền ra biển dùng người sống để cúng tế, bảo anh thu thập chứng cớ. Nói thật, trước khi ra khơi anh cũng bán tín bán nghi, nhưng rất nhanh liền phát hiện chủ thuê nói không sai. Đám người Trần Dục hành động rất quỷ dị, hơn nữa liên tiếp có người chết một cách khác thường, sau đó khi anh đang tìm manh mối thì phát hiện trong khoang thuyền chứa đồ có người bệnh sắp chết, lại bị Ngụy Chính Nghĩa ngăn cản, vì tránh phiền toái, anh mới cố ý nổ súng cảnh báo.
“Chủ thuê là ai?”
Tả Thiên nhún nhún vai, “Thực xin lỗi, tôi không biết, chúng tôi đều là liên hệ qua điện thoại, tôi chưa từng gặp qua người đó.”
“Vậy tối hôm qua anh giúp Trương Huyền giải vây cũng là. . . . . .”
“Đúng, là người đó bảo tôi làm như vậy.” Tả Thiên nhận được điện thoại của chủ thuê, cho nên mới giúp đỡ.
Hóa ra tàu biển chở khách có người biết rõ chân tướng, trong đầu Niếp Hành Phong đột nhiên nảy lên một ý nghĩ, có lẽ tin báo về tội phạm trốn ngục mà Ngụy Chính Nghĩa thu được căn bản là nói dối, có người cố ý làm cho cảnh sát lên thuyền, để vạch trần bộ mặt thực của bọn người Trần Dục.
Vết thương bị súng bắn trên cánh tay Lục Bình là từ sau lưng, từ góc độ miệng vết thương cùng với vị trí của Tả Thiên vào lúc ấy, hẳn là không phải anh ta nổ súng, bất quá bởi vì bầu trời tối đen mưa lớn, anh đã không chú ý đến vị trí ẩn nấp của thủ phạm đích thực, hung thủ vội vã giết Lục Bình như vậy, có thể thấy được anh ta nhất định đã thấy được một cảnh tượng rất quan trọng, không biết là cái gì?
Nữa tiếng sau, Ngụy Chính Nghĩa gọi điện thoại tới nói là đã đem những người còn tỉnh táo tập trung ở tại nhà ăn, chỉ có mười mấy người, cậu ta còn muốn phụ trách dẫn dắt những người đã mất đi thần trí đang quanh quẩn ở bên ngoài, Hoắc Ly cũng nói đang ở cùng Tiểu Bạch cố gắng tìm kiếm Trương Huyền, bảo Niếp Hành Phong đừng lo lắng.
Nói chuyện điện thoại xong, Niếp Hành Phong nhìn xem Lục Bình vẫn còn đang hôn mê, bác sĩ Đỗ nói bị ngã đập trúng gáy, trong khoảng thời gian ngắn rất khó có thể tỉnh dậy, trên tàu không có thiết bị chữa bệnh tốt, ông ta chỉ có thể tận lực ổn định tình trạng thương tích của Lục Bình.
Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, từng tiếng sét nổi lên như đang nện vào tim Niếp Hành Phong, tim không ngừng nảy lên theo từng đợt sấm sét làm cho anh cảm thấy mình cũng đi tới bước đường cùng giống như chiếc tàu biển chở khách này. Anh biết Bạch Tiên Khải biết rõ nội tình, chính là không nắm được nhược điểm của ông ta nên không thể bức ông ta nói rõ mọi chuyện, càng không thể ra tay với một ông lão gầy yếu ngồi xe lăn, thật vất vả tìm được Lục Bình thì anh ta lại bị thương hôn mê.
Sở Ca đã mấy tích, Chu Lâm Lâm cũng biến mất, sau đó là Trương Huyền, hung thủ vì sao có thể thần thông quảng đại đến mức luôn đi trước bọn họ một bước?
Niếp Hành Phong rất sốt ruột, cảm ứng thông linh lúc bình thường đã biến mất một cách sạch sẽ, hoàn toàn không nắm bắt được tin tức gì của Trương Huyền, loại cảm giác này thật tồi tệ, rõ ràng biết Trương Huyền là người bất tử nhưng vẫn không kiềm chế được sự sợ hãi trong lòng.
Anh trở lại khoang điều khiển, lái chính và các thủy thủ đều tê liệt ngã xuống trên mặt đất, chỉ có một mình phó nhì đang căng thẳng điều khiển, Giang Sanh cũng đã quay lại, dưới sự chỉ huy của phó nhì điều chỉnh một số máy móc.
“Thế nào?”
“Tạm thời không có chấn động gì lớn, hy vọng có thể thuận lợi vượt qua vùng biển hẹp này, chỉ cần qua khu đá ngầm, chuyển nhập vào tuyến đường an toàn là sẽ không có vấn đề gì.”
“Mọi người có muốn ăn một chút không? Bổ sung năng lượng.”
Phùng Tình Tình và Tả Thiên cũng theo lại đây, đem chocolate lúc trước Hoắc Ly đưa chia cho mọi người. Niếp Hành Phong bẻ một khối bỏ vào trong miệng, cảm thấy bội phục sát đất khả năng dự đoán trước của Tiểu Bạch.
Dưới làn mưa nước biển quay cuồng, cuồn cuộn nổi lên từng ngọn sóng chấn vang ầm ầm, Niếp Hành Phong nhai chocolate, đột nhiên mơ hồ nghe được tiếng kêu của Trương Huyền lẫn trong tiếng sóng hỗn loạn.
“Chủ tịch. . . . . .”
Anh vội chạy ra ngoài, tiếng kêu gọi phiêu đãng ở trong mưa, dẫn dắt anh tiến vào trong một khoang thuyền hẹp dài, một đường chạy xuống bậc cầu thang dưới khoang thuyền, cuối hành lang dài là không gian tối đen. Anh mới vừa vọt vào liền nhìn thấy một bóng đen đang quay lưng về phía mình, gậy sắt giơ lên cao nện hết sức xuống đầu Trương Huyền, anh vội nhào tới, lại phát hiện mình xuyên qua thân hình đối phương, trước mắt nhoáng lên, đến khi nhìn kỹ lại thì bóng đen đã biến mất, chỉ có Trương Huyền ngã giữa vũng máu, máu im lặng chảy ra, nháy mắt nhiễm đỏ cả mặt sàn lạnh như băng.
“Trương Huyền!” Trong tiếng kêu to, Niếp Hành Phong đột nhiên mở to mắt.
Trước mắt có chút chói, trong khoang điều khiển ngoại trừ phó nhì đang chuyên chú lái tàu, những người khác đều trừng lớn ánh mắt nhìn anh, Phùng Tình Tình chậc lưỡi, “Anh Hành Phong, anh đứng mà cũng có thể ngủ à.”
Anh đang ngủ? Không, là Trương Huyền gặp nguy hiểm, đang cầu anh cứu viện!
“Tả Thiên, đi theo tôi!” Niếp Hành Phong kêu Tả Thiên, anh ta có súng, có thể giúp đỡ mình.
Tả Thiên không hiểu ra sao theo Niếp Hành Phong chạy vào bên trong khoang thuyền tua-bin, thấy anh thuận theo cầu thang xoắn ốc không ngừng chạy xuống, nhịn không được hỏi: “Anh muốn đi đâu? Lúc này ở trên boong tàu không phải an toàn hơn sao?”
“Đi cứu Trương Huyền!”
Vừa rồi đoạn trí nhớ kia rất mờ nhạt, nhưng vậy là đủ rồi, có một lực lượng kỳ dị đang dẫn dắt anh đi. Xuyên qua hành lang gấp khúc âm u hẹp dài, anh thấy được gian phòng cuối cùng kia, trên hành lang dài tản ra mùi tanh, là mùi máu, Niếp Hành Phong hai tay không tự chủ được kịch liệt run rẩy. Anh ngửi được lẫn trong mùi máu ẩn giấu tà khí thô bạo tà ác, tà khí tràn ngập cả hành lang, từng chút thổi quét về phía anh, sau đó. . . . . . gặm nhấm.
Niếp Hành Phong xông lên, giơ chân đá văng cửa, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, không khỏi nghiêng đầu đi vào, Tả Thiên cũng theo sau, nhưng lập tức xoay người, phát ra tiếng nôn khan liên tiếp.
Trong phòng phiêu đãng mùi thi thể âm lãnh, máu đỏ tươi văng khắp nơi trên sàn, Trần Đạc ở trong đó, nhưng chỉ còn lại nửa thân mình, ông ta rõ ràng mới chết không lâu, máu hơn phân nửa là từ thân thể ông ta chảy ra, ngoài trừ ông ta, trên mặt đất còn lưu lại một ít tứ chi khác, Niếp Hành Phong kiềm chế sự hoảng hốt, tiến lên tìm, bất quá rất nhanh phát hiện phần còn lại của chân tay đã bị cụt là của Tống Giản và Đặng Nghiên.
Trên mặt đất có một cây gậy sắt màu đen, Niếp Hành Phong cúi người, tay run rẩy nhặt gậy sắt lên, trên đó có dính vết máu, xúc cảm lạnh như băng nháy mắt đánh úp về phía toàn thân.
Rất muốn thuyết phục chính mình Trương Huyền không có việc gì, cậu ấy là người bất tử, nhất định có thể chuyển nguy thành an, chính là, tim vẫn là hoảng loạn đập mạnh, cảm giác lạnh lẽo như rơi vào địa ngục xâm nhập vào người anh.
“Có lầm hay không? Đây quả thực không khác gì cảnh trong phim Braindead.” Tả Thiên ở bên cạnh rên rỉ nói. Làm thám tử tư, anh coi như là gặp qua rất nhiều trường hợp, bất quá hình ảnh đầy máu như vậy vẫn là lần đầu nhìn thấy, không khỏi ở trong lòng hối hận vô cùng đã theo Niếp Hành Phong lại đây.
Phía trước có một cánh cửa, tựa hồ có khí lạnh từ bên trong thổi ra, Tả Thiên rùng mình, chậm rãi dịch bước về phía trước, cũng lấy súng ra nhắm trái nhắm phải, chuẩn bị ngộ nhỡ nếu có kẻ nhảy ra, liền một súng bắn nát đầu, đây là kinh nghiệm học được nhờ xem phim kinh dị, hiện tại tới lúc kiểm nghiệm thực tiễn.
Cốp cốp!
Tiếng vang nặng nề đột nhiên từ trong phòng vang lên, cắt ngang không gian yên tĩnh, Tả Thiên sợ tới mức theo bản năng đá văng cửa, hai người đi vào, phát hiện bên trong là phong đông lạnh, trong khoảng đất trống có đặt hai cái quan tài gỗ dài, một cái đã bị lật ngã, tiếng vang là từ trong đó truyền ra.
Nắp quan bị đóng, Niếp Hành Phong đang muốn mở ra, Tả Thiên vội nhắc nhở: “Đừng mở, người địa cầu đều biết, dưới loại tình huống này nhất định sẽ có cương thi đột nhiên nhảy ra cắn người!”
“Là Trương Huyền!”
Trong quan tài phát ra tiếng tiếng rên rỉ khe khẽ, Niếp Hành Phong nào có tâm tư nghe Tả Thiên đàm luận cương thi, mở khóa nhấc nắp quan tài ra.
Nằm ở trong đó không phải Trương Huyền mà là Sở Ca, toàn thân cậu ta bị đông lạnh đến phát run, nghe thấy có người gọi, Sở Ca theo bản năng gật gật đầu, lại nói không ra tiếng. Cậu ta bị nhốt rất lâu ở trong phòng đông lạnh, toàn thân cứng ngắc, ngay cả sức lực để ngồi dậy cũng không có.
Hai người hợp lực đỡ Sở Ca ra, nâng đến hành lang bên ngoài, Niếp Hành Phong cởi ra áo khoác phủ thêm cho cậu ta, hỏi: “Cậu có nhìn thấy Trương Huyền không?”
“Có. . . . . . Lúc đầu chúng tôi bị nhốt tại cùng nhau, sau đó. . . . . .”
Sở Ca khớp hàm không ngừng run lên, hơn nữa ngày mới đỡ hơn một chút, đứt quãng đem chuyện bọn họ bị nhốt ở trong quan tài nói ra. Trương Huyền chưa kịp mở nắp giúp cậu, mà cậu chỉ nghe thấy Trương Huyền chạy đi, cửa đóng lại, giống như là anh ấy đang nói chuyện với ai đó, sau đó không lâu cửa lại bị mở ra. . . . . .
“Sau đó đâu? Trương Huyền thế nào?” Niếp Hành Phong vội vàng hỏi. Bóng đen trong cơn ác mộng chỉ là chợt lóe lên, anh căn bản chưa kịp thấy rõ đối phương là ai, nhưng anh khẳng định không phải Trần Dục hay Bạch Tích, bởi vì Trương Huyền không có phòng bị với ‘hắn’, đó hẳn là người cậu cho rằng có thể tín nhiệm, là ai! ?
“Tôi ngất đi nên cái gì cũng không nhớ rõ, lúc tỉnh táo lại, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người. . . . . .” Sở Ca không biết làm sao nói, cậu mơ hồ cảm thấy mình tựa hồ nghe được một ít việc gì đó rất quan trọng, chính là trí nhớ lại biến mất sau khi hôn mê.
“Anh dìu cậu ấy đến chỗ bác sĩ Đỗ đi.” Thấy Sở Ca như vậy, Niếp Hành Phong cũng biết không hỏi được gì, đành phải nói với Tả Thiên.
“Anh thì sao?”
“Tôi đi tìm Trương Huyền.”
“Tàu biển lớn như vậy anh định tìm như thế nào? Anh ở dưới đáy, nếu vạn nhất đắm tàu, ngay cả cơ hội trốn cũng không có.” Tả Thiên rất kinh ngạc nhìn Niếp Hành Phong, tựa như đang nhìn quái vật ngoài hành tinh.
“Trong từ điển của tôi không có chữ “trốn”!”
Niếp Hành Phong xoay người bỏ đi, nơi này ngoại trừ âm khí lạnh lẽo tà ác còn có mùi của Trương Huyền, có lẽ anh có thể qua chút mùi mỏng manh này tìm được tung tích của đối phương, đây là cơ hội cuối cùng, tìm không thấy Trương Huyền thì anh cũng không muốn nghĩ đến chuyện trốn thoát.
Không có chìa khóa, Ngụy Chính Nghĩa trực tiếp dùng vũ lực giải quyết, nhấc chân vài cái đá văng cửa phòng, vọt vào, bên trong không có ai, trên bàn là một vài tài liệu nhật ký hàng hải, Ngụy Chính Nghĩa tùy tiện lật vài tờ, nhật ký Ronald Reagan vốn không có ghi chép gì, cậu không có gì để xác định được thân phận thực sự của Trần Dục, oán hận nói: “Người này nhác làm việc thế này, quả nhiên có vấn đề.”
Có lẽ Trần Dục ở trên khoang điều khiển, nếu ông ta muốn đi đến vùng biển chết, đương nhiên phải chú ý chặt chẽ hướng đi.
Niếp Hành Phong đang suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng kêu của Bạch Tiên Khải, “Trần thuyền trưởng, ông đi đâu vậy?”
Anh vội chạy ra khỏi phòng thuyền trưởng, thấy Trần Dục từ xa xa đi tới, nhìn đến bọn họ, lập tức dừng bước, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Sở ChínhNambị giết , bọn họ nói là ông làm!” Bạch Tiên Khải tựa hồ rất tức giận, lúc hỏi không ngừng ho khan dữ dội, Tiêu Vũ vội vỗ vỗ nhẹ lưng ông.
“Ông ta đã chết?” Trần Dục giật mình hỏi.
Niếp Hành Phong thực sự có chút bội phục tài diễn xuất của Trần Dục, lạnh giọng hỏi: “Trương Huyền ở đâu! ?”
“Tôi làm sao biết được?”
Trần Dục mới vừa nói xong, Ngụy Chính Nghĩa đã xông lên, giơ súng nhắm ngay về phía ông ta, quát: “Không được nhúc nhích, đặt hai tay ra sau đầu!”
“Tôi không có giết người!”
“Những lời này để đến cục cảnh sát mà nói.”
Ngụy Chính Nghĩa dùng súng nhắm rồi cẩn thận đi lên, chuẩn bị bắt lấy cổ tay Trần Dục, ai ngờ Trần Dục đột nhiên ra tay chống cự, sau đó giơ chân đá về phía mặt cậu, thừa dịp khi cậu đang tránh né liền xoay người bỏ chạy.
Không nghĩ tới việc Trần Dục biết võ nên Ngụy Chính Nghĩa bị đánh trở tay không kịp, vội vàng đuổi sát theo sau, không ngờ trong lúc chạy trốn Trần Dục thuận tay túm lấy một nữ hành khách đi ngang qua, kéo tới trước mặt ông ta, không chế cổ người đó, từ trong túi áo lấy ra một khẩu súng nhắm ngay một bên đầu cô ta, hô to: “Đứng lại, nếu không tôi giết cô ta!”
Đó là súng của Trương Huyền, Trần Dục làm cho cậu hôn mê xong, liền đoạt lấy súng của cậu để phòng bất trắc, kiến thức qua sự tàn nhẫn của Trần Dục, Ngụy Chính Nghĩa không dám bức bách, dừng bước, nói: “Có chuyện từ từ thương lượng, trước tiên thả người ra đi!”
Trần Dục không để ý đến cậu, kéo người phụ nữ lui về phía sau, lùi đến trước cửa lối đi an toàn thì liền đẩy mạnh cô ta ra rồi nhân cơ hội vọt vào lối đi phía sau cửa, Ngụy Chính Nghĩa vì phải đỡ nữ hành khách đó nên không đuổi theo được, hai nam sinh viên trong câu lạc bộ tâm linh vội vọt lên đuổi theo.
“Quay lại!” Niếp Hành Phong kêu lên, Trần Dục có súng, bọn họ lại không quen với cấu tạo bên trong của tàu biển chở khách, mạo muội truy đuổi có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, đáng tiếc kia hai tên sinh viên kia căn bản không nghe, rất nhanh đã chạy mất tăm.
Ngụy Chính Nghĩa đỡ nữ hành khách dậy, hỏi: “Cô có sao không?”
Cô gái có vẻ như bị dọa đến choáng váng, biểu tình có chút đờ đẫn, qua một hồi lâu mới yên lặng lắc đầu, Ngụy Chính Nghĩa xoay người muốn đuổi theo, Niếp Hành Phong gọi cậu lại rồi lại nói với Phùng Tình Tình: “Gọi điện thoại bảo bạn học của em lập tức quay lại ngay.”
Anh đi đến trước mặt Bạch Tiên Khải, hỏi: “Bạch tiên sinh, có thể nói cho tôi biết đây là chuyện gì xảy ra không?”
“Cậu hỏi tôi? Tôi làm sao biết được?”
Không biết? Vậy vừa rồi tại sao lại cố ý lớn tiếng cảnh báo Trần Dục?
Thấy Bạch Tiên Khải giả bộ hồ đồ, Niếp Hành Phong không có vạch trần, chỉ nói: “Tôi biết ông cùng Trần Dục, còn có Sở Chính Nam đi tàu ra biển là có mục đích, vừa rồi tôi có nói chuyện điện thoại với ông nội, ông nói cho tôi biết hai mươi năm trước, các người cũng từng cùng nhau đi đến vùng biển chết.”
Bạch Tiên Khải im lặng, tay nắm xe lăn hơi hơi phát run, Niếp Hành Phong lạnh lùng nhìn ông ta, chỉ nghe ông ta thấp giọng hỏi: “Vậy ông nội cậu có nói với cậu khế ước đó đến tột cùng viết cái gì hay không?”
Thấy Niếp Hành Phong không nói, Bạch Tiên Khải nở nụ cười, chế nhạo nói: “Ông ta không nói đúng không? Ông ta đương nhiên sẽ không nói với cậu, bất quá cậu là người thông minh, có lẽ đã sớm nghĩ ra, đúng vậy, tôi nghe nói năm đó cha mẹ cậu là bị tai nạn xe nên bất ngờ qua đời. . . . . .”
“Im miệng!” Mất đi sự bình tĩnh lúc bình thường, Niếp Hành Phong rống lớn. Bạch Tiên Khải vạch trần sự sợ hãi trong lòng anh, mơ hồ đoán được mục đích mà ba nhà bọn họ mang người nhà đi du lịch, nhưng rồi lại không dám suy nghĩ sâu xa.
Bạch Tiên Khải không nói thêm gì nữa, chính là không ngừng cười nhạt, Tiêu Vũ muốn hiểu rõ tình hình nhỏ giọng hỏi Bạch Tích, Bạch Tích quanh co không nói, thấy Bạch Tiên Khải còn cười không ngừng, vội nói: “Ba, đừng cười nữa, chúng ta trở về thôi.”
“Ông ta hình như không phải đang cười, là run rẩy. . . . . .” Hoắc Ly ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Bạch Tiên Khải biểu tình rất cổ quái, khóe miệng không ngừng co rúm, vì cố hô hấp mà thở hổn hển. Bạch Tích cuống quít lấy thuốc còn Tiêu Vũ vội đem bình nước treo ở trên xe lăn mở ra, cùng giúp cha cho ông ta uống thuốc.
“Niếp tiên sinh, tim cha tôi không tốt, cậu một vừa hai phả thôi!”
Chờ Bạch Tiên Khải bình thường trở lại, Bạch Tích đẩy ông ta rời đi, Tiêu Vũ nhìn xem Niếp Hành Phong, do dự một chút rồi cũng xoay người đi theo, Niếp Hành Phong nhỏ giọng nói: “Cẩn thận.”
Tiêu Vũ nhíu mày, tựa hồ không hiểu được muốn hỏi lại nhưng Bạch Tích đã gọi cô ở phía trước, cô vội nói với Niếp Hành Phong: “Tôi sẽ quay lại tìm anh sau.”
Nhìn thấy bọn họ đi xa, Ngụy Chính Nghĩa hỏi Niếp Hành Phong, “Anh hoài nghi cha con bọn họ?”
“Tôi không dám chắc, cậu có thể bảo nhân viên bảo vệ theo dõi bọn họ không?”
Ngụy Chính Nghĩa nhìn bác sĩ Đỗ, bác sĩ Đỗ nhún nhún vai, “Tôi chỉ là bác sĩ đi theo, quyền ra lệnh cho nhân viên bảo vệ thuộc về thuyền trưởng, nếu thuyền trưởng có việc, có thể tìm lái chính hoặc phó nhì.”
“Đi đến khoang điều khiển trước.”
“Anh Hành Phong.” Phùng Tình Tình gọi lại Niếp Hành Phong, nói: “Bạn học của em nói là đã để mất dấu ông ta, bọn họ sẽ lập tức quay lại.”
Niếp Hành Phong gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy được có chút bất thường, hỏi: “Trình Như Ý và Triệu Tiểu Vi đâu?”
Hai nữ sinh của câu lạc bộ tâm linh vừa rồi còn đứng cùng một chỗ với bọn họ, chính là bây giờ cũng không thấy đâu.
“Hử, đúng vậy, bọn họ đi đâu rồi?” Bị Niếp Hành Phong hỏi, Phùng Tình Tình cũng xoay trái xoay phải nhìn xung quanh.
Hướng Văn nói: “Có lẽ bọn họ không cùng tới đây, bên kia còn có Lục Bình và những phục vụ khác hẳn là không có việc gì đâu.”
Mọi người chạy tới khoang điều khiển, bên đường gặp được không ít hành khách, mỗi người biểu tình đều hiền lành thản nhiên, không ai có biểu hiện giật mình khi thấy mọi người vội vàng chạy qua, Ngụy Chính Nghĩa nhịn không được hỏi Niếp Hành Phong, “Anh có cảm thấy bọn họ rất kỳ quái không?”
Niếp Hành Phong gật đầu, kỳ thật khi Sở Chính Nam gặp chuyện không may anh liền phát hiện hành khách không bình thường, hoàn toàn khác với hai lần trước, không ai vây xem bàn luận, dù cho có người đi ngang qua phòng của Sở Chính Nam thì cũng chỉ là thờ ơ nhìn lướt qua, giống như người phụ nữ vừa rồi, bị người dùng súng chỉ vào đầu mà cũng không có phản ứng gì cả, đó không phải là trấn định mà phải gọi là đờ đẫn, giống như rối gỗ bị giật dây không có suy nghĩ. Hy vọng nhóm lái thuyền không biến thành như vậy.
Hy vọng của Niếp Hành Phong thất bại, tình huống ở khoang điều khiển so với bên ngoài cũng không tốt hơn bao nhiêu, mọi người chẳng thèm quan tâm đến việc bọn họ chạy vào, lái chính mặt không chút thay đổi ra lệnh điều khiển, lái thuyền đờ đẫn chuyển bánh lái, Niếp Hành Phong xem không hiểu những thiết bị dụng cụ này nhưng nhìn thấy đèn đỏ không ngừng lóe lên cảnh báo trên tọa độ vị trí tàu đang đi tới, cũng biết là không tốt.
“Đáng chết, tín hiệu radio không bắt được, hệ thống Rađa hình như cũng trục trặc .” Ngụy Chính Nghĩa ở khoang điều khiển nhìn qua lại một lần, vừa hoảng vừa sợ nói.
Phùng Tình Tình hoảng sợ, “Rađa trục trặc? Vậy thì có nghĩa là chiếc thuyền này bất cứ lúc nào cũng có thể va phải đá ngầm? Anh Hành Phong, anh có thể điều khiển hay không?”
Niếp Hành Phong cười khổ, anh đời này chỉ chơi đùa bão xe, lên tàu biển cũng chưa được mấy lần thì nói gì đến điều khiển.
“Ta đã nói hàng dùng lần đầu kiểu gì cũng xảy ra chuyện rồi mà.” Tiểu Bạch nhỏ giọng lẩm bẩm, Hoắc Ly sợ tới mức vội ấn đầu nó quay về trong ba lô.
“Này, nơi này không cho phép người ngoài tiến vào, các người lập tức đi ra ngoài!”
Ngoài cửa vang lên tiếng quát, bước vào là một người đàn ông trung niên mặc đồng phục, Bác sĩ Đỗ vội nói: “Là phó nhì, ông ta hình như không có việc gì.”
“Ông đã đi đâu? Nơi này đã xảy ra chuyện ông có biết hay không?”
Bị khí thế của Niếp Hành Phong trấn áp, phó nhì ngẩn người nói: “Giao ban, tôi phụ trách trông coi hàng hóa buổi đêm.”
“Tất cả cột mốc đều xảy ra vấn đề, ông xem có thể sửa chữa hay không?” Liên quan đến sống chết, vẻ nho nhã lúc ban đầu của Bác sĩ Đỗ đã sớm không còn, xông lên rống to.
“Đây không phải lộ tuyến đã định, tại sao lại có thể như vậy!”
Khi nhìn thấy lái chính và bọn thủy thủ mỗi người đều làm việc một cách đờ đẫn, máy biển hiện trên bục điều khiển hoàn toàn hỗn loạn, phó nhì thất thanh kêu to, một tay đẩy lái chính ra, luống cuống tay chân điều khiển bánh lái rồi kéo bánh ròng rọc của bộ phận điều tốc lui ngược trở lại, kêu: “Mau liên hệ với tổng bộ, xin chỉ thị.”
“Máy liên lạc đã bị hỏng.” Hướng Văn nhẹ giọng nhắc nhở.
Niếp Hành Phong liếc mắt nhìn Hướng Văn một cái, anh ta so với Bác sĩ Đỗ thì trấn định hơn, trong giọng nói lộ ra vẻ bình chân như vại, không biết là còn chưa nhận rõ tình thế nguy hiểm trước mắt hay là căn bản là không đem tai nạn này để ở trong lòng.
“Cabin có thể cũng đã xảy ra chuyện. . . . . .” Thợ máy không phản ứng, tốc độ của thuyền vẫn duy trì như cũ, phó nhì nhìn ra sự nghiêm trọng của tình huống, trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi.
May là bộ phận điều tốc của tàu biển chở khách đã tự động khởi động giảm tốc, rất nhanh hệ thống trưởng máy bên cabin vang lên tiếng trả lời là đã thực thi tín hiệu, vận tốc của tàu bắt đầu chậm lại, phó nhì đi biển nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, sau một phen điều chỉnh cuối cùng tạm thời đã khống chế hướng đi của tàu biển chở khách, cố đem tàu biển chuyển hướng sang lộ tuyến an toàn.
“Có thể quay trở về địa điểm xuất phát không? Tôi nghi ngờ hành khách bị từ trường nơi này ảnh hưởng mới có thể trở nên ngơ ngẩn như vậy.” Niếp Hành Phong không hiểu về lái tàu, nói một câu ngoài nghề.
“Vùng biển này quá hẹp, có thể sẽ có đá ngầm, khoang thuyền tua-bin lại không ai điều khiển, chỉ trông vào buồng lái thì rất khó có thể chuyển hướng, chỉ có thể dẫn quay về đúng lộ tuyến thôi.” Phó nhì nhìn màn hình biểu hiện hướng đi ở trước mặt, vẻ mặt khẩn trương, “Màn hình cũng đã xảy ra vấn đề, hy vọng nó có thể chống đỡ được cho đến khi thuyền tiến vào tuyến đường an toàn.”
Tua-bin Tàu biển chở khách là do máy tính tự động kiểm soát, nhưng dù là chạy theo lộ tuyến đã định, hiện tại dưới tình huống chỉ có một mình phó nhì thì dù chỉ là một sai lầm rất nhỏ cũng có thể gây nên hậu quả nghiêm trọng.
“Chúng tôi có thể giúp gì cho ông không?”
Phó nhì nghĩ nghĩ, cười khổ: “Nếu cậu có thể tìm được những thuyền viên còn tỉnh táo, tôi sẽ rất cảm kích.”
Niếp Hành Phong gật gật đầu, quay đầu thấy Giang Sanh còn đang chụp tách tách không ngừng, vội nói: “Đừng chụp nữa, lập tức đi xem trên tàu còn có bao nhiêu hành khách đang tỉnh táo, tập trung mọi người lại một chỗ.”
Chụp ảnh là mạng sống của Giang Sanh, cậu ta rõ ràng không muốn dừng lại, nhưng cậu ta còn chưa kịp phản bác, thân thuyền đột nhiên lắc lư mãnh liệt, buồng lái lập tức vang lên những tiếng cảnh báo ầm ĩ, một hồi lâu sau mới ngừng.
“Có phải va phải đá ngầm hay không?” Phùng Tình Tình kinh hãi run rẩy hỏi.
“Không phải, là nổi gió .” Phó nhì cố hết sức ổn định bánh lái, nhìn chằm chằm mặt biển mênh mông mờ mịt bên ngoài, bầu trời âm trầm u ám là điềm báo sắp mưa to, ông tự giễu nói: “Sóng thần lại thêm đá ngầm, các cậu rất vinh dự mới được chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ như vậy đấy.”
Khi đang nói chuyện thì mây đen nhanh chóng hạ thấp, trong chớp mắt hạt mưa liền như mũi tên rào rào bắn xuống, đập mạnh vào những cánh cửa sổ trên tàu, nháy mắt hợp thành một màn mưa mờ mịt, trời u ám như lúc hoàng hôn, mặt biển vốn yên tĩnh bắt đầu nổi sóng, vỗ lên thân tàu, phát ra tiếng ầm ầm đầy khiêu khích.
Nhớ tới bộ dáng khó chịu của Trương Huyền khi tàu lắc lư lần trước, Niếp Hành Phong tâm bối rối, so với sóng thần đá ngầm, anh càng lo lắng tình cảnh của Trương Huyền hơn, hỏi Phùng Tình Tình, “Rốt cuộc như thế nào mới có thể tìm được Chu Lâm Lâm?”
“Em thật sự không biết.”
Đáp án như cũ làm cho Niếp Hành Phong rất chán nản, không hỏi thêm nhiều, xoay người chạy đi, Hoắc Ly vội vàng đuổi theo, hỏi: “Niếp đại ca, anh đi đâu?”
“Đi tìm Trương Huyền.” Niếp Hành Phong đi được hai bước rồi lại dừng lại, nói với Hoắc Ly: “Em đi giúp Nguy Chính Nghĩa đi, nếu gặp Lục Bình, dẫn anh ta đến khoang điều khiển.”
“Ách.”
Mọi người phân công nhau hành động, Niếp Hành Phong và Phùng Tình Tình một tổ, hai người dạo qua một vòng ở tầng trệt, gặp phải mấy người thần trí vẫn còn thanh tỉnh, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, Niếp Hành Phong cũng không có cách nào giải thích chỉ nói tàu biển chở khách gặp sóng gió, vì an toàn toàn bộ tập trung tại đại sảnh phòng ăn cơm tây ở lầu một, nếu có tình huống khẩn cấp phát sinh, cũng dễ dàng cho việc cứu viện.
“Chúng ta có cần thông báo cho người của Bạch gia không?” Sóng gió càng ngày càng mạnh, tàu biển chở khách chạy lắc lư rất kịch liệt, Phùng Tình Tình bắt lấy lan can hành lang, hỏi Niếp Hành Phong.
“Yên tâm, Bạch Tiên Khải là con cáo già, ông ta biết nên ứng phó như thế nào.” Xem biểu tình của cha con nhà Bạch gia, bọn họ nhất định là biết nội tình, Niếp Hành Phong không lo lắng bọn họ, ngược lại cảm thấy tình cảnh Tiêu Vũ khá đáng lo, còn nghĩ đến Trương Huyền, tâm lại trầm xuống.
Năng lực tự do xuyên qua không gian của anh ở chỗ này hình như là không dùng được thậm chí ngay cả linh cảm cũng về không, Trương Huyền nói không sai, nơi này rất tà ác, sức mạnh lớn đến mức có thể khống chế bọn họ.
Hai người đi lên boong tàu, Niếp Hành Phong đột nhiên nhìn thấy giữa làn mưa Lục Bình vẻ mặt lo lắng từ phía đối diện đi tới, các nữ sinh của câu lạc bộ tâm linh cũng không ở cùng với anh ta, nhìn thấy Niếp Hành Phong, Lục Bình liền cuống quít xoay người bỏ chạy.
“Đợi một chút!”
Trên Boong tàu mưa rơi sàn ẩm ướt trơn trượt, Lục Bình lảo đảo chạy được một đoạn là đã bị Niếp Hành Phong đuổi kịp, hỏi: “Vừa rồi khi ở trong phòng của Sở ChínhNam, anh tại sao không nói ra suy nghĩ của mình?”
“Anh nói cái gì?” Lục Bình kinh hoảng hỏi lại, anh ta toàn thân bị mưa làm cho ướt đẫm, người không ngừng run lên, không rõ là vì lạnh hay là bị kinh hách.
“Còn nữa, Trình Như Ý và Triệu Tiểu Vi đâu?” Phùng Tình Tình cũng tiến lên truy vấn.
“Họ đều đờ đẫn như người gỗ, tôi muốn tìm người cứu viện.”
“Không có ai đến cứu chúng ta, ở đây chỉ có chúng ta mới có thể tự cứu chính mình!” Niếp Hành Phong lạnh lùng nói: “Đem những gì anh biết nói cho tôi!”
“Tôi, tôi. . . . . .” Lục Bình làm phục vụ trên tàu không được bao lâu, lần đầu gặp phải nhân họa cùng thiên tai như thế này, tay chân luống cuống, ngập ngừng nói: “Tôi thấy Sở ChínhNamôm cánh tay trở về phòng. . . . . .”
Đoàng!
Tiếng súng bén nhọn vang lên trong tiếng sóng, Lục Bình ngã ngửa xuống, boong tàu trơn trượt, đầu của anh ta đập vào ghế dài bên cạnh, hôn mê bất tỉnh.
Niếp Hành Phong vội kéo Phùng Tình Tình trốn đến sau ghế dựa, giữa khung cảnh mờ mịt mơ hồ nhìn thấy phía trước có bóng người, anh nói với Phùng Tình Tình: “Em trốn ở chỗ này đừng nhúc nhích.”
Bị phát hiện ra hành tung, người nọ vội vàng chạy trốn, Niếp Hành Phong đuổi theo chặn ngang đường chạy của hắn, nâng quyền đánh, người đó vội vàng chống đỡ, kêu to: “Là hiểu lầm, mau dừng tay!”
“Tôi không nhìn lầm, là anh, Tả Thiên!”
Tả Thiên đỡ quyền cước của Niếp Hành Phong nhưng lại không tấn công, cười khổ nói: “Anh hiểu lầm rồi, không phải tôi nổ súng.”
“Anh Hành Phong, anh mau tới đây!”
Nghe tiếng kêu của Phùng Tình Tình, Tả Thiên chạy tới trước Niếp Hành Phong đuổi theo, thấy Lục Bình đầu đầy máu hôn mê bất tỉnh, viên đạn chỉ xoẹt qua cánh tay anh ta, nhưng khi té ngã lại bị đụng vào đầu, ngược lại vết thương trên đầu khá là nghiêm trọng.
“Đưa anh ta quay về khoang điều khiển.” Niếp Hành Phong lại nhìn thoáng qua Tả Thiên, “Anh cũng cùng đi!”
Tả Thiên nhún nhún vai, xem như nghe theo an bài của Niếp Hành Phong, cùng anh đem người quay về khoang điều khiển, Bác sĩ Đỗ đang hỗ trợ cho phó nhì, nhìn Lục Bình đầu đầy máu, hoảng sợ, vội dẫn bọn họ đến phòng y tế. Phòng y tế cách khoang điều khiển không xa, nhưng mà các nữ y tá đều ngơ ngẩn nên Bác sĩ Đỗ chỉ có thể tự mình động thủ băng bó cho Lục Bình.
“Người đánh nhau với Ngụy Chính Nghĩa ở dưới khoang thuyền chứa đồ cũng là anh, anh rốt cuộc là ai?” Niếp Hành Phong ở bên cạnh hỏi Tả Thiên. Lúc ấy anh tuy rằng không trực tiếp giao thủ với Tả Thiên, bất quá trong bóng đêm nghe tiếng quyền cước cùng động tác đánh nhau vừa rồi rất giống, hơn nữa Tả Thiên trên người có súng, càng đáng để hoài nghi.
“Vừa rồi không phải tôi nổ súng, với thuật bắn súng của tôi, thì đã bắn trúng đầu anh ta rồi chứ không phải là trúng cánh tay đâu.”
Tả Thiên lấy danh thiếp từ trong túi áo ra, Niếp Hành Phong tiếp nhận nhìn lướt qua.
Văn phòng thám tử Tả Thiên, thám tử tư.
Khó trách Tả Thiên không muốn chụp ảnh, hóa ra là vì bệnh nghề nghiệp, Niếp Hành Phong đối với lời nói của anh ta cũng tin vài phần, hỏi: “Anh là thám tử tư, Vậy tại sao phải giả mạo nhân viên bán bảo hiểm?”
“Có người thuê tôi.”
Chủ thuê nói đám người Trần Dục sẽ đi thuyền ra biển dùng người sống để cúng tế, bảo anh thu thập chứng cớ. Nói thật, trước khi ra khơi anh cũng bán tín bán nghi, nhưng rất nhanh liền phát hiện chủ thuê nói không sai. Đám người Trần Dục hành động rất quỷ dị, hơn nữa liên tiếp có người chết một cách khác thường, sau đó khi anh đang tìm manh mối thì phát hiện trong khoang thuyền chứa đồ có người bệnh sắp chết, lại bị Ngụy Chính Nghĩa ngăn cản, vì tránh phiền toái, anh mới cố ý nổ súng cảnh báo.
“Chủ thuê là ai?”
Tả Thiên nhún nhún vai, “Thực xin lỗi, tôi không biết, chúng tôi đều là liên hệ qua điện thoại, tôi chưa từng gặp qua người đó.”
“Vậy tối hôm qua anh giúp Trương Huyền giải vây cũng là. . . . . .”
“Đúng, là người đó bảo tôi làm như vậy.” Tả Thiên nhận được điện thoại của chủ thuê, cho nên mới giúp đỡ.
Hóa ra tàu biển chở khách có người biết rõ chân tướng, trong đầu Niếp Hành Phong đột nhiên nảy lên một ý nghĩ, có lẽ tin báo về tội phạm trốn ngục mà Ngụy Chính Nghĩa thu được căn bản là nói dối, có người cố ý làm cho cảnh sát lên thuyền, để vạch trần bộ mặt thực của bọn người Trần Dục.
Vết thương bị súng bắn trên cánh tay Lục Bình là từ sau lưng, từ góc độ miệng vết thương cùng với vị trí của Tả Thiên vào lúc ấy, hẳn là không phải anh ta nổ súng, bất quá bởi vì bầu trời tối đen mưa lớn, anh đã không chú ý đến vị trí ẩn nấp của thủ phạm đích thực, hung thủ vội vã giết Lục Bình như vậy, có thể thấy được anh ta nhất định đã thấy được một cảnh tượng rất quan trọng, không biết là cái gì?
Nữa tiếng sau, Ngụy Chính Nghĩa gọi điện thoại tới nói là đã đem những người còn tỉnh táo tập trung ở tại nhà ăn, chỉ có mười mấy người, cậu ta còn muốn phụ trách dẫn dắt những người đã mất đi thần trí đang quanh quẩn ở bên ngoài, Hoắc Ly cũng nói đang ở cùng Tiểu Bạch cố gắng tìm kiếm Trương Huyền, bảo Niếp Hành Phong đừng lo lắng.
Nói chuyện điện thoại xong, Niếp Hành Phong nhìn xem Lục Bình vẫn còn đang hôn mê, bác sĩ Đỗ nói bị ngã đập trúng gáy, trong khoảng thời gian ngắn rất khó có thể tỉnh dậy, trên tàu không có thiết bị chữa bệnh tốt, ông ta chỉ có thể tận lực ổn định tình trạng thương tích của Lục Bình.
Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, từng tiếng sét nổi lên như đang nện vào tim Niếp Hành Phong, tim không ngừng nảy lên theo từng đợt sấm sét làm cho anh cảm thấy mình cũng đi tới bước đường cùng giống như chiếc tàu biển chở khách này. Anh biết Bạch Tiên Khải biết rõ nội tình, chính là không nắm được nhược điểm của ông ta nên không thể bức ông ta nói rõ mọi chuyện, càng không thể ra tay với một ông lão gầy yếu ngồi xe lăn, thật vất vả tìm được Lục Bình thì anh ta lại bị thương hôn mê.
Sở Ca đã mấy tích, Chu Lâm Lâm cũng biến mất, sau đó là Trương Huyền, hung thủ vì sao có thể thần thông quảng đại đến mức luôn đi trước bọn họ một bước?
Niếp Hành Phong rất sốt ruột, cảm ứng thông linh lúc bình thường đã biến mất một cách sạch sẽ, hoàn toàn không nắm bắt được tin tức gì của Trương Huyền, loại cảm giác này thật tồi tệ, rõ ràng biết Trương Huyền là người bất tử nhưng vẫn không kiềm chế được sự sợ hãi trong lòng.
Anh trở lại khoang điều khiển, lái chính và các thủy thủ đều tê liệt ngã xuống trên mặt đất, chỉ có một mình phó nhì đang căng thẳng điều khiển, Giang Sanh cũng đã quay lại, dưới sự chỉ huy của phó nhì điều chỉnh một số máy móc.
“Thế nào?”
“Tạm thời không có chấn động gì lớn, hy vọng có thể thuận lợi vượt qua vùng biển hẹp này, chỉ cần qua khu đá ngầm, chuyển nhập vào tuyến đường an toàn là sẽ không có vấn đề gì.”
“Mọi người có muốn ăn một chút không? Bổ sung năng lượng.”
Phùng Tình Tình và Tả Thiên cũng theo lại đây, đem chocolate lúc trước Hoắc Ly đưa chia cho mọi người. Niếp Hành Phong bẻ một khối bỏ vào trong miệng, cảm thấy bội phục sát đất khả năng dự đoán trước của Tiểu Bạch.
Dưới làn mưa nước biển quay cuồng, cuồn cuộn nổi lên từng ngọn sóng chấn vang ầm ầm, Niếp Hành Phong nhai chocolate, đột nhiên mơ hồ nghe được tiếng kêu của Trương Huyền lẫn trong tiếng sóng hỗn loạn.
“Chủ tịch. . . . . .”
Anh vội chạy ra ngoài, tiếng kêu gọi phiêu đãng ở trong mưa, dẫn dắt anh tiến vào trong một khoang thuyền hẹp dài, một đường chạy xuống bậc cầu thang dưới khoang thuyền, cuối hành lang dài là không gian tối đen. Anh mới vừa vọt vào liền nhìn thấy một bóng đen đang quay lưng về phía mình, gậy sắt giơ lên cao nện hết sức xuống đầu Trương Huyền, anh vội nhào tới, lại phát hiện mình xuyên qua thân hình đối phương, trước mắt nhoáng lên, đến khi nhìn kỹ lại thì bóng đen đã biến mất, chỉ có Trương Huyền ngã giữa vũng máu, máu im lặng chảy ra, nháy mắt nhiễm đỏ cả mặt sàn lạnh như băng.
“Trương Huyền!” Trong tiếng kêu to, Niếp Hành Phong đột nhiên mở to mắt.
Trước mắt có chút chói, trong khoang điều khiển ngoại trừ phó nhì đang chuyên chú lái tàu, những người khác đều trừng lớn ánh mắt nhìn anh, Phùng Tình Tình chậc lưỡi, “Anh Hành Phong, anh đứng mà cũng có thể ngủ à.”
Anh đang ngủ? Không, là Trương Huyền gặp nguy hiểm, đang cầu anh cứu viện!
“Tả Thiên, đi theo tôi!” Niếp Hành Phong kêu Tả Thiên, anh ta có súng, có thể giúp đỡ mình.
Tả Thiên không hiểu ra sao theo Niếp Hành Phong chạy vào bên trong khoang thuyền tua-bin, thấy anh thuận theo cầu thang xoắn ốc không ngừng chạy xuống, nhịn không được hỏi: “Anh muốn đi đâu? Lúc này ở trên boong tàu không phải an toàn hơn sao?”
“Đi cứu Trương Huyền!”
Vừa rồi đoạn trí nhớ kia rất mờ nhạt, nhưng vậy là đủ rồi, có một lực lượng kỳ dị đang dẫn dắt anh đi. Xuyên qua hành lang gấp khúc âm u hẹp dài, anh thấy được gian phòng cuối cùng kia, trên hành lang dài tản ra mùi tanh, là mùi máu, Niếp Hành Phong hai tay không tự chủ được kịch liệt run rẩy. Anh ngửi được lẫn trong mùi máu ẩn giấu tà khí thô bạo tà ác, tà khí tràn ngập cả hành lang, từng chút thổi quét về phía anh, sau đó. . . . . . gặm nhấm.
Niếp Hành Phong xông lên, giơ chân đá văng cửa, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, không khỏi nghiêng đầu đi vào, Tả Thiên cũng theo sau, nhưng lập tức xoay người, phát ra tiếng nôn khan liên tiếp.
Trong phòng phiêu đãng mùi thi thể âm lãnh, máu đỏ tươi văng khắp nơi trên sàn, Trần Đạc ở trong đó, nhưng chỉ còn lại nửa thân mình, ông ta rõ ràng mới chết không lâu, máu hơn phân nửa là từ thân thể ông ta chảy ra, ngoài trừ ông ta, trên mặt đất còn lưu lại một ít tứ chi khác, Niếp Hành Phong kiềm chế sự hoảng hốt, tiến lên tìm, bất quá rất nhanh phát hiện phần còn lại của chân tay đã bị cụt là của Tống Giản và Đặng Nghiên.
Trên mặt đất có một cây gậy sắt màu đen, Niếp Hành Phong cúi người, tay run rẩy nhặt gậy sắt lên, trên đó có dính vết máu, xúc cảm lạnh như băng nháy mắt đánh úp về phía toàn thân.
Rất muốn thuyết phục chính mình Trương Huyền không có việc gì, cậu ấy là người bất tử, nhất định có thể chuyển nguy thành an, chính là, tim vẫn là hoảng loạn đập mạnh, cảm giác lạnh lẽo như rơi vào địa ngục xâm nhập vào người anh.
“Có lầm hay không? Đây quả thực không khác gì cảnh trong phim Braindead.” Tả Thiên ở bên cạnh rên rỉ nói. Làm thám tử tư, anh coi như là gặp qua rất nhiều trường hợp, bất quá hình ảnh đầy máu như vậy vẫn là lần đầu nhìn thấy, không khỏi ở trong lòng hối hận vô cùng đã theo Niếp Hành Phong lại đây.
Phía trước có một cánh cửa, tựa hồ có khí lạnh từ bên trong thổi ra, Tả Thiên rùng mình, chậm rãi dịch bước về phía trước, cũng lấy súng ra nhắm trái nhắm phải, chuẩn bị ngộ nhỡ nếu có kẻ nhảy ra, liền một súng bắn nát đầu, đây là kinh nghiệm học được nhờ xem phim kinh dị, hiện tại tới lúc kiểm nghiệm thực tiễn.
Cốp cốp!
Tiếng vang nặng nề đột nhiên từ trong phòng vang lên, cắt ngang không gian yên tĩnh, Tả Thiên sợ tới mức theo bản năng đá văng cửa, hai người đi vào, phát hiện bên trong là phong đông lạnh, trong khoảng đất trống có đặt hai cái quan tài gỗ dài, một cái đã bị lật ngã, tiếng vang là từ trong đó truyền ra.
Nắp quan bị đóng, Niếp Hành Phong đang muốn mở ra, Tả Thiên vội nhắc nhở: “Đừng mở, người địa cầu đều biết, dưới loại tình huống này nhất định sẽ có cương thi đột nhiên nhảy ra cắn người!”
“Là Trương Huyền!”
Trong quan tài phát ra tiếng tiếng rên rỉ khe khẽ, Niếp Hành Phong nào có tâm tư nghe Tả Thiên đàm luận cương thi, mở khóa nhấc nắp quan tài ra.
Nằm ở trong đó không phải Trương Huyền mà là Sở Ca, toàn thân cậu ta bị đông lạnh đến phát run, nghe thấy có người gọi, Sở Ca theo bản năng gật gật đầu, lại nói không ra tiếng. Cậu ta bị nhốt rất lâu ở trong phòng đông lạnh, toàn thân cứng ngắc, ngay cả sức lực để ngồi dậy cũng không có.
Hai người hợp lực đỡ Sở Ca ra, nâng đến hành lang bên ngoài, Niếp Hành Phong cởi ra áo khoác phủ thêm cho cậu ta, hỏi: “Cậu có nhìn thấy Trương Huyền không?”
“Có. . . . . . Lúc đầu chúng tôi bị nhốt tại cùng nhau, sau đó. . . . . .”
Sở Ca khớp hàm không ngừng run lên, hơn nữa ngày mới đỡ hơn một chút, đứt quãng đem chuyện bọn họ bị nhốt ở trong quan tài nói ra. Trương Huyền chưa kịp mở nắp giúp cậu, mà cậu chỉ nghe thấy Trương Huyền chạy đi, cửa đóng lại, giống như là anh ấy đang nói chuyện với ai đó, sau đó không lâu cửa lại bị mở ra. . . . . .
“Sau đó đâu? Trương Huyền thế nào?” Niếp Hành Phong vội vàng hỏi. Bóng đen trong cơn ác mộng chỉ là chợt lóe lên, anh căn bản chưa kịp thấy rõ đối phương là ai, nhưng anh khẳng định không phải Trần Dục hay Bạch Tích, bởi vì Trương Huyền không có phòng bị với ‘hắn’, đó hẳn là người cậu cho rằng có thể tín nhiệm, là ai! ?
“Tôi ngất đi nên cái gì cũng không nhớ rõ, lúc tỉnh táo lại, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người. . . . . .” Sở Ca không biết làm sao nói, cậu mơ hồ cảm thấy mình tựa hồ nghe được một ít việc gì đó rất quan trọng, chính là trí nhớ lại biến mất sau khi hôn mê.
“Anh dìu cậu ấy đến chỗ bác sĩ Đỗ đi.” Thấy Sở Ca như vậy, Niếp Hành Phong cũng biết không hỏi được gì, đành phải nói với Tả Thiên.
“Anh thì sao?”
“Tôi đi tìm Trương Huyền.”
“Tàu biển lớn như vậy anh định tìm như thế nào? Anh ở dưới đáy, nếu vạn nhất đắm tàu, ngay cả cơ hội trốn cũng không có.” Tả Thiên rất kinh ngạc nhìn Niếp Hành Phong, tựa như đang nhìn quái vật ngoài hành tinh.
“Trong từ điển của tôi không có chữ “trốn”!”
Niếp Hành Phong xoay người bỏ đi, nơi này ngoại trừ âm khí lạnh lẽo tà ác còn có mùi của Trương Huyền, có lẽ anh có thể qua chút mùi mỏng manh này tìm được tung tích của đối phương, đây là cơ hội cuối cùng, tìm không thấy Trương Huyền thì anh cũng không muốn nghĩ đến chuyện trốn thoát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook