Thiên Sư Chấp Vị
Quyển 6 - Chương 1

Trong một căn phòng ở trên tầng tại một toà nhà cao chọc trời nào đó, nhìn mưa phùn che mờ ngoài cửa sổ, một người đàn ông trung niên chậm rãi hỏi: “Quyết định làm như vậy sao?”

“Còn có sự lựa chọn nào khác không?” Đáp lời chính là người đang ngồi ở trước bàn, ông ta quay đầu nhìn xem người còn lại ngồi ở bên cạnh, ngón tay của người nọ nhẹ nhàng nhịp nhịp trên đầu gối, tương đối khác hai người kia, hắn có vẻ khá là nhàn nhã.

“Tôi đồng ý.” Hắn nói.

” Niếp gia thì sao?” Người đang đứng dựa vào cửa sổ hỏi: “Niếp Dực hiện tại không ở trong nước, so sánh với chúng ta thì ông ta may mắn hơn, tôi hoài nghi năm đó ông ta che giấu cái gì đó.”

“Vậy phải khiến ông ta nhả bí mật đó ra! Ông ta rất yêu cháu trai, chuyện này nhất định phải mặc cả với ông ta.”

“Vậy quyết định như vậy, vẫn nguyên tắc cũ, một người một cái.” Ngón tay của người đang nhịp nhịp tay trên đầu gối dừng lại, chọn ra quyết định cuối cùng.

Ngoài cửa sổ mưa phùn lất phất không ngừng, dưới lầu cảnh vật mơ hồ nhỏ như kiến, nhưng lại không làm trở ngại việc âm thanh truyền đi, trong một chiếc xe dừng bên ven đường phía dưới toà cao ốc, một người đang khoát hai chân lên trên đầu xe, tập trung nghe lén, sau khi xác định cuộc đối thoại của bọn họ đã kết thúc, người đó tháo tai nghe nghe lén ra, gọi một cuộc điện thoại.

“Bọn họ quyết định động thủ, ông tính toán làm gì bây giờ?”

“Đi theo.” Không mang theo chút do dự, bên kia điện thoại vang lên giọng mệnh lệnh trầm thấp.

******

Thiên linh linh, địa linh linh, tổ sư gia mau hiển linh, phù hộ cậu lần này nhất định phải ‘Hồ’!

Sau khi ở trong lòng lặp đi lặp lại vài lần, Trương Huyền rốt cục xuất bài ra, “Cửu điều!”

Từ lúc đánh đến giờ bây giờ, đừng nói hồ bài, liền ngay cả thính bài cũng chưa được, nhìn thấy tiền mặt như nước chảy về phía ba người kia, Trương Huyền khóc không ra nước mắt, âm thầm thề đây là một vòng cuối cùng, tiền mồ hôi nước mắt vất vả kiếm được tuyệt không thể để mất đi một cách lãng phí như vậy.

~~~~~~~~~

Hồ bài, thính bài, đây đều là những từ chỉ dùng trong mạc chược, bạn popo cũng không hiểu lắm nhưng mà hồ bài nó từa tựa như ù ấy, còn thính bài cũng là gần được hồ bài, chỉ cần thêm điểm. Ai rành về cái này thì chỉ dùm với chứ bạn popo cũng chịu.

~~~~~~~~~

“Ăn.”

Tiểu Bạch ngồi ở phía dưới ăn ngay cửu điều của Trương Huyền, làm cậu tức giận nghiến răng, “Ăn nhiều như vậy, ngươi không sợ bội thực mà chết à!”

“Chết no còn tốt hơn là chết đói.” Tiểu Bạch thong thả lướt qua mấy lá bài một chút, miêu trảo bắn ra, một con bài ở giữa có mấy nét chữ đỏ bị đẩy ra.

Không thể lấy được, Trương Huyền buồn bực nhìn mọi người rút bài chia bài, qua lại vòng vo hai vòng, ba người kia đều bắt đầu thính bài, chỉ có cậu là vẫn còn giẫm chận tại chỗ, lại đến phiên cậu rút bài, là lục điều, cậu do dự một chút, đánh ra, lục lục đại thuận, cái này có lẽ cũng đúng như thế?

“Hồ!” Trăm miệng một lời, ba người kia đồng loạt ngã bài, động tác đều như thể đã được tập diễn từ trước.

“Làm cái quái gì vậy chứ!” Đảo mắt liếc nhìn bài của ba người bọn họ, Trương Huyền rống to.

Niếp Hành Phong là một dãy lục điều thuần một màu, tiểu hồ ly là đúng hồ, Tiểu Bạch hàng dài toàn bài long, ván bài này đánh đúng là có đủ trình độ.

“Nhất pháo tam hưởng.” (đây là tên bài thắng, có nghĩa là một tiếng pháo vang dội ba lần) Niếp Hành Phong ngồi đối diện rất muốn cười, bất quá nhìn xem sắc mặt của Trương Huyền, anh thông minh lựa chọn bình tĩnh.

“Thượng thiên nhập địa duy ngã độc tôn đại pháo thủ nha!” (Cũng là tên bài thắng, nghĩa là đại pháo thủ độc nhất vô nhị trên trời dưới đất) Không để ý thấy giọng nói đại ca thay đổi, sắc mặt từ xám tro biến sang màu đen, Hoắc Ly đắc ý vênh váo cười to: “Đại ca đúng là ngốc, anh thấy bên ngoài không có cửu điều, thì đáng ra không nên đánh bài đó ra, điều này ngay cả em cũng biết nữa là, Tiểu Bạch tính tính xem chúng ta lần này tổng cộng hồ bao nhiêu.”

“Chủ tịch là một hàng bảy cái cùng một màu, tiểu hồ ly là chuẩn hồ, ta. . . . . .”

“SHUT UP!” Trương Huyền mặt đen như than đẩy ngã bài của mình, một loạt đều là ống tre, loại bài này cậu mà không đánh điều, thì còn có thể đánh cái quỷ gì!

Lạnh lùng quét ngang ba người đang ngồi, Trương Huyền âm trầm nói: “Ván này không tính! Bài quỷ dị như vậy, các ngươi nhất định là có nhiều kinh nghiệm rồi!”

“Đại ca chơi bài thật là kém.” Tiểu hồ ly mất hứng, bĩu môi nói.

“Yes.” quan hệ ích lợi, Tiểu Bạch hiếm khi mới phụ họa Hoắc Ly một lần.

“Đó là do vận may của anh suy yếu đi.” Một đống tiền liền cuồn cuộn trôi như nước sông Trường Giang như vậy, ngẫm lại sẽ không cam tâm, mắt xanh của Trương Huyền nhìn về phía đối diện, hỏi: “Có phải hay không, chủ tịch?”

Tiểu thần côn lại bắt đầu sử dụng chính sách ra vẻ đáng thương, bất quá bị đôi mắt xanh trong suốt như nước của cậu nhìn chằm chằm, nói không động tâm là giả, Niếp Hành Phong không nói nhiều, đem phân tiền thuộc về Tiểu Bạch và Tiểu Ly cho bọn nó, hai con vật bắt đầu vui vẻ ghé vào cùng nhau đếm bạc.

“Trời vẫn còn sớm, lại chơi một ván nữa đi, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.” Vì thắng nên rất phấn khởi, Tiểu Bạch hưng trí bừng bừng đề nghị.

“Không chơi.” Nếu chơi tiếp, tiền lương tháng sau của cậu đều phải xin ứng trước, Trương Huyền nhìn xem khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của Niếp Hành Phong, trong lòng cân nhắc đêm nay mình phải kính dâng mấy lần, mới có thể mượn tiền trả nợ.

Di động của Hoắc Ly vang lên thay Trương Huyền giải vây, là Niếp Dực gọi về từ Australia, nó chạy tới phòng bên cạnh để nói chuyện điện thoại, Tiểu Bạch cũng đi cùng, Trương Huyền nhân cơ hội thu bài, quyết định quay về trên lầu xem TV có thu phí, từng tháng trả nhiều tiền như vậy, không xem quá lãng phí .

Chuông cửa vang lên, Niếp Duệ Đình đẩy cửa tiến vào, chào hỏi: “Mọi người chơi mạt chược mà cũng không gọi em với, di, ba người sao lại có bốn xấp bài?” Cậu ta nghi hoặc nhìn Trương Huyền, “Không lẽ một xấp là do quỷ chơi?”

Trương Huyền mới vừa uống trà vào miệng suýt chút nữa là phun ra hết, Niếp Hành Phong trừng mắt nhìn em trai ngu ngốc liếc mắt một cái, “Gọi em? Em ngày nào mà không đi quán bar, có thời gian đánh bài sao?”

“Oan uổng quá anh hai, em đã sớm cải tà quy chính, đã hơn một tháng rồi không đến những nơi như thế rồi.” Kỳ thật là gần đây bị quỷ quấn thân, không dám đi, Niếp Duệ Đình nói xong lại hỏi Trương Huyền, “Cậu xem xem con ác quỷ kia đã đi chưa? Hắn nếu vẫn không chịu đi, cậu có thể nghĩ biện pháp giúp tôi diệt trừ hắn không?”

Trương Huyền và Niếp Hành Phong cùng nhau nhìn về phía Nhan Khai đang lơ lững giữa không trung ngay phía sau Niếp Duệ Đình như hình với bóng, nghe cậu ta một mực kêu mình là ác quỷ, còn nói muốn mời pháp sư tróc yêu, trên khuôn mặt lãnh đạm của Nhan Khai dâng lên một tia tức giận.

“Kỳ thật con quỷ này cũng không ác, hắn đi theo cậu, giống như là bảo hộ linh, khi có nguy hiểm còn có thể cứu cậu, dù sao cậu cũng không nhìn thấy hắn, coi như hắn không tồn tại là ổn.” Trương Huyền an ủi nói.

“Tuy là nói như vậy, nhưng mà con quỷ kia cứ mãi đi theo tôi, cảm giác giống như bị người theo dõi.” Niếp Duệ Đình vẻ mặt buồn bực.

Kỳ thật ác quỷ cũng không đáng sợ như vậy, đây là kinh nghiệm Niếp Duệ Đình đánh giá được sau vài lần ở cùng hắn, bất quá đáng ghét là ở chỗ hắn hạn chế sự tự do cá nhân của mình, còn quy định thời gian đóng cửa, ngoại trừ vì công việc, không thì trước mười điểm phải về nhà, có lầm hay không, cậu đã lớn như vậy rồi mà bây giờ còn phải tuân thủ lệnh giới nghiêm như con gái đã xuất giá thế này sao. Quán bar đêm không được đi, mỹ nữ cũng không có, cùng quỷ đấu thì lại không thể thắng nổi, hiện tại lại nghe Trương Huyền nói như vậy, Niếp Duệ Đình chỉ cảm thấy tình cảnh cuộc sống của mình sau này rất bi thảm.

“Niếp ca ca đến à, vừa rồi ông nội còn hỏi anh đấy.” Hoắc Ly nói chuyện điện thoại xong quay lại, nhìn thấy Niếp Duệ Đình, vội chạy tới rót trà cho cậu ta, hỏi: “Có muốn cùng chơi mạt chược không?”

“Không chơi.” Hiện tại cậu đang chán muốn chết, nào có tâm tình chơi mạt chược.”Anh tới là muốn hỏi một chút xem mọi người có muốn đi du lịch không? Hôm trước anh mua loa thì trúng thưởng, là chuyến tàu biển định kỳ chở khách đi du lịch một vòng qua các hải đảo của tập đoàn Vạn Hoa.”

“Muốn!”

Nghe nói đến du lịch bằng tàu thủy, Hoắc Ly là người thứ nhất nhấc tay tán thành, Tiểu Bạch cũng giơ lên một chân, cả ngày ở nhà, buồn đã chết, có cơ hội lữ hành nó đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Niếp Hành Phong nhận lấy mấy cái vé từ Niếp Duệ Đình, mặt trước viết người trúng thưởng có thể dẫn theo hai người đi cùng, thứ hai khởi hành, đến cuối tuần là quay trở về bến cảng, sẽ đi qua mấy đảo nhỏ ở đông bắc Đại Tây Dương, cũng có dừng lại một hồi ở đảo Kim Ngân, mặt sau có ghi cách thức liên lạc và một ít những việc cần phải chú ý.

“Em thì sao?” Niếp Hành Phong hỏi em trai.

“Có một khách hàng người Mĩ cuối tuần này sẽ đến công ty, em đã hẹn với hắn rồi, nên bây giờ không thể lỡ hẹn được, hơn nữa em đi một mình cũng không có gì vui, Anh hai và Trương Huyền gần đây vẫn chưa nghỉ làm bữa nào, coi như là đi nghỉ phép đi.”

Niếp Hành Phong nhìn xem Trương Huyền, hiếm khi mới thấy Trương Huyền không có một chút vui sướng nào với phần thưởng miễn phí như thế này, còn nhăn mặt nhíu mày than thở, “Tôi ghét đi tàu.”

“Đại ca đi đi mà, rất khó mới có cơ hội, đừng làm mất hứng mà.” Hoắc Ly giựt giây, Tiểu Bạch cũng muốn đi, liên tục phụ họa gật đầu, thấy Trương Huyền không hào hứng gì, Hoắc Ly lại chạy tới ôm lấy cổ cậu bắt đầu đu đưa, cái đuôi to đỏ như lửa còn liên tục vẫy vẫy ngay sau lưng nó, cầu xin nói: “Đại ca! Đại ca!”

Trong sự kiện tinh biến lần trước Hoắc Ly từng bị đánh tan hồn phách, dáng người biến thành bộ dạng tám, chín tuổi, pháp thuật cũng không còn tốt như trước, khi cuống lên là cái đuôi liền lộ ra, sợ Niếp Duệ Đình nhìn thấy, Trương Huyền vội vàng đem nó che ở phía sau, nói: “Anh đi.”

“Hoan hô!” Nguyện vọng trở thành sự thật, Hoắc Ly ôm lấy Tiểu Bạch chạy tới xem xét bản đồ vị trí hải đảo.

“Hử, sau lưng Tiểu Ly giống như có cái gì như lông thú thì phải.”

Hoắc Ly chạy trốn quá nhanh, Niếp Duệ Đình chỉ tới kịp nhìn thấy cái gì đó bông bông đỏ như lửa hiện lên ở trước mắt, cậu dụi dụi mắt, xem ra cả ngày bị quỷ triền, bị cuốn đến suy nhược thần kinh, ngay cả thị lực cũng giảm xuống thiệt nhiều.

Sau khi Niếp Duệ Đình mang vẻ mặt buồn bực rời đi, Niếp Hành Phong đi đến ngồi xuống bên cạnh Trương Huyền, thấy cậu ngồi xoay xoay một đôi bài trên bàn, có chút mất hồn mất vía, liền nói: “Cậu không sao chứ? Nếu thực sự không muốn đi thì thôi, tôisẽ chọn một chuyến du lịch, đi nơi khác nghỉ ngơi.”

“Không có việc gì, có thể miễn phí hưởng dụng thì không nên để phí, sẽ bị sét đánh đấy.” Trong lòng có chút không yên, giống như dự cảm có chuyện gì đó sẽ phát sinh, bất quá nếu ‘chiếc bánh ngọt ngào’ này đã rơi xuống, Trương Huyền quyết định không để ý đến giác quan thứ sáu của mình.

Nghe xong lời nói đầy thực dụng của người yêu, Niếp Hành Phong cũng không biết nói gì để đáp lại, nhìn thấy cậu bắt đầu hưng trí bừng bừng lật bản đồ rồi chuẩn bị, Niếp Hành Phong không khỏi nảy lên một tia chờ mong về chuyến du lịch biển đầu tiên của họ.

Ngày giờ lên thuyền rất nhanh đã được xác nhận, lúc xuất phát, Niếp Hành Phong nhìn thấy hành lý của Hoắc Ly và Tiểu Bạch, hoảng sợ.

Vali du lịch cơ hồ còn cao hơn cả Hoắc Ly, trên lưng nó còn vác thêm một cái balô, trái thì nhét nước khoáng, phải thì nhét đèn pin bỏ túi LED, mấy cái túi nhỏ bên trong ba lô thì theo thứ tự xếp một đống đồ ăn dinh dưỡng, hoa quả khô và hạt dưa, còn có gói chocolate to, Tiểu Bạch ngồi ở một bên trong túi trước của ba lô, trên cổ ngoài viên ngọc xanh, còn đeo một cây còi nhỏ thắt dây bảy màu đính với một viên ngọc bằng kim loại (hình minh họa ở dưới, nhìn cũng khá là đẹp ấy), là dây bùa phòng ngừa tai họa mà lần trước bọn họ đã mua khi đi chùa Asakusa ở Tokio, theo truyền thuyết thổi lên có thể đuổi ma trừ tà, bất quá cái này cũng chỉ một thứ trang sức nhỏ mà thôi, nếu thổi một chút mà có thể đuổi ma, thì còn cần thiên sư làm gì?

“Các ngươi xác định đây là đi biển du lịch?” Niếp Hành Phong hỏi, trên tàu biển chở khách đầy đủ mọi thứ phương tiện, không cần phải mang theo đồ ăn, bọn họ cũng không phải đi diễn tập tai nạn trên không.

“Đúng vậy, Tiểu Bạch nói cái này gọi là phòng trước khỏi hoạ, chocolate dùng để bảo trì thể lực, còi là dùng để gọi cứu viện, phim về tai nạn trên biển đều diễn như vậy, ôi. . . . . .”

Đầu Hoắc Ly bị Trương Huyền đánh cho một cái, quát: “Em xem TV quá nhiều rồi đấy, làm gì có nhiều tai nạn trên biển như vậy hả? Cho dù là có, không phải vẫn có anh chống đỡ sao.”

Niếp Duệ Đình lái xe đến đưa bọn họ đi ra bến cảng, nhìn thấy như vậy, đứng ở bên cạnh cười đến không đứng thẳng dậy nổi, may mà của Trương Huyền và Niếp Hành Phong chỉ là vali du lịch bình thường, nếu không cốp xe sau của cậu ta nhất định là không có chỗ mà nhét.

Đến bến cảng, Tàu biển chở khách tên là Thiên Dương đã dừng ở cảng, nó là chiếc tàu chở khách cở trung, bề ngoài nhìn cũng không được khí thế cho lắm, Niếp Duệ Đình nói: “Đây là lần đầu tiên Thiên Dương xuất hành, mọi người đừng lo, công ty du lịch nhất định sẽ tổ chức rất nhiều hoạt động.”

“Nghe nói Titanic cũng là lần đầu ra biển mà gặp tại nạn.” Tiểu Bạch ở trong ba lô than thở.

Lại nghe thấy ảo giác, Niếp Duệ Đình run lên, vội lắc đầu, bắt đầu thôi miên chính mình, Trương Huyền nhìn thấy khách du lịch lên thuyền, cũng có chút thất vọng, “Không phải nói là tàu biển chở khách sang trọng sao? Cái thuyền nhỏ này kém hơn rất nhiều so với Titanic a, nếu gặp phải sóng thần gió lốc, va phải đá ngầm, đâm trúng băng trôi hay những chuyện ngoài ý muốn khác thì chắc chắn là sẽ đắm tàu không kịp xoay sở.”

Tàu biển chở khách là tàu chỉ chạy dọc xuôi theo viền đại lục, cũng không phải là đi ra vùng biển sâu, sẽ không gặp phải những chuyện nguy hiểm như vậy.

Niếp Hành Phong xoa xoa ấn đường, mấy vị miệng quạ đen bên cạnh anh đúng là người này còn hơn người kia, thuyền còn chưa rời bến, mà đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đắm thuyền, nhìn lên bầu trời trong xanh, anh cảm thấy những người này đúng là “lo bò trắng răng”.

Trương Huyền xách vali du lịch ra, khi cầm lấy vali của Hoắc Ly, trước mắt đột nhiên choáng váng, tựa hồ như có bóng đen xẹt lướt qua bên người mình, giống như là bóng người, nhưng khi cậu xoay người nhìn, bóng đen đã không thấy đâu nữa, ánh mắt xẹt qua cờ hiệu của Thiên Dương, cái kí hiệu bánh lái màu đồng lất phất tung bay hình dạng trở nên vặn vẹo, giống như một cái đầu lâu, nước biển xanh thẳm cũng chuyển thành màu thâm trầm, sóng biển im ắng, lộ ra vẻ quỷ dị.

“Cậu làm sao vậy?” Thấy sắc mặt Trương Huyền không tốt lắm, Niếp Hành Phong vội cầm lấy vali trong tay cậu.

“Còn không phải là do bị anh hành lúc tối hôm qua sao.” Trương Huyền liếc mắt nhìn Niếp Hành Phong một cái. Cảm giác bất an trong lòng càng thêm mạnh liệt, bản năng nổi lên ý nghĩ huỷ bỏ chuyến du lịch này, nhưng nhìn thấy Hoắc Ly và Tiểu Bạch tràn đầy hào hứng, cậu đem lời nói nuốt trở vào, trực tiếp đem sai lầm đẩy sang cho Niếp Hành Phong.

Niếp Hành Phong có chút xấu hổ, theo thể chất Trương Huyền, mặc kệ làm mấy lần cậu cũng lấy lại sức rất nhanh, bình thường người chống đỡ không được chính là mình, hơn nữa tối hôm qua bọn họ chỉ làm một lần, sắc mặt cậu không nên khó coi như vậy mới đúng, nhưng mà thật hiển nhiên, đề tài này không thích hợp để nói lại. (Chú thích phòng trường hợp bạn nào nghĩ anh Phong ‘yếu’, vấn đề bạn Huyền lấy lại sức và anh Phong chống đỡ không nổi là có lý do sau xa cả, đọc cho hết truyện rồi hãy kết luận)

Niếp Hành Phong nói tạm biệt em trai xong, lại dặn dò Nhan Khai đang ở phía sau cậu ta: “Giúp ta chiếu cố đến Duệ Đình.”

Niếp Duệ Đình hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại nhìn quanh, đương nhiên là không thấy gì, cậu ta tức giận kêu ầm: “Quỷ không phải đều sợ ánh sáng sao? Tại sao mặt trời lên cao chiếu sáng như vậy ngươi còn dám đi ra theo dõi ta, ta lệnh cho ngươi lập tức biến mất! Từ từ, sao ngươi lại quen biết anh hai của ta? Giải thích xong mới được biến mất.”

Nhan Khai không thèm để ý đến cậu ta, yên lặng nhìn chăm chú đám người Niếp Hành Phong lên thuyền, vừa rồi mặt biển nháy mắt xuất hiện khí tức quỷ dị hắn cũng cảm nhận được, nhưng Trương Huyền đã không nói nên hắn cũng không nhiều lời.

Chuyến đi này có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, nhưng đã có Trương Huyền ở đó, chủ nhân hẳn là sẽ không có việc gì, một người có thể dẫn người trở về từ địa ngục, Nhan Khai nghĩ trên đời này hẳn là không có tà vật gì có thể là đối thủ của cậu ta.

Trương Huyền lên thuyền, quay đầu thấy Niếp Duệ Đình còn đứng ở trên bến tàu giương nanh múa vuốt bắt người, Nhan Khai thì thỉnh thoảng xoay chuyển thân mình tránh không cho cậu ta chạm phải, không khỏi nở nụ cười.

“Em chỉ nghe nói đến âm dương mắt, còn chưa có nghe nói về âm dương thủ, nhìn không tới nhưng lại mò đến được, Nhan Khai làm bối hậu linh đúng là vất vả.”

“Ôi!”

Hoắc Ly lần đầu rời bến, rất hưng phấn, ở trên boong tàu chạy băng băng, lại đâm sầm vào một người thanh niên, bị đối phương túm lấy, trừng mắt mắng: “Mẹ nó, mày làm cái gì thế hả?”

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi liền xong việc? Bố mày vừa mới mua đôi giày thì đã bị mày giẫm bẩn, đền tiền!” Người thanh niên không chịu bỏ qua, chỉ vào giầy thể thao của mình nói.

“Dựa vào, chính anh không có mắt va phải người ta, mà còn có mặt mũi mắng chửi người sao, cái giày rách của anh thì đáng giá mấy tiền!”

Người lên tiếng chính là một cô gái tóc đỏ, miệng nhai kẹo cao su, trên môi còn có hai cái khuyên bằng bạc tùy động tác nhai kẹo mà loé sáng dưới ánh mặt trời, cô ta khinh thường xì một tiếng với người thanh niên, lại đi đến trước mặt Hoắc Ly, nhéo nhéo khuôn mặt đỏ lên vì hối lỗi của nó, cười hì hì hỏi: “Anh ta có làm em bị thương không?”

“Không có.”

“Chị tên là Đặng Nghiên, anh ta là Tống Giản, là người rất hồ đồ, em đừng chấp nhặt với anh ta, trông em rất là đáng yêu, tên em là gì? Nói cho chị nghe đi.” Đặng Nghiên lại duỗi tay định sờ lên mái tóc đỏ của Hoắc Ly, thì bị Trương Huyền ngăn cản.

Mắt xanh tóc nâu, khuôn mặt thanh tú, là một người thanh niên đẹp trai đến không thể đẹp hơn được nữa, nhãn tình Đặng Nghiên sáng lên, đang muốn chào hỏi, Trương Huyền lại đẩy cô ta ra, lạnh lùng nói: “Tiểu thư, em trai tôi còn nhỏ, đừng dọa nó sợ.”

Đặng Nghiên mặt đỏ lên oán hận nhìn thấy bọn họ rời đi, Tống Giản ở bên cạnh cười nhạo nói: “Dựa vào, cô nghĩ muốn câu mấy thằng ngốc thì cũng phải xem người ta có thể coi trọng cô hay không đã, còn không bằng kiếm cớ đòi bọn họ một chút tiền ngay từ đầu cho rồi.”

Đặng Nghiên phun bã kẹo cao su xuống biển, thuận tiện đạp Tống Giản một cước, “Anh con mẹ nó biết cái rắm, bỏ trốn mà cũng không mang nhiều tiền một chút, còn muốn lừa gạt người khác!”

Bị bạn gái mắng, Tống Giản cũng không chịu thua, cải cọ: “Tiền tôi mang theo không ít, nếu xài tiết kiệm ít nhất cũng có thể duy trì hơn nửa năm .” Tiền có nhiều hơn nữa cũng không đủ với kẻ tiêu tiền như nước như Đặng Nghiên, ở cùng cô ta không đến một tháng, thẻ tín dụng cũng bị xài đến gần hư, hắn buồn bực trong lòng, mới có thể nảy sinh ý nghĩ lừa bịp tống tiền trong đầu.

“Quên đi quên đi, không có tiền có thể nghĩ biện pháp kiếm, tôi phát hiện ra một chuyện rất tốt, không bằng thử xem?” Bị Tống Giản trách móc, Đặng Nghiên rất muốn mắng chửi người, vốn tưởng rằng mình câu được một món hời, hiện tại nhìn xem, ngay cả cặn bã cũng không bằng, đến cả quần áo của thằng nhóc con vừa rồi thoạt nhìn còn ngăn nắp hơn hắn, Đặng Nghiên con mắt đảo qua đảo lại, nghĩ ra một con đường phát tài mới.

Cô ta tiến đến bên tai Tống Giản đang muốn nói chuyện, trước mắt ánh sáng chợt lóe lên, sau đó là tiếng ‘tách’ của máy chụp ảnh, một người thanh niên trẻ tuổi mặc trang phục bình thường chạy tới chào hỏi: “Ngại quá, tôi là nhiếp ảnh gia, nhìn thấy cái gì đẹp đẹp liền muốn chụp ngay. . . . . .”

“Nhìn thấy gì đó liền muốn chụp, về nhà mà chụp mẹ ngươi đi.” Đặng Nghiên đoạt lấy cameras trong tay người thanh niên, xoá đi bức ảnh cậu ta mới chụp, lại ném trả lại cho cậu ta, “Còn dám chụp lung tung, ta liền đem cameras của ngươi ném xuống biển đấy!”

Tàu Thiên Dương cấp bậc là bốn sao, cũng xem như là chiếc tàu biển chở khách sang trọng , bên trong lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, Hoắc Ly gọi nhân viên phục vụ tới, để anh ta dẫn đường đến phòng nghỉ, Niếp Hành Phong và Trương Huyền một phòng, phòng của Hoắc Ly cách bọn họ xa hơn một chút, nó không muốn làm bóng đèn, cho nên nhờ Niếp Duệ Đình kiếm cho mình một phòng riêng.

Trong phòng bố trí thật sự xa hoa, so sánh với khách sạn năm sao cũng không kém hơn là mấy, nhân viên phục vụ dặn dò mấy hoạt động phục vụ chủ yếu trên thuyền xong, còn đứng ở cửa không đi, Trương Huyền nhìn quanh một chút, đem chocolate đậu đang ăn thả vào trong lòng bàn tay của anh ta, nói: “Cám ơn.”

Mặt nhân viên phục vụ chuyển từ màu trắng sang màu chocolate, Hoắc Ly thấy thế kêu lên: “Đại ca thật là keo kiệt, anh ơi, đem em đến phòng của em đi, em có hẳn một miếng chocolate to, sẽ mời anh ăn.”

Nhân viên phục vụ vẻ mặt tối sầm bị Hoắc Ly lôi đi , Trương Huyền đóng cửa lại nằm ngửa lên giường.

“Vẫn cảm thấy không thoải mái sao?” Niếp Hành Phong ngồi vào bên cạnh, xoa nhẹ trán cậu hỏi.

Với tính cách của Trương Huyền, bình thường khi đến chỗ lạ, cậu sẽ xem lướt qua phòng ở một lần, những gì có thể hưởng dụng miễn phí thì tuyệt đối không bỏ qua, không giống như hôm nay, ngoan ngoãn nằm ở trên giường nghỉ ngơi, sự khác thường của cậu làm cho Niếp Hành Phong có chút bất an.

“Có chút mệt mỏi.” Kỳ thật cũng không phải mệt, mà là cảm thấy đầu choáng váng, không có tinh thần, Trương Huyền sờ lên trán mình một chút, hình như không phát sốt, bất quá cho dù phát sốt cậu cũng không biết, bởi vì từ nhỏ đến giờ cậu chưa bao giờ bị bệnh.

Niếp Hành Phong đem tình trạng Trương Huyền kết luận là do ảnh hưởng của việc ‘đã làm’ tối hôm qua, vì thế nói: “Vậy ngủ một lát đi, tôi đi xem Tiểu Ly thế nào, chốc nữa sẽ quay lại.”

“Không cần, anh cứ đi dạo chơi ngắm cảnh đi, đem bản đồ cho tôi, để tôi nghiên cứu đảo Kim Ngân một chút, nói không chừng có thể đào được vàng.”

Đảo Kim Ngân là một đảo nhỏ mà tàu sẽ cập bến, nó kỳ thật là đảo không người, trên đảo phong cảnh đẹp, trong cát biển có lẫn đá vụn phát ra ánh sáng, cho nên mới gọilà đảo Kim Ngân, cũng không phải là có vàng theo như lời Trương Huyền nói.

Không muốn đả kích sự nhiệt tình của Trương Huyền, Niếp Hành Phong đem bản đồ đưa cho cậu, sau đó đi tìm Hoắc Ly, cửa phòng Hoắc Ly khép hờ, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười vui, Niếp Hành Phong vội nhìn xem biển số, chính là phòng của Tiểu Ly.

Anh gõ cửa, cửa phòng mở ra, một gương mặt không ngờ tới xuất hiện ở trước mặt anh, “Anh Hành Phong, thế giới này thật là nhỏ đúng không.”

Phùng Tình Tình!

Nhìn thấy đại tiểu thư phùng gia, Niếp Hành Phong đột nhiên có loại cảm giác đúng là oan gia ngõ hẹp, ánh mắt đảo qua, thấy trong phòng Hoắc Ly ngồi đầy người, Sở Ca, Tần Ưng, La Ngạn, Triệu Tiểu Vi, Trình Như Ý, hơn nữa còn Phùng Tình Tình và cả Chu Lâm Lâm đang đứng dựa vào tường, bảy người, thành viên trong câu lạc bộ tâm linh đều đến đông đủ, mấy tên này xuất hiện ở trên tàu, dùng nửa đầu cũng biết không phải là chuyện tốt.

Niếp Hành Phong hô hấp có chút khó khăn, “Các em từ chỗ nào nhảy ra thế?”

“Đi du lịch a, anh Hành Phong, em giới thiệu với anh.”

“Không cần, anh biết cả rồi.”

Những người này Niếp Hành Phong từng gặp qua ở bệnh viện Thánh An, nhất là Chu Lâm Lâm, trước đó không lâu trong sự kiện tinh biến còn từng có liên hệ với cậu ta, bất quá lúc ấy thời không ở bệnh viện Thánh An lần lượt thay đổi, Sở Ca bọn họ không thể nhớ rõ Niếp Hành Phong.

“Các em lần này lại đi đâu tróc quỷ? Đảo Kim Ngân?”

“Ách, đừng tưởng bọn em là câu lạc bộ tâm linh mà làm việc gì đều nhất định có liên quan đến quỷ quái chứ, bọn em lần này chỉ là thuần túy đi du lịch, vừa rồi đúng lúc gặp phải Tiểu Ly.”

Phùng Tình Tình trả lời trong nháy mắt có chút chần chờ, Niếp Hành Phong cảm thấy được khi cô nói chuyện, thần sắc những người khác đều hơi đổi, cho nên anh cũng không hỏi thêm nhiều.

“Bọn em ở trên lầu, tán gẫu sau nha.”

Sau khi Phùng Tình Tình cùng mấy sinh viên đi rồi, Hoắc Ly vui vẻ nói: “Thật tốt quá, có nhiều người quen như vậy, đi đường không sợ buồn chán .”

Không những sẽ không buồn chán, mà nhất định là rất náo nhiệt, ngẫm lại nhóm sinh viên e sợ cho thiên hạ chưa đủ loạn này, Niếp Hành Phong không ôm quá lớn tin tưởng là chuyến du lịch biển lần này có thể thể yên ả trôi qua.

Bên ngoài vang lên tiếng còi hơi, Tàu Thiên Dương sắp xuất phát, Hoắc Ly mang Tiểu Bạch đi ra boong tàu xem biển, Niếp Hành Phong cũng cùng đi, sóng lớn cuồn cuộn trên mặt biển, thân thuyền chậm rãi di động, bắt đầu chuyến đi kéo dài trong một tuần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương